Ánh nắng dần dần ngã về tây, mặt trời lặn sau hoàng hôn,dưới đất có hai bóng người đang phủ thêm lửa đỏ cho ánh nắng chiều
Trên mặt Hoàng Đan không còn màu máu, người đầy mồ hôi,trên sợi tóc nhỏ xuống vài giọt nước, mắt cậu đỏ bừng, trên mặt phủ đầy nước mắt,sắc mặt đơn thuần hòa vào trong không trung.
Lý Căn hôn mặt cậu, hôn môi cậu:’’Anh rất thích em.”
Mũi Hoàng Đan màu đỏ,toàn bộ quá trình đều bị Lý Căn che miệng lại, lúc này mới không phát ra tiếng hét thảm của heo bị giết được.
Nếu không nhờ có cúc hoa linh thì khẳng định ngay lúc Lý Căn bôi kem Nhã Sương cậu cũng đã ngất đi rồi, không có khả năng tiếp tục chống đỡ được nữa.
Hoàng Đan nhìn nắng chiều, người đàn ông này lấy đi của cậu thật nhiều đồ tốt,không chỉ là một nụ hôn đầu tiên.
“Anh,em nói anh nhẹ nhàng,anh nói được, kết quả ra sao? Anh lại nói dối.”
Lý Căn ngậm lấy một điếu thuốc, biếng nhác cười nói:“Đứa nhỏ ngốc,em cũng không nhìn xem đó là lúc nào, anh của em cũng không làm chủ được đâu.’’
Hoàng Đan lấy đi điếu thuốc của hắn:“Anh ăn hiếp em.”
Lý Căn cầm lấy tay cậu, đánh lên mặt mình hai cái:“Được được được, là lỗi của anh, anh không nên ăn hiếp em.”
Hoàng Đan trừng liếc nhìn:“Em sắp đau chết đây này.”
Lý Căn khóe môi áp xuống, ôm lấy cậu vào người:’’Lần tới nhất định anh sẽ nhẹ nhàng.”
Hoàng Đan tâm nói,quỷ mới tin anh.
Lý Căn cầm áo choàng ngắn dưới đất, trong túi rơi ra ít đồ vật, có cây thuốc cầm máu tươi mới,thuốc cỏ khô giảm sưng, còn có mấy cái kẹo, một cái vòng xương rắn, dễ nhận thấy là vì trận này mà đã chuẩn bị đầy đủ.
Hoàng Đan:“……”
Da mặt Lý Căn nóng lên, hắn khụ một tiếng, đưa vòng xương rắn cho thanh niên đeo.
Hoàng Đan nhìn cái vòng:“Không phải nói không thể đeo sao?”
Lý Căn hôn trên mặt hôn Hoàng Đan một cái,“Nơi này lại không người khác, đeo cho anh xem, trong lòng anh sẽ vui vẻ.”
Hắn lấy một viên kẹo, nhét vào trong miệng Hoàng Đan:“Ngậm lấy, ngọt.”
Hoàng Đan dùng đầu lưỡi bao lấy viên kẹo,gẩy gẩy xương rắn:“Anh, eo em đau, anh mặc quần áo cho em đi.”
Lý Căn nhéo mũi cậu một chút, trong mắt cưng chiều,“Được rồi,anh mặc cho em.”
Bên tai Hoàng Đan có tiếng cười,cậu quay đầu,nhìn thấy trên mặt cương nghị của người đàn ông đang treo nụ cười,giống như một con mèo lớn tham ăn:“Anh,anh cười cái gì?”
Lý Căn lộ ra một hàm răng trắng:’’Anh vui vẻ á.”
“Em không biết đâu, anh nhớ em muốn chết luôn, vừa nhìn thấy em thì hận không thể đem em ôm vào trong lòng.”
Hoàng Đan nói:“Hai ta mỗi ngày đều gặp.”
Lý Căn chậc chậc:“Như vậy mà anh còn nhớ em nhiều đến vậy?Nhớ đến hồn rời khỏi xác, nói, em có phải là yêu tinh biến thành không?”
