Tiêu Ái Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói với Từ Phóng Tình, chẳng hạn như bản thân cô có tay có chân, không cần chị ấy nuôi, kỳ thật thứ cô thích không phải là chiếc nhẫn mắc hay rẻ mà là tâm ý của người tặng, vì đó là đồ của Từ Phóng Tình tặng, là vì kiểu dáng của nó giống y như đúc chiếc nhẫn chị ấy đang đeo.
Tiêu Ái Nguyệt không có dã tâm theo đuổi vật chất như Từ Phóng Tình, cô không biết dã tâm đó bắt nguồn từ đâu nhưng không khó đoán ra tầm quan trọng của tiền đối với chị ấy thông qua lời nói. Chị ấy nói không có tiền sẽ mất đi tôn nghiêm, có phải điều này đã chứng minh chị ấy từng có khúc mắc không thể tan biến?
Từ Phóng Tình sợ nghèo khó chẳng những vì sự tồn tại của Tiêu Ái Nguyệt mà chính bản thân cô vốn không thể nghèo được. Cô rõ ràng ý thức được xã hội này rất tàn khốc với người nghèo, dù không có Tiêu Ái Nguyệt, cô cũng sẽ phấn đấu, không, chuẩn xác mà nói chính là bởi vì có Tiêu Ái Nguyệt nên ý nghĩ nghèo khó mới lóe lên trong đầu.
Ngược lại với quyết định cuối cùng của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt lại hy vọng chị ấy có thể hoàn toàn thoát ly quá khứ và cái gọi là ánh sáng xã hội kia. Có tiền hay không cũng chẳng sao, Tiêu Ái Nguyệt chỉ đơn thuần mong người yêu có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng cô không thể nói ra những lời này, nói ra chẳng khác gì không tin tưởng vào năng lực và sự quyết đoán của chị ấy.
Vả lại, Tiêu Ái Nguyệt có tư cách gì để nói?
Cô không quyền, không thế, ngay cả tiền tiết kiệm suốt mấy chục năm cộng lại cũng không mua nổi một món gia dụng trong nhà Từ Phóng Tình. Cô không đủ mạnh mẽ, không có năng lực để nói ra câu 'em nuôi chị' động lòng người, đây cũng là cảm giác tự ti luôn khiến cô cảm thấy bất bình đẳng nhất trong mối quan hệ của hai người.
Tấm vé mời của Quý Văn Việt đặt trên tủ đầu giường đã lâu, Từ Phóng Tình rốt cục cũng thấy được nó, thần sắc cô như đang suy tư gì đó nhưng ngoài miệng lại nói ra câu chẳng liên quan, “Tiêu Ái Nguyệt, em uống thuốc chưa?”
Tiêu Ái Nguyệt dùng tay trái ôm Mặt Trời, tay phải ôm Ngốc Nguyệt, đi được một bước lại quay đầu về, “Em đưa tụi nó về phòng rồi mới uống thuốc.”
Từ Phóng Tình qua loa gật đầu, “Đi đi.”
Không thể không công nhận y thuật của cô béo Cam Ninh Ninh kia vẫn rất cao siêu, Tiêu Ái Nguyệt uống thuốc xong mười mấy phút đã từ từ cảm giác được triệu chứng nhảy mũi giảm bớt. Trong phòng rất yên tĩnh nên không thể nghe được gì, Tiêu Ái Nguyệt co quắp nằm bất động trên sofa, cô cũng lười vận động, nửa ngủ nửa tỉnh cảm giác có người đang tới gần, cô lập tức tự động giơ tay lên ôm lấy cổ của người nọ.
Từ Phóng Tình tưởng rằng cô đã ngủ, bất ngờ bị kéo lại khiến trọng lượng toàn thân đều ép lên thân thể của Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt rên khẽ một tiếng, ngay sau đó lại nở nụ cười.
Từ Phóng Tình cắn môi muốn mắng vài câu nhưng lời đến khóe miệng đã nuốt trở vào. Mặt Tiêu Ái Nguyệt càng lúc càng đến gần, sau đó dán lên vai cô, “Tình Tình, em thật sự rất yêu chị.”
“Em yêu tôi là đương nhiên.” Từ Phóng Tình ôm eo của đối phương, nửa ôm nửa lê kéo cô ra khỏi sofa rồi dứt khoát khóa cô vào trong cánh tay của mình, “Tiêu Ái Nguyệt, em đã gặp qua người phụ nữ nào tốt hơn tôi chưa?”
