Tôi Có Một Bí Mật

Chương 69: Chương 69: Công chúa điện hạ của tôi




Hoàng Đan trở lại thế giới hiện thực, trong tay còn đang ôm một thùng bia cuối cùng.

Cậu liếc nhìn cụ ông một chút, đối phương vẫn lải nhải như trước, điếu thuốc trên miệng mới vừa đốt lên, cách đoạn cuối còn xa một chút.

Cụ ông nhìn thấy Hoàng Đan không nhúc nhích, tưởng rằng đã cố hết sức rồi nên vội vàng đi đến tiếp thùng bia, “Chàng trai, tôi đến đây, ôi chao, thật sự rất cám ơn cậu, nếu không có cậu, với bộ xương già này của tôi còn không biết phải chuyển đến lúc nào nữa đây.”

Hoàng Đan buông tay xuống,”Không có việc gì.”

Cụ ông a một tiếng, tà môn thật, sao trong nháy mắt trên người chàng trai này lại xuất hiện thêm một loại bi thương gì đó vậy?

Đặt thùng bia lên xe đẩy nhỏ, cụ ông quan tâm hỏi,”Chàng trai,có phải con đang nhớ đến chuyện gì hay không?”

Hoàng Đan nói, “Đúng vậy, nhớ đến chuyện rất buồn.”

Cụ ông dụi tàn thuốc, thở dài, tất cả trên mặt đều là dấu vết mài dũa của năm tháng, “Nếu là chuyện buồn thì không cần suy nghĩ nữa, đời người ấy à, mỗi ngày đều có chuyện hỗn tạp, còn có khá nhiều nữa, con có thể chọn suy nghĩ đến chuyện vui vẻ mà con muốn.”

Hoàng Đan chỉ mím môi, không nói gì thêm.

Cậu không thể không suy nghĩ, bởi vì sự kiện kia rành rành trước mắt, đầu tiên là một trận kịch liệt đau nhức xương thịt tan nát, sau đó là một tiếng phanh gấp lại, sau nữa là tiếng la hét của đám đông và một màn sương lớn……

Hết thảy đều quay về ngay trước mắt, từng đoạn diễn ra rất chậm rất chậm.

Hoàng Đan nhéo nhéo ngón tay, trước khi chết không thể nhìn thấy người đàn ông, còn không kịp vào ở trong nhà mới của bọn họ nữa, mi tâm cậu chau lên, thật khó chịu.

Cụ ông kêu vài tiếng, đầy mặt sửng sốt,”Chàng trai, sao con lại khóc?”

Hoàng Đan sửng sốt, cậu đưa tay sờ mặt, một tay nước mắt.

Bản thân luôn đứng một chỗ, không đụng đến bất cứ cái gì, trên người cũng không xuất hiện vết thương nào, sao lại đau đến khóc thế này?

Hoàng Đan nửa ngày mới hiểu được, là do lòng cậu đang đau.

Cụ ông ôi chao một tiếng, vội vàng tìm tìm trong túi áo khoác, kết quả chỉ móc ra nửa tờ giấy đã dùng, tay khô héo bẩn của ông bóp một chút rồi lại đặt về trong túi,”Chàng trai, con cùng ông lên lầu đi, ông mời con uống trà Long Tỉnh thượng hạng, được người khác tặng đó.”

Hoàng Đan lấy chiếc khăn từ trong túi công văn ra.

Cụ ông nhìn động tác chàng trai lau mặt, rất chậm rãi rất giống với các thiếu gia trong TV.

Cụ ông đánh giá từ trên xuống dưới, diện mạo rất đẹp, tính tình lại chín chắn, xem chàng trai không chê bẩn hay than mệt, ngay từ lúc bắt đầu đã có tấm lòng tốt giúp đỡ ông, dù cho thật sự là thiếu gia, cũng không phải thiếu gia được nuông chiều từ bé.

Hoàng Đan không biết lau thế nào mà nước mắt lau hoài không hết, chiếc khăn cứ vậy mà ướt một mảng lớn.

Cụ ông nôn nóng xoa xoa hai tay,”Chàng trai, con con con làm sao vậy? Sao lại càng khóc càng kịch liệt hơn vậy?”

Có người từ trong hành lang đi ra, có người đi ngang qua, đều tò mò dừng chân nhìn sang bên này,.

Trong lòng cụ ông nhớ kỹ lòng tốt của chàng trai nên không vui khi cậu bị người ta chỉ trỏ nên liền thổi râu trừng mắt,”Có cái gì tốt mà xem, chưa từng thấy người ta khóc à!”

Mấy người kia xấu hổ thu hồi tầm mắt rời đi.

Hoàng Đan khóc một hồi lâu, cảm xúc cậu đỡ lại, đem tấm khăn gấp lại rồi bỏ vào trong túi công văn,”Ông ơi, con phải trở về.”

Cụ ông nhìn mắt cậu đỏ bừng, tâm trạng hình như rất sa sút, không yên lòng nói,”Con ở tòa nhà nào, có cần ông đưa con về không?”

Hoàng Đan nói không cần, cậu tạm biệt cụ ông, xoay người đi về hướng chổ ở của mình.

Ông cụ lắc đầu, lầm bầm lầu bầu một câu,”Cũng không biết có chuyện gì mà lại khóc thương tâm đến như vậy……”

Hoàng Đan đi qua một con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co, dẫm lên mặt cầu gỗ trên ao nước, cách càng ngày càng gần đài phun nước nhỏ giữa trung tâm quảng trường, sau đó ném nó ra sau lưng, không gặp bất cứ trở ngại nào đi vào trong hành lang.

Hai thang máy đều không có ai đang đợi, một thang máy đang đi lên trên, một cái khác cửa đang mở ra, Hoàng Đan chần chờ một chút nhấc chân đi vào.

Không có xuyên việt.

Hoàng Đan nhìn con số từ 1 đến 2, từng nút nhảy lên trên, huyệt thái dương cậu thoáng co rút, suy nghĩ bắt đầu chạy lên.

Đợi đến khi thang máy cửa mở, một luồng gió lạnh ùa đến, suy nghĩ Hoàng Đan mới chợt thu lại, cậu bước ra thang máy hướng về bên phải, đứng ở trước cửa lấy chìa khóa mở cửa.

Chìa khóa vừa đụng tới ổ khóa, cửa chính mở ra.

Chỗ hành lang gần cửa ra vào có một người đàn ông đang đứng, thân hình ông cao ngất, ngũ quan thâm thúy nhiều tầng, hai bên tóc mai trắng bạch, nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi rồi.

Người đàn ông ăn mặc đơn giản, dáng người cao lớn dưới cổ áo lông cao màu đen, vừa nhìn đã biết có rèn luyện, nửa người dưới là một chiếc quần dài bình thường che giấu sức lực của đôi chân dài, trước người ông có đeo tạp dề hình con vịt, rất không hợp với khuôn mặt nghiêm túc.

Hoàng Đan cúi đầu cọ cọ đế giày da lên trên đệm cửa, khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì đã biết bản thân không cha không mẹ, chỉ có một người tự xưng quản gia đến chăm sóc cậu.

