Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 134: Chương 134




Edit: Ngân Nhi​

Lúc Diệp Tuệ đưa tay nắm chặt lấy mũi kiếm, gần như cô không hề nghĩ ngợi gì cả, cô chỉ không muốn Lão thiên sư xúc phạm đến những hồn ma này.

Thanh kiếm mà Lão thiên sư đâm tới rất sắc, hành động của Diệp Tuệ lại vội vàng, nên phần da tay tiếp xúc với mũi kiếm nhanh chóng bị rách ra.

Lòng bàn tay Diệp Tuệ đau dữ dội, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt đẫm, máu tươi chảy từ miệng vết thương ra, lan xuống cả thân kiếm.

Thân kiếm rất lạnh, xúc cảm lạnh như băng truyền vào tay Diệp Tuệ, khiến cô cảm thấy máu mình như sắp đông lại.

“Thái tử phi!” Đại thần và tướng quân đều lo lắng nhìn vào tay Diệp Tuệ.

Tim Thẩm Thuật thắt lại, anh mất tỉnh táo, vẻ mặt trở nên bối rối, anh tiến lên cầm lấy cổ tay Diệp Tuệ, sợ làm vết thương cô nặng thêm nên rất cố gắng nhẹ tay.

“Bỏ tay ra!” Thẩm Thuật nghiêm giọng nói với cô.

Diệp Tuệ không nghe lời anh, tay cô vẫn nắm chặt mũi kiếm, nở nụ cười trấn an anh: “Đợi em một lát.”

Thẩm Thuật không nói được cô, ánh mắt tối sầm lại, tầm mắt chuyển hướng về phía kẻ gây họa, anh đè nén sự tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

Lão thiên sư kinh hãi khi thấy hành động đột ngột của Diệp Tuệ, ông ta sững sờ tại chỗ, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thuật hướng đến, ông ta mới tỉnh ngộ.

“cô mở tay ra đi, phải cầm máu ngay.” Lão thiên sư khuyên Diệp Tuệ, thấy Diệp Tuệ vẫn không chịu bỏ tay ra, ông ta lập tức nói thêm: “Tôi sẽ không làm hại đến họ nữa.”

Nghe thấy câu này, Diệp Tuệ mới chịu bỏ tay ra, lòng bàn tay cô đầy máu.

Lão thiên sư thu lại kiếm, tay cầm kiếm bất lực hạ xuống, ông ta thật sự đã bị hành động này của Diệp Tuệ dọa sợ rồi.

Lúc Diệp Tuệ bỏ tay ra, Thẩm Thuật cởi ngay áo khoác của mình rồi quấn vào tay cô, lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt chỉ toàn sự tức giận.

anh quấn chặt áo vào tay cô, nghĩ phải cầm máu thật nhanh, giọng anh có phần luống cuống: “Phải đến bệnh viện ngay.”

Diệp Tuệ nắm chặt lòng bàn tay, kéo tay Thẩm Thuật: “Em không sao, trước tiên cứ giải quyết mọi chuyện cho xong đã.”

Thẩm Thuật không nói gì, hiển nhiên là không đồng ý với lời đề nghị của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nhìn thấu sự không hài lòng của anh, liền dựa sát vào anh nói: “Chồng à, em thật sự không sao mà, chỉ lần này thôi, từ lần sau chuyện gì em cũng nghe theo anh hết.” Diệp Tuệ nói bé để người khác không nghe thấy, ngữ điệu còn cố ý tỏ ra nũng nịu.

Diệp Tuệ nhìn Lão thiên sư: “Chuyện đã qua mấy trăm năm rồi, khi đó giết chóc cũng là để bảo vệ cho nhiều sinh mạng khác thôi mà, không phải sao?”

Nếu không có Cố tướng quân chinh chiến sa trường thì cũng sẽ không có nhiều người được sống.

“Nếu được sinh ra trong một thời đại hòa bình thì làm gì có ai muốn tay mình dính đầy máu tươi?” Diệp Tuệ vì chảy nhiều máu nên sắc mặt hơi tái đi, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.

