Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 131: Chương 131




Edit: Ngân Nhi​

Đêm đã về khuya, Diệp Tuệ nhắm mắt lại, cô mơ một giấc mơ.

cô nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, một người trong số đó hô lên: “Hôm nay là ngày đại hôn của thái tử phi, các ngươi nhanh nhẹn lên cho ta, đừng làm lỡ giờ lành.”

Ý thức của Diệp Tuệ có phần mơ hồ, cô thầm lẩm bẩm trong lòng: “Đại hôn? Đại hôn gì? Giờ lành nào?”

Diệp Tuệ muốn đứng lên xem tình hình bên ngoài rốt cuộc là như thế nào, lúc này bên cạnh cô có người nói: “Thái tử phi, sắp phải xuất giá rồi, khăn voan trên đầu không được vén lên.”

Diệp Tuệ muốn lên tiếng hỏi cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra, nhưng còn chưa kịp nói thì đã có người đỡ cô dậy, rõ ràng là cô không muốn đi, nhưng cơ thể lại cứ tự tiến về phía trước.

cô ý thức được là bây giờ cô không thể khống chế được cơ thể mình.

Có lẽ cô đã tiến vào giấc mộng của thái tử phi rồi, nếu không thoát ra được thì cô sẽ phải đắm chìm trong nó, cảm nhận mọi vui buồn của vị thái tử phi triều đại Hạ Chu.

Diệp Tuệ đội khăn voan, bị đỡ lên kiệu, kiệu chậm rãi tiến về phía trước, qua một đoạn đường rất dài mới dừng lại.

Ngày đại hôn của thái tử, mười dặm hồng trang, cả nước chúc mừng.

Diệp Tuệ được đỡ đi tới đứng bên cạnh thái tử, rõ ràng nàng chưa nhìn thấy mặt của thái tử, nhưng chỉ cần nghe thấy hai từ thái tử từ miệng người khác nói là tâm trạng nàng đều sẽ lay động.

Diệp Tuệ nhìn thoáng qua, mặt của thái tử nhìn không rõ, nhưng dù vậy thì nàng vẫn có thể nhận ra đây là một người vô cùng tuấn tú, tôn quý vô song.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Làm lễ xong, bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ là vợ của hắn.

Diệp Tuệ và thái tử được mọi người đưa đến Đông cung, Diệp Tuệ ngồi trên giường, đầu vẫn đội khăn, trước mắt chỉ thấy một màu đỏ mờ mờ, nhìn không rõ cảnh bên ngoài.

Xung quanh chợt yên tĩnh, có tiếng bước chân rất khẽ vang lên, càng lúc càng gần hơn.

Người kia đi đến trước mặt nàng, Diệp Tuệ rũ mắt nhìn, đập vào mắt là một đôi giày màu đen, bên trên thêu hình một con trăn vàng.

Nàng biết đây là thái tử, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn một chút.

Thái tử yên lặng nhìn Diệp Tuệ chăm chú, tầm mắt chậm chạp dời xuống.

Sau đó hắn giơ tay lên, bàn tay với các ngón thon dài hướng về phía nàng, càng lúc càng gần, chuẩn bị vén khăn voan đội đầu của nàng lên.

Diệp Tuệ cực kỳ hồi hộp, nhưng cũng có chút mong chờ.

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói lo lắng: “Bẩm báo!” Có người đi vào Đông cung, quỳ gối trước thái tử.

Thái tử thu tay về, chậm rãi hạ tay xuống, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Người kia dập đầu xuống, ngữ điệu căm phẫn: “Điện hạ, tình hình chiến sự đang rất cam go, quân ta mắc mưu của kẻ địch, tổn thất nặng nề…”

“Thuộc hạ vô năng, xin thái tử hạ lệnh!”

Quân địch đang tiếp cận, hắn thân là thái tử, không thể thoái thác việc tự mình ra chiến trận.

hắn là phu quân của nàng, nhưng hắn cũng là thái tử tôn quý nhất của triều Hạ Chu, vinh nhục của hắn, sống chết của hắn, tất cả đều liên quan đến quốc gia.

Triều Hạ Chu cho hắn phồn hoa, hắn cũng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ giang sơn này.

