Thượng Hải, khách sạn Waldorf Astoria, phòng tổng thống số 1108.
Tiêu Ái Nguyệt ném tờ giấy của thư ký Tưởng vào thùng rác, mặc dù cô đã cố ép bản thân đừng nghĩ đến tên khách sạn và số phòng kia nữa nhưng dãy số đó lại khắc sâu vào trí óc khiến cô không thở nổi.
Cách hay nhất để lãng quên chính là vùi mình vào công việc. Cô tùy tiện ăn cơm trưa, đến lúc tan việc, Tiêu Ái Nguyệt cố ý gọi cho Từ Phóng Tình một cú điện thoại, hỏi chị ấy có muốn cùng về nhà không.
Từ Phóng Tình vô cùng thoải mái cự tuyệt đề nghị của cô, còn căn dặn cô về sớm một chút, đừng đi lung tung ở bên ngoài.
Được rồi, cú điện thoại này là thăm dò cho bản thân thôi vì Tiêu Ái Nguyệt đã hẹn với Trần Vãn Thăng vào tối nay, cô căn bản không thể về cùng Từ Phóng Tình được, nhưng việc cô đang làm lại từng bước trở nên quái lạ.
Cô đương nhiên biết ả thư ký kia đang trả thù Từ Phóng Tình, cũng biết mình đã lọt vào bẫy của đối phương, nhưng cô luôn tò mò về bí mật của người yêu, không phải là không tin tưởng mà là có dục vọng muốn biết nguồn cơn của Từ Phóng Tình. Hiếu kì hại chết một con mèo, Tiêu Ái Nguyệt hít thở sâu mấy lần hòng để bản thân bình tĩnh hơn.
Cô gọi điện cho Đông Văn Giang hỏi gã tối nay có đi đâu không, có thể cho cô mượn Tiểu Trương dùng một đêm không? Đáp án là phủ định. Mấy ngày trước, Đông Văn Giang ở ngay trước mặt Từ Phóng Tình đòi Tiểu Trương nên từ đó anh ta đã lập tức đi theo gã, ròng rã nửa tháng vẫn chưa từng gặp lại.
Cho nên Từ Phóng Tình mới để cho thư ký an bài xe công ty sao?
A a a a a, vì sao lại nghĩ đến chuyện này. Tiêu Ái Nguyệt ảo não dán đầu lên cửa kiếng taxi, “Bên ngoài kẹt xe sao?”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở, “Tiểu thư, cô làm vậy dễ bị trôi lớp trang điểm lắm nha.”
Trợ thủ đắc lực của Trần Vãn Thăng – tức là Giang tiểu thư đang cầm điện thoại đi tới đi lui bên ngoài nhà hàng, thấy xe của Tiêu Ái Nguyệt dừng lại bên cạnh, cô nhanh chóng vươn tay mở cửa xe ra hiệu người kia ra ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt có chút sửng sốt, “A, Giang tiểu thư.”
Giang tiểu thư ném cho tài xế taxi một trăm tệ rồi cất điện thoại đánh giá sơ qua Tiêu Ái Nguyệt, “Vừa tan tầm à?”
“Đúng.” Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, “Cô cũng vậy sao?”
Giang tiểu thư cũng không nhiều lời, cô dựng thẳng sóng lưng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói, “Thư ký Quách muốn gặp cô, đổng sự Trần cũng ở bên trong với ông ấy, lát nữa cô nói chuyện để ý một chút.”
“Thư ký Quách là ai?”
“Thư ký của thư ký Vệ.” Giang tiểu thư dừng bước, sau đó quay đầu lại im lặng nhìn người kia chằm chằm, “Ai cũng đọc được tin tức của bên Hồng Kông, lúc đầu vốn sẽ không có màn kịch như hôm nay, cô là người được tổng giám đốc Quý giới thiệu và cũng là người được đổng sự Trần tự mình an bài vào sân nên chuyện của cô đã liên lụy rất nhiều người.”
