Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 50: Chương 50: Khoe khoang không thành công, thật là tức chết mất




Tuyên truyền phim đối với diễn viên mà nói, không chỉ là việc chân tay mà còn là việc phải tiêu rất nhiều tiền.

Mỗi sự kiện khác nhau phải mặc quần áo khác nhau, còn phải có trang sức tương ứng phối hợp. Tuy rằng sau khi Úc Thanh Hoan nổi tiếng có không ít nhãn hiệu đưa ra cành ô-liu cho hắn với hi vọng tạo quan hệ hợp tác, nhưng hắn cũng không thể đi mượn quần áo mãi được, bản thân nhất định cũng phải chuẩn bị thêm mấy bộ đồ.

"Tôi cho cậu biết nhé Úc Thanh Hoan! Cậu còn tiêu tiền bây bạ hay quyên tiền phúng phí thì tôi sẽ không làm nữa!" Vu Hâm thở phì phò ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, "Cậu còn cười cái gì! Có nghe thấy lời tôi nói không hả!”

Cái đồ phá gia chi tử, mua một cái đồng hồ đeo tay liền tiêu sạch tiền trong tài khoản, may là một phần ba thù lao của “Làm sao để yêu người” kịp lúc đưa tới, nếu không hắn thật sự không biết đào đâu ra tiền để mua quần áo cho Úc Thanh Hoan.

Nghệ nhân nhà người ta sau khi nổi tiếng đều mua nhà mua xe, làm ăn kiếm tiền kiếm lời, vui vẻ sung sướng. Còn người này nhà hắn, có ít tiền thì ngay lập tức có thể tiêu sạch không còn một mống!

"Biết rồi mà anh." Úc Thanh Hoan ngồi xuống bên cạnh hắn, bảo đảm, "Lần này nữa thôi, sau này muốn chi khoản gì lớn đều sẽ nói với anh trước."

Vu Hâm hừ một tiếng, xem như nhận lời giải thích của hắn, ngừng một chốc, lại hỏi: "Đồng hồ đeo tay cậu mua đâu? Tôi còn muốn xem xem đồng hồ đeo tay như thế nào mà đắt vậy!"

Lúc Úc Thanh Hoan đi lấy đồng hồ đeo tay hắn còn đang nổi nóng, không vào trong cửa hàng cùng cũng không liếc mắt nhìn, lúc này nhớ tới, trong lòng nhất thời có chút ngạc nhiên.

Úc Thanh Hoan vốn lạnh nhạt, đồ vật có thể khiến hắn yêu thích như thế cũng không nhiều.

Úc Thanh Hoan ho khan một tiếng, phá lệ có chút xấu hổ nói, "Khụ, tặng người ta rồi."

"Cái gì?!" Vu Hâm hoảng hốt đứng bật dậy, trợn mắt giận dữ nhìn Úc Thanh Hoan, giống như hắn đã làm ra tội ác tày trời gì đó, "Đồ đắt tiền như vậy mà cậu lại tùy tiện đem đi tặng người?"

Vu Hâm bị hắn chọc tức đến đấm ngực giậm chân, vừa định mắng người, trong đầu bỗng nhiên linh quang lóe lên, "Chờ đã! Có phải cậu đem đi lấy lòng con gái nhà ai hay không?"

Úc Thanh Hoan đỡ trán: "Anh, em là gay..."

"Há, tôi quên mất, " Vu Hâm vỗ ót một cái, "Vậy là cậu đem đi lấy lòng em trai nào đúng không?"

Nói xong, ánh mắt tỉ mỉ quan sát Úc Thanh Hoan từ trên xuống dưới một lần, kinh dị nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu bị thằng nhóc dâm đãng nào bên ngoài dụ dỗ rồi đúng không?"

Úc Thanh Hoan: "..."

Hoắc Cừ thích cái đồng hồ đeo tay kia vô cùng, ngay cả đi ngủ cũng không chịu tháo ra, Vu Hâm biết sớm hay muộn cũng phải biết, huống hồ hắn cũng không muốn gạt hắn.

