Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 38: Chương 38




Edit: Ngân Nhi​

Diệp Tuệ cầm di động, nét mặt buồn rầu nhìn vào màn hình, nhìn chằm chằm năm phút thì nhức cả mắt, thế mà vẫn không thấy Thẩm Thuật nhắn thêm tin gì.

Cũng may bây giờ đang ở trong phòng trang điểm, chứ không nếu để người ta thấy Diệp Tuệ lúc này thì sẽ tưởng cô có chuyện gì mất.

Diệp Tuệ nghĩ dù sao Thẩm Thuật cũng không ở đây, cho dù cô có không nhắn lại thìanh cũng sẽ nghĩ là cô đang làm việc, không có thời gian trả lời anh.

Lúc gặp lại anh thì đã là buổi tối, chắc anh cũng quên mất chuyện lúc chiều rồi.

Diệp Tuệ nghĩ vậy nên cũng thoải mái mà bỏ qua chuyện tin tức này, nhưng di động lại đột nhiên rung lên, màn hình bật sáng, Thẩm Thuật nhắn tin cho cô.

cô mở ra xem, anh vẫn chỉ gửi lại cho cô cái bài báo đó, cái bài báo nghi ngờ cô hẹn hò ấy…

Dường như Thẩm Thuật đã nhìn thấu suy nghĩ của cô nên đã lập tức chặt đứt ý định cố tình tảng lờ cho qua chuyện của cô đi.

Diệp Tuệ nhìn xung quanh một lượt, suýt thì cho là Thẩm Thuật đang đóng giả anhquay phim để theo dõi cô chứ, không thì sao có thể hành động như thần thế được?

Trong phòng này ngoài cô ra thì chẳng có ai hết.

đang lúc cô đang hoài nghi thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tiểu Lưu đi vào, chưa kịp làm gì thì đã thấy Diệp Tuệ đang nhìn mình chằm chằm.

“Tuệ Tuệ, chị nhìn thế là có ý gì vậy?”

Diệp Tuệ đưa nội dung tin nhắn cho Tiểu Lưu nhìn, nói: “nói mau, có phải em thông đồng với Thẩm Thuật không đó?”

Tiểu Lưu vội vàng phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi: “Đâu có đâu có, ngay cả mặt mũi chồng chị thế nào em còn không biết mà.”

Diệp Tuệ cũng biết là mình nghi ngờ lầm người, bắt đầu nghĩ xem nên giải thích vớianh thế nào.

cô hiểu, cho dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vì chút chuyện nên mới phải ở cùng nhau, nhưng nếu anh có trông thấy tin tức này thì chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái.

Giống như cô nếu bắt gặp anh có cử chỉ thân mật với người phụ nữ khác thì cũng sẽkhó chịu như vậy thôi.

Huống hồ anh còn chẳng hề biết mấy chuyện trong giới giải trí, trong cái giới này, dù muốn hay không thì chỉ cần lơ là một phút cũng sẽ bị người ta ghép đôi ghép cặp.

Lúc cô đang chuẩn bị giải thích với anh thì Tiểu Lưu lại đến nhắc nhở cô sắp đến giờ ghi hình rồi.

cô đành phải tranh thủ nhắn vội cho anh một tin: “Có những việc không thể nói rõràng qua điện thoại ngay được, đợi tối về em sẽ giải thích với anh.”

một giây sau đã thấy anh nhắn tin lại luôn, như thể tay anh vẫn đang cầm điện thoạikhông buông vậy.

“Được, buổi tối anh chờ em về.”

Diệp Tuệ: “…”

cô đành phải gác chuyện này sang một bên, cất điện thoại rồi đi ra phòng trang điểm, tiếp tục tập trung vào ghi hình.

