Kỷ Sách nghe anh thề thốt cam đoan như vậy cũng không định truy cứu tiếp nữa, nhớ ra gần đây anh bị A Tàng đánh cho tàn tạ, bèn trêu: “Sao rồi, giao thủ với A Tàng có cảm tưởng gì không?”
Lương Thượng Quân đặt hết sức nặng của phần đầu lên vai Kỷ Sách, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng xâm chiếm ý thức anh, nghe hắn hỏi câu này, anh mơ mơ màng màng đáp: “Anh bớt phách lối giùm, ờ, tôi thấy anh cũng đánh đâu có lại cậu ta”
Kỷ Sách túm cổ áo kéo anh ra, thấy anh sắp sửa đi vào cõi tiên rồi, bèn ném anh lên giường, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh lên eo anh. Lương Thượng Quân đau muốn nhảy dựng: “Anh làm gì vậy!”
Nhấn đầu anh xuống, Kỷ Sách hầm hừ: “Cái A Tàng luyện là bí tịch võ lâm, không chung một đường với chúng ta. Nhưng cho dù tôi đánh không lại cậu ấy, cũng chả tới mức tàn tạ như em! Em có biết hiện giờ lưng em thành cái dạng gì rồi không” Nói đoạn hắn dùng sức ấn vai phải Lương Thượng Quân, nơi đó có một mảng bầm tím, xem chừng mới bị hôm nay.
Lương Thượng Quân nằm sấp không nói chuyện, mấy ngày nay anh như liều mạng mà “So tài” với A Tàng, vốn là để giúp mình phát tiết một chút, dính vài vết thương nhỏ là chuyện không thể tránh khỏi, anh hoàn toàn không đặt trong lòng. Chẳng qua lúc này Kỷ Sách cố ý nhắc nhở, anh mới ý thức được thân thể mình đã chịu tội khá nhiều.
“Được rồi, em đừng nhúc nhích, tôi xoa giúp em” Kỷ Sách biết trong lòng anh uất ức, cũng không trông mong anh nhận sai hay cảm kích, hắn vén áo anh lên, đổ chút dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, xoa lên mấy vết bầm đó.
Sức tay của hắn rất mạnh, ban đầu Lương Thượng Quân xuýt xoa hít khí, càng về sau vết bầm bị xoa nóng nóng tê tê, không còn cảm thấy cơn đau gay gắt nữa.
Kỷ Sách thừa cơ anh ngoan ngoãn nằm sấp, thuận tay lột quần dài của anh ra, trên bắp chân và mắt cá chân của Lương Thượng Quân cũng bị thương, mấy nơi này ít phơi nắng, nên có thể nhìn ra sắc da ban đầu, trên làn da trắng nổi bật mấy vết sưng tấy hết sức chói mắt. Kỷ Sách cau mày, cẩn thận xoa quanh mắt cá chân anh, thầm nói tên Ngốc Tặc này có chỗ nào giống “Trong lòng đã có tính toán” chứ.
Lương Thượng Quân nhắm mắt vui sướng hưởng thụ, vốn đang rất thoải mái, đột nhiên đùi trong bị bóp một cái, anh không kịp đề phòng, hét cái “Á”.
Quay đầu lại lườm Kỷ Sách, Lương Thượng Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không tin A Tàng còn có thể tổn thương tới chỗ đó của tôi…”
Kỷ Sách nghiêm mặt nói: “Tôi cực khổ xoa bóp cho em, em thì sướng quá rồi, còn tôi tính sao đây?”
Lươg Thượng Quân cười vui sướng, mắng: “Cút qua một bên đi! Tôi đâu có mượn anh xoa! Auuu!”
Kỷ Sách không thèm nể mặt anh, hắn xoay bàn tay không mạnh không nhẹ bóp Lương Thượng Quân thêm cái nữa.
Mấy giây sau, Lương Thượng Quân khóc không ra nước mắt. Dầu hoa hồng nóng rát thiêu đốt làn da, cho dù chỉ hơi gần chỗ đó cũng khiến anh khó chịu kỳ lạ, y như bị nung nấu vậy.
Mặt Lương Thượng Quân đỏ rần rật lên, tức sôi máu. Anh vừa ra sức quạt dầu hoa hồng ở đùi trong vừa oán hận: “Làm cái giống gì vậy! Khó chịu muốn chết!”