“Thiên sư, cho bọn họ được đầu thai đi, bọn họ đã mệt mỏi suốt mấy trăm năm rồi.”

Lão thiên sư ngỡ ngàng, thật sự bị lay động vì lời Diệp Tuệ nói, ông ta cười khổ một tiếng, nói: “Là do tôi cổ hủ cố chấp, bây giờ tôi đi về luôn đây.”

Diệp Tuệ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười, gật đầu với Lão thiên sư: “Cảm ơn ông.”

Lão thiên sư liên tục xua tay, thu dọn đồ đạc rồi cùng đồ đệ rời khỏi cung điện Hạ Chu.

Tướng quân và đại thần đứng một bên đều đã đỏ hoe hai mắt, ánh mắt họ nhìn Diệp Tuệ đầy sự cảm kích.

Tâm nguyện của đại thần chính là được gặp lại thái tử và thái tử phi, giờ tâm nguyện đã được hoàn thành rồi, nán lại đây thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Đại thần hành lễ với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, ánh mắt là sự mãn nguyện vì sắp được siêu thoát.

Diệp Tuệ đoán không sai, sau khi hành lễ xong, bóng của đại thần dần mờ đi, trong suốt từng phần một, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Diệp Tuệ có thể nhìn thấy còn Thẩm Thuật thì không, cô nói với anh: “Ông ấy tan biến rồi.”

Tâm nguyện của tướng quân cũng đã hoàn thành, hẳn là hắn cũng sẽ chuyển thế đầu thai giống đại thần, bắt đầu một cuộc sống mới.

Tướng quân cầm lấy thanh kiếm trên mặt đất, hành lễ với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, hắn không nói được nên tất nhiên không thể truyền đạt lại suy nghĩ của mình cho Diệp Tuệ biết.

một giây sau, tướng quân chỉ vào thanh kiếm hắn đang cầm trên tay. Diệp Tuệ phần nào đoán được dụng ý của hắn, tướng quân đã mang đến phiền toái không cần thiết cho một số người, hiện tại hắn phải trở về rồi.

Tướng quân lui về một bên, chỉ chốc lát sau cả thanh kiếm và hắn đều biến mất không thấy đâu nữa.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, buồn bã nói: “Bọn họ đi hết rồi.”

Thẩm Thuật vỗ vai Diệp Tuệ, anh không thể tận mắt chứng kiến, nên không có cách nào để cảm nhận được giống như cô.

Bây giờ đối với anh thì chuyện quan trọng nhất là chữa lành vết thương trên tay Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật cầm tay cô, giữ chặt lấy vết thương: “Bây giờ có thể tới bệnh viện được rồi chứ?” anh không thể yên lòng được.

Diệp Tuệ gật đầu: “Mình đi thôi.”

Diệp Tuệ đi ra bên ngoài cung điện, quay người nhìn lại, lúc này Đông cung yên tĩnh lạ thường, giống như trước đây, không có một chút nhân khí.

Lúc Diệp Tuệ đẩy cửa ra, một cơn gió ấm áp nhẹ nhàng nổi lên xẹt qua chân cô, ngập tràn sắc xuân.

Thẩm Thuật đóng cửa Đông cung, khóa lại hết tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở đó.

Hai người rời khỏi Đông cung chưa bao lâu thì đúng lúc gặp viện trưởng Hạ đang đi về phía này, ông không biết là hai người ở đây nên hơi ngạc nhiên, ông chỉ biết là mình mời Chu thiên sư tới đây xem xét, lại không ngờ còn có cả vợ chồng Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ chủ động cười nói: “Xin lỗi viện trưởng Hạ, vì có chút chuyện nên tôi phải tới đây, chưa báo với viện trưởng một tiếng mà trực tiếp đi vào luôn.”

cô chỉ vào Đông cung phía sau: “Thiên sư đã đi rồi, chuyện ở đó cũng đã giải quyết xong, lần sau sẽ không xuất hiện những chuyện kỳ lạ nữa đâu.”

nói xong, cô gật đầu một cái với viện trưởng Hạ, không đợi ông trả lời mà rời đi luôn.

