Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 50: Chương 50: Chương 48




Giọng Hàn Sâm lớn đến mức làm người khác ghé mắt lại nhìn, Giang Tục nhíu mày lại

Dù Lâm Tây là người da mặt dày thì cũng không thích bị vây xem như vậy, bốn phía đều là ánh mắt người khác, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống

“Cậu có bệnh hả?” Lâm Tây cực kỳ tức giận, trừng mắt với Hàn Sâm: “Tôi lại chưa kết hôn, thì vượt tường cái gì?”

Hàn Sâm vẫn không buông tha, cậu ta chỉ vào Giang Tục chất vấn Lâm Tây: “Đã là hoa có chủ, thì cùng hắn ta ở chỗ này làm gì?”

Lâm Tây có chút rối, giải thích: “Quan hệ tình cảm sao có thể gọi là vượt tường được, cậu có vấn đề về ngôn ngứ hả, cùng lắm thì gọi là bắt cá hai tay thôi.”

Hàn Sâm nghe Lâm Tây nói vậy, thì sửa lại: “Cho nên cậu đây là muốn bắt cá hai tay?”

“Cậu....” Lâm Tây bị hắn làm tức đến muốn hộc máu, “Tôi làm cái gì? Chỉ là mặc một bộ váy len thôi mà.”

“...”

Thấy Hàn Sâm không nói lý, Lâm Tây cũng lười giải thích với cậu ta, cũng không quan tâm có đẹp hay không, lấy áo bông mặc lên người, cùng lúc kéo Giang Tục: “Chúng ta đi!”

Giang Tục trầm mặc nhìn tình cảnh trước mắt, cố ý khiêu khích nhìn về phía Hàn Sâm, sau đó quơ quơ cái rổ đựng đồng xu trò chơi, hỏi Lâm Tây: “Không chơi?”

Vốn Lâm Tây bị Hàn Sâm ồn ào đến muốn bỏ đi, thấy nhiều đồng xu như vậy, lại quay ngược lại: “Chơi! Dựa vào cái gì tôi lại không chơi!”

...

Khi bắt đầu chơi, Lâm Tây lại cảm tháy hối hận với quyết định của mình. Từ khi Hàn Sâm xuất hiện, thì cậu ta không có ý định biến mất khỏi tầm mắt của cô, toàn bộ quá trình đều đi theo bọn họ.

“Cậu đang đi dạo à? Sao không đi chỗ khác chơi đi?” Lâm Tây tức giận hỏi Hàn Sâm

Hàn Sâm nhìn chằm chằm Lâm Tây và Giang Tục, một khắc cũng không rời, “Không thể để cậu cho tôi đội nón xanh được”

“Mặc kệ cậu”

Hàn Sâm đúng lý hợp tình nói: “Câu lạc bộ lớn như vậy, sao tôi không thể vào”

“Cậu...”

Giang Tục không muốn Lâm Tây nói nhiều với Hàn Sâm, đưa tay kéo Lâm Tây qua bên cạnh mình, cố ý cúi đầu đến sát bên tai Lâm Tây

Cho là hai người họ muốn thì thầm gì đó, Hàn Sâm cố vươn người đến gần, đáng tiếc âm thanh quá nhỏ, cái gì cũng không nghe được

“Này, các người làm gì đó?” Hàn Sâm tức giận

Khóe miệng Giang Tục hơi nhếch lên, kéo bả vai Lâm tây, kéo cô vòng sang hướng khác

Mặc cho Hàn Sâm một bên ồn ào, Giang Tục vẫn cứ nhàn nhã, lạnh nhạt

Anh cúi đầu nhìn Lâm Tây, ánh mắt như đại dương sâu thẩm, làm người ta không nắm bắt được

Kỳ thực Giang Tục không nói gì, chỉ là kẹp tóc của Lâm Tây bị lệch, anh chỉ chỉnh nó lại

Hàn Sâm bị đùa giỡn đến xù lông, Giang Tục nhìn vẻ rất cao hứng

Hành động này, thật sự rất ngây thơ

“Sau khi về, có phải cậu nên giải thích với tôi không?” Giang Tục cười cười nói ra câu này

Mặt Lâm Tây có chút nóng, hơi cà lăm: “Giải thích gì?”

