Lúc Lý Căn đến, Hoàng Đan vẫn chưa ngủ, đang ngồi hóng gió trong sân, cậu đã quen với quy luật sau mười giờ mới vào nhà ngủ, mát mẻ hơn không ít.
Trước 10 giờ muốn ngủ cũng không ngủ được, sau lưng nóng đến bốc hơi.
Sống ở một nơi ngủ bằng chiếu trúc, quạt hương bồ, xoay người một chút thì giường đã kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, Hoàng Đan không chịu được, cậu là thể chất kháng lạnh, sợ nóng.
Nếu đến đây vào mùa đông, chắc chắn Hoàng Đan sẽ rất dễ chịu.
Chủ yếu cũng là vì không có việc gì làm, đây là mùa tương đối thanh nhàn của nông dân.
Hoàng Đan ngồi ghế trúc ngắm bầu trời đầy sao, đêm nay không chỉ hóng gió, cậu còn đang chờ người.
Ngoài sân thình lình có tiếng đập cửa, cậu hỏi, “Ai thế?”
Có thanh âm đáp lại, “Anh.”
Lông mày Hoàng Đan hơi nhướng lên, người đến rồi.
Cậu đứng dậy đi mở cửa, ló đầu ra, mùi thuốc lá 7-up xông vào mũi, người đàn ông đứng ở cửa phun khói, “Anh hả, đã trễ thế này, anh đến đây có việc gì sao?”
“Buổi tối anh muốn cùng cậu…… Đệch, trước cửa nhà cậu sao toàn phân gà thế hả?”
Lý Căn không ngừng chà giày vào ngạch cửa, phân gà dính trên đế giày liều mạng bám chặt không buông, nhưng cuối cùng vẫn bị chia cắt khỏi đế giày.
Hoàng Đan nói, “Em cho gà ăn ở trước cửa.”
Lý Căn, “……”
Hoàng Đan hỏi, “Anh ơi, vừa rồi anh nói cái gì?”
Lý Căn nói, “Buổi tối anh muốn ngủ với cậu.”
Hoàng Đan nói, “À.”
Cậu xoa xoa cái mũi hỏi, “Anh tắm chưa?”
Lý Căn bước qua ngạch cửa, liếc mắt nói, “Sao thế, không tắm thì không thể lên giường cậu sao?”
Hoàng Đan nói, “Em cũng chưa tắm.”
Lý Căn, “……”
Hắn bỗng nhiên cong lưng, mũi chạm vào tóc Hoàng Đan, “Anh nói nha sao đầu cậu hôi thế, trên người cũng vậy, hôi lắm, mau đi tắm rửa đi, tắm sạch sẽ rồi ngủ.”
Hoàng Đan co rút khoé miệng.
Rốt cuộc là ai đang mượn giường ai thế hả? Tui còn chưa chê mùi thuốc trên người anh đâu, anh còn dám ghét bỏ tui nữa hử.
Trước lúc trời tối Hoàng Đan đã gánh nước từ đê sông về rồi rót vào lu, tạp chất sẽ chậm rãi lắng xuống dưới đáy lu, nước trong hơn nhiều, còn có vị ngọt mát, cũng chỉ nơi nông thôn ở niên đại này mới có thể uống được.
Ánh trăng sáng trong, nhà kho nhỏ phía tây sân thỉnh thoảng vang lên vài tiếng vang thanh thúy, 2 - 3 chú gà cá biệt có tâm sự, mất ngủ, đang phá hoại ở đó.
Hoàng Đan mang thùng nước ra, ngồi xổm trên mặt đất lấy gáo múc nước xối lên người.
Lý Căn xoa chân ngồi trên ghế trúc, nửa người khom về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, đóm thuốc lúc tắt lúc sáng.
Tình huống này thấy thế nào cũng kì quái vô cùng.
Ào——
Hoàng Đan xối non nửa thùng nước vào đầu, nước chảy xuôi theo lọn tóc, mất trật tự nhỏ giọt lên vai cậu, rồi lăn xuống ngực và lưng, tích tách rơi, biến vùng đất dưới chân cậu trở thành vũng bùn ẩm ướt.