Viện trưởng Hạ ngơ ngẩn một lúc mới phản ứng kịp, tầm mắt nhìn về hướng Đông cung cách đó không xa.

Chuyện viện trưởng Hạ mời thiên sư đến Đông cung không được công bố ra bên ngoài, chỉ có một mình ông biết, tất nhiên ông cũng sẽ không nói ra chuyện Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng từng đến đó.

Xe của Thẩm Thuật đỗ bên ngoài cung điện Hạ Chu, anh lo Diệp Tuệ mất máu quá nhiều nên chăm sóc dìu đỡ cô đi như một bệnh nhân, làm cho cô dở khóc dở cười.

Diệp Tuệ kháng cự mấy lần rồi thôi, mặc dù hầu như chuyện gì Thẩm Thuật cũng nghe lời cô, nhưng riêng chuyện cô bị thương thì không cho phép thương lượng. Ban nãy thì anh nhân nhượng cô một lần, nhưng bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, đến lúc bắt đầu tính sổ với cô rồi đây.

Diệp Tuệ ngồi vào ghế lái phụ, vừa muốn giơ tay kéo dây an toàn thì Thẩm Thuật lập tức ngăn cô lại: “Để anh làm, em cứ ngồi yên đi.”

Diệp Tuệ quên mất là tay mình bị thương, suýt thì dùng luôn cái tay đang đau để cầm dây an toàn.

Thẩm Thuật như đang xử lý một chuyện gì đó rất nghiêm trọng, anh cầm tay cô để lên đầu gối, không cho cô lộn xộn, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô.

Lúc làm những việc này, anh vẫn luôn cau mày không thể thả lỏng, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Diệp Tuệ cười khẽ một tiếng, mặt anh ở ngay gần cô, cô liền ngồi thẳng dậy hôn lên má anh một cái.

Hôn xong, cô cũng không lui về sau mà nói nhỏ vào tai anh: “Xin lỗi anh, để anh phải lo lắng rồi.”

cô lại hôn nhẹ lên tai anh, ý đồ lấy lòng rất rõ ràng: “Chồng ơi, anh đừng giận nữa nha.”

Diệp Tuệ làm như thế thì làm sao Thẩm Thuật giận nổi nữa, anh bất đắc dĩ thở dài, từ trước đến giờ anh vẫn luôn chịu thua cô.

“Lần sau không cho phép làm thế nữa.”

Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật đã dịu giọng đi thì lập tức gật đầu: “Tất nhiên rồi, sau này em sẽ đặt bản thân lên hàng đầu, tuyệt đối không để mình bị thương đâu.”

Diệp Tuệ nghe lời nhanh thế này thì càng khiến cho Thẩm Thuật không tin cô hơn, thôi thì về sau anh sẽ chú ý đến cô nhiều hơn vậy, không cho cô tự tung tự tác nữa.

Thẩm Thuật đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, lái xe tới bệnh viện.

Lúc đang trên đường anh đã gọi trước cho Mạnh Hàn để anh ấy chuẩn bị sẵn sàng luôn.

Sau khi đến viện, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật xuống xe rồi đến phòng bệnh, Mạnh Hàn đã ở đó chờ hai người rồi.

Có một y tá ở một bên hỗ trợ đang thu dọn đồ trên tay, vừa trông thấy Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau đi vào thì lập tức giật mình đứng sững lại.

Mất một lúc thì y tá mới ý thức được, thế mà mình lại được tận mắt nhìn thấy vợ chồng Hoa Thụy ở đây rồi! cô ấy khó nén nổi sự kích động nhìn Diệp Tuệ, may là hôm nay cô ấy đổi ca với đồng nghiệp khác, không thì đã bỏ lỡ rồi.

Nếu cái cô y tá hôm nay có việc bận phải đổi ca mà biết chuyện này thì nhất định sẽ hối hận vì hôm nay mình không ở đây.

