Edit: Ngân Nhi
Bầu không khí cực kì yên tĩnh, sự gượng gạo chậm rãi vờn xung quanh hai người, Diệp Tuệ trông thấy phản ứng của Thẩm Thuật thì hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Thuật lắc đầu: “không có gì.”
Lá trà này tuy rất quý, nhưng chút tiền đó đối với Thẩm Thuật thì không là gì cả, ban đầu thì anh hơi ngạc nhiên, nhưng bây giờ thì không còn cảm giác gì rồi.
Diệp Tuệ nghĩ là anh không muốn ăn, liền suy nghĩ một chút rồi gắp một miếng lên cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Sau đó cô cố tình nói: “không ăn thì tiếc lắm đó nha, hôm nay tài nấu nướng của em vượt xa bình thường luôn, thịt mềm mà không nát, hương trà lại ngào ngạt…”
Diệp Tuệ vừa nói vừa liếc Thẩm Thuật, tỏ ý anh mau lại đây, mau ăn đi nào.
Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô cong lên, ánh mắt nhìn không rõcảm xúc, giống như một con vật nhỏ tinh nghịch vậy.
Miệng cô chậm rãi nhai nuốt, hai má phồng lên, mắt còn thỉnh thoảng liếc anh một cái, muốn quan sát xem phản ứng của anh thế nào.
Ánh mắt của Thẩm Thuật tỏ vẻ nghi ngờ, sao tự dưng hôm nay cô lại nấu ăn cho anhchứ?
Tuy nghĩ vậy nhưng tay của anh lại thành thực hơn, theo bản năng nhận lấy đôi đũa mà Diệp Tuệ đưa tới, gắp một miếng thịt gà rồi bỏ vào miệng.
Diệp Tuệ thấy hành động của Thẩm Thuật thì vui lắm, quả nhiên là anh đã mắc câu rồi, cô nhìn anh, vẻ mặt mong đợi hỏi: “Hương vị thế nào?”
Thẩm Thuật cắn một miếng, mùi thơm lập tức tràn ngập trong khoang miệng, bình thường anh cũng có đi tiệc tùng, mấy món ăn cao cấp trong nhà hàng đều đã từng ăn qua.
Món gà hương trà này, nói đúng ra thì không có gì đặc biệt lắm.
Thẩm Thuật liếc nhìn ngón tay Diệp Tuệ, ngón trỏ của cô có vết thương, chắc chắn là bị thương trong lúc nấu ăn rồi, vì da của cô trắng nên nhìn rất bắt mắt.
anh rũ mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt chiếc đũa.
anh nói: “Ngon lắm.”
Diệp Tuệ vui sướng nghĩ Thẩm Thuật đúng là một người rất thành thật, cô đưa cả bát gà cho anh luôn, nói: “Vậy thì anh ăn thêm miếng nữa đi.” Lại còn ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, ý là anh cứ ăn từ từ, em không cướp của anh đâu.
Thẩm Thuật, người vừa tự đào hố chôn mình: “…”
một khi mà Diệp Tuệ đã hứng lên thì không ai kìm cô lại được, cô yên lặng nhìn anh, ánh mắt vừa căng thẳng vừa mong đợi.
Dưới ánh mắt sáng rực của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật không biết phải làm sao, anh yên lặng vài giây, khó khăn nói ra một chữ: “…Được.”
Thế là anh lại gắp một miếng thịt lên ăn, cho đến khi trong bát chỉ còn lại gần nửa chỗ thịt gà ban đầu thì mới đặt đũa xuống.
Cực kì nể mặt Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ thỏa mãn gật đầu, nhận được sự khẳng định của Thẩm Thuật, ý chí chiến đấu của cô cũng được khơi dậy nhiệt tình hơn bao giờ hết, cô hào phóng nói: “Nếuanh thích thì sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn.”
Sau đó cô lại vỗ cái miếng bánh trà trị giá cả triệu bạc, phóng khoáng vô cùng: “Tôm Long Tỉnh*, cánh gà hương trà…anh muốn ăn gì thì cứ việc chọn.”
*Tôm Long Tỉnh: Còn được gọi là tôm xào với trà Long Tỉnh, là đặc sản của thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang.
