Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 85: Chương 85: Tôi tặng cô




Lúc này, Từ Phóng Tình nhất định rất mệt mỏi, Tiêu Ái Nguyệt nhìn dung nhan đang ngủ say của người yêu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ như thế. Cô vừa mới đến Hồng Kông đã vội vàng chạy về, nhất định có chuyện gì đó xảy ra. Cô không nói cho Tiêu Ái Nguyệt biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về lại dễ nổi nóng, cuối cùng nói mình đã từ chức.

Đối mặt với chuyện mình không biết, người không có cảm giác an toàn càng cảm thấy sợ hãi. Từ Phóng Tình không quen yếu thế, cho dù ở trước mặt bạn gái cũng phải đóng vai trò mạnh mẽ. Tiêu Ái Nguyệt thở dài nhìn lên trần nhà, cả đêm thức trắng.

Tiêu Ái Nguyệt muốn hiểu Từ Phóng Tình nhưng không thể hỏi chính chủ nên chỉ có thể hỏi Jojo. Tạm thời quên ba chữ 'bệnh trầm cảm' kia, cô nghĩ mặc dù tính cách của Jojo có hơi bạo tạc nhưng lời nói của cô ấy đáng tin hơn Mã Thượng Tài nhiều, thế là cô quyết định hôm sau đi tìm Jojo.

Jojo nhận được điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt liền mắng cho đối phương một trận. Cô chỉ trích hành vi giựt thư mời không biết xấu hổ hôm trước, sau đó cho Tiêu Ái Nguyệt địa chỉ ở câu lạc bộ rồi lập tức cúp máy.

***

Tiêu Ái Nguyệt bảo Tiểu Trương đợi ở bên ngoài câu lạc bộ, cô đứng ngoài cửa gọi điện hỏi Jojo đang ở đâu, không lâu sau, một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh đậm bước ra quan sát Tiêu Ái Nguyệt một chút mới lên tiếng, “Tiêu tiểu thư đúng không? Tôi là bạn của Jojo, em theo tôi vào trong đi.”

Người phụ nữ này có làn da hơi đen, lúc cười liền hiện ra dấu hiệu của tuổi tác, chắc cũng không dưới bốn mươi, tướng mạo bình thường nhưng khí chất tương đối xuất chúng, trên cổ tay mang một chiếc vòng ngục lục sắc mang đến cho người ta cảm giác phú quý.

Tiêu Ái Nguyệt có chút sửng sốt, được một người có khí độ bất phàm như thế dẫn đường, cô vội vàng cám ơn, “Làm phiền chị dẫn đường giúp tôi.”

“Đừng khách khí.” Người phụ nữ hơi nghiêng người, giống như đang cố ý đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, “Jojo nói không sai, em quả thực rất xinh đẹp.”

Tiêu Ái Nguyệt luôn có cảm giác lời nói này hơi kỳ quái, xấu hổ mỉm cười, “A, thật sao? Ha ha.”

Người phụ nữ đưa Tiêu Ái Nguyệt đến sân đánh Golf. Jojo mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, lập tức chấn kinh, “Oa cmn, cô mặc nhiều như vậy không thấy nóng sao?”

Tiêu Ái Nguyệt còn muốn hỏi cô có lạnh không, nhưng sau khi nhìn thấy đầu Jojo đầy mồ hôi hột bèn yên lặng ngậm miệng lại, sau đó nhìn về phía người phụ nữ khác ở cách đó không xa, “Tổng giám đốc Quý cũng ở đây hả?”

Jojo nhìn theo, “Chị ấy đang tiếp khách hàng, còn tôi theo giúp chị Thăng, đúng không chị Thăng, chị cảm thấy bạn của tôi thế nào, có hợp mắt chị không?”

Người phụ nữ dẫn đường cho Tiêu Ái Nguyệt từ lúc nào đã cầm hai ly đồ uống trong tay, cô giơ ly nước trái cây ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, hai mắt nhìn về phía Quý Văn Việt, suy tư rồi trả lời, “Người của em giới thiệu, có lúc nào tôi không hài lòng?”

Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu các cô đang nói gì, “Jojo, cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”

“Được thôi.” Không ngờ Jojo cũng rất dứt khoát, cô nháy mắt ra dấu với chị Thăng rồi bí ẩn lên tiếng, “Chị Thăng, chị chờ một chút nhé, tôi đi tâm sự với cô bạn này cái đã.”

“Cô nói vậy là có ý gì?” Dù Tiêu Ái Nguyệt có ngu đi nữa cũng hiểu ra có chuyện gì đó không đúng, đợi sau khi hai người đi đến phòng nghỉ, cô mới mở miệng hỏi Jojo, “Chị ta là ai?”

“Tổng giám đốc của công ty cổ phần Áo Thịnh, người này đặc biệt lợi hại nha.” Jojo nháy mắt ra hiệu, “Lần trước, cô đã tặng cho tôi một món quà, bây giờ tôi cũng đưa lại cho cô một món lễ vật, có qua có lại. Tôi tặng cô một người 'mẹ nuôi' chất lượng. Thế nào? Thấy chị đây đủ thành ý chưa?”

Nhìn dáng vẻ của chị Thăng kia, xem chừng cũng là người 'có lai lịch' ở Thượng Hải, “Tôi có mẹ rồi, làm gì cần thêm mẹ nào nữa?”

Jojo mờ ám cười cười, “Trọng điểm của 'mẹ nuôi' không phải chữ 'mẹ'... họ Tiêu kia, cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tiêu Ái Nguyệt đoán con bé này đang lén bán đứng mình nên cô cũng không muốn dây dưa quá lâu, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, cô trực tiếp đặt câu hỏi, “Tôi muốn biết tại sao năm đó Từ Phóng Tình lại bị điều đến thành phố H?”

“Liên quan gì đến cô chứ, sao lại muốn biết chuyện của cô ta?” Jojo nhả hột nho khô ra, mất kiên nhẫn trả lời, “Cô đến đây để hỏi chuyện của cô ta thôi đó hả? Tôi còn tưởng cô tìm tôi hẹn đánh nhau chứ.”

Ai rảnh rỗi như cô vậy chứ! Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ, “Tôi nhìn cô chắc là không biết gì nên mới không dám trả lời.”

“Cái rắm á! Sao tôi lại không biết chuyện công ty của mẹ mình được chứ!?” Jojo quả nhiên bị khích tướng, cô vỗ vỗ vào túi nho khô, “Ả tiện nhân Từ Phóng Tình kia bị giáng chức đến thành phố H, nguyên nhân cũng bởi vì tôi, cô ta cãi nhau với tôi, cả công ty đều biết, mẹ tôi không đứng về phía tôi, chẳng lẽ đứng về phía cô ta sao? Tôi mới chính là con gái của bà ấy.”

Có đơn giản như vậy không? Tiêu Ái Nguyệt loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đã bị bỏ sót, “Không đúng, với trí thông minh của cô có thể vạch tội Từ Phóng Tình sao?”

Jojo tức giận đứng lên chỉ vào mũi của đối phương, “Đcm cô, bà đây không để ý tới cô nữa, cô cút xa ra một chút cho tôi.”

Tác dụng của thuốc quá mạnh sẽ khiến bệnh nhân bị shock, Tiêu Ái Nguyệt liền tranh thủ bỏ ít liều lượng lại, “Nhưng chắc chắn cô là người quan trọng hơn trong lòng mẹ cô.”

“Còn phải nói.” Jojo quả nhiên rất dễ bị dụ, sắc mặt nhiều mây chuyển thành quang đãng, kiêu ngạo nói, “Tôi mới là con gái của bà ấy. Từ Phóng Tình là cái thá gì chứ? Năm sau, chờ mẹ tôi trở về, tôi sẽ xin bà ấy thẻ đen (thẻ tín dụng siêu VIP), muốn quẹt thế nào thì quẹt. Ai muốn lĩnh chút tiền lương ít ỏi như vầy chứ, ngay cả đến câu lạc bộ chơi cũng phải cần người khác mời khách.”

