Tối Chung Lưu Phóng

Chương 101: Chương 101




Trong rừng tối hơi lạnh, gió núi thổi làm người ta run rẩy không ngừng, không xa đó là ánh lửa trại, Lương Thượng Quân nhìn các chiến hữu nằm thành một vòng, thoáng không yên lòng.

Kỷ Sách ở bên cạnh búng tay một cái, dời sức chú ý của anh lên người mình. Lương Thượng Quân quay đầu qua, không nhúc nhích mà nhìn hắn, trong mắt còn phản chiếu dư quang ánh lửa, sáng lạ thường.

Nhưng tiếp theo thời gian như ngừng trôi, hai người đều không nói chuyện, cứ nhìn nhau như thế, chuyên chú như muốn đào ra thứ gì đó từ sâu trong đôi mắt đối phương vậy.

Vẫn là tiếng gào của Ba Hoa vì bị Vưu Vũ hành hạ phá vỡ sự tĩnh lặng bên này.

Rốt cuộc Lương Thượng Quân không nén giận được hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

Kỷ Sách: “Thật ra tôi muốn hỏi em đang nghĩ gì”

“Tôi đang nghĩ tới thịt khô trong túi anh. Hiện giờ tôi hơi đói…”

“Em đang nghĩ tới Mustafa, phải không?” Kỷ Sách chẳng chút lưu tình cắt ngang câu nói nhảm của anh: “Em đang nghĩ về gã, nghĩ về Sunnah”

Ánh lửa trong đôi mắt Lương Thượng Quân khẽ nhún nhảy.

“Thừa nhận đi Ngốc Tặc, em không hề độ lượng như em nghĩ, em chịu khổ trong tay chúng nhiều như vậy, không thể nào không thù ghét được, không có khả năng thành thành thật thật nghe gã bố trí”

“Tôi không có nghe gã bố trí, tôi đang làm việc cho Bộ an ninh quốc gia”

“Nhưng em đang nghi ngờ cách làm của Bộ an ninh quốc gia và trường quân đội”

“Tôi không có! Mẹ kiếp anh đoán xàm đoán điên gì vậy!” Lương Thượng Quân hơi tức giận, Kỷ Sách chắc như đinh đóng cột nói thẳng suy nghĩ trong lòng anh, khiến anh thấy rất bực bội.

“Tôi không đoán xàm” Kỷ Sách nhìn sâu vào anh, thản nhiên trần thuật: “Bởi vì tôi cũng đang ngờ vực”

Cho nên hắn mới kéo Lương Thượng Quân đơn độc đi hứng gió lạnh, nếu hai người quyết đoán nhất trong đội ngũ lại ngang nhiên nghi ngờ cách làm của bên trên, thì thôi những người khác khỏi cần chấp hành nhiệm vụ nữa, cứ nằm thẳng cẳng ra đó cho kẻ địch đạp chết luôn đi.

Hắn nói rõ như vậy là muốn để cơn tức nghẹn trong lòng Lương Thượng Quân xổ ra, hắn hiểu rõ nếu Lương Thượng Quân kiềm nén quá mức, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Lương Thượng Quân nhìn hắn vài giây rồi thở ra một hơi, vươn một tay ra.

Kỷ Sách khó hiểu.

Anh lên giọng đại gia nói: “Cho điếu thuốc hút coi”

Kỷ Sách bất đắc dĩ lấy điếu thuốc ra: “Em đúng là con sư tử to mồm mà, bốn miếng thịt khô đổi một điếu thuốc, tôi lỗ to rồi”

Lương Thượng Quân châm thuốc: “Kỷ Sách, nói thẳng, chuyện thay đổi lộ trình làm tôi thấy rất phiền, có cảm giác chúng ta bị tụi Sunnah dắt mũi”

“Quan hệ giữa chúng ta và Sunnah vốn chính là lợi dụng lẫn nhau, nói chính xác thì là dắt mũi nhau mới đúng”

“Vậy chúng muốn đạt được cái gì từ chỗ chúng ta? Chúng dựa vào cái gì mà dám tin chúng ta sẽ tặng cho chúng một sự chiêu đãi hoàn mỹ? Nhiệm vụ chúng ta nhận trước mắt đều là dốc sức vì quốc gia, nhưng lại để mặc chúng thao túng từng khâu nhỏ, chuyện này đã hoàn toàn thoát ly phạm trù bình thường, đi tới bước khó lòng hiểu nổi rồi!”

