Tôi Có Một Bí Mật

Chương 112: Chương 112: Đau khóc




Hoàng Đan cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, chỉnh đến 24 độ, lại điều chỉnh hướng gió một chút, cậu nghe được tiếng bước chân tới gần nên dời tầm mắt qua, dừng trên người của người đàn ông.

Trên cái áo màu xám tro mở ra mấy nút, đã rút dây lưng quần, vạt áo bỏ vào trong lưng quần đã kéo ra, có vẻ có vài phần biếng nhác cùng gợi cảm, hơi thở cũng đang loạn.

Hoàng Đan để điều khiển từ xa xuống, tay vỗ vỗ tấm thẩm ở dưới người, “Anh quỳ trên chiếu bị cấn sẽ rất đau, em trải thảm ở phía trên rồi, có thể dễ chịu một ít.”

Động tác Lục Phỉ tháo đồng hồ dừng lại,”Anh quỳ?”

Hoàng Đan gật gật đầu, không nhanh không chậm nói, “Dựa theo tư thế bình thường, em nằm, anh nằm sấp trên người em, tay chống hai bên đầu của em, đầu gối quỳ ở giữa hai chân em, chân của em đặt ở trên đầu vai anh, để bên trong khuỷu tay của anh, hoặc quấn ở trên thắt lưng của anh, cũng có thể móc lấy cổ của anh, anh không cần kiêng dè gì hết, phương diện tính dẻo em không có vấn đề gì cả.”

Cậu rất nghiêm túc, không nói đùa,”Đương nhiên, chúng ta còn có thể ngồi, đứng, nằm sấp, tùy anh chọn lựa.”

Lục Phỉ đem đồng hồ vừa lấy xuống đặt trên tủ đầu giường, từ trên cao nhìn xuống thanh niên ở trên giường, tuổi không lớn, đối mặt tình cảnh sắp đến, lại rất bình tĩnh, cũng rất bình tĩnh, không có chút căng thẳng, giống như người từng trải, còn thảo luận tiến hành mang tính học thuật vơi hắn.

Gặp quỷ rồi!

Hoàng Đan nói,”Dưới tình huống bình thường, lần đầu tiên không có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa vào cảm giác đến thôi, độ khó sẽ rất lớn, cảm giác đau của người bình thường cũng sẽ đau, huống chi là cảm giác của người đau khác thường, cho nên chúng ta không thể vội, em sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với anh.”

Lục Phỉ cởi nút áo sơmi xuống, không chút để ý nói,”Nghe giọng điệu này của em, không phải lần đầu tiên, là lần thứ n rồi?”

Hoàng Đan nói,”Không có, lần đầu tiên của em đó.” Cậu bổ sung ở trong lòng, thêm vào tất cả các thế giới đúng là lần thứ n, còn thế giới này là lần đầu tiên.

Lục Phỉ nhìn thanh niên trả lời,”Em giải thích cho anh nghe một chút, lần đầu tiên của em, vậy em học mấy thứ kia ở đâu.”

Hoàng Đan ngước nhìn người đàn ông, không lên tiếng.

Lục Phỉ nhấc mí mắt, bên trong tối đen một mảnh,”Nói đi, anh đang nghe.”

Hoàng Đan đối với cố chấp và cương quyết của người đàn ông cảm thấy rất bất đắc dĩ, tâm cậu nói, em biết hơn phân nửa là do anh dạy em, non nửa là chúng ta cùng nhau học tập hiểu biết, ngoài miệng lại chững chạc đàng hoàng nói vớ nói vẩn.

“Em thích anh, anh cũng thích em, nhất định chúng ta sẽ làm tình, vì lần đầu tiên của chúng ta có thể tốt đẹp, em tìm phim xem, còn có tiểu thuyết trên internet, vừa rồi em nói, đều lấy ra từ bên trong một đống kiến thức hỗn loạn, có thể dùng để tham khảo.”

Lục Phỉ nhìn chằm chằm thanh niên nửa ngày, dường như đang phân định thật giả, hắn cười rộ lên,”Làm bài rất sớm nha.”