Thẻ đen? Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến tấm thẻ đen của Từ Phóng Tình, tò mò hỏi, “Cô không thể tự mình làm thẻ sao?”

“Sao cô thiểu năng vậy hả?!” Jojo liếc mắt, “Ngay cả thẻ tín dụng tôi còn không thể xử lý chứ nói gì đến thẻ đen, làm gì dễ ăn như vậy chứ? Công ty của chúng tôi chỉ có hai người có thẻ đen, một người là mẹ tôi, người còn lại là chị Việt. Thẻ của chị Việt là của ba chị ấy, tôi chỉ mới sờ qua thẻ của mẹ có một lần.”

Vậy thẻ đen kia của Từ Phóng Tình là của ai? Hình như chị ấy đã từng đề cập tấm thẻ đó không phải của bản thân, chẳng lẽ là của chủ tịch? Hay là thẻ của Quý Văn Việt? Hay vẫn còn có một nhân vật thần bí khác?

“Cô còn việc gì muốn hỏi nữa không? Tê người quá, sao cô cứ giày vò khốn khổ tôi thế hả.” Có lẽ Jojo có chứng tăng động, không ngồi tới năm phút đã nhàm chán đá bàn đứng dậy, “Cô muốn hỏi gì nữa thì hỏi nhanh đi, tôi đói rồi, lát nữa chị Thăng có mời tôi ăn cơm, cô đi chung đi.”

“Một vấn đề cuối cùng.” Tiêu Ái Nguyệt tụt cảm xúc, cô hít thở sâu một hơi rồi hỏi tiếp, “Vì sao cô cứ nhắm vào Từ Phóng Tình vậy?”

“Vấn đề này... cô hẳn nên hỏi người phụ nữ đó thì hơn.” Jojo làm động tác buồn nôn bày tỏ thái độ ghét bỏ, “Nếu cô ta làm được việc thì tôi cũng không có ý kiến, dù sao ở công ty có cô ta sẽ không có tôi, sớm muộn gì tôi cũng chơi chết cô ta thôi.”

Tiêu Ái Nguyệt cưỡng chế xúc động muốn đánh người, nhẹ giọng nhắc nhở người nọ, “Chị ấy từ chức rồi.”

“Từ chức thì sao chứ? Vài ngày nữa mẹ tôi sẽ trở về, cô ta có thể đi đâu?” Jojo nói bừa, “Dám nuốt tiền của mẹ tôi để mở công ty riêng, cô ta muốn chết rồi còn gì. Tôi thấy cô đối với cô ta cũng chẳng khác hàng hóa là mấy. Tôi tặng cô Thần Tài, cố gắng ôm lấy bắp đùi của chị ấy đi.”

Hai người nói chuyện cực kỳ không vui, Tiêu Ái Nguyệt đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, “Được rồi, tôi đi đây.”

“Đi cái rắm, Thần Tài tới rồi, cô còn đi đâu.” Jojo nhanh chóng động thủ kéo cổ áo của cô lại, sau đó lớn tiếng hô to, “Chị Thăng, chúng tôi ở chỗ này.”

Ngoại trừ thân phận của chị Thăng ra, bề ngoài tuyệt đối không thể khiến người ta chán ghét. Chị Thăng chậm rãi dời bước đến trước mặt Jojo, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt bị níu kéo bèn cười nói, “Jojo, buông tay ra đi em.”

Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ giải thích, “Tôi không phải đồ để bán.”

