Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 69: Chương 69: Thiếu






Nghe thấy giọng Giang Tục hàm chứa sự tức giận, rốt cuộc Lâm Tây cũng hiểu ra, ‘JX’ không phải là Giang Tục sao? (江续/JiāngXù/ Giang Tục)

Khỉ thật! Không ngờ cậu ta cũng dạo BBS, nhưng quan trọng là cậu ta biết tài khoản của cô? Cái này cũng quá vi diệu rồi?

Tài khoản của cô trong diễn đàn không phải lấy tên Lâm Tây, mà tên là ‘Lâm Minh Vũ là đầu heo’, ảnh đại diện cũng không phải hình cô mà là hình Pikachu. Rất lâu trước kia, khi vừa khai giảng không bao lâu, thời điểm Lâm Minh Vũ lên diễn đàn tìm bạn, cô đang oán hận Lâm Minh Vũ nên cố ý đặt vậy. Khi đó cũng trả lời một bài đăng của Lâm Minh Vũ, nhưng hẳn là không có ai biết mới đúng chứ?

Lâm Tây nghĩ đến bài đăng lúc trước của cô, người khác chắc chắn là không nghĩ đến Giang Tục rồi, nhưng nếu là Giang Tục đọc được, còn có thể không biết là cô sao? Khi nào thì cậu ta biết bài đăng này? Sau khi biết rồi, cậu ta sẽ đối đãi với người ‘Bạn gái’ là cô thế nào đây?

Nghĩ đến đây, bỗng cô cảm giác như da đầu run lên, sau lưng lạnh hết cả người

Lâm Minh Vũ đã ngủ, toàn bộ căn nhà trông thật yên tĩnh

Giang Tục và Lâm Tây chỉ cách một bức tường, thậm chí lâm tây có thể nghe được tiếng bước chân thong thả của anh

Ngẫm lại lời nói và việc làm của cô hôm nay, cùng với đó là những tin nhắn đã gửi, rất rõ ràng, lúc này cậu ta muốn đến thu thập cô đây mà?

Cho cô là kẻ ngốc sao? Sao mà mở cửa được?

Lâm Tây giả vờ như mình đang ngủ, không phát ra một chút âm thanh nào, cho là Giang Tục đứng một chút rồi sẽ đi

Ai biết đươc ngoài cửa lại truyền đến giọng nói nặng nề của Giang Tục, rõ ràng là đang tức giận, nghe ra lại như vẫn thong thả thản nhiên như trước

“Tôi biết cậu chưa ngủ, mở cửa.”

Trong lòng Lâm Tây lộp bộp, lại ngừng thở

Không thấy Lâm Tây có phản ứng gì, Giang Tục bắt đầu đếm ngược

“3.”

“2.”

“1.”

_DIENDANLEQUYDON_

....

Lâm Tây còn chưa kip phản ứng, Giang Tục đã dùng chìa khóa mở cửa phòng

Lạch cạch, cửa đẩy ra, xích khóa an toàn bên trong kéo căng ra

Cách kẽ hở nhỏ này, mặt Giang Tục và Lâm Tây cách nhau tương đối gần

Giang Tục nhìn cái khóa an toàn vướng víu kia, tức giận lên đến cực điểm. Lâm Minh Vũ này, luôn làm mấy chuyện làm người ta muốn đánh người

Rốt cuộc sự lạnh nhạt của Giang Tục bị thay bằng sự tức giận, sâu thẳm trong đôi mắt cơ hồ như muốn bốc lửa

“Mở cửa ra.”

Lúc nói ra những lời này anh như là đang nghiến răng nghiến lợi

Vốn khi cửa bị mở ra, Lâm Tây còn có chút sợ hãi, lúc này nhìn thoáng qua dây xích khóa trên cửa phòng, tính tình nổi lên, lập tức phát huy đến cực hạn: “Tôi tự mình khóa cửa, thì sao phải mở ra?”

“Chúng ta nói chuyện.” Giang Tục nói

Lâm Tây nhìn anh vẻ không tin tưởng: “Tôi sợ cậu vào lại đánh tôi, nói ở đây đi.”

Giang Tục nghe vậy, cau mày lại, đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nhìn Lâm Tây

Sau một lúc lâu, anh nhếch môi, chỉ phun ra hai chữ: “Lui lại.”

Lâm Tây thấy anh lui về hai bước, biết là anh muốn đá cửa, trợn to hai mắt, vội ngăn lại: “Này này này! Cậu muốn làm gì! Sao cậu lại bạo lực như vậy hả?”

Sợ anh thật sự sẽ đá cửa, Lâm Tây vội đóng cửa lại, kéo khóa an toàn xuốnng

Lại mở cửa ra, không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi. Cô mở ra một khe nhỏ, cả người dựa vào cửa, cau mày nói: “Có gì thì nói nhanh.”

Giang Tục cúi đầu nhìn Lâm Tây, hùng hổ đẩy cửa phòng, vừa vào trong, trực tiếp đưa tay, đẩy Lâm Tây vào

Tiến vào trong, không quên mà lấy chân đá cửa đóng lại

Căn phòng biến thành một phòng kín, Giang Tục như con sư tử đang phẫn nộ, mà Lâm Tây, lại như con dê con run rẩy

Bởi vì tức giận, trên trán và cổ Giang Tục đều nổi gân xanh, nhìn anh không còn vẻ nho nhã lạnh nhạt như bình thường, Lâm Tây càng thêm sợ hãi

“Cậu cậu cậu... Nhanh ra ngoài cho tôi!”

Giang Tục giật giật cổ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Tôi tự mình vào trong, thì sao lại phải ra?”

“Cậu...” Vừa học được đã dùng ngay, cãi nhau cũng thật lưu loát mà

Lâm Tây bị cánh tay Giang Tục ôm lấy, anh đi về trước, cô lui về sau. Cảm giác không an toàn lại nổi lên khiến cô cảm thấy sợ hãi

Giang Tục liên tục đi về trước, Lâm Tây nhìn cảnh căn phòng trước mặt, cuối cùng chân cô chạm vào mép giường, như biết được Giang Tục muốn làm gì, gom hết sức đi về phía ngược lại, nhưng với chút sức này của cô, trước mặt Giang Tục hoàn toàn không có chút sức mạnh gì, dường như anh không cần tốn nhiều sức lực, đẩy cô ngã lên giường

Đầu ngã lên gối, cả người lún sâu xuống giường, khủy tay muốn chống lên, nhưng làm cách nào cũng không được, đầu hơi ngửa ra, môi trực tiếp đáp lên cằm Giang Tục

Bất thình lình tiếp xúc thân mật như vậy, làm cả hai đều ngây ngẩn

Tay Giang Tục còn đang đặt trên tay cô, hai người đối diện nhau với khoảng cách gần, hơi thở đều như đan vào nhau

Thân thể dán sát, thậm chí Lâm Tây có thể cảm nhận được những biến hóa trên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.