Show thực tế “Tôi và minh tinh mở quán ăn nhanh” đang được phát sóng tiếp, Tống Bạch không biết thái thức ăn, Diệp Tuệ liền đứng bên cạnh kiên nhẫn dạy cho cô bé.

một tay cô giữ đồ ăn, một tay bắt đầu thái, làm mẫu trước cho Tống Bạch xem: “Em nhìn này, ngón tay này phải hơi nhấc lên, không thì sẽ bị thương đấy…”

Tống Bạch nghe theo sự hướng dẫn của Diệp Tuệ, bắt đầu cẩn thận học thái thức ăn.

Đạn mạc lại bùng nổ.

“Giọng Diệp Tuệ nghe hay nhỉ, thái độ khi dạy người ta cũng rất tốt, tôi gia nhập hội fan đây.”

“Con dao kia thật hạnh phúc, được Diệp Tuệ nắm chặt trong tay.”

Lúc này có mấy bình luận gây chú ý người xem.

“Vừa rồi cà chua để trong mâm rõ ràng là mười quả mà, sao giờ chỉ còn tám?”

“Mắt ông soi ghê thật, thế mà vẫn có tâm trạng để đếm cà chua, bội phục bội phục!”

“Lúc máy quay chiếu vào tôi tiện thì nhìn thôi, thế mà mới chớp mắt đã thiếu mất hai quả cà chua là sao? Lạ thế!”

“Tự dưng tôi thấy ớn lạnh sau lưng quá, nhưng cũng có chút hưng phấn.”

Lúc này máy quay lại lướt qua các vị khách mời, Diệp Tuệ và Tống Bạch đang thái đồ ăn, Cao Việt và Cốc Chiếu không cầm dao, đang nói chuyện với mọi người.

Bây giờ vẫn chưa nấu cơm mà, sao vô duyên vô cớ lại mất hai quả cà chua? Biến đâu mất rồi?

Có ít người thì cảm thấy như có ma, số còn lại thì nghĩ chắc lúc máy quay không quay đến, các nhân viên đã cầm hai quả cà chua đi rồi cũng nên.

Đây cũng chỉ là một bước đệm nhỏ, những bình luận này rất nhanh đã bị các bình luận khác che mất.

Diệp Tuệ thấy hơi nhàm chán, mắt liếc nhìn chỗ nguyên liệu nấu ăn, không nhìn thìkhông sao, vừa nhìn đã giật bắn mình, chỗ để dưa chuột bỗng có một cái tay thò ra, từ từ lần mò mấy quả dưa chuột.

Cái tay đó cực kỳ gầy, nhưng gầy hơn nữa là cái mặt của cô gái kia, hai má lõm sâu vào, gầy đến mức không nhìn ra rõ mặt mũi, cô ta đứng ở chỗ cái bàn, có người điqua nhưng không có cảm giác gì.

Diệp Tuệ mở to hai mắt, không nhịn được mà run rẩy, người khác không thấy mà côlại thấy, có nghĩa là sao? Là ma chứ sao nữa!!!

Bây giờ đang ghi hình trực tiếp mà cũng có thể gặp ma sao?

Con ma sau khi lấy quả dưa chuột thì liền để lại một thứ bên cạnh, cô thử nhìn thì thấy hình như là một mảnh vải hoa.

Hoa văn trên đó được thêu rất đơn giản, loại vải thì nhìn có vẻ khá cũ rồi.

Diệp Tuệ đã hiểu ra, con ma kia sau khi cầm đi quả dưa chuột thì để lại miếng vải hoa, ý là có vay có trả, cực kỳ có nguyên tắc.

Nó lại nhìn xung quanh một lượt, lúc chết con ma này có khả năng là chết đói, nên lúc thấy đồ ăn nét mặt nó mới vui vẻ như vậy.

Trông thấy quả táo bên cạnh dưa chuột, mắt nó lại sáng lên, Diệp Tuệ biết quả táo đó mặc dù nhìn thì thấy rất đẹp, lớp vỏ bên ngoài sáng bóng, độ bắt mắt thì hơn đứt đống nguyên liệu nấu ăn bên cạnh nó.

Thế nhưng đó chỉ là đồ trang trí mà tổ chương trình bỏ vào thôi, chỉ nhìn chứ khôngăn được, mà con ma hiển nhiên là không biết điều này.

