Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 138: Chương 138




Edit: Ngân Nhi​

Lúc Diệp Tuệ mở mắt, cô phát hiện cơ thể mình đang lơ lửng giữa không trung, nhẹ như bay, gần như không có sức nặng.

Diệp Tuệ nhất thời không kịp phản ứng, cô kinh ngạc giơ tay ra, hình như có thể chạm vào trần nhà.

cô nghiêng đầu, rèm cửa đã bị kéo kín, chỉ có cửa sổ phía bên phải ngoài cùng được mở một nửa cho ánh nắng chiếu vào trong phòng.

Ánh mặt trời chói lóa, cảm giác như có thể khiến người ta bị bỏng, Diệp Tuệ hơi e sợ, không thích chút nào.

Chuyện này là sao?

cô thử cử động cơ thể mình, chỉ cần trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ là thân thể có thể chuyển động theo ý thức của cô luôn.

cô xoay người, giống như lông vũ bị gió nhẹ thổi bay đi.

Lúc xoay người, cô mới phát hiện ra điều khác thường.

Trong phòng còn có một phân thân của cô đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, xung quanh là đủ các loại thiết bị y tế và những tiếng tít tít.

Nếu người đang nằm trên giường kia là cô, vậy thì cô là ai?

Diệp Tuệ sững sờ nhìn mình trên giường bệnh, cơ thể cũng theo bản năng chậm rãi bay đến gần.

cô run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào mình, nhưng vì sợ hãi nên lại thu tay về.

Nếu cô đoán không nhầm thì lúc này cô đã biến thành linh hồn tách biệt với cơ thể, cho dù chưa biến thành ma thì cũng không khác gì lắm.

Trước đây cô đã từng nhìn thấy vô số ma quỷ, cho đến bây giờ vẫn chỉ dùng góc độ của một con người để nhìn họ, chưa từng trải qua tình trạng như bây giờ.

Nhưng hiện tại, cô không thể tìm được ai để giúp đỡ.

cô bay đến bên giường bệnh, mắt chua xót, trong lòng nhẩm tên Thẩm Thuật, Thẩm Thuật, bây giờ anh đang ở đâu?

Giống như thần giao cách cảm, Diệp Tuệ vừa nghĩ đến anh thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Thuật đi từ bên ngoài vào.

cô mừng rỡ, nhưng một giây sau lại bị vẻ tiều tụy của Thẩm Thuật dọa sợ.

Dường như anh đã phải trải qua những tháng ngày rất đau khổ, dáng vẻ anh đầy sự mỏi mệt và u sầu, ánh mắt cũng ảm đạm, không có một chút sức sống.

Thẩm Thuật thế này khiến cho tim cô nhói đau, cơn đau từ tim lan tràn ra khắp cơ thể.

cô che miệng, nước mắt chảy dài rơi xuống người cô, cô nhận ra dù có biến thành linh hồn thì nước mắt vẫn nóng hổi như thế.

Diệp Tuệ khóc một lúc rồi kìm lại ngay, cho dù bây giờ Thẩm Thuật không nhìn thấy cô, nhưng cô nhớ rõ là anh không thích cô khóc, cô khóc anh sẽ đau lòng.

cô mở to mắt nhìn anh, anh xoay người đóng cửa lại, động tác rất nhẹ nhàng, hình như là sợ sẽ đánh thức cô.

Nhưng ngay sau đó, tay đang cầm tay nắm cửa của anh bỗng khựng lại một chút, anh cúi đầu cười khổ, lúc này mới nhớ ra là Diệp Tuệ vẫn còn đang ở trạng thái hôn mê.

Nếu chỉ một tiếng đóng cửa có thể đánh thức cô thì anh sẵn sàng đốt pháo dưới cổng bệnh viện luôn, hy vọng tiếng pháo có thể kéo cô ra khỏi giấc mộng dài này.