"Ca, anh đừng có đoán mò, đồng hồ đeo tay em tặng cho Hoắc Cừ."

Nghe vậy, Vu Hâm nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, Thanh Hoan sao bỗng nhiên lại tặng Hoắc Cừ đồng hồ đeo tay đắt như vậy? Nếu như chỉ là quà tặng giữa bạn bè thì không khỏi quá long trọng đi.

Một cái ý nghĩ không thể nào đột nhiên xuất hiện, nhất thời dọa Vu Hâm sợ đến tê cả da đầu, hắn há há miệng, vừa muốn nói điều gì, liền nghe thấy giọng nói đạm mạc của Úc Thanh Hoan vang lên bên tai, "Chính là như anh nghĩ, em thích anh ấy."

Đại não Vu Hâm ong một tiếng, sợ đến mức đặt mông ngồi trên mặt đất.

Qua năm phút đồng hồ, hắn mới lấy lại được sức, chỉ tiếc mài sắt không nên kim túm vai Úc Thanh Hoan, quát: "Cậu điên rồi à? Không nói Hoắc Cừ như vậy... Người như vậy có thể đáp lại cậu hay không, cậu cũng không nghĩ lại xem, cậu ta là em trai ông chủ của cậu đấy!”

Nếu Hoắc Vanh biết được ý nghĩ của Úc Thanh Hoan đối với Hoắc Cừ, phong sát hắn vẫn còn nhẹ chán.

"Ca, anh bình tĩnh một chút." Úc Thanh Hoan bị hắn túm đến đứng không vững, khó khăn tránh thoát khỏi tay hắn, vừa xoa vai vừa cười híp mắt nói: "Nhưng anh ấy cũng thích em mà."

Vu Hâm nhất thời sửng sốt, hắn quen Úc Thanh Hoan lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn lộ ra tính tình trẻ con như vậy.

Trong giọng nói có ngọt ngào cộng thêm một chút đắc ý, giống như chiếm được món quà quý giá nhất trên thế giới vậy.

Lời giáo huấn đến bên miệng rồi lại không đành lòng nói ra, đời này của Thanh Hoan quá khổ sở rồi. Dù trông hắn vẫn luôn nhẹ như mây gió, Vu Hâm cũng có thể nhận ra được hắn thật sự rất cô đơn.

Thôi, hắn thích thì để hắn thích đi, dù sao tính hướng cũng là trời sinh, sớm muộn gì cũng phải tìm một người đàn ông bên cạnh, đã như vậy, là ai cũng được.

Vu Hâm nghĩ thông suốt, đột nhiên cảm thấy Hoắc Cừ cũng không tồi. Không nhắc đến Hoắc gia, hắn thật sự là người tốt nhất cho vị trí nửa kia của Úc Thanh Hoan.

Một người không biết nói dối lại dính người, ngoại trừ Úc Thanh Hoan thì xem tất cả những người khác đều là không khí.

Người như vậy, giỏi nhất là cho Úc Thanh Hoan cảm giác an toàn.

"Hai cậu đã bên nhau rồi sao?"

"Vẫn chưa, " Úc Thanh Hoan lắc đầu, không tự chủ sờ lên măt dây chuyền nhỏ trước ngực, "Trước đó, em phải nói rõ tính hướng của mình với công chúng."

Vu Hâm nghe vậy, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Úc Thanh Hoan vậy mà còn muốn công khai nói chuyện yêu đương sao? Bọn họ còn chưa có gì, tự mình gánh chịu hết thảy sỉ vả của người đời, đáng giá không?

Nhưng hắn biết, Úc Thanh Hoan nếu đã nói với hắn như vậy, chứng tỏ đã hạ quyết tâm, cho dù mình có khuyên thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, Vu Hâm thở dài, thương tiếc nhìn Úc Thanh Hoan một cái.