Có cần phải nói thẳng ra như vậy không? Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt có chút lúng túng trả lời, “Tôi cũng không rõ tin tức đó là sao.”
Giang tiểu thư từ chối cho ý kiến, “Cô tốt nhất nên nhớ kỹ câu nói này.”
Bầu không khí bên trong gian phòng rất trang nhã và nhẹ nhàng, cũng không có 'bóng đao ảnh kiếm' như Giang tiểu thư hình dung. Gã đàn ông ngồi bên phải Trần Vãn Thăng ước chừng năm mươi tuổi, da dẻ ngăm đen, đôi mày nhíu chặt như chưa từng được thư giãn. Trần Vãn Thăng thì thầm gì đó bên tai khiến gã cong cong khóe miệng rồi vỗ cánh tay cường tráng lên bả vai đối phương một cái, sau đó uy nghiêm trêu chọc, “Cũng chỉ có cô làm được.”
“Đổng sự Trần, ông Quách, Tiêu tiểu thư đã đến.” Giang tiểu thư dẫn Tiêu Ái Nguyệt đứng ở cửa ra vào mấy giây rồi nhẹ nhàng mở miệng nói, “Tôi sẽ bảo bếp mang thức ăn lên, mọi người cứ từ từ trò chuyện.” Nói xong liền bỏ lại Tiêu Ái Nguyệt, sau đó quay người đi mất.
“Tiểu Tiêu, lại đây nào.” Trần Vãn Thăng dùng tay phải bưng chén trà, tay trái ngoắc Tiêu Ái Nguyệt, “Lại ngồi đây nào, để tôi giới thiệu cho em quen, đây là Quách tiên sinh, là bạn của tôi.”
Ánh mắt cường thế của thư ký Quách khóa chặt trên người Tiêu Ái Nguyệt, gã trông thấy dáng vẻ run rẩy của cô liền điềm tĩnh quay đầu hỏi Trần Vãn Thăng, “Đây là người bạn nhỏ mà cô nói đó sao?”
“Cô bé này còn trẻ nên không hiểu chuyện lắm, cũng chưa từng thấy qua sự kiện lớn.” Trần Vãn Thăng vừa châm trà cho Tiêu Ái Nguyệt, vừa lơ đãng trả lời, “Sau khi bé thỏ con xuống núi, không được mấy con có thể tránh thoát được lão sói xám xấu xa, chỉ sợ sau lưng sói có lồng, thỏ con bị nhốt vào lồng cũng không biết mình chết như thế nào.”
Thấy hai người kia đều đang nhìn mình, Tiêu Ái Nguyệt cười “Ha ha” một tiếng, lúng túng nói, “Đây là chuyện cổ tích về loài thỏ sao?”
Trần Vãn Thăng chuyển cái ly qua trước mặt cô, “Sao thế? Tiểu Tiêu thích ăn thịt thỏ không?”
“Tôi không ăn thịt thỏ.” Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, “Lúc trước, mẹ tôi đã từng nuôi thỏ để bán, có rất nhiều người mua xong liền giết thịt nó ngay, tiếng kêu của thỏ rất đáng thương, nó còn mở to đôi mắt ngấn nước nhìn tôi như đang cầu xin cứu giúp, nhưng nếu tôi cứu nó thì sẽ không có học phí cho năm sau, con người tàn nhẫn cũng vì không có cách nào khác.”
“Ừm?” Thư ký Quách nhíu mày hỏi Trần Vãn Thăng, “Chúng ta đã đặt món đầu thỏ chưa?”
“Đặt rồi.” Trần Vãn Thăng thú vị nhìn Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, “Vậy còn cô? Tiểu Tiêu, nhà của cô có nuôi khỉ không?”
“Con này thì không có nuôi.” Tiêu Ái Nguyệt quả quyết trả lời, “Trong huyện không cho nuôi.”
