Tối Chung Lưu Phóng

Chương 19: Chương 19




“Này, Lương Thượng Quân, sao cậu biết tôi ở đó?”

“Cái gì?” Lương Thượng Quân hơi ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Trong rừng cây, phát súng của cậu bắn rất chuẩn, làm vai tôi sưng phù này, tôi nghĩ không thông, tại sao cậu phát hiện tôi ở đó?”

Kỷ Sách vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, đây là chất vấn năng lực của hắn, dưới tình huống đó, hắn tin tưởng tuyệt đối không ai phát hiện được động hướng của mình. Cũng chính vì hắn quá tự phụ, nên thua dưới tay Lương Thượng Quân, hắn thực sự không cam tâm.

Lương Thượng Quân nhìn hắn, đột nhiên bật cười hết sức nham hiểm, trên đầu Kỷ Sách tức khắc rớt ba sọc đen: cái biểu cảm này sao quen mắt quá vậy? Cư nhiên giống nét mặt lúc hắn soi gương đến bảy phần.

Hắn nhìn Lương Thượng Quân từng bước từng bước tiếp cận mình, tinh thần vốn hơi uể oải lập tức cảnh giác lên, thầm nói thằng nhóc này tính giở trò quỷ gì đây, bản mặt đáng đánh thật.

Lương Thượng Quân dừng bước bên cạnh hắn, từ từ dán sát vào cổ hắn, hít hít mũi, phả làn gió nhẹ lạnh lẽo qua tai hắn. Cự ly này đã vượt quá giới hạn an toàn Kỷ Sách nhận định, lúc này toàn thân hắn đều rơi vào trạng thái phòng bị.

Hắn cảm giác được mái tóc ngắn của Lương Thượng Quân đâm chọt sau tai mình, hơi nhột, cau mày né ra một chút, hắn liếc mắt nhìn anh: “Gì đây?”

Lương Thượng Quân: “Anh đúng là tên khốn nạn, mùi khốn nạn nặng như vậy, anh nghĩ tôi ngu sao?”

Kỷ Sách như gặp phải sấm giữa trời quang, cả đuôi mày khóe mắt đều co rút lại. Cái lời này nghe sao cũng thấy quen quá sức? Ngay cả kiểu câu cũng y hệt lý do lúc hắn hạ lệnh cấm Lương Thượng Quân hút thuốc.

Hồi thần lại, Kỷ Sách cười nhạo: “Vậy tôi hỏi ngược lại cậu, mùi khốn nạn là mùi thế nào?”

Lương Thượng Quân chẳng tỏ rõ ý kiến, nhún nhún vai: “Nói không được, chỉ là một mùi thối bốc ra từ người anh thôi”

Không phải anh xạo, anh nói thật. Lúc đó trong rừng cây vừa tối vừa yên tĩnh như vậy, anh không hề cảm nhận được động tĩnh của Kỷ Sách, nhưng khi một cơn gió thổi qua, anh lập tức nhận ra mùi hương đó.

Không phải mùi thuốc lá Hồng Hà Kỷ Sách hay hút, mùi thuốc đó không nồng tới vậy, hơn nữa người này mỗi ngày chỉ hút một điếu, làm sao ngửi thấy mùi được, khơi dậy sự chú ý của anh là cái mùi hương anh ngửi được lúc Kỷ Sách dụ anh hút thuốc kìa, cái mùi tách biệt với không khí, bá đạo lượn lờ trong khoang mũi anh mấy vòng.

Hình dung không ra, nhưng quên không được, anh bèn kêu nó là “Mùi khốn nạn”. Chun chun mũi, anh bồi thêm một câu: “Này, giờ cũng có thể ngửi thấy đó”

Kỷ Sách khó hiểu, nghiêng đầu ngửi ngửi người mình, hắn mới tắm xong, còn xát xà phòng ba lần, gột rửa toàn thân sạch sẽ tinh tươm, ra ngoài còn mặc quần áo đã được giặt sạch, ở đâu ra cái mùi khốn nạn thần kỳ đó chứ?

Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai hắn: “Há, này cũng giống như anh không chịu thừa nhận bản thân mình khốn nạn vậy, làm sao ngửi ra nổi?”