Sau khi đóng cửa lại, tầm mắt anh nhìn Diệp Tuệ trên giường bệnh, lúc ấy ánh mắt mới có chút tia sáng.

anh ngồi xuống giường bệnh, ánh mắt thâm tình cất giấu nỗi buồn riêng: “Diệp Tuệ, sao em vẫn chưa tỉnh? Nếu em mà trông thấy bộ dạng của anh lúc này thì chắc chắn sẽ mắng anh cho xem.”

Thẩm Thuật thủ thỉ một mình, anh không biết Diệp Tuệ có nghe được không, nhưng ngày nào anh cũng kiên trì kể chuyện xảy ra trong ngày cho cô nghe.

Nhìn anh giống như đang nói chuyện tâm sự với vợ mình rất bình thường, chỉ là đáp lại anh chính là sự im lặng mà thôi.

Qua lời Thẩm Thuật, Diệp Tuệ biết mình đã hôn mê hơn nửa tháng, anh cũng đã ở đây trông cô chừng ấy thời gian rồi.

Thân thể cô bay về phía anh, theo bản năng vươn tay ra muốn chạm vào anh, an ủi anh.

Nhưng khi tay cô chạm vào anh, xúc cảm nóng cháy đau đớn lập tức ập đến, tràn ra khắp cánh tay cô, không khác gì bị lửa thiêu.

Cơn đau cực độ khiến cô không chịu nổi phải thu tay về.

Diệp Tuệ cười khổ nhìn đầu ngón tay mình, bây giờ cô coi như biến thành ma một nửa rồi, cho nên dương khí của Thẩm Thuật mới khắc cô như vậy.

Vào lúc này, Diệp Tuệ chỉ biết suy nghĩ tích cực là dương khí của chồng cô quả nhiên danh bất hư truyền, phải tự mình tiếp xúc thì mới biết được là anh lợi hại cỡ nào.

Nhưng cô không từ bỏ đâu, vất vả lắm mới có cơ hội đến gần anh được mà, cô lại đưa tay ra một lần nữa, kể cả có bị cháy thì cô cũng sẽ kiên trì.

Lần này kết quả vẫn như nhau, lúc cô đưa tay muốn nắm lấy tay anh, cơn đau mãnh liệt lại ép cô phải rút tay về.

Diệp Tuệ không đưa tay ra nữa mà chọn cách ngồi xuống cuối giường, cách anh một đoạn ngắn, tuy không thể chạm vào anh, nhưng cô có thể ngồi cạnh anh, yên lặng nhìn anh cũng được rồi.

Thẩm Thuật không thể nhìn thấy linh hồn giống Diệp Tuệ nên tất nhiên không thể nhìn thấy cô đang ở ngay bên cạnh anh.

Nếu anh mà biết chuyện này thì chắc chắn anh sẽ mong có được năng lực giống Diệp Tuệ, tuy chỉ nhìn thấy linh hồn cô nhưng cũng đủ an ủi lắm rồi.

anh đau lòng nhìn những mũi kim trên tay Diệp Tuệ, anh cẩn thận đưa tay ra, tránh chỗ kim tiêm đang cắm trên mu bàn tay cô, muốn nắm lấy tay cô.

Nhưng một giây sau, ánh mắt anh tối đi, sau đó tràn ngập lửa giận.

Lúc chăm sóc Diệp Tuệ anh luôn rất cẩn thận, không bao giờ phân tâm, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, trong thời gian cô hôn mê, anh nhất định phải chăm sóc cô thật tốt.

Nếu Diệp Tuệ mà tỉnh lại, thấy anh không chăm sóc tốt cho cô thì cô sẽ giận anh cho xem.

Thế mà lúc này anh phát hiện đầu ngón tay cô có vết thương, giống như bị thứ gì đó động vào, còn chảy máu nữa.

anh nhẹ nhàng đặt tay cô xuống giường, đắp kín chăn cho cô.

anh cố nén sự tức giận, đứng bật dậy, Diệp Tuệ bị động tác của anh làm cho giật mình, lập tức lui về sau, sợ đụng vào người anh.

