Tiểu Sử đổ mồ hôi đầy đầu.
Thực tế cậu đã dùng hết toàn lực, nhưng Lương Thượng Quân cứ nhìn sít sao hoàn toàn không có ý buông tha cho cậu.
Ánh mắt người nọ là đang dùng “Sát khí” ép bức vị thầy thuốc kém cỏi cậu phải đột ngột biến thân thành thần y vô địch, tốt nhất là nhét cho Ba Hoa đang bán sống bán chết một viên linh đan thần dược, giúp Ba Hoa cải tử hoàn sinh.
Sau khi đã làm mọi biện pháp khẩn cấp có thể làm, Tiểu Sử giương mắt nhìn đội trưởng Kỷ cầu cứu. Cậu nghĩ, nếu là Đội trưởng Kỷ, chí ít cũng có thể giải vây cho cậu, dù sao cậu cũng đâu phải Hoa Đà tái thế.
Đáng tiếc, cậu đã đánh giá quá cao nhân phẩm của tên khốn nào đó rồi.
Đồng chí Kỷ Sách, đường đường là Đội trưởng một đội, bình thường ngông cuồng phát sợ, mà giờ lại cực kỳ vô trách nhiệm quăng ánh mắt lên con ruồi đang lao đầu vô cửa sổ kính.
Hiện giờ trong lòng người này đang nghĩ vầy: Giỡn chắc! Cái câu “Điều kiện hữu hạn, không thể cưỡng ép, đã cố gắng hết sức rồi” tuyệt đối không thể do chính miệng mình nói cho Lương Thượng Quân nghe được! Tên Ngốc Tặc đó vốn còn nhớ món nợ mình đòi vứt bỏ Ba Hoa, nếu lần này mình lại từ bỏ việc trị liệu Ba Hoa thì chả biết lại quậy thành cái dạng gì! Đây chính là chuyện ác phá hoại tình cảm giữa cha mẹ và con cái! Không thể tha thứ được!
Cho nên hắn kiên quyết ngó lơ sự cầu viện của Tiểu Sử, chỉ nhìn con ruồi, sau đó lại dời tầm mắt lên mình Lương Thượng Quân.
Vẫn là vẻ mặt lo lắng và thâm tình khẩn thiết đó.
Tiểu Sử cắn muốn nát răng, không thể không đích thân giải thích với Lương Thượng Quân: “Đội trưởng Lương, điều kiện nơi này quá kém, không biết đây là loại nọc rắn gì, cũng không có huyết thanh kháng độc, chỉ có thể dùng phương pháp khẩn cấp trì hoãn không cho nọc độc lan tới tim…”
Lương Thượng Quân nhìn đôi môi tím đen của Ba Hoa, trong lòng đau nhói một trận, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng ngoài dự đoán của Tiểu Sử, anh không hề phát điên lên.
Điều này khiến Tiểu Sử có cái nhìn mới đối với anh, cậu vốn cho rằng Lương Thượng Quân là một người xử trí theo cảm tính quá đáng, hiện giờ xem ra anh là một người dẫn đội trọng tình nghĩa nhưng rất lý trí, chí ít cũng tốt hơn chán so với cái tên Kỷ khốn nạn “Lòng dạ độc ác”, “Ích kỷ” kia.
“Có thể kéo dài bao lâu?” Lương Thượng Quân hỏi.
“Tối đa 72 tiếng”
Rốt cuộc Tiểu Sử vẫn không nhẫn tâm khiến mọi người lâm vào tuyệt vọng. Thật ra nếu nọc rắn không được trị liệu thích đáng, thì trong vòng 48 tiếng sẽ gây nguy hiểm tính mạng, nhưng nhìn sắc mặt mọi người chung quanh, cậu không dám nói.
Trong tình cảnh tứ bề thọ địch này, giúp họ kéo dài hy vọng thêm một phút thôi cũng tốt.
“Tôi đi báo cáo chuyện này với Bộ chỉ huy” Kỷ Sách thấy tâm tình Lương Thượng Quân đã ổn định cũng hơi yên tâm, bèn chuẩn bị đi thương lượng với Lô Vi phải làm sao.
“Tôi đi theo anh” Lương Thượng Quân cũng đứng dậy.
“Được” Kỷ Sách gật đầu.
Đi tới phòng truyền tin vô tuyến điện do ông Trương bố trí, trước khi liên lạc với Bộ chỉ huy, Lương Thượng Quân đè tay Kỷ Sách lại.