Hoàng Đan nói,”Không làm bài sớm, em sẽ đổ máu.”

Cậu tiếp tục nói bậy nói bạ, chỉ cần dùng tới cúc hoa linh thần kỳ, chẳng những không chảy máu, đến tình huống sưng đỏ cũng không xuất hiện.

Nghe vậy, Lục Phỉ càng đau, hắn hít một hơi, chịu đựng phủ người xuống, hai tay chống hai bên, phun hơi thở cực nóng,”Thầy Tiểu Quý ơi, nói cho anh biết học phí một tiết là bao nhiêu? Để anh chuyển khoản cho em.”

Miệng Hoàng Đan co rút, tầm mắt dừng ở trên cơ thịt eo bụng của người đàn ông, cậu vươn tay chạm vào, xúc cảm căng chặt, khoẻ mạnh, còn có một chút nóng ướt.

Lục Phỉ bắt lấy tay lộn xộn kia của thanh niên, khàn khàn giọng kêu,”Quý Quý.”

Hoàng Đan nói,”Đừng gọi em như vậy, em sẽ suy nghĩ không đứng đắn.”

Lục Phỉ cắn tay cậu, một dáng vẻ thanh khiết vô hại,”Nói cho anh biết, em sẽ nghĩ cái gì không đứng đắn hử?”

Hoàng Đan nói,”Lục Phỉ, anh đang giở trò lưu manh.”

Lồng ngực Lục Phỉ chấn động, trong cổ họng phát ra một tiếng cười, khàn khàn có thể làm cho cả người của người ta run rẩy,”Chỉ giở trò lưu manh với em thôi, anh không thể đùa giỡn sao? Vật nhỏ, mỗi ngày em đều đổi kiểu trêu chọc anh, lên lớp anh xong, cái đuôi lên mặt cũng vểnh lên tận trời, bay giờ xem anh làm chết em thế nào đây.”

Hoàng Đan giang hai tay, nghiêm túc lại chờ mong nói,”Lục Phỉ, ôm em.”

Hô hấp Lục Phỉ bị kiềm hãm, hắn ôm lấy người, giam cầm trước ngực,”Mẹ nó, từng gặp biết bao kiểu làm nũng, chưa từng thấy kiểu làm nũng nào coi trời bằng vung như vậy, Qúy Thời Ngọc, em thật sự là bảo vật đó.”

Hoàng Đan cọ đến cổ người đàn ông, đầu lưỡi đảo qua động mạch chủ đang nhảy của hắn,”Sự tự chủ của anh khiến em ngạc nhiên thật.”

Bàn tay Lục Phỉ siết chặt thanh niên trên thắt lưng, hung tợn thở,”Ngạc nhiên cái rắm, đã đến cực hạn rồi, cao hứng lên, đều là em trêu chọc đó!”

Dứt lời, Lục Phỉ chạm đến môi mỏng thanh niên, tay vuốt mấy sợi tóc trên trán cậu, rồi hướng ra sau nâng gáy cậu lên, sức lực trên môi tăng thêm, ma sát nghiền cạy khớp hàm cậu ra.

Hoàng Đan không có cảm giác đau, cho nên cậu rất thả lỏng, cái gì cũng không sợ.

Lục Phỉ tùy ý làm bậy trong miệng thanh niên, liếm vách tường trong khoang miệng cậu, đảo qua từng cái răng, bên trong khe hở miệng lưỡi quấn quanh nói,”Nhóc lừa đảo, em nói với anh đau răng, kết quả lại đi uống nước đá, ăn cay, trong miệng không nói được một câu thành thật nào.”

Hoàng Đan lấy đầu ngón tay gãi yết hầu người đàn ông một chút.

Một động tác đơn giản như vậy, lại khiến Lục Phỉ lập tức mất đi năng lực tự hỏi, hắn áp người đến phía trước, thô thở gấp cúi đầu chăm chú nhìn, bên trong ánh mắt có nhiệt độ giết người.

