Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 61: Chương 61: Chỗ nào cũng nhớ em




Ngày thứ hai, Úc Thanh Hoan dậy rất sớm để ra sân bay.

Đêm hôm trước hắn bị thiếu ngủ nghiêm trọng, đi vào phòng nghỉ liền kéo vành mũ xuống, tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gà ngủ gật, vừa ngủ được một chút, bỗng nhiên bị người đánh thức. Ngay sau đó là tiếng Triệu Khanh Uyên xấu xa hỏi, “Video hôm qua tôi gửi cậu có xem không? Sao không trả lời tôi? Có phải là...”

Mặc dù hắn chưa nói hết nhưng xem biểu tình này của hắn, Úc Thanh Hoan trong nháy mắt đã hiểu hết.

Úc Thanh Hoan mặt không hề cảm xúc liếc hắn một cái, “Anh thử bốn giờ sáng dậy đi ra sân bay thử xem.”

Ngày hôm qua hắn và Hoắc Cừ quấn quít đến hơn nửa đêm, đến cuối cùng, Úc Thanh Hoan cảm thấy mình đã giống như một con cá mắm bị ép khô. Nhưng mà Hoắc Cừ vẫn sinh long hoạt hổ, không ngừng nhìn hắn ước ao ghen tị, tò mò trong lòng cũng thuận thế xông ra.

Đợi đến khi Hoắc Cừ ngượng ngùng đem mấy cái video kia cho hắn xem, Úc Thanh Hoan mới tỉnh ngộ, hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Triệu Khanh Uyên giở trò quỷ!

Hắn còn thắc mắc Hoắc Cừ làm sao lại bỗng nhiên phát rồ chứ!

Úc Thanh Hoan vốn định mặc kệ Triệu Khanh Uyên nhưng thật sự không chịu nổi hắn cứ xáp lại để tăng độ tồn tại.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hèn mọn kia, lại nhớ đến cảnh mình bị Hoắc giáo sư nghiền ép, thù mới hận cũ, nhất thời chồng lên nhau.

Úc Thanh Hoan nhấc vành mũ lên, đang định nói chuyện, Triệu Khanh Uyên lại hỏi: “Thanh Hoan, nói thật, cậu và Hoắc Cừ... Hoắc gia không phản đối sao?”

Đây là vấn đề mà Úc Thanh Hoan vẫn luôn có chút trốn tránh, hắn thở dài, vừa muốn hỏi xem Triệu Khanh Uyên có chủ ý gì không, liền nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Cậu nói xem, Hoắc Vanh có thể trực tiếp cho cậu chi phiếu mấy chục triệu, sau đó bắt cậu rời xa Hoắc Cừ không?”

Úc Thanh Hoan: “...”

Hắn ngồi dậy, bỗng nhiên lấy tay ôm lấy đầu Triệu Khanh Uyên.

Hắn dùng lực không lớn, Triệu Khanh Uyên thế mà còn thấy hưởng thụ, cười hì hì hỏi: “Làm sao vậy Thanh Hoan? Đột nhiên cảm thấy tôi đẹp trai hơn Hoắc Cừ à?”

“Không.” Úc Thanh Hoan lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi đang kiểm tra xem đầu óc của anh có phải là bị úng nước rồi không.”

Triệu Khanh Uyên: “...”

Úc Thanh Hoan: “Không có nước, chắc là trời sinh não đã phẳng rồi.”

Triệu Khanh Uyên: QAQ

Sắp đến lúc cất cánh, trời tự nhiên đổ mưa, may mà chuyến bay không bị hoãn, gần đến trưa, đoàn phim đã hạ cánh xuống sân bay.

Tuyên truyền phim “Một đường sinh tử” chia làm hai đội, Lưu Gia An dẫn đầu Triệu Khanh Uyên, Vương Trình Trình và Úc Thanh Hoan đi tuyền truyền ở thành phố tuyến một. Còn phó đạo diễn Khương Kỳ thì lại dẫn Phương Trọng Hi và Lê Hồng Tụ đi tuyên truyền ở thành phố tuyến hai, tuyến ba.

