Hoàng Đan chạy đến cửa, thân thể còn chưa đứng vững thì đã nhìn thấy sáu bảy người đến trước cửa phòng của Triệu Phúc Tường, người cao lớn dẫn đầu trực tiếp đạp cửa xông vào.
Cửa phòng bị đá văng, vách tường ván gỗ phát ra một tiếng vang soàn soạt rất lớn.
Chó đen ở ban công lớn uông uông sủa to.
Trần Thanh Thanh và Vương Hải trong phòng thứ nhất xông ra, hai vợ chồng bọn họ đều đầy mặt hoảng sợ.
Hoàng Đan chú ý trong nháy mắt đó, vẻ mặt của chị Trương và Lý Ái Quốc cũng đều giống như không biết chuyện gì xảy ra.
Cậu nhíu mi tâm,kẻ nhìn lén không phải ở trong những người này sao?
Còn ai không đi ra?
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, là A Ngọc,động tĩnh lớn như vậy cô ấy lại không đi ra.
Không được,hiện tại cậu không có cách nào bình ổn tinh thần để suy nghĩ cả.
Tầm mắt Hoàng Đan quét về phía cách vách, vì sao cảnh sát lại bắt Triệu Phúc Tường?
Chẳng lẽ nguyên nhân là đi tìm cô gái sao?
Không thể nào,ở xã hội hiện tại,hiện tượng tìm cô gái đã gần như rất phổ biến,nếu chỉ vì lý do này mà bắt người thì không chỉ riêng cư xá này mà rất nhiều người cũng có thể sẽ gặp họa.
Hơn nữa, nếu vì chuyện đó, đến một hai cảnh sát là đủ rồi, không cần phải đến sáu bảy người bày trận thế lớn như vậy.
sau lưng áo đột nhiên bị kéo,Hoàng Đan quay đầu nhìn thấy Giang Hoài, hắn đang dùng ánh mắt uất ức xen lẫn phẫn nộ nhìn cậu.
Hoàng Đan nhớ lúc mình chạy đã đẩy người ta xuống đất,khi đang trong quá trình suy nghĩ bản thân bị đối phương ngắt một cái,cậu cảm thấy ngực đau, suy nghĩ cũng vì vậy mà bị cảm giác đau đớn quấy nhiễu.
Giang Hoài đem dép lê ném dưới đất, đè thấp giọng:“Chạy lung tung cái gì,dép cũng không mang.”
Hoàng Đan vỗ vỗ bụi lòng bàn chân rồi mang dép lại:“Cảnh sát đến.”
Giang Hoài dựa lưng vào khung cửa, chân dài từ từ chồng cùng một chỗ:“Cũng không phải tìm em,em kích động cái gì chứ?”
Hoàng Đan nhỏ giọng hỏi câu:“Anh có biết cái gì không?”
Giang Hoài nhếch môi cười,trong mắt hắn có ánh sáng, cất giấu vài phần vui vẻ:“Miên man suy nghĩ cái gì đâu, đừng tưởng người đàn ông của em cái gì cũng làm được.”
Hoàng Đan:“……”
Tiếng chửi rủa từ trong phòng Triệu Phúc Tường truyền ra:“DKM, các người là ai,muốn làm gì?”
Theo sau là tiếng vụn vặt đánh nhau hỗn loạn xen lẫn tiếng la thảm thiết Triệu Phúc Tường, rất nhanh sau đó chỉ còn tiếng mắng chửi tràn ngập khủng hoảng xen lẫn nôn nóng và tuyệt vọng của ông chú.
Triệu Phúc Tường theo sau mấy người kia đi ra,mặt mũi ông chú bầm dập, bị một người trong đó áp tải, hai tay bị bẻ lại mang còng tay ở sau lưng.
Có khả năng lúc đánh nhau Triệu Phúc Tường có ý đồ muốn chạy trốn, không cẩn thận làm ngã thùng mì tôm đang ăn dở,làm cặn mỳ tôm rơi xuống một đầu,hiện ra vẻ rất chật vật.
Lý Ái Quốc vội vàng tiến lên hỏi thăm:“Mấy vị tiểu ca,đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người cao lớn đưa thẻ cảnh sát ra:“Cảnh sát phá án.”
Mặt Lý Ái Quốc mặt dại ra.
Ba người chị Trương,Trần Thanh Thanh, Vương Hải đứng ở bên cạnh ông ta đều là dáng vẻ như vậy.
Hoàng Đan bình tĩnh quan sát.
Tiếng gầm gừ của Triệu Phúc Tường như muốn xốc luôn nóc phòng:“Cảnh sát có thể tùy tiện bắt người lung tung sao? Còn có vương pháp hay không?!”
“Tiết kiệm chút sức lực đi,đợi đến cục cảnh sát,chúng ta sẽ từ từ trò chuyện.”
Cảnh sát cao lớn nói tên một người.
Cái tên đó giống như một trái bom nổ tung ở trong đầu của Triệu Phúc Tường, hô hấp ông chú lập tức dồn dập lên, thân thể cũng bắt đầu phát run.
Khi trở về phát hiện không thấy giấy chứng nhận,Triệu Phúc Tường đã ngồi sững sờ giường, ông chú cũng không làm trễ bao nhiêu lâu thời gian nhưng đến khi muốn đi thì đã không còn kịp rồi.
Bị đẩy về phía trước, Triệu Phúc Tường lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã đụng vào trên cửa.
Trên chân ông chú vẫn là đôi giày da bị mưa làm nước lúc chiều, ở giữa mũi giày và đế giày có một chỗ bung keo, ông chú còn định mua keo dán làm dính lại nhưng lại quên mất, nước mưa đều thấm đến bên trong làm cho cả vớ cũng bị ẩm ướt.
Thật đúng là nghiệm chứng câu nói kia, thường đi đến bờ sông, nào có không ướt giày.
Qua nhiều năm như vậy vẫn thất bại.
Triệu Phúc Tường không hiểu.
Từ lúc ông chú gặp đồng hương đến lúc trở về,lúc chuẩn bị rời đi thì phát hiện không thấy giấy chứng nhận rồi sau đó cảnh sát tới cửa,tất cả đều xảy ra quá nhanh giống như đã được lên kế hoạch sẵn, có người ném ra một cái lưới lớn chỉ chờ ông chú ngã vào bên trong thôi.
Triệu Phúc Tường bỗng nhiên nghĩ tới cái gì,ông chú cố sức xoay người, trừng Lý Ái Quốc:“Là ông! Là ông làm đúng không?”
Lý Ái Quốc lộ ra vẻ mờ mịt:“Tiểu ca, anh nói cái gì vậy?”
“Còn con mẹ nó giả vờ, Lý Ái Quốc, ông vào phòng tôi lúc nào? Tại sao lại muốn xen vào việc của người khác hả?!”