Chỉ có điều Hoàng Đan đối với thân phận của quản gia thì hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết được ông họ Tống, lúc cậu còn rất nhỏ đã muốn gọi Tống quản gia là chú, cũng nói không cần gọi cậu là thiếu gia, đối phương lại nói không thể không phân chia trên dưới như vậy được.

Khi tư duy Hoàng Đan còn chưa hoàn thiện, loại khái niệm thứ bậc này đã bị truyền dẫn vào bên trong.

Về sau khi dần dần lớn lên, Hoàng Đan hiểu biết càng ngày càng nhiều, cũng biết trong nhà này, cậu là người chấp hành, quản gia là người phục tùng.

Nghiêm khắc mà lại trung thành.

Tống Mẫn lấy túi công văn trong tay Hoàng Đan để trên tủ giày, đưa tay cởi áo khoác cho cậu,”Thiếu gia, uống miếng canh nóng để xua đuổi cái lạnh đi.”

Hoàng Đan thay áo bông vải, vừa đi vừa cởi nút áo âu phục,”Không uống, con vào trong phòng nằm một lát.”

Cậu đẩy cửa đi vào phòng rồi ném mình xuống chiếc chăn mềm mại, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Cái này thật ra không phải là tác phong sinh hoạt của Hoàng Đan, mỗi lần cậu tan tầm trở về đều sẽ cởi quần áo bên ngoài, rửa tay rửa mặt, cố hết sức không mang tro bụi bên ngoài vào trong nhà.

Càng đừng nói giống như bây giờ, quần không cởi mặt không rửa tay cũng không rửa đã nằm ở trên giường.

Hoàng Đan nâng một cánh tay lên đặt lên trên mí mắt, cậu lật người nằm nghiêng, ý thức khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, theo sau là giọng nói không lên xuống nhiều của Tống Mẫn,”Thiếu gia, ra ăn cơm tối đi.”

Hoàng Đan từ trên giường ngồi dậy, cậu xoa xoa thái dương, không ngờ mình vậy mà lại có thể ngủ thiếp đi.

Cơm tối có bốn món một canh, cũng như bình thường chay mặn phối hợp với nhau.

Một mình Hoàng Đan ngồi trước bàn ăn, quản gia đứng ở bên cạnh cậu không xa, để khi cậu cần thì có thể đúng lúc tiến lên hầu hạ, một màn như thế đều diễn ra mười mấy năm như một trong căn nhà này.

Chờ cậu buông bát đũa xuống, quản gia mới đi ăn cơm.

Tống Mẫn đột nhiên lên tiếng,”Thiếu gia, sao mắt ngài hơi đỏ vậy?”

Hoàng Đan nói,”Không nghỉ ngơi tốt.”

Tống Mẫn nhíu mày,”Lúc sáng trước khi ngài ra khỏi cửa không có này triệu chứng này.”

Hoàng Đan nhai nuốt đồ ăn trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ,”Có thể do ban ngày nhìn bản vẽ hơi lâu.”

Tống Mẫn không mở miệng nữa.

Trên bàn cơm chỉ có tiếng vang rất nhỏ Hoàng Đan ăn rau ăn canh, từ nhỏ cậu đã được hình thành rất nhiều thói quen, ví như mặc kệ là thời điểm gì, thân thể ở trường hợp hay hoàn cảnh nào, khi ăn cơm đều sẽ ăn chậm nuốt kỹ, cái muỗng đụng tới miệng bát phát ra âm thanh, hoặc tình huống bát đũa không cầm chắc rớt ở trên bàn đều sẽ không xảy ra trên người cậu.

Khi tham gia liên hoan bạn học, bạn bè tụ họp, bọn họ thường xuyên nói đùa rằng kiếp trước Hoàng Đan nhất định là thiếu gia của một gia đình giàu có.

Người sống ngay lúc này, làm sao biết chuyện kiếp trước, thói quen Hoàng Đan là do quản gia ảnh hưởng.

Ăn hơn nửa chén cơm, Hoàng Đan không ăn nữa.

Lần này cậu lại xuất hiện thêm một ngoại lệ, đổi lại bình thường, trong bát cậu sẽ không còn lại một hạt cơm nào, từ trước đến nay múc bao nhiêu cơm thì sẽ ăn hết bấy nhiêu.

Trước đây Hoàng Đan không thích ăn cơm, quản gia nói với cậu, gạo là do nông dân vất vả trồng, vì tôn trọng bọn họ nên không thể lãng phí lương thực được.

Mắt Tống Mẫn nhìn nữa bát cơm trên bàn,”Thiếu gia, cơm tối hôm nay không hợp ngài khẩu vị à?”

“Không có, ăn rất ngon.”

Hoàng Đan lấy khăn giấy chùi miệng,”Con đến thư phòng xem sách.”

Cậu đứng lên, nhìn quét qua chổ quản gia, không biết suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Tống Mẫn hỏi thăm.

Hoàng Đan nói,”Cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp chú.”

Tống Mẫn cực ít lộ ra biểu cảm sửng sốt,”Thiếu gia biết nói chuyện cười rồi.”

Hoàng Đan,”……”

Mỗi lần xuyên việt đến một thế giới, tất cả trải qua đều xảy ra trong chốc lát, cũng không để lại cho thế giới này một chút dấu vết nào cả.

Chỉ có một mình Hoàng Đan biết.

Trên thực tế, loại cảm giác này không thể nào tốt được, cảm thấy bản thân mình như bệnh nhân bị bệnh suy tưởng vậy.

Phòng sách của Hoàng Đan rất lớn, trang trí đơn giản theo phong cách thiên về cổ xưa, tất cả điều làm cùng một màu gỗ lim, nơi này mỗi hình dạng này nọ đều do quản gia sắp xếp, ông rất xem trọng sinh hoạt.

Bên trái mặt tường phòng sách có một giá sách, từ trên xuống dưới đều đặt đầy sách, Hoàng Đan thích xem sách, các lĩnh vực đều xem, có đôi khi vừa xem đã trôi qua một ngày rồi.

Cậu hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập mùi hương trang giấy nhàn nhạt, trộn lẫn cùng với mùi gỗ.

Sắp xếp suy nghĩ, Hoàng Đan cầm một quyển [ Nhược điểm tính cách con người], cậu tùy ý ngồi trên đệm mềm mại, dựa lưng vào giá sách lật xem.

Tống Mẫn gõ cửa tiến vào, trong tay bưng một ly sữa bò,”Thiếu gia, trời không còn sớm.”

Hoàng Đan buông sách xuống, chân có chút tê, cậu ngồi trở lại,”Đến mười giờ rồi sao?”

Tống Mẫn ừ một tiếng, nói đã đến.

Đồng hồ sinh học của Hoàng Đan rất có quy luật, ngủ sớm dậy sớm, mười giờ nên ngủ nhưng cậu lại không buồn ngủ.

Tống Mẫn nghĩ tới cái gì,”Đúng rồi, thiếu gia, lúc chiều tối có nhận một phong thư gửi đến, đã để trên bàn ngài rồi.”

Ông chống lại ánh mắt ngơ ngác của thanh niên,”Ngài có nhìn thấy không?”

