Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 121: Chương 121: Lão từ (ngoại truyện)




Chủ nhật, thành phố H lại có mưa to, toàn bộ văn phòng ở Hải Manh đều vắng hơi người. Từ Phóng Tình ngồi trong phòng làm việc thẩm tra, đối chiếu bảng tồn kho của chi nhánh do Trần Hải giao lên.

Bảng báo cáo từ số năm kéo dài đến số mười hai, thái độ làm việc của Trần Hải khiến Từ Phóng Tình càng ngày càng không hài lòng. Cô dứt khoát bấm số gọi cho Trần Hải, lúc đối phương vừa bắt máy, cô lập tức đổ ập lên đầu gã một chầu thóa mạ, “Trần Hải, là tôi nói không đủ rõ hay do anh không có lỗ tai? Tồn kho còn thừa của tháng trước đâu rồi? Vì sao anh lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp thế này? Đừng có giải thích, tôi muốn kết quả, nếu trước thứ hai mà anh vẫn không có đáp án làm tôi hài lòng thì thành tích tháng này là không và ngừng làm việc ngay lập tức.”

Từ Phóng Tình không nghe đối phương cầu tình khổ sở kêu gào thảm thiết, cô cũng không chừa cho gã chút mặt mũi, “Chủ nhật thế nào? Công việc chưa hoàn thành xong, anh còn muốn nghỉ ngơi?”

“Lãnh đạo, quản lý Từ, bạn học của tôi kết hôn, không đi không được đâu, ngày mai giao được không, ngày mai tôi sẽ qua chi nhánh xem xét, hôm nay ai cũng nghỉ mà.” Trần Hải không ngừng cười làm lành trong điện thoại, “Tôi sai rồi, quản lý Từ, tôi cam đoan sáng sớm ngày mai sẽ giao cho cô liền.”

Từ Phóng Tình hoàn toàn bất vi sở động, “Anh có thể đảm bảo nhưng tôi chưa có gì để đảm bảo. Trần Hải, ngày mai sẽ có người mới đến phỏng vấn, nếu anh không muốn bị thay thế thì làm việc cho tốt vào, thứ hai tôi muốn nhìn thấy bảng báo cáo, anh tự giải quyết cho tốt đi.”

“Từ....”

“Tích” “Tích” “Tích”, Từ Phóng Tình cúp điện thoại rồi liếc qua đồng hồ, đã năm giờ chiều, một ngày lại trôi qua, gần công ty không có đồ gì có thể ăn, khẩu vị của cô lại khó chiều nên chỉ có thể ăn món thanh đạm. Trời mưa đối với phụ nữ mang giày cao gót mà nói chẳng khác gì liều mạng, Từ Phóng Tình chỉ có thể bất đắc dĩ đón xe, nhưng đến khi nhìn cái ghế tựa lưng màu trắng trong taxi lại khiến toàn thân cô đều nổi da gà. Cô ngồi thẳng lưng ở băng ghế sau, mặt không thay đổi nhắc nhở tài xế, “Đường Giải Phóng, nhà hàng Quảng Đông, lái chậm một chút, tôi có thời gian, không cần gấp.”

Tài xế taxi ở thành phố H không có thói quen đi đường vòng nhưng khuyết điểm duy nhất chính là tương đối dông dài, gã cứ líu lo không ngừng khiến kiên nhẫn của Từ Phóng Tình bị bào mòn hết sạch, lông mày cô càng nhăn càng sâu, “Tiên sinh, tôi không muốn nói chuyện.”

Tài xế cứng đờ, khô cằn trả lời, “A, vâng.”

Đến nơi, ngay cả tiền thối của tài xế đưa cô cũng không lấy, vừa trẻ tiền xong liền lập tức bỏ chạy. Tính cách của Từ Phóng Tình vốn không hề đáng yêu chút nào, giống như thể toàn bộ thế giới đều ghét cô vậy. Cô mua thức ăn mang về, mưa càng lúc càng to, xe trên đường lại chạy rất nhanh, không thể nhìn thấy một chiếc taxi trống nào xuất hiện. Từ Phóng Tình đứng dưới mái hiên của một tiệm bánh mì, sóng lưng thẳng tắp không nhúc nhích chờ taxi đi ngang qua.

