Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 96: Chương 96: (H) DỨT KHOÁT MỘT CHÚT




Đùi Từ Phóng Tình bắt đầu run rẩy, bên dưới càng lúc càng ướt, cô ngửa khuôn mặt ửng đỏ lên, thở gấp nói, “Tiêu Ái Nguyệt, em cút xuống cho tôi!”

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác thân thể đối phương run rẩy kịch liệt liền ý thức được chị ấy sắp lên cực khoái, bèn nhấc đùi của chị quấn vào hông của mình, sau đó ôm eo kéo tới rìa giường rồi dùng sức bước xuống đất.

Ngón tay ở trong hạ thể của Từ Phóng Tình bị rút ra ngoài, đang lúc khó chịu không hiểu gì, thân thể lập tức bị người kia ôm đến bên sofa, cô nổi khùng đạp cho Tiêu Ái Nguyệt một cước, “Tiêu Ái Nguyệt, em có biết cái ghế sofa này của tôi...”

“Em biết ghế sofa của chị đắt lắm.” Tiêu Ái Nguyệt không quan tâm, cô nhấc bả vai của đối phương đứng thẳng lên, để chị ấy dựa lưng vào bức tường sau ghế sofa. Hai người đối mặt nhìn nhau phút chốc, khóe miệng Tiêu Ái Nguyệt nổi lên một nụ cười xấu xa, sau đó quỳ xuống hôn lên vùng kín của Từ Phóng Tình khiến chị ấy khẽ rên một tiếng, thân thể căng cứng, tay nắm chặt tóc của Tiêu Ái Nguyệt, nửa nhắm mắt nửa thở dài nói, “Tiêu Ái Nguyệt, em là cún sao?”

Tiêu Ái Nguyệt thật sự quá hưng phấn, cô nhịn không được tăng thêm một ngón tay. Hai ngón tay đẩy cánh hoa bên dưới của Từ Phóng Tình ra, đầu lưỡi xung phong chen vào bên trong, tay vẫn không quên vuốt ve âm hạch.

Ngón tay tăng tốc làm Từ Phóng Tình khó lòng chịu đựng, chân cô như nhũn ra, ngón tay cố sức bắt lấy màn cửa bên cạnh, gương mặt đỏ như ráng chiều, miệng cuối cùng không kìm được thốt ra, “A... a....a...”

Âm thanh này kích thích Tiêu Ái Nguyệt, cô lập tức đứng lên kéo Từ Phóng Tình vào lòng mình để da thịt nóng hổi dính sát vào cặp ngực đầy đặn của đối phương. Thời khắc này, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, “Tình Tình, em yêu... A.”

***

Tiêu Ái Nguyệt ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, mắt chưa mở ra, tay đã theo quán tính tìm người bên cạnh nhưng trên giường lại chẳng có ai, thậm chí còn lạnh như băng.

Cô tức thì tỉnh táo, khỏa thân bò khỏi giường, sau đó tùy ý mặc bộ đồ ngủ liệng trên chăn rồi nhìn phòng tắm ở đối diện, hô lên, “Tình Tình, chị đang ở đâu?”

Không có ai trả lời, căn phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng không có. Tiêu Ái Nguyệt lý trí đi vào phòng tắm mới phát hiện đồ trang điểm và vật dụng của Từ Phóng Tình đều đã biến mất. Cô bị hù không nhẹ, không cách nào lấy lại lý trí, cô mở tủ quần áo ra liền bị dọa đến hồn phi phách tán, ngoại trừ một bộ quần áo của cô bên trong ra, ngay cả một cọng lông cũng đã bị Từ Phóng Tình mang đi.

Chẳng lẽ, Từ Phóng Tình bỏ chạy???

Vì sao??? Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ ra, là bởi vì kỹ thuật của cô tối qua quá kém sao? Hay là do Từ Phóng Tình bị đè??? Sinh hoạt tình dục không hài hòa dẫn đến chia tay chiếm đến năm mươi phần trăm lý do lận đó? Chẳng lẽ cô cũng được xem là một trong số đó sao??

