Nghe thấy giọng Giang Tục, Lâm Minh Vũ hơi có chút mơ hồ, lúc không phản ứng kịp, anh còn nói lớn vào một câu: “Giang Tục cậu dậy rồi hả, vừa hay, đứng lên cùng đánh bài nào!”
Vừa nói xong lời này, đột nhiên Lâm Minh Vũ nhận ra, có gì đó không đúng, Giang Tục không ở trong phòng cậu ta, mà lại ở trong phòng Lâm Tây, vậy là nói lên điều gì?
Lâm Minh Vũ giống như một quả bom, ngay lập tức bùng nổ oanh tạc. Anh đấm một quyền lên cửa, lực đấm rất lớn, thận chí làm tróc một lớp nước sơn trên đó. Anh vốn muốn phá cửa vào, nhưng gia giáo buộc anh phải suy nghĩ thêm vài giây, dù sao cũng là em gái nhà minh, sợ rằng khi phá cửa vào, gặp phải tình huống xấu hổ cuối cùng buộc lòng phải lui về sau một bước
Siết tay chặt đến mức vang lên răng rắc, Lâm Minh Vũ cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, đứng đối diện cửa nói với Giang Tục bên trong: “Tôi cho cậu hai phút, mẹ nó lập tức ra đây cho tôi!”
........
Lâm Tây cảm thấy đây là cuộc nói chuyện xấu hổ nhất mà cô trải qua trong cả hai đời
Hình ảnh như trong phim cổ trang vậy, Lâm Minh Vũ như một vị trưởng lão râu tóc bạc trắng mặc trang phục nhà Đường ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối. Giang Tục và Lâm Tây ngồi song song nhau trên sofa bên phía đối diện
Lâm Tây từ phòng đi ra, có khoác thêm một chiếc áo khoác, nhưng vẫn cảm thấy như không mặc gì không được an toàn. Tay cô đặt trên đùi, toàn bộ quá trình đều chỉ cúi đầu nhìn tay, động cũng không động
Giang Tục ngồi cạnh cô, trên người chỉ mặc áo ngủ, nhìn qua có chút đơn bạc
Lâm Tây nhịn không được hỏi một câu: “Cậu có lạnh không? Đi mặc thêm áo vào?”
Tóc Giang Tục hơi rối, còn vẻ mặt thì, vẫn luôn hắc ám. Trong mắt vẫn còn mang theo vẻ dục vọng chưa thỏa mãn, nhìn ai cũng mang theo một phần khó chịu. Lúc này nghe thấy lời Lâm Tây, vẻ mặt vẫn luôn căng cứng mới thả lỏng một chút. Anh lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Minh Vũ nghe được lời đầu tiên từ khi ra đây của Lâm Tây, vẫn là quan tâm Giang Tục, nhất thời thấy rất tức giận
“Lâm Tây, em nói anh nghe xem, có người em gái nào như em không? Con gái có hướng về người ngoài, cũng không giống như em đâu?” Lâm Minh Vũ đứng lên, từ trên cao chỉ xuống Lâm Tây, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chuyện em với cậu ta yêu đương, anh còn phải nghe từ Phó Tiểu Phương mới biết được. em muốn đi chơi đêm với cậu ta, còn gạt anh, có còn xem anh là anh không?”
Lâm Tây nho nhỏ nói thầm: “Em thấy trước kia anh theo giúp cậu ta, em nghĩ là anh tán thành.”
“Tán thành và không được tôn trọng, là hai việc khác nhau!” Lâm Minh Vũ thở hổn hển, ánh mắt còn đang lên án cô: “Em có biết, chú thím để anh chăm sóc em, sợ em bị người ta lợi dụng, em ở đây còn khen ngược!” Lâm Minh Vũ càng nghĩ càng tức giận: “Đã bị người ta lợi dụng, còn lo lắng cậu ta ăn mặc phông phanh! Cậu ta là kẻ thú tính, lạnh lùng thì còn lạnh cái rắm!”
“Anh tức giận cái gì?” Lâm Tây nghe vậy, vốn còn đang ngượng ngùng xấu hổ, cũng bị anh mắng đến tan hết, ngưỡng cổ nói: “Em cũng đã lớn rồi, em sẽ có trách nhiệm với việc mình làm.”