Thẩm Thuật bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, Diệp Tuệ cũng vội vàng đi theo.

anh đi thẳng đến phòng làm việc của Mạnh Hàn, lúc này bên trong chỉ có một mình Mạnh Hàn, trên bàn anh ấy là bệnh án của Diệp Tuệ, anh ấy cau mày, vẻ mặt nghiêm túc xem đi xem lại vài lần.

Mạnh Hàn biết, nếu Diệp Tuệ mà không tỉnh lại thì Thẩm Thuật cũng sẽ không trụ được.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người tiến vào tất nhiên là Thẩm Thuật.

Mạnh Hàn gấp lại bệnh án, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cười nói: “Sao cậu không ở với Diệp Tuệ mà qua chỗ tôi làm gì?”

Thẩm Thuật gấp gáp nói: “Ngón tay Diệp Tuệ bị thương, hình như là bị thứ gì đó làm bỏng.”

Mạnh Hàn sững người, lập tức đi theo Thẩm Thuật vào phòng bệnh, anh ấy nhìn kỹ vết thương trên ngón tay Diệp Tuệ, đúng như Thẩm Thuật nói, đây chính xác là vết bỏng.

Kỳ lạ là Diệp Tuệ không thể nào có tiếp xúc với người nào khác được, cô vẫn luôn được Thẩm Thuật chăm nom, hơn nữa những bác sĩ và y tá điều trị cho cô cũng được tuyển chọn nghiêm ngặt, không thể xảy ra sự cố gì được.

“Cậu đừng gấp, vết thương không nghiêm trọng, bôi thuốc là sẽ khỏi thôi.” Mạnh Hàn biết khoảng thời gian này Thẩm Thuật rất nhạy cảm, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến anh hoảng hốt, cho nên việc đầu tiên là phải trấn an anh.

Thẩm Thuật nhíu chặt mày, nhìn vết thương của Diệp Tuệ: “Cậu đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ bôi cho Diệp Tuệ.”

Mạnh Hàn thấy Thẩm Thuật đã dời đi sự chú ý thì lập tức đồng ý với anh.

Thẩm Thuật kìm chế cơn giận, cẩn thận bôi thuốc cho Diệp Tuệ, Mạnh Hàn không đành lòng nhìn bóng lưng anh, nếu còn tiếp tục như vậy thì Thẩm Thuật sẽ đi tới bờ vực sụp đổ mất.

Nhưng anh ấy không phải người trong cuộc, cho dù có khuyên nhủ bao nhiêu thì Thẩm Thuật cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, việc này anh ấy không thể giúp được.

Mạnh Hàn thở dài, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không biết, hai vợ chồng đang sống hạnh phúc lại thành ra như vậy, một người thì hôn mê, một người thì như người mất hồn.

Mạnh Hàn xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại không gian riêng cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ cũng trông thấy phản ứng của Mạnh Hàn, cô nhìn Thẩm Thuật đang hết sức chăm chú bôi thuốc cho cô, mũi cô cay cay, một lần nữa ngồi xuống giường nhìn anh.

Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Thuật đi đâu thì cô sẽ theo đó, một bước cũng không rời, thỉnh thoảng cô lại gặp vài người lui tới phòng bệnh, chờ đợi một lúc rồi lại thất vọng đi ra.

Diệp Tuệ thật sự lo lắng đến một ngày Thẩm Thuật sẽ hoàn toàn suy sụp không gượng dậy được nữa, cô phải luôn theo sát để ý đến anh.

“Thẩm Thuật, hôm nay anh ăn ít cơm quá, em đau lòng lắm đấy.”

“Thẩm Thuật, món kia là món em thích nhất đó, anh ăn nhiều thêm vài miếng giúp em đi.”

“Thẩm Thuật, lúc đi lại anh phải nhìn xuống đất nhé, đừng để bị ngã, đường đường là Thẩm tổng Hoa Thụy mà bị ngã chổng vó lên trời thì không hay đâu nha.”