Triệu Phúc Tường chửi ầm lên, muốn xông qua đánh Lý Ái Quốc, ông chú rống giận, giãy dụa làm cặn mì tôm trên đầu vươn vãi khắp nơi nhưng ông chú vẫn không thoát khỏi khống chế của cảnh sát.
Ánh mắt Hoàng Đan dừng ở trên người Lý Ái Quốc, hiện tại người này có thể sẽ là đối tượng hoài nghi trọng điểm của cậu.
Dựa theo ký ức nguyên chủ, Lý Ái Quốc làm việc ở bên ngoài đi sớm về muộn, lúc trước khi anh ta đang tìm phòng ở thì gặp đối phương cưỡi xe máy xuyên thẳng qua cư xá, sau xe còn cột đồ dùng secondhand trong nhà.
Nhưng thời gian làm việc của nguyên chủ ban ngày đều đi làm ở công ty, cũng không rõ hướng đi của Lý Ái Quốc.
Trong trí nhớ nguyên chủ còn có đoạn ngắn,phàm là đồ dùng chung trong nhà thuê chung hoặc trong các phòng thuê khác có xảy ra vấn đề gì đó,mọi người đều không cần tìm người,tất cả đều do Lý Ái Quốc đến sửa.
Làm một người am hiểu sửa chữa đồ dùng thiết bị đồ điện trong nhà lại có một bộ công cụ riêng,còn là một chủ nhà, Lý Ái Quốc có đủ năng lực và cơ hội để mở cửa khóa.
Mỗi ngày Chị Trương và Lý Ái Quốc thường đều không cùng ra ngoài, tình huống cùng nhau trở về cũng không nhiều,chị ta ban ngày phải dẫn nhóm người thuê khác nhau đi xem phòng, buổi tối không phải đi xung quanh thu tiền nhà thì dắt chó Tiểu Hắc đi dạo.
Mà thời gian Lý Ái Quốc lại rất tự do.
Hoàng Đan trông chờ Triệu Phúc Tường có thể tiếp tục phát điên ồn ào,để cậu xem người khác có lộ ra sơ hở gì hay không,nhưng đáng tiếc cảnh sát đã áp giải đối phương xuống lầu.
Khi người cảnh sát cao lớn đi đến cửa chính thì dừng lại,ông ta quay đầu không nói gì mà chỉ quét tầm mắt một vòng sau đó dừng lại một chỗ.
Hoàng Đan phát hiện tầm mắt đó dừng ở trên người mình, mi tâm cậu khẽ vặn lại.
Ngay sau đó, chủ nhân của tầm mắt kia rời đi.
Cửa chính đóng lại,bên trong phòng khách bị bao phủ bởi bầu không khí vi diệu, mấy người đều không lập tức trở về phòng.
Chó ở ban công vẫn cứ sủa khiến người nghe khó chịu.
Chị Trương thả chó ra,thuận tay cầm ván gỗ cạnh cửa ban công rồi đánh xuống:“Kêu la cái gì,mày muốn chết hả!”
Chó Tiểu Hắc chạy vào phòng khách đông người với tốc độ bay nhanh lủi chổ này một chút,lủi chổ kia một chút, vừa nhìn đã biết chị Trương luyện hai tay đánh nó không ít lần rồi.
Chị Trương đuổi theo đánh vài cái,thịt cả người đều run,chị ta ném ván gỗ ra ban công rồi ngồi trên cửa thở, mấy tầng trên thắt lưng đều chất chồng cùng một chỗ khiến người ta nhìn là chỉ muốn đến cởi đồ trên người để thông khí giúp cho chị ta mà thôi.
Được chó Tiểu Hắc chộn rộn một hồi,bầu không khí vi diệu cũng tan biến.
Trần Thanh Thanh phục hồi tinh thần,người đàn ông trung niên đó bị bắt đối với cô ta mà nói cũng là chuyện tốt.
Trời mới biết khi phát hiện ra mình bị theo dõi thì cảm giác có bao nhiêu đáng sợ, huống chi lại là loại đàn ông vừa xấu vừa bẩn như vậy, ghê tởm chết đi được.
“Chủ nhà,cuối cùng là sao đây?”
Lý Ái Quốc cầm chổi và ki quét rác, đem vụn mì tôm hốt hết vào bên trong:“Tiểu muội, chúng tôi cũng không biết được.”
“Vừa rồi người đó nói anh làm cái gì vậy?”
Trong mắt Trần Thanh Thanh không tin,bên trong ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu:“Ông ta còn nói anh lén lút vào phòng ông ta,xen vào việc của người khác.”
Lý Ái Quốc lắc đầu:“Không biết,tôi không hiểu anh ta nói gì.”
Đem ki hốt rác và chổi đặt một bên, ông ta đầy mặt dở khóc dở cười, còn rất oan uổng:“Cửa khóa phòng đều đổi,tôi cũng không phải Đại La thần tiên gì, trên tay không chìa khóa, làm sao có thể đi vào phòng anh ta được.”
Trần Thanh Thanh vẫn không tin:“Nhưng là……”
Chị Trương ngồi ở cửa tỷ nói chuyện:“Được rồi,chờ người ngày mai về rồi hỏi,chúng tôi chẳng phải cái gì cũng biết nha.”
Lý Ái Quốc mang rác rưởi đi ra ngoài.
Chó Tiểu Hắc vèo một cái chạy theo phía sau ông ta.
Chị Trương không di chuyển mông,chị ta hỏi Giang Hoài:“Cậu cảm thấy đây là chuyện gì?”
Giang Hoài không thèm để ý nói:“Không rõ.”
Chị Trương lắc đầu thở dài:“Đầu năm nay, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm mà.”
Chị ta vỗ đùi:“Các người nhanh chóng kiểm tra một chút đồ của mình đi, xem xem có bị mất cái gì không, nếu có mất thì chính ông ta làm nên phải gọi điện thoại cho đồn công an ngay.”
Nói xong thì liền về phòng minh kiểm tra.
Hoàng Đan xoa bóp ngón tay, Triệu Phúc Tường có lẽ không phải ăn cắp,nếu có thì sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Chuyện dầu gội đầu của Trần Thanh Thanh lúc gần tối,cô ta đã lục phòng một lần, không phát hiện đã mất thứ gì, cho nên cô ta không đi.
Vương Hải kéo cánh tay cô ta, hai lần đều bị ánh mắt ngăn lại.
Trần Thanh Thanh chỉ cửa phòng cách vách, bĩu môi nói:“Vừa rồi mấy cảnh sát đi đến đập cửa,tôi còn tưởng đến bắt người trong này không đấy.”
Người phụ nữ cách vách gần đây không đi làm, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, giống như vẫn chỉ ở trên giường thôi.
Cái này kỳ quái.
Trần Thanh Thanh đã sớm nổi lên nghi ngờ,cô gái kia có khi nào xung đột với khách hàng rồi đâm chết người ta hay không?