Chờ đợi ròng rã hơn nửa giờ thì cách đó không xa có một trạm xe buýt, xe buýt ướt sũng vì hành khách mang theo những chiếc dù che mưa đầy nước lên. Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm dòng xe cộ tới tới lui lui, không biết chiếc xe trống kế tiếp lúc nào sẽ đến, cũng chẳng biết còn phải đợi bao lâu nữa. Lại hơn nửa giờ trôi qua, cô mới nhìn thấy một chiếc taxi màu vàng đang khoan thai đi đến, cô vươn tay vẫy gọi chiếc xe mà mình đã chờ thật lâu, “Số 108, đường Phù Dung, tòa nhà Quảng Hâm.”

Tài xế này tốt hơn lúc nãy vì gã không nói nhiều, nhìn thấy Từ Phóng Tình đầy đầu nước mưa còn quan tâm đưa khăn giấy qua, “Lau mặt đi, để vậy sẽ dễ cảm mạo lắm.”

“Không cần đâu.” Một giọt nước mưa từ trên tóc trượt vào áo cô, Từ Phóng Tình cố chấp quay đầu qua, giọng thanh thúy trả lời, “Cám ơn.”

Hảo ý của người xa lạ lập tức bị đóng băng giữa không trung, tài xế lắc đầu, “Không biết trời còn mưa đến khi nào.”

Sau cơn mưa trời lại sáng mới có thể nhìn thấy cầu vồng, Từ Phóng Tình cũng không ngây thơ miệt mài 'nấu canh gà' (*) kiểu này cho người khác nghe, cô trầm mặc cầm theo thức ăn đã nguội lạnh lên lầu, lên giường đi ngủ trước mười hai giờ.

(*) Canh gà: cụm từ này có thể gặp rất nhiều trong tiếng Trung. Ý chỉ cuốn sách Chicken soup for the soul (tạm dịch: Súp gà cho tâm hồn), loại sách hạt giống tâm hồn mà các bạn thấy rất nhiều ở nhà sách.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, phó tổng giám đốc xuất hiện ở phòng làm việc yêu cầu cô cùng gã đi phỏng vấn người mới. Hôm nay có ba mươi mấy đến bốn mươi ứng viên đến ứng tuyển nhưng chỉ có duy nhất một người phỏng vấn vào vị trí mua hàng của phòng cô. Ứng viên này họ Tiêu, là một 'gái ế quá lứa' đã gần ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học H, trừ mấy cái này ra thì không có bất kỳ thông tin gì để Từ Phóng Tình nhớ kỹ hơn.

“Vâng, bởi vì không có cạnh tranh, như mọi người đều biết, công việc ở xí nghiệp nhà nước rất tốt và ổn định, nhưng do quá mức ổn định nên không thích hợp với những người trẻ tuổi như tôi, tôi nghĩ có lẽ đến lúc tôi sáu mươi tuổi, tôi sẽ lại chọn xí nghiệp nhà nước... nhưng mà tôi hiện tại chưa đến ba mươi tuổi.”

Chưa đến ba mươi tuổi? Từ Phóng Tình nhấc lông mày, đôi mắt trên sơ yếu lý lịch của đối phương chợt lóe lên thấy được năm sinh của người kia. Đầu tiên, cô không thể không thừa nhận người mới này rất xinh đẹp, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác rất không thư thái. Người kia tự cho là đúng, song nụ cười dễ nhìn đó lại khiến người ta không vừa mắt. Cô buông ly cà phê trong tay xuống, sau đó hỏi ra câu đầu tiên trong ngày, “Cô mất bảy năm mới phát hiện ra vấn đề này là do trước đó cô không cầu tiến hay là vì cô trì độn?” Người mới kia chẳng những tự cho là đúng đồng thời còn rất ngu ngốc, cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn nét mặt của cô, trông hết sức buồn cười. Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm, tiếp tục đuổi giết, “Hay là bởi cô quá tự tin, cho là chúng tôi nhất định sẽ tuyển cô?”

Đối mặt với sự công kích của Từ Phóng Tình, người mới quả nhiên đơ ra, loser chính là loser, bất luận dáng dấp có xinh đẹp đến mấy cũng không thể thay đổi được bản chất loser. Từ Phóng Tình đang muốn tốc chiến tốc thắng lại bị phó tổng giám đốc xen miệng vào, cô liên tưởng đến Trần Hải hôm qua liền nhướng mày nói, “Tiền lương chỉ có bấy nhiêu, có thể chấp nhận thì cứ ở lại.”

Vẻ mặt của người mới rất đáng thương, giống như sắp khóc đến nơi, cô ta phồng lên miệng nói, “Tôi làm... mọi người cảm thấy tôi làm được không?”