“Có a.” Mắt thấy sắc mặt của Từ Phóng Tình đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Tiêu Ái Nguyệt không chút hoang mang bổ sung một câu, “Em nè.”
“Không biết xấu hổ.” Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ nói, “Tiêu Ái Nguyệt, da mặt của em so với tường Thiên An Môn còn dày hơn.”
“Vậy đêm nay chúng ta có làm 'cái kia' không?” Mùi thơm dễ ngửi trên người cô khiến tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt nhộn nhạo, không biết xấu hổ hỏi, “Làm cái đó đó.”
Từ Phóng Tình vô cảm nhéo mặt cô, “Uống thuốc rồi đi ngủ, em là bệnh nhân đó. Tiêu Ái Nguyệt, với tình trạng cơ thể của em thế này, em muốn tử chiến trên giường sao?”
Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời, thật sự không tìm thấy từ nào hữu dụng để đáp lại, đến khi sắp sửa đi ngủ mới nghĩ ra một câu trả lời hoàn mỹ. Cô lật người cúi xuống thì thầm bên tai Từ Phóng Tình, “Tình Tình, chị có biết Minh triều có một bài thơ không?”
Từ Phóng Tình không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lơ đãng trả lời, “Sao?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Tiêu Ái Nguyệt thổi sắc tình vào tai người yêu, “Tình Tình, chúng ta 'ấy ấy' đi.”
Rốt cuộc Từ Phóng Tình cũng bị hấp dẫn, cô để điện thoại xuống rồi liếc xéo Tiêu Ái Nguyệt, sau đó thờ ơ nói, “Tiêu Ái Nguyệt, em lại muốn làm cho tôi nhìn sao?”
“Chị làm cho em có được không?” Tiêu Ái Nguyệt chẳng biết xấu hổ kéo tay cô dán lên ngực mình, “Em muốn...”
Từ Phóng Tình rút tay về, tiếp tục cầm điện thoại, “Im miệng.”
“Dạ...” Xem ra đêm nay vô vọng rồi. Tiêu Ái Nguyệt lật người, nỗ lực đóng vai người vợ vì chồng vô năng mà dẫn đến sinh hoạt không vui, “Chẳng lẽ chị chưa wax lông?”
Tâm tình tốt đẹp của Từ Phóng Tình hoàn toàn bị phá vỡ, cô mạnh mẽ vén chăn mền màu trắng trên người Tiêu Ái Nguyệt lên, chân đồng thời nhắm ngay mông của đối phương rồi tàn nhẫn đạp lên, “Tiêu Ái Nguyệt, thấy em bị cảm nên tôi mới không mắng nhưng em lại muốn gây chuyện, kiếp trước em là máy matxa sao? Ngày nào cũng chấn động không ngừng, sao em có thể độc thân lâu như vậy? Tôi cũng chưa từng cảm thấy tay phải của em mạnh được bao nhiêu, em cho rằng ai cũng có lông dài nhiều, ham muốn cao giống như em sao? Im miệng cho tôi, dám nói thêm câu nào thì cút ra ngoài cửa ngủ.”
Tiêu Ái Nguyệt ôm mông nhảy xuống giường, uất ức nhìn Từ Phóng Tình, miệng ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại lo lắng đối phương thật sự sẽ đuổi cô đi, cô chỉ biết xoa mông đứng ngốc ở cuối giường, cố gắng nhịn, song cuối cùng vẫn không nhịn được, “Lông em không có dài, em là bình thường! Không giống người nào đó, hừ!”
Cô nói xong cũng không cần Từ Phóng Tình đuổi, vô cùng tự giác mở cửa phòng ra, “Là em tự mình muốn ngủ ở ngoài.”
Một cái gối đầu bay tới, Từ Phóng Tình lạnh lùng tắt đèn trong phòng ngủ, sau đó kiên nghị bày tỏ thái độ trong bóng đêm, “Tiêu Ái Nguyệt, cút ra ngoài cho tôi.”
***
Tiêu Ái Nguyệt vừa lấy báo cáo phân tích thị trường, vừa nhớ lại đủ mọi biểu hiện của Từ Phóng Tình tối qua. Cô xoa eo ổn định lại hành vi của mình, dự định đêm nay sẽ nói chuyện đàng hoàng, yêu cầu chị ấy phải dịu dàng hơn, không nên hơi một tí là đuổi cô ra ngủ phòng khách!
