Chẳng mảy may do dự nổ súng vào chiến hữu của mình.
Họ hoàn toàn không dám tưởng tượng ngón tay giữ cò súng kia co lại như thế nào, nếu đổi lại là tôi, họ nghĩ, tôi sẽ không làm được, như vậy tôi chỉ có thể là kẻ thua cuộc, bởi vì tôi và chiến hữu của tôi, đều sẽ chết.
Họ nghe thấy hai tiếng súng vang lên, nhưng trong nhận thức chính xác, thì ngay khoảnh khắc đó, hẳn phải có tới ba phát súng.
Họ nghe thấy hai phát do Đội trưởng bắn, phát thứ nhất Đội trưởng bắn trúng vai Trứng Thịt, phát súng thứ hai bắn trúng đầu gã bắn tỉa phe đối phương.
Và phát súng thứ ba, vẫn còn để lại vết đạn bốc khói ngay bên chân Trứng Thịt, đó là phát súng đối phương bắn ra, vốn đã nhắm chuẩn ngay đầu Trứng Thịt, hoặc ngay tim.
_____Khi đó nếu Kỷ Sách muốn cứu Trứng Thịt, biện pháp duy nhất chính là dùng đạn “Đẩy” cậu ra.
Kỷ Sách di chuyển tới chỗ Mạch Tử, phát hiện Mạch Tử đã ngất, trên người chảy khá nhiều máu, vết thương của Mạch Tử ở trên ngực, tuy không trúng tim, nhưng cũng rất nguy hiểm. Hiển nhiên tay bắn tỉa của đối phương cũng không phải đèn cạn dầu, dù Mạch Tử đã dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi phát súng đó.
Năm người núp vào một nơi khá an toàn, họ xử lý qua loa vết thương cho Trứng Thịt và Mạch Tử. Trứng Thịt vừa tỉnh táo lại từ trong cơn đau và nỗi kinh hoàng, cậu nhìn chằm chằm Kỷ Sách, trong lòng rối rắm trăm bề, không thốt được câu nào.
Đầu Đạn thấy tình hình vô cùng bất lợi cho bọn họ, bèn do dự hỏi: “Đội trưởng, tính sao giờ?”
Kỷ Sách không nói nhiều, lấy máy liên lạc khẩn cấp ra, lục tìm tần số của Bộ an ninh quốc gia: “Tiểu đội S cho gọi đại bản doanh, chúng tôi có hai thành viên bị thương, cần cấp cứu. Tọa độ…” Hắn nhìn GPS rồi nói: “29.2019; 94.2503… Được, tôi biết rồi, xin hãy nhanh một chút, nhóm máu của thương binh lần lượt là AB và O…”
Sau khi ngắt liên lạc, Kỷ Sách dường như đã ra quyết định gì đó, hắn trầm mặc một hồi, đoạn nói: “Đội cứu viện nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới tới đây được, nhưng nhiệm vụ của chúng ta không cho phép trì hoãn một ngày”
Trứng Thịt sững sờ, rồi nói: “Đội trưởng, em hiểu rồi”
Đầu Đạn vừa nghe cũng hiểu, cậu nôn nóng nói: “Đội trưởng, vầy không được! Để hai người họ ở lại đây, lỡ kẻ địch đuổi tới…”
Kỷ Sách lạnh nhạt nhìn cậu: “Chúng ta không thể tổn thất sức chiến đấu thêm nữa, cậu và A Tàng đều phải theo tôi tiếp tục làm nhiệm vụ. Nếu mang họ theo, họ cũng sẽ chết”
“Nhưng mà!”
“Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh” Kỷ Sách nói: “A Tàng, Đầu Đạn, lấy thuốc để lại cho họ, chúng ta xuất phát”
Đối với mệnh lệnh của Kỷ Sách, A Tàng vĩnh viễn phục tùng, cậu lấy tất cả dược phẩm để lại hết cho hai người Trứng Thịt, sau đó theo Kỷ Sách đi tiếp. Đầu Đạn không nhẫn tâm, cậu nhìn gương mặt tái nhợt của Trứng Thịt và Mạch Tử, lời đến bên môi trăn trở mấy lần, cuối cùng chỉ hóa thành một câu vụn nát: “Huynh đệ tốt, phải sống sót đấy, nhất định đấy!”