Vừa nghĩ tới chuyện mình lại rơi vào tầm khống chế của Sunnah, Lương Thượng Quân liền vô phương giữ bình tĩnh: “Tôi không có quyền phát biểu ý kiến, nhưng tôi thực sự không tán thành cách làm của Cục trinh sát phản gián lần này, chí ít họ cũng nên nói cho chúng ta rõ rốt cuộc họ đã giao dịch thế nào với Sunnah chứ!”

Nói tới đây anh muốn nâng tay lên hút thuốc, nhưng lại bị Kỷ Sách giật lấy.

Nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, Kỷ Sách liền ngậm thuốc hút mạnh một hơi, đốm lửa chợt sáng chợt tối giữa ngón tay hắn, che giấu nụ cười quái dị của hắn: “Lương Thượng Quân, Lương Ngốc Tặc, tạm thời không bàn tới chuyện Sunnah nhận được ích lợi gì khác, hiện giờ tôi càng lúc càng phát hiện, có khả năng em cũng là một trong những ích lợi mà chúng đòi hỏi”

Lương Thượng Quân giật khóe miệng: “Ý gì đây?”

“Em là người mà Mustafa chỉ đích danh, khó tránh bên trên khá để ý tới『Bụi gai bạc』, cân nhắc tính an toàn, phải xoắn xuýt rất lâu họ mới đồng ý cho em tham gia vào lần hành động này…”

Lương Thượng Quân nhướng mày: “Anh không tin tôi?”

“Không, tôi chỉ vừa khéo hơi để ý mà thôi, nhưng trọng điểm để ý không giống họ. Em để lại ấn tượng quá sâu cho Mustafa, điều này đối với em mà nói không phải chuyện tốt”

Lương Thượng Quân vừa giật khóe miệng vừa nhướng cao mày: “Anh…đang ghen?”

Kỷ Sách sặc một cái, xuyên thấu qua làn khói thuốc liếc xéo anh: “Tôi đang nhắc nhở em thôi”

Thức thời kết thúc đề tài này, Kỷ Sách dựa vào phỏng đoán của Lương Thượng Quân lúc trước nói: “Xét tình hình hiện tại, có lẽ thứ Bộ an ninh quốc gia giao cho Sunnah có ý nghĩa chiến lược, nhưng chúng ta tạm thời chưa tiếp xúc được. Mà lợi ích Sunnah đưa ra chắc không chỉ vẻn vẹn là mớ dược phẩm kia thôi, bằng không thái độ của Bộ an ninh quốc gia sẽ không bảo thủ như vậy”

“Không chỉ dược phẩm? Vậy còn gì nữa?”

“Em nghĩ mấy thứ này ở đâu ra?” Kỷ Sách khom eo rút một thanh quân đao M9 từ trong boot ra, xoay hai vòng trong tay, “Chú Vương và Hiệu trưởng mua cho chúng ta chắc? Nói cho em hay, tôi là Lô Vi từ nhỏ tới lớn ngay cả tiền sinh nhật còn vô phương vơ vét được từ trên người hai lão ấy, tụi em lại không phải con ruột của hai lão, hai lão tuyệt đối sẽ không phí nhiều tiền như vậy đâu, lại còn cho chọn lựa tùy thích, nằm mơ”

Vũ khí? Mấy vũ khí này cũng do Mustafa cung cấp hết sao?!