Diệp Tuệ cười với cô y tá một cái rồi ngồi xuống giường bệnh, Thẩm Thuật đứng cách cô một đoạn không xa.

Mạnh Hàn nhìn qua vết thương của Diệp Tuệ, vết thương rất sâu, hẳn là bị một vật sắc nhọn đâm vào: “Phải khâu rồi, vết thương sâu lắm.”

Mạnh Hàn nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thuật rất cưng vợ, chỉ va đập vấp ngã nhẹ cũng không chịu được rồi, giờ phải khâu vết thương thì không biết cậu ấy có lo lắng không đây.

“Có thể sẽ để lại sẹo đấy, em có để ý không?”

Diệp Tuệ cười nói: “không sao đâu ạ, làm phiền anh rồi.”

Thẩm Thuật nghe thấy câu này thì ánh mắt tối đi, Diệp Tuệ nhận ra ngay cảm xúc của anh, liền dùng cái tay không bị thương kéo anh lại ngồi xuống giường bệnh cùng cô: “Thẩm Thuật, lát nữa tay em sẽ đau đấy, anh ngồi cạnh em nhé.”

Lúc mới bị kiếm đâm cho một vết dài vào tay, rồi còn ngồi xe tới bệnh viện cũng không thấy cô nhăn mày lần nào, thế mà bây giờ lại kêu đau với Thẩm Thuật.

Lực chú ý của anh bị dời đi, anh cầm lấy tay cô, nói: “Được, anh ngồi đây với em.”

Mạnh Hàn thầm tặc lưỡi trong lòng, Diệp Tuệ làm vậy rõ ràng là để trấn an Thẩm Thuật, hai người này đúng là rất hợp nhau. một khúc gỗ như Thẩm Thuật mà Diệp Tuệ cũng dỗ dành được.

Nhưng mà hai người không chú ý đến một người độc thân đang ở ngay bên cạnh sao hả? anh ấy là bác sĩ, ở đây để chữa bệnh chứ không phải đến xem hai người vung cẩu lương đâu nhé!

Suy nghĩ của cô y tá thì hoàn toàn khác Mạnh Hàn, cô ấy nhìn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ tình cảm với nhau mà hưng phấn đến đỏ cả mặt, thì ra hai vợ chồng nhà này lại ngọt ngào đến vậy, rõ ràng không phải là fan cp bọn họ tưởng tượng linh tinh, tan việc về nhà nhất định phải chia sẻ chuyện này lên Weibo mới được.

Mạnh Hàn không biết suy nghĩ của cô y tá trẻ, anh ấy bắt đầu khâu vết thương cho Diệp Tuệ, nhưng khâu được một nửa thì anh ấy suýt mất kiên nhẫn để khâu nốt luôn rồi.

Lúc anh ấy khâu vết thương, người bị thương là Diệp Tuệ thì không có phản ứng gì, nhưng người nào đó bên cạnh cô mới là lạ cơ, vết thương có phải ở trên tay cậu ta đâu mà cứ phải xị cái mặt ra như thế?

Mạnh Hàn bị ánh mắt nóng rực kia theo dõi, đành phải cố nhẹ nhàng hết sức có thể, kiên trì khâu cho xong vết thương.

Làm xong, anh ấy nhìn Thẩm Thuật nói: “Tôi nói này Thẩm Thuật, cậu đúng là không có tiền đồ gì cả, nếu sau này Diệp Tuệ sinh con thì đến lúc ấy cậu phải làm sao đây?”

Lúc ấy sợ là Thẩm Thuật sẽ không chịu đứng bên ngoài phòng sinh mà chờ đâu, không xông thẳng vào trong đã là may lắm rồi.

Thẩm Thuật bị Mạnh Hàn trêu ghẹo nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngược lại còn liếc nhìn anh ấy, nói: “Đấy là vì cậu vẫn chưa tìm được người làm cho cậu không còn tiền đồ thôi.”