Kỷ Sách thấy vậy cười thành tiếng, kề sát tới trước mặt anh nói: “Lát hết công hiệu sẽ ổn thôi, em ráng nhịn đi, hay là muốn tôi xoa giúp em tiếp?”
Lương Thượng Quân nhìn gương mặt kề sát trước mặt, tiêu cự hơi mơ hồ: “Yo, cái đồ lưu manh này…”
Kỷ Sách cắn lên cái miệng đó, vội vàng đòi hỏi phí phục vụ. Lời Lương Thượng Quân nói bị nghẹn ngược trở về, anh đưa tay ôm gáy Kỷ Sách. Hai người quấn nhau một hồi, Kỷ Sách nổi hứng thú, kéo nốt lớp áo quần đã cởi một nửa lúc trước của Lương Thượng Quân ra, chuẩn bị đánh chén thỏa chí, ai ngờ Lương Thượng Quân đè tay hắn kêu ngừng: “Không được, tôi thực sự không còn tý sức nào”
Kỷ Sách: “…”
Lương Thượng Quân khép hờ mắt, mí trên mí dưới đánh nhau lia lịa: “Tôi mệt quá, chịu hết nổi rồi, để tôi ngủ đi”
Kỷ Sách: “…”
Lương Thượng Quân vuốt ve gò má Kỷ Sách an ủi, trên mặt nở nụ cười gian ác, giọng nói mơ mơ màng màng càng lúc càng nhỏ: “Người trẻ tuổi ấy, không nên túng dục quá độ…”
Kỷ Sách: “…”
Có biết châm ngòi nổ rồi chặn họng pháo là cảm giác gì không? Kỷ Sách đã sâu sắc lĩnh hội được. Cẩn thận nhìn cái tên châm ngòi nọ, vậy mà lại yên lòng thoải mái…ngủ o o. Hắn rất bất đắc dĩ, xem ra Lương Thượng Quân mệt thật rồi, đáng hận ở chỗ, tên này dù mệt tới nông nổi thế nhưng vẫn còn lòng dạ trêu đùa hắn!
Khẽ đẩy đẩy anh, Kỷ Sách cố gắng lần cuối: “Nè, muốn ngủ cũng đừng ngủ chỗ tôi, về phòng em đi”
Lương Thượng Quân đã không còn cách nào trả lời hắn.
Đối mặt với tên Ngốc Tặc đã say giấc, lần này tới phiên Kỷ Sách khóc không ra nước mắt: “Em kêu tôi làm sao ngủ đây…”
Dưới tình trạng không quấy rầy Lương Thượng Quân, Kỷ Sách thu dọn giường nệm, đang lưỡng lự mình nên trải chỗ dưới đất hay chen chung trên giường thì có người gõ cửa.
Liếc nhìn thời gian: 10h30 tối.
Kỷ Sách ra mở cửa.
Vưu Vũ: “Đại đội trưởng Kỷ, Đại đội trưởng Lương qua tìm anh mà tới giờ vẫn chưa về”
Tới khởi binh vấn tội đây mà.
Kỷ Sách khẽ nghiêng người, chừa ra một góc nhỏ để cậu có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong, hờ hững nói: “Đêm nay Đại đội trưởng Lương nhà cậu sẽ không về đâu”
Trong phòng bay ra thoang thoảng mùi dầu hoa hồng, Vưu Vũ vừa nhìn liền thấy Lương Thượng Quân nằm sấp trên giường ngủ say sưa. Gần như có thể đoán được chuyện gì xảy ra, cậu siết quyền, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Kỷ Sách nói: “Quấy rầy thầy Kỷ không tốt, tôi cõng ảnh về”
Kỷ Sách đưa tay ra cản: “Không sao, tôi trải giường ngủ dưới đất, đừng làm ồn cậu ấy, hôm nay cậu ấy kiệt sức rồi, để cậu ấy ngủ đi”
Vưu Vũ nói: “Đang êm đẹp sao Đại đội trưởng Lương lại kiệt sức chứ? Cường độ huấn luyện gần đây còn chưa tới mức đó đâu!”
Kỷ Sách nhìn cậu: “Ý cậu là sao?”