Thái tử hồi lâu không thấy nói gì, Diệp Tuệ ngưng mắt nhìn thái tử qua một lớp vải.

thật sự nàng không nhìn thấy rõ gì cả, nhưng trong sắc đỏ mông lung, nàng lại nhận ra rất rõ là thái tử đang quay đầu lại nhìn mình.

Chân thật nhưng cũng rất xa xôi, gương mặt anh tuấn của thái tử lờ mờ trong tầm mắt nàng.

Ánh mắt sâu thẳm của thái tử, dường như có thể xuyên qua lớp vải, đi thẳng vào đáy mắt nàng.

Trong không gian yên tĩnh, Diệp Tuệ nghe thấy thái tử nói, giọng nói vừa quen vừa lạ.

“Đợi chiến sự bình định, nhất định ta sẽ trở về với nàng.”

Thái tử nhìn Diệp Tuệ, chậm rãi nói ra hai chữ, ngữ điệu rất nhẹ nhàng, như đang bày tỏ cảm xúc từ tận sâu đáy lòng: “Chờ ta.”

một lời của thái tử đáng giá ngàn vàng, chờ hắn chinh chiến trở về, hắn sẽ yêu thương nàng, sủng nàng hết mực, trao cho nàng hết tất cả những gì tốt đẹp nhất.

Diệp Tuệ yên lặng ngồi đó, hai mắt đã ngập nước. Lúc bái đường thành thân với thái tử nàng không hề khóc, lúc hai người nhìn nhau qua lớp vải, nàng cũng không khóc.

Thế mà vừa nghe thấy thái tử nói “Chờ ta”, nước mắt lại trào dâng, khó mà kìm nén được.

Diệp Tuệ nhếch môi, muốn nói chuyện với thái tử. Nhưng nàng lại không thể điều khiển được cơ thể mình, không thể nói được một chữ nào.

Lúc này, Diệp Tuệ cảm giác mình đã há miệng, nàng nghe thấy giọng của mình, ngữ điệu rất chân thành, trong nỗi bi thương là niềm hy vọng: “Điện hạ, thiếp chờ chàng.”

Chàng trân trọng thiếp, thiếp cũng sẽ dùng tấm chân tình để đáp lại.

Thái tử xoay người rời đi, mọi người cũng dần tản đi hết, Diệp Tuệ nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài, mọi người đang chuẩn bị để thái tử xuất hành.

Ngày thành thân, khăn đội đầu của thái tử phi vẫn chưa được vén lên, thái tử và thái tử phi còn chưa kịp nhìn nhau lấy một cái thì hắn đã phải ra chiến trường.

một mình thái tử phi ngồi trong Đông cung.

Thái tử dẫn theo tướng sĩ, thúc ngựa rời khỏi hoàng cung, Đông cung chìm trong tĩnh lặng. Diệp Tuệ cảm giác được tay mình giơ lên, nhẹ nhàng lấy khăn đội đầu xuống.

Mãi lâu sau nàng vẫn không đứng dậy, chỉ im lặng ngồi đó, thời gian Diệp Tuệ ngồi cũng bằng đúng thời gian cặp nến long phượng được thắp.

Gió đêm lạnh thấu xương, ánh nến lập lòe, xì một tiếng, nến bị thổi tắt, thái tử phi một đêm không ngủ.

Diệp Tuệ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng choang, cô từ từ bước ra khỏi Đông cung, trở về với thực tại.

Giấc mộng này quá chân thật, cô đã không thể phân biệt được rõ đây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là cảnh cô đã từng trải qua nữa rồi.

Diệp Tuệ vuốt mặt mình, cảm giác trên mặt có nước mắt, cô đã bị lây cảm xúc từ giấc mơ, cảm nhận được buồn vui của thái tử phi.

Trong lòng cô hiện lên một nghi vấn, sau khi kết thúc chiến trận, thái tử có trở về không? Cuối cùng thái tử phi có chờ được thái tử không…

Tâm trạng của Diệp Tuệ khá tệ, cô nhìn sang bên cạnh, Thẩm Thuật vẫn đang ngủ say. cô giơ tay lên muốn chạm vào anh, nhưng lại sợ anh thức giấc nên lại hạ tay xuống.

cô nhìn anh không chớp mắt, thái tử trong giấc mơ là anh sao? Kiếp trước của anh và em rốt cuộc là có kết cục như thế nào?