Dù là lúc Thẩm Thuật ăn cơm hay đi lại, Diệp Tuệ đều luôn theo sát anh, miệng không ngừng càm ràm.

cô cũng thấy hơi lạ, kể cả cô có đứng ngay cạnh nói to cỡ nào thì anh cũng không nghe thấy, giống như có một thứ vô hình gì đó đang ngăn cách anh và cô vậy.

Tuy Thẩm Thuật không đáp lại cô, nhưng Diệp Tuệ vẫn cứ nói, cô muốn cho thế giới yên tĩnh của anh trở nên sôi động hơn.

rõ ràng anh và cô ở gần nhau đến vậy, nhưng lại không thể gặp được nhau, bọn họ chắc hẳn là một cặp vợ chồng đáng thương nhất rồi.

Diệp Tuệ phát hiện Thẩm Thuật rất ít về nhà, anh hầu như ở lại viện với cô luôn, ăn trong phòng bệnh, ngủ trong phòng bệnh.

Công việc ở công ty cũng bị anh mang đến phòng bệnh làm, thỉnh thoảng có việc gấp anh mới ra ngoài, nhưng cũng quay lại rất nhanh, giống như sợ mình về muộn chút thôi là sẽ mất cô mãi mãi vậy.

Diệp Tuệ đi theo Thẩm Thuật mấy ngày, lúc đi ngang qua hành lang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói ai đó gọi mình.

“Diệp Tuệ!” Ngữ điệu của người này có vẻ rất vui mừng.

Diệp Tuệ đứng lại, quay đầu nhìn, cô đã lâu rồi không nói chuyện với ai cho nên cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lúc cô quay người mới phát hiện chủ nhân của giọng nói kia cũng giống cô, là một linh hồn.

Hồn ma này tuổi không lớn, chỉ khoảng mười mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nên đỏ bừng, nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ rất chật vật, nhưng ánh mắt cô bé nhìn Diệp Tuệ rất kích động, lúc thấy Diệp Tuệ nhìn mình, cô bé liền lướt tới.

Diệp Tuệ nhìn cô bé khóc đến đáng thương, cô nhìn bóng lưng Thẩm Thuật đang đi về phòng bệnh, sau đó mới dời mắt đi, hỏi: “Em biết chị sao?” cô đứng ở góc hành lang, tránh ánh nắng mặt trời.

cô bé ma gật đầu lia lịa: “Chị là thần tượng của em, đương nhiên là em biết chị rồi.”

Diệp Tuệ giật mình, không ngờ dù đã biến thành linh hồn mà cô vẫn còn có thể gặp được fan của mình.

cô lại hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Vừa nghe cô hỏi, cô bé ma lại mếu máo sắp khóc tiếp: “Em bị tai nạn xe, cơ thể vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.”

Chả trách mà cô bé lại khóc thảm thương đến vậy, dù sao bất kể là ai mà tự nhiên biến thành hồn ma thì đều sẽ không thể chấp nhận được sự thật này, bản thân cô cũng vậy.

Diệp Tuệ vô cùng tiếc thương cho cô bé còn nhỏ tuổi, liền đưa tay xoa đầu cô bé: “Em đừng khóc.”

Tâm trạng của cô bé ma vẫn còn đang bàng hoàng ngơ ngác, được Diệp Tuệ dịu dàng an ủi, cô bé cũng dần ngưng khóc.

“Người ban nãy là chồng chị, em vẫn nhớ anh ấy.”

Diệp Tuệ nghe xong chỉ cười khổ.

cô bé nói tiếp: “Chị bị hôn mê, fan bọn em cũng khóc sưng cả mắt luôn, không ngờ sau khi em chết lại được gặp chị lần cuối.”