Kỷ Sách hết đường nói, hắn quyết định không tranh chấp vấn đề “Mùi khốn nạn” nữa, xách cổ áo Lương Thượng Quân lên nói: “Mẹ nó, đi tắm lẹ lên, cậu còn ở dơ tiếp nữa đảm bảo trên mình cũng mọc ra mùi gì gì đó luôn!”

Lương Thượng Quân ngửi ngửi người mình, trừ mùi mồ hôi chua loét ra, còn có mùi pha trộn giữa bùn đất và máu tanh, ngửi vào hết sức mất hồn, suýt nữa làm anh lộn mửa, thế là anh vội lao đi xối nước lạnh tắm rửa.

Lúc ra ngoài trên mình Lương Thượng Quân còn nhỏ nước, anh không thèm lau đã ngã thẳng xuống giường. Kỷ Sách liếc mắt qua liền thấy người anh đầy vết thương, bèn nhướng mày khinh bỉ nói: “Không băng bó? Chờ chết hả?”

Thần kinh não của Lương Thượng Quân đã rong chơi trong mộng hết một nửa, anh “Ờ” một tiếng ý bảo không sao, thầm nghĩ đâu phải chưa từng bị thương, có tí tẹo vầy xá gì. Cuộc tập huấn sáu tuần kết thúc, sáng mai họ sẽ về căn cứ ở Hara, giờ anh thân tâm đều rã rời, cuối cùng cũng đợi được cơ hội thả lỏng, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.

Kỷ Sách cười hừ hừ hai tiếng: “Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo…”, sau đó hắn tìm tới mấy vết thương do dao cắt thoa thuốc cho Lương Thượng Quân, mấy vết đó đều do hắn tạo ra, hắn biết nặng nhẹ, nên vết thương dài nhưng không sâu, không thôi hắn còn định tiêm ngừa uốn ván cho anh. Bất quá dù vết thương có cạn đến mấy, nhưng khi thoa cồn vào cũng rất đau rát, Lương Thượng Quân bị giày vò đau đến xuýt xoa, mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Tiểu đội trưởng, đau, anh nhẹ tay chút coi!”

Tay Kỷ Sách run lên, suýt nữa hất đổ nguyên chai cồn, hắn dở khóc dở cười, giỡn gì vậy, thằng nhóc Lương Thượng Quân này hỏng não rồi à? Tiểu đội trưởng gì? Tiểu đội trưởng nào?

Hắn sực nhớ ra, Lương Thượng Quân thường hay nhắc tới vị “Tiểu đội trưởng” này, dù phần lớn thời gian là lúc cậu ta thần chí mơ màng hoặc vô tình nhắc đến, nhưng bởi vì như vậy, chứng tỏ vị “Tiểu đội trưởng” này đã chiếm cứ vị trí rất lớn trong lòng cậu ta, có thể khiến cậu ta nhớ mãi không quên…Lạ lùng thay, Kỷ Sách lại cảm thấy trong lòng mình bốc cháy một ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa này chậm rãi nhảy nhót, đúng lúc khiêu chiến thần kinh hắn, khiến hắn vừa không thể bộc phát được, vừa nghẹn ứ trong lòng. Đối với loại tình tự này Kỷ Sách chọn cách nửa trấn áp nửa phát tiết, trên mặt ung dung thản nhiên, nhưng bàn tay xoa vết bầm cho Lương Thượng Quân lại chẳng chút lưu tình.

“Auuuuuu!” Lương Thượng Quân rốt cuộc cũng bị hành vi bạo lực tra tấn tỉnh ngủ, anh ôm chân tránh né “Công kích” của Kỷ Sách, mắng: “Kỷ Sách! Đậu má anh muốn mưu sát hả!”

Kỷ Sách đánh chát vào cái tay đang ôm chân của anh: “Cút mẹ cậu đi, giết được cậu tôi đã giết từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ? Hét cái gì mà hét, bị thương chút xíu đã chí cha chí chóe…”

Nói đoạn hắn lại ghìm chặt anh, Lương Thượng Quân đau tới nhăn tít cả mặt mày, hốc mắt đỏ ửng, dùng ánh mắt “Tôi phải báo thù” nhìn Kỷ Sách. Kỷ Sách giảm nhẹ sức lực, đưa một tay ra ấn đầu anh xuống gối nằm, nói: “Lo ngủ đi, thiếu gia bị chiều hư!”

