Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 86: Chương 86




Edit: Ngân Nhi​

trên người hai con ma truyền đến từng trận đau nhức, cả hai đều không dám nói xấu gì Diệp Tuệ nữa, chỉ lo tránh khỏi Thẩm Thuật thôi, chúng nó gần như đã dùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời để bay vèo đi.

Cả hai đều tràn trề khát vọng sống, chạy đến chỗ bức tranh cách Thẩm Thuật xa nhất, nhưng vẫn thấy lạnh run người.

Thẩm Thuật để điện thoại xuống, nhìn Diệp Tuệ hỏi: “Chúng nó còn đang nói chuyện không?”

Diệp Tuệ cười: “không chỉ không nói gì mà còn bị anh dọa chạy mất rồi.”

cô và anh tiếp tục sánh vai đi tiếp, có rất đông người đang dừng lại trước một bức tranh, cô muốn biết đó là tranh gì mà lại nhiều người hứng thú đến vậy.

Nhưng vì đông quá nên cô không tiến lại gần được, chỉ có thể đứng phía sau đám đông mà nhìn.

Bối cảnh trong bức tranh rất tươi sáng, là một biển hoa rực rỡ, khiến người ta nhìn vào là thấy vui vẻ ngay.

Nhưng ở chính giữa bức tranh lại có một người phụ nữ đứng khóc.

cô ấy đứng trong biển hoa, mắt nhìn phía trước, toàn thân được biển hoa rực rỡ vây quanh, nhưng đáy mắt lại mang theo sự bi thương. Tươi sáng và bi thương, hai phong cách đối lập nhau lại cùng tồn tại trong một bức tranh.

Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu.

Đứng trước cô là một bé gái, bé gái kéo áo mẹ, chỉ vào người phụ nữ trong bức tranh, giọng nói non nớt hỏi: “Mẹ, chị gái kia sao lại không vui vậy ạ?”

Mẹ cô bé lắc đầu nói: “Mẹ cũng không biết.”

Diệp Tuệ thầm nghĩ, thì ra không phải chỉ mình cô thấy vậy.

Lúc này bắt đầu có tiếng nghị luận, một người lên tiếng: “Mười năm trước tôi cũng đã nhìn thấy bức tranh này, rõ ràng tôi nhớ người phụ nữ trong tranh cười cơ mà nhỉ, không hề bi thương như bây giờ.”

“Nhưng cũng có thể là tôi nhớ nhầm, người trong tranh vẽ thì làm sao thay đổi biểu cảm được cơ chứ, không thể nào từ cười chuyển sang khóc được.”

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật: “Tranh vẽ sao có thể thay đổi được nhỉ? Chuyện này quá kỳ lạ rồi.”

Thẩm Thuật trầm tư vài giây rồi nói: “Cũng lâu quá rồi, có lẽ ông ấy thật sự đã nhớ nhầm.”

Mấy người khác lại nói: “Gần đây tôi nghe nói nhà của thầy Vệ bị cháy, thầy Vệ đã mạo hiểm xông vào biển lửa, lúc được cứu ra, trên tay ông còn ôm mấy bức tranh.”

“Xem ra thầy Vệ rất yêu quý những bức tranh của mình.”

Lúc này, Diệp Tuệ bỗng nghe thấy tiếng khóc, cô nhìn lên, chẳng biết từ khi nào lại có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh bức tranh, cô ấy lặng yên ngắm nhìn nó một lúc, nước mắt cứ chảy xuống.

Diệp Tuệ nghĩ thầm, người này có phải là fan cuồng của Vệ Tễ không đây, nghe tin Vệ Tễ gặp chuyện nên mới đau buồn như vậy.

cô suy nghĩ miên man, nhìn cô gái trong bức tranh rồi lại nhìn sang cô gái đang đứng khóc kia, cô ngẩn người, hai người này sao lại giống nhau đến thế?