Lương Thượng Quân xổ một câu “Đậu má”, tức khắc thấy hãi hùng giống như đám nhỏ nheo nhóc bọn họ bị ba ruột vứt bỏ, nhưng lại được ba kế ôm một thùng kẹo que dụ dỗ qua.

“Trừ vũ khí, e là còn thứ khác nữa, xưa nay bọn họ chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn”

Nói tới đây, Lương Thượng Quân chợt bừng tỉnh. Anh ngẩng mạnh đầu lên, do kinh hãi mà giọng nói anh run run: “Nếu đúng thật như thế, vậy tính chất của tiểu đội chúng ta…”

Dưới ánh sáng của đầu thuốc vô cùng yếu ớt, nụ cười của Kỷ Sách cực kỳ lạnh lẽo: “Đúng, trên hồ sơ của chúng ta chỉ bỏ lại hai chữ: bồi dưỡng. Bộ an ninh quốc gia sẽ không ghi chép quá trình tác chiến của chúng ta, chúng ta bất quá chỉ là lính đánh thuê do hai phe thế lực bọn họ cùng thao túng”

Sự trầm mặc lan tỏa giữa hai người.

Kỷ Sách dập tắt điếu thuốc dưới đế giày, đốm sáng cuối cùng xung quanh họ cũng tàn lụi. Hắn chỉ có thể thấy loáng thoáng đường nét Lương Thượng Quân, đường nét im lìm đứng đó, không biết sao hắn rất muốn sờ gò má anh.

Vươn tay ra, vừa chạm tới làn da lạnh giá lập tức bị tránh né, Kỷ Sách hơi lo sợ, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra, Lương Thượng Quân không phải đang cự tuyệt hắn, mà là đang cự tuyệt sự yếu thế.

Dù hành động quay đầu đi này vốn mang đậm tính trẻ con.

Kỷ Sách vẫn thu tay về, cự tuyệt hắn đụng chạm cũng thôi đi, cái khiến hắn khó chịu hơn hết là hôm nay Lương Thượng Quân không thèm đặt hắn vào mắt. Nghĩa ngay trên mặt chữ, sức chú ý của Lương Thượng Quân từ đầu tới cuối đều không chịu rời bỏ đám người bên đống lửa kia.

Đám lính mới trẻ tuổi hơn hắn, non nớt hơn hắn, dễ kích động hơn hắn.

“Họ không hề biết cái gì cả, họ cứ tưởng đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường thôi. Chúng ta biết giải thích với họ thế nào đây?” Lương Thượng Quân lẩm nhẩm, như đang hỏi Kỷ Sách, lại như tự nói với mình.

“…” Kỷ Sách không trả lời vấn đề của anh.

Lính đánh thuê.

Đây là một từ rất đơn giản, nhưng đối với họ mà nói thì nó đã lật đổ tính chất của cả nhiệm vụ.

Bất cứ lúc nào họ cũng có thể chết ở nơi này, ngay lúc họ dốc hết lòng trung thành của mình, ngay lúc họ chuẩn bị chảy khô giọt máu cuối cùng, ngay lúc họ cho rằng thi thể của mình sẽ có thể in hằn danh dự “Anh hùng”, thì làm sao anh nói thẳng ra được, nói “Các anh sẽ phải im hơi lặng tiếng mà chết ở đây, coi như chưa từng tới đây, chưa từng chiến đấu” ư?

“Lương Thượng Quân, em đã không còn là Lương Thượng Quân của năm trước nữa” Đột nhiên Kỷ Sách nói một câu không đầu không đuôi.

Lương Thượng Quân quay đầu lại nhìn hắn, lúc này trong bóng tối, anh rất kinh ngạc vì mình thế nhưng lại thấy rõ được ánh mắt Kỷ Sách, nó chứa đựng sự dịu dàng nhàn nhạt, trầm tĩnh hệt như một đầm sâu.