Khoảng thời gian này, giá trị thương mại của Úc Thanh Hoan tăng cao không ngừng, không những trở nên nổi tiếng ở trong giới điện ảnh, còn vì lần đầu tiên nhận quảng cáo đã đại diện cho đồng hồ của hãng lớn như Ada nên địa vị ở trong giới thời trang cũng vô cùng tốt. Thậm chí đã có không ít tạp chí cấp cao liên lạc với hắn, muốn mời hắn chụp ảnh trang bìa.

Cho nên dù cho Phương Trọng Hi và Lê Hồng Tụ có ý kiến với sự sắp xếp này, cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Vì thời gian tuyên truyền có hạn, bọn người Úc Thanh Hoan vừa đến đã vội vã cất hành lý ở khách sạn, sau đó theo sự sắp xếp của bên tổ chức đi tới hiện trường họp báo.

“Một đường sinh tử” còn chưa chiếu nên trước mắt bọn họ đều ở các thành phố bên ngoài, đợi đến sau khi phim chiếu mới bắt đầu tuyên truyền ở các thành phố lớn trọng điểm.

Bình thường phim điện ảnh chỉ tuyên truyền sau khi phim chiếu, nhưng vì đây là bộ phim đầu tiên sau bảy năm vắng bóng của Lưu Gia An nên khó tránh được ông muốn nhiều hơn một chút, trước và sau khi chiếu phim đều sắp xếp tuyên truyền.

Lần này họp báo tổ chức trong một sân thi đấu, bài trí rất nhiều vật phẩm liên quan đến phim, bối cảnh hiện trường cũng cùng phong cách với không khí của bộ phim.

Trước khi lên sân khấu, Lưu Gia An còn lau mồ hôi trên trán, chỉ lo buổi họp báo sẽ trống trơn, không có một ai tới. Thế nhưng đến khi tới được hiện trường, nhìn thấy người người chen chúc dưới sân khấu, ông rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi, ổn rồi.

Nhân khí của diễn viên bây giờ, chỉ cần nhìn người đến buổi họp báo ngày hôm nay là biết, chiếm đa số là fan của Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan, fan của Vương Trình Trình chỉ có vẻn vẹn mấy người, bảng tên tiếp ứng cũng không giơ lên.

Phong cách của Lưu Gia An vô cùng sắc bén, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, lúc mở màn chỉ nói vài câu đơn giản liền cho chiếu trailer của “Một đường sinh tử“.

Khả năng khống chế ống kính của ông vô cùng mạnh, cảnh tượng hùng vĩ hiện ra trên màn ảnh, không hề thấy thô ráp, trái lại còn vô cùng tỉ mỉ, chau chuốt, cộng thêm giai điệu thê lương chầm chậm của nhạc nền, xem đến vô cùng chấn động.

Ở hiện trường vốn là có một bộ phận người không có hứng thú với phim, chỉ đơn thuần là ủng hộ thần tượng của mình mà tới, không ngờ tới sau khi xem trailer liền bị bộ phim hấp dẫn.

Hóa ra đề tài chiến tranh cũng không chỉ có đánh đánh giết giết, còn có thể xây dựng câu chuyện và tuyến tình cảm sâu sắc như vậy

Thấy cảm xúc của khán giả đã được khơi dậy, MC tận dụng mọi thời cơ hỏi mấy vấn đề liên quan đến phim, thỉnh thoảng còn cài cắm chiếu vài đoạn cảnh hậu trường khiến cho không khí buổi tuyên truyền càng thêm náo nhiệt.

“Nói đến nhân vật Bành Trình này, cũng xem như là một lần đột phá của Khanh Uyên nhỉ, tôi nhớ hình như trước đây cậu chưa từng diễn vai tương tự như vậy.” MC đưa micro cho Triệu Khanh Uyên, hỏi.

“Đúng vậy.” Triệu Khanh Uyên lúc ở trên sân khấu, sắc mặt lạnh nhạt, thái độ hờ hững, với hắn lúc bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng fan lại biết thừa cái trò này của hắn, trong nháy mắt hắn vừa mở miệng, dưới khán đài liền vang lên từng trận tiếng thét chói tai.