Diệp Tuệ có dự cảm là rất nhanh thôi, cô sẽ biết được đáp án.

Vì chuyện của Diệp Tuệ nên chương trình “trên đời này có ma thật không?” dừng quay nửa tháng, cuối cùng cũng đã sẵn sàng công cuộc ghi hình cho tập tiếp theo.

Các fan trước đó vẫn luôn vào Weibo hỏi tổ chương trình là bao giờ ghi hình lại, mãi cho tới hôm nay tổ chương trình mới có bài đăng mới.

“đã lâu không gặp, cung điện Hạ Chu.”

Ngay sau đó Weibo của cung điện Hạ Chu cũng chia sẻ lại bài đăng này, xác nhận tập tiếp theo của chương trình sẽ được quay ở cung điện Hạ Chu.

Vừa có bài đăng mới, các fan lập tức như zombie vùng dậy, hai tuần nay cứ phải xem tạm mấy chương trình khác ít người xem, hôm nay rốt cuộc cũng đã đợi được thông tin mới rồi.

“Trời ơi chương trình quay lại rồi!! Vô cùng cảm kích tổ chương trình, nhất định là đạo diễn đã nghe được tiếng lòng tôi cho nên mới quyết định quay trở lại cung điện Hạ Chu.”

“Có thể loại Diệp Tuệ ra khỏi nhóm khách mời được không? Dạo này tôi không muốn nhìn mặt cô ta luôn đó, nếu vẫn còn có cô ta thì tôi không xem đâu.”

“Ha ha lầu trên à cô có biết linh hồn của chương trình này là gì không? không có Diệp Tuệ thì cô muốn xem cái gì? một nhóm khách mời nhát gan run rẩy trốn sau Chu thiên sư sao?”

“Tôi thì đang hóng xem không biết lần này Thẩm Thuật có đi cùng Diệp Tuệ nữa không, chắc không cần cải trang nữa rồi nhỉ. Quỳ gối van xin tổ chương trình hãy hướng ống kính về phía Thẩm đại soái ca đi, quay cận mặt luôn ấy, cho tôi còn liếm màn hình.”

Việc chương trình ghi hình trở lại trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất, không chỉ có vậy, hôm nay còn là một ngày vui cho các fan của vợ chồng Hoa Thụy.

Diệp Tuệ lại sắp trở lại show thần quái, điều này có ý nghĩa thế nào?

Tức là bọn họ lại tiếp tục được ăn cẩu lương của hai vợ chồng nhà này rồi, gia nhập vào hội vợ chồng Hoa Thụy, đảm bảo dù đang cô đơn thì các bạn vẫn sẽ được cười trong hạnh phúc.

Việc chương trình tạm dừng ghi hình gây rất nhiều tranh cãi, sau khi quyết định ghi hình trở lại, có người thì mong đợi, người lại chỉ trích Diệp Tuệ.

Chương trình này ngay từ khi bắt đầu phát sóng đã tạo được tiếng vang lớn, bây giờ quay trở lại cung điện Hạ Chu thêm một lần nữa, tuy độ quan tâm rất cao, nhưng danh tiếng có được như trước không thì không ai đoán trước được.

Dưới sự chờ mong của mọi người, cuối cùng thì cũng đã đến ngày ghi hình tập tiếp theo.

Mọi người không đoán sai, Diệp Tuệ lại dẫn theo Thẩm Thuật tới ghi hình rồi, khác với những tập trước là tập này hai người họ đã không phải lén lén lút lút nữa, ngay cả mũ và khẩu trang cũng không đeo, thoải mái xuất hiện tại địa điểm quay.

Các khách mời còn chưa tới đủ, chương trình chưa bắt đầu, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật yên lặng ngồi chờ, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau mấy câu.

Các nhân viên làm việc đôi khi lại liếc nhìn họ một cái, hai vợ chồng nhà này đang được dân mạng vô cùng quan tâm, quả nhiên là nhan sắc thần tiên, quá xứng đôi.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ngồi ở đó, khí chất toát ra khiến cho người ta không thể lơ là, cứ không tự chủ được mà liếc nhìn.

