Kỷ Sách nói: “Vai tôi bị thương”
Quần chúng ở mặt trận thống nhất kháng tra ánh mắt thì bi thương, nhưng nội tâm lại cười như điên.
Kỷ Sách nói: “Cho nên tâm tình rất không tốt”
Quần chúng im re.
Kỷ Sách nói: “Đầu tiên làm ba lần một trăm cho nóng người, sau đó bắt thăm, người nào bắt được con số giống nhau sẽ tổ thành đội. Hai người một tổ, đánh gục được đối thủ thì có thể giải tán ăn cơm, còn ai gục sẽ bị phạt chép《Lịch sử phong tục biên cảnh phương Nam》chương 5”
Quần chúng vực dậy tinh thần, ai cũng muốn giải tán sớm, cái quỷ lịch sử phong tục gì gì đó họ ngay cả đụng vào cũng chả muốn đụng.
Lương Thượng Quân nhớ rõ nội dung của chương 5 là giới thiệu về dân tộc Hani, dân tộc Di và dân tộc Choang ở khu vực biên thùy Quảng Tây. Xem ra mặc kệ ý của bên trên như thế nào, Kỷ Sách đã chuẩn bị đầy đủ về chiến trường nước địch rồi.
Ngông cuồng bậc nào chứ, dám ngang nhiên dò hỏi “Bẫy rập” của trường quân đội và Bộ an ninh quốc gia.
Lúc làm ba lần một trăm, tổ ba người đào viên, đại đội Liệp Ưng và nhóm Hara đều không gặp vấn đề gì, Cung Trì làm được một nửa đã nằm sải lai trên sân huấn luyện, Kỷ Sách không làm khó hắn, ngoắc ngoắc tay kêu hắn tới ngồi bên cạnh mình, nhỏ giọng nói chuyện với hắn, giống như đang dò hỏi vài sự việc.
Đối với câu hỏi của Kỷ Sách, từ đầu tới cuối Cung Trì đều cung cung kính kính hồi đáp, hai người thoạt nhìn rất nghiêm túc, những người khác hiếm khi thấy thầy Kỷ không giở thói ác độc, đều khá ngạc nhiên.
Tùng Kiến Bằng vừa chống đẩy vừa phỏng đoán: “Họ đang làm gì thế ta, vẻ mặt trông nghiêm túc dữ”
Khuất Tử: “…Không biết, tôi mệt muốn chết”
Thỉnh thoảng Tùng Kiến Bằng rất hâm mộ và cũng rất bội phục Khuất Tử, cái người đầu óc toàn ngủ ngủ ngủ này vào bất cứ tình huống nào cũng có thể thong dong đối mặt, hơn nữa càng không thể tưởng chính là mấy lúc cậu ta đã mệt đến mơ hồ, nhưng vẫn có thể đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tổ ba người đào viên làm huấn luyện thể năng rất nhẹ nhàng.
Chu Đại: “Ê? Cung Trì nhanh thế đã xong rồi à? Hóa ra cậu ta là cao thủ thâm tàng bất lộ!” Tẻ nhạt.
Ngô Nhị: “Thể năng của Cung Trì kém lắm, chẳng lẽ chủ nhiệm lớp đang truyền thụ bí kiếp võ lâm cho Cung Trì?” Não tàn.
Trương Tam: “Không biết có bí kiếp nam nữ song tu gì hông hén” Đáng khinh.
Bắt đầu bốc thăm, Lương Thượng Quân vói tay vào đống giấy bốc được một con số: 4.
Cùng số với anh là A Tàng.
Lương Thượng Quân vẫn luôn cảm thấy thân thủ của A Tàng rất khá, luôn muốn so tài với cậu, giờ vừa khéo có cơ hội, anh rất vui.
Mấy tổ khác lần lượt là Khuất Tử đấu Ngô Nhị, Tùng Kiến Bằng đấu Ba Hoa, Vưu Vũ đấu Cung Trì, Chu Đại đấu Trương Tam.
Lúc huấn luyện đấu vật sắp bắt đầu, bỗng Kỷ Sách hô “Dừng”, mọi người khó hiểu nhìn hắn.