“Nếu lúc đó tôi nghe anh, để Ba Hoa lại chỗ đó, cậu ta sẽ không gặp phải chuyện này”
“Em muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, anh đúng, còn tôi sai. Sai lầm của tôi cũng phải báo cáo lên trên”
Kỷ Sách dùng tư thế Lương Thượng Quân hay tát Vưu Vũ mà vỗ mạnh một cái thật kêu vào ót Lương Thượng Quân.
“Không có ai đúng ai sai hết, muốn trách thì trách bộ dạng Ba Hoa quá khôi hài”
Hắn không phải đang an ủi Lương Thượng Quân, mà thực sự là vậy.
Trước khi Ba Hoa xảy ra chuyện, ngay lúc hắn thấy Lương Thượng Quân gần như kiệt sức cõng Ba Hoa theo sau bọn họ, hắn cũng từng hoài nghi phải chăng mình đã sai, Lương Thượng Quân làm đúng. Về sau hắn phát hiện, bất kể nghĩ thế nào cũng không có kết quả. Bởi vì ai trong hai người họ cũng giữ lập trường của chính mình, thứ thu hút họ sâu sắc cũng chính là điểm bất đồng này trên người đối phương.
Lương Thượng Quân mím chặt môi, không nói gì nhiều, chỉ buông tay Kỷ Sách, ra hiệu hắn liên lạc Bộ chỉ huy.
Sau khi báo cáo với Lô Vi xong, bên kia trầm mặc một hồi mới trả lời: tôi sẽ mau chóng kêu người của đại đội Liệp ưng tới tiếp ứng. Nhưng, nhiệm vụ là trọng yếu, cứu người là thứ yếu.
Câu thứ hai của cô là cố ý nói cho Lương Thượng Quân nghe.
Bất quá Lương Thượng Quân không cảm kích: “Cứ ưu tiên cứu viện Ba Hoa, còn nhiệm vụ là chuyện của chúng tôi”
Lô Vi nghiêm giọng: “Quân lệnh như núi, điểm này chắc không cần tôi dạy anh chứ, Đội trưởng Lương”
Lương Thượng Quân khinh thường hừ một tiếng: “Đó là lính của tôi, không tới phiên người khác chỉ tay năm ngón”
…Hai người bắt đầu cãi nhau qua vô tuyến điện.
Kỷ Sách không khỏi giật mình.
Ai nói tên Ngốc Tặc này tiến bộ rồi? Rõ ràng vẫn là cái bản tính đó.
Lúc ở Hara chính là như vậy: “Lính của tôi không tới phiên anh quản”, người nói ra lời này, dựa theo nguyên tắc mà cậu ta giữ vững, tuyệt đối sẽ không nhường một bước.
Mắt thấy tình hình sắp diễn biến thành một trận khẩu chiến chia rẽ đoàn đội, Kỷ Sách hợp thời giật máy liên lạc lại, hắn nói với Lô Vi: “Cô phái người qua đi, những chuyện khác tôi sẽ an bài” Sau đó lại chuyển sang Lương Thượng Quân: “Tôi là Đội trưởng ở nơi này, em đừng có được đằng chân lân đằng đầu”
Đánh mỗi người một gậy xong, Kỷ Sách vào thẳng đề chính, phân tích nội tình của sự kiện lần này.
Đầu tiên hắn hỏi Lô Vi: “Bắt được một tù binh, thẩm tra thế nào?”
Chiêu chuyển đề tài này của hắn rất hiệu quả, Lô Vi lập tức bỏ việc tranh chấp với Lương Thượng Quân.
“Nếu có thể, tôi rất muốn đích thân thẩm vấn, nhưng bị vô tuyến điện ngăn cách, không ra sức được” Lô Vi tiếc nuối nói.
“Không sao” Kỷ Sách rất sảng khoái: “Cô nói, bọn tôi làm theo”
Ngay sau đó Lô Vi hỏi tình hình cụ thể, là một bậc thầy tra tấn, cô cảm thấy rất phấn khởi đối với chuyện này.
Lúc này Lương Thượng Quân đứng về phía Lô Vi, anh nói ra suy luận của mình:
Mục tiêu của hai kẻ đánh lén đó cũng không rõ ràng, nếu chúng thực sự muốn công kích Ba Hoa, vậy thì năng lực của chúng cũng quá kém rồi, nói thật cái thứ như Ba Hoa chả có giá trị gì để mà đánh lén cả.