Hoắc gia là gia đình như thế nào, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ chắc chắn sẽ không cho phép Hoắc Cừ bị dán lên cái mác đồng tính luyến ái. Hai người này nếu muốn ở bên nhau nhau, con đường đi so với những người đồng tính luyến ái khác gian nan hơn rất nhiều.

Úc Thanh Hoan làm không tốt thậm chí còn chọc giận người nhà họ Hoắc, đến một cơ hội làm lại cũng không còn.

Nhưng nếu đã là chuyện tình cảm của hai người, dựa vào cái gì lại để Thanh Hoan một mình gánh chịu hậu quả! Cho dù là người nhà họ Hoắc, cũng không thể ngang nhiên vô lý như vậy.

Chỉ cần hắn còn ở đây một ngày, hắn sẽ tận lực che chở Úc Thanh Hoan một ngày. Cá chép nhỏ nhà bọn họ mặc dù không có người nhà nhưng cũng không phải loại muốn bắt nạt liền bắt nạt.

Cùng lắm thì không thèm đến xỉa công việc này nữa, ngược lại hắn lăn lộn trong giới này hơn hai mươi năm cũng không có thành tích gì, lúc đó đổi một công việc khác vẫn làm hảo hán như thường.

Vu Hâm xoa xoa huyệt thái dương, nói với Úc Thanh Hoan: "Được thôi, cậu có chủ ý là tốt rồi. Có chuyện gì tới tìm tôi thương lượng, đừng tự mình tùy tiện quyết định."

"Em biết, " Úc Thanh Hoan cúi đầu, viền mắt hơi nóng một chút.

Quản lý nhà người khác nghe thấy chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên nhất định là muốn che giấu tính hướng của nghệ nhân nhà mình, phòng ngừa ảnh hưởng đến công việc.

Nhưng mà Vu Hâm, làm chuyện gì cũng cân nhắc cho hắn.

"Ca, cám ơn anh."

"Đừng, buồn nôn chết rồi." Vu Hâm nhăn mặt, nỗ lực xoa thắt lưng của mình, "Cậu kiếm tiền cho tốt chính là quà cảm ơn tốt nhất."

Dừng một chút, liền nói thêm một câu, "Nếu cậu và Hoắc Cừ bây giờ còn chưa xác định quan hệ thì lúc ở bên ngoài phải chú ý một chút. Bây giờ cậu cũng nổi rồi, không ít paparazi chờ bắt được thóp của cậu đấy."

"Em biết."

Sau khi hai người nói xong cũng không nhắc lại nữa chuyện này. Úc Thanh Hoan mấy ngày nay không có chuyện gì làm, vừa hay ở nhà học thuộc kịch bản “Làm sao để yêu người”, kết quả mới vừa lật được hai trang, Vu Hâm liền đến gõ cửa, "Thanh Hoan, người nhà của cậu dưới quê gửi lên một đống đào đóng hộp, cậu có muốn nếm thử trước không?"

Úc Thanh Hoan đặt kịch bản xuống đi ra ngoài, nhìn một bao tải to đào đóng hộp, nhất thời sửng sốt, những cô dì chú bác ở dưới đó đã đem phần đào đóng hộp cả năm gửi cho hắn sao?

"Ca, anh ăn bao nhiêu thì tự lấy, không cần khách sáo." Úc Thanh Hoan nói với Vu Hâm: "Em đi gọi điện thoại cho các bác ấy trước đã."

"Không cần cậu nói." Vu Hâm vui cười hớn hở cầm lấy một hộp đào, động tác thành thục cạy ra, vào nhà bếp tìm thìa bắt đầu ăn.

Úc Thanh Hoan tìm trong danh bạ số điện thoại của bác trưởng thôn, gọi tới, đợi thật lâu bên kia mới nhận điện thoại.

"Thanh Hoan à! Nhận được đồ hộp chưa?" Trưởng thôn mở miệng liền hỏi.