Nó cầm lấy quả táo giả, cẩn thận xoa xoa, thỏa mãn nắm gọn trong tay mình.

Có thể là cảm thấy quả táo này quá đẹp nên nó phải suy nghĩ một lúc, lục lọi chiếc túi mang theo bên người rồi lấy ra một tờ giấy, đặt xuống bên cạnh quả táo.

Diệp Tuệ liếc nhìn, tờ giấy đã hơi ố vàng, cảm giác là đã đi qua năm tháng, bên trêncó viết mấy chữ.

cô không nhìn rõ lắm, chỉ loáng thoáng đọc được một từ là: “một trăm gam.”

cô bắt đầu suy nghĩ về những thông tin có liên quan đến vật này, bỗng một ý nghĩhiện lên trong đầu, cái kia cái kia…không phải là tem phiếu mua lương thực đó sao!

cô có chút không dám tin nên lại nhìn lại, chắc chắn là tem phiếu mua lương thực rồi, cái phiếu này mà dùng ở những năm 60 thì có thể đổi lấy một ít gạo đó.

Thế mà con ma ngây thơ kia lại chỉ đổi lấy mỗi một quả táo giả.

Con ma tem phiếu tiếp tục đi tới rồi đột ngột dừng bước nhìn bát mỳ tương đen bên cạnh chỗ Cốc Chiếu, món đó là Diệp Tuệ làm, hiện đang tỏa ra một mùi hương rất hấp dẫn, tất nhiên khiến cho cả con ma không thể dời mắt.

Nó tiếp tục đi về phía Cốc Chiếu.

Tiếp theo đây Cốc Chiếu sẽ giới thiệu cho mọi người về món ăn anh sẽ làm trong ngày hôm nay, giới thiệu xong, anh bắt đầu sơ chế nguyên liệu.

Mấy khách mời hầu như không biết nấu nướng, mà Cốc Chiếu lại là đầu bếp, rất cần duy trì hình tượng của mình.

Cốc Chiếu chuẩn bị đập tỏi, anh ta để tỏi lên một cái thớt gỗ, con ma kia dường nhưkhông thích mùi tỏi nên liền bóp chặt mũi đi tới, muốn lấy đi bát mỳ tương đen.

không nghi ngờ gì nữa, Cốc Chiếu thật sự rất giỏi, kỹ thuật cắt thái rau củ cực kỳ thành thạo, mục đích của anh ta là khiến cho người xem phải hoa mắt.

Vì muốn thể hiện tài nấu nướng của mình, Cốc Chiếu liền hạ quyết tâm phải phô ra được chín phần thực lực, không, phải là toàn bộ thực lực mới đúng.

Lưỡi dao của Cốc Chiếu hướng xuống nhắm thẳng vào củ tỏi mà đập mạnh xuống.

Phập!

Con ma vừa mới thò tay ra thì đã phải thu tay về.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung quan sát Cốc Chiếu, khiến cho lòng hư vinh của anh ta được thỏa mãn hoàn toàn, vì hưng phấn nên động tác băm tỏi càng nhanh hơn, vô cùng điêu luyện.

Con ma tem phiếu vẫn cố gắng lấy đi bát mỳ tương đen, mắt thấy ngón tay đã sắp chạm vào rồi, thế mà đúng lúc này Cốc Chiếu lại đập mạnh lưỡi dao xuống, đồ ăn được cắt rất gọn gàng.

Phập!

Động tác của Cốc Chiếu quá nhanh, suýt thì cắt đứt ngón tay của con ma, ham muốn được sống của nó rất mãnh liệt, sợ hãi rụt vội tay về.

Diệp Tuệ chứng kiến toàn bộ đoạn hài kịch này, không biết phải bày ra nét mặt như thế nào nữa.

Từ góc độ quan sát của dân mạng thì chỉ thấy Diệp Tuệ đang chăm chú nhìn Cốc Chiếu, một giây cũng không dời đi, ai cũng nghĩ là cô đang nghiêm túc học tập, muốn nghiên cứu xem phải làm thế nào để có thể thái đồ ăn một cách nhanh gọn và chuẩn xác như vậy.