Kỷ Sách nói: “Lương Thượng Quân đấu Cung Trì, Vưu Vũ đấu Trương Tam, A Tàng đấu Chu Đại, những người khác giữ nguyên”
Mặt mọi người thoắt cái đen thui, gào rú trong lòng: nếu ông đã nhúng tay an bài rồi, thế còn kêu tụi tui bốc thăm làm mợ gì! Bày đặt giả bộ dân chủ! Ông nha rảnh vãi hà!
Lương Thượng Quân đặc biệt bất mãn: “Kỷ…Thầy Kỷ, tôi với A Tàng một tổ, đây chính là kết quả bốc thăm” Giỡn chơi hoài, mình đấu Cung Trì á? Chính là cái tên Cung Trì y chang thanh niên tri thức kia á? Sao mình xuống tay được.
Kỷ Sách thờ ơ liếc anh: “Em chỉ đạo Cung Trì một chút, dạy cho anh ta bộ quyền thiếu lâm được phổ biến ở Hara hồi trước, tổ của hai người sẽ không cần thưởng phạt, chỉ thuần dạy học thôi”
Nói thật Lương Thượng Quân rất không tình nguyện, anh nóng lòng muốn thử đánh với A Tàng một trận, kết quả lại bị phân cho nhiệm vụ dạy học. Anh đương nhiên biết Kỷ Sách suy tính vầy là khá hợp lý, nhưng trong lòng chung quy vẫn không thoải mái.
Kỷ Sách thấy anh khó chịu, bèn ném cho anh một câu quỷ dị: “Em dạy Cung Trì xong thì có thể tổ đội với A Tàng, bất quá nói trước, có bị tổn thương tự tôn cũng đừng trách tôi”
Lương Thượng Quân ngớ người.
Tổn thương tự tôn? Mình tổ đội với A Tàng sẽ bị tổn thương tự tôn? Có phải Kỷ Sách xem thường mình quá rồi không?
Rất nhanh mọi người đều tiến vào trạng thái, Lương Thượng Quân phát hiện đầu óc Cung Trì rất tốt, hễ nhìn chiêu thức xong là gần như không quên, chẳng qua tới lúc luyện thì có hơi sai, chiếu theo kinh nghiệm dẫn lính trước kia của anh, tình huống này chỉ cần một tuần là ổn.
Trong giai đoạn lý thuyết bán thực hành này, họ luân phiên học từng hạng mục, bao gồm bẫy rập, bộc phá, đấu vật, xạ kích, trinh sát, còn thêm thu thập tình báo – sở trường của Cung Trì, huấn luyện bay – sở trường của đại đội Liệp Ưng, Lương Thượng Quân suy tính, nếu mỗi ngày sau giờ cơm tối kêu Cung Trì luyện tập nửa tiếng là rất nhanh mình đã có thể giao thủ với A Tàng rồi.
Trong buổi huấn luyện sáng, tổ đánh nhau hăng tiết vịt nhất chính là tổ của Tùng Kiến Bằng và Ba Hoa, hai người họ vốn có thù, thực lực lại khả quan, nên khi đánh nhau ai cũng không chịu buông tay, tới cuối cùng đã không còn là đấu vật nữa, mà thành đập lộn luôn.
Bên tổ của Vưu Vũ, Vưu Vũ thắng, cậu thấy tình hình bên cạnh không ổn, bèn vô thức tới báo cáo với Đại đội trưởng Lương. Lương Thượng Quân nhìn lướt qua rồi nói: “Chuyện này anh không quản, anh đâu phải bảo mẫu của bọn họ”
Xoẹt! Tư duy Vưu Vũ thoáng chập mạch. Cậu đột nhiên nghĩ tới lý luận “Gần tra nhiễm tra” của Ba Hoa_____Đại đội trưởng Lương kề cận với Đại đội trưởng Kỷ đã lâu, bị đồng hóa thành khốn nạn giống hắn luôn rồi.
Lập tức trong lòng cậu dâng lên một ngọn lửa, đó là nỗi phẫn nộ vì bị vứt bỏ.
Đại đội trưởng Lương không quản bọn họ? Đại đội trưởng Lương nói không quản họ?!