Trứng Thịt cười, ráng giơ cánh tay bị thương lên, tay phải nắm quyền đấm hai cái lên tim mình, nói: “Yên tâm đi, bọn tôi sẽ không chết đâu, tôi và Mạch Tử, đều phải về đòi Đoàn trưởng phần thưởng”
Kỷ Sách bước từng bước tới trước, không hề quay đầu lại.
Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có một giọng nói đang mắng nhiếc, mắng đến căm phẫn sục sôi rát cổ bỏng họng.
Giọng đó bảo:
Kỷ khốn nạn! Sao anh có thể vứt bỏ họ, họ là lính của anh, là chiến hữu của anh, là huynh đệ của anh mà!
Anh không quản? Anh không quản tôi quản!
Anh cứ đi làm nhiệm vụ của anh đi, tôi sẽ bảo vệ tính mạng bọn họ!
Còn gì quan trọng hơn sự sống còn chứ? Tôi biết, tôi biết rồi, quốc gia, quân đội, sứ mệnh…
Nhưng, những người lính này, họ cũng là người mà!
…
Kỷ Sách kinh ngạc phát hiện, tầm mắt hắn thế nhưng có chút mơ hồ, hắn bất đắc dĩ mỉm cười, cảm thấy bi ai đối với biến hóa của mình. Hắn chưa bao giờ cảm thấy may mắn khi nhóc Ngốc Tặc kia không ở bên cạnh hắn như lúc này.
Nếu cậu ấy ở đây, nếu mục tiêu của họng súng kẻ địch là cậu ấy, Kỷ Sách không dám chắc mình có thể nổ súng vào cậu ấy hay không, dù là vì cứu cậu ấy.
Nếu cậu ấy ở đây, nếu cậu ấy bị thương, Kỷ Sách không dám chắc mình có thể quyết đoán vứt bỏ cậu ấy lại đây hay không, dù đây là quyết định chính xác duy nhất.
Nếu cậu ấy ở đây, nếu cậu ấy bình an hoàn toàn, Kỷ Sách biết cậu ấy sẽ chỉ trích mình bỏ chiến hữu, biết cậu ấy sẽ chọn cách ở lại bên cạnh chiến hữu bị thương, dù như vậy sẽ liên lụy tới tiến trình của toàn nhiệm vụ.
Thật quá đáng sợ. Kỷ Sách không thể không thừa nhận, sự tồn tại của Ngốc Tặc tuyệt đối sẽ khiến hắn do dự trong việc kiểm soát cục diện, kết quả như vậy căn bản chính là ác mộng.
Thở dài, nhìn đốm sáng loang lổ từ trên kẽ lá hắt xuống, bóng phản chiếu không ngừng đổi dời, Kỷ Sách nghĩ, cuộc lưu đày này của hắn thật đúng là quá xa xỉ.
Ở trong ngôi Miếu hòa thượng nọ hưởng thụ nhiều ánh nắng quá, thế nên bóng tối lần này lại khiến hắn sợ hãi.
Nắm chặt súng trong tay, từng bước từng bước đều do dự.
May mà em không ở bên tôi, may thay.
Cho dù tôi nhớ em đến thế.
Trong hành trình tiếp theo nhóm Kỷ Sách nhận được tin tức từ bên đại đội phòng chống ma túy truyền tới, báo cho hắn biết địa điểm chứa hàng buôn lậu, kêu nhóm hắn cầm chân lũ buôn lậu chuẩn bị giao hàng, chờ họ giải quyết chuyện Sunnah bên đại bản doanh xong sẽ tới tiếp ứng.
Bọn chuyển hàng buôn lậu vốn không đáng sợ, nhưng chúng được người Sunnah bảo hộ và giám sát, tức là có khả năng chúng trang bị hỏa lực vũ trang rất đầy đủ.
Lúc tới gần căn cứ của bọn buôn lậu, Kỷ Sách kêu Đầu Đạn và A Tàng tới đỉnh núi lân cận trinh sát, không có yêu cầu đặc biệt thì không được khai hỏa, không cho phép bứt dây động rừng, chỉ cần bên kia có bất kỳ động tĩnh nào lập tức báo cáo với hắn. Còn Kỷ Sách thì núp ở đỉnh núi ven đường, chỗ thông tới căn cứ bên này, chờ bầy rắn đó xuất động.