“Vậy thì thật là tốt.” Bắt đầu dọn thức ăn lên, nhân viên mặc sườn xám lần lượt bưng liên tiếp lên bàn mười mấy món ăn. Sau khi nhân viên rời khỏi, Trần Vãn Thăng mới chỉ vào món ở giữa bàn, “Em nếm thử cái này đi.”
Đĩa đồ ăn trắng bóng cũng không nhiều, Tiêu Ái Nguyệt nghe lời cầm muỗng múc một ít vào trong chén, ai người kia cứ nhìn mình chằm chặp khiến cô không khỏi buồn bực, “Gì thế? Đây là đậu hũ sao?”
“Nếm thử xem.” Thư ký Quách cất quạt xếp, ngữ khí như ra lệnh, “Cô ăn trước một chút đi.”
Tiêu Ái Nguyệt nhận mệnh đổ nửa muỗng đồ ăn kia vào miệng, chưa kịp nếm ra mùi vị gì thì khứu giác đã không chịu nổi, cô cố sức nuốt vào bụng rồi bưng cốc trà của Trần Vãn Thăng đưa qua uống một ngụm, sau đó hỏi đôi nam nữ vẫn còn đang phấn khởi đánh giá mình, “Đây là cái gì vậy?”
Trần Vãn Thăng không lập tức đáp lời, cô trao đổi ánh mắt với thư ký Quách rồi hỏi thẳng, “Tiểu Tiêu, em nói cho tôi biết mùi vị nó thế nào trước đi?”
“Cũng không tệ lắm.” Tiêu Ái Nguyệt chẹp miệng, cảm nhận chút dư vị trong miệng, đơn giản nói, “Hương vị có hơi kỳ quái, nhưng vẫn nuốt được.”
“Đó là óc khỉ.” Trần Vãn Thăng công bố đáp án, đồng thời thấy được sắc mặt biến hóa kịch liệt của Tiêu Ái Nguyệt khi nghe tên món ăn. Tiêu Ái Nguyệt che miệng đứng lên, mặt mũi đầy vẻ buồn ói nhưng vẫn phải cố nén lại làm cho hai người kia đều thoải mái cười phá lên.
Trần Vãn Thăng múc đầy một muỗng óc khỉ bỏ vào chén của Tiêu Ái Nguyệt, tràn ngập thâm ý nói, “Em xem, Tiểu Tiêu, con người chính là phải tàn nhẫn như vậy, tập quen mới tốt.”
Tới bữa ăn này vốn chính là tự tìm tai vạ nhưng cô không thể không đến. Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt trắng bệch, cô ngồi xuống, cánh tay run rẩy bưng cái chén đầy óc khỉ kia lên.
Không ăn có được không? Thư ký Quách không nói lời nào, Trần Vãn Thăng cũng không mở miệng. Tiêu Ái Nguyệt quay đầu cười cười, “Kỳ thật ăn rất ngon.” Cô nói xong bèn nhắm mắt lại nuốt một mạch đồ ăn trong chén.
“Ha ha ha ha.” Thư ký Quách vỗ tay hoan hô như đang xem một buổi biểu diễn đặc sắc, “Tiểu Thăng, bạn của cô quả thật rất giống với lời cô miêu tả nha.”
Trần Vãn Thăng thuận miệng nói tiếp, “Hiến khi mời được anh Quách đến, chi bằng cứ thả lỏng rồi nếm thử mỹ thực do tôi cố ý chuẩn bị cho anh đi.”
“Rất có đạo lý.” Thư ký Quách nâng tay triệu hoán nhân viên xinh đẹp đang đứng tại cửa ra vào, “Mở thêm một chai Remy Martin.”