Diệp Tuệ kéo tay áo Thẩm Thuật, hỏi: “anh thấy không? cô gái trong bức tranh giống hệt với cô gái đang đứng khóc đằng kia.”

Thẩm Thuật nhìn lên, ngờ vực nói: “Làm gì có ai đang khóc.”

Diệp Tuệ không tin, cô lại lôi kéo anh, nói: “rõ ràng ở kia…” Lời còn chưa dứt, cô liền sửng sốt, cô nhìn thấy mà người khác lại không thấy, còn có thể là gì được chứ?

cô gái kia là ma.

Diệp Tuệ vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi: “Chúng ta đi thôi.” đi xem triển lãm tranh mà gặp ma liên tục thế này, cô mệt muốn về nhà luôn.

Thẩm Thuật nghĩ một lát, lại yên lặng lấy di động ra, rất tự giác bật đèn flash. Diệp Tuệ thấy hành động của anh thì vội đè tay anh lại.

“anh làm gì thế?”

Thẩm Thuật nghiêm túc nói: “Có phải con ma kia lại bắt nạt em không? Để anh giúp em đuổi nó đi.”

Diệp Tuệ vội vàng phủ nhận: “không có ma nào bắt nạt em hết.”

Thẩm Thuật rõ ràng tỏ ra hoài nghi: “thật không?”

Nếu con ma trong tranh mà biết Thẩm Thuật định làm gì thì nhất định cô ấy sẽ càng khóc thảm hơn cho mà xem, tôi khóc là việc của tôi, liên quan gì đến các người cơ chứ hu hu hu.

Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật không tin mình thì trở nên nóng nảy, cô lập tức giơ tay lên, nhìn vào mắt anh mà thề: “Em thề luôn là không có ai bắt nạt em hết.”

Thẩm Thuật bấy giờ mới không cố chấp nữa.

cô và anh chuẩn bị ra về, nhưng đột nhiên cô lại nhớ đến một chuyện liên quan đến Vệ Tễ.

Nghe nói bức tranh vừa rồi là tác phẩm hồi còn trẻ của Vệ Tễ, điều đáng nhắc tới chính là, trong các tác phẩm của ông chỉ duy nhất có bức tranh đó là vẽ một người con gái.

Từng có phóng viên hỏi Vệ Tễ là đằng sau bức tranh này có câu chuyện gì không, Vệ Tễ không đáp, ông không trả lời bất cứ một câu hỏi nào về tên tuổi, thân phận và những điều liên quan đến cô gái trong tranh.

Vì vậy nên tất cả mọi người đều đoán cô gái trong bức tranh có thể đã từng qua lại một thời gian với Vệ Tễ, là bí mật mà ông muốn chôn giấu trong lòng.

không thể nói, cũng không dám quên.

Lời đồn thật thật giả giả, bản thân Vệ Tễ lại không nói gì nên chẳng có ai biết rõ sự thật cả.

Bức tranh này về sau đã trở thành bức tranh nổi tiếng nhất của thầy Vệ, người đến chiêm ngưỡng bức tranh này có thể nói là nhiều không đếm xuể.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật trở về nhà.

Diệp Tuệ lần trước đã hành động thất bại nhưng cô vẫn chưa chịu chết tâm, Thẩm Thuật và cô ở chung dưới một mái nhà, cô còn khối cơ hội để thể hiện.

cô lại mò lên mạng tìm kiếm cách khác, sau khi nghiên cứu một lúc, cuối cùng cô cũng chốt được một phương án hợp lý. Hôm sau, Diệp Tuệ một mình đến trung tâm thương mại, vừa đến cửa hàng là cô hỏi nhân viên ngay.

“Loại nước hoa nào cửa hàng mình bán chạy nhất vậy?”

Vì Diệp Tuệ che chắn rất kỹ càng nên nhân viên không nhận ra cô, nhiệt tình giới thiệu cho cô các loại nước hoa của cửa hàng.