Vưu Vũ hít sâu một hơi, nắm chặt quyền quay người chạy tới tổ của Ba Hoa, giơ tay trái nhấc chân phải đá hai người ra, sau đó đem ngọn lửa giận kia thảy hết lên mình Ba Hoa.
“Ba Hoa mẹ bà cậu làm Hara vinh quang quá mà! Đánh cái mẹ gì! Không thấy nhục hả! Cậu đách thấy nhục hả!”
Vưu Vũ vừa mắng vừa đá, Ba Hoa ù ù cạc cạc ăn đòn một trận, hoàn toàn ngớ người.
Thật ra thực lực của Ba Hoa rõ ràng trên Tùng Kiến Bằng, nhưng hắn không muốn Tùng Kiến Bằng gục sảng khoái như vậy, mặt khác đấu pháp của Tùng Kiến Bằng không ra quy tắc gì, chỉ biết đập bừa đánh bậy…Ai ngờ huynh đệ nhà mình tự dưng nửa đường xông ra giết hắn, hắn nhất thời ngu người, bị đập ụp mặt xuống đất.
Lương Thượng Quân nhìn từ đằng xa, cảm thấy buồn cười. Vưu Vũ đá Ba Hoa xong liếc Lương Thượng Quân một cái, trong ánh mắt chứa đầy giận hờn oán trách, làm Lương Thượng Quân cũng ngơ ngác luôn.
Hở? Ai chọc thằng nhỏ này vậy?
Kỷ Sách đứng ngoài cuộc sống chết mặc bây, hoàn toàn không quan tâm tới quá trình vật lộn, chỉ nhìn kết quả, Ba Hoa nằm đo đất thì đương nhiên Tùng Kiến Bằng thắng. Chuyện này làm Ba Hoa tức tới méo miệng, chỉ Vưu Vũ nói “Cậu cậu cậu” nửa ngày trời, Vưu Vũ khinh thường đạp cho cú nữa, làm hắn hết dám nổi đóa.
Sau cùng Lương Thượng Quân, Cung Trì, Vưu Vũ, A Tàng, Tùng Kiến Bằng, Ngô Nhị sáu người giải tán đi tới nhà ăn, còn Ba Hoa thì vừa chùi nước mũi vừa chép sách, thầm nghĩ bộ hôm nay mình chọc trúng Thái tuế chắc, sao bi thảm dữ vầy nè.
Xế chiều Kỷ Sách dạy họ khóa xạ kích.
Kỷ Sách nói: “Vai tôi bị thương”Quần chúng thuộc mặt trận thống nhất kháng tra trực tiếp héo queo.
Có người nhỏ giọng lầm bầm: “Lần này không phải kêu bọn tui cầm súng nã nhau đấy chứ”
Lương Thượng Quân nhìn quét qua bãi bắn, rồi lại nhìn qua Kỷ Sách, nói: “Không đâu, hình như bữa nay anh ta không có giở trò gì!”
Thực tế chứng minh lớp trưởng Lương rất hiểu thầy Kỷ.
Kỷ Sách nói: “Khuất Bình, Tùng Kiến Bằng, hai người các anh đi vào phòng trong luyện bắn bia, Sĩ quan Dương bên đó sẽ giúp các anh, Cung Trì đi làm chuyện tôi giao cho anh, những người còn lại nghe tôi chỉ đạo”
Có thể thoát khỏi Kỷ Sách, Tùng Kiến Bằng thiếu điều muốn hoan hô, may mà y nhịn được. Cung Trì nhìn nhìn Kỷ Sách, Kỷ Sách gật đầu với hắn, sau đó hắn mới đi. Mấy điểm này Lương Thượng Quân đều nhìn vào mắt, trong lòng minh bạch, anh hơi nhếch khóe miệng.
Kỷ Sách bắt đầu hành động rồi.
Đúng vậy, hắn xưa nay chưa bao giờ là kiểu người bó tay chịu chết, hắn cũng từng nói rồi, lần này trở về trường cũ, hắn sẽ không tiếp tục khoan nhượng cho những lấp liếm và dối lừa đáng ghét kia nữa, hắn sẽ chủ động tìm kiếm tất cả đáp án.