Không lâu sau Đầu Đạn đáp lời: “Đội trưởng, đám rắn đã ló dạng, ba chiếc xe jeep”
“Nhận được” Kỷ Sách điều chỉnh kính ngắm, năm phút sau chờ được ba chiếc xe jeep đó.
Nhiệm vụ của hắn là cầm chân chúng, cái này không khó. Chỗ của hắn cách căn cứ của bọn buôn lậu không xa không gần, gây ra vài cuộc hỗn loạn nho nhỏ coi như tìm chút vui thú cho cuộc sống ngột ngạt mấy ngày qua vậy.
Vốn tính nhắm chuẩn vào động cơ, nhưng góc độ của hắn hơi bất tiện, cân nhắc một lát, hắn chọn bánh trước bên trái.
Một phát trúng đích.
Chiếc xe jeep dẫn đầu làm một cú drift đuôi hoa lệ, xe phía sau vội phanh gấp.
Người trên chiếc xe bể lốp vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, tài xế mở cửa xe xuống kiểm tra. Kỷ Sách không hành động ngay lập tức, hắn ôm súng chờ đợi.
Người ngồi ở ghế phó lái thấy tài xế không tra được nguyên do, bèn hùng hùng hổ hổ xuống xe: “Mẹ kiếp trước lúc lái xe mày không kiểm tra trước hả? Sao mới có chút đã nổ lốp?”
Tài xế không lên tiếng, bực bội sờ lốp xe kiểm tra, một lát sau mới nói: “Hình như không giống nổ lốp bình thường…”
Gã vừa dứt lời, người ngồi ở sau xe đột nhiên la to: “Mau lên xe!”
Kỷ Sách biến sắc, xem ra trên xe vẫn có vài kẻ hiểu biết, biết đụng phải tay bắn tỉa rồi. Hắn vốn định một lưới tóm hết lũ này, xem ra không được rồi.
Lập tức bắn liên tục hai phát, mỗi phát hạ một tên.
Tài xế và phó lái đều gục ngã, lúc này trên chiếc xe nổ lốp không còn động tĩnh nữa.
Người trên xe đằng sau vẫn nhịn không được đi xuống, vừa nôn nóng kiểm tra thương thế của tài xế, vừa lấy vũ khí ra nhìn tứ phía. Kỷ Sách không khỏi mỉm cười, lần này có thể ăn no rồi.
Gã ngồi sau xe nọ tức giận nói: “Mẹ nó lên xe hết cho tao!” Nhưng đã không còn kịp nữa.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, xung quanh mấy chiếc xe nằm đầy thi thể.
Từ góc độ của Kỷ Sách có thể nhìn thấy trong bóng râm cửa sổ có người trông qua bên hắn, trong tay dường như cầm một cái máy liên lạc, sau đó quả quyết cúi người trong xe. Đủ thấy gã nọ ít nhiều gì cũng là tay tác chiến thiện nghệ, có lẽ là đầu sỏ của đám người này.
Kỷ Sách cười khẽ một tiếng: “Cưng ơi, đúng là cưng rồi”
Đạn của Kỷ Sách hắn, ngay cả xe Hummer quân dụng cũng chưa chắc cản được, huống hồ là chiếc xe jeep cỏn con này.
Đạn còn thừa không nhiều, vì vậy mục tiêu của hắn là bình xăng. Bất quá góc độ này thực sự không mấy tốt, một phát bắn qua không lập tức nổ ngay, không nổ thì không nổ, nhưng vẫn có sức uy hiếp, hiển nhiên gã nọ cũng nhận ra ý đồ của hắn, trong cơn hoảng loạn gã vội từ trong xe lủi ra ngoài, tay cầm khẩu M16 bắn quét tương đối gần chỗ hắn.
Bất kể là tốc độ hay độ chuẩn xác, Kỷ Sách đều rất tự tin đối với bản thân, mưa bom bão đạn thì sao nào, chỉ cần một phát súng bắt đối phương câm miệng là được!
…
Tuổi của gã nọ ước chừng ba mươi hơn, trên cổ áo có dấu hiệu của Sunnah. Kỷ Sách lật thi thể gã qua, kéo móc một quả lựu đạn, đoạn dùng ngực người nọ chẹn ngay chuôi bảo hiểm, cuối cùng đặt thi thể nằm sấp.
