Hai người ân ái ngọt ngào bên này, bên kia Đông Văn Giang lại như âm hồn bất tán xuất hiện trước cửa nhà hai cô. Có lẽ do lần trước cãi nhau với Từ Phóng Tình nên lúc này gã cũng không nói gì, chỉ cầm hai tấm thiệp hồng nhét vào tay Từ Phóng Tình, “Thứ sáu tuần này, cô nhớ đi.”
Có đi hay không? Tiêu Ái Nguyệt trầm tư nhìn thiệp mời trong thùng rác, “Tình Tình, chị xác định không đi sao?”
Đối với lễ đính hôn của Đông Văn Giang và Jojo, Từ Phóng Tình không có nửa điểm hứng thú, cô liếc nhìn nhật báo kinh tế mấy ngày trước, hờ hững trả lời, “Đi rồi thế nào? Chúc anh ta sau này hẹn hò với đàn ông không bị con phát hiện? Hay là chúc vợ tương lai của anh ta có thể cùng tôi sống chung hòa bình? Tiêu Ái Nguyệt, làm người phải dứt khoát một chút, nơi nào không hợp thì phải tận lực tránh đi.”
Cùng người lý trí nói chuyện tình cảm thật là đáng sợ. Tiêu Ái Nguyệt đoán chừng bản thân mình cũng không cần hỏi, Từ Phóng Tình đã có chủ ý rồi, nhiều lời cũng vô ích. Cô và Cam Ninh Ninh nói chuyện điện thoại, biết được ngày mai họ sẽ qua đây quét dọn vệ sinh mới nhớ tới chuyện phải nói với Từ Phóng Tình, “Tình Tình, Tiểu Bàn muốn chuyển đến ở đối diện nhà chúng ta.”
Từ Phóng Tình khẽ ừ, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, “Ngày nào?”
Có lẽ không thấy người kia có ý bài xích, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới yên lòng cười nói, “Trong tháng này thì phải, ngày mai em ấy đến quét dọn vệ sinh, em muốn mời em ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, chị muốn ăn gì? Ngày mai em đi chợ mua thức ăn.”
“Tối mai tôi mới trở về.” Từ Phóng Tình cất tờ báo, sau đó thuận tay cầm điện thoại trên ghế sofa, hững hờ trả lời, “Em tự thương lượng đi.”
Từ Phóng Tình không ở nhà ăn cơm thì mua gì cũng được, Cam Ninh Ninh cũng không kén ăn. Tiêu Ái Nguyệt dẫn Cam Ninh Ninh đến siêu thị dạo một vòng, người kia đẩy xe theo phía sau huyên thuyên, “Chị Tình Tình không có ở nhà sao? Ai u, tôi rất muốn gặp chị ấy.”
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu khó hiểu nhìn người kia một cái, “Em đừng có mơ tưởng, chị ấy là của tôi.”
Cam Ninh Ninh nhếch miệng, “Chị còn không cho phép tôi gặp chị ấy nữa chứ, hừ, đồ quỷ ích kỷ.”
“Mạnh Niệm Sanh đâu?” Tiêu Ái Nguyệt ôm túi trở lại xe, tò mò hỏi, “Hôm nay, Mạnh Niệm Sanh không tới sao?”
“Cậu ấy về Bắc Kinh rồi.” Cam Ninh Ninh ngáp một cái, thờ ơ trả lời, “Nếu chị nhớ cậu ấy thì có thể gọi điện thoại cho cậy ấy, hình như cậu ấy đang bận gì đó, nghe nói phải tham gia lễ đính hôn nên phải về chuẩn bị lễ vật.”
Tham gia lễ đính hôn? Chẳng lẽ là lễ đính hôn của Jojo? Mạnh Niệm Sanh thật đúng là người phụ nữ không thể coi thường. Chẳng hiểu sao Tiêu Ái Nguyệt lại dâng trào cảm giác khác lạ, một người phụ nữ trẻ tuổi từ Bắc Kinh tới Thượng Hải dốc sức làm việc, chưa đến nửa năm liền gặp được Trần Vãn Thăng, hiện tại còn tham dự lễ đính hôn của nhà họ Khang. Mạnh Niệm Sanh quá 'thâm tàng bất lộ', phụ nữ kiểu này thật sự có thể bị Cam Ninh Ninh áp chế sao?