Anh không hiểu mấy, cái gì mà gọi là Lương Thượng Quân năm trước.

Con người có đôi lúc như thế, vào thời điểm năm tháng dùi mài dữ dội nhất, thường không ý thức được sự thay đổi của bản thân mình, chỉ có hai loại người xung quanh là thấy rõ nhất. Một là bằng hữu cách mặt trường kỳ, họ sẽ bảo bạn: “Lâu quá không gặp, cậu thay đổi nhiều ghê”. Loại thứ hai là người thời thời khắc khắc quan sát sự thay đổi của bạn, họ có thể chỉ ra chuẩn xác khóe mắt bạn có thêm nếp nhăn, họ có thể cảm nhận được từng tâm tình biến hóa của bạn.

Kỷ Sách chính là kiểu người luôn luôn dõi theo Lương Thượng Quân.

Cho nên hắn nói: “Em đã không còn là Lương Thượng Quân của năm trước nữa”

Lương Thượng Quân bị mê hoặc trước ánh mắt và lời nói của hắn, nhất thời ngơ ngẩn không biết phải nói gì.

Nhìn người trước mắt, một Lương Thượng Quân chính trực, nhưng thỉnh thoảng lại lén lút trộm gà trộm chó, lãnh tĩnh, nhưng có lúc lại bất kể hậu quả, Kỷ Sách giống như đang nhìn một tác phẩm không hoàn mỹ khiến hắn vô cùng vừa ý.

“Biết năm trước khi lần đầu thấy em tôi nghĩ sao không?” Kỷ Sách đặt câu hỏi, “Khi đó tôi nghĩ, người này đúng là kiêu căng, kiêu căng tới độ chỉ thích hợp đứng dưới ánh mặt trời hóng gió biển”

Lương Thượng Quân cười mỉm: “Ừm hửm, rồi sau đó?”

“Sau đó, em vì che chở mấy đứa lính dưới trướng mà đối địch với tôi chốn chốn, cho dù bị ép phục tùng mệnh lệnh của tôi cũng mặt nặng mày nhẹ không phục. Rồi sau nữa vì bảo vệ tôi mà em đập bàn với Đoàn trưởng, tội trái kỷ luật chất chồng như núi, tôi liền nghĩ, em quá ngay thẳng, cho dù rất biết giở mánh lới, nhưng vẫn còn quá non”

“Hóa ra anh vẫn luôn coi tôi như cậu bạn nhỏ hả? Tôi nói cho anh hay, mẹ kiếp tôi tốt xấu gì cũng là Lục quân Tây Bắc…”

“Mẹ kiếp mấy sự tích quang vinh của em tôi biết cả rồi” Kỷ Sách bật cười, “Nhưng tôi vẫn nhịn không được mà nghĩ thế, tôi thà rằng giam lỏng em ở Hara, còn hơn để em bay tới chỗ này, tôi không muốn em trở thành người mê mang như tôi em hiểu không”

“Tôi nói rồi, làm việc cho Bộ an ninh quốc gia hoặc trường quân đội, sẽ có rất nhiều người hy sinh bất minh bất bạch. Họ chết trong quang vinh, nhưng không được bất kỳ công huân nào, thậm chí sẽ không có ai tưởng nhớ bọn họ, đây là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn”

“Tình hình hiện tại rõ ràng chính là như thế, còn em đang nghĩ gì? Em đang nghĩ làm sao giải thích với những người đã lên chiến trường đó. Tôi phải nhắc nhở em rằng, em đã không còn là Lương Thượng Quân của năm trước nữa, em đã bước vào con đường không thể quay đầu, hôm nay em không còn tư cách đập bàn minh oan cho họ nữa, bởi vì trên vai của em và tôi đang gánh vác tính mạng họ, chứ không phải là một lời『giải thích』!”

“Chết trong vinh quang, nhưng không được công huân…” Lương Thượng Quân vô phương che giấu sự phẫn hận trong lòng mình, “Quá bất công”

Phải, anh không còn là Lương Thượng Quân năm trước nữa.