“Kỹ năng thái đồ ăn của Diệp Tuệ cũng tốt mà, giờ cô ấy lại nghiêm túc học hỏi như thế, ấn tượng tốt về cô ấy trong lòng tôi lại tăng lên rồi.”

“Diệp Tuệ lúc nghiêm túc nhìn đẹp thật đấy, mắt cô ấy có phải có ánh sao không?”

Diệp Tuệ không thể biết là mọi cử động của mình đều đang bị cư dân mạng đem ra phân tích, dần dần gây được thiện cảm trong lòng mọi người.

cô chỉ đang lo lắng một chuyện là, nếu bát mỳ kia mà bị con ma cầm lên thì khôngphải mọi người sẽ trông thấy một cảnh bát mỳ bay lên giữa không trung hay sao? Thếthì show này sẽ thành show ma quái mất.

Cốc Chiếu vẫn tiếp tục phô diễn kỹ năng của mình, cùng lúc đó, con ma tem phiếu cũng đang dùng sự cố gắng cuối cùng của mình để lấy được bát mỳ kia.

Tay nó đã sắp chạm được vào cái bát rồi, nhưng một giây sau, Cốc Chiếu tay cầm con dao lại bất ngờ giơ cao tay sang một bên.

“Phập” một tiếng, cái trán của con ma đã có màn tiếp xúc thân mật với lưỡi dao kia, tuy là dao không sắc lắm, nhưng tự dưng bị phang mạnh vào đầu như vậy thì cảm giác cũng không được tốt cho lắm.

Nó đưa tay ôm trán, dáng vẻ cực kỳ ấm ức lườm Cốc Chiếu một cái, sau đó quay người đi.

Cốc Chiếu chỉ đang say sưa biểu diễn, không hề hay biết là mình mới làm cho một con ma bị thương, vẫn rất hào hứng sơ chế thức ăn.

Diệp Tuệ thấy con ma đã rời đi, lúc ống kính không quay đến cô, cô liền quay đầu nhìn thoáng qua cái chỗ con ma mới để tem phiếu lương thực.

một cơn gió thổi tới, tấm phiếu nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi rơi xuống đất.

một ngày ghi hình kết thúc, trời đã tối, Diệp Tuệ ngồi xe về, bây giờ đã tám giờ hơn, Thẩm Thuật đã về nhà rồi.

cô đứng trước cửa nhà, lề mề ấn mật khẩu khóa, động tác chậm như ốc sên, ngay cả bác gái Trương đang đứng cách cô không xa mà cô cũng chẳng để ý.

Khóa được mở, Diệp Tuệ đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng khách bật sáng, Thẩm Thuật đang ngồi trên salon.

cô ngẩn người, cảm thấy như đang quay về lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó côvới Thẩm Thuật còn chẳng nói với nhau nửa câu, khoảng cách giữa hai người tựa như dải ngân hà vậy.

Mà bây giờ cô lại đang phải nghĩ xem nên giải thích với Thẩm Thuật về tin tức kia như thế nào.

Cảm giác được Diệp Tuệ đã đứng ở cửa một lúc lâu rồi, Thẩm Thuật liền đưa mắt nhìn về phía cô.

Đối diện với ánh mắt lơ đãng của anh, Diệp Tuệ giật thót, một giây sau đã bị kéo ra khỏi hồi ức.

Bây giờ cô phải ngồi phổ cập kiến thức về giới showbiz đầy góc tối cho thỏ trắng nhỏThẩm Thuật nghe đây.

Thỏ trắng nhỏ Thẩm Thuật trong miệng Diệp Tuệ lúc này đang ngồi trên salon, phía sau có một cái đuôi sói đang vẫy qua vẫy lại chờ cô tới.

- --

Trong làng giải trí thì người ta là sói vương rồi bà ơi ở đấy mà ngây thơ như thỏ trắng )))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.