Lý Căn nhìn thanh niên đưa lưng về phía mình, lưng gầy, toàn thân cũng chả có mấy gram thịt, không có gì để nhìn, hắn rít một hơi thuốc, tầm mắt không tự giác mà dừng ở hai vùng trắng trắng mềm mềm nọ.
Do không phải tiếp xúc với ánh nắng, cho nên làn da chỗ nọ không bị tia cực tím tàn phá, so sánh với những nơi khác thì trông có vẻ rất trắng, lúc làm việc không dùng đến nên sẽ không có vết chai sạn.
Thanh niên đứng lên, khom lưng thu dọn thùng và gáo nước, góc độ đột nhiên thay đổi, điếu thuốc bên miệng Lý Căn run run, tàn thuốc rớt xuống ngực, hắn giật nảy đứng lên, động tác quá mạnh khiến ghế trúc đổ về phía sau.
Lý Căn vướng vào ghế trúc suýt chút nữa té sấp mặt, hắn không thèm ổn định lại thân thể mà vội vàng chạy đến mở cửa sân sau rồi vọt ra ngoài.
Hoàng Đan, “……”
Cậu ném gáo nước vào lu, “Hệ thống tiên sinh, có phải Lý Căn cứng rồi hay không?”
Hệ thống, “Thị lực của tại hạ không tốt.”
“……” Hoàng Đan hỏi, “Lý Căn là gay hở?”
Hệ thống, “Xin lỗi, Hoàng tiên sinh, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”
Hoàng Đan lắc đầu thở dài, hệ thống này ngoại trừ việc tuyên bố nhiệm vụ cho cậu thì chả có tác dụng gì, cậu chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.
Cậu mặc đại cái áo ngắn và quần cộc vào, Lý Căn có phải là gay hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới việc cậu điều tra hung thủ giết hại Lý Đại Quý là ai cả, không cần phải quá lo.
Chờ đến đi Hoàng Đan mò mẫm đi đến giường, Lý Căn đã trở lại, hắn đá rớt giày leo lên giường, nằm thẳng cẳng, giống như đây là phòng mình, thực hiện một loạt động tác vô cùng tự nhiên.
Hoàng Đan tìm được cái quạt hương bồ, rồi nằm bên cạnh người đàn ông kia.
Giường không lớn, hai người trưởng thành nằm lên, cánh tay cẳng chân chắc chắn sẽ đụng vào nhau.
Mùa hè vốn đã nóng, nhiệt độ cơ thể con người lại quá cao, dựa sát vào càng nóng hơn nữa, chỉ mới chút xíu mà đã chảy mồ hôi, dinh dính khó chịu.
Không khí xung quanh như có tia lửa bắn ra, trong lòng Lý Căn cũng đang có một ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân nóng lên, hơi thở cũng nóng rực, hắn túm lấy cây quạt trong tay Hoàng Đan, động cánh tay mạnh mẽ quạt.
Hoàng Đan nằm bên cạnh rất thoải mái, “Anh à, đêm mai anh đến ngủ với em đi.”
Có người quạt cho so với mình tự quạt sướng hơn nhiều, mấu chốt là sức lực của đối phương mạnh, gió cũng mạnh.
Lý Căn đột nhiên quay đầu, ánh sáng mờ mờ che khuất khuôn mặt kinh ngạc của hắn, “Cái gì?”
Hoàng Đan nói, “Mát lắm.”
Hiểu rõ ý tứ trong lời nói của thanh niên, mặt Lý Căn xanh mét, ném quạt hương bồ vào người cậu, “…… Tự cậu đi mà quạt!”
Hoàng Đan dịch qua một chút, nhét quạt vào tay người đàn ông, “Anh quạt giúp em.”
Lý Căn thấp giọng quát, suýt chút nữa là rống luôn, “Cách xa anh đây một chút!”
Không chống đối người nọ, Hoàng Đan dịch ra mép giường, vẫn không quên nói, “Vậy anh phải quạt tiếp đó.”
Lý Căn nghe thấy thanh niên lẩm bẩm nói nóng quá, thái dương hắn nổi gân xanh to tướng còn giựt giựt, ai cũng không nóng bằng hắn, hắn sắp nóng chết luôn rồi đây.
Thật con mẹ nó tà môn.
Hay mình ăn nhiều rau hẹ quá? Lý Căn vừa quạt vừa nhẩm Tam Tự Kinh.