đang nói thì cửa phòng phẫu thuật được mở ra, thi thể của cô bé được đẩy ra ngoài, các bác sĩ xót xa thông báo tin buồn với gia đình.

trên hành lang lập tức vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết, cô bé ma nhìn người nhà mình, liền nén nước mắt quay đầu nói với Diệp Tuệ: “Em qua đó đây.”

Diệp Tuệ gật đầu, nhìn cô bé ma dựa vào bên cạnh mẹ mình, giống như một lời chào tạm biệt cuối cùng.

Diệp Tuệ không đành lòng nhìn tiếp, cô trở lại phòng bệnh, trong này cực kỳ yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng gào khóc bên ngoài nữa.

cô nhìn Thẩm Thuật càng ngày càng gầy đi, cô muốn anh biết đến sự tồn tại của cô bây giờ, cho dù anh không nhìn thấy cô nhưng vẫn có thể biết là cô đang ở ngay bên cạnh anh.

Chiều tối, lúc Thẩm Thuật có việc phải rời khỏi phòng bệnh, Diệp Tuệ không đi cùng anh mà quanh quẩn trong phòng bệnh vài vòng.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành những cái bóng lướt tới lướt lui trên mặt đất, cuối cùng biến mất hẳn.

Màn đêm buông xuống, gió đêm lùa vào khiến cho lòng người sầu não, Thẩm Thuật vẫn chưa về.

Diệp Tuệ không biết rõ anh đi đâu mà tìm, cô lo lắng nhìn ra cửa liên tục, tay nắm chặt lại.

Bịch một tiếng, có một món đồ để trên bàn bị cô hất xuống đất.

Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động khiến Diệp Tuệ giật mình, nhưng ngay lập tức hai mắt cô sáng lên, cô đã nghĩ ra cách rồi.

cô cảm thấy mình ngốc quá đi mất, mấy hôm nay vì quá bối rối nên đã quên mất mấy hành động của những hồn ma lúc trước cô nhìn thấy.

cô có thể di chuyển đồ vật trong phòng để Thẩm Thuật nhận ra sự tồn tại của cô, nhưng cô tuyệt đối phải cẩn thận, nếu bị Thẩm Thuật hiểu lầm là những hồn ma khác đến quấy rầy thì không hay cho lắm.

Bác sĩ và y tá đã đi vào mấy lần, Nghiêm Lam và Tiểu Lưu cũng tới, trạng thái của hai người tốt hơn Thẩm Thuật một chút, nhưng mặt mũi cũng rất tiều tụy.

Diệp Tuệ luôn theo sát hai người, sau đó tiễn hai người ra khỏi bệnh viện.

không bao lâu sau khi cô quay trở lại phòng bệnh thì cửa phòng được mở ra, Thẩm Thuật đi vào, bước đi rất gấp gáp, mãi đến khi nhìn thấy cô trên giường bệnh thì anh mới yên tâm.

anh không đi ngủ ngay mà ngồi trước bàn làm việc xử lý chuyện công ty.

Diệp Tuệ chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình.

Lúc này sự náo nhiệt của ban ngày đã không còn, xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh, dường như cả tiếng gió cũng ngưng lại, trong phòng bệnh chỉ có tiếng máy móc kêu tít tít.

Thẩm Thuật dồn sự chú ý vào công việc, nhưng vẫn thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Diệp Tuệ một cái.

Diệp Tuệ hít sâu một hơi, cô đi tới đứng đối diện anh, quét mắt nhìn cái bàn một lượt để xác định mục tiêu.

cô rón rén vươn tay ra, cẩn thận không chạm vào da thịt anh, động vào cái bút máy trên bàn, chiếc bút vốn đang nằm yên tự nhiên lại lăn đến bên tay Thẩm Thuật.

một giây sau, xúc cảm lạnh như băng từ bút máy chạm vào mu bàn tay anh, anh nhíu mày, đặt chiếc bút sang một bên rồi làm việc tiếp.