Cô ta xem tin tức giống vậy,khách hàng chọc giận cô gái nên cô gái đó trực tiếp giết chết đối phương,còn chặt xác rồi bỏ đi,sau này xem camera mới phát hiện mấy bộ phận bị chó tha đi.
Trần Thanh Thanh đối với Hoàng Đan mà nói, trừ chồng cô ta ra thì hai người đàn ông bên trong phòng khách cũng ít khi nói chuyện qua.
Trực giác phụ nữ nhắc nhở cô ta,người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan cực kỳ anh tuấn đó không phải người dễ chọc.
Nghe Trần Thanh Thanh nói, Hoàng Đan không phát biểu ý kiến.
A Ngọc là có điểm kỳ lạ,cậu đoán là do thân thể cô không thoải mái hoặc có tâm sự gì đó.
Thấy Trần Thanh Thanh lại muốn nói chuyện, Vương Hải giành nói trước khi cô ta mở miệng:“Vợ à,em đừng nói bừa.”
Trần Thanh Thanh âm dương quái khí:“Như thế nào,anh đừng nói với tôi anh đi tìm cô gái là tìm đến cô ta nha?”
Mặt Vương Hải xanh đều.
Trần Thanh Thanh chỉ là thuận miệng nói nhưng khi nhìn thấy Vương Hải như vậy,trong lòng cô ta liền tức giận.
Lúc trước Trần Thanh Thanh và Vương Hải ở cùng một chỗ, trong nhà phản đối, cảm thấy tìm người không cao hơn mình,đàn ông thu nhập cũng không nhiều hơn mình đó là do mắt mình đã bị mù rồi.
Khi đó Trần Thanh Thanh cảm thấy mấy mặt khác không quan trọng, chỉ cần người đó thật lòng đối với mình tốt là được rồi.
Thời điểm yêu đương, hai người ngọt như mật,không khác những đôi tình nhân bình thường lắm, bọn họ có khát khao tương lai,tưởng tượng dáng vẻ lúc già đi bị rụng hết răng sẽ như thế nào.
Ai mà biết được kết hôn xong đến thành phố S, Trần Thanh Thanh phát hiện ánh sáng đó không đủ lại còn rất xa vời.
Thành phố Y và thành phố S chênh lệch rất lớn,làm cho Trần Thanh Thanh tự ti cũng rất hoảng sợ,cô ta cố gắng đuổi kịp thành phố S bận rộn, đuổi theo từng bước chân của dân đi làm thì lại phát hiện Vương Hải là người thích an nhàn, căn bản không hề có chí cầu tiến.
Vợ chồng nghèo trăm sự buồn bã.
Đó là tất cả nguyên nhân mâu thuẫn của bọn họ.
Hôn nhân và tình yêu rất khác nhau,đó không còn là chuyện của hai người nữa mà đã là chuyện của cả hai gia đình.
Trần Thanh Thanh cãi nhau thì sẽ nói ra hai chữ ly hôn, nhưng đó chỉ là khi tức giận nói ra chứ cô ta chưa hề có ý định đó, cô ta hiểu được mình đã đi qua giai đoạn được chọn lựa, cuộc sống hiện tại cảm giác có đau khổ mệt mỏi như thế nào thì cũng là do bản thân mình lựa chọn.
Đối Trần Thanh Thanh mà nói,tiền lương Vương Hải thấp lại không giỏi giao tiếp,không muốn đi a dua nịnh hót,các mối quan hệ với đồng nghiệp rất không tốt lại còn bị xa lánh, khuyết điểm các loại có rất nhiều nhưng anh ta duy nhất có một ưu điểm chính là đối với bản thân mình trung thành.
Kết quả thế mà lại ở bên ngoài tìm cô gái.
Người ta nói người đàn ông có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Trần Thanh Thanh vừa nghĩ đến,hơi thở liền rối loạn, buồn phiền ở trong lòng không cách nào tản ra hết:”Nếu không phải là cô gái kia vậy anh nói giùm cô ta làm gì?”
Mắt Vương Hải đỏ lên,tức giận:“Anh thay cô ấy nói chuyện lúc nào?Anh lại không quen biết cô ấy!”
Trần Thanh Thanh cũng mau khóc:“Anh gào lên với tôi đúng không, Vương Hải,anh có gan thì đừng……”
Đúng lúc này,cửa két một tiếng mở ra.
Hình dáng A Ngọc xuất hiện ở trước mặt mọi người,cô mặc áo ngủ tay dài màu xám, bên ngoài còn khoác một cái áo khoác, tóc dài hơi loạn, như là mới từ trong ổ chăn đi ra.
Lúc này đang mùa hè nóng bức,trong phòng lại không có điều hòa, người khác nóng lên hận không thể đem hết da trên người lột xuống còn A Ngọc thì lại che kín bản thân mình lại,có vẻ rất đột ngột.
Trần Thanh Thanh lần đầu tiên nhìn thấy A Ngọc không trang điểm đậm,cô ta sửng sốt một chút, không nghĩ tới mặt đối phương không trang điểm lại nhìn trẻ như vậy, thoạt nhìn nhỏ hơn so với cô ta rất nhiều.
A Ngọc như là không nghe thấy cuộc đối thoại của Trần Thanh Thanh và Vương Hải,cô khép áo khoác lại, hơi hơi nghiêng mặt qua hỏi Hoàng Đan:’’Sao vậy?”
Hoàng Đan nói:“Cảnh sát đến qua.”
‘’Em nghe được tiếng đánh nhau.”
Môi A Ngọc không có màu máu:“Có nói là nguyên nhân gì không?”
Hoàng Đan nói không có.
Giọng Trần Thanh Thanh vang lên:“Mỹ nữ, sắc mặt của cô thoạt nhìn thật không tốt,mặc nhiều như vậy không phải là bị bệnh đó chứ?”
A Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua.
Trần Thanh Thanh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, có ý gì đây, là biết cô ta không coi chừng được người đàn ông của mình nên xem thường sao?
“Nếu bị bệnh nên sớm đến bệnh viện xem một chút đi, mọi người đều ở chung một một căn nhà, vẫn là nên chú ý một chút, cô nói đúng không, mỹ nữ.”
Ngụ ý là có bệnh khám bệnh,khám không được thì mau đi, đừng lây ở đây cho những người khác.
A Ngọc đem tay bỏ vào trong túi áo khoác, mặt không chút thay đổi nhìn Trần Thanh Thanh:“Tôi nghe nói, có thai thời kỳ đầu rất nguy hiểm, tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi, không nên tùy tiện đi lại, nhất là sau khi đẻ non không lâu lại mang thai nữa đó.”
“Với lại, bớt can thiệp vào chuyện của người khác đi,tinh thần sức lực có thể bị tổn thương đó.”
Trần Thanh Thanh biến sắc.