Không lâu sau, Hoàng Đan hô hấp đều đều, ngủ mất.
Bên tai có tiếng hít thở, từng tiếng từng tiếng truyền đến, nơi cổ hơi ngưa ngứa, Lý Căn chịu không nổi nữa ngồi dậy, dùng sức vò đầu, mẹ nó.
Hắn bất chấp tất cả nằm trở về.
Một lát sau, thân thể Lý Căn căng chặt rồi rung động vài cái, sống lưng thả lỏng lại, hắn lấy áo thun lau lau dấu vết trên chiếu, nhanh chóng hủy thi diệt tích.
Thở dài một hơi, Lý Căn nghe thấy mùi vị tanh nồng trong không khí, không phải do rau hẹ mà là do tuổi tác của hắn, không ăn chay được nữa, muốn khai trai, ngay cả Tam Tự Kinh cũng cứu không nổi.
Dù có như vậy thì cũng không thể cứng với một đứa con trai chứ hả, còn cứng đến hai lần, lần thứ hai mãnh liệt hơn cả lần đầu, tựa như một thằng nhóc xốc nổi.
Đây không phải bị bệnh thì là cái gì?
Lý Căn sờ thuốc và hộp diêm, cất bước đi ra ngoài hút thuốc, rồi nằm ngay trên nền trong nhà chính.
Nhà trong thôn không ồn ào như lúc ban ngày, mấy con côn trùng trong bụi cỏ kêu vang hết đợt này đến đợt khác, bóng đêm thuộc về chúng nó bây giờ mới bắt đầu.
Sóng nhiệt chậm rãi rút đi, lạnh lẽo tràn đến.
Ngô Thúy Linh ngồi dưới ánh đèn dầu hoả sửa sang lại mấy tập thơ của mình, rồi cô đi ra ngoài vệ sinh, tay chân đều cử động thật nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu đến Vương Nguyệt Mai ở trong phòng.
“Em gái Thúy linh.”
Một giọng nói thình lình bật ra, Ngô Thúy Linh bị dọa giật mình, cô quay đầu lại nhìn thấy bạn học của Lý Căn - Chu Chiêu Đệ, tóc dài bay bay, mặc váy trắng toát tựa như nữ quỷ.
Trên mặt Chu Chiêu Đệ treo nụ cười, “Em cũng không ngủ hả.”
Ngô Thúy Linh nói vẫn chưa.
Cô đi vệ sinh xong trở về, thấy Chu Chiêu Đệ đứng ở nhà chính, như là đang đợi mình.
Chu Chiêu Đệ nhỏ giọng nói, “Trong phòng nhiều muỗi ghê, chị ngủ không được, em gái Thúy Linh, hai chúng ta nói chuyện một lát đi?”
Ngô Thúy Linh nói được.
Chu Chiêu Đệ và Ngô Thúy Linh đi vào nhà, cô ả có chút kinh ngạc, nhưng đây cũng trong dự đoán thôi, nhà em trai Lý Căn không lớn như nhà Lý Căn, gia cụ cũng ít, bất công rất rõ ràng.
Ngô Thúy Linh cất toàn bộ tập thơ trên bàn gỗ vào ngăn kéo, hỏi Chu Chiêu Đệ có muốn uống nước hay không.
Chu Chiêu Đệ lắc đầu, cô ả tò mò đánh giá căn phòng, trên tường trống trải, không giống như phòng Lý Căn dán rất nhiều giấy khen, ở nơi cửa sổ có đặt một cái ghế dựa, không biết dùng để làm gì.
“Đúng rồi em gái Thúy Linh, chị thấy bức ảnh dán trên tủ quần áo của Lý Căn, khi còn nhỏ mặt cậu ấy tròn tròn, đôi mắt cũng to, lớn lên thật đáng yêu.”
Ngô Thúy Linh nói, “Vâng.”
“Lý Căn và em trai lớn lên đều manly y chang nhau, nếu nói là song bào thai cũng có người tin đó.” Chu Chiêu Đệ xoa xoa vết muỗi cắn trên mu bàn tay, “Hai anh em như được khắc ra từ một cái khuôn mẫu ý.”