Diệp Tuệ không từ bỏ, trên bàn chất đống văn kiện giấy tờ, cô lấy một tờ giấy ở trên cao nhất, làm cho trang giấy bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Thẩm Thuật vẫn không bận tâm, anh chỉ cúi xuống nhặt tờ giấy lên rồi để lại chỗ cũ.

Diệp Tuệ thở dài, đành phải làm cách khác.

Lúc Thẩm Thuật đứng lên chuẩn bị ngồi lại ghế thì đột nhiên cảm nhận được một cơn gió từ phía sau, hơi nóng của mùa hè lùa vào từ cửa sổ.

Lúc này Thẩm Thuật mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh nhớ rất rõ là anh đã đóng cửa sổ rồi mà.

Mà trừ anh ra đâu có ai ra vào từ nãy giờ, sao cửa sổ lại mở ra được?

Đột nhiên anh nhớ đến mấy chuyện ma quỷ mà anh và Diệp Tuệ đã cùng trải qua, từ lúc cái bút máy lăn đến tay anh đến giờ đều là ma quỷ đang nghịch ngợm rồi.

anh nghiêm giọng: “Tôi không cần biết các người là ai, yêu cầu đi ra khỏi đây ngay lập tức, đừng làm phiền tới việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”

anh bước nhanh đến cửa sổ, đóng cửa lại, gió không lùa vào nữa, rèm cửa cũng thôi lay động.

Lúc anh quay người đi về chỗ thì thấy bút máy trên bàn đang dựng thẳng lên rồi lướt trên trang giấy, hình như vì anh ở cách xa nên hồn ma mới dám cầm bút máy lên viết.

Nếu là người bình thường trông thấy cảnh này vào buổi tối thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ, nhưng Thẩm Thuật mặt vẫn không biến sắc, thậm chí còn bước nhanh đến bên cạnh bàn.

Lúc anh về chỗ thì chiếc bút máy rơi xuống chỗ cũ, như thể ban nãy chỉ là ảo giác của anh vậy.

anh cúi đầu nhìn tờ giấy, trên đó viết bốn chữ: “Em Diệp Tuệ đây.”

Mấy chữ này đánh mạnh vào mắt anh, anh sững sờ nhìn một lúc lâu, sau đó run rẩy cầm tờ giấy lên.

anh nhìn đi nhìn lại, sau đó ngẩng lên nhìn hết các ngóc ngách trong phòng, khàn giọng hỏi: “Diệp Tuệ, là em sao?”

Vừa dứt lời thì một món đồ trang trí trong phòng rơi xuống, giống như trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.

Thẩm Thuật kích động nắm chặt tờ giấy, ngay cả việc nói cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

anh lại đặt một tờ giấy trắng trên bàn, để luôn bút máy bên cạnh: “Em viết tiếp đi.”

nói xong, chiếc bút máy mãi vẫn không chuyển động, không dựng lên để viết chữ như vừa nãy.

anh lập tức hồi phục lại tinh thần, suýt thì quên mất thể chất của mình, anh có thể làm cho các linh hồn bị thương, cũng có thể làm ảnh hưởng đến Diệp Tuệ bây giờ.

Thẩm Thuật nhanh chóng lui về sau mấy bước, đứng cách cái bàn một khoảng.

Mấy giây sau, chiếc bút máy lại đứng thẳng lên, viết xong liền bay tới bên chân Thẩm Thuật.

“Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, cho nên anh phải chăm sóc tốt bản thân mình nhé.”

Lúc này dáng vẻ Thẩm Thuật yếu ớt như một đứa trẻ, anh cực kỳ quý trọng nhìn những dòng chữ trên giấy, áy náy nói: “Từ nay anh nhất định sẽ nghe lời em.”

Từ sau khi anh biết đến sự tồn tại của Diệp Tuệ, anh và cô vẫn luôn giao tiếp với nhau trên giấy.