“Gần đây loại nước hoa này là bán chạy nhất ạ, rất nhiều cô gái khi đi hẹn hò đều sẽ xịt loại này.”

Lời nhân viên nói khiến hai mắt Diệp Tuệ sáng rực, cô không chút do dự chọn luôn loại đó, mặc dù bây giờ cô và Thẩm Thuật vẫn chưa yêu nhau, nhưng cô cũng không ngại luyện tập trước đâu.

“Gói lại giúp tôi nhé.” Tâm trạng cô cực kỳ tốt, mua xong là về nhà luôn.

Lần này Diệp Tuệ không tập yoga nên không phải lo sẽ bị trôi mất lớp trang điểm, cô ngồi trước gương kẻ mắt, lúc kẻ đến phần đuôi mắt, tay cô nhẹ nhàng hất lên một chút.

Diệp Tuệ hướng mặt vào gương híp mắt, kẻ mắt xong nhìn quyến rũ hơn nhiều.

Mọi khi cô không bao giờ trang điểm khi ở nhà, bây giờ cô đã trang điểm cẩn thận, chỉ chờ Thẩm Thuật về thôi.

Trang điểm xong, Diệp Tuệ xịt nước hoa, cô vừa nhìn vào gương vừa tưởng tượng đến cảnh Thẩm Thuật ngửi thấy mùi hương trên người cô.

Diệp Tuệ suy nghĩ đến mất hồn, động tác xịt nước hoa vẫn không dừng lại, gương mặt trong gương vẫn đang tươi cười, bất tri bất giác trên người cô đã được xịt một đống nước hoa.

Lúc cô phát hiện ra thì nụ cười trên mặt liền cứng đơ lại, cô xịt nước hoa là để quyến rũ Thẩm Thuật chứ không phải là để hành hạ mũi anh đâu.

Mùi hương phải thoang thoảng như có như không thì mới hấp dẫn, nếu mùi nồng quá thì e là Thẩm Thuật sẽ sợ hãi mà chạy biến đi mất.

Diệp Tuệ lập tức quẳng lọ nước hoa lên bàn, sau đó dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét lao vào nhà tắm tắm rửa.

cô tắm đi tắm lại mấy lần rồi mà mùi vẫn quá nồng, làm cho cô thấy hơi khó thở.

Trong lúc Diệp Tuệ đang liều mạng chà rửa để tẩy mùi nước hoa thì Thẩm Thuật đã ra khỏi thang máy rồi đi vào nhà.

anh mở cửa, trong phòng tối đen như mực, Diệp Tuệ vẫn chưa về nhà sao? anh nhớ sáng nay lúc ra cửa cô còn nói với anh là hôm nay lịch trình của cô không nhiều mà.

anh cúi đầu nhìn xuống, giày của Diệp Tuệ đã đặt ngay ngắn một chỗ, rõ ràng cô đã về nhà rồi.

Mọi khi Diệp Tuệ đều sẽ chào anh một tiếng mỗi khi anh về nhà, sao bây giờ lại thế này? Thẩm Thuật nhíu mày, lẽ nào cô bị ốm rồi?

Nghĩ tới đây, Thẩm Thuật lập tức bước nhanh về phòng cô, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng, sợ cô đổ bệnh trong lúc anh không có nhà.

Cửa phòng của Diệp Tuệ khép hờ, ánh đèn bên trong xuyên qua khe cửa chiếu xuống sàn.

Thẩm Thuật không trực tiếp mở cửa ngay mà gõ cửa trước, nhưng gõ ba tiếng mà không thấy ai trả lời, Diệp Tuệ cũng không ra mở cửa.

anh lại theo bản năng nhíu chặt mày, vừa định mở cửa vào thì cửa lại bất ngờ được kéo ra.

“Thẩm Thuật?”

Diệp Tuệ nhìn đồng hồ trên bàn, đã hơn tám giờ rồi, cô chỉ mải tắm rửa nên quên mất thời gian anh về nhà.