Phụ nữ này ở cách vách bọn họ chỉ cách một mặt tường, biết cô ta đẻ non và chuyện mang thai cũng không có gì kỳ quái.
Cô ta tức là do dáng vẻ và cách nói chuyện của đối phương.
Một cô gái đi bán thân thể, có tư cách gì cao ngạo chứ?
Giờ khắc này, nội tâm Hoàng Đan có chút khiếp sợ, Trần Thanh Thanh mang thai?Cậu cũng không biết, A Ngọc làm sao mà biết được?
Có phải trong lúc vô tình A Ngọc nghe được Trần Thanh Thanh và Vương Hải nói chuyện hay không?
Hoàng Đan nhìn về phía A Ngọc.
Có lẽ là tầm mắt Hoàng Đan có chút rõ ràng, A Ngọc nhìn cậu cười cười, không có một chút tạp chất, nụ cười rất sạch sẽ, chỉ là có chút yếu ớt.
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, xương quai xanh A Ngọc căn căn nổi lên, nhìn như là muốn đâm chọt khỏi lớp da kia, từ lúc nào cô ấy lại gầy như vậy chứ?
Hay là vốn cô ấy đã gầy như vậy,do lúc trước cậu không đê ý thấy?
A Ngọc đi đến buồng vệ sinh,trên đường mắt nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài mi mắt hơi hơi khép, nhìn đang ngủ gà ngủ gật,đối với người và chuyện trong phòng khách không cảm thấy hứng thú.
Vương Hải kéo Trần Thanh Thanh về.
Phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Hoàng Đan xoay người, lúc này mới phát hiện người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh nào.
“Ngủ à?”
Giang Hoài không nâng mí mắt:“Ngủ cái rắm.”
Hoàng Đan thấy hắn không ngủ nên nói tiếp chính sự:“Sắc mặt A Ngọc rất kém.”
Giang Hoài hừ lạnh:’’Em nhìn sắc mặt của anh đây này.”
Hoàng Đan hỏi:“Làm sao vậy?”
Cánh tay cậu bị kéo,cửa phòng phía sau cậu đóng lại.
Giang Hoài bóp mặt thanh niên, cúi đầu nhìn vào trong mắt cậu:“Em còn hỏi anh làm sao, A Ngọc vừa ra tới, hai tròng mắt em liền đặt trên người cô ấy cũng không di chuyển đi chổ khác một cái nào.”
Hoàng Đan nói:“Anh không cảm thấu A Ngọc rất gầy sao?”
Giang Hoài đem cửa khóa trái:“Không phát hiện,trong mắt của anh chỉ có một mình em, không nhìn thấy người khác.”
Hoàng Đan hỏi người đàn ông:“Anh quen biết A Ngọc như thế nào?”
Mắt lạnh Giang Hoài đảo qua:“Chưa xong đúng không?”
“A Ngọc A Ngọc A Ngọc,nhóc con, em còn dám gọi tên cô ta một lần nữa thì có tin anh lập tức khiến em kêu cha gọi mẹ luôn không?”
Hoàng Đan:“……”
Trong lòng cậu hỏi:“Hệ thống tiên sinh, Triệu Phúc Tường phạm vào chuyện gì vậy?”
Hệ thống:“Cần 20 tích phân.”
Hoàng Đan nói:“Được rồi.”
Chuyện Triệu Phúc Tường, ngày mai cậu không biết, qua vài ngày cũng sẽ biết được,20 tích phân vẫn nên đừng lãng phí, để đó đến thời điểm sẽ cần dùng đến.
Số lượng cúc hoa linh vốn đã ít, bây giờ còn tăng giá lên nữa.
“Không có thông tin gì miễn phí sao?”
Hệ thống:“Tháng sau sẽ có một cuộc thi đấu, nếu đứng đầu trên 500 người thì sẽ có phần thưởng.”
Hoàng Đan ngẩn người,đứng đầu năm trăm thì có phần thưởng?“Có bao nhiêu người dự thi?”
Hệ thống:“Bước đầu thống kê có ba ngàn sáu trăm bốn mươi mốt người.”
Hoàng Đan nghĩ nghĩ, cảm giác vẫn là có thể,cậu muốn báo danh tham gia, bên trong phần thưởng có thể sẽ có cúc hoa linh, mười hạng đầu hoặc ba hạng đầu thì phần thưởng sẽ càng nhiều.
“Hệ thống tiên sinh,đó là đấu gì?Thi cái gì?”
Hệ thống:“Thi đấu tính giờ hai người.”
Nửa ngày Hoàng Đan mới hiểu được đó là thi đấu gì,cậu cho Giang Hoài gần gũi,có thể là gần gũi đến được khoảng nửa tiếng:“Mi cảm thấy lúc này có thể lấy được hạng bao nhiêu ở cuộc thi này?”
Hệ thống:“Tại hạ giúp ngài xem qua, báo danh yêu cầu kéo dài tối đa hai giờ.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút, bọn họ thua ở ngay vạch xuất phát.
Hệ thống:“Hoàng tiên sinh, báo danh hết hạn ngày là hai mươi tháng này, ngài có muốn xem yêu cầu dự thi một chút hay không?”
Hoàng Đan nói:“Muốn.”
Nhìn xem cũng không phải chuyện xấu,thêm chút kiến thức cũng tốt.
Dứt lời, trong đầu Hoàng Đan hiện ra hơn hai trang chữ,sau khi cậu xem xong lại càng không có lòng tin,cuộc thi lần này là nhằm vào các kí chủ, phần thưởng rất phong phú,người phù hợp điều kiện nhất định đều sẽ tham gia.
Hạng nhất chung cuộc có thể đưa ra một yêu cầu không hạn chế.
Thần kinh đau đớn của Hoàng Đan là một vấn đề lớn, nếu có thuốc làm tê liệt thì tốt, cho dù chỉ là tạm thời thôi.
Có thể đứng đầu, nói không chừng có thể nhắc tới.
Cậu nhíu nhíu mi tâm, hạng nhất cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.
Thở dài, Hoàng Đan hậu tri hậu giác* lo lắng cho bản thân mình, Giang Hoài đến một giờ cũng không được, bọn họ lấy tư cách gì để dự thi.
* hậu tri hậu giác: nhận biết cảm giác không giống nhau.
Giang Hoài ghé vào bên tai cậu nói:’’Em thở dài cái gì?”
Hoàng Đan nói:“Lúc em cho anh gần gũi, vì sao không được bao lâu,anh lại không muốn gần gũi em nữa?”
Sắc mặt Giang Hoài tối đen:“Đây không phải nói nhảm sao?Lần đầu tiên em cho anh gần gũi, anh kích động ngu vk nờ ra, làm sao có thể chơi với em tốt được?”
Hoàng Đan A một tiếng:“Như vậy à.”