Hai người kia bắt đầu ăn, cũng chẳng có ai rảnh hơi chào hỏi 'em gái xì dầu', đồng chí Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ ngồi chung bàn hơn một giờ, tuy đồ ăn rất nhiều nhưng không mấy đẹp mắt, song đúng là ăn rất ngon, những món mà trước kia Tiêu Ái Nguyệt chỉ mới nhìn thấy trong sách đã sờ sờ xuất hiện trước mặt. Thư ký Quách thả đũa ngà trong tay xuống rồi lắc đầu chỉ lên mâm đồ ăn, biểu cảm có hơi thất vọng, “Cái tay gấu kho tàu này không ngon bằng đầu bếp người Việt Nam nấu lần trước, nhà hàng của Tiểu Thăng cần đổi đầu bếp rồi.”
Thái độ của Trần Vãn Thăng rất khiêm tốn, “Anh Quách nói đúng lắm nhưng bây giờ đổi không kịp rồi, lần sau nhất định sẽ khiến anh Quách hài lòng, không ăn thêm một chút sao? Đúng rồi, người bạn bên nông trường đợt trước có một trại chăn nuôi chuyên cung cấp nguyên liệu cho bếp, nghe nói anh ta đang nuôi mấy ngàn con thỏ, vừa hay anh Quách cũng thích ăn đầu thỏ, lúc nào rảnh, chúng ta có thể cùng nhau đến nông trường tham quan một chút.”
“Tham quan một chút thì không cần, cô bảo anh ta đưa qua mấy chục con thỏ, mỗi tuần giao đầu thỏ tươi đưa cho A Âu là được rồi.” Thư ký Quách lau miệng, đứng lên, “Tôi phải về rồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý, việc này cứ như vậy đi.”
“Làm phiền anh Quách rồi.” Trần Vãn Thăng đứng dậy đưa gã ra ngoài, “Chuyện bên thư ký, hy vọng anh có thể giúp tôi một chút.”
Chẳng lẽ tin tức từ Hồng Kông chỉ đơn giản như vậy đã kết thúc?
Trần Vãn Thăng nói dăm ba câu đã giải quyết được vấn đề lo lắng của Giang tiểu thư. Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, từng bước đi tới cửa, sau đó đứng nhìn theo Trần Vãn Thăng vẫy tay tạm biệt cái xe đã khuất xa mới nhẹ nhàng hô, “Chị Thăng.”
Trần Vãn Thăng quay đầu lại, nụ cười trên mặt rất tươi, “Không sao rồi, Tiểu Tiêu có thể về rồi.”
“Dạ.” Tiêu Ái Nguyệt đi đến bên người cô chuẩn bị gọi taxi, Trần Vãn Thăng cũng chẳng nói gì, lập tức quay người đi mất để lại Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ hai giây, đột nhiên lại nói, “Cám ơn chị.”
Bóng lưng Trần Vãn Thăng dừng lại, lúc cô quay đầu lần nữa, nụ cười trên mặt đã biến mất, biểu cảm có chút nhu hòa, “Tôi đưa em về.”
Nhiệt độ không khí bắt đầu lên cao, có nhiều người đi đường vào ban đêm hơn. Tiêu Ái Nguyệt không hiểu thư ký Quách đang nghĩ gì, cũng không hiểu Trần Vãn Thăng có ý gì. Hôm nay, cô giống như đã đi ngang qua sân khấu và chứng kiến 'nhân vật lớn' nào đó đang diễn kịch với một 'nhân vật nhỏ', lại có thêm một 'thương nhân thâm bất khả trắc'. Tuy bây giờ vở kịch đã diễn xong nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn không biết mình đang đóng vai trò gì.
Thượng Hải quả thật rất phồn hoa, trên đường rộn ràng, người người nối liền không dứt, Tiêu Ái Nguyệt khẽ thở dài, cô đang muốn hỏi Trần Vãn Thăng hôm nay đã xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên bắt gặp một chiếc xe việt dã chạy vượt qua, biển số xe hiện ra rất rõ.
Thượng Hải, A67515, bảng số quen thuộc chợt lóe lên ở trước mắt, Tiêu Ái Nguyệt bị quỷ thần xui khiến bật thốt, “Đi theo chiếc xe phía trước.”