Như vậy chỉ có một khả năng, chúng đang giám thị thứ gì khác, nhưng động tác giơ súng ngắm của Ba Hoa khiến chúng hiểu lầm mình bị phát hiện, nên mới không thể không phản kích.
Hơn nữa chúng không xài súng, thời đại này không xài súng đạn lại đi xài ba cái súng phóng tên thì đúng là quái dị hết sức.
Nghe họ tự thuật xong, Lô Vi dửng dưng nói: “Kỷ Sách, anh đích thân cầm đao bổ hắn”
Câu này Lương Thượng Quân nghe không hiểu, nhưng Kỷ Sách phản ứng rất nhanh: “Hữu dụng không?”
“Nhất định hữu dụng” Lô Vi nói chắc chắn: “Anh phụ trách bổ hắn, để tôi thẩm”
“Qua máy truyền tin?” Lương Thượng Quân hơi hoài nghi. Anh thừa nhận tại phương diện tra tấn Lô Vi rất dữ dằn, nhưng hiện giờ điều kiện hữu hạn, không thể mặt đối mặt áp bức thì hiệu quả tra tấn sẽ giảm sút rất nhiều.
“Vậy là đủ rồi” Lô Vi cực kỳ tự tin, “Cho tôi nửa tiếng, Lương Thượng Quân ra ngoài, Kỷ Sách dẫn người vào”
Lương Thượng Quân vốn không muốn ra, nhưng dưới yêu cầu của cả Kỷ Sách và Lô Vi, anh bị ép phải ra ngoài phòng canh gác.
Mấy phút sau, anh thậm chí cảm thấy may mắn vì mình được đứng ngoài cửa.
Tiếng gào thảm thiết trong phòng khiến anh sởn tóc gáy. Anh sâu sắc lĩnh hội được rằng mấy thủ thuật tra tấn Lô Vi từng thí nghiệm lên người họ có khi còn chưa được một phần ngàn thủ đoạn của cô ta.
Trong phòng.
“Gai Độc, anh lục nghề rồi, lâu quá không làm chuyện này phải không” Giọng phụ nữ từ máy liên lạc truyền ra, xen lẫn tiếng nhiễu điện từ lạnh lẽo.
“Xin lỗi, hơi sơ sót” Kỷ Sách xin lỗi cô.
Giọng hắn vừa dứt, tên tù nhân đang chịu thẩm vấn lập tức hét lên một tiếng ngắn, toàn thân run rẩy.
“Ừm, tiếng hét này không đúng lắm, góc độ phản lực không chính xác phải không?” Lô Vi chỉ đạo từ xa: “Cắt vào 60o, cắt rời triệt để, phải rơi thẳng xuống đất”
Lời vừa dứt, ánh đao lóe lên, miếng thịt mỏng trên người tù binh rơi thẳng xuống đất, mấy giây sau máu mới phún ra. Lần này, tên tù nhân dường như hứng chịu cơn đau quá giới hạn nên tiếng thét dồn ở cổ họng, luồng hơi đổ ngược khiến gã nghẹn tới mặt nổi gân xanh, còn ánh mắt thì sắp nứt toác.
Phần Kỷ Sách đang cắt là chân gã.
Cả lòng bàn chân bị vạt đều xuống.
Kỷ Sách nhìn độ dầy rồi nói: “Cái chân này tôi còn có thể vạt được hơn mười miếng nữa, tóm lại, kỹ thuật của tôi chưa thụt lùi”
Lô Vi cười nhạo: “Miễn cưỡng chấp nhận đi”
Hai người họ hoàn toàn không để ý tới tên tù nhân.
“Không cần khai vội” Kỷ Sách an ủi gã đàn ông đang đau quằn quại nhưng không thể ngất xỉu, “Thật ra làm chuyện này cũng có khoái cảm, anh sướng, tôi cũng sướng”
Tù nhân trợn trừng đôi mắt, từ trong ánh mắt của “Gai Độc” gã nhìn thấy được sự khoái trái thi ngược chân chính.
Họ đang hưởng thụ sự sụp đổ của gã!
…
Lại một đao hạ xuống, Lô Vi gần như có thể nghe được âm thanh mồ hôi của gã tù nhân nhỏ xuống đất, lúc này gã mới chịu mở miệng.
“Các người thiếu súng đạn phải không? Cho nên mới giám sát đám lính đánh thuê vận chuyển súng ống kia? Mục tiêu hàng đầu của các người là họ chứ không phải bọn tôi, đúng không?”