Hoàng Đan nói là a:“Buổi tối 12h đêm em sẽ biến về.”
Lý Căn cài nút áo cho thanh niên:“Vậy em là yêu tinh gì?”
Hoàng Đan nói:“Chồn.”
Lý Căn:“……Giỏi thật.”
Hắn nhịn không được nhéo lên hai má của thanh niên:’’Hoàng Đại Tiên, đến đồng cỏ phía sau nằm nghỉ đi.”
Hoàng Đan đau hấp khí:“Anh đừng nhéo em.”
Lý Căn gặp hốc mắt ướt át thanh niên, trong giọng nói mang theo khóc nức nở, hắn chửi nhỏ một tiếng,hết sức áp chế dục hỏa:“Tiểu tổ tông,em đi nhanh lên đi,tranh thủ thời gian!”
Nói xong, Lý Căn liền xoay thanh niên lại, quay lưng lại với mình.
Hoàng Đan không đi:“Giày.”
Trong miệng Lý Căn chửi mát, lại ngồi xổm xuống, cầm lấy một chân của cậu,vì cậu mà phủi hết bụi đất dưới bàn chân,lấy giày vải cho cậu mang vào,“Trương Đông Thiên, đời này anh chưa hầu hạ ai như vậy đâu.’’
Hoàng Đan nhìn đỉnh đầu người đàn ông, lại nhìn phần lưng rộng lớn của hắn,thấy được vài giọt mồ hôi lăn xuống, cũng thấy được từng vết cào dài hẹp đến nửa ngày vẫn chưa khép miệng.
Lý Căn không quan tâm ngô của nhà mình, chỉ đi thu ngô của nhà Hoàng Đan,đem một cái sọt đeo lên vai,còn một sọt cất trên xe đẩy tay.
Lúc trời sắp tối, hai người mới từ ruộng trở về.
Lý Căn kéo xe đẩy tay về nhà mình, trên xe là một đống ngô vàng ống, còn có của vợ hắn nữa
Buổi tối Lý Căn đến tìm Hoàng Đan để ngủ,ban đêm nếu cậu phát sốt,hoặc là tiêu chảy, bản thân ở bên cạnh người đúng lúc có thể dẫn cậu đi phòng khám.
Đâu biết được Hoàng Đan ngủ giống như heo vậy.
Lý Căn nhiều lần kiểm tra rốt cuộc xác định,vợ hắn lúc trước có khả năng là thiên phú dị bẩm..
Nằm về giường, Lý Căn khép hờ mắt, tay đặt trên vai thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve, ban ngày làm chuyện đó, thật mẹ nó sung sướng.
Nếu là mỗi ngày có thể làm thêm vài lần thì tốt rồi.
Trong lòng Lý Căn hỏa thiêu khô nóng, cúi đầu cắn hai cái trên lỗ tai thanh niên.
Hoàng Đan nhăn mày lại:“Đau……”
Lý Căn lập tức buông miệng, đem người ôm vào trong ngực sờ sờ.
Sau cái nóng của mùa hè, thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, không bận rộn như vậy nữa, cuốc đất làm cỏ, thu hoạch đậu phộng, bông, thời gian hàng xóm láng giềng tán gẫu càng ngày càng nhiều,trong thôn bầu không khí cũng càng ngày càng lười nhác.
Lý Căn nhận việc đi thôn Doãn làm công nhân lao động, có thể tháng sau mới có thể trở về.
Việc này truyền đến trong thôn, cũng có người muốn đi cùng, kiếm một chút thì thêm một chút, dù sao cũng không ai ngại tiền nhiều.
Ngô Thúy Linh hỏi:“Anh cả, anh đang thiếu tiền hả?”