Lúc Thẩm Thuật cười với Diệp Tuệ, nhìn anh rất dịu dàng, nhưng các nhân viên chỉ cần nghĩ đến anh là ông chủ của Hoa Thụy thì bọn họ lại e dè.

“Mọi người đừng dè dặt quá, cứ thoải mái như bình thường.” Đạo diễn Tôn nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nói với họ một câu rồi đi về phía Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ lên tiếng chào hỏi: “Đạo diễn Tôn, đã lâu không gặp.”

Đạo diễn Tôn nhìn Thẩm Thuật một chút, cười đùa: “Diệp Tuệ, thì ra đây là chồng cô.”

Chả trách mà lúc trước ông cứ cảm thấy trong đoàn có một nhân viên trông rất lạ, Diệp Tuệ nói là người trong đoàn đội của cô, cho nên ông cũng không để ý nữa. không ngờ cái người đẹp trai quá thể đáng này lại là chồng của Diệp Tuệ.

“Khán giả có yêu cầu là quay cả chồng cô nữa.” Đạo diễn Tôn không muốn tự ý quyết định, chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Diệp Tuệ thì hơn.

Thẩm Thuật: “…”

Diệp Tuệ quyết đoán từ chối đề nghị của đạo diễn Tôn: “Đạo diễn cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ chú tâm vào chương trình, không nhìn lén chồng tôi nữa đâu.”

Diệp Tuệ biết tình hình của mình bây giờ, chỉ cần một chút cử động nhỏ thôi cũng sẽ bị dân mạng soi mói bắt bẻ, tin tức trên mạng vẫn nên càng ít càng tốt.

Các khách mời lần lượt đến đông đủ, vừa đến nơi, điều đầu tiên họ chú ý tới chính là Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.

Quan hệ của mọi người với Diệp Tuệ đều tốt, lúc trước cô bị dân mạng mắng chửi thảm hại, bọn họ còn gọi điện khích lệ động viên cô, bây giờ gặp mặt trực tiếp thế này, tất nhiên là phải hỏi han nhau mấy câu rồi.

Triệu Hủy: “Đừng có đọc tin tức trên mạng làm gì nhé, cứ tập trung vào sự nghiệp và gia đình là được.”

Tống Bạch: “Chị Diệp Tuệ, em sắp thi cuối kỳ rồi. Chờ khi nào nghỉ hè em sẽ đến chơi với chị.”

“Ta nói sao chồng cô còn đẹp trai hơn trên TV thế hả!” Kim Cương vừa mở mồm đã nói rất thẳng, “Có một ông chồng thế này thì cô việc gì phải quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ nữa chứ!”

Diệp Tuệ: “…”

Các khách mời đã nửa tháng không gặp, hôm nay lại tụ hội với nhau, mang đến cho Diệp Tuệ một sự ấm áp như được tắm gió xuân.

Diệp Tuệ chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là cảm giác được yêu đương một cách quang minh chính đại thật là tuyệt.

Chương trình đã tạm dừng ghi hình trong hai tuần, cho nên tập mới nhất chắc chắn phải đem đến một sự mới lạ hơn, nếu không sẽ rất dễ mất khán giả, lượng người xem giảm đi.

“Tổ chương trình đã chuẩn bị cho mỗi khách mời một bộ trang phục, được may theo đúng mẫu trang phục của thời Hạ Chu.”

Lúc các khách mời nhìn những bộ đồ mà các nhân viên mang lên, ai cũng ngẩn người vì phục trang mang đậm cảm giác cổ xưa.

Các nhân viên trải rộng những bộ trang phục ra cho các khách mời xem, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ trong cung điện, trông chúng càng thêm rạng rỡ hơn.

Tầm mắt Diệp Tuệ rơi vào y phục của thái tử phi, thoáng ngỡ ngàng, giờ phút này thời gian ngắn ngủi bỗng trở nên rất dài.

Y phục này của thái tử phi đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô, lúc bộ đồ được trải ra trước mắt, cảm giác như vị thái tử phi đó đang bước ra từ trong giấc mơ vậy.

Diệp Tuệ ý thức được bây giờ cô đang ghi hình, lập tức bình ổn lại tâm trạng, cô nhìn Thẩm Thuật, nở một nụ cười trấn an với anh.

