Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 85: Chương 85: Thiếu






Muốn nói về người con gái say rượu nhiều nhất mà Giang Tục nhin thấy, người đó chắc chắn là Lâm Tây

Quen biết cô hơn mười năm. Cô cho anh thấy dáng vẻ say đắm lòng người, hay dáng vẻ cổ quái nào đều có

Rõ ràng là người nhẹ nhàng ít nói lại nhu thuận, cũng không phải kiểu con gái thích uống rượu say xỉn, nhưng vừa hay là những lúc say xỉn, còn vừa khéo luôn đụng phải Giang Tục

Sau khi hai người kết hôn, Giang Tục lập tức cấm cô uống rượu, Lâm Tây đối với việc này rất bất mãn, sau đó anh lập tức liệt kê mấy trò hề sau khi cô say rượu cho cô nghe

Lâm Tây nói, điều làm cô khiếp sợ, không phải là mấy việc xảy ra trong lúc say trong mười mấy năm này bị anh nhìn thấy, mà là việc anh khắc sâu trong trí nhớ mấy chuyện như thế mà cô đây lại không có một chút ký ức nào về mấy chuyện đó

Đối với chuyện này, Giang Tục chỉ cười cười

Dù sao, chuyện cô không nhớ được, còn nhiều lắm

Sau hôn lễ của Tô Duyệt Văn không bao lâu, đại học C gửi cho anh thiệp mời

Sau lễ kỷ niệm thành lập trường, các bạn cùng lớp vẫn còn muốn gặp mặt, tìm Giang Tục ‘Ăn ké’, Giang Tục cười cười gật đầu

Hôm đó có rất nhiều người, bao gồm cả cô nàng thích cái tên đàn ông họ Hàn kia

Rượu uống được một nửa, tên họ Hàn đó trốn đi, lúc Giang Tục đến, tên họ Hàn này và Lâm Tây không có ở đây, điều này làm anh có chút lo lắng

Chờ lúc anh tìm thấy cô gần khu vực toilet nam, cô đang hồi hộp tập luyện trong góc

Cô mặc áo bông trắng, phía dưới mặc váy lụa trắng nhiều tầng, trang điểm thật sự rất kỳ quái, nhìn dáng vẻ như đi biểu diễn kịch thiếu nhi vậy. Chỉ có đôi chân kia, vừa thẳng vừa nhỏ, đã nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi gì

Cô dựa vào tường, tiếng nói không to, còn có chút hồi hộp, giọng nói hơi ngập ngừng: “Này, cậu có thích Messi không? Hay là, cậu có thích tôi không?”

Khóe miệng Giang Tục ngoắc lên

Có lẽ cảm thấy kiểu này không tốt, cô đi tới đi lui, lại thay đổi kiểu khác, như một tên lưu manh đẩy người ta vào tường, nói: “Mẹ tôi nuôn một con cún, cậu có muốn mang về nhà nuôi thử không? Chính là giống cẩu độc thân ba mươi năm đó.”

Thiếu chút nữa là anh cười ra tiếng rồi

Trong khách sạn đều là nhân viên của Giang Tục, thấy ông chủ nhà mình, chút thì có người cúi đầu chào, chút lại có người lên tiếng chào hỏi, Giang Tục đứng ở trong góc, vị trí không tốt lắm, dễ bị người khác đi ngang nhìn dò xét, đành phải vân vê tây trang, đi ra ngoài trước một lát

Khoảng mấy phút sau, anh lại quay đầu nhìn lại, lại không thấy bóng dáng Lâm Tây đâu

Vội vã quay lại, cô đã ngồi ở sofa trong xó uống rượu rồi

Giang tục nghĩ, phản ứng này, hẳn là bị từ chối rồi, đương nhiên, kết quả này cũng trong dự liệu của anh

Tuy là Lâm Tây buồn bực uể oải, nhưng anh cũng thở phào nhẹ nhõm

Nghĩ lại vừa tốt nghiệp không bao lâu, cũng từng thấy cô vì tên họ Hàn đó uống say đến không biết gì. Bây giờ cô cũng uống đến say mèm, cũng vì cùng một người

