Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 31: Chương 31




Edit: Ngân Nhi​

Sau khi buổi lễ kết thúc, Diệp Tuệ đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

không biết có phải cô bị ảo giác hay không, lúc cắt băng, cái kéo cô cầm không biết để đâu mà khi cô sờ vào đã thấy bẩn hết cả tay.

Vì sao Diệp Tuệ lại dám đi vào nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại để rửa tay ấy hả? Bởi vì cô không hề nhìn thấy một con ma nào ở đây hết.

cô cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao chỗ này lại xuất hiện những tin đồn ma quái, sau khi tự mình xem xét, cô kết luận nhất định là có người giở trò.

Tâm trạng của Diệp Tuệ khá tốt, khẽ ngâm nga một bài nhạc, rửa tay xong cô đi ra ngoài, chuẩn bị ra về, vừa đi được nửa đường thì bỗng cảm thấy có gì đó không được bình thường.

Lối đi này không phải mới một phút trước cô vừa mới đi qua hay sao?

Diệp Tuệ nhớ rất rõ là ở giữa trung tâm thương mại có một cái vòng quay, trên đó có trang trí một tác phẩm nghệ thuật với hình dáng rất kỳ lạ.

Khi nhìn thấy cô còn khen nó rất đặc biệt, không ngờ mới một phút ngắn ngủi mà côđã nhìn thấy nó hai lần.

Diệp Tuệ hít sâu một hơi, tự thôi miên bản thân: “không có gì đâu, không có gì đâu, mình đi nhầm đường thôi.”

Cho đến lần thứ năm cô đi qua tác phẩm nghệ thuật kia, cô mới bắt đầu chửi thề trong lòng, thì ra là lũ ma quỷ ở đây chờ mình, chả trách mà trước đó mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi đến khó tin.

Diệp Tuệ không tiếp tục đi nữa, tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, cô liền nhắn tin cho Tiểu Lưu, bảo cô ấy cử người vào đón cô.

“Chị đang ở giữa khu trung tâm thương mại, hình như gặp ma rồi, em mau tìm người tới đón chị đi!”

Gửi xong, chỉ mấy giây sau là Tiểu Lưu đã nhắn lại.

“Chồng chị đến đón rồi mà, nên dĩ nhiên là em sẽ không làm bóng đèn đâu.”

What??!! Có phải khả năng biểu đạt của cô có vấn đề rồi không?

Diệp Tuệ lập tức gửi tin nhắn tiếp, “Chị nói là chị gặp ma rồi!”

Tiểu Lưu nhắn lại, “He he, em hiểu mà, bây giờ em về nhà đây, không quấy rầy hai vợ chồng chị đâu.”

cô với Tiểu Lưu có chung một tần số không vậy? Từ trường ở chỗ này bị thay đổi rồi hả?

Diệp Tuệ sợ đến run cả tay, lập tức gọi điện cho Tiểu Lưu, may là đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Diệp Tuệ nói luôn: “Em ở đâu? Đừng đi mà, đừng bỏ chị lại một mình!”

Giọng của Tiểu Lưu nghe không được rõ lắm: “Tuệ Tuệ, chỗ chị có phải tín hiệu khôngđược tốt lắm không? Em nghe không rõ, về nhà chị gọi lại cho em nhé, giờ di động em sắp hết pin rồi, em tắt máy trước đây.”

Diệp Tuệ tuyệt vọng nghe tiếng tút tút trong điện thoại, cô nhìn một lượt xung quanh, bốn phía vẫn trống không, chẳng có một con ma nào cả.

Diệp Tuệ vẫn không từ bỏ hy vọng, cô gọi cho Thẩm Thuật, lúc nhận được điện thoại của cô, vừa vặn là anh cũng đang ở bên ngoài.

cô sợ hãi gọi tên anh: “Thẩm Thuật, anh đang ở đâu vậy? anh đến đón em đượckhông?”

nói xong cô lại nghĩ đến việc anh đang ở xa nơi này quá, cho dù bây giờ anh có tới thìcũng phải mất một tiếng đồng hồ, làm sao mà có mặt ngay lập tức được cơ chứ.

Thế nhưng một giây sau, cô nghe thấy anh nói: “anh đang đứng bên ngoài, em ở đâu?”