Cô hỏi “Đúng không” nhưng hoàn toàn không chờ câu trả lời. Chỉ vài câu đã chỉ ra được yếu điểm, thậm chí không cần moi từ miệng gã tù nhân.
Về điểm này ngay cả Kỷ Sách cũng không thể không bội phục cô. 313 kêu người phụ nữ này trấn thủ Bộ chỉ huy của lần hành động này thực sự là một quyết định không thể chính xác hơn.
“Cho nên anh phải biết rằng, vấn đề bọn tôi muốn hỏi không phải chuyện đó” Lô Vi nói tiếp: “Chặn quân hỏa trong biên giới, tôi có thể hiểu là vì các anh muốn bảo vệ tổ quốc, thế các anh vượt biên là muốn làm gì? Anh có thể bắt đầu nói rồi, một câu đổi một miếng thịt, tôi sẽ định đoạt lời anh nói có đáng giá một miếng thịt hay không”
Là một tay đao phủ, Kỷ Sách nhìn sơ sắc mặt người này liền biết Lô Vi sắp thành công rồi.
Sau khi ra ngoài, Kỷ Sách ném gã tù nhân đã kiệt sức như con cá ướp muối tới trước mặt Lương Thượng Quân để anh trút giận.
Lương Thượng Quân nhìn thân thể đầm đìa máu của gã, cau mày không làm gì cả, anh hỏi Kỷ Sách: “Sao rồi?”
Kỷ Sách trả lời đơn giản: “Hỏi ra rồi, mục tiêu trong biên giới nước C của họ là súng ống mà nhóm lính đánh thuê kia mua từ Sunnah, còn mục tiêu trong biên giới nước ta…” Nói tới đây Kỷ Sách vô thức khựng lại.
“Là gì?”
“Metasequoia”
“Họ đang tìm Thủy sam?!”
“Phải, giống chúng ta. Họ bảo Thủy sam đang ở cao điểm 307 năm xưa”
Đây gần như là một tin tình báo quỷ dị.
Nửa ngày sau Lương Thượng Quân mới hồi thần lại, anh hơi tò mò rốt cuộc làm sao mà họ lại moi được lời khai trọng yếu thế này.
“Sao không để tôi xem?”
“Em đứng nhìn có tác dụng gì? Sự tồn tại của em sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của người tra tấn”
Ý bảo anh là người ngoài nghề, một câu khiến Lương Thượng Quân nghẹn ngược trở về.
Trong lòng Lương Thượng Quân có chút không phục, anh đưa tay dò hơi thở tên tù nhân, nói: “Các người coi Công ước nhân quyền là đồ bỏ sao? Đối đãi tù nhân như thế”
“Bọn tôi có làm gì gã đâu, gã sẽ sống tốt thôi, chí ít tốt hơn Ba Hoa hiện giờ rất nhiều”
Tức thì khuôn mặt Lương Thượng Quân phủ trùm một màu tăm tối, Kỷ Sách thấy vậy bèn quyết định phải nói rõ ràng với tên Ngốc Tặc này.
“Lương Thượng Quân, tại nơi này, bất kể ai chết cũng không phải lỗi của em” Kỷ Sách gằn từng chữ, “Đó là do tôi thất trách chứ không phải lỗi của em”
“Cậu ấy là lính của tôi”
“Là lính của em thì sao? Em mua mạng cậu ta rồi à? Mua mạng cậu ta là chủ thuê của chúng ta. Em là một trong những người dẫn đội, giúp cậu ta sống là trách nhiệm của em, nhưng không cần coi cái chết của cậu ta cũng là trách nhiệm của mình”
“Cái đạo lý chó má gì vậy! Không phải trách nhiệm của tôi thì trách nhiệm của ai? Hồi trước Gợi Tình bị nổ thành mảnh vụn trước mặt tôi, giờ lại bắt tôi trơ mắt nhìn Ba Hoa bị độc chết sao? Họ đều là những binh sĩ giỏi nhất, họ không nên chết oan ức như vậy!”
Kỷ Sách thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn anh.
“Em có phát hiện không Lương Thượng Quân, em luôn dùng cái mà em vô phương vãn hồi để khiển trách chính mình”
“Tùng Phong cũng vậy, Gợi Tình cũng vậy, Ba Hoa cũng vậy”
“Em đem trách nhiệm đè ép mình quá mức, và quá xem nhẹ bọn họ”
“Em làm vậy là đang đổ hết nhiệt huyết vốn tràn đầy trong lòng bọn họ xuống đất”
Lương Thượng Quân sững sờ tại chỗ.