Chắc hẳn tính cách cũng không tệ lắm đúng không? Từ Phóng Tình chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, chẳng có mấy ai vừa đi làm ngày đầu tiên đã bị người khác nhìn thấu, người mới này quả thật là một cái bánh bao dễ ăn hiếp. Từ Phóng Tình đối với tình cảnh của đối phương cũng coi như 'mở một con mắt, nhắm một con mắt', cô cũng lười để ý tới ánh mắt cầu cứu của người kia đối với mình.

Hơn nữa, người mới ở công ty bị xa lánh cũng là chuyện không hiếm thấy. Thu nhập của phòng mua hàng ăn theo hoa hồng, Từ Phóng Tình cũng không phải không rõ tình hình, động cơ đẩy cô đến thành phố H vốn không đơn thuần nên đối mặt với những việc vặt vãnh kia được che đậy đã thành quen.

Nhưng người mới này hoàn toàn rất ngây thơ, cô ta lái một chiếc xe mới xuất hiện ở trước mặt Từ Phóng Tình, trên mặt đều tràn đầy ý cười không kiềm chế được sự mừng rỡ. Từ Phóng Tình nhịn không được bèn giội cho đối phương một gáo nước lạnh, “Tỷ lệ xe màu này xảy ra chuyện vào ban đêm tương đối cao.”

Mặt người mới lập tức xụ xuống, “Từ... quản lý Từ, xe màu trắng không dễ thấy, tôi vốn có dự định khác nhưng ở salon không có màu khác.”

Nói một câu cũng cà lăm. Từ Phóng Tình lập tức mất đi tâm tình nói chuyện phiếm, cô thắt chặt dây an toàn ngồi vào chỗ kế bên tài xế rồi hờ hững ra lệnh, “Đến khách sạn Tinh Di.”

Người mới muốn nói lại thôi nhìn qua cô một chút, mặt mũi tràn đầy rối rắm nhưng Từ Phóng Tình lại làm như không thấy, cô ấn mở CD trong xe, bên tai lập tức vang lên một bài tình ca tiếng Quảng Đông. Người mới ngốc nghếch nở nụ cười, thuận miệng hỏi một câu, “Quản lý Từ, chị cũng thích thể loại âm nhạc này sao.”

“Cạch” tiếng âm nhạc hoàn toàn tắt ngấm. Từ Phóng Tình dùng hành động chứng minh sở thích của mình.

Thế là một đường trầm mặc.

Dọc đường đi đều không dám hỏi gì, đến cửa khách sạn, người mới vẫn không nhịn được hỏi ra miệng, “Quản lý Từ, chúng ta có cần gửi bao lì xì cho anh Đại Hải không?”

Mặt Từ Phóng Tình không có biểu tình gì, “Tôi chưa bao giờ cho ai bao lì xì.”

Người mới chần chờ một chút nhưng vẫn theo sát cô ở đằng sau cho là cô nghe không được nên nhẹ giọng phỉ nhổ một câu, “Đồ trâu bò!”

Từ Phóng Tình đã từng được vô số người khen xinh đẹp, thông minh, học thức uyên bác, đây là lần đầu tiên bị thuộc hạ dùng từ thô tục như thế để hình dung, tâm tình của cô lúc này đúng thật là không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Một cấp dưới khác tên là Tiểu Thu tiến lên nghênh đón bằng lời nịnh bợ mà Từ Phóng Tình đã nghe quen, cô hơi quay đầu, dùng nửa con mắt liếc người mới đang đứng sau lưng, “Cô tự tìm chỗ ngồi đi, đừng uống rượu, tàn tiệc còn đưa tôi về nhà nữa.”

Một người lên lầu hai, một người ở tầng dưới ngồi cùng bọn đàn ông. Người mới đưa đôi mắt đáng thương nhìn cô lên lầu tựa như một đứa con gái ba tuổi bị mẹ bỏ rơi.

Nhưng Từ Phóng Tình không phải là mẹ nên sẽ không giúp cô ta chùi đít. Cô rất nhanh đã phát hiện ra chất lượng não của người mới căn bản còn kém hơn gương mặt, Từ Phóng Tình đã từng có một hai lần rất muốn chặt đầu cô ta xuống làm banh để đá.