Hôm nay, phòng sales phá lệ náo nhiệt, không ít đồng nghiệp ăn không ngồi chờ bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, hỏi ra mới biết hôm nay là sinh nhật của Quý Văn Việt, hóa ra chị ấy thuộc chòm Song Ngư. Tiêu Ái Nguyệt vừa lấy biểu đồ đi tới cạnh cửa liền đụng phải Trình Quân Khôn đang ôm một bó hoa hồng lớn.
Khuôn mặt gã được chăm chút tỉ mỉ, gã bực bội liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt một cái rồi chỉ vào cửa, “Nhường đường chút đi.”
Mấy đồng nghiệp này đều tới để tặng quà, có lẽ do Quý Văn Việt không có ý định mở party nên mấy gã trai đành phải tụ hội đàm luận tin tức thời sự, mắt không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn chỗ trưng bày quà tặng nhưng không ai dám mở miệng hỏi thăm đối phương mua gì.
Trình Quân Khôn cứ luôn nhìn đồng hồ, miệng không ngừng hỏi thăm, “Sao hôm nay tổng giám đốc Quý đến muộn vậy?”
“Gần đây cô ấy rất bận.” Ngụy Gia Huy đứng ở bên cạnh gã tiếp lời, “Hôm qua cũng không ở công ty.”
Trình Quân Khôn mở chai nước suối rải một ít nước lên bó hoa để chúng càng thêm kiều diễm, gã đợi thêm một hồi mới quay đầu hỏi Vương Tự Phát đang đứng kề bên Tiêu Ái Nguyệt vốn đang trầm mặc nãy giờ, “Quản lý Vương, dạo này tổng giám đốc Quý đang bận gì sao? Anh tiết lộ cho chúng tôi biết chút đi nào, anh có nghe tổng giám đốc Quý đề cập đến bữa tiệc tối mai không?”
Gã hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Tiêu Ái Nguyệt, thái độ rất xem thường cô, không cần người khác nói, chính Tiêu Ái Nguyệt cũng nhìn ra được điều này.
Vương Tự Phát không nói lời nào, nghe Trình Quân Khôn điểm danh vẫn giả vờ như không nghe thấy, gã cầm cái cốc trên bàn rồi nhìn thoáng qua đám người, sau đó đi thẳng vào phòng rót nước.
“Cái thứ gì không biết?” Trình Quân Khôn nhìn bóng lưng kia rồi chửi ầm lên, “Đồ chó săn, cho thể diện mà không cần.”
Khí tức trên người gã làm mọi người không mấy dễ chịu, gã bộc lộ tính tự đại và tự phụ quá mức, lần trước họp, Quý Văn Việt đã thầm thể hiện chút địch ý, nào ngờ gã vẫn không biết thức tỉnh, luôn không ngừng khoe khoang với mọi người, “Anh em, ngày mai đi dạ hội, tôi sẽ chụp hình cho các anh xem. Tổng giám đốc của Khải Thạch thật sự rất khách khí, nhất định phải mời tôi tham gia hội đấu giá này với ông ấy, tôi biết các anh chưa được đi nên tối nay sẽ share ảnh lên group bạn bè, nhớ like cho tôi nha.”
“Thứ tiểu nhân đắc chí.” Vương Tự Phát đứng bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt dạy cô phân tích bảng biểu, nghe Trình Quân Khôn tự biên tự diễn bèn thấp giọng mắng một câu, “Sớm muộn gì cũng có chuyện thôi.”
Nơi nào có Trình Quân Khôn thì nơi đó có khí độc! Đến trưa, Quý Văn Việt vẫn không đến công ty, Trình Quân Khôn gọi điện thoại cho cô không được nên mất đi kiên nhẫn, “Đi thôi, đi thôi, không đợi nữa.”
Gã đưa hoa cho thư ký của Quý Văn Việt, sau đó chỉnh sửa lại kiểu tóc rồi cất bước rời khỏi văn phòng. Ngụy Gia Huy theo sát phía sau nhưng gã lại không giao quà cho thư ký, chỉ cười nói với Vương Tự Phát một tiếng tạm biệt rồi đi mất.
Hơn ba giờ chiều, Quý Văn Việt mới đến công ty, trong văn phòng chỉ còn lại Tiêu Ái Nguyệt và thư ký Tiểu An. Sắc mặt của cô ngưng trọng, nhìn thấy văn phòng đầy quà cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, “Tiểu An, giúp tôi đặt một tấm vé máy bay.”