Tổ chương trình chuẩn bị cho các khách mời mấy phòng trống để thay trang phục.

Tống Bạch được đưa cho y phục của công chúa, Triệu Hủy là y phục nữ quan, còn Kim Cương thì…

Lúc ở trong phòng thay đồ thì Kim Cương không cảm thấy gì cả, nhưng lúc bước ra ngoài, đứng giữa Tống Bạch và Triệu Hủy thì anh ấy mới nhận ra một điều, đó là y phục mà anh ấy tưởng là y phục của đại thần, thật ra nó lại là y phục của thái giám.

Triệu Hủy và Tống Bạch trố mắt nhìn, cả hai đều nhịn cười, Triệu Hủy rất phối hợp hô lên: “Kim công công, ngươi mới từ chỗ hoàng thượng tới đây sao?”

Tống Bạch cũng gọi theo: “Kim công công, ngươi vất vả rồi.”

Kim Cương uất hận nói với đạo diễn Tôn: “Đạo diễn Tôn, anh cũng quá là không trượng nghĩa rồi đấy, cho em mặc đồ tướng quân không được sao?”

Các nhân viên làm việc đều bị phản ứng của Kim Cương chọc cười, đạo diễn Tôn cũng cười đáp: “Lần sau đi, lần sau đảm bảo sẽ làm cậu hài lòng.”

Y phục của Diệp Tuệ mặc hơi khó, cho nên cô là người ra ngoài cuối cùng, lúc cô bước ra, tất cả mọi người đều lặng yên không chớp mắt.

Y phục của thái tử phi mặc lên người Diệp Tuệ nhìn cực kỳ hợp, cảm giác như nó được may theo yêu cầu của cô vậy.

Mái tóc dài của Diệp Tuệ được búi cao lên, lúc cô chậm rãi bước đến gần mọi người, ai cũng có cảm giác như thái tử phi trong lịch sử đang xuất hiện trước mắt bọn họ vậy.

Bình luận đang chạy ào ào trên màn hình.

“Có phải tôi bị hoa mắt không vậy? cô ấy là Diệp Tuệ hay là thái tử phi triều Hạ Chu thế?”

“không lẽ là do quần áo của tổ chương làm quá giống thật sao? Nếu vị thái tử phi kia có thể tái hiện trước mắt chúng ta thì hẳn là sẽ giống Diệp Tuệ lúc này.”

“Tôi vẫn luôn thấy Diệp Tuệ đẹp, nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến mức này, trang phục như vậy mà cô ấy vẫn kiểm soát được một cách dễ dàng, Diệp Tuệ nổi tiếng đúng là có lý do cả.”

Người ở trong này không ai phát ra một âm thanh nào, khiến cho cung điện Hạ Chu vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng gió lùa thổi qua.

Diệp Tuệ bị bầu không khí yên ắng làm cho sợ hết hồn, cô cười nói với các khách mời: “Mọi người sao vậy?”

Lúc này bầu không khí mới bắt đầu lưu động, Tống Bạch thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm đến bên cạnh Diệp Tuệ: “Chị Diệp Tuệ, em còn tưởng là mình gặp người xưa chứ.”

Triệu Hủy: “Tôi cũng thấy thế, suýt thì nghĩ là mình đã xuyên không.”

Lúc này Kim Cương mới hồi phục lại tinh thần, tức giận bất bình nhìn đạo diễn: “Đạo diễn Tôn, anh đối xử không công bằng nhé, sao trang phục của nữ thì đẹp thế mà đến em thì lại như vậy?”

Đạo diễn thản nhiên lờ đi: “Bây giờ chúng ta sẽ đến Đông cung.”

Kim Cương hậm hực, vừa thấy mấy khách mời nữ chuẩn bị bước đi thì lập tức tiến lên nói: “Các vị chủ tử, việc cầm đèn lồng nặng nhọc này xin hãy để cho nô tài làm.”

Nhìn Kim Cương đang nhập vai, đèn lồng trong tay Tống Bạch vẫn chưa được nới lỏng: “Kim công công, từ nhỏ mẫu hậu đã dạy ta rằng việc của mình thì phải tự mình làm.”