Ngô Thúy Linh nói, “Lúc lớn lên thì không giống nữa.”
Chu Chiêu Đệ nói, “Cũng phải.”
Hai anh em đều anh tuấn, nhưng Lý Đại Quý lại phá nát tất cả, anh ta như đang cố ý làm trái lại, luôn phát tiết những bất mãn trong lòng với mọi người, kiểu như đường tao tao đi, hoàn toàn không đi theo bước chân của anh mình.
Đáng tiếc chết quá dễ, cũng quá sớm.
Ai lại nghĩ đến việc một người tuổi trẻ cường tráng, kiêu ngạo ương ngạnh, ngay cả ông trời cũng dám mắng thế mà lại rớt xuống sông chết đuối chứ.
Không khí đột nhiên có chút buồn.
Chu Chiêu Đệ không có tiếp tục nữa, mà thay đổi một đề tài khác, “Em gái Thúy linh, nghe nói em biết viết thơ, có thể cho chị xem không?”
Ngô Thúy Linh nói, “Viết chơi thôi.”
Chu Chiêu Đệ mở ra xem, nhịn không được kinh ngạc cảm thán thành tiếng, cô ả cười hì hì nói, “Lý Căn rất thích tài nữ.”
Ngô Thúy Linh nói, “Phải không?”
Chu Chiêu Đệ ừ ừ, kể lại chuyện lúc lên đại học, hoa hậu giảng đường theo đuổi Lý Căn, là ví dụ nổi tiếng nhất trong trường học về việc nữ theo đuổi nam, cô ả nói sinh động như thật, còn kèm cả cảm xúc của mình, có chút gato với hoa hậu giảng.
Ngô Thúy Linh uống ngụm nước, nghiêm túc nghe.
Gió từ cửa sổ thổi vào, ánh lửa đèn dầu hoả nhẹ nhàng lay động, đêm dần dần tối hơn.
Nơi nhà chính Lý Căn đang nằm trên sàn nhà, gồ ghề lồi lõm cộm kinh khủng, hắn đứng lên, đi qua đi lại vài vòng trong nhà chính, xoa xoa răng trở về căn phòng phía đông kia.
Thanh niên nằm trên giường, một người chiếm nguyên một cái giường, ngủ say như heo chết.
Tầm mắt Lý Căn dừng ở một đoạn eo mà thanh niên để lộ ra ngoài, hắn nhăn mày lại, đẩy đẩy cẳng chân và cánh tay của thanh niên, “Nhích vô trong một chút.”
Hoàng Đan phát ra tiếng kêu khó chịu.
Lý Căn thấy thanh niên bất động, hắn trực tiếp vươn tay đẩy người vào trong rồi tự mình nằm lên.
Vị trí kia đã được thanh niên nằm qua, nóng hầm hập, Lý Căn lại muốn nổi lửa, hắn hùng hùng hổ hổ, đi xuống cuối giường.
Sáng sớm hôm sau, anh gà trống trong sân không đánh thức được Hoàng Đan và Lý Căn, nhưng tiếng la của Trần Kim Hoa lại làm được, giọng bà lớn, hét về phía cửa sổ, như trời sụp đất nứt.
Lý Căn mở to mắt, ngây ngẩn cả người.
Một giây sau Hoàng Đan trợn mắt, cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc này nếu Trần Kim Hoa vào nhà, hoặc đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong chắc có thể bị dọa chết khiếp.
Hai người trên giường, cánh tay cẳng chân quấn quýt với nhau, mặt đối mặt, khoảng cách vô cùng gần, gần đến mức ái muội, tạo cho người ta một loại cảm giác không phải hôn nhau, nhưng lại vừa mới hôn xong.
“Đông Thiên, con ngủ dậy chưa?”
Trần Kim Hoa lại kêu, Hoàng Đan và Lý Căn đồng thời hoàn hồn, hai người chẳng thèm phân biệt trước sau, vèo một cái kéo dãn khoảng cách.
Hoàng Đan ngủ bên trong sau lưng đụng vào vách tường đất, Lý Căn ngủ bên ngoài trực tiếp rớt xuống đất.
Lý Căn xoa mông đứng lên, trừng mắt nhìn Hoàng Đan, “Dám nói bậy, anh xử cậu.”
