Edit: Ngân Nhi
Con ma TV không chịu nổi phải cầu cứu Diệp Tuệ, nó giơ tay về phía cô: “Vừa rồi tôi không nên dọa cô, bọn tôi làm ma cũng không dễ dàng gì, phiền cô bảo chồng cô nhấc cái chân cao quý của mình lên đi mà.”
một phút trước nó còn hừng hực khí thế, vậy mà bây giờ đã bị Thẩm Thuật làm cho sợ hãi đến mức phải xin tha.
Lúc này điều quan trọng nhất không phải là giữ thể diện nữa rồi, mà là tìm cách để thoát khỏi cái nơi ma quỷ này.
Diệp Tuệ có lòng giúp đỡ con ma TV: “Chân của anh đang giẫm lên tóc của con ma đấy.”
Thẩm Thuật nhíu mày, nhấc chân ra chỗ khác, con ma TV vui vẻ bò về, nào ngờ nó dùng sức lớn quá, nên Thẩm Thuật vừa buông lỏng chân cái là nó cuống lên không kịp chuẩn bị, cứ thế lăn từ trong TV ra ngoài.
Bịch một tiếng, nó ngã ngay bên chân Thẩm Thuật, vừa muốn đứng lên thì lại vấp vào tóc mình, một lần nữa ngã xuống đất.
Diệp Tuệ không nỡ nhìn tiếp nữa, không nhịn được mà cảm thông sâu sắc với nó.
Nhưng mà lúc con ma đang chạy trốn thì Thẩm Thuật tự nhiên lại đặt tay lên cái bàn trà nhỏ trước TV, anh vẫn chưa hết hy vọng, nâng mạnh cái bàn trà lên để xem con ma đang trốn ở đâu.
Con ma đang bò dậy thì đụng ngay đầu vào cái bàn, một tiếng trống vang lên, nó kêu thảm thiết chạy nhanh vào trong TV.
Diệp Tuệ nhớ lại hành động của Thẩm Thuật lúc ở trung tâm thương mại Mân Côi, anh đã cầm bật lửa đốt cháy cái váy khiêu vũ của một bác gái ma.
Bây giờ anh lại giẫm lên tóc con ma TV, nhấc cái bàn trà lên đụng vào đầu nó, hết thảy hành động đều tạo thành thương tổn cho mấy con ma.
Người bình thường sao mà làm được thế chứ, xem ra Thẩm Thuật không chỉ có dương khí thịnh mà còn là khắc tinh của ma quỷ nữa.
Con ma thứ ba ở trong phòng là một con quỷ nhỏ nhát gan, nó đang sợ đến nỗi hít thở không thông vì những hành động của Thẩm Thuật, sợ bản thân cũng sẽ gặp phải tình cảnh tương tự như hai con ma trước đó.
Thế là con ma rèm cửa làm thủ lĩnh, con ma TV theo sát phía sau, con quỷ nhỏ nhát gan thì cũng hấp tấp đi cùng, ba con ma chuồn ra khỏi phòng như đang chạy trốn, còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn.
Diệp Tuệ nghĩ bọn nó chắc sẽ không dám đặt chân vào đây nữa đâu, có khi sẽ trốn thoát ra khỏi Đại Lý luôn ấy chứ.
Thẩm Thuật không hề biết là mấy con ma sợ mình, mặt anh vẫn tỏ ra ngơ ngác không hiểu gì: “Chỉ mỗi em là có thể nhìn thấy ma thôi sao?”
không lẽ là bởi trước giờ anh chưa từng tin rằng trên đời này có ma ư?
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ở trong khách sạn thêm một lúc rồi tiếp tục lên đường, trước khi đi, Diệp Tuệ lại ăn mặc kín đáo để che giấu thân phận.
Tuy là buổi tối nhưng khu du lịch Đại Lý vẫn có khá nhiều người, Diệp Tuệ phải đảm bảo rằng mình đã cải trang thật tốt thì mới dám ra ngoài.
cô đeo khẩu trang, đội mũ rộng vành, đeo một cái kính râm thật to, trừ lộ cái mũi để hít thở ra thì toàn bộ những nơi khác trên mặt đều đã bị che kín.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ đang biến mình thành con chim cút, anh không nói gì, bình thản cùng cô đi ra ngoài.