Hoàng Đan vào thư phòng tìm quyển sách xem, vẫn xem đến hiện tại, không chú ý trên bàn có gì đó, cậu phân phó quản gia nói,”Mở thư ra xem xem.”

Tống Mẫn nghe vậy thì buông sữa bò xuống cầm thư lên, trong phong thư chỉ có một tấm ảnh chụp.

Hoàng Đan vịn giá sách chậm rãi đứng lên, đi đến trước bàn quản gia đang cầm tấm ảnh chụp trong tay, mày cậu giật giật.

Tống Mẫn nói,”Đây là ảnh chụp thiếu gia đi huấn luyện quân sự.”

Các học sinh trong ảnh chụp đều đang mặc đồ ngụy trang, trên đầu đội nón quân đội, trên thắt lưng đeo dây lưng, hai chân mang giày lính khép lại, ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, tư thế đứng thẳng như cây trúc xanh.

Bọn họ làm tư thế chào, có tinh thần phấn chấn của thanh xuân tuổi trẻ.

Hoàng Đan đưa mắt nhìn lại thì thấy được một nam sinh, hắn đứng ở một hàng cuối cùng, vóc dáng cao ngất, nổi bậc giữa đám đông.

Giống những người khác, nam sinh đó cũng cười, nhưng mà hắn cười có chút lười nhác, không có thuộc về cái tuổi niên thiếu hồn nhiên này.

Hắn đội nón cũng không ngay ngắn, rất tùy ý để lên đỉnh đầu, vành mũ xuôi theo bóng tối bên trong, đẹp trai, khinh thường, kiêu căng tất cả đều được vò nát đập trên khuôn mặt của hắn.

Trên mặt nam sinh có hiện ra cái gì đó, không phải trong ánh mắt hắn mà là bên trong hai mắt hắn, có rất nhiều chuyên tâm, dịu dàng, kiên định, còn có một tia cẩn thận từng li từng tí và điên cuồng.

Xa cách nhiều năm, Hoàng Đan đối với thời kỳ trung học có rất nhiều người và chuyện không nhớ rõ lắm, vốn đã quên đi dáng dấp của lưu manh, lúc này nhìn ảnh chụp thì lại có một chút ấn tượng.

Cậu nhận ra được, người có vóc dáng cao ngất đó là tên lưu manh.

Để ảnh chụp gần chút, Hoàng Đan phát hiện tên lưu manh kia hơi hơi nghiêng đầu, rất chăm chú nhìn một hướng.

Hoàng Đan nhìn theo tầm mắt tên lưu manh, cậu thấy được bản thân mình.

Có chút không tin được.

Hoàng Đan lại nhìn xem, xác định không sai, cậu đem ảnh chụp để trên bàn, gấp khúc ngón tay gõ nhẹ vài cái.

Tống Mẫn mở miệng,”Có vấn đề?”

Hoàng Đan nói không có,”Ngày mai bạn bè trung học tụ tập.”

Tống Mẫn hỏi,”Buổi sáng hay buổi chiều?”

Hoàng Đan nói,”Thời gian là ba giờ chiều, nói sẽ chơi cả đêm.”

Tống Mẫn nói,”Thiếu gia muốn đi?”

Hoàng Đan bóp mũi,”Con đồng ý rồi, không thể nuốt lời được.”

Với lại, xuyên việt đến không sao hiểu rõ được, cũng rất kỳ quái, hình như là sau khi đồng ý đi tham gia tụ họp bạn học, về cư xá chưa đầy một lúc thì đã bắt đầu.

Tống Mẫn nghiêm túc nói,”Thiếu gia nói đúng, nếu đã đồng ý thì không thể không giữ lời, vậy ngày mai mấy giờ gọi ngài dậy?”

Hoàng Đan nói,”Thời gian như bình thường là được rồi.”

Tống Mẫn kêu cậu uống sữa bò xong thì đi ngủ sớm một chút sau đó lui về phía sau đóng cửa đi ra ngoài.

Hoàng Đan bưng sữa bò uống một ngụm rồi một ngụm, đầu ngón tay ma sát ảnh chụp bên cạnh một chút, đột nhiên lật ảnh chụp qua.

Mặt sau có một câu tiếng anh.

Phiên dịch lại thì chính là– công chúa điện hạ của tôi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt thôi.

Miệng Hoàng Đan co rút, công chúa điện hạ? Là do viết sai từ đơn hay là đã gửi nhầm ảnh chụp rồi?

Cậu đem ảnh chụp bỏ vào trong ngăn kéo, nghĩ nghĩ lại lấy ra, tìm sách ngữ văn trên cái giá, tùy ý ném ảnh chụp vào trong đó.

Trên cửa sổ có tiếng sét đánh vang lên, hạt mưa gõ kính thủy tinh, khiến cho lòng người nghe phiền đến nôn nóng.

Hoàng Đan uống xong sữa bò thì đi tắm rửa, đợi đến khi nằm vào trong ổ chăn, mưa vẫn còn đang rơi, tạm thời không có dấu hiệu ngưng lại.

Cậu với lấy di động trên tủ đầu giường, trượt màng hình để xem tin tức.

Độ ấm phòng ngủ vừa phải, dễ dàng để người bình yên đi vào giấc ngủ.

Hoàng Đan lại mất ngủ, sau khi cậu trượt xem tin tức đến hơn mười lần thì đành thỏa hiệp với đêm khuya mùa đông, đứng dậy mặc áo khoác đi đến phòng sách cách vách.

Dưới ngọn đèn để bàn ấm áp khiến cho tinh thần và thể xác đều có thể được thả lỏng.

Hoàng Đan mở một quyển vẽ phát thảo ra, dự định sẽ vẽ cái gì đó, cậu cầm một cây bút chì 2b, lại đi cầm một cây dao nhỏ hướng giỏ rác gọt bút chì.

Không biết có phải do dùng lực quá mạnh hay là bút chì đã rơi trước khi được mua, gọt chưa đến hai cái thì một đoạn nhỏ đầu bút chì đã rơi vào trong giỏ rác.

Hoàng Đan tiếp tục gọt phía trước, chuốt nhọn đầu bút, cậu phát họa trên tờ giấy trắng một hình dáng, là mặt người đàn ông có góc cạnh rõ ràng.

Ngòi bút lại gẫy.

Hoàng Đan nhíu mi, cậu xách giỏ rác đến bên chân, buông mắt gọt bút chì.

Gọt bút chì không phải là việc thoải mái gì, có người có thể sẽ gọt bút chì thành tác phẩm nghệ thuật, Hoàng Đan không phải loại người như vậy, cậu chỉ có thể gọt bút chì như chó gặm mà thôi.

Trên tay dính rất nhiều bụi bút chì, Hoàng Đan cũng không lau đi mà bắt đầu phác họa đường nét trên giấy.

Cậu chăm chú vẽ lên, quên thời gian, cũng không nghỉ ngơi.

Không cẩn thận vẽ mắt người trong tranh thành mắt hai mí, Hoàng Đan muốn đi tìm cục tẩy thì lại có một cục tẩy xuất hiện trước mặt mình, cầm cục tẩy là một cánh tay có chút béo, cũng có chút ngắn, trên móng tay có sơn móng tay màu lam bị rớt rất nhiều mảng, trông rất khó coi.