Cung Trì là tay thu thập tình báo cừ khôi, trong cuộc nói chuyện hồi sáng của hắn và Cung Trì, nội dung đại khái là mua chuộc Cung Trì dò la tin tức giùm hắn, có một cao thủ tình báo ở đây, quả thật nhất cử lưỡng tiện.
“Hạng mục huấn luyện hôm nay của chúng ta là súng bắn tỉa độ chuẩn cao 7.62mm kiểu mới, Vưu Vũ, cậu hãy lên giảng sơ về tính năng của loại súng bắn tỉa này” Kỷ Sách điểm tên.
“Súng bắn tỉa độ chuẩn cao 7.62mm kiểu mới là loại súng bắn tỉa được cải tiến trên nền tảng của khẩu JS2 7.62, là một hệ thống được tổ thành từ súng trường đơn động độ chuẩn xác cao, đạn bắn tỉa độ chuẩn xác cao, bộ kính ngắm quang học độ phóng đại lớn và mo-dun cầm tay kỹ thuật số. Đạn dùng hình thức lắp trước, đuôi đạn phẳng và trơn, làm giảm mạnh xác xuất bay chệch của đuôi đạn, kính ngắm từ 8 tới 32 lần…” Vưu Vũ đáp trả đâu ra đấy.
“Được rồi” Trong lúc nói, Kỷ Sách lấy một khẩu súng bắn tỉa đổ chuẩn cao 7.62mm kiểu mới ra.
Ánh mắt của Ba Hoa đuổi miết theo khẩu súng trường bắn tỉa tràn trề mỹ cảm kia, nuốt ừng ực một ngụm nước miếng lớn. Lương Thượng Quân suýt nữa đã cười phun ra, anh nắm hắn mắng: “Không có tiền đồ! Sao anh lại dạy ra cái thằng chưa từng thấy cảnh đời như cậu vậy chứ!”
Thật ra cũng không thể trách Ba Hoa được, hắn là một tay bắn tỉa rất có thiên phú, dù bình thường mồm miệng chí cha chí chóe nhưng khi chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất thủ, năm xưa lúc tuyển huấn hắn đã từ xa nã một phát súng cứu Vưu Vũ, về sau Lương Thượng Quân khai quật năng lực của hắn, hơn nữa còn huấn luyện hắn thành một tay bắn tỉa ưu tú, đủ tin cậy để anh và đồng đội trao tính mạng.
Tình yêu của tay bắn tỉa này đối với súng trường bắn tỉa vượt trên tưởng tượng của mọi người, hệt như yêu tình nhân của chính mình vậy.
Nếu bắt buộc Ba Hoa lựa chọn giữa mớ “Báu vật tàng trữ” và súng bắn tỉa, hắn nhất định sẽ chọn…Hầy, Lương Thượng Quân không chắc lắm, anh chỉ có thể khẳng định Ba Hoa nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ đau khổ.
“Tất cả mọi người có mặt hãy luyện tập nghiêm túc cho tôi, tôi yêu cầu trong vòng 200m, độ phóng đại của kính ngắm không được vượt quá 10 lần, thành tích 10 phát từ nấc 85 trở lên, bắt đầu đi”
Yêu cầu này thật ra vẫn rất khốn nạn, trong cuộc huấn luyện trước kia, Chu Đại Ngô Nhị Trương Tam thường không theo đuổi độ chính xác, họ là chiến sĩ giao phong chính diện với kẻ địch, thứ họ hưởng thụ là việc đánh giết sảng khoái, còn cái kiểu súng bắn tỉa yêu cầu sự chuẩn xác đặt trên tất cả, cần phải ngắm nửa ngày, còn phải rút vỏ đạn vứt bỏ thế này không phải nghề của họ.
Nhóm Hara còn ứng phó được, sau khi súng vào tay thành tích đều không tồi, nhưng Lương Thượng Quân hơi lo lắng, anh không phải lo cho mấy học viên này, anh là đang lo về Kỷ Sách. Kỷ Sách thoạt nhìn rất mệt mỏi, hình như bị chuyện gì đó quấy nhiễu tâm thần.