“Thật vinh dự khi được diễn nhân vật này, Bành Trình và tôi có tính cách hoàn toàn khác nhau nên sau khi quay xong bộ phim này, tôi có thu hoạch rất lớn, hi vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn.”

Hắn cười cười, nhìn về phía Úc Thanh Hoan, “Hơn nữa, quan trọng nhất là, quen biết được Thanh Hoan.”

MC nói: “Chúng tôi đều biết quan hệ giữa cậu và Thanh Hoan rất tốt rồi, không cần lại khoe khoang nữa, vô cùng mong chờ biểu hiện của hai người trong “Một đường sinh tử”!”

Cô chuyển sang Úc Thanh Hoan, dừng một chút, cố ý nở nụ cười nói: “Thanh Hoan, thật ra là tôi định hỏi cái nhìn của của cậu về “Một đường sih tử”, nhưng hiện tại tôi đổi ý rồi.”

“Hả?” Úc Thanh Hoan khó hiểu nhìn cô.

MC nói: “Nghe nói vận may của cậu tốt đến nghịch thiên, trên mạng cũng đều gọi cậu là cá chép may mắn, mấy hôm trước mới ở sòng bạc tại Úc thắng được rất nhiều tiền, chuyện này có thật không?”

“Vận may của tôi rất tốt,“ Úc Thanh Hoan cười gật đầu, không dấu vết chuyển đề tài câu chuyện trở lại bộ phim, “Nên phim đầu tiên đã có thể tham diễn một bộ hay như “Một đường sinh tử.”

“Oa!” MC bụm mặt kêu lên một tiếng sợ hãi, “Theo lời Thanh Hoan nói, Lưu đạo có phải là vô cùng cao hứng không?”

Lưu Gia An gật đầu cười, “Đúng là rất vui, phim hay cũng phải có diễn viên giỏi, Thanh Hoan chính là ---

Một câu còn chưa nói hết, có một cô gái đứng trong góc dưới khán đài, bỗng nhiên thừa dịp bảo an không chú ý, ném bảng tiếp ứng trong tay lên sân khấu, chạy thẳng đến chỗ Úc Thanh Hoan.

Tất cả mọi người bị hành động này dọa sợ đến ngây người, trơ mắt nhìn cô gái kéo Úc Thanh Hoan lại, ngẩng đầu muốn hôn hắn.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, các nhân viên an ninh rốt cục cũng phản ứng lại, nhanh nhẹn nhảy lên trên khán đài, khống chế cô gái xong liền muốn kéo cô đi xuống.

“Bạn fan này, xin hãy bình tĩnh một chút.”

“Thanh Hoan! Thanh Hoan!” Cô gái không cam lòng giãy dụa, lớn giọng gào khóc: “Em yêu anh! Em yêu anh!”

Cô gái này nhìn qua mới khoảng hai mươi, mặc một bộ áo váy màu hồng nhạt, đeo trang sức tinh xảo, trang nhã, đặt ở trong đám người cũng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.

Hiện tại, chắc là do dục vọng muốn lại gần thần tượng bộc phát quá mức nên trong khoảng thời gian ngắn nhất thời mất đi lý trí, làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Mắt thấy cô gái sắp bị kéo xuống dưới khán đài, Úc Thanh Hoan phục hồi lại tinh thần, ra hiệu cho bảo an dừng lại. Tay cầm lên một tấm poster của mình, nhanh chóng ký tên chính mình, đi tới đặt vào trong tay cô gái.

Cô gái hình như không nghĩ tới hắn sẽ kí tên cho mình, không dám tin nhìn hắn, vậy mà lại quên gào khóc.

“Cám ơn vì được bạn yêu thích, “ Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn cô, “Tôi rất vui.”

“Thanh Hoan...” Cô gái nghẹn ngào một chút, nước mắt khó khăn lắm mới nhịn xuống được lại bắt đầu dâng lên.

“Nhưng xin bạn đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, “ Úc Thanh Hoan nhìn mắt cô, “Được không?”