"Nhận được rồi ạ." Úc Thanh Hoan tăng cao âm lượng, nói với đầu dây bên kia: "Bác ơi, đừng gửi cho cháu nhiều như vậy, một mình cháu ăn không hết đâu."

Trưởng thôn lúc còn trẻ làm việc trong quặng mỏ, bị chấn động hỏng màng tai, tuổi càng lớn thì thính lực càng giảm xuống nên lúc nói chuyện với ông Úc Thanh Hoan đều phải hét lớn.

"Sao? Ăn không hết à?" Trong loa, giọng trưởng thôn sảng khoái mười phần, "Một thằng nhóc con to xác như vậy mà có ít đồ cũng ăn không hết? Còn không sánh được với bác! Có phải là khách sáo với chúng ta không hả? Ai, thằng nhóc này, sao vẫn cứ khách sáo thế chứ!"

Úc Thanh Hoan: "Bác ơi, cháu không khách sáo, thật sự là ăn không hết."

"Ăn không hết thì đem cho bạn!" Lão thôn trưởng tự hào nói, "Đồ hộp của thôn chúng ta là ngon nhất! Đem tặng người ta cũng rất có thể diện!"

Dừng một chút, chợt nhớ tới một chuyện, "Thằng nhóc như cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy quyên góp cho thôn hả? Còn lừa chúng ta! Nếu không phải lần trước chủ tịch xã lỡ miệng nói ra, bác còn không biết đây!"

Ông lo lắng nói: "Bình thường bác hay nghe thấy chuyện thanh niên nói muốn bán thận lấy tiền, có phải là cháu cũng tự hành hạ mình không? Bác nói cho cháu biết, nếu thật là thế, tiền này một đồng bác cũng không nhận! Nếu phải phá xưởng đồ hộp cũng phải đem tiền trả lại cho cháu!"

"Bác à, " Úc Thanh Hoan dở khóc dở cười giải thích với ông, "Cháu không bán thận, cháu trúng xổ số! Trúng giải nhất! Bác không cần phải lo cho cháu đâu."

"Trúng thưởng à!" Trưởng thôn vừa nghe thấy thế thì lập tức yên lòng. Ông nhìn Úc Thanh Hoan lớn lên, biết rõ phẩm hạnh của hắn, dù cảm thấy Úc Thanh Hoan không có khả năng vừa mới ra trường đã kiếm được một khoản lớn như thế nhưng cũng chưa từng hoài nghi hắn sẽ đi làm việc không tốt.

Nên khi Úc Thanh Hoan nói ra nguyên nhân, ông tin ngay lập tức, đắc ý như hắn là con cháu trong nhà mình: "Thanh Hoan nhà chúng ta rất giỏi giang! Không chỉ lần thi cử nào cũng đứng nhất, đến mua vé xổ số cũng có thể trúng số độc đắc!"

Ngừng một chút, lại nói: "Thanh Hoan, bây giờ cháu đã là người nổi tiếng, các cô các bác trong thôn ngày hôm qua đã đi xem phim của cháu rồi! Trở về đều nói cháu diễn cực kỳ tốt! Qua mấy ngày nữa, đợi thu hoạch xong xuôi, bác cũng đi rạp chiếu phim xem xem!"

"Bác à, đừng đi!" Úc Thanh Hoan mũi hơi nghẹt, hắn chẳng thể nghĩ tới những cô chú ấy sẽ vì hắn mà đi tới tận rạp chiếu phim trên huyện để xem phim của hắn, phải biết rằng ở trong thôn của hắn, nếu có thanh niên lãng phí dùng tiền đi xem phim là sẽ bị thế hệ trước mắng.

Hơn nữa bây giờ đang vào mùa, rất bận rộn, trong nhà nhất định có rất nhiều việc, bọn họ chắc đã phải làm việc gấp đôi bình thường mới có thể dành ra được chút thời gian nhàn rỗi như vậy.

"Cháu mua máy tính cho bác, ở nhà cũng có thể xem được."