Tiêu Ái Nguyệt cũng không chuẩn bị quà, chỉ nói chúc cô sinh nhật vui vẻ, sau đó khéo léo mời cô ăn cơm. Quý Văn Việt cười khẽ một tiếng, lắc đầu, “Hôm khác đi, đêm nay tôi có hẹn rồi.”
Đúng rồi, sinh nhật là thời gian rất đặc thù, sao chị ấy có thể trải qua cùng nữ nhân viên được. Quý Văn Việt đợi đến tan tầm mới rời đi, sau đó Tiêu Ái Nguyệt lập tức gọi cho Từ Phóng Tình một cú điện thoại, hỏi đêm nay có muốn cùng nhau ăn cơm không nhưng đối phương lại quả quyết cự tuyệt, còn kêu cô về nhà trước, tối gặp lại.
Vậy được rồi, Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng cúp điện thoại đi đến bãi đỗ xe tìm Tiểu Trương. Cô muốn hỏi Tiểu Trương là Từ Phóng Tình đang ngồi xe ai thì liền ngạc nhiên phát hiện Jojo đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, “Jojo, sao cô lại ở đây?”
“Đây không phải xe của cô sao?” Jojo quay đầu nhìn cô rồi bĩu môi nói, “Cô tan tầm thật đúng giờ, công ty của chúng tôi nhiều người như vậy, chưa có ai chuồn sớm như cô hết.”
Tiêu Ái Nguyệt chuyển hướng về Tiểu Trương, “Sao cô ấy lại ở trên xe của chúng ta?”
“Bản tiểu thư muốn lên thì lên, cô ý kiến cái rắm gì?” Jojo bạo lực quay đầu vỗ vỗ lên bả vai của Tiểu Trương, “Lái xe, lái xe, tôi sắp chết đói rồi.”
“Cô muốn làm gì?” Tiêu Ái Nguyệt không thể lý giải tại sao cô ta lại muốn tìm mình, “Cô tìm tôi ăn cơm?”
Jojo ghét bỏ trả lời, “Nhìn thấy cô, tôi ăn không vô, tôi tìm cô ăn cơm làm gì?!”
“Vậy tôi không đi.”
“Cô!” Jojo khó thở mắng, “Họ Tiêu kia, nếu không phải tôi có chuyện cần nhờ, tôi cần đích thân tìm cô sao!”
Lời nói đã ra khỏi miệng không thể thu trở lại, Tiêu Ái Nguyệt lập tức tỉnh táo, “Cô có việc nhờ tôi?”
Trên mặt Jojo hiện lên sự xấu hổ không rõ ràng, ánh mắt hốt hoảng nói sang chuyện khác, “Tôi có chuyện nhờ đó thì sao nào, cô có biết mình phiền lắm không, hỏi nhiều như vậy làm gì? Tôi mời cô ăn cơm mà cô còn nói nhiều như vậy, con m* nó, cô đừng có chọc điên bà đây nha.”
Tiêu Ái Nguyệt cười to hai tiếng, tâm tình khá hơn, “Ha ha ha ha, cô cũng có việc cần phải nhờ tôi sao.”
Có thể trước khi Tiêu Ái Nguyệt lên xe, Jojo đã giao phó xong với Tiểu Trương, xe ngừng trước nhà hàng Phúc Kiến gần công ty, Jojo mở dây an toàn vội kéo Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài, “Nhanh lên, nhanh lên.”
“Chậm một chút, chậm một chút.” Tiêu Ái Nguyệt cố ý thả chậm tiết tấu hòng trêu chọc cô, “Đi chậm một chút, cô đã đặt phòng riêng chưa? Cô nhờ tôi mà thiếu thịt cá thì tôi sẽ không đồng ý đâu, cơ mà sao ở đây nhiều người vậy, có còn chỗ không đó?”
“A.” Do thời gian đang gấp nên Jojo đã phát huy độc nhãn thiên phú của tiểu thiên hậu, cô liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài bên phải nhà hàng, “Đó không phải là chị Việt sao?”
Tiêu Ái Nguyệt nghe vậy liền nhìn qua, chẳng cần tốn nhiều sức đã phát hiện ra Quý Văn Việt tỏa sáng lấp lánh giữa đám đông ở nơi hẻo lánh. Trên mặt Quý Văn Việt không còn tâm sự nặng nề như lúc chiều, cô vừa nói vừa cười với người đối diện. Vào ngày sinh nhật cùng người mình thích đi vào nhà hàng mình thích và ăn bữa ăn mình thích hiển nhiên rất hạnh phúc, chỉ là người đang ngồi đối diện với cô khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
***