Lương Thượng Quân xía một tiếng: “Tôi là ông nội của anh”

Kỷ Sách giúp anh đánh tan vết bầm trên chân, lúc này Lương Thượng Quân đã ngủ bất tỉnh nhân sự, hắn ngẫm nghĩ, sẵn tiện xoa nắn huyệt túc tam lý cho anh luôn.

Hắn biết ngày đó Lương Thượng Quân miệng thì đáp ứng, nhưng chắc chắn có nghe mà không có làm, quý vị nghĩ xem cái người ngay cả thuốc men cũng không chịu uống cho đàng hoàng thì làm sao nghe lọt tai cách xoa huyệt vị được? Kỷ Sách thực sự cũng bó tay với anh, chung quy hắn đâu thể vì anh không uống thuốc không xoa nắn mà trừ điểm anh được, cho nên, có lúc hắn cảm thấy Lương Thượng Quân đúng là ông nội của hắn thật.

Nhưng ông nội này rất ấu trĩ.

Kỷ Sách hạ định nghĩa này cho Lương Thượng Quân sau khi đã cân nhắc rất kỹ càng. Hắn không hề phủ nhận sự lợi hại của Lương Thượng Quân, người này tất nhiên đã vượt qua muôn ngàn thử thách, cậu ta có thân thể khỏe mạnh, có ý chí kiên cường, và chắc chắn còn có một tín ngưỡng vững chãi.

Ai cũng bảo binh sĩ xem việc phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ, nhưng một người lính chỉ biết phục tùng mà đánh mất tín ngưỡng của mình sẽ vĩnh viễn không thể mạnh mẽ được. Hành vi của Lương Thượng Quân giống như vẫn một mực cố thủ cái gì đó, không rời không bỏ.Chính vì cố thủ, nên cậu ta mới ấu trĩ như vậy, trong mắt cậu ta, dường như hết thảy trên thế giới này đều đáng để tha thứ, tin tưởng báo ứng, tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng công lý, khinh bỉ đàn áp, khinh bỉ cưỡng ép, khinh bỉ cặn bã…Cho rằng mình không gì không làm được, có thể cứu chuộc mọi thứ xung quanh, đây chẳng phải là ấu trĩ sao?

Kỷ Sách cười nhìn giọt nước từ trên đùi Lương Thượng Quân chảy xuống, quấn nửa vòng gần mắt cá chân anh, rồi chầm chậm nhỏ xuống. Hắn chú ý thấy mắt cá chân Lương Thượng Quân rất nhỏ, phía sau khối xương tròn tròn có cái hõm rất sâu, da chỗ đó rất trắng rất mềm, toát hương vị thiếu niên.

Khó trách hắn thường thấy mấy tên lính kia nói Đại đội trưởng Lương nhà mình “Tươi ngon”, vừa rời khỏi dòng nước bên môi đã mang ý cười hoặc quật cường hoặc trêu ngươi, thật đúng là làm người ta lóa mắt mê muội.

Trên cơ thể có được một bộ phận mãi không già thì đã là một thành tựu rồi.

Còn Lương Thượng Quân, anh mang cả tín ngưỡng dừng chân tại một thời kỳ nào đó trong quá khứ, đây thực sự là một thành tựu to lớn, nhưng đồng thời cũng yếu ớt không chịu nổi một kích.

Kỷ Sách nói anh được nuông chiều, kỳ thực không sai.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ, một ngày nào đó, hắn muốn hoàn toàn hoàn toàn phá hủy thứ mà Lương Thượng Quân cố thủ, khiến cậu ta vứt bỏ sự ấu trĩ, trưởng thành lần nữa.

Kéo ống quần anh xuống, cho tới khi che khuất mắt cá chân anh, Kỷ Sách mới thở dài, tự hỏi:

Làm được sao?