Giang Tục nhìn thoáng qua Hàn Sâm: “Cậu nói xem?”

“Tôi...”

“Trở về rồi hãy nói”, Giang Tục đè lại bả vai Lâm Tây, ngắt lời cô, đưa rổ đồng xu cho cô: “Giờ thì chơi đi”

Bọn họ đi tới chỗ nào,Hàn Sâm đi theo chỗ đó, hắn cũng đi mua xu, thề phải theo sát bọn họ. Họ muốn chơi gắp thú, Hàn Sâm cũng đến chơi

Lâm Tây chơi vài lần cũng chưa gắp được, cô đang gắp, Hàn Sâm ở một bên huyên náo chỉ huy, Lâm Tây tức đến mức muốn xắn tay áo lên đánh hắn, ngại vì Giang Tục đang ở đây, không thể để lộ sự bạo lực của mình

Lâm Tây càng chơi càng khó chịu, nghĩ rằng, đến một con cũng không gắp được sao?

Giang Tục ở một bên nhìn cô khó chịu, khóe miệng mang theo một tia cười thản nhiên. Hai tay cho vào túi, liếc nhìn mấy cái máy gắp thú xung quanh, vẫn rất thong dong.

“Cậu thích con nào?” Hắn hỏi

“Cũng không phải rất thích, chỉ là có chút khó chịu” Lâm Tây chỉ chỉ chiếc máy gắp thú đã chiến đấu hăng hái đến nửa ngày cũng không có kết quả “Đặc biệt là con sâu xanh này, gắp không được”

Hàn Sâm giống như một ông lão đang xem cờ, các đồng xu trong tay như cầm cây hạch đào, còn rất dõng dạc: “Con thú bông cậu chọn không dễ gắp, hơn nữa phương pháp của cậu cũng không đúng, nó phải nằm phía trên cậu mới gắp được”

Giang Tục quan sát vị trí con sâu xanh trong máy gắp, sau đó nói với Lâm Tây: “Đưa tôi hai xu”

Lâm Tây vội đưa tới

Giang Tục cho một xu vào trước, bình tĩnh chọn góc độ, gắp con sâu xanh đến gần lối ra, quả nhiên như Hàn Sâm nói, con sâu vừa trồi lên mặt trên thì sẽ nới ra

Cho xu thứ hai vào, Giang Tục lại lần nữa chuẩn xác bắt được con thú bông kia, khi con thú bông được gắp đến lối ra, Lâm Tây ngưng thở

“Lạch cạch.”

Con sâu xanh chuẩn xác lọt vào vị trí lối ra

“Oa~”

Lâm Tây kích động nhặt con sâu từ lối ra, ôm con thú bông xấu xí, hưng phấn vây quanh Giang Tục, cảm khái: “Giang Tục, cậu thật sự quá lợi hại rồi!”

Thấy Lâm Tây khen Giang Tục như vậy, Hàn Sâm không phục: “Hắn ta mất hai xu, tôi chỉ cần một xu thôi.”

Lâm Tây không tin, Hàn Sâm lập tức cho xu vào máy. Chuẩn xác gắp con thú bông gần lối ra lên, thú bông vừa được đưa lên, Hàn Sâm đột nhiên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nắm mạnh vào ô lấy thú bông ra của máy

Khi búp bê được nâng lên vị trí cao nhất, vừa thả ra, vì cái máy gắp đang nghiêng mạnh nên thú bông cứ thế rơi xuống.

“Ting” đã nằm ngay lối ra

“Thế nào? Thấy tôi lợi hại không?” Hàn Sâm đắc ý: “Đây là bí kíp độc nhất vô nhị của tôi, bình thường sẽ không nói cho người khác đâu đấy.”