Tiêu Ái Nguyệt có chút mơ màng, đang nghĩ có nên gọi điện cho Từ Phóng Tình để hỏi thăm rõ ràng hay không liền nghe được tiếng tra chìa khóa ngoài cửa, cửa mở, giọng nói của Từ Phóng Tình vang lên, “Anh chờ tôi ngoài cửa.”

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu, vô tội nhìn người phụ nữ đang đi vào phòng, “Tình Tình.”

Từ Phóng Tình bỗng nhiên dừng bước, nhíu mày, “Tiêu Ái Nguyệt, em còn chưa thay quần áo sao?” Nói xong mới đi đến bên cạnh búp bê rồi xoay người bế hai con mèo lên, sau đó bước nhanh tới cửa nói với người bên ngoài, “Anh đứng dưới lầu chờ một chút, chìa khoá đây.”

Cửa đóng lại, Từ Phóng Tình quay người đi đến bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, nhẹ nhàng đá cho cô một cước, “Tiêu Ái Nguyệt, em có biết mấy giờ rồi không? Nhanh đánh răng, rửa mặt, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm, em ngồi ngẩn người ra đó làm gì, có tin tôi ném em xuống hay không?”

Tiêu Ái Nguyệt khó có thể tin người phụ nữ trước mặt và cô gái kiều mị trên giường tối qua là cùng một người, “Tình Tình, chẳng lẽ chị cảm thấy khó chịu?”

Lời này có hai ý, chính Tiêu Ái Nguyệt cũng hiểu huống chi là người kia. Từ Phóng Tình hơi ngẩn ra rồi lập tức phản ứng nghĩ đến tầng ý nghĩa khác. Cô lạnh lùng thoáng nhìn đối phương, khóe miệng nổi lên một nụ cười kỳ quái, “Tiêu Ái Nguyệt, em thử nói thêm một câu nữa xem?”

Tiêu Ái Nguyệt có ngu mới nói thêm, cô cầm lấy quần áo treo trong tủ chạy vào trong phòng tắm, vừa chạy vừa nói, “A, em đi đánh răng.”

Đã hơn mười giờ, Từ Phóng Tình dậy sớm để dọn nhà, đồ đạc hầu như đều đã chuyển đi xong rồi, chỉ còn lại mỗi mình con oắt Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt mặc quần áo người kia để lại cho mình đi ra, ngáp một cái nói, “Chị có đói không? Tình Tình, chị ăn sáng chưa?”

Từ Phóng Tình quay mặt ra ngoài cửa sổ, vô thưởng vô phạt trả lời, “Lúc này, em hẳn là nên hỏi cơm trưa.”

Tiêu Ái Nguyệt cười cười đi đến nắm tay người yêu, “Chúng ta đi thôi, không biết Ngốc Nguyệt và Mặt Trời thế nào rồi? Tối qua cũng may là Tiểu Trương mang chúng đi, nếu không sẽ bị ầm ĩ chết.”

Ngày mai là Tết rồi, dưới lầu rốt cục cũng có chút không khí của năm mới, đứa bé mặc áo đỏ cầm thanh Kim Cô Bổng bằng nhựa chạy tới chạy lui, lúc chạy ngang qua người Từ Phóng Tình còn bắt chước tiếng chó sủa. Cô bị hành động quái dị của đứa bé làm kinh ngạc, nó vui vẻ cười một tiếng, khuôn mặt mập mạp nhăn lại, ngũ quan đều không phân rõ đâu là đâu.

Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ, “Thật là đáng yêu.”

Từ Phóng Tình nhíu mày đánh giá đứa bé kia, từ chối cho ý kiến, “Đáng yêu đối với em thôi.”

Mẹ của đứa bé đang tìm nó, thấy được nó đang đứng đó mới lớn tiếng kêu lên, “Dưa Dưa, về thôi.”

“Ha ha ha.” Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười nhìn bóng lưng của cô bé mập đang chạy, “Béo bí đao nha.”