Mắt Hoàng Đan đang nhắm đột nhiên mở ra, không ngờ người đàn ông sẽ làm cho cậu,”Em ra mồ hôi.”

Giọng nói Lục Phỉ mơ hồ,”Ăn ra được.”

Hoàng Đan không nói gì thêm, trong lỗ mũi phát ra âm tiết rất nhỏ, ướt sũng, chưa đầy một lúc, cổ cậu ngửa ra sau, phần lưng rời thảm, cong ra một độ cong thoải mái, không đến một phút đồng hồ đã nằm trở về, bất động.

Lục Phỉ lau mồ hôi trên mặt, trong lòng bàn tay còn mang theo mùi nhàn nhạt, hắn lại gần, định ôm lấy thanh niên, thấy đối phương ngược lại đang tê liệt, nên trực tiếp than,”Tổ tông ơi, mới có một chút thôi, đừng có giống như một vũng bùn nhão trên giường vậy chứ.”

Ánh mắt tan rã Hoàng Đan có chút tiêu cự, cậu nắm cánh tay người đàn ông, nắm theo đó ngồi dậy.

Lục Phỉ ôm thanh niên vào trong ngực, hôn đôi môi ướt át của cậu, khô nóng bên trong hơi thở càng trở nên nồng đậm, máu trong cơ thể tăng tốc độ chảy nhanh, có một ngọn lửa đang cháy tán loạn trong mọi ngóc ngách, sắp cháy đến nổ tung rồi.

Đối với Lục Phỉ mà nói, vài phút kế tiếp trôi qua đặc biệt dài lâu, dài đến mức hắn cảm thấy mình đã trải qua luân hồi hết bốn mùa trên thế giới này.

Mà đặt ở trên người Hoàng Đan, một chút cũng không có cảm giác này, cậu chờ đợi,”Ổn không?”

Lục Phỉ còn cứng, cả người nóng lên, cả người giống như cục đá vớt từ trong đống lửa ra, giống như hắn đang đứng ở ngã tư đường, gặp phải lựa chọn quan trọng của đời người.

Hoàng Đan hôn chóp mũi hắn một chút, ăn sạch giọt mồ hôi đang chảy xuống, trong giọng nói mang theo ý cười,”Lục Phỉ, anh nhìn ngoài cửa sổ kìa, trời sắp tối rồi.”

Cả người Lục Phỉ chảy mồ hôi, hô hấp nặng nhọc quát lớn,”Đừng nói nữa!”

Hai tay Hoàng Đan để hai bên, đè lại bả vai người đàn ông, cậu cũng không nói gì, sử dụng lực mạnh, tự mình dùng hành động chứng minh cho đối phương cái gì gọi đau dài không bằng đau ngắn.

Trong nháy mắt, gân xanh thái dương Lục Phỉ nổi lên, đồng tử co rút nhanh một trận, hô hấp cũng quên luôn.

Hoàng Đan vỗ vỗ lưng đang ướt mồ hôi của người đàn ông, trấn an nói,”Đừng cắn chặt răng, như vậy anh sẽ càng đau, Lục Phỉ, muốn khóc thì khóc đi, không cần chịu đựng.”

Lục Phỉ đau muốn chết.

Sống ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng đau như vậy, loại đau này, giống như người ta đâm hắn một dao, không phải đánh một đấm bình thường, hắn không ngừng hít không khí, rất đau khổ, khi nói chuyện giọng nói khàn khàn khó nhận ra, như là một con dã thú sắp chết,”Con mắt nào của em nhìn thấy anh muốn khóc?”

Hoàng Đan nói,”Hai con trái phải.”

Lục Phỉ chết đã đến nơi, còn mạnh miệng,”Vậy coi như xong, hai con mắt em đều bị mù luôn rồi.”

Tay Hoàng Đan cắm vào bên trong tóc ngắn ẩm ướt của người đàn ông, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn,”Còn đau không?”

Lục Phỉ chưa nói, đáp án viết trên mặt hắn, mày gắt gao nhăn, môi mím sắc bén, ngũ quan tuấn nghị cũng nhanh vặn vẹo.