Vì chuyện này nên tâm trạng của Thẩm Thuật đã tốt hơn nhiều, mặc dù trước đó anh vẫn làm việc rồi giao tiếp bình thường, nhưng đến hôm nay mới thật sự cảm thấy có sức sống.

anh còn chủ động gọi cho Nghiêm Lam: “Mẹ, mẹ có nhớ lúc ở nhà Diệp Tuệ thích ăn món gì nhất không ạ? Ngày mai mẹ có thể nấu giúp con mấy món không?”

Nghiêm Lam nghe xong liền mỉm cười, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được gỡ xuống, sau khi Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật chưa ăn được một bữa nào tử tế.

Bà rất hy vọng Diệp Tuệ sẽ tỉnh lại, đồng thời cũng không muốn Thẩm Thuật cứ dần suy sụp như thế.

Nghiêm Lam nghẹn ngào đáp: “Được được, con muốn ăn gì mẹ cũng nấu cho con.”

Hôm sau, Vương Xuyên tới bệnh viện báo cáo công việc cho Thẩm Thuật, vừa mới ra thang máy thì trông thấy Thẩm Thuật đi đằng trước.

Hai chữ Thẩm tổng còn chưa nói ra khỏi miệng thì Vương Xuyên đã cảm thấy có gì đó không bình thường.

Ánh mặt trời từ cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nhìn Thẩm tổng thì như đang ở trong tình huống rất nghiêm trọng vậy.

Thẩm tổng cẩn thận tránh đi những chỗ không có ánh mặt trời, còn cố ý chừa ra một lối đi bên cạnh, hành lang trống trải rộng rãi thế này, có cần thiết phải vậy không?

Nghi ngờ trong lòng Vương Xuyên còn chưa được giải đáp thì cửa thang máy mở ra, Nghiêm Lam với nét mặt vui mừng đi tới, trên tay cầm theo một túi lớn.

Vương Xuyên thấy vậy liền lập tức tiến lên nhận lấy, nói: “Cái gì đây bác?”

Nghiêm Lam: “A Thuật bảo bác nấu cho nó mấy món.” Nghiêm Lam vì muốn Thẩm Thuật ăn nhiều một chút nên đã làm khá nhiều món.

Vương Xuyên suýt thì cho rằng tai mình có vấn đề, sau khi Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật hầu như chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói muốn ăn gì đó.

Vương Xuyên ngơ ngác xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng bệnh cùng Nghiêm Lam, Thẩm Thuật thấy hai người thì lập tức mỉm cười đứng dậy ra đón.

Nghiêm Lam và Vương Xuyên đều bị sự thay đổi này của Thẩm Thuật làm cho ngỡ ngàng, Thẩm Thuật dường như đã khôi phục lại trạng thái trước đây, anh nói: “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”

Thẩm Thuật biết Diệp Tuệ rất thích ăn những món này, mặc dù cô không ăn được, nhưng anh vẫn muốn được ngồi ăn cùng cô.

Thẩm Thuật đặt đồ ăn còn nóng hổi lên bàn, kỳ lạ hơn là anh lại để mấy món Diệp Tuệ thích về hướng đối diện, sau đó để thêm một cái bát và đôi đũa ở phía đó. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Xuyên và Nghiêm Lam, anh gắp thức ăn để vào cái bát đối diện mình, nói: “Diệp Tuệ, món em thích ăn nhất này.”

rõ ràng là anh đang nói chuyện với không khí, nhưng nhìn ánh mắt anh thì giống như Diệp Tuệ đang thật sự ngồi trước mặt dùng bữa với anh vậy.

Thẩm Thuật nhìn về hướng đối diện một lúc, sau đó vui vẻ bắt đầu ăn cơm.

Vương Xuyên và Nghiêm Lam đứng một bên trợn mắt há mồm, không nói ra được nửa chữ, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.

Nghiêm Lam đau lòng nghĩ, con rể mình hình như phát điên rồi.

Vương Xuyên cũng kinh hoàng nghĩ, Thẩm tổng có vấn đề rồi thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.