Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 60: Chương 60




Edit: Ngân Nhi​

Wtf! Truyền thông đang có mặt trực tiếp thật sự muốn hỏi rằng, đạo diễn Tịch khó tính khó chiều như vậy, rốt cuộc vì sao lại đi chọn Diệp Tuệ chứ?

Phóng viên: “Bùi Ninh và Thường Huỳnh đều có tác phẩm tiêu biểu, Diệp Tuệ có gì khác biệt so với bọn họ sao?”

Tịch Điềm lạnh mặt: “Bọn họ có thật sự hiểu về Ninh Linh không?”

Diệp Tuệ thuộc như lòng bàn tay các bộ phim mà Ninh Linh đã đóng, Tịch Điềm biết, cô ấy đã nghiên cứu rất kỹ về Ninh Linh. một điều không thể nói nữa là, về sau khi diễn xuất cô ấy sẽ có Ninh Linh ở bên cạnh chỉ đạo.

Mọi người sửng sốt, lời này là có ý gì? Ý là Bùi Ninh và Thường Huỳnh chỉ muốn có vai diễn chứ căn bản không hề suy nghĩ đến việc làm thế nào để diễn tốt được vai Ninh Linh sao?

Hai nữ diễn viên hot trong nước cứ thế bị đạo diễn Tịch đánh không thương tiếc.

Hôm nay trên Weibo đều đang sôi sục vì tin tức kia.

[Diệp Tuệ sẽ diễn vai Ninh Linh đó, ai có thể nói cho tôi biết là vì sao cô ấy lại bắt được tài nguyên này không?]

“Tư chất của Diệp Tuệ gần đây càng ngày càng tốt, liệu có người nào đứng sau nâng đỡ không nhỉ?”

“Đạo diễn Tịch với tính tình hay cáu gắt đó, ông ấy có thể chấp nhận quy tắc ngầm sao? Bạn chưa nghe đạo diễn Tịch nói à? Địa vị không quan trọng, quan trọng là thành ý.”

“Thường Huỳnh đã thua trong tay Diệp Tuệ nhiều lần, xem ra lại sắp có một cái tên mới trong giới tiểu hoa rồi.”

Tối mai sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho ông Thẩm, ông đã báo từ sớm cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ. Diệp Tuệ tất nhiên là đồng ý tham dự, còn cùng Thẩm Thuật đi chọn mua một món quà.

Sáng hôm sau, cô nhận được điện thoại của chị Nhâm, buổi chiều tạm thời có một việc cần làm, nhưng cũng xong nhanh thôi.

Diệp Tuệ nói cho Thẩm Thuật, bảo anh tới nhà họ Thẩm trước, tối cô sẽ đến sau, Thẩm Thuật đồng ý.

Buổi tối, anh lái xe tới nhà họ Thẩm, lúc đến nơi đã thấy rất đông người, trong đại sảnh đèn sáng trưng, mọi người đứng đó nói chuyện với nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Thuật không quen biết mấy người đó, anh không nhìn bọn họ, trực tiếp đi đến một góc nhỏ, thờ ơ xem điện thoại.

Bỗng dưng, anh nghe thấy một tiếng nói, người kia đang gọi anh: “Thẩm Thuật.”

Thẩm Thuật ngẩng đầu lên nhìn, người đó có họ hàng xa với nhà họ Thẩm, chỉ khi nào có sự kiện gì lớn thì mới đến đây.

Người đó nhìn Thẩm Thuật, nhớ tới lời đồn khắc mệnh của anh, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Năm mày ra đời thì hai anh trai của mày chết, ai cũng nói mày khắc người thân, mới đẻ ra đã khắc chết người nhà mình.”

Đáy lòng Thẩm Thuật nổi lên chút gợn sóng, nhưng cũng tan đi rất nhanh.

anh rũ mắt xuống, vẻ mặt hờ hững, mấy lời như vậy từ nhỏ đến lớn anh đã nghe nhiều rồi.

Người ta đều nói anh là người hại chết hai người anh trai, sự ra đời của anh đã mang đến bất hạnh cho gia đình.

Người nọ nói tiếp: “Mẹ mày thì bỏ nhà đi lúc mày còn nhỏ, mày khắc chết anh trai mày thì thôi đi, lại còn đuổi mẹ mày đi nữa.”

Thẩm Thuật mặt không cảm xúc, anh đã quen với việc người ta nói lời vô tình với mình, lúc nào cũng yên lặng tiếp nhận sự giễu cợt của người ta, từ khi anh nhận thức được mọi việc thì đã như vậy rồi.

Luôn luôn là như thế, không một ai giúp anh, không một ai đứng về phía anh cả.

Nhưng khi người ta cố tình nhắc tới chuyện của mẹ, đáy lòng anh lại mơ hồ hiện lên nỗi đau, nhớ lại khi mình bị mẹ vứt bỏ.

Người kia vẫn cứ lải nhải: “Còn vợ mày nữa, mới ra mắt đã bị dân mạng chửi, mệnh của mày quá mạnh, không biết sau này còn ai phải gánh chịu nữa đây?”