Diệp Tuệ kéo cửa phòng ra cho anh đi vào.

cô không muốn cho anh biết vừa rồi cô tắm là để giảm bớt mùi nước hoa nồng nặc trên người, cho nên nói dối: “Vừa nãy em đang thay quần áo.” cô chột dạ cười.

Thẩm Thuật không hề nghi ngờ lời cô nói, anh tin ngay lập tức.

Vì thời gian tắm quá lâu nên da cô đỏ ửng cả lên, ngay cả mắt cũng đỏ như vừa mới khóc.

Thẩm Thuật nhìn cô mấy giây rồi nói: “Em sốt à?”

Mặt đỏ hồng, ra mở cửa chậm, các dấu hiệu đủ để Thẩm Thuật thêu dệt thành một câu chuyện. Đó là Diệp Tuệ vì phát sốt nên cơ thể không thoải mái, nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng anh gõ cửa thì liền cố gắng gượng xuống giường mở cửa cho anh.

Diệp Tuệ lúng túng đáp: “Em không sao.”

Thẩm Thuật lại hỏi: “Em không sao?”

rõ ràng anh không hề tin cô, cho rằng cô không biết giữ gìn sức khỏe, cho nên kiên trì muốn xác nhận chuyện này.

“Em cặp nhiệt độ đi.”

Diệp Tuệ sờ cái mặt nóng bừng của mình, cô biết nguyên nhân là gì, nhưng vì muốn che giấu sự thật nên đành phải ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế trong miệng.

Thẩm Thuật ngồi trên salon chờ.

Lúc bình tĩnh lại, anh bỗng ngửi thấy hương nước hoa, mùi thì rất thơm, chỉ có điều là hơi nồng.

Mùi nước hoa từ đâu ra vậy?

Lúc Thẩm Thuật ngờ vực quay đầu nhìn xung quanh phòng một lượt, Diệp Tuệ cũng đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Khi tầm mắt của cả hai đều dừng lại ở lọ nước hoa trước gương, Diệp Tuệ thật sự muốn lao ngay xuống cầm lấy nó giấu xuống gầm giường.

Vì muốn quyến rũ Thẩm Thuật nên cô đã trót xịt cả đống nước hoa, còn phải tắm đi tắm lại mấy lần, chà xát muốn rách cả da luôn, bây giờ còn bị anh hiểu lầm thành cô bị sốt nữa.

Diệp Tuệ thật sự không biết phải giải thích với anh thế nào.

cô cảm giác mình còn có thể cứu vãn một chút, liền mở miệng ra định nói chuyện, nhưng quên mất là mình đang ngậm nhiệt kế: “Ư ử ư ử ư…”

Phiên dịch lại là, lọ nước hoa đó là của Tiểu Lưu tặng em.

Hành động này của Diệp Tuệ quả nhiên đã kéo ánh mắt của Thẩm Thuật trở lại, tầm mắt anh đang từ chai nước hoa chuyển sang nhìn cô.

anh nhớ lại thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh vừa nãy của cô, rất nghiêm túc hiểu thành một ý khác.

“Em muốn anh đi lấy cho em chút nước ấm sao?” Xin hãy tha thứ cho cung phản xạ của thẳng nam Thẩm Thuật, trong thế giới của những người như anh, uống chút nước ấm là có thể giải quyết hết các vấn đề của cơ thể.

Diệp Tuệ lắc đầu: “Ứ ư, ứ ư ử ứ ư ử ứ.” không phải, lọ nước hoa đó không phải em mua đâu.

Truyền tin thất bại, Thẩm Thuật đứng dậy khỏi ghế, đi về phía Diệp Tuệ, anh sợ cô cứ vừa cặp nhiệt độ vừa ư ử như thế thì nhiệt độ sẽ không đo được chính xác.