Lâm Tây: “...”

Rời khỏi chỗ máy gắp thú, qua mấy trò khác đều ghé lại chơi một chút, cuối cùng, ba người chỉ còn lại mấy xu, đi ngang qua trò đua xe, Lâm Tây trực tiếp ngồi xuống, đua xe có thể kết nối các máy với nhau, Lâm Tây nói với Giang Tục: “Cùng chơi không?”

Giang Tục mỉm cười

Hàn Sâm thường xuyên ra vào khu này, rất quen thuộc, chân còn chưa bước đã bắt đầu khiêu khích Giang Tục: “Đấu với con gái thì đáng mặt đàn ông sao? Chọn một màn đi”

Giang Tục khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Tùy thích”

Lâm Tây biết đến đua xe là từ bộ phim “Intial D”, cô vừa lên xe đã chọn chiếc ae86 của Thác Hải, Giang Tục chọn đường đua, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.

(*”Intial D” (không biết dịch đúng không) là một bộ truyện của Nhật, được Trung Quốc dựng thành bộ phim “Khúc cua quyết định” có Châu Kiệt Luân, Trần Quán Hy đóng)

Trên màn hình xuất hiện số đếm ngược, Lâm Tây hưng phấn

Cô cầm tay lái, kích động nói: “Thần đua núi đang ở đây, run rẩy đi các cậu bé!”

Lâm Tây ngồi trong xe, bên trái là Giang Tục, bên phải là Hàn Sâm, kỹ thuật của hai người có vẻ khá tốt, chém giết rất kịch liệt, ban đầu họ xuất phát từ một điểm, cứ đua đua thì phía trước Lâm Tây đã không còn xe.

Qua mấy chục giây, Hàn Sâm tức giận đập “Bốp” một cái vào tay lái, ảo não nói: “Khỉ thât! Thiếu chút nữa!”

Giang Tục giành chiến thắng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, tự nhiên

Thấy hai người dừng lại, Lâm Tây kinh ngạc: “Nhanh vậy? Hai người xong rồi hả?”

Hình như xe cô còn chưa chạy: “Màn hình này bị sao vậy? Sao chỉ có 1 thanh ngang vậy?”

Hàn Sâm nghiêng người qua, nhìn màn hình của Lâm Tây, phụt cười: “Lâm Tây, cậu bị thần kinh hả? Còn tự xưng là thần đường núi, thần tai nạn đường núi thì đúng hơn.”

“Như thế nào?” Lâm Tây quay sang Giang Tục cầu cứu

Chỉ thấy Giang Tục cúi đầu phụt cười nhẹ, bả vai có chút run rẩy

Giang Tục: “Lâm Tây, cậu chạy ngược chiều.”

...

Chưa đến năm giờ chiều, ba người cùng về trường học

Hai nam một nữ, tổ hợp này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái

Nhưng càng kỳ quái hơn là, Lâm Tây cảm thấy rất vui vẻ. Dù Hàn Sâm ở một bên rất phô trương, Giang Tục cũng rất phóng khoáng, tuy hai người này rất ngây thơ, một đường đấu đá lẫn nhau, nhưng Lâm Tây một chút khẩn trương cũng không có

Hai nam sinh cùng nhau đưa Lâm Tây đến dưới ký túc xa. Lâm Tây nhìn thoáng qua Hàn Sâm trước, sau đó có chút kỳ quái nhìn Giang Tục: “Tôi lên đây”

“Ừm.” Giang Tục gật đầu

Lâm Tây kéo kéo ngón tay, vốn đang muốn nói thêm với anh mấy câu, nhưng có Hàn Sâm ở đây, nên cái gì cũng không nói được, Lâm Tây nhịn không được thở dài một hơi

“Gần cuối kỳ, nghỉ đông trong đội còn phải tập huấn, có giải mùa đông giữa các trường.”