Vừa dứt lời liền bị trưởng thôn dạy dỗ, "Mua máy tính cái gì! Đồ đắt tiền như vậy cho một ông già như bác dùng thì có ích lợi gì! Cháu cũng không thể phung phí như vậy, kiếm tiền không dễ, các cô chú trở về nói với bác, mặt cháu gầy quắt lại rồi! Nếu cháu mua máy tính cho bác, nhất định bác sẽ không nhận, biết chưa?”

"Biết rồi ạ." Úc Thanh Hoan khụt khịt, lại nghe ông càm ràm nửa ngày chuyện năm nay mưa ít, thời tiết không thuận lợi, e là việc thu thu hoạch sẽ không tốt, lúc này mới cúp điện thoại.

Quay người lại, liền thấy Vu Hâm sắc mặt phức tạp đang nhìn mình, Úc Thanh Hoan lau khóe mắt một cái, hỏi: "Làm sao vậy, anh?"

Vu Hâm: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tam quan của cậu lại ngay thẳng như vậy rồi."

Kẻ ghen ghét với sự giàu có của người khác cũng không ít, kẻ vì nghèo đói mà quyết tâm muốn ăn bám người khác cũng không thiếu. Vậy mà người trong Đào thôn, sau khi biết Úc Thanh Hoan có tiền, phản ứng đầu tiên lại là sợ hắn tự làm khổ mình, sau đó thì lại nói cho hắn biết ở quê mọi người đều rất tốt, không cần hắn phải bận tâm, muốn hắn phải tự chăm sóc mình cho tốt.

20 triệu kia của Úc Thanh Hoan, vô cùng đáng giá.

Mà lúc này ở viện nghiên cứu, Hoắc Cừ đang ở trên bục giảng giải về thí nghiệm tâm đắc của mình.

Đang rét tháng ba, hắn mặc một cái áo khoác dài màu đen, thân người cao lớn mà kiên cường. Sắc mặt hờ hững, mỗi một dữ liệu thí nghiệm đều hạ bút thành văn, người nghe phía dưới hai mắt tỏa sáng, thậm chí còn bật ghi âm, sợ nghe không kịp lời hắn nói.

Có lẽ do trên giảng đường nóng, vừa mở đầu được một lúc, Hoắc Cừ liền kéo ống tay áo bên trái lên, lộ ra đồng hồ đeo tay khí chất tao nhã trên cổ tay.

Viện nghiên cứu toàn là mọt khoa học, ai cũng không chú ý tới chi tiết này, nhìn thấy cũng như không thấy, tiếp tục cúi đầu ghi chép dữ liệu.

Hoắc Cừ mím môi, dùng tay trái cầm bút, cẩn thận, chậm rãi, viết những dữ liệu và phương pháp tính toán vừa nói lên bảng trắng.

Người phía dưới nhất thời kích động vạn phần, dồn dập cầm điện thoại di động lên tanh tách chụp dữ liệu trên bảng trắng, đây là lần đầu tiên Hoắc giáo sư trong lúc giảng bài chủ động viết chữ! Trước đây hắn chỉ lo giảng xong phần của mình, chưa bao giờ để ý xem bọn họ có hiểu hay không!

Hoắc giáo sư nhà bọn họ quả nhiên là càng ngày càng tốt, thật cảm động!

Chỉ là... Hoắc giáo sư thuận tay trái từ lúc nào vậy?

Nhưng mà là thiên tài mà, tay trái tay phải đều có thể sửu dụng bình thường cũng không có gì có thể kỳ quái. Nghĩ xong xuôi, cũng thấy bình thường. Tiếp tục tập trung tinh thần ghi chép.

Hoắc Cừ: "..."

Những người này lẽ nào không nhìn ra trên cổ tay hắn có thêm một cái đồng hồ đeo tay sao? Tại sao không hỏi hắn?

Hắn lại nhớ tới, lần trước ông Trình lúc ở trên bục giảng còn có người nhắc ông mặc quần ngược, còn hỏi Trình Nhã có tìm được đối tượng chưa cơ mà!