“Này, Tiểu Bàn, Mạnh Niệm Sanh có hay nhắc đến chuyện công việc với em không?”
“Không có.” Cam Ninh Ninh tỏ vẻ buồn bực, ngây thơ hỏi lại, “Cậu ấy có công việc sao? Bình thường cậu ấy rất nhàn rỗi, ngày nào cũng ở nhà tôi, tôi còn tưởng cậu ấy không có việc làm.”
Tiêu Ái Nguyệt có một ngụm máu muốn ọc ra, cô ấn còi thúc giục chiếc xe đang chắn đường phía trước, “Em ấy không làm việc thì làm sao có tiền đầu tư mở tiệm? Em quên em ấy là đại cổ đông rồi sao? Tiểu Bàn, em và em ấy mất mấy năm không gặp? Em nói thật đi, rốt cuộc quan hệ giữa hai đứa là thế nào?”
“Cậu ấy là em gái của tôi.” Cam Ninh Ninh trì độn, không nghe ra được sự tò mò trong lời nói của Tiêu Ái Nguyệt, “Từ trung học đã không gặp nhau nữa, cậu ấy ra nước ngoài tìm ba, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ không về nước nữa. Hơn mười năm mới tình cờ gặp lại nhau ở Thượng Hải, cậu ấy thay đổi đôi chút, nhưng cảm giác không hề thay đổi, tôi cũng không biết nói sao nữa, dù gì thì cậu ấy là cậu ấy, có tiền hay không cũng đều là em gái của tôi.”
Rõ ràng tình cảm của Mạnh Niệm Sanh dành cho Cam Ninh Ninh không phải như vậy. Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn đồng tình với cô nàng ngốc nghếch này, “Cũng đâu phải là chị em ruột thịt, em cảm thấy em ấy thế nào? Có tiền, có sắc, còn đối xử với em rất tốt... haiz, Tiểu Bàn, em có nghĩ đến chuyện kỳ thật phụ nữ cũng có thể ở bên cạnh một người phụ nữ khác? Tôi nói là kiểu tình yêu đó.”
Cam Ninh Ninh sửng sốt một hồi rồi lại kinh ngạc ôm bụng mập, “Chị phải lòng tôi sao?”
Tiêu Ái Nguyệt ghét bỏ, “Xùy.”
“Phụ nữ với phụ nữ ý hả...” Cam Ninh Ninh bị cô hứ một cái liền cười hì hì suy tư, “Tôi không thích phụ nữ, nhưng nếu thích cũng không phải là không thể...”
Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt phát ra ánh sáng, “Ví dụ như...”
“Chị Tình Tình nè.” Cam Ninh Ninh đổi lời thành kiếm xuyên thẳng vào trái tim của Tiêu Ái Nguyệt, “Tôi thích chị Tình Tình, chị ấy rất tốt.”
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bản thân không thể trao đổi với người kia được nữa. Cô không rõ có phải Cam Ninh Ninh đang nói đùa hay không, tránh nặng tìm nhẹ nói, “Em không hiểu rõ chị ấy mà lại muốn cùng chị ấy yêu đương?”
“Lần trước chị ấy mời tôi ăn cơm, cái lần chị và Mạnh Niệm Sanh không đến đó.” Cam Ninh Ninh chủ động giúp cô nhớ lại quá khứ, trong lời nói ngập đầy bong bóng màu hồng, “Tôi đặt rất nhiều đồ ăn, nhưng đến khi đồ ăn bưng lên đều bị chị ấy trả lại. Chị ấy nói những món này không hợp với tôi, cholesterol cao lắm, còn bảo tôi phải giảm béo, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể. Chị ấy rất quan tâm tôi, Mạnh Niệm Sanh chỉ biết làm cho tôi ăn, nhưng chị Tình Tình lại rất khác biệt, chị ấy quan tâm tôi, còn giúp tôi an bài phải làm thế nào, tôi thích chị ấy lắm.”
“Đẩu M, thích Từ Phóng Tình đều là Đẩu M.” Tiêu Ái Nguyệt đen mặt phỉ nhổ, “Em xong đời rồi.”
(*) Đẩu M: Những người thích bị ngược. Ra chương nhanh nhấ