Đúng lúc này, bên lỗ tai Hoàng Đan xuất hiện một chút tiếng sa sa, là tiếng bút chì ma sát giấy vẽ, trong âm thanh đó có xen lẫn một giọng nữ,”Cậu nghĩ gì đó? Có xài cục tẩy không? Không cần tôi không trả lại cậu đâu.”

Hoàng Đan nghe theo tiếng nhìn lại, đập vào mắt là một khuôn mặt ngây thơ tươi cười, đó là một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, cột tóc đuôi ngựa, cục tẩy đang ở trong tay cô đung đưa trước mắt cậu.

Cậu lập tức cúi đầu, bàn đọc sách và bức tranh còn đang dang dở cũng không thấy đâu, thay vào đó là một cái bản vẽ được chống bằng giá ba chân, trên bàn vẽ trải một tấm giấy vẽ, bốn góc đều đóng đinh màu sắc khác nhau, trên đầu còn có kẹp sắt lớn cố định giấy vẽ và bàn vẽ cùng một chỗ.

Trên giấy vẽ là bản nháp vẽ tĩnh vật vừa vẽ.

Nơi này là phòng vẽ tranh.

Hoàng Đan ngửi được mùi hỗn hợp, trộn lẫn thuốc màu, hơi ẩm, bữa sáng, bùn đất……

Cậu vẫn xuyên việt.

“Này, sao cậu còn ngẩn người vậy?”

Hoàng Đan hoàn hồn, cậu không nói cái gì, chỉ đưa tay lấy cục tẩy.

Nữ sinh không nghĩ nhiều, quay đầu cùng người khác nói nói cười cười, tay cầm bút chì vẽ hai nét trên giấy, thỉnh thoảng nhét khoai lang khô vào miệng, một công ba việc.

Hoàng Đan cầm cục tẩy,”Hệ thống tiên sinh, mi ở đâu?”

Hệ thống rất nhanh đáp lại nói,”Tại hạ đây, nhưng mà tại hạ phải đi ngay rồi.”

Hoàng Đan có chuẩn bị,”Phải đi thi sao?”

“Đúng vậy.”

Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, phía trên đã sắp xếp, trong thời gian tại hạ rời đi, sẽ có một vị đã có thâm niên làm việc đến tiếp đãi ngài.”

Hoàng Đan hỏi,”Mi biết được sao?”

Hệ thống,”Không thấy người, chỉ nghe qua truyền thuyết.”

Hoàng Đan không nói gì.

Hệ thống,”Dựa theo quy định công ty, tại hạ không thể nghị luận sau lưng đồng nghiệp được.”

Hoàng Đan nghe được câu này là biết có hi vọng.

Ngay sau đó vang lên tiếng máy móc của hệ thống,”Cơ mà, tại hạ cũng có phải đang nghị luận đâu, chỉ là trình bày sùng bái và kính ngưỡng đối với vị kia mà thôi.”

Hoàng Đan lại một lần nữa không nói gì.

Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, tại hạ giúp ngài điều tra rồi, vị kia là 666, người cai quản khu linh dị 120, dầu muối không vô được, thiết diện vô tư, tính nguyên tắc rất mạnh, dù nói lý lẽ và tình người với ông ta cũng không thể thực hiện được, còn có, ngàn vạn đừng chọc ông ta.”

Hoàng Đan nhớ kỹ mã số công tác, không vì cái gì khác, chỉ là thuận miệng thôi.

Hệ thống,”Cuối cùng một câu, người tồn tại ở khu 120 đều có số phận riêng, mỗi người đều thuộc về số phận của chính bản thân mình, Hoàng tiên sinh hãy nhớ đừng cố gắng thay đổi số phận của ai cả.”

Trong lòng Hoàng Đan có cảm kích, hệ thống tiên sinh phải đi thi mà còn vì cậu bận tâm nhiều như vậy,”Chúc thi cử thuận lợi, chờ mi trở về.”

[ Hoàng tiên sinh, người giám hộ gửi cho ngài một “Yêu ôm một cái”, xin hỏi ngài đồng ý nhận hay không?]

Hoàng Đan nghĩ nghĩ,”Đồng ý.”

Trước mắt cậu không xuất hiện hình thể hệ thống tiên sinh, chỉ cảm giác bản thân được ôm một chút.

Tiếp theo giây, trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một giọng nói,”Ký chủ, người giám hộ tiếp quản của ngài đang chuyển giao.”

“Đinh, chuyển giao hoàn tất.”

Hoàng Đan còn chưa kịp phản ứng thì nghe một giọng nói vang lên trong đầu, còn là âm máy móc cậu quen thuộc nữa, lại có thêm ảo giác rất lãnh đạm,”Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ, chú ý xem xét, ba mươi giây sau thu hồi.”

Giọng điệu hết sức máy móc.

Hoàng Đan ngẩn người, cũng không cùng vị nhân vật trong truyền thuyết này nói chuyện phiếm, cậu trò chuyện không nổi đâu,”Được.”

Cuối cùng một tiếng rơi xuống, màn hình nhiệm vụ xuất hiện.

[ Lâm Mậu phát điên: Mẹ nó, thật sự là quái gở, anh đoán buổi sáng hôm nay khi tôi đến phòng vẽ tranh thì nhìn thấy cái gì? Tôi nhìn thấy đầu người vừa vẽ xong tối hôm đã bị đụng đến, đầu người không có mặt mũi gì cả, tôi nhất định phải biết do tên khốn kiếp nào làm!]

Ba mươi giây sau, màn hình nhiệm vụ biến mất.

Trong lòng Hoàng Đan than nhẹ một tiếng, lần thứ năm xuyên việt đã bắt đầu rồi.

Hệ thống,”Có vấn đề xin vui lòng nói ngắn gọn.”

Hoàng Đan,”Hiểu được.”

Hắn hỏi,”Tôi nên xưng hô với ngài thế nào?6 tiên sinh sao?”

Hệ thống,”Lục.”

Hoàng Đan nói,”A, Lục tiên sinh, vậy trong khoảng thời gian này xin chỉ bảo nhiều hơn.”

Một đống lớn ký ức như nước thủy triều tuôn, nháy mắt bao phủ đầu óc cậu, cậu không thể suy nghĩ cũng như không thể hỏi được cái gì.

Chủ nhân thân thể này tên Trương Thư Nhiên, mười bảy tuổi, người thành phố T, vừa tới phòng vẽ tranh không đến nửa tháng, anh ta đã bị hù chết, không biết do đã thấy thứ gì.

Hoàng Đan không có cách nào tìm được, bởi vì đoạn ký ức đó đã bị cắt bỏ, cậu có thể đoán được nguyên nhân nhưng trong lòng muốn hỏi thêm một câu,”Lục tiên sinh, vì sao không để tôi biết nguyên nhân Trương Thư Nhiên chết?”

Hệ thống đinh một tiếng trả lời,”Các thông tin có liên quan đến nhiệm vụ đều sẽ bị che chắn toàn bộ.”

Hoàng Đan nói,”Đây khu linh dị 120 sao?”

Cậu hỏi xong thì có chút ảo não, hỏi vấn đề này chẳng khác nào đã đem hệ thống tiên sinh đi bán rồi.