Giang Hoài kéo căng môi mỏng, hắn cười rộ lên, ái muội lại nóng bỏng:“Muốn anh trai chơi với em sao?”
Hoàng Đan khoanh chân ngồi ở trên giường:“Dâu tây đâu? Chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Chuyển đề tài quá nhanh, Giang Hoài:“……”
Vẫn giống như trước cơm chiều vậy, Giang Hoài ăn trước, ngọt cho Hoàng Đan, không ngọt tự mình ăn.
Dâu tây rất nhanh đã thấy đáy.
Giang Hoài dọn cái bàn nhỏ trên giường đi:“Nói đi.”
Hoàng Đan nhếch miệng:“Anh có thể kéo dài được đến hai giờ không?”
Giang Hoài giương mắt nhìn lại:“Cái gì hai giờ?”
Hoàng Đan ghé vào lỗ tai hắn nói một câu lặng lẽ nói:“Anh đừng nghĩ nhiều,em chỉ là tò mò nên tùy tiện hỏi thôi.”
Ánh mắt Giang Hoài cực nóng:“Anh sẽ cho là thật,cũng sẽ suy nghĩ nhiều lắm.”
Hắn ôm người vào trong lòng, nghẹn họng cười:“Có thể mà nhóc con,khẩu vị lớn như vậy, yên tâm đi,anh trai của em thân cường thể tráng,không bệnh không đau nên sẽ không khiến em thất vọng đâu.”
“……”
Hoàng Đan lo lắng,thần kinh đau đớn không tê liệt,cậu đau đến sẽ chết đi sống lại,đừng nói là hai giờ một giờ cũng không qua được.
Cuộc thi này đối với cậu thật không công bằng.
Hoàng Đan lại nghĩ, trên đời nhiều nhất chính là không công bằng cho nên cũng không còn cách nào khác cả.
Nhưng cậu đối với phần thưởng lại có chút để ý.
Xem đi xem lại,cách ngày hết hạn báo danh ngày còn hơn mười ngày nữa.
Giang Hoài nằm ngã vào trên giường, chỉ cánh tay chính mình:’’Đến đây.”
Hoàng Đan dựa qua, eo bị ôm,miệng bị hôn, đầu lưỡi bị cuốn lấy,cậu không bỏ ra được.
Bọn họ hôn có hương vị dâu tây.
Giang Hoài vuốt ve bờ vai của cậu:“Có muốn mua gì mà tiếc không mua không?Để anh trai đây mua cho em.”
Hoàng Đan nói:“Không có.”
Giang Hoài lấy tay từ trên vai cậu ra, chuyển qua trên mặt cậu, chầm chậm vuốt ve:“Suy nghĩ kỹ một chút.”
Mặt Hoàng Đan bị sờ có chút đau, kéo tay hắn xuống, không để hắn sờ:“Suy nghĩ rồi, thật không có.”
“Em bị ngốc đúng không?”
Giang Hoài chống lên nửa người trên, nghiêng đầu nhìn thanh niên trong lòng:“Nếu có người muốn mua đồ cho anh,không cần biết là cái gì,anh đều sẽ rất vui.”
Hoàng Đan ý bảo hắn xem vật trang sức di động bên giường:“Cái này anh không thích.”
Giang Hoài nghẹn trụ, không được tự nhiên nói:“Ai nói anh không thích?”
Hắn quay đầu đi, bên tai có một tầng đỏ hồng:“Vui vẻ thì nhất định phải treo trên miệng sao,bộ anh đặt ở trong lòng không được à?”
Hoàng Đan nói:“Lần tới em sẽ mua cho anh thêm một cái để treo chìa khóa.”
Giang Hoài nói tùy em:“Trận mưa này sao lại vẫn còn rơi?”
Lòng Hoàng Đan nói,không chừng trận mưa này sẽ kéo dài đến nửa đêm.
Giang Hoài bỗng nhiên nói:“Chúng ta làm chút chuyện đi.”
Hoàng Đan lắc đầu:“Không làm.”
Giang Hoài đổi chữ nhưng vẫn ý đó:“Làm chút chuyện đó đi.”
Hoàng Đan lật người, nhớ tới chuyện phần thưởng thi đấu,cậu lại lật trở về:“Anh mua đồ chưa?”
Giang Hoài hôn cổ cậu:“Hả? Thứ gì?”
Nửa ngày mới kịp phản ứng:“Không có mua.”
Hoàng Đan nói:“Không có nó thì không thể làm, cũng không thể làm khô được, chỉ có thể ngủ thôi.”
Giang Hoài nhíu mày:“Nước miếng không được sao?”
Hoàng Đan nói không được:“Em sẽ đau chết.”
Không biết sao thế này, Giang Hoài nghe thanh niên nói ra những lời này, trái tim hắn liền đau một chút, cũng không có bất cứ suy nghĩ nào nữa, chỉ là vô ý thức buộc chặt lực đạo đem người ôm vào bên trong khuỷu tay.
Hoàng Đan bị siết đến xương cốt đau,cậu hít một hơi, trong giọng nói mang theo khóc nức nở:“Anh mua đi rồi chúng ta lại làm.”
Giang Hoài nhất thời đi bật máy tính,quét quét mua luôn sáu hủ
Hoàng Đan xem một chút:“Nhiều như vậy? Lại không thể ăn.”
Giang Hoài nói cửa hàng giao một lần sáu hủ là có lời rồi:“Lại nói,sao lại không thể ăn nè, mua là để cho em ăn mà,đến lúc đó anh trai sẽ cho em ăn no luôn.”
Hoàng Đan vừa cân nhắc cũng không có tật xấu nào.
Tầm 11h,nhạc đầu phim [ võ lâm ngoại truyện ]vang lên, điều hòa độ ấm vừa phải.
Hoàng Đan ghé vào trước ngực Giang Hoài, ý thức hỗn loạn đến lúc sắp ngủ câu đột nhiên ngồi dậy.
Lúc đó cảnh sát cao to không phải đang nhìn cậu mà là nhìn người đàn ông phía sau cậu.
Giang Hoài bị dọa nhảy dựng:“Đêm hôm khuya khoắt,em làm gì vậy?”
[ võ lâm ngoại truyện ] còn để đó,mẹ già mắt bị mù của Lý Đại Chủy đến nhà trọ Đồng Phúc, trong phòng chỉ có giọng nói của bà ta.
Hoàng Đan nương ánh sáng mỏng manh tản ra của máy tính, dưới đáy mí mắt nhìn chăm chú người đàn ông, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Hoài cho rằng Hoàng Đan gặp ác mộng thì kéo cậu về trong lòng, vỗ vỗ phía sau lưng cậu:“Bé con ngoan ngoan,đừng sợ.”
Nghe được giọng nói trầm thấp có vào phần dịu dàng pha lẫn sự mê hoặc khó có thể tả trong đêm tối,thoáng cái giọng nói của mẹ già Lý Đại Chủy không ngừng nhảy ra.