Diệp Tuệ vội vàng nói cho anh biết chỗ cô đang đứng, cuối cùng cũng có người chung tần số với cô rồi.

Lúc Thẩm Thuật tìm được Diệp Tuệ, cô đang ôm chân ngồi bệt dưới đất, không dám cử động luôn, anh còn chưa lại gần thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu lên.

“Thẩm Thuật!” Diệp Tuệ suýt thì khóc òa lên trong vui sướng.

cô dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy khỏi mặt đất, tiến lại gần anh: “Hình như em gặp ma gõ tường rồi, làm thế nào cũng không ra khỏi đây được.”

Thẩm Thuật nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “trên đời không có ma.”

Diệp Tuệ phản bác lại một cách yếu ớt: “Có mà, trên đời thật sự có ma đấy.”

Thẩm Thuật yên lặng nhìn Diệp Tuệ mấy giây, không có ý định bảo vệ quan điểm của mình cho lắm: “Vậy thì là có đi.”

anh thay đổi quá nhanh, khiến người ta thật sự không thể tin là anh đang nói thậtlòng.

Diệp Tuệ đưa tay ôm ngực, cô cũng không muốn ép anh phải thừa nhận, nhưng trênđời có ma thật mà, chỉ tại trên người anh tỏa ra nhiều dương khí quá nên ma quỷ có gặp anh thì cũng sẽ trốn đi thật xa thôi.

cô không có cách nào chứng minh những lời mình nói là thật cả.

Thẩm Thuật đã tới nên cô rất an tâm, bây giờ trời cũng tối rồi, đi theo anh về nhà là tốt nhất.

Hai người đi theo lối cũ để ra về, chuẩn bị tiến ra cửa chính.

một phút sau, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ lại quay trở lại địa điểm cũ, cả hai người đều gặp ma rồi.

“Ban nãy anh vào đây bằng cách nào?” Diệp Tuệ không nhịn được mà hỏi, sao bây giờ lại không ra được?

Thẩm Thuật rất bình tĩnh trả lời: “Cứ chọn đại một đường mà đi thôi, cuối cùng cũng tìm được em.”

Câu trả lời này đúng là không có một tí trách nhiệm nào hết, bây giờ cũng đành phải chọn đại một lối khác mà ra ngoài thôi.

Diệp Tuệ không còn cách nào khác là kéo Thẩm Thuật đi theo đường khác, ra ngoài bằng cửa sau chắc là cũng được nhỉ.

Ha ha, mấy phút sau, Diệp Tuệ lại một lần nữa minh chứng cho việc mình gặp ma gõ tường rồi, vì không tài nào tìm được lối ra.

“Thiết kế của tòa nhà này có vấn đề, lối đi nào cũng giống nhau như đúc.” Thẩm Thuật tìm được một lý do vô cùng hoàn mỹ, đem chuyện ma quỷ đổ lên đầu kiến trúc sư.

(Kiến trúc sư vô tội: “Tôi…Tôi không có làm mấy cái này mà.”)

Vì muốn Thẩm Thuật không sợ trời không sợ đất tin vào ma quỷ, Diệp Tuệ quyết địnhsẽ để đồ lại dưới mặt đất để đánh dấu.

cô tự nhìn mình, sau đó lại nhìn Thẩm Thuật, do dự 0,5 giây rồi quyết định sẽ lấy đồtrên người anh.

“anh tháo cà vạt ra đi.” cô chỉ vào cà vạt trên cổ anh.

Thẩm Thuật nghe cô nói xong liền làm theo ngay, ngón tay thon dài của anh giữ mặttrên cà vạt, hơi giữ chặt rồi nới lỏng ra, vừa làm vừa nói: “Cà vạt sao?”

Diệp Tuệ lúc này mới ý thức được là mình vừa nói cái gì, trong một buổi tối gió lớn như hôm nay, ở nơi vắng vẻ không một bóng người, chỉ có cô và anh đi với nhau, thế mà cô lại bảo anh cởi cà vạt, dựa theo bầu không khí hiện tại, tiếp theo có phải nên bảo anh cởi áo sơ mi ra luôn không.

cô sợ sẽ gây hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Em muốn dùng cà vạt của anh để làm thí nghiệm.”

một giây sau, Thẩm Thuật tháo cà vạt đeo trên cổ xuống, cúc áo sơ mi vì động tác tháo cà vạt mà bị bung ra hai cúc trên cùng.

anh đưa cà vạt cho Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ cố gắng gạt bỏ những ảo tưởng đang ngổn ngang trong đầu, cô cầm lấy cà vạt của anh, buộc nó lại trên tay vịn bên cạnh.