Buổi tối Đại Lý thiếu đi ánh mặt trời rực rỡ, nhưng lại khiến cho người ta có những cảm xúc không giống với ban ngày. Đèn đường dần dần được bật sáng, chiếu xuống mặt đất cho những người đi đường.
Hai bên đường đều là các quán xá, trên đường có rất đông du khách, các cô gái ai cũng ăn mặc rất thời trang, nhưng so với Diệp Tuệ ăn mặc như đóng thùng đi bên cạnh, mặt mũi thì bịt kín hết, Thẩm Thuật vẫn cảm thấy cô là người xinh đẹp nhất.
Khách du lịch rất đông, đường phố hơi chật chội, Thẩm Thuật luôn chú ý không để cho người ta đụng vào Diệp Tuệ, cô nhìn anh, hỏi: “anh đói chưa?”
thật ra thì anh không thấy đói chút nào, nhưng nhìn ánh mắt của Diệp Tuệ, anh đáp: “Hình như cũng hơi đói rồi.”
Diệp Tuệ: “Thế anh muốn ăn gì?”
Thẩm Thuật không khó tính lắm: “Ăn gì cũng được.”
Diệp Tuệ nhìn xung quanh, tay chỉ về một hướng: “Vậy bọn mình qua đó đi.”
Cửa hàng đó bán món bánh Erkuai*, Erkuai là một món ăn vặt rất nổi tiếng ở Đại Lý, Diệp Tuệ quyết định sẽ ăn món này. Người ta đang đứng xếp hàng mua, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng đứng vào hàng, anh đứng trước còn cô đứng sau.
*Erkuai là một loại bánh gạo đặc biệt của tỉnh Vân Nam, tên theo nghĩa đen có nghĩa là “mảnh tai”.
Người đứng xếp hàng không nhiều lắm, hai người kiên nhẫn đứng đợi.
Cách đó không xa có mấy nữ sinh đi tới, mấy cô bé cũng tới Đại Lý du lịch, một người trong nhóm lơ đãng trông thấy Thẩm Thuật. anh rất cao, lại đẹp trai nữa, đứng trong đám đông rất nổi bật, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
cô bé học sinh này rất bạo dạn, gặp người mình thích là sẽ tới xin phương thức liên lạc luôn, mà giờ cô bé đang rất có thiện cảm với Thẩm Thuật.
cô bé trông thấy Thẩm Thuật đang nghiêng đầu nói chuyện với một cô gái, nét mặt anh rất dịu dàng, dường như có quan hệ khá tốt với người kia.
Ánh mắt cô nữ sinh rơi vào người Diệp Tuệ, cô đeo khẩu trang đội mũ, mắt cũng bị một cái kính râm che kín, ở giữa đám đông nhìn rất quái dị, chẳng hề xứng đôi với người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh.
cô nữ sinh không khỏi bực bội, buổi tối rồi mà còn che kín mít như thế, không lẽ muốn chống nắng đến đêm luôn à? Hay sợ ánh trăng sẽ làm da cô bị đen?
Với lại bọc kín người như vậy, tưởng mình là đại minh tinh đấy à? Mặc dù không thể không thừa nhận là phần da để hở của cô ấy rất trắng, chân cũng vừa dài vừa thẳng.
cô nữ sinh không thèm để ý đến Diệp Tuệ, cô bé quay sang nói với mấy người bạn một tiếng rồi đi về phía Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ không biết là có người đang nhăm nhe chồng mình, cô nhìn ra đằng trước xem còn mấy người xếp hàng, đúng lúc này thì có một nữ sinh đứng chắn trước mặt Thẩm Thuật.
cô bé đi tới trước mặt anh, cảm thấy nhìn gần trông anh càng đẹp trai hơn, mặt cô bé ửng hồng, mắt nhìn anh chằm chằm, tuy xấu hổ nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi.
cô bé nhẹ nhàng nói: “anh đẹp trai, số của anh…”
Dưới ánh mắt chờ mong của cô bé, Thẩm Thuật đã vô tình phá vỡ tất cả mộng tưởng của người ta: “cô gái, phiền cô đừng chen ngang.”