Hoàng Đan nói:“Em nổi cả da gà rồi.”
Giang Hoài chưa mở miệng thì nghe đến thanh niên lại nói:“Cơ mà em lại rất thích nghe.”
Hắn trầm thấp thở dài:“Em thật sự là muốn mạng của anh mà.”
Hoàng Đan ngẩn ngơ, đem cánh tay khoát lên phần eo người đàn ông, chậm rãi di chuyển lên, đem hắn ôm chặt:“Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, Triệu Phúc Tường không trở về.
Ngày thứ ba, Triệu Phúc Tường vẫn không trở về.
Không khí bên trong nhà thuê chung thay đổi, tuy nói chuyện không liên quan đến mình nhưng dù sao cũng thuê cùng một nhà ở nên phải biết chuyện gì xảy ra.
Vài ngày sau, buổi sáng Hoàng Đan ngồi WC trượt di động,nhìn một tin tức trên bản tin thấy ảnh chụp Triệu Phúc Tường.
Triệu Phúc Tường không phải tên Triệu Phúc Tường,ông chú tên thật là Lý Đại Quân.
Hoàng Đan lật trang web,xem nội dung trên bản tin không sót một chữ.
Thì ra nhiều năm trước,sau khi Lý Đại Quân cướp bóc giết người thì đã bỏ trốn thành công,ông chú trốn đông trốn tây lo lắng đề phòng qua hết mười mấy năm.
Có một ngày, Lý Đại Quân chạy trốn tới vùng núi, trong lúc vô tình gặp một thôn dân tên Triệu Phúc Tường.
Lý Đại Quân không nghĩ tới trên đời lại có người giống mình đến vậy,ông chú nhìn Triệu Phúc Tường nhiệt tình hiếu khách nên có ý nghĩ muốn mạo danh thay thế người này.
Vừa có suy nghĩ đó, Lý Đại Quân rất nhanh đã tìm cơ hội để giết người.
Từ đó về sau,ông chú chính là Triệu Phúc Tường.
Bên trong bản tin viết, Lý Đại Quân dùng thân phận Triệu Phúc Tường sinh sống,sau khi ông chú tiếp tục trốn tránh hai năm, cảm thấy thời gian đó không có ý nghĩa gì nên muốn đi ra bên ngoài một chút.
Lý Đại Quân cảm thấy lúc trước cảnh xác không bắt được ông chú, hiện tại nhiều nhiều năm đã qua như vậy thì không có khả năng bắt được nữa.
Cho nên ông chú đến thành phố S.
Hoàng Đan tìm tin tức liên quan, nội dung đều giống giống nhau, có ảnh chụp quê quán Triệu Phúc Tường, phỏng vấn người trong thôn, còn có phản ứng trên công trường nữa.
Cậu nhét điện thoại vào trong túi, thế giới quá lớn, sức người có hạn.
Lý Đại Quân sống lâu đến mười mấy năm cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Còn có người phạm tội giết người bỏ trốn đến nơi nào đó mai danh ẩn tích cho đến khi chết già cũng không bị sa lưới nữa là.
Động tác kéo giấy vệ sinh Hoàng Đan chợt ngừng, đủ loại dấu hiệu chứng minh là có người báo án nên Triệu Phúc Tường mới sẽ bị bắt.
Người báo án ở nhà thuê chung này, có lẽ chính là kẻ nhìn lén kia.
Hoàng Đan nói rời buồng vệ sinh, không về phòng mình mà đi đến phòng ngủ phụ:“Anh là cảnh sát.”
Đây là ý nghĩ nhảy ra lúc cậu ở trong buồng vệ sinh.
Xác thực mà nói có thể là sớm hơn một chút.
Có lẽ là đêm đó nhớ tới ánh mắt của cảnh sát cao to đó, hoặc là lần đầu tiên theo dõi ở siêu thị bị phát hiện.
Hoàng Đan sớm nên nghĩ đến.
Giang Hoài đang chơi quét mìn:“Không phải,anh là dân thất nghiệp.”
Hắn miễn cưỡng nói:“Vừa sáng sớm,chỉ có dân thất nghiệp mới có nhàn rỗi chơi game,em nói đúng không?”
Hoàng Đan không nói lời nào,nhìn chằm chằm hắn.
Lại đạp trúng mìn, Giang Hoài đem con chuột ném đi, hắn mở ra hộp thuốc lá, dùng miệng ngậm điếu thuốc’’Nói cho anh trai nghe,sao lại khẳng định như vậy?”
Hoàng Đan nói:“Tính cảnh giác của anh rất cao.”
Giang Hoài nhún nhún vai:“Năng lực cảm giác của mỗi người khác nhau.”
Hoàng Đan nói:“Thân thủ của anh rất nhanh nhẹn, phản ứng rất nhanh.”
Giang Hoài nhả một hơi thuốc, một tay chống đầu:“Tiểu não tương đối phát triển mà thôi.”
“……” Hoàng Đan khom lưng, đến gần trước mặt người đàn ông:“Vụ án Triệu Phúc Tường được là do anh phá.”
Cậu không đợi đối phương mở miệng, nói:“Vì vụ án đó do anh phá nên anh mới nhận được tiền thưởng nên đêm đó anh hỏi em muốn mua gì để anh mua cho em.”
Giang Hoài mặt không đổi sắc hút thuốc.
Hoàng Đan nói:“Anh ở nơi này là vì điều tra Triệu Phúc Tường.”
Giang Hoài nghe đến đó, hắn cười cười:“Nhắc nhở em một chuyện,anh chuyển vào ở trước Triệu Phúc Tường đó.”
Hoàng Đan nói:’’Anh là cảnh sát,nhất định có cách biết hành tung của Triệu Phúc Tường,ông ta tiếp xúc với chủ nhà, giao tiền đặt cọc cùng ngày,anh hoàn toàn có thể nắm giữ được manh mối này nên đầu tiên sẽ chuyển vào ở trước ông ta.”
“Em nói đúng không?”
Giang Hoài xoa thái dương, cười thở dài:“Bảo bối,anh xem nhẹ em rồi.”
Hoàng Đan thở dài một hơi, người nọ làm nghề gì cũng không quan trọng, là cảnh sát hay dân thất nghiệp, đều không sao cả:“Anh luôn nhìn lén người trong nhà thuê chung này phải không?”
Giang Hoài cảm giác buồn cười:“Anh cũng không phải biến thái, không có việc gì rình coi bọn họ làm gì?”
Hoàng Đan hồ nghi:“Thật không có?”
Giang Hoài bĩu môi:“Thật không có.”
Hoàng Đan hỏi,“Triệu Phúc Tường đó?Anh không có rình coi ông ta sao?”
Giang Hoài sửa đúng:“Cái đó không gọi là rình coi, đó là công việc.”