Khóe miệng của Thẩm Thuật khẽ giật một cái: “…”
Chị Nhâm nói với Diệp Tuệ là diễn viên đóng trong phim “Thế Tử” đã được xác định rồi, nam nữ chính là Thẩm Tu và Thường Huỳnh, Diệp Tuệ vai nữ phụ số 3, đất diễnkhông nhiều lắm.
“Thế Tử” là bộ phim lấy trọng tâm là nam nhân, Thẩm Tu sẽ vào vai thế tử, Thường Huỳnh thì là tiểu thư nhà quan, hai người cùng nhau trải qua một mối tình rất sâu đậm nhưng cũng nhiều trắc trở.
Còn Diệp Tuệ thì sao, cô sẽ đóng vai một công chúa điêu ngoa xảo quyệt, làm nền cho cặp nam nữ chính cực kì tốt đẹp.
Trước khi vào đoàn làm phim, Diệp Tuệ phải đi chụp ảnh tạo hình nhân vật trước, trợ lý Tiểu Lưu cũng đi cùng cô.Tiểu Lưu nhận thấy dạo này Diệp Tuệ rất khác trước kia,cô không còn quá để tâm vào gương mặt của mình nữa, nhưng khí chất thì thảnh thơiyêu đời hơn rất nhiều.
Còn chưa vào phòng trang điểm thì Diệp Tuệ trông thấy một cô gái mặc váy ngắn rất đẹp đang đứng ở hành lang, tóc đen da trắng môi hồng.
Chỉ có một chỗ không đúng lắm là trên mặt cô ấy dính chút máu, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đến người đi trên hành lang.
Diệp Tuệ giật bắn mình, cơn buồn ngủ vì ngủ chưa đủ giấc đã hoàn toàn biến mất, côchắc chắn cô gái kia không phải là người.
Con ma kia hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tuệ nên chậm rãi quay đầu sang, một giây sau là hai người sẽ nhìn vào mắt nhau!
Diệp Tuệ lập tức phản ứng kịp thời, vội vàng quay đầu đi để tránh không cho hai ánh mắt chạm nhau, sau đó yên lặng nhủ thầm trong lòng: Dân giàu nước mạnh xã hội công bằng dân chủ văn minh…
“Hôm nay cũng có đông nhân viên làm việc quá nhỉ.” Tiểu Lưu cảm thán, cô ấy dừngmột lúc rồi kinh ngạc thốt lên: “A! Chị kia đẹp quá!”
Diệp Tuệ sửng sốt nhìn Tiểu Lưu: “Em có thể nhìn thấy sao…?”
“Người xinh đẹp thế sao em lại không chú ý đến được chứ.” Tiểu Lưu gật đầu đáp, “Giống như chị ấy.”
Diệp Tuệ xác định Tiểu Lưu nói là “Người” chứ không phải “Ma”, thế là cô lại quay đầu nhìn, phát hiện con ma chỗ hành lang đã biến mất, chỉ có mấy nhân viên công tác làđang vội vàng qua lại.
Tiểu Lưu nói không sai, trong số các nhân viên đó có một cô gái rất xinh đẹp, nổi bật hẳn giữa nhóm người.
cô thở phào nhẹ nhõm, nhất định là cô nghĩ sai rồi, Tiểu Lưu làm sao mà nhìn thấy ma được cơ chứ.
Thường Huỳnh lúc này cũng đã đến, hai người lại đụng mặt nhau.
Thường Huỳnh trông thấy Diệp Tuệ thì lại nhớ đến mấy hôm trước cô ta phải gọi Diệp Tuệ là thím nhỏ, hôm đó lúc ra về cô ta đã nổi giận với Thẩm Tu.
Ông Thẩm không thích cô ta, Thẩm Tu không dám phản kháng một lời, giờ Thẩm Thuật ép cô ta phải gọi Diệp Tuệ là thím, hắn cũng e ngại vai vế với Thẩm Thuật nênkhông đứng ra nói giúp cô ta.
Cứ nghĩ đến là thấy tức điên lên.
Diệp Tuệ nhìn thấy Thường Huỳnh, miễn cưỡng nở một nụ cười với cô ta.
Nhìn Diệp Tuệ cười, Thường Huỳnh dường như có thể cảm nhận được sự gian xảo đắc ý trong ánh mắt kia, kiểu như đang muốn nói: Thím nhỏ đang đứng trước mặt cháu này, ngoan.