Trần Vãn Thăng bất động nhìn cô một cái, cũng không hỏi gì, xem như đồng ý đề nghị khó hiểu của đối phương, “Tiểu Giang, đi theo nó.”
Hiện tại, dòng xe rất đông nên rất khó theo sát, giữa hai chiếc xe bị ngăn cách bởi ba bốn chiếc khác. Tiêu Ái Nguyệt bị cả một đoàn người bỏ lại đằng sau, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tay cầm dây an toàn đã toát mồ hôi. Trần Vãn Thăng thấy cô khẩn trương bèn mở miệng hỏi, “Có cần tôi tìm người chặn nó lại không?”
“Không cần.” Kỳ thật trước khi Trần Vãn Thăng mở miệng, Tiêu Ái Nguyệt đã bắt đầu hối hận với quyết định này của mình, trong lòng cô thật sự muốn xem Từ Phóng Tình đang làm gì nhưng lại cảm thấy làm như vậy quá không lý trí, cô nhỏ giọng nói, “Không cần theo nữa.”
Nhưng xe đã đuổi kịp vì chiếc xe phía trước chạy rất chậm. Trần Vãn Thăng không lên tiếng nên Giang tiểu thư chỉ có thể bám theo một tấc cũng không rời. Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an, tay nắm thật chặt các khớp nối rồi khẩn cầu, “Đừng theo nữa, chị Thăng, chúng ta đi đường khác đi.”
Phía trước là khách sạn Waldorf Astoria, xe đã đến đích và chạy vào bãi đỗ. Giang tiểu thư hãm tốc độ chờ bà chủ ra lệnh nhưng Trần Vãn Thăng từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc, mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không định để sự kiện theo dõi này dừng lại.
Xe của hai người chỉ cách chiếc xe trước mặt vẻn vẹn hai ô đỗ rồi ổn định ngừng lại. Sau khi chiếc xe kia mở cửa ra, người phụ nữ mặc trang phục OL bước xuống, quả nhiên là Từ Phóng Tình. Đương nhiên Trần Vãn Thăng cũng nhận ra đối phương, sắc mặt cô hơi kinh ngạc nhưng lại lộ ra thần sắc như đang suy tư gì đó.
Nhưng chỉ có một mình Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó lại nghĩ tới số phòng kia, tim lập tức căng thẳng, nóng nảy thúc đuổi, “Trở về đi, không có gì hay ho để xem hết, chúng ta trở về đi.”
Trần Vãn Thăng yên tĩnh quan sát một hồi, mắt thấy bóng người của Từ Phóng Tình đi ngày càng xa, cuối cùng mới mở miệng ra lệnh cho Tiểu Giang, “Đi thôi.”
Toàn thân Tiêu Ái Nguyệt mệt mỏi mềm nhũn như đã đánh qua một trận chiến, trong lúc bất tri bất giác, trán cũng bị mồ hôi thấm ướt, giọng nói không còn giống bản thân nữa, “Chúng ta đi thôi.”
“Chờ một chút.” Tiểu Giang đang định quay xe, tay đã nắm chặt vô lăng nhưng lại nghe Trần Vãn Thăng nói, “Đó là...”
Từ Phóng Tình không tiếp tục đi lên phía trước, cô đứng yên nhìn chằm chặp vào một chiếc Bentley trắng, trong xe bước ra một người phụ nữ mang kính mát màu đen, người này tức tốc đi tới bên cạnh Từ Phóng Tình, sau đó còn hôn một cái lên mặt của đối phương một cái.
Hai người nói chuyện vài câu mới sóng vai đi vào khách sạn, Trần Vãn Thăng xem đủ náo nhiệt mới quay đầu lại nhìn kỹ Tiêu Ái Nguyệt rồi lên tiếng hỏi như người đang đứng ngoài cuộc, “Em có muốn tiếp tục theo dõi không?”