“Chờ xem lát nữa bọn mình có còn nhìn thấy cà vạt của anh ở đó không nhé.”

Dù cô có làm gì thì Thẩm Thuật cũng không có ý kiến, nên tất nhiên anh cũng khôngđể ý đến việc cô lấy cà vạt của mình để làm thí nghiệm.

Lần tiếp theo quay lại chỗ buộc cà vạt, Diệp Tuệ lập tức chỉ cho Thẩm Thuật xem: “anh nhìn đi, em đã nói là có ma gõ tường mà.”

Sau một quá trình gặp chuyện kỳ lạ, Thẩm Thuật vẫn tỏ ra bình tĩnh như lúc ban đầu: “Xem ra chúng ta lạc đường thật rồi.”

Diệp Tuệ: “…”

cô chỉ còn biết cùng anh lòng vòng trong trung tâm thương mại, nếu bị mất phương hướng thật thì không nói, nhưng lúc này cặp mắt tinh tường của cô đã phát hiện ra ởtrên tay vịn hành lang có thêm một món đồ.

một bộ trang phục màu đỏ chót không biết xuất hiện từ bao giờ, vắt ngay bên cạnh cà vạt của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ lập tức run rẩy chỉ cho Thẩm Thuật xem.

Thẩm Thuật nhìn theo tầm mắt cô, nói: “Cà vạt vẫn ở đó, có vấn đề gì sao?”

anh không nhìn thấy, có nghĩa là bộ đồ màu đỏ kia là của ma chứ không phải của người, cô vừa muốn nói thì bụp một tiếng, đèn trên trần đã tắt.

Trong bóng tối, cô và Thẩm Thuật đứng ngay phía trước bộ đồ đỏ kia, lúc này thật sựlà chẳng nhìn thấy một cái rắm gì hết chứ đừng nói là bỗng dưng có ma xuất hiện.

Diệp Tuệ không muốn đứng đây, cô lần mò lùi ra phía sau, Thẩm Thuật không hiểu suy nghĩ của cô, liền kéo tay cô nói: “Đợi chút, để anh mở điện thoại.”

anh lấy di động ra, màn hình tối đen, bấm nút mở khóa mấy lần mà không được.

“Di động hết pin rồi.” anh đút lại vào túi quần.

anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, lại lấy từ trong túi ra một cái bật lửa.

Tạch, một ánh lửa sáng lên, chập chờn lúc sáng lúc tối, hơi lay động trong không khí.

Thẩm Thuật nhìn ra Diệp Tuệ vẫn đang sợ hãi khi vẫn bắt gặp cái cà vạt của anh, anhnhẹ nhàng dắt cô đi, muốn dùng sự thật để nói cho cô biết rằng chuyện này chẳng có gì đáng sợ hết.

Diệp Tuệ đờ đẫn mặc cho anh kéo tới chỗ tay vịn, anh đưa tay ra kéo kéo cái cà vạtđang thắt trên đó.

“Em xem, vẫn là cái cà vạt đó thôi mà.” Ý anh là cô suy nghĩ nhiều quá rồi.

Diệp Tuệ không thể nghe lọt tai được lời anh nói, cô đã trông thấy chủ nhân của bộ đồ đỏ đang đứng cách đây không xa rồi, con ma ấy lại chính là một trong số các bác gáima đã xuất hiện trong nhà cô.

Ai có thể nói cho cô biết là tại sao bác gái ma trong tiểu khu lại tự dưng bay đến nơi xa thế này làm gì không?

Bác gái đó đang run sợ nhìn về phía Thẩm Thuật, không biết có phải là bị dương khí của anh làm cho bất động hay không.

cô lại một lần nữa nhìn anh, lúc này mới phát hiện ra lý do vì sao mà bác gái kia lại dùng ánh mắt hoảng sợ như vậy mà nhìn về phía này rồi, không chỉ đơn giản là bị dương khí của anh trấn áp, mà là vì anh để cái bật lửa ở ngay trên bộ đồ đỏ vắt bên cạnh cà vạt, vô tình đã đốt cháy nó.