Lồng ngực cô ta như bị nghẹn lại.
Diễn viên đi vào cái là bắt đầu hóa trang ngay, sau khi thay trang phục xong là có thể tiến hành chụp ảnh rồi.
Thường Huỳnh là nữ chính nên tất nhiên phải trang điểm rất tinh tế, chỗ nào cũng phải hoàn hảo không tì vết, không thì làm sao xứng với danh hiệu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chứ.
Với lại Thường Huỳnh còn muốn đàn áp Diệp Tuệ, cho nên phải cố hết sức khiến cho mình đẹp hơn hẳn người ta.
Đạo diễn vốn định để cho Thường Huỳnh chụp trước, Thường Huỳnh lại nhìn quản lý của mình một cái, người quản lý nói: “Đạo diễn, phần mắt phải trang điểm một chút nữa mới xong.”
Đạo diễn đồng ý ngay, bộ phim này Thường Huỳnh đóng vai chính nên phải hoàn hảo tuyệt đối, ông liền quay sang hô: “Diệp Tuệ, cô chụp trước đi.”
Diệp Tuệ đáp lại một tiếng rồi đi lên trước, đứng dưới ánh đèn.
Vai diễn của Thường Huỳnh là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, từ trang sức cho đến y phục đều được ưu ái nhất, nghe nói chỉ trang phục thôi mà đã có riêng mấy chục bộ rồi.
Còn Diệp Tuệ thì sao, vai của cô chỉ là nữ phụ 3, được cấp mỗi vài bộ quần áo, đã thế còn chuẩn bị rất sơ sài, chất lượng không tốt lắm.
Bộ hồng y còn rất khó mặc, không cẩn thận thì sẽ trông rất thô, chất vải còn kém nữa nên nếu cứ mặc đại lên người thì có khi lại thành “nạn nhân hiện trường tai nạn giao thông” ý chứ.
Mà Diệp Tuệ, “nạn nhân tai nạn giao thông” trong mắt mọi người giờ đang đứng đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nhìn vào cũng phải nín lặng.
cô mặc một bộ hồng y, yên lặng đứng một chỗ, nếu gương mặt quá bình thường thì sẽkhông thể tôn lên được bộ váy đỏ này, mà ngũ quan quá nét thì lại khiến người ta cảm thấy rất sắc sảo.
Nhưng bộ hồng y khi mặc trên người Diệp Tuệ, gương mặt hòa cùng với khí chất trung hòa của cô đã làm cho bộ váy trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Nhất là đôi mắt kia, tuy trầm tĩnh nhưng lại sáng ngời.
Đây chính là điều mà đạo diễn mong muốn.
Trong lòng mọi người không khỏi nảy sinh một suy nghĩ: một Diệp Tuệ luôn bắt chước theo phong cách ngây thơ của Thường Huỳnh, sao mặc hồng y lại đẹp đến vậy chứ?
Mà bọn họ cũng hoài nghi rằng, liệu có phải Diệp Tuệ mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hay không?
Diệp Tuệ thuận lợi chụp ảnh xong, tiếp theo sẽ đến lượt Thường Huỳnh.
cô nhìn Thường Huỳnh một chút, khẽ nhíu mày, không thể không nói là đoàn làm phim quá ưu ái cô ta rồi, vừa nhìn đã biết là trang phục của cô ta có chất lượng rất tốt, vải vóc được chọn kĩ lưỡng, kĩ thuật may cũng tốn nhiều tâm tư.
Nhưng mà Thường Huỳnh phải biết cách tôn bộ trang phục này lên mới được.
cô ta đứng ở khu vực chụp ảnh, tự tin ngẩng cao đầu, nhân vật này đúng là được dành riêng cho cô ta, vẻ ngoài thì hiền lành đáng yêu, chỉ nhìn vào ánh mắt thôi cũng khiến cho người ta thương xót.
Thường Huỳnh khẽ mỉm cười, nhìn vào ống kính, không hiểu sao tầm mắt tự dưng lại liếc nhìn Diệp Tuệ đang ngồi đằng xa.Trước đó cô ta chưa được xem tạo hình của Diệp Tuệ, giờ mới lơ đãng nhìn thoáng qua mà đã ngây ngẩn cả người.
