Phạm tội phản quốc?
Cha mẹ Kỷ Sách?
Phản quốc? Phản quốc?!
Lương Thượng Quân chỉ cảm thấy trong não mình vang ầm một tiếng, giống như có thứ gì đó nổ tung, nổ thành một vùng trống rỗng. Anh trợn mắt nhìn Kỷ Sách, hy vọng có thể tìm thấy chút vết tích khốn nạn nhỏ nhoi nào đó trên gương mặt hắn, nhưng anh thất bại.
Kỷ Sách chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
Rốt cuộc Lương Thượng Quân cũng hiểu vì sao suốt dọc đường Kỷ Sách cứ lật đi lật lại chồng tư liệu đó, vì sao hắn cứ âu lo trằn trọc khó ngủ…Nếu người cha người mẹ mà mình sùng bái như anh hùng từ nhỏ tới lớn bỗng chốc trở thành giặc bán nước, thì bất cứ ai cũng không thể thản nhiên được.
Trong lòng cứ như bị chặn một cục bông, Lương Thượng Quân thấy nghẹn tới nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Kỷ Sách càng bình tĩnh, anh càng thấy xót xa.
Cái loại xót xa không biết làm thế nào mới tốt ấy, giống như mắt thấy hắn đi vào ngõ cụt, nhưng mình không tài nào kéo hắn ra được, nó mờ mịt, nôn nóng và bất lực.
Nửa ngày sau Lương Thượng Quân mới bình tĩnh lại, anh nghĩ, mình phải an ủi Kỷ Sách một chút.
Vì thế anh chân thành nói: “Kỷ Sách, anh biết Dương Quá hông? Là nam chính trong Thần điêu hiệp lữ á, cha y tên Dương Khang…”
Bốp! Kỷ Sách tát cho anh một cú vào gáy: “Em có thể kể chuyện nào đáng tin chút được không!”
Lương Thượng Quân bị hắn đánh ngã xuống giường, bèn dứt khoát nằm đó luôn, không dời ổ nữa.
Kỷ Sách nhìn anh, nét bình tĩnh trên gương mặt bị phá vỡ, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu. Hắn nhớ tới câu nói Lô Vi hay chế giễu hắn mấy ngày nay.
“Anh kêu Lương Thượng Quân tham gia nhiệm vụ trong lúc thể chất anh ta khiếm khuyết, sau đó an bài anh ta ở nơi anh có thể nhìn thấy được, không phải vì mấy nguyên do xàm xí như anh tín nhiệm anh ta hay quan tâm anh ta này nọ, mà chỉ vì bản thân anh không rời được anh ta thôi, đồ gan thỏ”
Hắn không cách nào phủ nhận.
Kỷ Sách ngã ngửa ra sau, nằm ở bên cạnh Lương Thượng Quân, nghiêng đầu qua vừa khéo nhìn thấy xoáy tóc của Lương Thượng Quân.
Hắn thuận tay quấn vòng quanh xoáy tóc đó, mái tóc ngắn không chịu ngoan ngoãn quấn lên ngón tay hắn, mà khi ngón tay đảo qua, chúng liền dựng đứng lên đâm vào tay hắn ngưa ngứa.
Có đôi khi, tỷ như giờ phút này, Kỷ Sách cũng sẽ suy nghĩ rất ích kỷ, nếu thực sự có thể dán dính mình và Lương Thượng Quân lại với nhau một tấc không rời thì hay biết mấy.
Khép lòng bàn tay lại, hắn nắm một nhúm tóc của Lương Thượng Quân, quay đầu anh qua, để môi hai người áp vào nhau. Nụ hôn này không chứa dục vọng, nó thư thả mà miên man, không có xâm chiếm cũng không có phòng vệ, chỉ là muốn kề sát nhau hơn mà thôi.
Lương Thượng Quân dùng lòng bàn tay phủ lên gáy Kỷ Sách, kề sát vào tai hắn khẽ khàng nói: “Cái cảm giác bị dồn vào tuyệt cảnh đó tôi đã từng sâu sắc lĩnh hội rồi, khi đó tôi suýt nữa cũng phản quốc…Nhưng, tôi vẫn cảm thấy mình là anh hùng”
“Em vẫn luôn như thế” Kỷ Sách cười nói.
“Không đúng” Lương Thượng Quân nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngồi bật dậy chộp lấy mớ tư liệu vừa bị ném một bên qua, lật nhanh tới mấy trang sau đọc kỹ.
Giữa những dòng ghi chép chi chít, quả nhiên nhìn thấy tin tức liên quan tới việc vợ chồng Kỷ Kha bị bắt làm tù binh. Bất quá…
“Kỷ Sách, chỗ này nói không rõ. Nếu cha mẹ anh phản quốc thật thì sao công trình C-3 lại hủy bỏ khẩn cấp được chứ, lẽ ra phải là kết thúc thất bại mới đúng.” Lương Thượng Quân chỉ ra nghi điểm, “Anh xem, kế hoạch M-10 của địch và công trình C-3 của ta đối chọi gay gắt, giả như tình báo bên ta bị tiết lộ, vậy nhất định sẽ bị đối phương đánh cho tan nát, nhưng không hề có ghi chép về chuyện này, trong lần đối đầu đó, song phương đều không có bất kỳ động tác tiến công nào”
“Không sai, bởi vì đầu mối về M-10 cũng do cha mẹ tôi cung cấp, nhưng vì họ bị phát hiện tiết lộ bí mật nên mới bị địch bắt. Cũng tức là, cuối cùng kế hoạch của đôi bên đều mắc cạn” Kỷ Sách giải thích.