Lý Căn ừ một tiếng, hắn tính toán trong năm nay, tích góp được chút tiền trước, qua năm mới thuyết phục mẹ, mang theo Đông Thiên rời khỏi thôn,đến nơi hắn làm việc lúc trước ở thành thị, hoàn cảnh nơi đó tốt, điều kiện cũng tốt,bất kể là xem bệnh uống thuốc, hay đi làm đều rất có lợi.
Ngô Thúy Linh không nhiều hỏi.
Lý Căn từ thôn Doãn trở về không bao lâu, Vương Nguyệt Mai xảy ra chuyện.
Hoàng Đan ở trong bếp nấu nước, nghe được phát thanh mới biết được tìm không thấy Vương Nguyệt Mai,thì nhanh chóng ném cặp gắp than xuống chạy ra ngoài.
Trần Kim Hoa trong sân đang cắt ớt,bà lấy kéo cắt một đoạn ớt đỏ rực một đoạn, rồi lại một đoạn sau đó đặt ở bên trong thùng, phủ lớp muối lên, phần lớn điều phải đem lên thị trấn đánh cho thành tương ớt.
“Đông Thiên,con đợi đã, mẹ cùng đi với con.”
Trần Kim Hoa nhanh chóng bỏ tạp dề xuống,nắm tay chà xát, khập khiễng đuổi theo Hoàng Đan.
Hoàng Đan vừa đi vừa hỏi:“Mẹ,chạng vạng mẹ có đi tìm bác gái không?’’
“Không đi, nhiều ớt như vậy phải làm, mẹ làm sao có thời giờ đi được.” Trần Kim Hoa thở dài:“Sớm biết sẽ xảy ra việc này, mẹ không làm ớt,đến ngồi một chút với bác Vương rồi.”
Hoàng Đan thoáng nhìn một nhóm người bên trái, thân hình cậu chợt dừng,bước chân nhanh đi đến:“Anh, tìm được chưa?”
Sắc mặt Lý Căn chưa xuất hiện hoảng loạn:”Còn chưa.”
Hắn hình như là muốn kéo Hoàng Đan, ôm vào lòng để bản thân an tâm chút, bàn tay ở giữa không trung, lại có băn khoăn,để trở về.
Ngô Thúy Linh thở hồng hộc,lau mồ hôi dính trên sợi tóc nói:“Anh cả, mẹ nhất định không có việc gì đâu,em đến Thượng Hà Trường hỏi một chút, có tin tức sẽ lập tức nói với anh.”
Hoàng Đan nhìn bóng dáng Ngô Thúy Linh rời đi, như có suy nghĩ.
“Hệ thống tiên sinh, Vương Nguyệt Mai ở nơi nào?”
Hệ thống:“Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”
Hoàng Đan:“Được rồi.”
Trời đã mờ tối, ánh nắng kém so với ban ngày, toàn thôn đều tham gia tìm kiếm, bọn họ cầm cây đuốc,tìm trong thôn,ngoài thôn vài lần, vẫn không tìm được người.
Tất cả mọi người điều khó hiểu, Vương Nguyệt Mai nửa người dưới bị liệt, không có cách nào đi đứng tự nhiên được,bà ta đi ra ngoài như thế nào,lại có thể đi đâu? Vì sao đã trễ thế này còn không trở về, cũng không nói một tiếng với trong nhà.
Lý Căn bị cảm giác lo lắng đánh bại, cảm xúc của hắn đang trên bờ không khống chế được, cổ họng gọi đến khàn giọng.
Hoàng Đan cứng rắn kéo Lý Căn trở về nhà.
Khi hai người bước vào cửa, phát hiện gà trong sân không ở trong ổ.
Theo như ngày thường, lúc này gà đã ở bên trong ổ để đợi.
Trong lòng Lý Căn xẹt qua một tia quái dị, hắn đi qua, đến chỗ ổ gà ngồi xổm xuống,đầu đến gần bên trong xem.
Ngay sau đó, Lý Căn ngồi bệt xuống mặt đất.
Bên trong ổ gà bị nhét vào một thi thể, mùi hôi bốc lên đến tận trời.
Vương Nguyệt Mai đã chết.