Hoàng Đan chớp chớp mắt, “Nói cái gì?”
Mặt Lý Căn run rẩy, “…… Xem như anh chưa nói gì.”
Hoàng Đan ngáp, “Anh, buổi tối anh nhớ đến đây ngủ nha.”
Lý Căn nghĩ thầm, ngủ cái rắm, lửa đốt cả đêm, anh đây chưa muốn chết sớm.
Hoàng Đan đi ra ngoài mới biết được đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng Trần Kim Hoa thả gà, phát hiện thiếu một con, còn là gà mái già, chắc đêm hôm qua chồn tới.
Bà kêu một tiếng đau lòng, đếm gà lại một lần nữa, rốt cuộc tiếp nhận sự thật mất một con gà mái già, mà đây chính là chuyện sau này sẽ giảm đi rất nhiều trứng gà - hiện thực vô cùng tàn khốc, kêu Hoàng Đan lấp kín cái lỗ ở tường sân.
Cái lỗ kia vốn là để tiện cho mấy con gà con vịt đi vào, bây giờ thì tốt rồi, cũng tạo cơ hội cho con chồn ranh ma kia, nhất định phải lấp kín lại, càng nhanh càng tốt.
Hoàng Đan nhìn liếc mắt nhìn cái lỗ, rồi nhìn người đàn ông, “Anh ơi, anh có thể đưa gạch đến không?”
Lý Căn nói, “Không thể.”
Hoàng Đan hỏi hắn, “Vậy cái lỗ này em phải lấp như thế nào?”
Lý Căn nói, “Dùng thứ khác lấp.”
Hoàng Đan lại hỏi, “Cái gì?”
Lý Căn dùng đầu lưỡi chống lên răng, nuốt lời nói lên đến miệng xuống, “Để đó đi, tối nay anh lấp cho cậu.” (Ai đầu óc chong xáng mới hiểu được =]]])
Lời này như thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị, hắn hung hăng tát cái miệng rộng của mình, không phải chỉ là lấp cái lỗ trong góc tường thôi hay sao? Chắc do sáng sớm, trong đầu bị mấy thứ lung tung làm tắc nghẽn.
Thấy người đàn ông tự đánh mình, vẻ mặt Hoàng Đan dại ra.
Cơm sáng không ăn, Chu Chiêu Đệ đã tạm biệt mấy người Lý Căn rồi rời khỏi, đi đến nhà người thân ở thôn Doãn, cô ả là sợ gặp mẹ của Lý Căn, nghe đồn lúc tuổi trẻ rất xinh đẹp, hiện tại cũng vậy vẫn vô cùng chú trọng bề ngoài, cô cảm thấy mình chưa rửa mặt chải đầu, ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt.
Buổi sáng, Vương Nguyệt Mai thúc giục, kêu Ngô Thúy Linh đi đến nhà Hà Vĩ một chuyến.
Ngô Thúy Linh mang theo một con gà mái đi thăm nhà Hà Vĩ ở bên kia sông, cô để gà xuống rồi nói phải về nhà, ba mẹ Hà Vĩ lại khách khí kêu cô đi đến phòng Hà Vĩ, vừa cầu xin vừa đẩy cô vào.
Nếu có quan hệ mờ ám với quả phụ thì thanh danh sẽ không tốt.
Ba mẹ Hà Vĩ cũng hết cách, bọn họ suy nghĩ, nếu nhìn thấy người mình thích đến chắc bệnh tình của con trai có thể sẽ tốt hơn.
Sau khi Ngô Thúy Linh vào phòng, cửa lập tức đóng lại, cô nghe thấy mùi thuốc trộn lẫn với mấy mùi vị khác, rất khó ngửi.
Hà Vĩ nằm trên giường gầy đi rất nhiều, hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt như tro tàn, gã cứ nhìn nơi hư không nói gì đó, bộ dáng cực kỳ doạ người.
Ngô Thúy Linh dựa lưng vào cửa, rồi duỗi tay đập cửa, “Chú Hà cháu thật sự phải về nhà.”
Cô vừa mới nói xong đã kinh động đến Hà Vĩ.
~~~~~~~~~~
Editorcólờimuốn nói : Dùngcáigìlấp ta??? =]]]
Quạthươngbồ :