Lương Thượng Quân thầm thở dài: “Gián điệp hai mang, công tội bù trừ”
“Tôi không biết” Kỷ Sách lấy tư liệu qua, cau mày lật tới trang cuối, nói: “Nơi này khai báo vô cùng mơ hồ, cha mẹ tôi bị bắt thế nào, khai với địch những gì, rồi lúc đó cấp trên của quân ta suy tính thế nào đều không được miêu tả rõ ràng, chỉ nhắc tới một từ”
Lương Thượng Quân còn chưa kịp phân tích tới cuối cùng, nghe Kỷ Sách nói vậy càng cảm thấy chuyện này kỳ hoặc: “Từ gì?”
“Metasequoia”
Lương Thượng Quân chớp chớp mắt: “Me ta gì?” Tiếng Anh của anh không tốt, cái từ thoạt nghe giống tiếng Anh nhưng lại không như tiếng Anh càng làm anh ngơ ngáo hơn, anh mắng Kỷ Sách, “Đừng có làm hiểm, tôi không tin anh biết nghĩa từ này!”
Kỷ Sách cười đê tiện: “Tôi tra Baidu rồi, nghĩa là thủy sam!”
“Thủy sam?”
“Phải, thủy sam, chú Vương sau khi nghe chuyện ba mẹ tôi bèn đi ra chiến trường, nhưng lúc đó quá hỗn loạn, ổng không thể mang di thể ba mẹ tôi về, chỉ mang về mỗi từ này, thủy sam”
Lương Thượng Quân ngừng mấy giây, đưa tay mò vào túi Kỷ Sách.
Anh móc bản đồ ra trải trên giường, nghiêm túc xem giống Kỷ Sách lúc trước.
“Em phản ứng cũng nhanh lắm” Kỷ Sách nói.
Lương Thượng Quân không thèm để ý tới hắn, ngón tay anh lướt qua khu vực tác chiến năm xưa, nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ đành xua tay: “Khắp nơi đều là rừng rậm, nơi này thứ không thiếu nhất chính là cây cối, cả ngọn núi này không biết có bao nhiêu cây thủy sam, trong bản đồ không nói rõ địa danh nào có liên quan tới thủy sam, cũng không có khả năng ghi chú đặc biệt khu vực nào có thủy sam…Cơ mà thủy sam rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Kỷ Sách đem bản đồ gấp lại cất: “Tôi suy nghĩ nhiều ngày như vậy cũng không nghĩ ra được nguyên cớ, bỏ đi, giờ nghĩ nữa cũng vô dụng, cha Triệu có nói một câu rất đúng, bản đồ là chết người là sống, ở đây thảo luận suông còn không bằng tự mình vào trong rừng quan sát, rồi hỏi tiểu Sử”
Lương Thượng Quân nói: “Cũng đúng” Ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lô Vi biết chuyện này không?”
“Biết, nhưng cô ta sẽ vĩnh viễn không công khai chuyện này, bởi vì cô ta là Tổng chỉ huy hậu phương của chúng ta trong nhiệm vụ chủ yếu lần này, cô ta sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì làm dao động lòng quân của chúng ta”“Tôi hiểu rồi” Lương Thượng Quân nói, “Tôi đi ăn tối đây!”
“Khoan!” Kỷ Sách ra lệnh một tiếng.
“Gì?”
“Kêu một tiếng『Quá nhi』nghe coi”
“…” Lương Thượng Quân đạp một cước qua, “Quá cái đầu anh! Rốt cuộc ai mới không đáng tin đây hả!”
Ăn tối xong họ xuống tầng hầm chia trang bị.
Trước đây toàn là phát súng lãnh đạn quang minh chính đại, đám lính non vẫn chưa từng chứng kiến kiểu chia của như xã hội đen vầy bao giờ, vừa ôm trang bị là lo sợ run rẩy y như ăn trộm.
Trang bị tiêu chuẩn của mỗi người là: Đồ ngụy trang rừng rậm kiểu dáng hơi đặc biệt, một khẩu súng bắn tỉa Steyr SSG-69 cải tiến, 10 băng đạn 200 viên, một khẩu súng tiểu liên MP5K-PDW, ba băng đạn mười hai viên lắp song song, một khẩu súng lục, bốn hộp đạn, một kính ngắm hồng ngoại u linh Specter IR, hai cây quân đao M9, bánh quy nén, khô bò, gậy năng lượng, bao muối, đậu nành, bình nước…
Ngoại trừ muối và đậu nành lai lịch bất minh ra thì những thứ khác đều có chung một điểm_____không phải hàng trong nước.