Hay là mình ám chỉ chưa đủ rõ ràng?

Nghĩ tới đây, Hoắc Cừ phá lệ, giảng xong còn nói thêm một câu, "Mọi người có vấn đề gì thắc mắc thì có thể hỏi."

Ngũ quan của hắn thâm thúy anh tuấn, vóc người thẳng tắp, lúc này đưa ánh mắt nhàn nhạt quét qua dưới đài, tự dưng có một luồng khí thế lẫm liệt.

Người bị tầm mắt của hắn đảo qua trở nên chấn động, lập tức nhớ lại người ngày trước hỏi câu ngốc nghếch bị hắn nghiền ép mà sợ hãi, thi nhau ngậm miệng lại, đồng loạt lắc đầu ——

"Không có, không có, Hoắc giáo sư vất vả rồi!"

"Hoắc giáo sư ngài giảng rất hay, chúng tôi đều nghe hiểu!"

"Đúng đúng đúng, không sai, sẽ không làm phiền ngài."

.........

Trên đài, Hoắc Cừ lông mày dần dần nhíu lại.

Làm các nhà khoa học ở bên dưới sợ đến mức không dám thở mạnh, liên tục cúi đầu rút vai, giống hệt như học sinh tiểu học sợ bị giáo viên kêu đứng lên hỏi bài.

"Mọi người làm sao vậy?" Một nhà khoa học mới vào viện nghiên cứu không lâu không hiểu ra sao nhìn những người khác, "Hoắc giáo sư cũng không dọa người như vậy chứ, thật sự tất cả mọi người đều nghe hiểu sao? Tôi cảm thấy có nhiều chỗ tôi nghe không hiểu, tôi muốn hỏi."

"Đừng!" Khi hắn sắp giơ tay lên, người bên cạnh nhanh chóng ngăn lại hắn, "Cậu có biết người gần đây nhất đi thắc mắc với Hoắc giáo sư bây giờ đang ở đâu không?"

Người kia: "Ở đâu?"

"Hắn cảm thấy kiến thức của mình không đủ, không xứng làm việc trong viện nghiên cứu, đã từ chức đi làm giảng viên vật lý ở trường đại học rồi."

Người kia: "!!!"

"Cho nên... cậu không cần tự tìm ngược."

Thân thể người nọ run lên, lập tức đem tay phải đang rục rịch buông xuống.

Nhưng Hoắc Cừ vốn là đang chú ý quan sát dưới đài, liếc mắt liền phát hiện được động tác nhỏ của hắn, cõi lòng đầy hi vọng xoay qua chỗ hắn, "Cậu có câu hỏi gì sao?"

Hắn cố ý nhấc lên tay trái chỉ chỉ, trong lời nói tràn đầy ám chỉ.

Ai biết người kia nghe vậy, như là gặp phải hồng thủy mãnh thú gì, nhanh chóng lắc đầu: "Không có không có! Câu hỏi gì cũng không có."

Hoắc Cừ đi phía trước đi một bước, "Cậu có thể hỏi, thật đấy."

Người kia: "Thật sự là tôi không có câu hỏi nào cả!"

Hoắc Cừ: "..."

Hắn mím môi, nhìn những người đang ngồi dưới bục giảng từ phải sang trái, rồi lại từ trái sang phải. Đột nhiên đặt bút xuống bàn, sải bước đi ra ngoài.

Người mới tới kia kêu một tiếng: "Có phải là Hoắc giáo sư nổi giận không? Làm sao tôi lại cảm thấy có chút không đúng."

"Cậu có ngốc hay không vậy, Hoắc giáo sư xưa nay đều không tức giận! Ở trong mắt hắn chúng ta chỉ là một rổ củ cải trắng, cậu sẽ đi tức giận với củ cải sao? Chúng ta không có câu hỏi gì thì cậu ấy đương nhiên phải đi rồi."

"Hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi."

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc giáo sư: Khoe khoang không thành công, thật là tức chết mất! QVQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.