Số lính đại đội 1 và đại đội 7 còn lại của trại tân binh hùng dũng hiên ngang quay về căn cứ Hara, lỗ mũi thiếu điều muốn hếch lên tận trời, họ cứ đinh ninh rằng rốt cuộc mình đã tu thành chính quả, sắp đắc đạo thăng thiên rồi, kết quả Kỷ Sách nói một câu đạp thẳng họ xuống địa ngục.

“Mọi người nghỉ ngơi hai ngày, sau đó chúng ta làm cuộc sát hạch cuối cùng. Yên tâm đi, cuộc sát hạch lần này không trừ điểm, các anh cũng chẳng còn bao nhiêu điểm cho tôi trừ nữa, chỉ cần các anh có thể sống sót trở về là được thông qua”

Mọi người trợn tròn mắt, răng trên răng dưới nhịn không được va nhau lập cập.

Cái gì mà sống sót trở về là được?

Sống sót trở về, là ý nói máy phun khói trên người không phát sáng, hay…sống sót theo đúng nghĩa đen?

Kỷ Sách giải thích: “Đều phải”

Hắn bảo, dù sao hiện giờ chỉ tiêu tử vong vẫn chưa dùng tới phần nào, hơi đáng tiếc.

Bên dưới oán than dậy trời dậy đất.

Chàng Gợi Tình (còn nhớ thằng nhỏ kia chứ) có chút không dám tin tính chân thật của việc này, bèn chạy đi tìm Vưu Vũ tán dóc: “Cá Mực*, cậu nói xem chuyện này là thiệt hả? Kỷ vương bát chỉ dọa tụi mình thôi phải không?”[*cá mực là Vưu ngư, em Vưu Vũ bị chế tên]

Vưu Vũ liếc cậu nhóc: “Đó là Kỷ Sách, là Kỷ Sách đó, cậu không hiểu hả? Cậu tưởng ổng là hạng người nhân từ nương tay sao? Ổng có chuyện gì mà không dám làm? Gợi Tình à, cậu nhận mệnh đi”

Chàng Gợi Tình sụp đổ, hiên ngang lẫm liệt mà gào thét: “Không! Không! Tui không tin ổng! Tui chỉ tin Đại đội trưởng Lương! Tui tin Đại đội trưởng Lương sẽ cứu vớt chúng ta!”

Cậu nắm quyền ngẩng cao đầu, đọc lời thoại hết sức hùng hồn, phô bày tạo hình chiến sĩ cách mạng ngời ngời ấp ủ đã lâu, cũng không thèm để ý phản ứng của Vưu Vũ, cậu tiếp tục dùng giọng điệu khát khao vô hạn nói: “Đại đội trưởng Lương vô địch”

Vưu Vũ tát một cái vô đầu thằng nhóc: “Cậu có thấy mệt không vậy, rảnh rỗi diễn kịch vậy còn không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi”

Chàng Gợi Tình không phục: “Làm sao? Cậu không tin Đại đội trưởng Lương hả?”

“Tui tin, tui đương nhiên tin” Vưu Vũ nói: “Tui tin anh ấy tuyệt đối sẽ không giúp chúng ta”

“Tại sao?”

Vưu Vũ quay đầu lại liếc nhẹ, bắt chước Lương Thượng Quân cười duyên nói: “Bởi vì, anh ấy rất rất thương yêu chúng ta nhé! Anh ấy dốc hết bản thân mà yêu chúng ta! Cái loại tình yêu đó đã thoát khỏi trói buộc, vượt qua sinh mệnh, cảm động thế gian! Đó là điểm tận cùng của tình yêu, là sự thăng hoa của tín nhiệm, là sự soi rọi của thánh quang a a a!”

Chàng Gợi Tình trợn mắt, chịu hết nổi ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép chết không nhắm mắt.

Cậu囧 囧 mà lưu lại di ngôn: “Cá Mực, tui đồng ý trao tượng Oscar cho cậu, nam diễn viên xuất sắc nhất không ai qua mặt được cậu ah~!”

Vưu Vũ vui vẻ nhận lấy, nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Cậu quá hiểu Đại đội trưởng Lương mà.

Càng hiểu càng vô phương thoát thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.