Mạnh Hàn bị đâm trúng chỗ đau, suýt nữa thì bị Thẩm Thuật làm cho tức chết, thằng bạn thân lâu năm này thế mà lại xát muối vào vết thương của anh như vậy.

Khâu xong vết thương, Mạnh Hàn bị Thẩm Thuật đuổi ra khỏi phòng bệnh luôn, tất nhiên là trước khi anh ấy rời đi, Thẩm Thuật còn cực kỳ cẩn thận hỏi han về những điều cần chú ý khi xử lý vết thương.

Mạnh Hàn cũng không muốn làm bóng đèn, liền rời khỏi phòng bệnh. cô y tá trẻ thì sợ sau này không còn cơ hội gặp nữa nên mạnh dạn hỏi xin chữ ký của Diệp Tuệ: “Chị có thể cho em xin chữ ký được không ạ?”

Diệp Tuệ sững người một chút rồi thoải mái đồng ý: “Được chứ.”

cô y tá hưng phấn đưa giấy bút tới để Diệp Tuệ ký vào.

Sau khi y tá ra ngoài, Diệp Tuệ cũng chuẩn bị ra về, nhưng lại bị Thẩm Thuật giữ lại: “Em ngồi đây nghỉ khoảng nửa tiếng nữa đi. Vừa nãy máu chảy nhiều quá, anh không yên tâm.”

Diệp Tuệ nói mình đã không sao rồi nhưng Thẩm Thuật không nghe cô, anh bắt cô ngồi trên giường bệnh rồi gọi đồ ăn cho cô, thực đơn anh chọn đương nhiên có tác dụng bổ máu, có gan heo xào, súp gan heo và mì gan heo.

Diệp Tuệ nhìn bữa tiệc gan heo trước mặt, may là cô có thể ăn được gan, chứ không thì làm sao nuốt nổi.

cô biết là Thẩm Thuật đang lo lắng cho mình, với lại vì cô không nghe lời anh nên mới đến bệnh viện muộn, làm vết thương bị chảy nhiều máu hơn.

Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ cầm đũa lên thì mới yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.

Y tá trẻ vừa mới trở về phòng làm việc thì các y tá khác liền lập tức ra đón: “Thế nào thế nào? Diệp Tuệ ngoài đời nhìn xinh không? Chồng cũng đi cùng luôn à?”

cô y tá cẩn thận lấy tờ giấy có chữ ký của Diệp Tuệ ra: “Tay Diệp Tuệ bị thương mà vẫn ký tên cho tôi đây này, ngoài đời nhìn đẹp hơn trên TV nhiều, cực kỳ xứng đôi với Thẩm tổng.”

“Aaaa, làm fan của cô ấy sớm hơn có phải tốt không, Diệp Tuệ chỉ là kết hôn sớm thôi mà, có gì mà không được chứ.”

Các y tá khác cũng gật đầu đồng ý, ai cũng ghen tỵ với cô y tá được tiếp xúc gần với Diệp Tuệ kia.

Dưới sự giám sát của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ phải nhét đầy một bụng gan heo rồi mới được rời bệnh viện, Thẩm Thuật lái xe đưa cô về nhà, hôm nay việc ở công ty không nhiều, anh sẽ ở nhà với cô.

Diệp Tuệ ở nhà chẳng phải làm gì hết, vì Thẩm Thuật cái gì cũng làm giúp cô hết rồi.

Thấy phản ứng của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ suýt thì hoài nghi mình bị mắc bệnh nan y gì đó, cô phải nằm yên trên giường, ngay cả lúc ăn cơm anh cũng bưng đến tận giường rồi đút cho cô ăn từng thìa một.

Đến khi Thẩm Thuật còn định đút cả nước cho cô uống thì cô mới phải lên tiếng kháng nghị: “Thẩm Thuật, em chỉ bị thương một bàn tay thôi mà, có phải là bị phế cả hai tay đâu.”