Sao tự dưng người này lại đứng trước mặt anh thế? Hàng ngũ đã tiến lên trước rồi, anh lại không thể di chuyển được.
Diệp Tuệ: “…”
cô tưởng là có người chen ngang thật, nào ngờ nhìn lại mới biết thì ra là một người qua đường muốn đến bắt chuyện với anh nhưng lại bị anh từ chối.
cô nữ sinh lúng túng đứng đó, Thẩm Thuật lại lạnh nhạt nói tiếp: “Vợ tôi đang ốm, chúng tôi đã đứng xếp hàng từ trước rồi, phiền cô đi xuống cuối hàng được không?”
Thẩm Thuật nói rất lịch sự, anh thật sự cảm thấy việc chen ngang hàng là một việc không tốt, nếu thế thì Diệp Tuệ sẽ phải đứng đợi lâu hơn một chút.
cô bé học sinh bị tổn thương, ôm mặt lúng túng chạy đi chỗ khác.
Diệp Tuệ nhìn lưng Thẩm Thuật, thở dài một cái, anh đúng là quá không hiểu phong tình. Nhưng khi nhìn thấy anh giữ mình trong sạch như thế, cô bỗng cảm thấy rất vui vẻ.
Mua bánh xong, cô và anh đi qua đứng dưới bóng cây, Diệp Tuệ cắn một miếng, ăn ngon thật.
Tầm mắt cô nhìn về phía đối diện, ở đó có một họa sĩ trẻ đang ngồi vẽ tranh cho khách du lịch.
Chuyện này thì không có gì lạ, điểm kỳ lạ chính là ở bên hồ cạnh chỗ họa sĩ ngồi có một cô bé.
Toàn thân cô bé ngập trong nước, chỉ lộ mỗi mặt ra ngoài, cánh tay thì chống lên bờ hồ, nâng má nhìn về một hướng.
Các du khách đi qua đi lại, nhưng không ai chú ý tới cô bé.
Đầu tiên Diệp Tuệ nghĩ ngay cô bé đó là ma, dù sao thì người bình thường chẳng ai lại vô duyên vô cớ ở dưới hồ cả. Nhưng cô cũng không tin lắm, vì cô bé thật sự quá xinh đẹp.
Từ sau khi Diệp Tuệ biết mình có thể nhìn thấy ma, cô đã gặp rất nhiều con ma có tướng chết rất kinh khủng, có khi thì không đáng sợ lắm nhưng ít nhất cũng thiếu tay thiếu chân.
Nhưng cô bé dưới nước kia lại có ngũ quan vô cùng sắc nét, chỉ có điều là làn da hơi tái, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng.
Hoàn toàn không giống với những con ma mà Diệp Tuệ đã từng trông thấy.
Từ lúc cô phát hiện ra cô bé, thấy cô bé vẫn luôn nhìn người họa sĩ kia. Lúc họa sĩ vẽ tranh, trò chuyện với khách du lịch, tầm mắt cô bé chưa từng dời đi một phút nào.
Khóe môi cô bé còn mang theo nụ cười, dường như rất thích người họa sĩ ấy, ánh mắt cô bé say mê như vậy, nhưng người họa sĩ có vẻ không nhận ra.
Diệp Tuệ vẫn nhìn cô bé dưới nước kia chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới Thẩm Thuật đứng bên cạnh, anh hỏi cô: “Bánh này ngon không?”
Thẩm Thuật đang nghĩ, nếu cô thấy bánh ngon thì anh sẽ lại ra xếp hàng mua thêm cho cô.
Diệp Tuệ đáp: “Ngon lắm.”