Nhưng mà hệ thống hình như cũng không truy cứu, “Đúng.”

Hoàng Đan hỏi,”Vậy nhiệm vụ lần này của tôi sẽ tiếp xúc với quỷ sao?”

Hệ thống,”Trong khu này quỷ so với người thì nhiều hơn.”

Ý kia nói, quỷ có thể đang ở cạnh bạn, chỉ do bạn không nhìn thấy mà thôi.

Hoàng Đan,”……”

Cậu tiếp tục sơ lược ký ức nguyên chủ, nguyên chủ có họ hàng dạy trong trường học, cha của người họ hàng đó là anh em với ông nội anh ta, tình cảm qua lại với ba anh ta cũng không tệ.

Có nhiều lớp quan hệ bên trong, ba nguyên chủ tìm người họ hàng kia, muốn cho anh ta đến phòng vẽ tranh để học vẽ, họ hàng rất thuận lợi đã làm xong.

Lúc ấy ba nguyên chủ dẫn theo nguyên chủ đến phòng vẽ tranh, đồ vật học vẽ ở trường cần cái gì đều mang đến, thầy giáo nói không có vấn đề gì, có lẽ do nền tảng còn kém chút, nhưng lại có tế bào nghệ thuật, bám chặt thời gian luyện tập sẽ có tiến bộ rất nhanh thôi.

Ba nguyên chủ vừa nghe đã cảm thấy thầy giáo thật tài giỏi, vậy còn chờ cái gì nữa, không nói hai lời đã đưa nguyên chủ đến trường học tìm chủ nhiệm lớp của anh ta, chào hỏi bao lớn bao nhỏ đưa anh ta đến nơi này.

Một tháng bốn trăm, đóng học phí một lần ba tháng.

Đợi đến khi nguyên chủ đến nơi này, thân thiết chút với người trong phòng vẽ tranh thì mới biết được mọi người đều đóng bốn trăm.

Ba anh ta còn tưởng là do họ hàng nói chuyện với thầy giáo nên được tính giá thấp hơn.

Dù sao ba của anh ta cũng đưa họ hàng không ít lễ vật.

Nguyên chủ không nói việc này với ba anh ta, không muốn trong lòng ba anh ta không thoải mái.

Hoàng Đan bắt đầu phân loại ký ức nguyên chủ, lọc những đoạn trong trường học đẩy ra, chỉ giữ lại mấy đoạn ngắn ký ức về phòng vẽ tranh này.

Phòng vẽ tranh nằm trong khu đại học nông nghiệp, do hai thầy giáo nghệ thuật mở.

Hai thầy giáo hoàn toàn là hai phe phái khác nhau, dáng người hơi béo, thầy Lưu thích mặc một bộ áo dài màu xám xanh có phương pháp vẽ tinh tế tỉ mĩ, khi ông vẽ sẽ thích dùng ngón tay cọ xát, khiến đường nét thoạt nhìn càng mềm mại hơn.

Thầy Lưu phác hoạ sẽ xuất sắc một chút, nhất là vẽ phái nữ, loại khả năng thưởng thức cái đẹp này sẽ vô cũng nổi bật.

Một người khác gầy teo cao cao là thầy Trương để tóc dài, bao giờ mặc T shirt bên ngoài khoác một cái áo da Jacket, giày Martin, cả người đều lạnh lùng, thoạt nhìn rất giống một thanh niên rock, cho ông ta một chiếc guitar, ông ta cũng có thể lật luôn cả toàn trường lên.

Thầy Trương có nét thô ráp, khi ông ta phác họa sẽ khiến cho người ta cảm thấy đen đặc, mặc kệ vẽ nam hay nữ, lông mi chắc chắn đen bóng, đường nét rất cứng rắn.

Hai thầy giáo đều có chuyên môn riêng, khi thầy Trương vẽ màu nước được mọi người nhất trí cho rằng ông ta vẽ tốt hơn thầy Lưu, phương pháp vẽ của ông ta cũng được mọi người dùng để bắt chước học tập theo.

Thời điểm thầy Trương vẽ tranh màu nước, thích dùng cây bút lớn để vẽ tranh, bao phủ một khu vực rộng lớn, cảm xúc trước mặt rất mạnh, ông ta thấy học sinh lấy bút nhỏ vẽ tranh phác thảo thì sẽ chậm rãi nhướn mày, khiến đối phương phải đổi cây bút khác.

Căn cứ vào ký ức nguyên chủ, bầu không khí trong phòng vẽ tranh không tệ,anh ta vừa tới một tuần đều vẽ thạch cao, sau đó mới bắt đầu vẽ tĩnh vật, người khác đến đây cũng là quá trình này.

Mọi người đều đến từ trường học khác nhau, trừ học sinh lớp 12 sang năm phải thi lên đại học, còn có lớp thấp hơn.

Mỗi ngày đều là ăn cơm, vẽ tranh, ngủ, rời giường, vẽ tranh, không có mâu thuẫn hay xung đột nào.

Hoàng Đan tạm dừng công việc sắp xếp một chút, tìm tòi đoạn ngắn xảy ra ngày hôm qua.

Là một một ngày bình thường, buổi sáng nguyên chủ vẽ một cái đầu người, buổi chiều vẽ màu nước, thầy giáo nói buổi tối vẽ tả thực nên mọi người đều thu dọn một chút rồi rời khỏi phòng vẽ tranh.

Nội tâm nguyên chủ có chút tự ti, anh ta cảm thấy trong phòng vẽ tranh có rất nhiều người đặc biệt tài giỏi, anh ta ăn cơm tối xong thì đến phòng vẽ tranh.

Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy.

Sau khi Nguyên chủ vào phòng vẽ tranh không lâu thì đến thêm mấy người.

Trừ bạn cùng phòng nguyên chủ, cũng chính là người thông báo nhiệm vụ Lâm Mậu, còn có mấy người khác, theo thứ tự là Chu Kiều Kiều, Thẩm Lương, Hạ Duy và ba của Chu Kiều Kiều.

Tổng cộng sáu người.

Ba Chu Kiều Kiều cũng đi cùng, không tham dự, năm người nguyên chủ thương lượng vẽ tả thực, ai sẽ làm người mẫu.

Lâm Mậu cảm thấy ba Chu Kiều Kiều thích hợp nhưng lại bị Chu Kiều Kiều từ chối, cô nói xương sống ba mình không tốt nên không ngồi nổi đến ba giờ.

Không có cách nào, mọi người rút thăm, ai bắt được viết hai chữ người mẫu thì việc đó thuộc về người đó.

Trúng chiêu là Hạ Duy, nguyên chủ bọn họ đều vẽ cô ấy.

Sáng hôm nay, Lâm Mậu đến phòng vẽ tranh trước nguyên chủ, cậu ta phát hiện đầu người trên bản vẽ không có mặt mũi, vài người khác vẽ Hạ Duy cũng không ngoại lệ,hoàn toàn không thấy mặt.

Đây chính là nguyên nhân nhiệm vụ lần này.

Hoàng Đan sắp xếp lại thông tin mấy người ngoài nguyên chủ.

Chu Kiều Kiều là cô nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đưa cục tẩy lúc nãy, khi Hoàng Đan đến thế giới này âm thanh nghe được đầu tiên là của cô.