Thấy Thẩm Thuật đi tới, Diệp Tuệ lập tức nghĩ đến mùi nước hoa có thể hun chết người trên người mình, theo bản năng lui về sau.

Có lẽ lùi lại một chút thì anh sẽ không ngửi thấy đâu.

Diệp Tuệ lặng lẽ lui về, nhưng Thẩm Thuật không cho cô cơ hội làm điều đó, anh đi thẳng đến bên giường, giơ tay rút cái nhiệt kế trong miệng cô ra.

“Đủ thời gian rồi.”

anh cầm cái cặp nhiệt độ, nghiêm túc nhìn. Diệp Tuệ chột dạ nhìn đi chỗ khác, vì cô biết rõ là cô không hề bị sốt mà.

“37 độ, không sốt.” Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ đang cúi đầu, sắc hồng trên mặt cô hình như cũng bớt đi rồi.

Mặc dù ban nãy mặt cô đỏ lên rất khác thường, nhưng chung quy là không bị sốt, anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau khi xác nhận chính xác Diệp Tuệ không bị làm sao, Thẩm Thuật chuẩn bị rời khỏi phòng cô, từ đầu tới cuối đều không nhắc một câu nào về chuyện nước hoa.

Diệp Tuệ đoán có thể là Thẩm Thuật bị mất cảm giác với mùi hương, hoặc là anh cảm thấy mùi nước hoa nồng như thế cũng không vấn đề gì.

Cũng may là không bị mất mặt.

Ngay lúc cô còn đang thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy Thẩm Thuật không rời phòng ngay mà đi tới chỗ bàn trang điểm của cô.

Tim cô như ngừng đập, trơ mắt nhìn anh giơ tay cầm lọ nước hoa lên.

anh cất gọn nó lại, quay người nói với cô: “Nếu em thích nước hoa như thế thì anh có thể mua cho em.”

Từ nửa lọ nước hoa và căn phòng tràn ngập hương thơm, Thẩm Thuật suy đoán rằng Diệp Tuệ hình như cực kỳ thích nước hoa.

cô bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “không cần đâu, từ hôm nay trở đi, em không thích nước hoa nữa.”

Dường như anh không hài lòng lắm với câu trả lời của cô, ánh mắt anh hơi tối lại, khóe miệng vô thức mấp máy, nói mà không mấy vui vẻ: “Thế thôi vậy.”

anh còn tưởng là mình đã tìm được sở thích của cô, về sau anh sẽ mua thật nhiều loại nước hoa cho cô xịt khắp phòng, cô thích xịt chai nào thì xịt. không ngờ rằng kế hoạch của anh đã chậm một bước, Diệp Tuệ không còn có sở thích này nữa rồi.

anh chậm chạp bước từng bước ra khỏi phòng, bóng lưng nhìn thật đáng thương.

Nhưng Diệp Tuệ lại không hề phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, chờ khi cửa phòng đóng lại, cô liền ngã bịch xuống giường.

cô vùi cả mặt vào gối, vì không muốn cho anh nghe thấy nên chỉ dám âm thầm kêu gào mấy câu.

Trời ơi, lại thất bại rồi.

Hôm sau, lúc Diệp Tuệ đến studio quay phim, người cô vẫn còn mùi nước hoa từ tối qua, nhưng vì đã tắm nhiều lần nên mùi đã bớt đi rất nhiều, thơm vừa đủ.

Tiểu Lưu đi tới chỗ cô, ngửi thấy mùi thơm trên người cô thì thấy hơi ngạc nhiên, trước giờ Diệp Tuệ hình như chưa bao giờ xịt nước hoa mà.

“Tuệ Tuệ, chị xịt nước hoa đấy à?”

Diệp Tuệ quay lưng về phía Tiểu Lưu, nghe thấy cô ấy hỏi thì liền chậm rãi xoay người lại.