Anh không thể vì chuyện này mà đập bàn với Vương Bân và Hiệu trưởng, bởi vì anh hiểu mình không có lập trường phản kháng, nhưng nhiều chuyện bất công như vậy, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến tim anh đau thắt.

Chết trên chiến trường cũng không đáng sợ, cái đáng sợ chính là không biết tại sao mình chết. Anh lượn vào cái vòng lẩn quẩn “Đáng hay không đáng” này, anh phẫn nộ, nhưng vượt trên hết là cảm giác bất lực.

Những người gọi là cấp trên ấy, một phe bỏ tiền, một phe ra sức, đạt thành mục đích của riêng mình, còn đám đổ máu đổ mồ hôi bọn họ bất quá chỉ là thứ công cụ được thuê.

“Là cái gì đáng để chúng ta liều mạng như vậy?” Lương Thượng Quân hỏi.

“Không có cái gì là đáng hay không đáng” Kỷ Sách nói với anh, “Hết thảy ở đây đều do tôi định đoạt”

“Chúng ta không thể chết, bất cứ người nào trong chúng ta đều không thể chết ở nơi này”

“Đó cũng do tôi định đoạt”

Cái logic độc tài gì thế này…Lương Thượng Quân cam chịu thở dài một hơi. Bất quá, anh tin tưởng hắn. Kỷ khốn nạn là như thế, ngông cuồng vô địch thiên hạ, dường như lưng đeo bao nhiêu gánh nặng hắn cũng không mệt, dường như những lời hắn nói ra luôn chắc chắn.

Thấy tâm tình anh dịu xuống, Kỷ Sách thừa cơ thò vuốt vào nón Lương Thượng Quân, cởi dây cài gỡ nó xuống. Tóc Lương Thượng Quân hơi rối, có mấy nhúm dựng đứng nổi bật y như hạc trong bầy gà, khiến người ta nhịn không được muốn vuốt phẳng nó.

Hắn muốn ôm Lương Thượng Quân vào lúc này, ngay từ lúc kéo anh ra đây hắn đã rất muốn thế.

“Để tôi ôm em đi” Kỷ Sách nói thế.

Lương Thượng Quân sửng sốt, sau đó chợt bật cười, cười như rất đôn hậu, lại như rất dí dỏm. Kỷ Sách kéo anh về phía mình, trong phút chốc ngắn ngủi, họ áp sát vào nhau.

Đây là cái ôm rất bình thường, thanh thuần tới nỗi ngay cả Kỷ Sách cũng sởn tóc gáy, không có tính chất an ủi, không có pha lẫn tình dục, mục đích duy nhất chính là muốn Lương Thượng Quân cách mình gần hơn một chút.

Hô hấp của hai người quấn riết nhau, mùi hương hòa lẫn nhau trong gió núi.

“Nè, mới nãy anh giật thuốc của tôi, thấy thế nào cũng là tôi lỗ vốn vậy…”

Giọng nói phá hoại phong cảnh của Lương Thượng Quân kề sát bên tai, Kỷ Sách phì cười một tiếng: “Lần tới trả em”

Không thể không thừa nhận, lời Lô Vi nói luôn gãi đúng chỗ ngứa. Sở dĩ Lương Thượng Quân có thể vượt lên dư luận tham gia vào lần hành động này, không chỉ vì vấn đề năng lực của kẻ khác, mà quan trọng hơn hết là, Kỷ Sách hắn, cần anh.

Hắn muốn nói với Lương Thượng Quân rằng, ở trước mặt tôi, em không cần phòng bị gì hết.

Hắn muốn nói, em có thể chất vấn tôi, cũng có thể tỏ ra yếu thế trước tôi.

Bởi vì tôi là một mảnh đất hoang vu, còn em là đóa sắc vi cuối cùng của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.