Chị Thăng gật đầu, “Tôi cũng không phải muốn mua đồ, chỉ là hiểu lầm thôi, bạn của em đã giải thích rõ với tôi rồi.” Cô quay đầu nhìn bóng người đang ở cách đó không xa, “Tôi và Tiểu Việt cũng là bạn bè, lúc em nói em cũng quen Tiểu Việt, tôi liền biết em không phải người có thể trêu đùa, tôi vừa mới hàn huyên vài câu với em ấy xong. Jojo, lần sau đừng làm vậy nữa, tôi đã đặt cơm trưa rồi, em tự đi ăn đi, tôi về trước, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”

Khí trời hôm nay rất tốt, khách hàng của Quý Văn Việt là người Ấn Độ, trên người vị khách này có mùi cà ri nồng nặc khiến cô suýt chút ngạt thở. Người Ấn Độ kia thấy cô không nói chuyện, gã vốn không thể trông mặt mà đoán được suy nghĩ của cô, khả năng trấn định và thái độ tự nhiên của cô càng làm người ta khó đoán hơn nữa, không thể nhìn ra đâu là ranh giới cuối cùng hay sở thích thật sự của cô.

Ai cũng biết loại phụ nữ này có sức hấp dẫn trí mạng, vị khách Ấn Độ bỏ qua Vương Tự Phát mà liều mạng tìm Quý Văn Việt nói chuyện. Vương Tự Phát làm vặt che chắn không thành công cho lắm, Quý Văn Việt cũng biết người Ấn Độ đang muốn làm quen với mình, cô nhẹ nhàng cười một tiếng rồi bình tĩnh lui một bước nhỏ.

Người Ấn Độ không để ý cô đang lui lại, gã chỉ cảm thấy nụ cười của cô rất đỗi mê người nên đã mất khống chế bước lại gần sát mặt cô.

Quý Văn Việt không ngờ gã lại đột nhiên tới gần, cô hơi tránh người về sau, đôi giày cao bốn centimet nhất thời giẫm phải quả bóng gôn sau lưng.

“A.” Sau lưng vang lên tiếng thét của phụ nữ, Quý Văn Việt không quay đầu lại, cô phát giác có người giữ lấy cánh tay, đồng thời nâng phần eo của mình lại. Chủ nhân của hai cánh tay kia rất thành thật, sức lực không lớn cũng không nhỏ, chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi lập tức buông ra.

Vương Tự Phát và người Ấn Độ đều bị biến cố vừa rồi dọa sợ, nhưng Quý Văn Việt rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, “Giày cao gót làm tôi bị trẹo chân rồi, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi qua bên kia ngồi một chút.”

Lúc đầu, Tiêu Ái Nguyệt dự định lên tiếng gọi nhưng thấy đối phương đứng ở xa liền có cảm giác bấy an nên bèn đi lại gần, nào ngờ mới vừa tới bên này thì Quý Văn Việt thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt, cô thừa cơ đỡ lấy Quý Văn Việt và cũng thuận tiện cho người ta cái cớ thật hay để chuồn đi.

Quý Văn Việt quay đầu đưa tay giữ tay cô lại, “Đi thôi, giúp tôi một chút.”

“Sẽ không làm chậm trễ khách hàng của chị chứ?” Tiêu Ái Nguyệt theo sau cô, vừa đi vừa lo âu hỏi, “Hình như người kia là khách hàng rất quan trọng.”

Quý Văn Việt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng làm việc vô cùng chu đáo. Cô đưa tay giúp Tiêu Ái Nguyệt rót một tách trà rồi nghiêm túc nói, “Nhân viên của tôi bảo đó là một khách hàng rất quan trọng, nhưng trước mắt tôi chỉ cảm thấy anh ta rất nặng mùi.”

Người này còn rất hài hước! Tiêu Ái Nguyệt thay đổi cái nhìn, bật cười nói, “Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy.”

Cách đó không xa, gã béo gần hai trăm cân nhếch miệng phẩy tay với các cô. Quý Văn Việt bỗng nhiên mỉm cười khiến Tiêu Ái Nguyệt không thể hiểu thấu. Cô quay đầu nhìn gương mặt đỏ lên vì nắng của đối phương, “Nhưng mà hôm nay tôi cũng thu hoạch được kha khá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.