Giang Tục quan sát cẩn thận, nghiêm túc nghiền ngẫm, vẫn không dám khen tặng cái gout này của anh

Lâm Tây cứ uống như vậy. Cuối cùng thành công quật ngã chính mình

Lúc say cô không nói lung tung, cũng không náo loạn, uống say thì ngủ, rất ngoan

Trong phòng, mọi người đã uống đến buông thả, quang cảnh ái muội, không ai chú ý đến người trong góc, tất cả mọi người đều quay lại chơi trò chơi

Sau khi Giang Tục vào, làm bộ lơ đãng ngồi vào bên cạnh cô, cô nghiêng người co quắp trên sofa mềm mại, dưới lớp trang điểm, làm nổi bật những đường nét vốn xinh đẹp, tràn đầy thanh khiết

Không phải Lâm Tây không đẹp, mà là cô luôn không chú trọng

Như trường hợp bây giờ, nên mặc chút gì đó có mùi vị phụ nữ, như là váy đen, quần đỏ, áo khoác dạ hay mấy thứ tương tự cho phù hợp đột tuổi. Giống như mấy cô ABCD hôm nay vẫn luôn vô ý hữu ý đi qua lại quyến rũ anh, đây mới là dáng vẻ người bình thường. Mà Lâm Tây thì, mặc một cái váy kỳ quái, còn dùng áo bông bọc mình lại đến kính đáo nghiêm túc, còn chưa nói trên áo bông còn có một vết bẩn, tuy đã lấy nước rửa, nhưng vẫn còn hiện rõ dấu vết, dáng vẻ này có thể dập tắt hoàn toàn hứng thú của người khác rồi

Cô uống nhiều, ngủ một giấc ngon lành

Giang Tục ngồi bên cạnh cô, vẫn duy trì một khoảng cách. Giống như một con chó nhỏ trong tiềm thức tìm được nơi ấm áp, cô cũng theo bản năng ủi ủi đến bên cạnh Giang Tục. Ủi đến một nửa, lại không dựa hẳn qua, chỉ nghiêng đầu dựa vào bên cạnh sofa kề vai anh

Khoảng cách gần đến vậy, thậm chí anh có thể ngửi được mùi kỳ lạ trên người cô. Mùi nước hoa mùi, rượu hòa chung vào thành một mùi kỳ quái

Giang Tục nhíu mày, nhưng lại luyến tiếc đẩy cô ra

Điều hòa trong phòng ấm áp, cô có chút nóng, mơ mơ màng màng, cởi khóa áo bông bị bẩn xuống, cái váy lụa trắng của cô không phải chân váy rời, mà là một bộ váy cúp ngực liền thân, lúc này lại đột nhiên hiển sơn lộ thủy (lộ ra ngoài), đúng là cảnh đẹp làm người ta không thể dời mắt được. Phía trên váy bao trọn lấy bộ ngực trắng, lên xuống theo hơi thở của cô, cô hơi nghiêng người, một khe rãnh sâu hun hút xuất hiện trước mặt anh, làm tai anh cũng đỏ lên

Lại nhắc lại, Giang Tục là người đứng đắn, cho nên anh không nhìn chằm chằm vào nó, mà là nâng tay kéo khóa kéo áo bông lên

Khóa kéo kéo lên đến chỗ cao ngất kia thì bị kẹt, anh hơi dùng chút lực, đầu ngón tay chạm phải nơi mềm mại. Cái loại xúc cảm này khác hoàn toàn với khi tự kéo khóa quần áo cho mình, điều này không khỏi làm thân thể anh cứng đờ, một cỗ nhiệt khí đi thẳng đến bụng dưới

Kéo khóa xong, Giang Tục cúi đầu, mới giật mình phát hiện, khoảng cách của hai người lại gần đến thế

Anh cúi đầu, dường như muốn hôn lên môi cô

Khoảng cách gần như vậy,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.