Tiểu Lưu bị dọa sợ hết hồn khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của Diệp Tuệ, giống như đang muốn lên án cô vậy, cô cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi mình có nói gì sai đâu nhỉ.

Vì đang là thời gian nghỉ ngơi nên trong phòng hóa trang không có ai, Diệp Tuệ tranh thủ hỏi Tiểu Lưu: “Em với cậu bạn học kia thế nào rồi?”

Tiểu Lưu xấu hổ đáp: “Hôm qua bọn em chính thức yêu nhau rồi.”

Diệp Tuệ đầu đầy vạch đen, suýt thì nhịn không được mà bắt lấy tay Tiểu Lưu, cô rất muốn hỏi cô ấy rằng tại sao cô theo đuổi người ta lại khó khăn đến vậy cơ chứ?

Nhưng may là Diệp Tuệ không lỡ mồm, chỉ hâm mộ nói: “Hai người thích thật đấy.”

Tiểu Lưu chẳng hiểu Diệp Tuệ bị làm sao, cô ấy nói: “Tuệ Tuệ, đối với em thì hai vợ chồng chị mới là cặp vợ chồng kiểu mẫu đó, mục tiêu của em là sau này cũng có thể được như hai anh chị.”

Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng, cô với Thẩm Thuật đã yêu đương gì đâu cơ chứ.

Diệp Tuệ khẽ thở dài, cúi đầu lướt điện thoại, cô buồn chán mở vòng bạn bè lên xem, đa số đều chỉ thấy bài đăng về cuộc sống hàng ngày của chị Nhâm thôi.

Đột nhiên cô nhìn thấy một tấm hình mà Tiểu Lưu mới đăng lên, là hình ảnh nắm tay nhau.

Diệp Tuệ tò mò: “Hình này chụp bao giờ thế?” cô chưa từng yêu đương nên muốn biết xem làm thế nào thì mới có thể đuổi kịp được tốc độ của Tiểu Lưu.

cô cũng muốn nắm tay anh như thế này rồi chụp ảnh lại làm kỷ niệm, sau đó đăng vào vòng bạn bè, kiêu ngạo tuyên bố cô và Thẩm Thuật đã yêu nhau rồi!

“Hôm qua luôn ạ, bọn em đã quen biết nhiều năm rồi mà, tất nhiên phải mau chóng công khai thôi.” Tiểu Lưu nói, “Em muốn cho tất cả mọi người biết.”

Người so với người, đúng là tức chết mà.

Diệp Tuệ nhìn lại cái ảnh nắm tay, suýt thì muốn quẳng luôn cái điện thoại đi rồi. Đến bao giờ cô với Thẩm Thuật cũng có thể quang minh chính đại công khai như vậy đây.

không đúng, đợi đã!

Trong đầu Diệp Tuệ bỗng xuất hiện mấy câu nói.

“Thẩm Thuật, em muốn nắm tay.”

“Phải nắm như thế này này!”

Sau hai câu nói chợt hiện lên, hai mắt Diệp Tuệ lóe sáng, đó là chút ký ức vụn vặt mấy ngày trước mà cô đã quên, cũng chính là những hành động mà cô đã làm với Thẩm Thuật khi say rượu.

Trong thang máy, cô nhích lại gần anh, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau…

Sau đấy là gì? cô chỉ nhớ được đến lúc bước ra thang máy là hết, còn đoạn trong thang máy thì đã nhớ rất rõ lại rồi.

Vậy là, mấy cái câu kia là do chính cô mặt dày nói ra đấy hả!!!

- --

Đùa đọc cái đoạn ư ử ừ ư mà không ngậm được mồm )) Lại dở hơi rồi bà Tuệ ạ, bà nên biết là dù bà có làm gì thì anh nhà tuôi cũng u mê hết, bà có xịt hết một chai nước hoa thì anh nhà cũng không thấy điếc mũi đâu, chỉ muốn mua cho bà thêm nhiều chai khác cho bà xịt chơi thôi )))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.