Hoàng Đan nghĩ cũng đúng, nhiệm vụ là muốn tìm kẻ nhìn lén,chắc cũng không phải Giang Hoài mà là một người bị tâm lý.
Giang Hoài đem cậu kéo đến trên đùi:“Một hơi hỏi nhiều như vậy,có khát nước không?”
“Không khát,hiện tại em không muốn ăn nước miếng của anh.”
Hoàng Đan hỏi ra chuyện lúc trước từng hỏi:“Anh quen biết với A Ngọc như thế nào?”
Giang Hoài hút hai điếu thuốc, khói thuốc nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt hắn, vẻ mặt nhìn không rõ lắm, hắn đem quá trình quen biết nói,giọng nói không nhiều nhấp nhô lắm:“Chuyện là như vậy.”
Hoàng Đan như có suy nghĩ.
Cách nói này cậu đã nghe từ chỗ từ A Ngọc cũng không chênh lệch khác nhau lắm.
Độ trùng hợp rất cao,giống như đã bàn trước với nhau vậy.
Hoàng Đan vuốt manh mối sở hữu.
Trước mắt mà nói, ba người Triệu Phúc Tường, Trần Thanh Thanh, Giang Hoài loại trừ, còn lại bốn người Vương Hải, A Ngọc, Lý Ái Quốc,chị Trương.
Hệ thống tiên sinh nhắc nhở, kẻ nhìn lén cậu tìm không chỉ một,trong bốn người đó, ít nhất có hai người là mục tiêu của cậu.
Giang Hoài dụi tàn thuốc:“Sao lại không nói nữa?”
Hoàng Đan cúi đầu hỏi:“Phá được án rồi,anh còn ở nơi này sao?”
Giang Hoài nghiêng mình về phía trước, đầu cọ vào bụng cậu:“Xem ý của em,em muốn dọn thì anh dọn,em không dọn,anh tiếp tục ở cùng em.”
Hoàng Đan nói:“Tạm thời không dọn, qua mùa hè này rồi nói sau.”
Giang Hoài không quan trọng:“Có thể.”
Hắn cuốn lấy eo thanh niên:“Em đối với nghề nghiệp của anh không muốn nói gì sao?”
Hoàng Đan sờ sờ đỉnh đầu người đàn ông:“Chú ý an toàn, gặp được người xấu rất mạnh thì đừng một mình một người xông lên.”
Cậu vô cùng nghiêm túc nói:“Anh xảy ra chuyện,em sẽ rất khổ sở,em cũng sẽ chết đi, cho nên anh đừng để bản thân mình bị thương.”
Giang Hoài trố mắt một lát:“Được,anh đồng ý với em.”
Bên ngoài truyền đến giọng của Trần Thanh Thanh,cô ta vừa xem tin tức, biết bản thân mình ở thuê chung nhà với tội phạm giết người nên nội tâm đang rất hoảng, càng nghĩ càng thêm sợ.
“Chủ nhà,chị xem xem mặt trên nói nè,Triệu Phúc Tường, không đúng, Lý Đại Quân ông ta là tội phạm giết người, trên tay có hai mạng người,sao chị lại cho người như vậy thuê nhà thuê chung như vậy?”
Chị Trương vì việc này mà đau ốm, điểm tâm đều chưa khẩu vị để ăn:“Người xấu trên mặt không viết hai chữ người xấu, tôi cũng không có hoả nhãn kim tinh, Trần tiểu thư, làm người làm việc cũng phải nói đạo lý nha.”
Trần Thanh Thanh được lý không buông tha người:“Nói thì nói như vậy, nhưng người là chị cho mướn,ít nhất chị cũng phải nói gì đi chứ?”
“Đó là tội phạm giết người đó,nếu như chúng tôi xảy ra chuyện gì,chị cũng phải có trách nhiệm thôi.”
Chị Trương không muốn cùng cô ta nói chuyện tiếp nữa, nói về sau nhất định chú ý nhiều một chút.
Trần Thanh Thanh nhìn ra mặt chị Trương có nước mắt,cô ta lạnh mặt trở về, ở trong phòng lòng còn sợ hãi:“Cũng may ông ta bị bắt, bằng không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Nhớ tới có vài lần cùng lão đàn ông đó xung đột, Trần Thanh Thanh run lên,cô ta thật sự là phúc lớn mạng lớn mà.
Vương Hải đột nhiên nói:“Chúng ta chuyển nhà đi.”
Trần Thanh Thanh đang muốn tìm ly đổ nước uống,cô ta nghe được câu nói của Vương Hải liền dừng bước:“Chuyển nhà?Chuyển chổ nào?”
Vương Hải nói:“Xung quanh cư xá có rất nhiều.”
Trần Thanh Thanh nhíu mi:“Anh đi tìm phòng trước đi,tìm phòng so với nơi này có hoàn cảnh tốt hơn,ít người ở một chút, tiền thuê nhà cũng không vượt qua một ngàn.”
Vương Hải nói không có khả năng:“Hiện tại giá phòng lại tăng, muốn không ở ngăn cách gian,người lại không nhiều như vậy, chỉ có thể thuê trọn bộ thôi.”
Hắn than thở:“Thuê trọn bộ,một tháng tiền thuê nhà anh đều không đủ.”
“Anh cũng biết à.”
Trần Thanh Thanh nói:’’Nếu không phải năm trước chúng ta chuyển vào, hiện tại tiền thuê phòng chúng ta đang ở cũng đã nhiều hơn một hai trăm rồi.”
“Chủ nhà do còn đang ngại nói với chúng ta mà thôi.”
Vương Hải đi rót nước cho cô ta:“Vậy thì làm thế nào?Anh không muốn tiếp tục ở nơi này.”
Trần Thanh Thanh sờ sờ bụng:“Anh không có nghe phụ nữ kia nói sao?Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, trước chờ tôi chịu đựng qua ba tháng đi.”
Vương Hải đem ly nước đưa cho cô ta:“Anh sẽ lưu ý phòng ở.”
Hoàng Đan và Giang Hoài cùng đi ra ngoài, vừa vặn gặp Vương Hải đang muốn đi làm, ba người cùng đi xuống thang lầu, hướng cửa cư xá đi ra.
Mới qua tám giờ, độ ấm cũng đã rất cao,gió đều nóng.
Vương Hải mở miệng trước:“Triệu,chuyện Lý Đại Quân thật là dọa người.”
Hoàng Đan biết anh ta đang nói chuyện với mình, bởi vì đối phương và Giang Hoài không giao tiếp với nhau:“Ừ.”
Có lẽ do có Giang Hoài, Vương Hải muốn cùng Hoàng Đan trò chuyện nhưng lại không được tự nhiên, cho nên anh ta chỉ nói một câu.
Ba người một đường đều trầm mặc không nói.
Hoàng Đan và Giang Hoài mua bữa sáng, Vương Hải không mua,anh ta ăn xong mới đi ra ngoài.
