Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 136: Chương 136: Lão từ (ngoại truyện 1)




Bất luận nhìn thế nào cũng đều cảm thấy người kia rất chướng mắt. Bộ dáng cười đùa tí tửng mỗi ngày như thể trong thế giới của đối phương không có bất kỳ phiền não gì. Từ Phóng Tình kéo màn cửa xuống hòng che lại người phụ nữ đang chuyên tâm gọi điện ở bên ngoài, ngay cả lúc người khác bước đến cũng không hề phát hiện.

“Quản lý Từ.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ, Từ Phóng Tình nghe tiếng động liền nhìn lại thì trông thấy Tiểu Thu đã chen nửa người vào phòng, nhỏ giọng nói, “Tôi có chuyện muốn báo cáo.”

Từ Phóng Tình đóng nắp bút lại, khẽ nhìn đồng hồ, mặt không thay đổi hỏi, “Sao cô còn chưa tan tầm?”

“Vừa định tan tầm.” Tiểu Thu hiểu được đối phương ngầm đồng ý mới mỉm cười đứng trước mặt lãnh đạo, trong tay cầm một cái túi màu đen, vội vã nói, “Tiểu Tiêu cũng vừa mới đi khỏi. Quản lý Từ, chị đoán tôi phát hiện cái gì trong phòng làm việc?” Cô vừa nói vừa nâng cái túi trong tay lên, khuôn mặt đầy thần sắc tranh công, “Tiền, là một bao tiền.”

“Tiền của ai?” Từ Phóng Tình lưng tựa vào ghế nhìn thẳng vào mấy chục ngàn tiền mặt kia, điềm tĩnh truy vấn, “Của cô sao?”

“Thế nào lại là của tôi được?” Tiểu Thu không đoán ra người kia đang nghĩ gì, nửa thăm dò nói, “Chẳng phải giữa trưa Tiểu Tiêu đã đi ra ngoài một chuyến sao, lúc trở về còn uống rất nhiều rượu khiến chị tức giận đấy, thật ra cô ấy đi với Đại Hải, tiền này hình như cũng lấy ra từ trong xe của Đại Hải. Quản lý Từ, vấn đề của Hạo Nhã đã kéo dài khá lâu rồi, hôm qua tôi còn nghe thấy dưới xưởng đang phản ánh chất lượng hàng hóa không tốt, nhưng Đại Hải thì... chị biết đó... Việc này kéo lâu như vậy cũng chưa có giải pháp, tôi chỉ sợ bên trong có biến.”

“Cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?” Từ Phóng Tình tâm lặng như nước nghe hết lời ly gián của người kia rồi hỏi ngược lại, “Nếu cô là tôi, cô sẽ làm thế nào?”

Tiểu Thu là ma cũ nhiều năm, sao có thể bị dăm ba câu dụ vào tròng được, cô dè dặt trả lời, “Tôi không phải là chị, cũng không phải là lãnh đạo, tôi chỉ là thuộc hạ của chị, là đôi mắt của chị. Chị bận rộn nên tôi mới giúp chị quan sát mấy chuyện nho nhỏ đã bỏ lỡ, còn những chuyện khác... chị phân phó cái gì thì tôi sẽ làm cái đó.”

Thỉnh thoảng Từ Phóng Tình cũng không thích những kẻ già đời như thế này. Tiểu Thu không phải là một thuộc hạ tốt, nhưng cô cảm thấy an tâm với người này. Giống như chủ nhiệm lớp vậy, có lẽ sẽ không thích học sinh hư nhưng cũng không ghét chúng. Từ Phóng Tình không nói chuyện, cô chỉ vào cửa phòng rồi thủ thế mời đối phương ra ngoài.

Tiểu Thu hiểu ý khom người rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.

Cái người ngốc nghếch đó cũng làm chuyện này sao? Tuy trong lòng Từ Phóng Tình nghi hoặc nhưng tiền đang bày trước mặt nên cô không thể không đổi góc độ để suy đoán cách làm người của người kia. Họ Tiêu, phụ nữ, sống một mình, EQ cực thấp, nghèo nhưng có cốt khí, không có phẩm vị, trên người bình thường, không có chỗ nào nổi bật.

Mọi thứ không nên nhìn từ bề ngoài, Từ Phóng Tình cầm điện thoại gọi người kia trở về, đến khi trông thấy bộ dáng lén lút của đối phương, lửa giận bỗng nhiên bùng cháy, “Cô giải thích đi, tại sao cô lại để nhiều tiền mặt như vậy trên bàn làm việc?”

Giây thứ nhất vừa nói xong, người kia đã lập tức luống cuống, trên mặt nhanh chóng hiện lên mấy loại cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có nghi hoặc, cũng có sợ hãi, sợ hãi? Từ Phóng Tình nghiêm túc nghe đủ lý do văn hoa chồng chất, khuôn mặt lạnh lẽo cảnh cáo, “Tiêu Ái Nguyệt, ở đây là bộ phận mua hàng, mỗi lời nói hay hành động của cô đều đại diện cho danh dự của phòng chúng ta. Nếu đây là tiền của cá nhân cô, tôi sẽ không quan tâm, còn nếu không phải thì đợi một thời gian nữa bị tôi phát hiện, có lẽ nơi gặp mặt sau cùng của chúng ta sẽ là ở trong tù.”

Người kia không phải là Tiểu Thu nên sẽ không có tâm thái tốt, có lẽ là bị Từ Phóng Tình hù dọa nên thân thể run lên bần bật, vừa run vừa gắng gượng nói, “Đây thật sự là tiền riêng của tôi.”

Từ Phóng Tình nhìn qua gương mặt sợ hãi quá độ và thân thể đang không ngừng run rẩy kia, phút chốc cô lại liên tưởng đến con chó bướm mà Khang Thụy Lệ nuôi trong nhà. Mỗi lần Khang Thụy Lệ nổi khùng quẳng đồ lung tung, con chó kia sẽ run rẩy không ngừng, động tác của nó và người trước mắt này giống nhau y như đúc. Từ Phóng Tình uy hiếp rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa, cô ném tiền lại cho đối phương rồi hạ lệnh đuổi khách, “Ra ngoài đi.“. Bạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.