Hồng y mỹ nhân, thật sự cảm thấy không có ai mặc đồ đỏ hợp hơn Diệp Tuệ.
Thường Huỳnh thất thần như vậy, khiến cho nhiếp ảnh gia không chụp được ảnh đẹp, đạo diễn nhíu mày nói: “Thường Huỳnh, nụ cười của cô hơi bị đơ quá, làm lại nào.”
Sau đó Thường Huỳnh lại đổi mấy tư thế, nhưng đạo diễn vẫn thấy hơi có vấn đề, hỏi: “Thường Huỳnh, hôm nay trạng thái của cô không được tốt đúng không?”
Thường Huỳnh trong lòng tức giận, cô ta phải trả lời thế nào đây? nói là Diệp Tuệ nhìn đẹp quá, cô ta thấy không phục sao? Sau khi cố nén lửa giận rồi tiếp tục chụp, đạo diễn mới nhận về được một tấm ảnh tương đối ổn.
Mấy ngày sau, đoàn làm phim “Thế Tử” công bố ảnh tạo hình của nhân vật.
Thế tử Thẩm Tu hiên ngang khí phách, tiểu thư Thường Huỳnh mong manh yếu đuối, ảnh của hai người để cạnh nhau trông rất đẹp đôi.
một người là mỹ nam đang rất hot và một người là tiểu hoa đán, tạo hình nhân vật vừa được công bố đã thu về rất nhiều bình luận.
“Đẹp đôi quá, tôi thích cả Thẩm Tu và Thường Huỳnh, hóng phim này!”
“Hi vọng Thẩm Tu và Thường Huỳnh yêu nhau thật ngoài đời, phát đường nhiều hơn nữa cho chúng tôi xem đi.”
“Nếu không có Diệp Tuệ chết tiệt kia thì tốt quá, làm bẩn cả mắt tôi!”
Bình luận này đã nhắc nhở mọi người một điều, đúng rồi, nếu không có Diệp Tuệ thìbộ phim này quá hoàn hảo luôn!
Antifan của Diệp Tuệ quá nhiều, tất cả đều đang chuẩn bị chửi mắng cô một trận ra trò, để cho cô biết là kể cả cô có diễn hay đến mấy đi chăng nữa thì danh tiếng của côcũng sẽ bị đẩy xuống vực thẳm thôi.
Rất nhiều người còn chưa thèm nhìn ảnh của Diệp Tuệ mà đã vào thẳng blog của côđể chửi.
“Công chúa điêu ngoa Diệp Tuệ, cô đóng vai chính bản thân mình đấy à?”
“Tôi đảm bảo là Thường Huỳnh đẹp như tiên nữ luôn, còn Diệp Tuệ ấy à, cho tôi cười ha ha phát!”
một bộ phận những người khác thì lướt xuống luôn bên dưới để xem hết tạo hình, lúc thấy ảnh của Diệp Tuệ thì ai cũng phải câm lặng.
Từ khi ra mắt đến nay, Diệp Tuệ luôn bắt chước Thường Huỳnh, các vai diễn cô đãđóng đều rất ngây thơ trong sáng chứ chưa từng thử sức ở những vai diễn khác.
Đây là lần đầu tiên cô diễn vai kiểu này.
trên ảnh là Diệp Tuệ mặc váy đỏ, tóc đen, môi mỏng, làn da trắng như tuyết.
Xinh đẹp hơn người, không một chút tỳ vết, cái gì gọi là đẹp mà không thô tục, diễm lệ mà không phù phiếm, Diệp Tuệ đã hoàn toàn chứng minh được điều đó.
Bọn họ đều đã quên mất tạo hình của Thường Huỳnh rồi, thật sự là quá nhạt nhòa,không có chút ấn tượng nào cả.
Chỉ qua một tấm ảnh mà Thường Huỳnh đã bị “Tiểu Thường Huỳnh” Diệp Tuệ cướp mất danh tiếng.
Diệp Tuệ từ trước đến nay đều chỉ làm nền cho Thường Huỳnh, sự tồn tại của cô, hành vi của cô, dường như đều chỉ làm nổi bật hơn cho hình tượng hoàn hảo của Thường Huỳnh.
Thế nhưng bây giờ không ít người đã tỏ ra ngờ vực, liệu Thường Huỳnh có thật sự phù hợp với vai diễn mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hay không?