Trạm xe bus rất nhiều người, nam nữ đứng chung một chỗ, trong không khí tản ra hương vị của bữa sáng.
Vương Hải đợi xe tới trước,anh ta chào hỏi lên xe.
Xe hướng phía trước rời khỏi,ánh mắt Vương Hải hướng phía sau, bắt được dáng vẻ hai người ở trạm xe bus,người cao đưa sữa cho người thấp một chút.
Sữa đậu nành đó đối phương đã uống qua,anh ta thấy được, còn nhìn thấy đối phương nhét tiền vào trong túi Lâm Ất.
Vương Hải nhìn phía trước, không nhìn lại nữa.
Qua hơn mười phút,xe Hoàng Đan mới đến,cậu vẫy vẫy tay với Giang Hoài.
Giang Hoài một tay đút túi, nhìn theo xe bus đi xa, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn thì hắn mới động thân rời khỏi trạm xe.
Sự kiện giống vụ án hình sự của Triệu Phúc Tường gần như mỗi ngày đều có, không phải chuyện gì mới mẻ cả.
Chủ đề trong vân phòng hiện tại là tảo hoàng*.
*tảo hoàng:truy quét tệ nạn xã hội
Mọi người mệt nhọc khi thì ném ra vài câu, xoa dịu không khí bận rộn vô vị một chút.
“Cô gái đều thất nghiệp,tất cả đều quay về nhà lấy chồng sinh con,thời gian này thiệt tình qua không bằng chó.”
“Cũng không phải,hiện tại một chút động lực tôi cũng không có không khác gì cá ướp muối vậy.”
“Tảo hoàng không biết muốn quét đến lúc nào đây.”
“Không chừng ngắn nhất cũng đến cuối năm.”
Có nữ đồng nghiệp chen vào nói tiến vào:“Mấy cô gái đó sẽ làm gì để sống?”
Cô ta đi đầu,đồng nghiệp khác theo sát sau đó, đề tài lập tức từ nam đồng nghiệp thổ lộ nỗi khổ thầm kín biến thành nghị luận các cô gái có thể thuận lợi hoàn lương hay không.
Hoàng Đan không tham dự,cậu vội vàng vẽ tranh, mau vẽ xong thì có thể trở về tra manh mối, sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Có đôi khi chính là như vậy, càng không muốn có chuyện thì chuyện lại càng nhiều.
Chủ mỹ gọi Hoàng Đan đến,giao cho cậu vẽ tranh tuyên truyền:“Đi đi, bám chặt thời gian tìm tư liệu, xác định được bản thảo thiết kế thì giao cho tôi.”
Hoàng Đan nói:“Chủ mỹ, thời gian quá ngắn sẽ không kịp để vẽ tốt được.”
Chủ mỹ vung tay lên:“Tự nghĩ cách đi.”
Hoàng Đan không nói gì.
Cậu nghĩ công ty này như lừa bịp vậy, chống đỡ không được bao lâu sẽ đóng cửa thôi.
Tan tầm trở về, Hoàng Đan đi đường vòng đến Đại Nhuận Phát,cậu hẹn với Giang Hoài cùng đi mua lạp xưởng.
Buổi tối Giang Hoài muốn làm lạp xưởng cho cậu ăn.
Chuyển phát nhanh cũng đến, buổi tối bọn họ còn phải làm việc.
Lúc ở cách Đại Nhuận Phát có một cây đèn xanh đèn đỏ, Hoàng Đan thấy A Ngọc,cô từ trong một chiếc xe Benz đi dưới, trên chân là đôi giày đắt tiền kia.
Cửa sổ xe hạ, một người đàn ông trung niên thò đầu ra nhìn A Ngọc nói gì đó.
A Ngọc đối với ông ta cười cười, trong lúc vô tình tầm mắt cô liếc phát hiện thấy Hoàng Đan,nét tươi cười ở trên mặt cứng lại sau đó lại khôi phục như thường.
Hoàng Đan từ ngạc nhiên đến bình thường trở lại.
A Ngọc gần đây bốn giờ cũng không thấy dậy,cả một ngày cũng không bước ra khỏi cửa.
Cậu cho rằng hôm nay A Ngọc cũng giống như ngày hôm qua vẫn ở trong nhà thuê chung,lại không nghĩ sẽ nhìn thấy đối phương ở chỗ này.
Hôm nay vẫn cực nóng như cũ.
A Ngọc vẫn mặc quần ống dài, màu đen, nhìn thấy nóng, lần này không mặc thêm áo khoác, trên cổ quấn khăn lụa màu đỏ,cô xuống xe một lát, đã có người qua đường liên tục ghé mắt nhìn.
Một mặt cô lớn lên xinh đẹp, dáng người tốt, một mặt khác nhìn cách cô ăn mặc thì có thể liên tưởng đến thân phận của cô nên càng nhiều người sẽ cảm thấy cô giống với tiểu tam.
Tiếng nghị luận từ đầu đường bay lên đến.
A Ngọc không để ý,cô đi tới chỗ Hoàng Đan:“Trùng hợp vậy.”
Hoàng Đan ừ một tiếng,đến gần mới thấy, A Ngọc trang điểm rất đậm, che đậy tái nhợt nhưng lại không thể giấu bệnh trạng trên gương mặt,cậu không hỏi người trong xe là ai, lập trường không thích hợp.
A Ngọc cũng không chủ động có ý muốn nói, hơn nữa cũng không có gì đáng nói, có mắt đều có thể nghĩ ra được là chuyện gì xảy ra.
“Em muốn đi Đại Nhuận Phát,anh thì sao?”
Mày Hoàng Đan động động,cậu muốn nói mình cũng đi nên sẽ cùng đi với A Ngọc.
Giang Hoài có thể đã đến Đại Nhuận Phát.
Hoàng Đan đang muốn mở miệng, tiếng chuông đột nhiên vang lên, là Giang Hoài gọi tới,cậu lập tức đem di động trong tay nhét vào trong túi.
Chắc là không bị phát hiện đâu?
Nghĩ như vậy, Hoàng Đan liền nghe được giọng cô gái nói:“Vật trên di động là trang sức tình nhân,em thấy Giang Hoài cũng treo.”
Khóe mắt Hoàng Đan giật giật.
A Ngọc cười cười:“Lâm Ất, lần đầu tiên em nhìn thấy anh khẩn trương đó.”
Cô vẫn cười, như là phát hiện được cái gì thú vị:“Em vẫn nghĩ anh khác với chúng em,anh không cười, không có cảm xúc nào cả.”
Hoàng Đan nói:“Chỉ cần là người đều có cảm xúc,anh cũng có.”
“Đúng vậy, thực sự thú vị.”
A Ngọc nhìn Hoàng Đan, cười nói:“Em biết hai người ở cùng một chỗ.”