Vưu Vũ cắn răng, rốt cuộc nhịn không được nói ra những lời đè nén đã lâu: “Đại đội trưởng Kỷ, xin anh đừng đeo bám Đại đội trưởng Lương mãi nữa, anh làm vậy sẽ hại Đại đội trưởng Lương”
Cậu ta tưởng mình hại Lương Thượng Quân “Kiệt sức” chắc? Trong lòng Kỷ Sách hơi xoắn xuýt, nhưng hắn không định giải thích vấn đề này: “Cậu nói vậy giống như tôi đơn phương quấn lấy Lương Thượng Quân vậy. Cậu thử hỏi Đại đội trưởng nhà cậu chưa? Cậu ta trả lời cậu thế nào?”
“Bất kể Đại đội trưởng Lương nghĩ gì thì các anh làm vậy vẫn không đúng!” Vưu Vũ bất chấp hậu quả, giọng điệu oán giận, “Quan hệ này của các anh sẽ cản đường của Đại đội trưởng Lương! Chuyện này một khi công khai, Đại đội trưởng Lương sẽ bị hủy hoại! Đoàn trưởng sẽ không chứa chấp ảnh, Hara chắc chắn cũng không chứa chấp ảnh. Đại đội trưởng Lương không giống anh, ảnh không có chỗ dựa, không thể làm xằng làm bậy chả nể nang ai như anh được!”
Kỷ Sách im lặng đóng cửa phòng, để tiếng tranh chấp không lọt vào trong.
“Xem ra cậu lo nghĩ vì bọn tôi nhiều thật!” Giọng điệu Kỷ Sách vẫn lãnh đạm như cũ, “Những điều cậu nói, Lương Thượng Quân vốn chả buồn quan tâm, cậu để ý giùm cậu ấy làm gì?”
“Tôi…”
“Hay là nói bản thân cậu không cam lòng, cảm thấy Đại đội trưởng Lương nhà mình bị tôi cướp mất rồi, muốn giành cậu ấy với tôi?” Kỷ Sách không cho cậu cơ hội phản bác, vênh vênh váo váo nhếch khóe miệng, “Biết mình được bao nhiêu cân lượng không”
Vưu Vũ tức tới nỗi từ mặt tới cổ đỏ ửng. Kỷ Sách tán thưởng, thầm nói thằng nhỏ này đúng là khá giống Lương Thượng Quân, ngoan cố bướng bỉnh y chang nhau.
Quả nhiên, câu kế Vưu Vũ lại bắt đầu oán hận: “Đại đội trưởng Lương là của đại đội 7 bọn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để ảnh rời bỏ bọn tôi! Tôi đương nhiên biết mình bao nhiêu cân lượng, anh chờ đấy, nội trong ba ngày sau tôi nhất định sẽ đánh gục anh! Tới lúc đó anh không được đeo bám Đại đội trưởng Lương nữa!”
“Cậu khiêu chiến tôi?”
“Đúng, so tài đấu vật!” Đôi mắt to của Vưu Vũ sáng lấp lánh: “Nếu tôi thua mặc anh xử trí, anh phạt thể năng tôi cũng được, ném tôi về Hara cũng tốt, tùy anh!”
“Được” Kỷ Sách đáp ứng.
Vưu Vũ không ngờ Kỷ Sách lại đáp ứng quyết đoán như vậy, nhất thời hơi đơ người.
“Được rồi, về phòng đi” Kỷ Sách xua tay đuổi khách, “Bất quá đêm nay Đại đội trưởng Lương vẫn sẽ không về”
Đoạn hắn xoay người đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại, coi như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Vưu Vũ bực tức trở về, bị người khác hỏi, cậu chỉ đành nói Đại đội trưởng Lương khó chịu nên nằm bệnh viện một đêm.
Tắt đèn xong, cậu mở mắt thao láo tới sáng, nhưng dường như chẳng thấy mệt chút nào. Trong đầu cậu lấp đầy một ý nghĩ: Muốn thắng Kỷ Sách, muốn Đại đội trưởng Lương vĩnh viễn vẫn là Đại đội trưởng Lương của cậu.
Chờ Vưu Vũ đi khuất, Kỷ Sách lập tức trèo lên giường chen chúc với Lương Thượng Quân.