Làm xong, hắn thuận tay xé miếng vải băng bó qua loa vai trái, máu đỏ rất nhanh thấm đen miếng vải. Hắn thử duỗi thẳng tay, phát hiện có chút vất vả, máu chảy khiến cánh tay hắn lạnh ngắt và tê dại.
Dù gã nọ bắn loạn xạ vô mục tiêu, nhưng vẫn vớ được vận cứt chó mà bắn trúng hắn. Dù đạn đã được hắn lấy ra, nhưng tiếp theo còn phải đối phó với cuộc truy kích của đối phương, e rằng sẽ rất bất tiện.
Kỷ Sách mất một giây để đếm số đạn dược còn lại trên người, đếm kiểu gì cũng chỉ còn một viên, mà viên đạn cuối cùng vĩnh viễn đều phải giữ lại cho chính mình.
Hắn rút dao kỵ binh ra, thở dài. Bỏ đi, phó thác cho trời vậy.
“Tiểu đội S cho gọi Cánh Ưng, nhiệm vụ hoàn thành”
Bên kia hỏi: “Có truy binh không?”
Kỷ Sách đáp tạm thời chưa có, bên kia dường như rất bận, chỉ bảo một câu chờ lệnh rồi im. Kỷ Sách rất bực bội, vầy cmn rốt cuộc là kết thúc hay chưa, nói rõ cho người ta biết không được sao? Chung quy hắn đâu thể ngồi trước cửa nhà kẻ thù chờ chúng tới bắn chết hắn được, vì thế hắn rút vào rừng.
Lúc này nhận được tin từ A Tàng: “Đội trưởng, chỗ hang rắn đi ra 24 tên”
Lòng Kỷ Sách rét lạnh, đội báo thù tới rồi. Hắn kêu A Tàng đừng manh động, chờ lệnh không hề đơn giản, chuyện này còn phải đợi bên đội phòng chống ma túy giải quyết.
Không lâu sau, Kỷ Sách nghe thấy tiếng nổ phát ra từ quả lựu đạn hắn vừa đặt dưới thân thể gã nọ, điều này chứng tỏ đối phương đã đuổi tới chỗ xe jeep, rồi lật thi thể lên.
“Cánh Ưng, truy binh tới rồi, có ít nhất 24 tên, trước mắt cách『Tiệm thuốc』3.2km. Tiểu đội S thỉnh cầu chi viện”
Nhưng câu trả lời của đối phương khiến Kỷ Sách suýt nữa đập nát máy liên lạc: “Không được, ráng kiên trì thêm mười phút nữa”
Kỷ Sách hít sâu một hơi, vai trái lạnh cứng cảm nhận được cơn đau đớn thấu xương, hắn cắn răng nói: “Nhận được, mười phút”
Lòng bàn tay hơi ẩm ướt nắm chặt dao kỵ binh, mùi máu tanh lan tràn, che giấu vết máu rơi loang lổ sau lưng xong, ngay giây sau hắn đã biến mất trong bóng râm. Lúc này dù có kêu nhóm A Tàng tới chi viện cũng chưa chắc kịp, kẻ địch rất nhanh sẽ đuổi kịp hắn, hắn lại bị thương…Mười phút, nói sao nhẹ nhàng quá, mẹ kiếp đối với hắn thì đây chính là mười phút liều mạng sống sót.
Có liều mạng cũng phải sống sót.
…
Tầm mắt dần dần mơ hồ, cơn đau trên người càng ngày càng tê dại, Kỷ Sách cố vực dậy tinh thần, hắn kiểm tra lại vết thương trên người.
Vai trái bị bắn một chỗ, chân bị đạn sướt rách ba chỗ, toàn thân có mười hai chỗ bị binh khí lạnh tổn thương.
Khắp nơi đều là vết thủng, hắn nghĩ chắc cần phải bịt chỗ nào đó lại trước.
Vết thương ở eo chảy máu ồ ạt, Kỷ Sách vô nghĩa dùng tay bịt lại, đột nhiên hắn rất không đúng lúc mà nhớ lại cảnh Lương Thượng Quân sờ lên các vết sẹo trên người hắn ngày đó.