Thẩm Thuật đang chuẩn bị nói câu để anh đi mua thêm cho em thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, tuy Diệp Tuệ đang nói chuyện với anh, nhưng mắt cô thì vẫn nhìn sang phía đối diện.
Thẩm Thuật cũng nhìn về hướng đó.
Đối diện bọn họ là một họa sĩ, nhìn cậu ta rất trẻ, hình như vẫn còn đang đi học, phía trước có mấy người đang ngồi cho cậu ta vẽ.
Thẩm Thuật quay sang nhìn Diệp Tuệ, thấy cô vẫn nhìn về phía ấy.
Lúc này, Diệp Tuệ thấy cô bé dưới hồ đã đứng lên đi trên mặt đất, tới chỗ người họa sĩ, yên lặng nhìn cậu ta vẽ tranh. Ở khoảng cách gần, Diệp Tuệ càng thấy cô bé này xinh đẹp hơn.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, mắt cá chân của cô bé có một vết xanh đen, ánh đèn chiếu lên người đều biến mất dưới chân cô bé. Dưới chân cô bé tối như mực, không có bóng.
cô bé không có bóng sao? Diệp Tuệ kinh hãi, sợ run cả tay, làm rơi chiếc bánh xuống đất.
Thẩm Thuật liếc nhìn cái bánh bị rơi, anh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng kết luận rằng, cô ngắm người ta đến mức thất thần hay sao?
Hai người một thì đang sợ ma, một thì lại tưởng người kia đang ngắm người khác, hai luồng suy nghĩ hoàn toàn trái ngược.
không biết tại sao Thẩm Thuật lại chợt nhớ tới khoảng cách bảy tuổi giữa anh và Diệp Tuệ, mặc dù nhìn vẻ ngoài thì không rõ ràng lắm, nhưng trong đầu anh vẫn không khỏi hiện lên suy nghĩ.
anh nhìn người họa sĩ bên bờ hồ kia, chẳng lẽ Diệp Tuệ thích những anh chàng trẻ tuổi đẹp trai sao?
anh yếu ớt hỏi cô: “Đẹp đến vậy cơ à?”
Diệp Tuệ không biết suy nghĩ của anh lúc này, cô thuận miệng đáp: “cô ấy* thật sự rất đẹp.” Con ma nữ kia đúng là đẹp hơn những con ma khác rất nhiều.
*cô ấy/anh ấy trong tiếng Trung phát âm giống nhau.
Thẩm Thuật nghe vậy lại tự động hiểu thành Diệp Tuệ đang khen người họa sĩ kia đẹp.
anh thầm nghĩ, nếu so sánh giữa anh và cậu ta thì hình như là anh vẫn đẹp hơn mà. Sao cô lại không nhìn anh mà lại nhìn cậu ta chứ?
Trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy rất bực bội.
một giây sau, cơ thể anh đã làm ra một phản ứng rất thành thật, anh đi tới trước mặt Diệp Tuệ, làm bộ thờ ơ chắn tầm mắt của cô.
Diệp Tuệ tự dưng thấy trước mắt tối sầm, cô ngẩng đầu lên nhìn, đêm tối, dù có đèn đường nhưng xung quanh vẫn không sáng sủa lắm, cho nên cô không nhìn rõ anh.
Thẩm Thuật bỗng tiến lên trước mấy bước, ánh sáng chậm rãi xẹt qua mặt anh, từng bộ phận trên gương mặt cũng từ từ trở nên rõ ràng, đẹp trai quá đáng luôn.
Cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại trên mắt anh, mắt anh cảm giác còn trong trẻo hơn cả ánh trăng nữa, lại chứa đựng cảm xúc mà không ai nhìn thấu.
Diệp Tuệ không tự chủ mà nói chậm lại: “Sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Thuật rõ ràng là đang hiện lên sự ấm ức, mấy giây sau, anh lại rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Nơi này gió lớn quá, để anh giúp em chắn gió.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn xung quanh, hai người đang đứng dưới bóng cây, lá cây còn chẳng hề nhúc nhích, không biết là anh đang giúp cô chắn cái loại gió gì vậy?