Cô là người địa phương, điều kiện trong nhà không tệ, tâm tư không vẽ trên mặt, đam mê Audition không thể kiềm chế được, mua quần áo tình nhân trong đó tốn không ít tiền, ba cô sợ cô không học hành được nên mới đưa đến đây học vẽ tranh.

Đại đa số thời điểm, Chu Kiều Kiều vẽ ở phòng vẽ tranh, ba cô ngồi bên cạnh, có chuyện mới rời đi, đến buổi tối, hai ba con sẽ về nhà thuê.

Bởi vì buổi tối Chu Kiều Kiều lén lút đi ra ngoài, lên mạng qua đêm, vì chơi Audition, đương nhiên cô cũng chơi rất tốt, ở trong phòng vẽ tranh khoe ra không ít.

Ba cô muốn trông chừng kỹ cô nên thuê luôn một căn nhà lớn cùng ăn cùng ở.

Lâm Mậu là bạn cùng phòng nguyên chủ, chính xác mà nói, là bạn cùng phòng mới.

Lúc trước khi nguyên chủ từ trường học đến, còn dẫn luôn bạn cùng bàn đến, người ngồi cùng bàn không biết do làm sao, đột nhiên oán trách, còn giận dỗi, cảm thấy thầy giáo không coi trọng cậu ta, chỉ hướng dẫn cho nguyên chủ, khi cậu ta có vấn đề, thầy giáo hoàn toàn không để tâm.

Người ngồi cùng bạn tự thấy mình vẽ đẹp, ở trong này không được đối đãi tốt nên không nói một tiếng quay về trường học.

Nguyên chủ trở về nhà thuê phát hiện không thấy bạn cùng bàn, còn tưởng rằng cậu ta đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi Lâm Mậu nói bạn cùng bàn của anh ta đã đi thì anh ta mới hiểu rõ được tình hình.

Thực ra thầy giáo cũng không sửa chữa sâu rộng gì các bức tranh của nguyên chủ, bởi vì do vẽ rất xấu nên không có cách nào để sửa, chỉ có thể vẽ phác thảo lại một lần nữa thôi.

Sau khi bạn cùng bàn đi, Lâm Mậu chuyển vào ở chung trong nhà trọ rất nhỏ, thành bạn cùng phòng nguyên chủ, tiền thuê nhà hơn một trăm mười, hai người chia đều, ăn cơm mua đồ ăn cũng đều giống nhau.

Lâm Mậu vẽ rất kém, cậu ta cũng không tiến bộ, không ý thức cố gắn phấn đấu một chút nào, nhưng mà tính tình cậu ta tốt, mỗi ngày đều hi hi ha ha, cảm thấy không có phiền não gì cả.

Thẩm Lương là người vẽ tốt nhất trong phòng vẽ tranh, gã nhã nhặn sạch sẽ, thoạt nhìn rất ôn hòa, ai muốn gã xem giúp tranh vẽ thì gã đều đồng ý, thậm chí còn hỗ trợ sửa vài nét.

Thế nhưng có cái gì đó từ trong xương của Thẩm Lương, bị gã che giấu đi, cực kỳ ít người có thể nhận thấy được.

Nguyên chủ tương đối mẫn cảm, anh ta là một trong số người đó.

Hạ Duy là nữ sinh xinh đẹp duy nhất trong phòng tranh này, mặt trái xoan mắt to, chân dài eo nhỏ, rất biết trang điểm, nữ sinh khác ăn mặc mộc mạc, cô ấy lại mặc áo tay dài, quần shot, vớ chân, mang boot ngắn, đến phòng vẽ tranh học vẽ còn đội nón che nắng, có đôi khi còn để kính mát trên mũi.

Thường xuyên còn mang kính đen lớn, tròng kính đều che hết nữa khuôn mặt.

Lâm Mậu, Thẩm Lương, Hạ Duy ba người học cùng trường trong một huyện nghèo, quan hệ không tệ.

Bả vai bị chụp, dây thần kinh Hoàng Đan trong đầu run lên một chút, cậu nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy nam sinh mắt nhỏ cũng là bạn cùng phòng Lâm Mậu.

Lâm Mậu nhe răng,”Đi tiểu không?”

Hoàng Đan lắc đầu,”Không đi.”

Lâm Mậu liền kéo Thẩm Lương cùng đi ra ngoài.

Trong phòng vẽ tranh không WC, đến cái ống nhổ cũng không có, WC gần nhất còn phải đi một đoạn đường ngắn.

Đại học đại học, chính là một cái chữ to.

Lâm Mậu cùng Thẩm Lương đi WC xong trở về, một không rửa tay, một trên tay đều là thủy, đang lấy giấy vệ sinh chà lau.

Hoàng Đan nghe được giọng Lâm Mậu, cậu ta đang hỏi Thẩm Lương,”Rốt cuộc tối hôm qua cậu có khóa cửa không?”

Thẩm Lương nói,”Khóa.”

Lâm Mậu hừ một tiếng, cánh tay khoát lên trên bờ vai của gã,” Buổi sáng lúc tôi đến phòng vẽ tranh, ba nữ sinh bên kia đã đến rồi, tôi hỏi thì các cô ấy nói mình là người thứ nhất đến phòng vẽ tranh, lúc ấy phòng vẽ tranh đang mở cửa ra.”

Cánh tay vừa thu lại, Lâm Mậu ghìm chặt cổ Thẩm Lương,”Cậu không hề khóa cửa!”

Thẩm Lương bất đắc dĩ,”Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi quên.”

Vẻ mặt Lâm Mậu thể hiện tôi con mẹ nó biết mà,”Vậy cậu còn nói dối làm gì?”

Thẩm Lương đem giấy vệ sinh ẩm ướt vo thành một cục ném dưới đất,”Còn không phải sợ các người trách tôi sao.”

Ngụ ý gã là, tranh bị người ta đụng qua, nếu để mấy người khác biết gã không đóng cửa, mới để người ta lén lút lẻn vào, gã còn không được bị bọt nước miếng dìm cho chết đuối mới lạ.

Huống hồ, chìa khóa phòng vẽ tranh hiện tại ở trên tay gã, nếu bị thầy giáo biết gã sơ ý chủ quan thì sẽ thu hồi chìa khóa lại.

Lâm Mậu không ngốc, biết suy nghĩ của Thẩm Lương, tròng mắt cậu ta vừa chuyển,”Cho nên nói, tối hôm qua cậu về không khóa cửa nên tên khốn kiếp kia mới nhân cơ hội tiến vào để giở trò quỷ trên mấy bức tranh của chúng ta.”

Cậu ta mắt trợn trắng,”Móa, nhất định là người trong phòng vẽ tranh.”

Thẩm Lương thì lại có suy nghĩ khác,”Không nhất định, cũng có thể là do sinh viên nào thích đùa dai, tôi nghe anh tôi nói, đại học rất nhàm chán nên có thể sẽ tìm chút thú vị để làm.”

Lâm Mậu hướng mặt đất mắng một cái, khó thở hổn hển cắn răng,”Thật là, tối hôm qua tôi phát huy tốt nhất được một lần, vẽ lại Hạ mĩ nữ rất sinh động, còn muốn đem về treo đầu giường nữa chứ.”