Cả đoàn cứ thế hào hứng đi đến Đông cung, vừa mới đi được nửa đường thì trong cung đột nhiên vang lên âm thanh rất nhỏ.

Diệp Tuệ bước chậm lại: “Mọi người nghe đi, hình như có tiếng gì đó.”

Mọi người cùng đứng lại nghe, phía không xa truyền đến âm thanh rất rõ, hình như là tiếng ai đó hát hí khúc.

Đêm hôm thế này thì hát cho ai nghe? Hoặc là họ đang đợi ai?

Vừa thấy có gì đó không ổn, Tống Bạch, Triệu Hủy và Kim Cương thoáng cái đã dựa sát vào người Diệp Tuệ, vẻ mặt căng thẳng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Triệu Hủy run rẩy nói: “Diệp Tuệ, cô nghĩ đây là tiếng gì?”

Kim Cương cũng nhíu mày như gặp chuyện lớn gì: “Tuệ à, cô có nghĩ là chúng ta gặp ấy ấy không?”

Tống Bạch ôm chặt Diệp Tuệ: “Chị Diệp Tuệ, ấy ấy mà Kim Cương nói là ma sao?”

Kim Cương lập tức giơ ngón trỏ lên môi, ra vẻ thần bí nói: “Suỵt, không được nói ra chữ ma.”

Diệp Tuệ cũng nhìn về phía đó: “Hay là, chúng ta qua đó xem xem có chuyện gì đi?”

Mọi người trăm miệng một lời: “Ý kiến hay!”

Tổ chương trình: “…” một loạt phản ứng sợ hãi vừa rồi là giả sao?

Diệp Tuệ nói đi là đi, càng gần đến nơi thì âm thanh ca hát càng nghe rõ hơn.

Đến nơi, bên trên có tấm biển viết bằng chữ thời Hạ Chu, nhưng Diệp Tuệ vẫn hiểu được như cũ.

“Đây là Xướng âm Các.”

Mọi người cũng đã quen với việc Diệp Tuệ có thể đọc được những chữ này, chỉ cho rằng có lẽ vì cô học nhiều nên biết nhiều.

Nhưng Thẩm Thuật thì biết rõ sự thật không phải vậy, anh ngửa đầu lên, tầm mắt cố định trên mấy văn tự phức tạp kia.

Giống với Diệp Tuệ, cả anh và cô đều chưa từng tiếp xúc với văn tự thời Hạ Chu, nhưng thật ngạc nhiên là họ lại đọc hiểu được.

Trong Xướng âm Các rất sáng, tiếng hát vẫn vang lên không ngừng nghỉ, cả đoàn tiến đến, Diệp Tuệ đi đầu gõ cửa: “Có ai không?”

Tiếng hát vẫn tiếp tục, không có ai trả lời, Diệp Tuệ muốn đẩy cửa vào, nhưng lại hơi căng thẳng nên khựng lại.

Các khách mời cũng bị ảnh hưởng bởi cử chỉ của Diệp Tuệ, không khỏi lo sợ: “Hay là bảo người khác mở đi.”

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Diệp Tuệ gặp ma, nhưng cô vẫn chưa luyện được bản lĩnh không sợ trời không sợ đất, lúc thấy sợ, ánh mắt cô liền không nhịn được mà hướng về phía Thẩm Thuật.

Triệu Hủy nhận ra ngay, cô ấy cười híp mắt nhìn Thẩm Thuật: “anh trai quay phim ơi, anh mở cửa giúp chúng tôi được không?”

Thẩm Thuật cũng cảm giác được là Diệp Tuệ đang căng thẳng, vừa dứt lời, anh lập tức đi lên mấy bước, đứng chắn trước mặt Diệp Tuệ.

anh cúi đầu, không trao đổi ánh mắt với cô, chỉ đặt tay lên cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Mở cửa xong, anh cũng không nhìn Diệp Tuệ mà yên lặng lùi về.

anh đội mũ đen, vành mũ kéo rất thấp, che kín hai mắt, nhưng vẫn không che đi được góc mặt nghiêng.

Diệp Tuệ khẽ cười, nhưng kìm lại rất nhanh.

Từ lúc Triệu Hủy gọi Thẩm Thuật đến cho tới bây giờ, bình luận vẫn chạy không ngớt.