Ba Hoa hơi phấn khích: “Wow đệt, toàn là hàng nhập khẩu!”
Sau đó hắn lại hơi không vui: “Cha Triệu cha không được xem thường hàng trong nước nhe!”
Vưu Vũ thầm đạp hắn một cước: “Im mồm! Cậu sợ người ta không biết cậu là quân chính quy sao!”
Chính xác, lần này họ hoạt động bí mật, phía chính phủ không cho phép xuất đầu lộ diện.
Cha Triệu căn bản lười giải thích vấn đề này, ông nói với Kỷ Sách: “Đưa tiểu Sử cho các anh làm người dẫn đường, về vấn đề an toàn lộ trình các anh phải trưng cầu ý kiến cậu ta, khu rừng này có vài quy tắc mà có lẽ các anh nghĩ là hù dọa suông thôi, nhưng tôi nói thẳng với các anh, nghe lời tiểu Sử đi, tuyệt đối sẽ giúp các anh sống thọ hơn tự tiện hành động nhiều”
“Tôi biết”
“Còn nữa, các anh phải toàn quyền phụ trách an toàn cho người dẫn đường, đừng để tôi tặng các anh một người sống rồi các anh trả về cho tôi cái xác chết, chừng đó Vương Bân không xong với tôi đâu!”
“Dạ”
Dặn tới dặn lui năm lần bảy lượt xong, cha Triệu thở dài vỗ vỗ vai Kỷ Sách, rời khỏi tầng hầm. Có lẽ vì tầng hầm quá lạnh lẽo nên bước chân ông hơi không vững, lúc ra ngoài thoáng loạng choạng.
Kỷ Sách tuyên bố nghỉ ngơi một đêm, dặn dò thời gian xuất phát ngày mai rồi kêu họ ai về phòng nấy, Lương Thượng Quân cũng chuẩn bị trở về, nhưng bị ánh mắt của Kỷ Sách ngăn bước.
Lô Vi cũng không đi, ba người họ lên nhà chính ở lầu 1.
Cụ Triệu đang ở phòng khách chờ họ, lúc thấy Lương Thượng Quân ông hơi kinh ngạc: “Thằng nhóc này là?”
Kỷ Sách hơi do dự: “Đội phó”
Lô Vi cũng hơi do dự: “Phó tham mưu”
Lương Thượng Quân sầu não: Tại sao tui toàn làm phó không vậy?
Cha Triệu đánh giá anh một lượt, không nói gì nhiều, ra hiệu họ ngồi xuống, ba người bèn thành thành thật thật ngồi xuống.
Hớp miếng trà, cha Triệu cảm khái: “Thằng Vương Bân cũng nhẫn tâm thật, hơn hai mươi năm trước đưa tang cho ông già, giờ lại tống thằng con tới…Tạo nghiệp mà”
Lương Thượng Quân nghe cha Triệu nói vậy thì đơ người, vô thức nhìn sang Kỷ Sách, nhưng người sau không có phản ứng gì.
“Cái chỗ đó, cả đời này lão không muốn quay về lần hai, nhưng hai mươi lăm năm trước lão vẫn ném mình vào Nam Ôn Hà này, để bầu bạn với họ, kề cận họ một chút. Khụ khụ, lão không cam tâm…”
Lô Vi thấy cha Triệu đưa tay vào túi áo, bèn mở miệng nhắc nhở: “Cha Triệu, vết sẹo thuốc lá của ông còn trên tay kìa, muốn cai thì cai dứt khoát vào, đừng hút nữa”
Cha Triệu giống như đột nhiên bừng tỉnh, nhìn cô nói: “Ha ha, bé Lô, mày y hệt ba mày vậy, cặp mắt lợi hại muốn đoạt mạng, năm xưa hắn cũng coi như tay bắn tỉa đệ nhất dưới trướng lão”
Ông không lấy thuốc nữa, chỉ thở dài: “Muốn cai, nảo dễ dàng như vậy. Khép mắt lại là toàn thấy đám lính non đoàn 598 của lão, hy sinh nhiều như vậy, công trình chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc vẫn thất bại trong gang tấc…Mấy chuyện đó, cai sao được”
Rốt cuộc Lương Thượng Quân cũng hiểu, cha Triệu đây đại khái là một vị tướng lĩnh nào đó trong cuộc chiến tự vệ phản kích năm xưa, hơn nữa còn lãnh đạo thế hệ trước của nhóm Kỷ Sách tham gia vào công trình C-3. Nhưng anh không hiểu một chỗ, những chuyện này không phải nên kiêng dè hay sao? Không phải Vương Bân và Hiệu trưởng luôn nỗ lực che giấu hay sao? Chẳng lẽ…
Đột nhiên có một ý nghĩ chui vào trong não Lương Thượng Quân, ý nghĩ này khiến anh thoáng trở tay không kịp, và rồi câu nói sau đó của cha Triệu đã chứng thực ý nghĩ của anh.
“Thằng nhóc Vương Bân nhờ lão dốc hết sức giúp tụi mày tìm Metasequoia”