Tiếng hai người bọn họ nói chuyện bị âm thanh khác che đậy, Hoàng Đan chỉ nghe được mấy cái này.

Bên tai vang lên tiếng Chu Kiều Kiều,”Thư Nhiên, tôi vẽ xong sao cậu vẫn còn vẽ bản nháp hả?”

Hoàng Đan nhìn nhìn bức vẽ trên bàn Chu Kiều Kiều, sai tỉ lệ, không gian cũng không giãn ra, cả bức tranh bẩn vô cùng, nguyên chủ so với cô thì tốt hơn một chút, tỉ lệ miệng bình gốm thì đúng rồi.

Chu Kiều Kiều nhìn Hoàng Đan xóa bản nháp, cô trừng mắt,”Còn chưa đến mười giờ, buổi sáng cậu không vẽ à?”

Hoàng Đan nói,”Vẽ lại lần nữa.”

Chu Kiều Kiều vừa muốn nói hai câu thì nhìn thấy thiếu niên cầm bút nhanh chóng vẽ bản thảo trên giấy, nét vẽ rất trôi chảy, cô dụi dụi mắt, không phải hoa mắt.

Không thể nào, một người vẽ xấu giống như cô vậy sao lại đột nhiên vẽ đẹp lên như thế? Có coi như là tỉnh ngộ thì cũng không thể thần kỳ như vậy chứ?

Mắt Chu Kiều Kiều càng trừng càng lớn, từ trong miệng phát ra một câu,”Móa, cậu bị ma nhập rồi hả?!”

Câu này từ cổ họng cô đi ra ngoài liền kéo mọi ánh mắt chú ý trong phòng tranh đến nơi này.

Hoàng Đan vẽ một bản thảo, phía sau nhiều hơn mười người đứng xem.

Chương trình học của lớp thấp chặt chẽ, thời gian đến đây vẽ không theo quy luật, có đôi khi người đến phòng vẽ tranh không nhiều, hơn mười người hôm nay đã là toàn bộ rồi.

Thái dương Hoàng Đan thoáng co đôi chút, tốc độ vẽ vẫn không giảm xuống.

Lâm Mậu là người khiếp sợ nhất, không ai hiểu rõ hơn cậu ta, bạn cùng phòng này của cậu ta thường hay ở nhà chung luyện tập vẽ bài của thầy giáo cho, bình thường đều toàn vẽ ra dáng vẻ ma chê quỷ hờn mà thôi, lúc này lại sao thế này?

“Cậu là Thư Nhiên sao? Không phải bị quỷ nhập thật rồi chứ?”

Cậu ta nói ra khiến người khác cười vang, đều biết là nói vui đùa, bị ma nhập sao? Trước tiên phải gặp được ma mới được chứ.

Thẩm Lương nheo mắt,”Nhìn không ra, Thư Nhiên không ngờ lại giỏi như vậy.”

Hạ Duy nhếch môi tô đầy son, ha ha cười,”Cũng không hẳn như vậy, tối hôm qua còn vẽ tôi giống như mới đi đào than đá về, hiện tại lại trâu như vậy, so Lương Lương còn giỏi hơn nữa.”

Mi tâm Thẩm Lương cau lại.

Không biết Hạ Duy chỉ là gọi tên trong câu kia hay là đang để ý người khác vượt qua mình.

Thầy Trương vào phòng vẽ tranh,”Đều vây quanh Trương Thư Nhiên làm gì thế? Không cần vẽ tiếp à?”

Lâm Mậu hắc hắc cười,”Thầy Trương, thầy lại đây xem đi.”

Hoàng Đan,”……”

Thầy Trương a một tiếng, đáy mắt lóe qua một tia sửng sốt, ông ta cổ vũ vỗ vỗ Hoàng Đan,”Tiến bộ rất lớn.”

“Được rồi, đều vây quanh xem rồi, nhanh chóng về vẽ của mình đi, các trò xem mình vẽ rồi xem xem Thư Nhiên, suy nghĩ khác nhau ở chỗ nào một chút, trò ấy vẽ như thế nào, vì sao lại vẽ như vậy.”

Trong phòng vẽ tranh vang lên tiếng chuyển ghế, đá giá vẽ linh tinh ồn ào, nối tiếp nhau thành một mảnh.

Có mấy người đang nghị luận.

“Thẩm Lương không thể hiểu được nguyên nhân đâu, tôi nhìn cậu ta chắc là vẽ bằng cảm giác, rất nhanh sẽ càng vẽ càng kém thôi, loại người này tôi thấy nhiều rồi.”

“Tôi cũng biết một người, trước dự thi vẽ thì kiêu ngạo không thôi, kết quả các cậu đoán xem, ngay cả kỳ thi cấp tỉnh cũng thất bại.”

“Trương Thư Nhiên suy nghĩ thật thấu đáo, xem đi, lần sau thi thì nhất định cậu ta sẽ được hạng nhất cho xem.”

Thẩm Lương quay lưng lại bọn họ vẽ tranh, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Bên ngoài cổng phía tây trường học có một ngõ nhỏ sâu thẳm, mặc kệ từ nơi nào đi vào ngõ nhỏ, đều có đường để đi ra, bên trong có sinh viên, tình nhân, anh em, tự do tự tại, muốn chơi thế nào thì chơi như thế đấy.

Còn có một số người làm công tác xã hội tầng dưới chót, sau đó phòng vẽ tranh mở thì có nhiều học sinh cấp ba đến thuê phòng.

Giữa trưa Hoàng Đan và Lâm Mậu trở về nấu cơm ăn, Thẩm Lương ở cách vách bọn họ, phòng nhỏ hơn một chút, đều để cái bếp lò ở giữa, mặt trên để một cái nồi, đem đồ ăn thập cẩm trên bàn bỏ vào trong nồi nấu sau đó trực tiếp ăn luôn trong nồi luôn.

Tùy tiện vô cùng.

Hoàng Đan cảm thấy mùi trong phòng này làm đầu cậu choáng váng nên mở cửa sổ ra.

Lâm Mậu kêu Hoàng Đan bưng nồi đến, cậu ta nhanh chóng lấy cặp gắp than gắp than viên mới, đổi than đang đốt trong lò,”Mở cửa sổ làm gì, lạnh quá.”

Hoàng Đan nói,”Sợ trúng độc.”

Lâm Mậu phản đối,”Trúng độc? Kéo cậu đi à, chẳng phải chỉ đốt một cái bếp nhỏ thôi sao?”

Hoàng Đan không nói cái gì.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Mậu đến chỗ Thẩm Lương chơi, Hoàng Đan rửa nồi và bát, ngồi trên ghế ngẩn ngơ nhìn phòng nhỏ này.

Một căn phòng một mét năm để giường ngủ hai nam sinh, ban đêm vật lộn một hồi xem ai chiếm được vị trí lớn, sau đó muốn cướp đoạt thêm không gian của cậu ta thì khó vô cùng, nhất định phải động tay động chân mới được.

Nguyên chủ thường xuyên không khác gì thằn lằn là mấy, cả người dính sát lên tường.