Nhắc tới Diệp Tuệ, Thẩm Thuật rốt cuộc cũng giương mắt lên, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt. Diệp Tuệ là người duy nhất anh để tâm đến, anh không muốn nghe người khác nói những lời không tốt về cô.

Lúc này, Diệp Tuệ đã kết thúc công việc, xong việc cô lập tức lên đường đi tới nhà họ Thẩm luôn.

Diệp Tuệ tới nơi, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thuật, lúc trông thấy anh, cô liền nở nụ cười, bước đến gần.

cô còn chưa lại gần hẳn thì đã nhìn thấy một người đi đến trước mặt anh, nói chuyện gì đó với anh, còn anh thì không nhìn người ta, dường như không thèm quan tâm.

Diệp Tuệ cau mày, trong lòng bỗng có dự cảm xấu, cô nhanh chóng đi tới. Vừa mới tới gần thì những lời nói khó nghe kia đã lọt hết vào trong tai.

Khắc mệnh, hại chết anh trai, bị mẹ vứt bỏ…Mỗi một câu nói đều giống như một cái gai đâm thẳng vào tim cô.

Diệp Tuệ giận đến mức tay run bần bật.

cô biết người ta ai cũng nói Thẩm Thuật khắc mệnh, nhưng không ngờ rằng ngay tại tiệc sinh nhật của ông Thẩm mà vẫn có người nhắc tới chuyện này ngay trước mặt anh như vậy.

Diệp Tuệ giận không chịu nổi, còn Thẩm Thuật thì nét mặt vẫn bình thản, không có cảm xúc gì, dường như anh đã quen đón nhận những lời công kích từ người khác rồi.

Nhưng cô thì không cho phép bất cứ ai chửi mắng anh hết, anh không đáng phải chịu sự đối xử tồi tệ thế này.

Diệp Tuệ tiện tay cầm một ly rượu, đi tới bên cạnh người kia, làm như vô ý đổ hết rượu lên người người ta.

Người kia bỗng cảm thấy tay áo lạnh lẽo, cau mày nhìn sang, phát hiện người đứng cạnh mình là Diệp Tuệ, vợ của Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ lắc lư ly rượu trống không, ra vẻ tức giận: “Rượu này cũng thật là, đổ vào đâu không đổ, lại cứ thích đổ vào cái người không có mắt, đúng là phí của.”

cô vừa nói vừa nhìn người kia, giống như đang nói rằng, xem đi, ông chính là cái người không có mắt đó đó.

Người kia thấy Diệp Tuệ không những không xin lỗi, còn châm chọc mình, liền quát lên: “cô nói cái gì?”

Diệp Tuệ lạnh lùng cười: “Tôi nói gì ấy à?”

Ngữ điệu của cô trầm xuống, lạnh như băng: “Tôi nói ông mở miệng bảo người ta khắc mệnh, ông lấy gì để chứng minh là đúng, ông là thần linh đấy à? Nhà họ Thẩm không chào đón loại người như ông!”

Người kia á khẩu không nói được gì, muốn dùng thân phận để đàn áp Diệp Tuệ: “cô đang bất kính với bề trên đấy!”

Diệp Tuệ chẳng thèm quan tâm, ánh mắt quét lên quét xuống người kia mấy lần: “Tôn kính loại người như ông, tôi sợ sẽ hạ thấp cấp bậc của tôi mất. Với lại bây giờ đang ở trong hoàn cảnh nào? Đây là tiệc sinh nhật của bố Thẩm Thuật nhé. Ông là họ hàng tuyến 18 xa đến không thể nào xa hơn được nữa, ngay cả cửa nhà họ Thẩm cũng phải miễn cưỡng lắm mới vào được, thế mà còn dám ở đây vênh váo chỉ trích người con trai độc nhất của ông Thẩm. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu thôi, ông lấy đâu ra tự tin để nói luyên thuyên ở đây vậy?”

Diệp Tuệ ép sát từng bước một, từng câu từng chữ đều nhắc nhở người kia ghi nhớ thân phận của mình, xem xem mình có tư cách gì mà dám mắng Thẩm Thuật?

Người kia bị cô mắng, một câu cũng không thể thốt ra được.

Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ đang nói đỡ cho mình, đáy mắt tràn ngập cảm xúc.

cô lại chuẩn bị dọa người kia một trận, cô cố tình nói: “À phải rồi, ông có cảm thấy hơi lạnh không?”

cô nhìn cổ ông ta, nét mặt tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi nhìn thấy có một con ma nữ đang gục đầu vào cổ ông đó, nó mặc một bộ đồ màu đỏ, mặt trắng bệch, lưỡi rất dài, còn nhìn ông rồi kêu đói kia kìa…”

Người kia bị dọa sợ đến nỗi mặt tái mét, ông ta cực kỳ tin vào chuyện ma quỷ, không một chút hoài nghi là cô đang nói dối. Ông ta lập tức chạy biến đi, muốn đến ngay miếu thờ để xin bùa trừ tà.

Ông ta vì lao quá nhanh nên bị trượt chân ngã ngay ngoài cửa, khiến ai cũng phải quay sang nhìn.