Rõ ràng thần tượng đang ở ngay trước mặt, thậm chí còn vô cùng dịu dàng nói chuyện với mình, cô gái bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô sao lại có thể kích động như vậy? Sao lại gây thêm phiền phức cho Thanh Hoan rồi! Mà Thanh Hoan, chẳng những không trách cô, còn tặng cô một tấm poster có kí tên.

Rõ ràng là cô muốn ở trước mặt người mình yêu thích, thể hiện những mặt tốt nhất của bản thân mà.

Cô gái rơi nước mắt không ngừng, nghẹn ngào áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, gây thêm phiền toái cho anh rồi. Em, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

Úc Thanh Hoan lúc này mới lùi về sau một bước, ra hiệu cho bảo an dẫn cô đi.

Xảy ra khúc nhạc dạo ngắn như vậy, không khí trong sân thi đấu đột nhiên yên lặng, MC vừa định đùa giỡn một chút, khơi lại bầu không khí sinh động, ánh mắt rơi lên trên cổ Úc Thanh Hoan, bỗng nhiên dừng lại.

Hai nút áo sơ mi trên cùng của hắn, vì chuyện lúc nãy nên không cẩn thận bị mở ra, lộ ra một mặt dây chuyền nhỏ xinh lóng lánh bên trong.

“Ồ? Mặt dây chuyền của Thanh Hoan nhìn rất đặc biệt nha.”

“À!” Úc Thanh Hoan không tự chủ đưa tay sờ sờ, ánh mắt đột nhiên dịu dàng đi, “Là rất đặc biệt.”

Độc nhất vô nhị.

Ánh đèn trên sân khấu vô cùng sáng, nên thần sắc hiện giờ của hắn tất cả đều rơi vào trong mắt những người có mặt ở đây.

Loại ánh mắt ngọt ngào lại mang theo một chút đắc ý kia, nói không có vấn đề chẳng có ai thèm tin.

Nhưng dù sao đây cũng là buổi tuyên truyền cho “Một đường sinh tử”, vẫn phải lấy bộ phim làm trung tâm nên dù có thắc mắc hơn nữa thì MC cũng phải nhịn xuống, chuyển chủ đề về phía bộ phim.

Nhưng fan bên dười khán đài lại không đáp ứng, bọn họ kích động giơ bảng tiếp ứng, hung hăng gọi --

“Thanh Hoan! Là ai tặng?”

“Ai tặng anh mặt dây chuyền? Thanh Hoan nói mau đi!”

......

Mắt thấy không trả lời là không được, Úc Thanh Hoan không thể làm gì khác là trong ánh mắt bất lực của MC, cầm lấy micro nói: “Các bạn chắc là đoán được đúng không? Là người tôi yêu tặng đó.”

Hiện trường im lặng mấy giây, sau đó lập tức vang lên một mảnh a a a --

“Trời ạ!!!!! Là ai vậy???”

“Có phải tôi đang được chứng kiến thời khắc gì không nên thấy không?!”

“Vốn tưởng mình sẽ tức, sẽ ghen cơ! Nhưng đến lúc thật sự nghe được đáp án này, làm sao lại thấy vui thế nhỉ!!!”

............

“Là ai... Bây giờ thì chưa thể nói.” Úc Thanh Hoan cười, “Ít nhất phải đợi đến sau khi “Một đường sinh tử” công chiếu.”

Úc Thanh Hoan có người yêu rồi! Tin tức này thật sự là quá kính thích. Tới khi lên hotsearch, quần chúng ăn dưa mang tâm lý hóng chuyện dự đoán xem người Thanh Hoan thích là ai, lại phát hiện đây căn bản là một cái hố!

Đáp án lại phải đợi đến sau khi chiếu phim mới có thể công bố! Quả thực làm người ta gấp muốn chết!

Chẳng qua điều này cũng khiến càng có thêm nhiều người nhớ kĩ ngày “Một đường sinh tử” công chiếu, nên không ít người đều nói, đây thực ra là chiêu trò của đoàn phim mà thôi.

Úc Thanh Hoan cũng không biết trên internet đang sôi trào, sau khi kết thúc buổi tuyên truyền, hắn vừa đi vào hậu trường liền bị Triệu Khanh Uyên nện cho một phát lên vai, “Cậu điên rồi à? Lẽ nào cậu muốn come out thật? Thanh Hoan, đừng có giả vờ ngớ ngẩn, sự nghiệp của cậu vừa mới bắt đầu thôi đấy.”