***

Hôm nay, mấy người kia lại nói chuyện nhảm nhí, Tiểu Thu mang đơn hàng vào phòng cô xong, lúc đi ra cũng không đóng cửa kín lại, bên ngoài vang lên một câu 'anh Đại Hải' khiến Từ Phóng Tình càng ngày càng bực bội. Cô vừa đứng dậy đi tới cửa định ra ngoài quát lớn vài tiếng, tay đã đặt trên tay vịn cửa liền nghe thấy có người đang hỏi, “Anh Đại Hải, quản lý của chúng ta giữa trưa đều không ăn cơm sao?”

Trong lòng Từ Phóng Tình hơi động một chút, sao giọng nói này nghe quen tai vậy, là ai ở sau lưng 'nhiều chuyện' về sinh hoạt cá nhân của người khác?

Tiếng nói lại vang lên, chất giọng nhàn nhạt chất chứa chút sầu lo giống như một bà mẹ già, “Luôn không ăn trưa sao? Cứ như vậy không tốt cho cơ thể đâu, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút chứ. Anh Đại Hải, hay là chúng ta giúp chị ấy gọi một phần thức ăn được không?”

Câu trả lời của Đại Hải cũng thật phù hợp cá tính của gã, “Để tôi diễn lại cho cô xem nhé, nếu cô đem thức ăn vào văn phòng cho cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ nói 'Tiêu Ái Nguyệt, cô uống lộn thuốc sao? Cô cảm thấy người có thể ăn thứ này sao?'”

“Cũng đúng ha.” Giọng nói kia yếu dần, nhỏ tiếng oán trách, “Hình như ngày nào chị ấy cũng mắng tôi.”

Đối tượng bị mắng mỗi ngày trong văn phòng chỉ có một người, Từ Phóng Tình kéo cửa ra rồi giống như bà La Sát từ trên trời rơi xuống xuất hiện ở trước mặt mấy người kia. Đại Hải phun nước trong miệng ra, sau đó bưng ly cà phê rỗng ho khan không ngừng, “Quản lý Từ.”

Chân tay người mới cũng trở nên luống cuống, nhìn thấy Đại Hải đã co cẳng chạy cũng muốn đi theo, lắp bắp giải thích, “Chị Tiểu Thu ở trên lầu, tôi... tôi... tôi đi photo.”

Từ Phóng Tình không nói gì, chỉ ôm cánh tay đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn người nọ.

Người mới chạy trối chết, lúc ôm tư liệu đi ngang qua cũng không biết có phải bị cơn rét lạnh trên người Từ Phóng Tình đông cứng hay không, văn kiện đang ôm trước ngực liền “soạt” một tiếng rơi hết xuống đất, còn có mấy tờ không biết có phải muốn chết hay không lại bay đến trước gót giày của Từ Phóng Tình. Người mới vội vã hoảng loạn ngồi xổm xuống duỗi tay xuyên qua bắp chân của Từ Phóng Tình, từ giữa hai chân cô với lấy tập giấy A4, “Quản lý Từ, ngại quá, nó rớt...”

Mắt Từ Phóng Tình không tự chủ nhìn theo tay rồi dời đến trước ngực đối phương. Hôm nay, người mới ăn mặc rất thỏa đáng, bên chiếc cổ dài còn mang theo khuyên tai ngọc, nhìn dọc theo khuyên tai đến trước ngực, trên da thịt lộ ra ánh sáng mê người nhưng lại bị mái tóc dài ngang vai của đối phương loáng thoáng che đi, trông vô cùng dụ hoặc. Từ góc độ trên cao nhìn xuống của Từ Phóng Tình mà nói, cái gì nên nhìn hầu như đều có thể nhìn thấy. Nịt ngực màu đen đang ở trước mắt, ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe quyết định làm như không thấy, tuân theo phẩm chất tốt đẹp có qua có lại, cô một cước đạp vào ngực người mới, “Tiêu Ái Nguyệt, cô có biết với hành vi này của cô bây giờ, tôi có thể tố cáo cô đang quấy rối tình dục không?”

Gấu: đọc truyện này, mình rất thích mấy chương ngoại truyện nói về góc nhìn và suy nghĩ của Tình Tình. Ngoại truyện vẫn còn rất nhiều, tầm hơn chục chương. Cứ cách 10 ~ 20 chương sẽ chen thêm 1 chương ngoại truyện của Tình Tình. Truyện này hơi chậm nhiệt nhưng không hiểu sao càng edit & beta truyện thì mình lại càng sợ truyện sẽ hết:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.