Trang phục mà bác gái đặc biệt chuẩn bị cho cuộc thi nhảy đã không thể mặc được nữa rồi.

một giây sau, Diệp Tuệ trông thấy bác gái đó xoay người chạy đi: “Các chị ơi, nơi này có ma!!!”

Lúc bác gái rời đi, đèn lại được bật sáng.

Diệp Tuệ chết lặng đi theo Thẩm Thuật, lần này khi bọn họ vòng lại đoạn đường đã điqua rất nhiều lần trước đó thì đã trông thấy cửa chính hiện ra ngay trước mắt.

Ma gõ tường đã biến mất rồi.

trên khoảng đất trống trước cửa chính đang có rất đông các bác gái ma tụ tập, ai cũng mặc đồ nhảy múa hết, phía trước cũng có rất nhiều cô bác đứng cổ vũ.

Bọn họ mở nhạc rất lớn, MC đứng trên bục nhiệt tình nói: “Tối nay chúng ta đã đi đến trận tranh tài cuối cùng của mùa giải rồi, cảm ơn tất cả các đội thi đã cực khổ luyện tập suốt một tháng nay, các khán giả có mặt tại đây xin hãy dành cho những tuyển thủ một tràng pháo tay có được không ạ?!!”

Nhóm bác gái ma có mặt tại nhà Diệp Tuệ hôm trước đều có mặt ở đây, thì ra cuộc thi nhảy với các nhóm của tiểu khu khác mà họ đã đề cập lại được tổ chức ở chỗ này.

Vậy là những chuyện ma quái trong một tháng nay của trung tâm thương mại Mân Côi là do bọn họ làm ra.

Diệp Tuệ còn nghe được lý do vì sao lại có chuyện mất phương hướng, thì ra các bácgái vì sợ đối thủ sẽ chơi ác mà phá hỏng sân khấu, nên đã đặc biệt bố trí như vậy.

“trên đời này không hề có ma quỷ.” Thẩm Thuật vì muốn an ủi cô nên lại nhắc lại vớicô một lần nữa.

Giọng anh không lớn lắm, nhưng cũng đủ khiến cho bầu không khí sôi nổi của cuộc thi trở nên nguội lạnh hẳn, ngay cả âm nhạc cũng bị quỷ DJ cho tạm dừng.

Thẩm Thuật nói tiếp một cách rất rõ ràng: “Nếu em vẫn còn sợ thì ngày nào anh cũngsẽ cùng em đi đến đây nhìn một lần.”

Mấy con ma: “…” anh có nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi không vậy?

Đây là lần đầu tiên cô thấy đồng cảm với mấy con ma, vội vàng gật đầu, Thẩm Thuật hài lòng cùng cô rời khỏi đây.

Trung tâm thương mại Mân Côi chính thức khai trương, nhưng không một ai tin tưởng rằng nơi này sẽ buôn bán thành công, khắp nơi đều là những tin đồn ma quái, khônglàm chết người là may rồi, ở đó mà đòi làm ăn phát đạt? Nằm mơ đi!

Cứ như vậy, trung tâm thương mại Mân Côi chào đón ngày mở cửa đầu tiên trong sựlạnh nhạt của mọi người.

Ban ngày không có một ai, có điều đến đêm khuya thì không còn ai nghe thấy tiếng nhạc quái dị vang lên nữa, dần dần nơi đây làm ăn ngày một thuận lợi hơn, mỗi ngày khách đến đông không đếm xuể, các cửa hàng còn thường xuyên báo hết hàng vì sức mua quá lớn.

Cái nơi ma quỷ này không lẽ đã cải tử hoàn sinh rồi sao? Lúc này, mọi người khônghẹn mà cùng nghĩ tới một người.

Người nào đã cắt băng khai trương trung tâm thương mại? Chính là Diệp Tuệ.

Người nào sau khi cắt băng khai trương, trung tâm thương mại Mân Côi đã làm ăn phát đạt, hoàn toàn đảo ngược chiều hướng phá sản? Vẫn là Diệp Tuệ.

Trong lòng mọi người không khỏi đưa ra suy đoán, không lẽ ở Diệp Tuệ có một nguồn năng lượng đặc biệt nào đó, có thể đem lại may mắn cho người ta hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.