“Aaaaa chồng Diệp Tuệ đẹp trai quá đi!!! Trái tim thiếu nữ của tôi không thể chịu nổi rồi, hai người này tình chết mất!!!”

“Diệp Tuệ thấy sợ là theo bản năng nhìn Thẩm tổng luôn, ánh mắt cũng đáng yêu quá thể, còn anh đẹp trai nào đi mở cửa giúp như Thẩm tổng thì ban nốt cho tui đi.”

“Vợ chồng Hoa Thụy quả nhiên danh bất hư truyền, kể cả khi không nhìn nhau thì tôi vẫn nhìn ra đường từ hai vợ chồng nhà này.”

“Tôi trông thấy Diệp Tuệ cười trộm, có một anh chồng tốt như thế thì đúng là nằm mơ cũng cười đến tỉnh luôn, Thẩm tổng còn cưng chiều Diệp Tuệ như thế. Nhưng mà Diệp Tuệ cũng từng vì Thẩm Thuật mà bị tai nạn xe mà, Thẩm tổng không cưng cô ấy thì cưng ai.”

Trong khoảnh khắc khi Thẩm Thuật đẩy cửa ra, tiếng hát bên trong hình như hơi run lên một chút, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.

Khung cảnh bên trong hiện ra toàn bộ không sót một góc nào, có một tấm màn che, cái bóng của người hát phản chiếu lên tấm màn đó, gió vừa thổi, cái bóng cũng lay động theo.

Cảnh này thật sự khiến người ta sợ hãi, dù sao cũng đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong rồi, cả đoàn liền vội vã kéo Diệp Tuệ rời đi.

Người trợ lý rất hoang mang đi tới chỗ đạo diễn, nói nhỏ vào tai ông: “Bài nhạc ban nãy không phải là bài mà chúng ta đã yêu cầu.”

thật ra màn biểu diễn ca hát vốn đã được tổ chương trình sắp xếp từ trước, nhưng đến khi các khách mời nghe được, trợ lý đạo diễn mới phát hiện đây không phải bản gốc mà họ đã chuẩn bị.

Trợ lý sợ mình nhầm nên mới vội báo lại với đạo diễn, đạo diễn Tôn không để tâm lắm, ông nghĩ chắc là bài hát tổ chương trình yêu cầu hơi khó hát nên người bên trong kia mới tự chủ trương đổi bài khác.

“không sao, tạo được hiệu ứng tốt cho chương trình là được, bài mới nghe cũng không tệ.”

Trợ lý nhìn dáng vẻ tùy tiện của đạo diễn Tôn, thầm nghĩ thật ra thì ban nãy anh ấy đã thật sự nghĩ là có ma, dù sao bây giờ đang là ban đêm, có chuyện gì không thể xảy ra được chứ, với lại anh ấy đã từng nghe các nhân viên làm việc kể về những chuyện ma quái ở đây rồi.

Nhưng nhìn nét mặt hài lòng của đạo diễn, anh trợ lý liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Cả đoàn lại tiếp tục đi tới Đông cung, viện trưởng Hạ cũng đi cùng các nhân viên, lúc nhìn thấy Đông cung, ánh mắt chợt lóe lên.

Lúc này đến đây lại không có chuyện kỳ lạ nào xảy ra, không lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến chương trình sao?

Sau khi ghi hình ở Đông cung xong thì cũng sắp kết thúc chương trình, trời đã sắp sáng rồi.

đang lúc mọi người chuẩn bị kết thúc công việc thì đột nhiên Diệp Tuệ nghe thấy một giọng nói rất khẽ vang lên sau lưng.

“Thái tử phi.”

Diệp Tuệ sững người, cho là mình nghe nhầm nên không để tâm đến, nhưng một giây sau âm thanh đó lại vang lên lần nữa, ngữ điệu có phần nôn nóng: “Thái tử phi.”

Diệp Tuệ quay lại nhìn, thấy một ma nữ đang ôm đàn cổ đứng cách cô không xa, nhìn cô chăm chú.

Giờ khắc này, Diệp Tuệ nhận ra tầm mắt của ma nữ đúng là đang nhìn thẳng vào cô.

cô hoảng hốt, không nhịn được mà hỏi: “cô vừa mới gọi ai thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.