Thẩm Thuật không còn cách nào khác là nhét cốc nước vào bên tay không bị thương của cô, để cô tự uống. không những thế anh còn cẩn thận để điều khiển TV vào tay cô luôn, nhìn anh như vậy, tim cô cũng nhũn ra rồi.

cô vòng một tay ôm lấy cổ anh: “Thẩm Thuật, sao anh lại tốt với em thế?” nói xong, cô còn dụi dụi vào mặt anh.

Thẩm Thuật bị hành động của Diệp Tuệ chọc cười, khóe môi cong lên, nhưng một giây sau anh lại căng thẳng cầm lấy tay cô, động tác cẩn thận đặt tay cô xuống giường.

Mặc dù tay bên này không bị thương, nhưng nhỡ mà co duỗi làm ảnh hưởng đến vết thương bên tay kia thì không được.

Sau một ngày được chồng chăm như chăm heo, ngày hôm sau Diệp Tuệ bất ngờ nhận được tin tức từ viện bảo tàng, bấy giờ Thẩm Thuật mới đồng ý cho cô ra ngoài, cả anh và cô đều đoán được sở dĩ hồn ma tướng quân không siêu thoát luôn là vì hắn còn muốn để lại thanh kiếm ở viện bảo tàng.

Vì thanh kiếm không cánh mà bay nên viện bảo tàng đang lo sứt đầu mẻ trán, với tính cách của tướng quân thì hắn tuyệt đối không muốn gây phiền toái cho mọi người.

Thẩm Thuật đã nhờ người quen để ý theo dõi tin tức về thanh kiếm, có tin gì thì báo cho anh ngay.

Sau khi nghe tin, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lập tức lên xe đến viện bảo tàng.

Bây giờ vẫn còn sớm, còn một lúc nữa mới đến chín giờ, hai vợ chồng có thể tranh thủ gặp tướng quân lần cuối cùng.

Thẩm Thuật nhờ người quen giúp đỡ, để viện trưởng dẫn anh và Diệp Tuệ đi vào trước khi bảo tàng đến giờ mở cửa.

Lúc viện trưởng nhìn thấy Diệp Tuệ và Thẩm Thuật thì sững người, không ngờ người mà ông ra tiếp đón lại là hai người họ.

Diệp Tuệ gật đầu với viện trưởng: “Chào ông.”

Viện trưởng nghe Diệp Tuệ nói xong thì mới lấy lại được tinh thần, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ có thể hai vợ chồng nhà này cảm thấy có hứng thú với thanh kiếm nên mới muốn vào xem.

Cũng may là thanh kiếm đã trở lại, nếu không thì chức vụ này ông cũng không giữ nổi.

Diệp Tuệ đi theo sau viện trưởng, cô hỏi: “Thanh kiếm kia xuất hiện lại khi nào vậy ạ?”

Mặc dù chuyện thanh kiếm biến mất đã được bọn họ giữ bí mật, nhưng viện trưởng biết là hai vợ chồng Diệp Tuệ đã biết chuyện này.

Ông cười nói: “Tối qua thanh kiếm vẫn không thấy đâu, nhưng rạng sáng nay lại đột nhiên xuất hiện, có thể là tên trộm kia thấy cắn rứt lương tâm nên đã đem trả.”

Viện trưởng không muốn liên tưởng chuyện này đến vấn đề tâm linh, cho nên tìm một lý do hợp lý để người ta tin tưởng.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười trong ánh mắt đối phương.

Hai vợ chồng đi đến khu trung tâm triển lãm, thanh kiếm đã nằm yên bên trong lồng kính, giống như nó chưa từng rời khỏi đây vậy.

Lúc này viện trưởng có điện thoại, ông nhìn Diệp Tuệ nói: “Tôi có chút chuyện phải xử lý, tôi sẽ quay lại ngay.”

Viện trưởng vừa hay cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật có không gian riêng để gặp tướng quân lần cuối.

Viện trưởng vừa rời đi, bóng đen trên thân kiếm từ từ hiện lên, biến thành hình người đứng trước mặt Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ có thể nhìn ra được là ám khí và oán niệm trên người tướng quân đã tan biến hết rồi, nét mặt hắn bình thản, dường như những ký ức xưa cũ đã trôi qua trước đây đều đã lắng đọng lại, không còn quấn lấy hắn nữa.