Tên Ngốc Tặc đó cẩn thận đếm từng vết sẹo, từ ngực cho tới tim hắn…Ngón tay cậu ấy rất ấm áp, đầu ngón tay thoáng run rẩy khó lòng phát giác, khẽ khàng cào lên những vết sẹo đó.
Cậu ấy bảo cậu ấy đang đếm số lần thập tử nhất sinh của hắn, đếm xem có bao nhiêu xác suất…
Ngốc Tặc không nói hết lời, kỳ thật họ đều hiểu, xác suất này không cần đếm, chuyện sống chết trên chiến trường xưa nay chính là một cái tích tắc 50%.
Kỷ Sách tốn gần nửa tiếng đối phó với bọn người đó.
Lúc này hắn kết nối máy liên lạc, trần thuật đơn giản: “Đã dọn sạch truy binh”
Bên kia giật mình, thoáng cái không kịp phản ứng. Bên Cánh Ưng vẫn còn bị vây trong ác chiến, họ đã chuyển thuốc xong, chi viện đang đuổi tới chỗ Kỷ Sách. Nhưng…đã dọn sạch truy binh ư? Hai mươi gã truy binh?
Kỷ Sách không nghe bên kia trả lời, bèn lặp lại lần nữa: “Đã dọn sạch truy binh…Thỉnh cầu cứu viện y tế…Over”
Bên kia vội đáp: “Nhận được, nhiệm vụ kết thúc, trong năm phút nữa sẽ đuổi tới. Over”
Ném máy liên lạc, máu theo đó bắn tóe ra. Kỷ Sách cũng lười quản mình rốt cuộc chảy bao nhiêu máu, hắn chỉ cảm thấy, mùa đông ở phương Tây thật con mẹ nó lạnh quá, lạnh đến độ chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng vất vả.
Hắn cắm dao kỵ binh xuống khoảng đất trước mặt, ráng giữ mình ở tư thế ngồi, nhìn dòng máu tươi mới men theo lưỡi dao đen nhánh chảy xuống bùn đất, vẽ ra một quỹ tích uốn lượn, hệt như một loại đồ đằng diễm lệ nào đó, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ có thể dùng sự tỉnh táo yếu ớt để thưởng thức.
Lúc đội cứu viện đuổi tới, đập vào mắt chính là cảnh tượng hắn dựa dưới một tán thông, xung quanh là thi thể kẻ địch nằm ngang nằm dọc, hơi thở chết chóc lan tràn. Từng lớp dây leo xanh biếc trên thân cây đong đưa, hệt như đang ngâm nga lời cầu kinh, hoặc lời phúng điếu thanh thản êm ái.
Một tay người nọ đè lên vết thương trên bụng, một tay nắm chặt con dao, hoàn toàn mất đi ý thức. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, yên tĩnh như một bức tượng điêu khắc tái nhợt.
Nhìn tình trạng này, bác sĩ cứu viện không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy kinh sợ không nói nên lời.
Họ chú ý thấy bùn đất xung quanh người nọ đã bị thấm đen, hắn và dao của hắn toàn thân đẫm máu, nhưng vẫn kiên cường sắc bén như cũ.
Cùng lúc này, Lương Thượng Quân ở bãi bắn Hara đạt được thành tích khiến người ta kinh ngạc nhất từ lúc anh chào đời tới nay.
Hai mươi phát đạn, thành tích bình quân 3.1
Lính đại đội 7 thấy thành tích anh như vậy bèn nhao nhao bàn tán Đại đội trưởng Lương xuyên việt rồi, họ nói đây nhất định không phải chuyện Đại đội trưởng Lương có thể làm ra.
Lương Thượng Quân mím chặt môi không thốt một lời.
Vưu Vũ ở một bên nhìn thấy rất rõ, tay Đại đội trưởng Lương nắm chặt khẩu súng, chặt đến độ các khớp ngón tay trắng bệch, chặt đến độ khẽ run run. Giống như anh muốn quyết đấu cùng ai đó, nhưng không có sức ra tay. Giống như sau khi nổi gió trước giông bão, chưa kịp khai chiến đã sức cùng lực kiệt.
Nét mặt ấy, hệt như đột nhiên kinh hồn táng đảm, và xen lẫn sự phẫn nộ.