Có vợ yêu ở bên cạnh, ngu gì ngủ dưới đất.
Chóp mũi còn đọng mùi dầu hoa hồng cay cay, trong bóng tối hô hấp của đối phương chỉ cách xa có năm phân, nong nóng, khiến lòng người ngứa ngáy.
Kỷ Sách hít sâu một hơi, thì thầm như nói mớ:
Ngốc Tặc, em xem thằng nhỏ nhà em kìa, mẹ bà bị em dạy hư rồi.
Haiz, thằng nhóc Vưu Vũ này sao lại giống em tới thế nhỉ, chắc con trai giống mẹ quá…
Nó nói em là của đại đội 7 tụi nó, nó sẽ không cho em đi. Chẳng phải em cũng từng nói những lời tương tự với Tùng Phong sao?
Trụ cột chống đỡ một người vĩnh viễn không phải là một người khác.
Đây là điều em từng dạy Vưu Vũ, Vưu Vũ có nghe mà không có hiểu, thật ra chính em cũng đâu có hiểu.
Các em đều là người cố chấp, cho rằng chỉ cần mình muốn là có thể giữ lại được…
Kỷ Sách thấy tròng mắt Lương Thượng Quân lăn lăn, mày cau lại, đôi mi run run, nhưng không có thức dậy_____cậu ấy đang nằm mơ, chắc có lẽ vẫn là cơn ác mộng đó.
Hắn không thể chạm tới những thứ trong giấc mộng đó, chỉ có thể siết thật chặt tay Lương Thượng Quân.
Lòng bàn tay nóng hổi.
Đồng hồ sinh học đánh thức Lương Thượng Quân dậy đúng giờ, không biết là do dầu hoa hồng phát huy tác dụng hay sao, mà anh cảm thấy thân thể mình thoải mái vô cùng, tinh thần cũng rất phấn chấn.
Dòm ngó tứ phía, anh phát hiện Kỷ Sách đã ra ngoài rồi, xem đồng hồ, còn rất sớm, chẳng lẽ ngày nào Kỷ Sách cũng làm việc sớm vậy? Hắn yêu thương học sinh thế sao?
Lương Thượng Quân nhanh chóng chỉnh đốn mình một phen, thấy không có vấn đề gì mới đi huấn luyện buổi sáng, ăn điểm tâm, tiến hành từng bước, sau đó đi tới phòng học lý thuyết.
Hôm nay dạy về tình báo, người không cần học nhất là Cung Trì vẫn ngồi nghe rất nghiêm túc, Ba Hoa không biết đang làm gì trong ngăn kéo, Khuất Tử thì vẫn ngủ y như cũ, trong giờ học, Vưu Vũ và A Tàng sáp vào nhau nói mấy câu, sau đó thần thần bí bí đi tìm Chu Đại.
Lương Thượng Quân rốt cuộc cũng đứng trước mặt Tùng Kiến Bằng.
Tùng Kiến Bằng đang hí hoáy một mô hình máy bay, hình như là do chính y làm, trên thân máy bay có đóng cái nhãn hiệu_____Coca-Cola ngon tuyệt.
Lương Thượng Quân nói: “Tùng Kiến Bằng, bữa nay huấn luyện xong tới tường Nam nhe, tôi mời cậu uống bi…Ờ…uống Coca”
Tùng Kiến Bằng hí hoáy mô hình trong tay, thuận miệng hỏi: “Hả? Chi vậy?”
Lương Thượng Quân ôn hòa cười: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu”
Rắc, cánh quạt bị Tùng Kiến Bằng bẻ gãy, y buồn hiu vứt mô hình, lơ đãng đáp ứng: “Được, nhà khoa học thất bại đang cần Coca giải sầu, anh nhớ mời nhiều nhiều lon nha”
“Được”
Cuộc đối thoại này vừa khéo để tổ ba người đào viên nghe thấy.
Chu Đại: “Không lẽ tính tỏ tình?” Nhàm chán.
Ngô Nhị: “Không lẽ tính tỏ tình?” Não tàn.
Trương Tam: “Không lẽ tính tỏ tình?” Đáng khinh.
Lương Thượng Quân đảo trắng mắt, Tùng Kiến Bằng làm vẻ mặt vô tội.