Khó có khi Giang Tục nói dài như vậy, nhưng Lâm Tây cũng không hiểu ý anh lắm

“Gì?”

“Sắp tới tôi sẽ khá bận.”

“à.”

Lâm Tây ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tục, có vài phần muốn nói lại thôi

Thấy bọn họ kẻ nói người đáp, Hàn Sâm như cảnh trưởng Hắc Miêu nhìn chằm chằm bọn họ.

Giang Tục cúi đầu nhìn Lâm Tây, ánh mắt có vài phần dịu dàng: “Tới khi đó, cậu nhớ suy nghĩ nhé?”

Giang Tục nói không rõ ràng, nhưng bỗng chốc Lâm Tây đã hiểu

Bỗng cảm thấy khô nóng trên mặt, loại khô nóng này là từ trái tim lan ra

“Ừm.” Giọng Lâm Tây nhỏ như muỗi kêu

“Suy nghĩ nhanh chút, biết không.”

“Biết... rồi”

Thấy Lâm Tây ngoan như vậy, Giang Tục rất vừa lòng.

Cho hai tay vào túi, nói: “Lên đi, tôi đi đây.”

“Đi thong thả.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Hàn Sâm cũng chen lại, kéo Lâm Tây: “Không cho chỉ dịu dàng với hắn. Tôi mặc kệ, tôi cũng muốn.”

Lâm Tây thấy hắn đứng sát lại, với yêu cầu của hắn, dĩ nhiên là cầu gì cung nấy

Trợn mắt, nói từng chữ: “Thong thả cút.”

Hàn Sâm: “..”

- -- ---------

Cuối kỳ rất đáng sợ, các kỳ thi cùng nhau kéo đến, thi xong còn phải chờ kết quả, thật là làm cho người ta hao tổn tinh lực

Thi xong môn sử, Lâm Tây và Phó Tiểu Phương cùng đi căn tin ăn cơm. Hai người một đường tra đáp án, từng đáp án, càng tra càng lo lắng. Cuối cùng quyết định không tra nữa, phó mặc cho trời, không tự tra tấn mình nữa.

“Đúng rồi,” Phó Tiểu Phương hỏi, “Bài kiểm tra kinh tế học, cậu làm xong chưa? Xong rồi thì cho mình mượn chép.”

“Không phải thi xong mới nộp sao, chủ nhật rồi làm.”

Phó Tiểu Phương khinh bỉ nhìn cô: “Cuối tuần nào cậu cũng đi chơi, làm được rồi hẵng nói.”

Trong đầu Lâm Tây chợt lóe lên bóng dáng người nào đó, bên miệng hiện lên ý cười ngọt nhẹ: “Tuần này không đi, yên tâm đi.”

Đều đang trong kỳ thi, trong căn tin đầy ắp người, Lâm Tây và Phó Tiểu Phương phải chen chút trong đám người, vừa chen vào hàng, Lâm Tây đã bị một nam sinh tóc xoăn đụng phải

Giọng của nam sinh kia rất nhỏ nhẹ, phát hiện mình đụng trúng người, lập tức nói: “Thực xin lỗi.”

Lâm Tây nhìn cậu một cái, cảm thấy hơi quen mặt, nhưng không nhớ ra là ai, chỉ có thể cười vẫy vẫy tay: “Không sao.”

Nam sinh kia vừa đi, Lâm Tây đẩy đẩy bả vai Phó Tiểu Phương, hỏi cô: “Người kia là ai sao thấy quen mặt vậy?”

“Ai?” Phó Tiểu Phương nhìn theo hướng Lâm Tây chỉ, lập tức ngầm hiểu: “Cậu nói Long Đào Bỉnh sao, cậu thấy cậu ta quen mặt cũng bình thường thôi.”

Phó Tiểu Phương đối với thành phần sinh viên hay chuyện bát quái trong trường đều rất rõ, giới thiệu rõ như lòng bàn tay: “Cậu ta là con trai thầy Long, chính là giảng viên môn Kinh tế.”