“Em có thể chịu trách nhiệm được thì có quỷ đó!” Lúc này Lâm Tây như một tiểu thư khuê các trong lòng chỉ có tình yêu, muốn bỏ trốn với một tên tiểu tử nghèo khó, Lâm Minh Vũ không nói được cô
Lâm Minh Vũ lười nói với cô, đưa tay nắm áo Giang Tục: “Cậu - - Cậu đã đồng ý với tôi cái gì, trước khi kết hôn sẽ không xằng bậy! Này con mẹ nó cậu nói xem! Hôm Nay ông đây không đánh chết cậu, thì ba chữ Lâm Minh Vũ này sẽ viết ngược lại!”
Giang Tục cầm tay anh, một mặt không vui nhìn Lâm Minh Vũ: “Đánh đi, Vũ Minh Lâm.”
“ĐM! Cậu còn dám khiêu khích tôi!”
Thấy Lâm Minh Vũ muốn động thủ, Lâm Tây vội chắn trước người Giang Tục, quát Lâm Minh Vũ: “Anh làm gì vậy, đã là thời đại nào rồi, giờ là năm 2007, không phải trong trường cũng có rất nhiều đôi ra ngoài thuê phòng sao!”
“Còn không phải là anh muốn tốt cho em sao? Nếu cậu ta không chịu trách nhiệm với em thì sao! Đàn ông thì được mấy người tốt?”
“Cậu ấy sẽ không.” Lâm Tây nhìn về phía Giang Tục, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đầy vẻ chắc chắn
“Anh quen biết Giang Tục cũng đã nhiều năm như vậy, anh còn không rõ sao?” Lâm Tây chỉ trích Lâm Minh Vũ: “Không phải trước kia anh nói muốn em thành đôi với Giang Tục sao? Bây giờ chúng em thành rồi thì sao anh lại trở mặt?”
“cái này...” Lâm Minh Vũ vội cau mày, cảm thấy lâm tây nói cũng có lý, lại sửa lại, lấy tư thái cao cao tại thượng nói với Giang Tục: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám bội tình bạc nghĩa với Lâm Tây, ông đây sẽ đánh gãy ba chân của cậu.”
Nói xong lại lo lắng, chạy vào phòng lấy giấy bút ra, đưa cho giang tục
“Bây giờ, cậu, viết giấy cam kết cho tôi.”
Giang Tục hơi nhíu mày, nhìn giấy bút trước mặt, lại nhìn thoáng qua Lâm Minh Vũ, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì
“Viết cam kết gì?” Lâm Tây cũng có chút kinh ngạc
Lâm Minh Vũ đập đập tờ giấy trên bàn trà, nói: “Cậu viết, chờ đến tuổi hợp pháp, thì kết hôn với Lâm Tây.”
Lâm Tây không ngờ Lâm Minh Vũ lại muốn cam kết loại chuyện này, hai má đỏ lên: “Anh làm gì vậy! Làm gì có chuyện ép người ta lấy em.”
Vốn cho là Giang Tục sẽ không để ý tới anh, kết quả Giang Tục thật sự cầm bút lên chải chải quét quét mà viết xuống
Lâm Tây trợn tròn mắt nhìn Giang Tục: “Cậu viết thật hả, đừng có nổi điên như anh ấy!”
Lâm Minh Vũ rất bất mãn với cách dùng từ của Lâm Tây: “Con gái như em thì biết gì.”
“Nên viết.” Giang Tục trả lời như vậy
Lâm Tây ở bên kia ngăn cản, bên này Lâm Minh Vũ còn đang chỉ đạo Giang Tục tiếp tục viết: “Ngoại trừ kết hôn, còn phải viết, cả đời không thay lòng, sẽ luôn đối tốt với Lâm Tây, còn phải nghe lời con bé, đưa hết tiền cho con bé, phải tôn trọng người lớn trong nhà tôi.” Nói xong lại như có ngụ ý: “Cũng phải tôn trọng người đồng lứa, như là anh trai họ chẳng hạn.”
Lâm Tây và Giang Tục nghe đến đây, cùng nhau khinh bỉ liếc nhìn anh, Lâm Minh Vũ ngồi thẳng lên
Lâm Tây cảm thấy loại việc viết giấy cam kết này thật chẳng có ý nghĩa gì, không muốn Giang Tục viết, nhưng giang tục lại viêt rất nghiêm túc
Cuối cùng khi ký tên, anh ngước mắt nhìn Lâm Tây, ý vị thâm trường nhìn Lâm Tây nói: “Cậu, đến ký xác nhận.”
Lâm Tây lấy tờ