Đồng tính luyến ái đối với người trong nước cũng không dễ tha thứ như trong tưởng tượng đâu, từ scandal của hai người bọn họ lần trước là có thể nhìn ra.

Nếu như Úc Thanh Hoan nhất định muốn come out, đợi đến hắn rút khỏi giới giải trí rồi nói cũng được, cần gì phải chọn ngay lúc sự nghiệp đang trên đường thăng tiến nói ra.

“Không sao, trong lòng tôi nắm chắc.” Úc Thanh Hoan cài lại nút áo bị fan giật ra, nói: “Khanh Uyên, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không muốn lúc yêu đương lại suốt ngày phải trốn trốn tránh tránh, che che giấu giấu, như vậy không có ý nghĩa.”

Triệu Khanh Uyên từng quen không ít bạn gái nhưng chưa từng có ý muốn cùng người nào công khai, hắn không thể nào hiểu được suy nghĩ của Úc Thanh Hoan, nhưng đối đầu với ánh mắt kiên định kia, hắn liền biết, Úc Thanh Hoan sẽ không dễ dàng đổi ý.

“Vậy tôi ũng không dài dòng,“ hắn thần sắc phức tạp nói: “Cậu không hối hận là tốt rồi.”

Lúc đoàn người trở về khách sạn đã là hơn bảy giời tối, Úc Thanh Hoan tính toán thời gian một chút, đoán là Hoắc Cừ bây giờ cũng đã ăn cơm xong, liền lấy điện thoại ra gọi cho hắn.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, từ bên kia truyền đến âm thanh vui vẻ của Hoắc Cừ, “Thanh Hoan!”

“Anh đang làm gì vậy?” Úc Thanh Hoan không tự chủ được nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng hỏi.

Hoắc Cừ nghiêm túc trả lời: “Đang nhớ em.”

Lòng Úc Thanh Hoan nhất thời trở nên ấm áp thư thái, hắn ừ một tiếng, vừa định đáp lại một câu em cũng nhớ anh, liền nghe thấy Hoắc Cừ tiếp tục nói: “Chỗ nào cũng nhớ em.”

Úc Thanh Hoan: “...”

Chờ chút?! Hoắc Cừ đây là đang dụ dỗ hắn à?

Hắn hừ một tiếng, nói: “Hoắc Cừ, anh bây giờ giỏi quá nhỉ? Làm sao mà mấy cái chuyện lung ta lung tung đó đều học xong hết rồi.”

Hoắc Cừ: “?”

Thanh Hoan đây là ý gì?

Hắn nghi hoặc sờ sờ lồng ngực của mình, xem lại xem mình nói chỗ nào không đúng, liền tận lực giải thích: “Thanh Hoan, anh không lừa em, trái tim và đầu óc của anh đều rất nhớ em.”

Úc Thanh Hoan: “Khụ khụ khụ! Em biết rồi... Em, em cũng vậy.”

Hóa ra Hoắc Cừ không phải là có ý đó, nhưng tại sao hắn phải nói kiểu ám muội như vậy chứ!

Trực giác Hoắc Cừ cho hắn biết có gì đó không đúng, hắn tỉ mỉ nhớ lại đoạn đối thoại của hai người vừa rồi, trong đầu bỗng nhiên sáng ngời --

Tối hôm qua lúc làm chuyện đó, Thanh Hoan cũng có hỏi hắn, rốt cuộc là học được mấy chuyện lung ta lung tung đó từ đâu.

Hóa ra, trong mắt Thanh Hoan, loại chuyện đó = chuyện lung ta lung tung?

Nên... Thanh Hoan đang nghĩ đến chuyện đó?

Hoắc Cừ đã hiểu rồi!

Hắn ngượng ngùng cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má, “Thanh Hoan, em còn muốn làm chuyện tối hôm qua sao? Không nên gấp, anh ở nhà chờ em.”

Úc Thanh Hoan: “...”

Anh biến đi!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.