Lâm Tây nhớ lại, cậu ta là người cô đụng phải hôm ở văn phòng, thì ra là con trai giảng viên kinh tế.

“Giảng viên kinh tế họ Long sao?”

Phó Tiểu Phương nén cười: “Cậu không xem thời khóa biểu sao? Không chỉ họ Long, mà còn tên là Long Tại Thiên...”

“Long Tại Thiên?” Lâm Tây thật sự nhịn không được, cười không ngừng

“Ha ha ha ha....”

- -- ------ ----

Cùng lúc đó, Giang Tục cũng vừa thì xong, cơm chưa kịp ăn đã phải đến sân bóng rổ

Giải đấu giữa các trường còn ba tháng nữa là khai mạc, thời gian càng ngày càng gần, anh là đội trưởng của đội, trách nhiệm càng nặng hơn

Có bốn người là chủ lực của đội, phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp cuối kỳ, không thể tham gia. Giang Tục chỉ có thể huấn luyện người mới. Đây lại là mùa đông cuối kỳ, mọi người có chút lười biếng

Giang Tục vừa thay đồng phục, ngồi trên sân mang giày, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập

Hàn Sâm trên người mặc áo khoác đen, bên dưới mặc quần và giày chơi bóng, trên tay cầm một quả bóng, vẻ mặt khiêu khích đi tới, phía sau còn có mấy nam sinh

Bên trong sân bóng, là thời gian luyện tập đã hẹn trước, vốn không nên có người ngoài

Các thành viên trong đội có thiện ý nhắc nhở: “Ngại quá, đội đang luyện tập, hiện sân không thể chơi.”

“Dựa vào cái gì?” Giọng nam sinh phía sau Hàn Sâm có chút kiêu ngạo: “Là đội bóng của trường thì giỏi lắm sao?”

Các thành viên trong đội đều là nam sinh huyết khí sôi trào, bị khiêu khích như vậy, đồng loạt đứng lên

“Đừng.”

Hàn Sâm vẻ mặt như lão đại, ngăn người phía sau lại: “Nói đạo lý, tất cả mọi người đều cùng chơi bóng ở đây.” Nói xong, liếc nhìn Giang Tục đang buộc dây giày một cái

“Nghe không hiểu tiếng phổ thông sao? Đội đang luyện tập.”

Hàn Sâm thấy tình hình này, vỗ vỗ bóng, mỗi một cái đều rất có lực

“Tôi đến ứng tuyển làm thành viên, cái này được chứ.”

“Chúng tôi chỉ nhận người khi khai giảng.”

Hàn Sâm giựt giựt mày, ánh mắt trầm xuống “Bây giờ lão tử muốn thêm.”

Tiếng Hàn Sâm vừa dứt, mọi người đồng loạt vây lại

“Bới móc đúng không? Muốn chống đối?”

Đều là những nam sinh cao lớn, thình lình đứng tập trung, khí thế như muốn đánh nhau

Hàn Sâm vẫn luôn cau mày không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tục

“Thế nào? Không dám thêm tôi vào?”

Giang Tục ngồi bên sân, chuyên tâm thắt dây giày, màu giày đen đỏ đan xen, một thế hệ Jordan, đại diện cho loạt giầy bóng rổ huyền thoại

Rốt cuộc Giang Tục cũng mang giầy xong

Đối với sự khiêu khích của Hàn Sâm, anh vẫn bình tĩnh như cũ

Anh nhếch môi: “Năm phút, cậu có thể đưa bóng vào rổ, sẽ cho cậu vào đội.”

Nghe Giang Tục nói vậy, trong đội có người hỏi: “Giờ cũng không phải thời gian tuyển chọn, có hơi không hợp quy tắc, ai sẽ đứng ra chọn đây?”

Anh chậm rãi đứng lên, bước đến chỗ Hàn Sâm, đứng trước mặt hắn

Số áo 23 phía sau lưng

Anh nói: “Tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.