Tướng quân không nói gì, chỉ giơ tay hành lễ.

Diệp Tuệ thoáng giật mình, cô hỏi: “Ngươi chuẩn bị đi sao?”

Tướng quân gật đầu, đầu tiên hắn cúi đầu với Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, sau đó xoay người nhìn thanh kiếm.

Thanh kiếm này là của thái tử ban cho hắn, về sau nó đã cùng hắn chinh chiến sa trường, cùng hắn đi qua một đời, còn cùng hắn vượt qua mấy trăm năm buồn chán.

Bây giờ hắn phải đi rồi, thật sự có chút luyến tiếc.

Tướng quân đưa tay sờ lên thân kiếm, quý trọng như con mình, nhẹ nhàng lướt qua như một lời từ biệt cuối cùng.

Lúc này viện trưởng đã nghe điện thoại xong, ông quay lại khu triển lãm.

Ông nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở hai vợ chồng: “Sắp đến giờ mở cửa bảo tàng rồi.”

Vừa dứt lời, Diệp Tuệ phát hiện bóng của tướng quân đã hoàn toàn tan biến trong không khí, thanh kiếm thì vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Ngay trong khoảnh khắc tướng quân rời đi, thanh kiếm cũng bắt đầu thay đổi, nhanh chóng bị gỉ với một tốc độ không tưởng.

Thân kiếm hiện đầy vết loang lổ, không còn sáng và bén như trước, bây giờ thanh kiếm này nhìn mới giống một thanh kiếm có tuổi đời mấy trăm năm, nhuốm vẻ tang thương của thời gian.

Chủ nhân của nó đã đi, cho nên nó cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, tựa như linh hồn của nó cũng đã đi theo tướng quân luôn rồi.

Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn cảnh này, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật, bối rối gọi: “Thẩm Thuật.”

Thẩm Thuật cũng nhìn thấy, anh cầm lấy tay cô để trấn an.

“Cái…Cái…Cái này…” Viện trưởng không ngờ lúc mình quay về thì lại trông thấy cảnh này, tâm trạng của ông bây giờ thật sự không thể diễn tả được bằng ngôn từ.

Thanh kiếm đang bóng loáng lại nhanh chóng gỉ đi trước mặt ông, không có ai đụng vào, cũng không có ngoại lực tác động, cứ tự nhiên mà biến thành như vậy.

Viện trưởng ngay cả thở cũng không bình thường được, ông run rẩy lấy điện thoại ra: “Tôi phải báo cáo lại chuyện này cho cấp trên ngay.”

Ông như người mất hồn vò đầu bứt tai, vừa đi vừa gọi điện thoại, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cũng không nán lại thêm mà ra về luôn.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ mở cửa, viện trưởng nhận được lệnh của cấp trên, vẫn trưng bày thanh kiếm theo đúng hạn thông báo, thanh kiếm bây giờ như thế nào thì cứ để nguyên thế.

Lúc được khai quật từ lòng đất, thanh kiếm này thu hút sự chú ý vì không hề bị gỉ sét sau hàng trăm năm, thời gian trước thanh kiếm đột nhiên không được trưng bày nữa cũng khiến cho người ta bàn luận sôi nổi. Thậm chí có người biết chuyện đã nói sở dĩ thanh kiếm không được mang ra triển lãm nữa là vì nó đã biến mất dưới tình huống không hề có ai đụng vào, hơn nữa còn không để lại bất kỳ một dấu vết gì.

Về sau, thanh kiếm bỗng dưng lại xuất hiện trở lại, nhưng lại hoen gỉ trong nháy mắt.

Mọi người hầu như đều hứng thú với những câu chuyện mang tính tâm linh, qua những lời bàn luận, thanh kiếm này cũng vì thế mà càng thêm phần bí ẩn.

Cho dù người ta có tập trung nghiên cứu đến đâu thì cũng sẽ không có ai tìm được ra lý do chính xác cho chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.