Từ Phóng Tình chẳng hiểu người kia đang cười cái gì, cô ngồi vào trong xe, tay sờ trán như thể đang vô cùng nhức đầu, giọng nói có chút mệt mỏi, “Tiểu Trương, đưa chúng tôi đi siêu thị trước, sau đó lại trở về.”

“Vâng thưa bà chủ.”

Mãi đến khi bé mập khuất bóng lưng, Tiêu Ái Nguyệt mới lên xe, giữa lông mày vẫn còn nét tưng bừng vui sướng, “Bé Mập thật đáng yêu.”

Từ Phóng Tình chả có hứng thú đáp lời, cô nghiêng đầu xoa huyệt của mình ra lệnh, “Lái xe đi.”

Tiêu Ái Nguyệt đưa tay sờ đầu của người yêu, “Gì thế? Đau đầu sao? Có phải do ngủ không ngon?”

“Em nghĩ ai cũng có giấc ngủ ngon như em sao? Chỉ có heo mới vừa đặt đầu vào gối liền ngủ mất.” Từ Phóng Tình nhắm mắt lại tựa đầu lên vai người kia, châm chọc xong rồi nhẹ nhàng nói, “Tiêu Ái Nguyệt, tôi ngủ một chút, khi nào đến nơi thì gọi tôi dậy.”

“Heo đi ngủ đâu có cần gối đầu.” Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng thầm thì, sau đó ngồi ngay ngắn lại, tay phải ôm bả vai của Từ Phóng Tình để chị ấy ngủ dễ chịu hơn một chút, “Tại chị dậy sớm quá đó, may mà hôm nay không cần đi làm, chị ngủ đi.”

Từ Phóng Tình cũng không nói đến siêu thị mua gì, tinh thần của cô trông không được tốt lắm, có lẽ là do ngủ quá ít. Tuy Tiêu Ái Nguyệt đi ngủ lúc bốn giờ sáng, đến bây giờ vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, mắt mở không ra, chứ đừng nói đến Từ Phóng Tình phải thức dậy từ sớm.

Hai người đi dạo một vòng quanh siêu thị, Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên giật mình, một tay kéo xe đẩy, một tay kéo cánh tay Từ Phóng Tình, “Không đúng, Tình Tình, chúng ta vừa mới đi qua chỗ này rồi.”

Là mộng du sao? Tình huống lúng túng bị vạch trần, Từ Phóng Tình dẫn đường hơi bị bẽ mặt, cô nhanh chóng quyết định ném vấn đề cho Tiêu Ái Nguyệt, nhỏ giọng hỏi, “Tiêu Ái Nguyệt, em muốn mua cái gì? Không biết mua gì thì đến siêu thị làm gì?”

Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết đến siêu thị làm gì, cô há miệng nhưng chẳng biết nói gì, trầm mặc hai giây rồi linh cơ khẽ động lên tiếng, “Ngày mai Tết rồi, chúng ta mua một ít đồ ăn, em sẽ nấu cơm cho chị ăn.”

Câu trả lời này khiến Từ Phóng Tình rất hài lòng, cô gật đầu một cái, “Vậy thì đi nhanh đi, theo tôi làm gì sao?”

Thế là hai người lại lắc lư đi về khu hoa quả, Tiêu Ái Nguyệt cầm từng loại rau cho Từ Phóng Tình xem nhưng mặt chị ấy cứ lạnh như tiền, không thèm chọn cái nào. Vậy thì dễ rồi, Tiêu Ái Nguyệt chọn năm sáu loại rau quả xong lại mua thêm một cân thịt, cuối cùng mới đi mua bột mì.

Từ Phóng Tình luôn ngoan ngoãn theo sát người kia, biểu cảm dường như có chút mơ hồ cũng có chút hiếu kỳ. Tiêu Ái Nguyệt cầm tay cô cắm vào trong thùng gạo, cười hỏi, “Cảm giác thích không?”

Ngón tay Từ Phóng Tình bắt lấy tay cô trong thùng gạo rồi hung hăng bóp một cái, “Đồ con nít.”

Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thừa dịp không ai chú ý liền cấp tốc sáp mặt lại hôn lên má Từ Phóng Tình cái chốc, “Đúng vậy, em là con nít đó.”