Sau khi ngày huấn luyện kết thúc, Kỷ Sách trao đổi một phen với Cung Trì, sau đó Lương Thượng Quân lén kéo hắn lại, phát hiện hắn phát sốt, cơn nôn nóng trong lòng thoắt cái dâng tràn, anh nói: “Làm gì vậy! Bị vầy mà còn lên lớp?!”
Kỷ Sách xua tay ý bảo không sao: “Sốt nhẹ thôi, tối là lùi, so với nó thì cuộc huấn luyện và công tác chuẩn bị của chúng ta quan trọng hơn”
Hắn quá cố chấp, Lương Thượng Quân hết cách: “Tra được gì rồi?”
Kỷ Sách cười: “Chưa được gì, bất quá, tôi có linh cảm, phương hướng của chúng ta không sai”
Ta, kẻ đã từng có tất thảy mà rồi mất hết, giờ chỉ còn là một kẻ vô vọng, một lời nói không âm hưởng.
Em là mối dây ràng buộc cuối cùng, trong em nỗi thống khổ tột cùng của ta rên xiết.
Trên mặt đất khô cằn của ta em nở bông hồng sau chót.
(Bài thơ tình số 8– Pablo Neruda)
Cung Trì khẽ ngâm nga một đoạn trong tập thơ, quay đầu lại, giật mình nhìn thấy phía sau mình đứng một hàng người.
Hắn dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
Tùng Kiến Bằng chậc chậc lưỡi: “Nhìn không ra nhe, anh thoạt nhìn có vẻ bảo thủ, nhưng thật ra nội tâm lãng mạn dữ, còn đọc tập thơ nữa? Tôi tưởng dân tình báo các anh toàn là kẻ lỗ mãng không chứ”
Cung Trì phân tích câu này ý ca ngợi lớn hơn ý mỉa mai, bèn lễ phép cười nói: “Cảm ơn”.
Tổ ba người đoàn viên cũng tham gia vào.
Chu Đại: “Tui cũng là một kẻ vô vọng này, thiệt, các anh ai hiểu tui sẽ biết” Nhàm chán.
Ngô Nhị: “Tập thơ này có gì đặc biệt chứ, nếu tui trổ tài, năm phút thôi là có thể viết ra bốn chục bài giống vầy” Não tàn.
Trương Tam: “Tui đang suy nghĩ thâm ý của cái câu『Trong em nỗi thống khổ tột cùng của ta rên xiết.』” Đáng khinh.
Ba Hoa qua chơi sẵn tiện bới móc: “Này còn cần phải nghĩ sao, đương nhiên là do đeo ba con sói không đúng kích cỡ, hoặc thiếu gel bôi trơn”
“…” Mọi người trầm mặc, từ trong hoảng hốt họ nhìn thấy được cảnh giới vô sỉ càng cao hơn.
Vưu Vũ nắm cổ áo sau của Ba Hoa lôi hắn về phòng, sẵn tiện nói xin lỗi với anh em trong ký túc xá: “Xin lỗi nhe, bữa nay quên cho cậu ta uống thuốc, không cần để ý cậu ta”
Cung Trì vỗ trán, ở chung với đám người này, hắn thực sự cảm thấy tuyệt vọng quá chừng.
Khuất Bình vẫn ngủ quên trời quên đất như cũ.
Lúc nãy Vưu Vũ cũng nghe thấy đoạn thơ đó, nhưng không để ý mấy.
Mãi tới không lâu sau này, khi cậu nhìn thấy ánh nắng mai chiếu rọi xuống máu và lửa trong khu rừng, nhìn thấy hai người rường cột chống đỡ lẫn nhau, bên tai cậu bỗng vọng về câu thơ ca đó_____
Trên mặt đất khô cằn của ta em nở bông hồng sau chót.
Trong tiếng gió truyền tới âm vang bi thương chưa từng nghe, cậu đột nhiên hiểu ra, đó là cái loại lãng mạn oanh liệt, chẳng một chút điêu ngoa, vĩnh viễn không phai màu.
Cậu nhớ vào thời khắc đó, mình vô cùng yếu đuối mà ngẩng đầu lên 135o, hướng mặt về phía bầu trời màu cam, tầm mắt nhạt nhòa.