Diệp Tuệ thấy ông ta bị dọa sợ, cảm thấy cơn tức tan biến đi không ít, cô nhìn Thẩm Thuật, nắm tay anh đi ra ngoài: “Nơi này không khí kém quá, bọn mình đi thôi.”

cô không muốn để anh phải đối mặt với những người thế kia nữa, cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với anh, nhưng họ chưa bao giờ tôn trọng anh một chút nào cả.

Thẩm Thuật liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, yên lặng không nói, cứ thế đi theo Diệp Tuệ ra ngoài. Hai người đi tới một nơi yên tĩnh, cách xa khu vực sảnh náo nhiệt.

Giờ đã là cuối thu, thời tiết khá lạnh, gió thổi làm lá cây rơi xào xạc. Bốn phía không một bóng người, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, trông anh cứ thẫn thờ, đôi mắt đen như mực, ánh trăng xẹt ngang hàng lông mày của anh.

Đáy lòng cô dâng lên nỗi chua xót, anh là một người tốt, thật sự không đáng phải chịu nhiều đau khổ như vậy. cô nắm chặt tay anh, giọng nói dịu dàng vang lên, nhẹ nhàng chui vào tai Thẩm Thuật.

“Thẩm Thuật, anh trai anh qua đời chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, không liên quan gì tới anh hết.”

“Mẹ anh bỏ nhà đi, người chịu tổn thương rõ ràng là anh mà, anh đừng đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu mình.”

“…”

Tầm mắt Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuệ, cô cũng nhìn lại anh, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.

Trong đêm tối, dáng người cô nhìn rất mảnh mai yếu ớt, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo và kiên định, từng câu nói đều nhấn mạnh từng chữ một.

anh trai qua đời, mẹ bỏ nhà đi, tất cả đều không phải là lỗi của anh.

Diệp Tuệ miệng vẫn nói, Thẩm Thuật thì chỉ chăm chú nhìn cô, một giây cũng không dời. Cảm giác ấm áp bắt đầu thắp lên từ các đầu ngón tay, sau đó chậm rãi lan tràn ra lồng ngực, từng chút từng chút sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của anh.

Cảm xúc này trước nay chưa từng có, tựa như trong bóng tối bỗng dưng lóe lên một tia sáng rất nhỏ, nhưng sáng vô cùng, kéo anh ra khỏi hố sâu tuyệt vọng không đáy.

Diệp Tuệ nói: “Thẩm Thuật, anh đừng nghe người ta nói linh tinh.”

cô chỉ ra từng điểm tốt của anh: “anh nhìn đi, anh lớn lên rất đẹp trai này, tính tình cũng tốt này, biết chăm lo cho người khác, còn có thể ngăn chặn ma quỷ nữa…”

Trong lúc nhất thời, cô đã kể cả rất nhiều điểm tốt của anh, đến chính cô cũng không nhận ra được, thì ra trong lòng cô, anh lại đặc biệt đến vậy.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền vào tai anh, dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Tuệ ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói cho anh biết rằng, anh là một người rất tốt.

Thẩm Thuật nhìn cô, gương mặt cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, nhưng trong hoàn cảnh này, cảm giác dường như có gì đó không giống với lúc trước.

Diệp Tuệ suy nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói tiếp: “Với lại ở cùng anh, vận may của em đã thay đổi tốt hơn trước nhiều lắm, anh đâu có khắc mệnh gì chứ, trái lại còn mang đến may mắn cho em đấy…”

một giây sau, Thẩm Thuật bỗng cúi người xuống, đưa tay ra kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cơ thể cô.

Cánh tay anh dùng sức khá mạnh, dường như coi cô thành nơi duy nhất để gửi gắm sinh mệnh của mình vậy. Tương lai mờ mịt trước mắt, vì có cô nên anh chẳng còn thấy lo sợ nữa.

Diệp Tuệ bị anh ôm trong lòng, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh đang bao vây lấy cô, cùng cánh tay đang siết vai cô thật chặt.

Đêm thu rét lạnh, nhưng hai tai cô lại nóng bừng lên, Thẩm Thuật chưa từng ôm cô thân mật như thế bao giờ.

cô có thể nhận thấy hơi thở anh đang nhẹ nhàng phả vào cổ cô, khiến cô tê dại, gương mặt cũng ửng hồng.

cô hít sâu một hơi, rụt rè gọi một tiếng: “Thẩm Thuật?” cô sợ cực kỳ, chẳng biết phải làm sao.

Thẩm Thuật vùi đầu vào cổ cô, tóc cô lướt nhẹ qua mặt anh, mùi hương thơm ngát phả vào mũi. anh thật sự không muốn buông ra, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

Giọng nói Diệp Tuệ có phần khó xử: “anh làm em đau.”

Tay anh nới lỏng ra một chút khi nghe cô nói, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, ánh trăng chiếu xuống làm cái bóng của hai người đổ xuống mặt đất, vô cùng rõ ràng.

Thẩm Thuật không buông tay, Diệp Tuệ cũng không né tránh, cứ để mặc cho anh ôm.

Trong màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.