Nói xong co cẳng bỏ chạy đến hàng bán thịt khô mới dám dừng lại quay đầu nhìn Từ Phóng Tình.

Từ Phóng Tình quái dị nhìn vẻ mặt cười bỉ ổi của Tiêu Ái Nguyệt, cô trầm tư một chút, sau đó duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc đối phương, “Tới đây.”

Tiêu Ái Nguyệt cười khúc khích cự tuyệt mệnh lệnh, “Không muốn, lỡ chị đánh em thì sao.”

“Tới đây.” Thấy người kia không nghe lời, sắc mặt của Từ Phóng Tình đột nhiên âm trầm, “Tôi đếm đến ba, Tiêu Ái Nguyệt, một, hai....”

“Đừng đếm nữa, em tới là được chứ gì!” Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận từng li từng tí quay lại, “Ở đây đông người lắm, trở về rồi đánh... A....”

Bờ môi bị một vật mềm mại chạm vào, Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt, tiếng hít thở biến loạn, cô che gương mặt ửng đỏ của mình, ngượng ngùng nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt, “He he he.”

Cũng không phải là chưa từng hôn môi, chỉ là đột nhiên tiếp xúc thân mật như thế khiến nhịp tim của người ta đập loạn không thôi. Từ Phóng Tình tiếp tục cúi đầu xới tung hạt gạo bên cạnh, cất giọng giống như chẳng có gì, “Tôi mua nồi cơm điện rồi, chúng ta có mua gạo không?”

“Có, có, có, mua trước một ít thôi, phải đi tìm cái túi đã.” Tiêu Ái Nguyệt thất thần trước lời nhắc nhở của đối phương một lúc mới chậm rãi tỉnh táo lại, cô xoay người đi lấy túi bóng, vừa quay đầu liền trông thấy vẻ mặt nhiều chuyện của bà dì đang cân gạo, mặt cô lại thoáng đỏ lên, “Tình Tình, hay là hôm khác rồi chúng ta lại đến mua được không?”

Từ Phóng Tình bất mãn hỏi, “Tiêu Ái Nguyệt, em cảm thấy tôi có rất nhiều thời gian để dẫn em đi dạo chợ sắm đồ ăn sao?” Mặc kệ ánh mắt nhiều chuyện của bà dì kia, cô thản nhiên đong hai cân gạo rồi hỏi Tiêu Ái Nguyệt, “Cái này đủ ăn cho một ngày không?”

Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc, “Một ngày? Heo cũng không ăn nhiều như vậy đâu.”

Từ Phóng Tình chưa từng nấu cơm, hai tay xinh đẹp dường như chưa hề trải qua bất kỳ tang thương nào, bị Tiêu Ái Nguyệt nói lại một câu, cô hừ nhẹ, “Tôi giống người thường xuyên đi chợ mua thức ăn sao?”

“Đây đâu phải là chợ bán thức ăn.” Tiêu Ái Nguyệt giải thích, “Đây là siêu thị đó, chị mà đến chợ sẽ thấy được cảnh giết mổ làm thịt tại chỗ, em cũng không dám mua cá sống, sợ chị không thích nhìn thấy cảnh tượng đó.”

Hai người cầm một đống đồ to đùng xuống lầu, đồ trên tay Tiêu Ái Nguyệt tương đối nặng, đi đường cũng không nhanh bằng Từ Phóng Tình, chỉ trong vài phút đã bị bỏ lại phía sau. Từ Phóng Tình chớp mắt đã không thấy tăm hơi, Tiêu Ái Nguyệt thở dài, nội tâm loáng thoáng có chút thất vọng.

Không lâu sau, người phụ nữ làm cô thất vọng đã quay trở lại, trong tay cũng không còn đồ nữa. Từ Phóng Tình chẳng nói chẳng rằng gì đoạt lấy mấy cái túi trên tay Tiêu Ái Nguyệt, sau đó nhíu mày, “Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em lại bắt đầu học theo thuộc tính của rùa đen sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.