Hoàng Đan đang suy nghĩ, nên đổi bạn cùng phòng hay là đổi phòng.

Cậu hắt xì, xuyên việt đến thời tiết ngay tháng mười, không tệ, rốt cuộc cũng không cần dưới cái nóng mua hè nữa rồi.

Cách vách truyền đến tiếng cười to của Lâm Mậu, không biết đang cùng Thẩm Lương nói cái gì.

Hoàng Đan hòa hợp không được, dù sao không phải học cùng một trường.

Buổi chiều vẽ màu nước.

Hoàng Đan đem giá vẽ xê dịch đến góc hẻo lánh, dự định vẽ.

Trùng hợp là Thẩm Lương cũng làm hành động giống với cậu, lấy kẹp cố định bức tranh, mang theo thùng nước đi ra ngoài rửa bảng màu và bút vẽ.

Buổi sáng Hoàng Đan đã bộc lộ tài năng, đến buổi chiều còn có người hướng chỗ cậu nhìn nhìn, muốn xem cậu vẽ màu nước có tiến bộ thần kì như vậy không.

Lâm Mậu và Chu Kiều Kiều ăn ý chia ra chiếm hai vị trí một trái một phải.

Hoàng Đan nói,”Tôi đang vẽ.”

Trong lỗ tai Lâm Mậu đang để tai nghe,”Cậu vẽ của cậu đi.”

Chu Kiều Kiều vẽ táo, toàn bộ màu sắc điều tươi mới, ba cô không ở đây, nếu không nhất định sẽ đi tìm thầy giáo đến đây xem.

Có hai cái loa lớn kế bên, Hoàng Đan lại một lần trở thành tiêu điểm trong phòng vẽ tranh, cậu nghĩ, người khác chỉ do cảm thấy mới mẻ, qua hai ngày sẽ tốt thôi.

Buổi tối Hoàng Đan không về, cậu chẳng những không ở lại một mình, còn kêu Lâm Mậu, Lâm Mậu kêu thêm Thẩm Lương.

Ba nam sinh ở trong phòng vẽ tranh vẽ một lát, Chu Kiều Kiều và ba cô tới đây, Hạ Duy đến cuối cùng.

“Các cậu quả nhiên đều ở chỗ này.”

Hạ Duy đi đến bên cạnh Thẩm Lương,”Tôi đến tìm các cậu thì thấy phòng các cậu không bật đèn, là biết ngay các cậu phòng vẽ tranh mà.”

Thẩm Lương gọt bút chì,”Có chuyện?”

Hạ Duy nói,” Ngày mai anh ấy đến đây.”

Thẩm Lương nói,”Đến thì đến, còn muốn chúng ta tam quỳ chín lạy nghênh đón à?”

Hạ Duy vặn lông mi tinh tế,”Thẩm Lương, cậu quái gở như vậy làm gì? Anh ấy chỉ đến thăm người thân nên sẽ không vào phòng vẽ tranh để vẽ, cũng đâu uy hiếp được đến địa vị của cậu được đâu.”

Cổ tay Thẩm Lương run lên, bút chì gãy ngòi.

Không khí trong phòng vẽ tranh rất tệ, Lâm Mậu lười góp thêm náo nhiệt.

Hoàng Đan không hiểu tình hình, muốn tiếp cận hỏi thăm chút tin tức nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Vẫn là ba Chu đi ra xoa dịu không khí một chút.

Giống như tối hôm trước, mấy người bóc thăm, người mẫu là Lâm Mậu, cậu ta rất không có trách nhiệm, trên ghế dài như có cái đinh, qua một lát lại di chuyển, đổi tư thế không ngừng, không biết còn tưởng rằng bọn Hoàng Đan đang vẽ kí hoạ nữa chứ.

Có họa sĩ lúc ban đầu, mặc kệ người mẫu là ai, nam nữ già trẻ, vẽ ra đều y như một khuôn đúc, ví như Chu Kiều Kiều.

Còn có giỏi hơn, vẽ ai đều cũng giống bản thân mình, ví như Hạ Duy.

Hoàng Đan nhìn cô dựng thẳng cây bút trước mắt, ước lượng mắt mũi miệng của Lâm Mậu, kết quả vẽ tỉ lệ đều sai như thường.

Không đến ba giờ, Lâm Mậu chống đỡ không nổi nữa, ở trên ghế tê liệt không dậy nổi nữa, nói làm người mẫu thật con mẹ nó mệt, còn nói khó trách thầy giáo muốn chúng ta kéo người từ trong trường học về đây.

Lâm Mậu mơ mơ màng màng ngủ, chờ khi cậu ta mở to mắt, phát hiện trong phòng vẽ tranh chỉ còn lại có một mình mình, cậu ta mắng một tiếng,”Sao lại đi hết rồi? Lại không nói bố đây một tiếng, thật mẹ nó ……”

Tiếng ngưng bặt.

Lâm Mậu quay đầu,”Ai ở phía sau? Thư Nhiên? Thẩm Lương? Kiều Kiều? Tiểu Duy?”

Cậu ta gọi tên từng người một lần, trong phòng vẽ tranh cũng chỉ có giọng nói của chính mình, còn có tiếng hít thở dồn dập.

Hoàng Đan đi ra ngoài rửa tay, nghe được tiếng vang liền lập tức trở về phòng học, thấy Lâm Mậu quỳ rạp trên mặt đất, đau nhe răng trợn mắt.

“Cậu làm sao vậy?”

Ánh mắt Lâm Mậu nhìn Hoàng Đan giống như là thấy được Quan Thế Âm đang tỏa sáng vậy, cậu ta đem bĩu môi,”Thư Nhiên, vừa rồi bố đây bị hù chết……”

Hoàng Đan nâng Lâm Mậu đứng dậy, lại làm ngã giá vẽ của cậu ta,”Cậu……”

Trên mặt Lâm Mậu có một mảng đỏ tươi, vừa nhìn thì tưởng là máu, nghe mùi mới biết được là thuốc màu, cậu ta vội vàng hấp tấp,”Chết tiệt, sao lại chùi không hết, thật ghê tởm quá!”

Hoàng Đan nói,”Về nhà chùi tiếp.”

Trong phòng vẽ tranh u ám, cậu ta rùng mình.

Lâm Mậu đang có ý này nên lập tức chạy ngay, cũng không quan tâm phía sau còn có Hoàng Đan, hoàn toàn không nghĩ tới vừa rồi ai nâng mình dậy.

Hoàng Đan nhíu nhíu mi, khi cậu đi đến cửa phòng vẽ tranh thì dừng chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua, cái gì cũng không thấy được.

Ngày hôm sau, Hoàng Đan sớm đã đến phòng vẽ tranh, cửa không mở,cậu đợi một hồi lâu mới đợi được Thẩm Lương.

“Sao chỉ có mình cậu, Lâm Mậu đâu?”

“Còn đang ngủ.”

Thẩm Lương không nói gì, lấy chìa khóa mở cửa ra.

Hoàng Đan và Thẩm Lương sóng vai đi vào, hai người giống như cùng nhìn một chuyện, hai người nhìn hết mấy bức tranh một lần, đều rơi vào im lặng.

Đầu Lâm Mậu cũng không có mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.