Hoàng Đan hôn hôn môi mỏng nhếch lên của người đàn ông.

Hốc mắt Lục Phỉ đỏ hồng, hắn bị thanh niên tra tấn sắp điên rồi,”Qúy Thời Ngọc, em đừng cắn anh.”

Trên đầu Hoàng Đan ra mồ hôi, trên mặt thêm một giọt chất lỏng ấm áp, cậu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hồng hồng của người đàn ông,”Không được thì thôi vậy.”

Lục Phỉ phẫn nộ gầm nhẹ,”Em câm miệng cho anh!”

Hoàng Đan nói,”Anh khóc kìa.”

Mí mắt Lục Phỉ nửa khép xuống, trong giọng nói mang theo giọng mũi rất nặng, giọng cũng khàn dữ dội,”Còn không phải bị em cắn sao.”

Trên mặt Hoàng Đan lại có thêm một giọt chất lỏng ấm áp,”Lục Phỉ, anh đi ra đi.”

Mí mắt Lục Phỉ hoàn toàn khép lại,”Không ra.”

Ngay sau đó hắn căng mặt rống lên một tiếng,”Qúy Thời Ngọc em lại cắn anh!”

“……”

Hoàng Đan dỗ nói,”Em không khống chế được, thôi vậy, em nhẹ chút, anh cũng nhẹ, em đếm tới ba, chúng ta cùng nhau hít sâu, thả lỏng.”

Lục Phỉ dở khóc dở cười, hắn thở thô thanh, khuôn mặt đầy mồ hôi vùi vào trên cổ thanh niên, bất chấp hôn lên rồi cắn,”Em làm thầy giáo làm đến nghiện luôn rồi hả? Được rồi, những cái em chỉ anh, sau này anh nhất định sẽ áp dụng nó cho em.”

Hoàng Đan cảm giác người đàn ông không cứng như vậy nữa, cảm giác đau đớn chắc là đã hạ xuống, cậu thả lỏng, nghĩ biện pháp giúp đối phương phân tán sự chú ý, nói thời tiết ngày mai, ba bữa sáng chiều tối, thời tiết tối nay.

Lục Phỉ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cậu, hắn vặn lông mày ướt mồ hôi gọi một tiếng,”Qúy Thời Ngọc.”

Mặt Hoàng Đan đang cọ ngực hắn,”Ừm.”

Lục Phỉ khom lưng, cằm để đầu vai thanh niên, hắn lại kêu, giọng khàn khàn, hơi thở thô mà trầm trọng,”Qúy Thời Ngọc.”

Lần này Hoàng Đan vẫn đáp lại người đàn ông, thậm chí nhiều thêm ba chữ, càng dùng hành động nói cho hắn, mình đã không còn kiên nhẫn,”Lục Phỉ, anh nhanh lên.”

Lục Phỉ giữ lấy thanh niên đến rụng rời thân thể, từ đầu tới đuôi còn chưa kêu một tiếng, không phải ngoan, hắn lo lắng đối phương có mệnh hệ gì, nên chỉ dùng ba phần lực,”Còn muốn nhanh? Em không muốn sống nữa hả?”

Hoàng Đan ngẩng đầu cười với hắn, thành thật lại thẳng thừng, không ngại ngùng, không che giấu,”Lục Phỉ, em thích làm tình với anh, rất thích đó.”

“Fuck, là em tự tìm đó!”

Cổ họng Lục Phỉ thô chửi nhỏ, hắn lật người đặt ở trên giường.

Hơn một giờ sau, tinh thần Hoàng Đan sảng khoái đi ra từ buồng vệ sinh, một bên cậu lau tóc, một bên hỏi người ngồi tựa ở đầu giường, người đàn ông đang buồn bực hút thuốc,”Muốn đi bệnh viện không?”

Lục Phỉ phun ra một hơi thuốc, miễn cưỡng nâng mi mắt lên.

Hoàng Đan tùy ý lau tóc vài cái, để khăn mặt lên trên lưng ghế dựa, đến gần kiểm tra người đàn ông, “Đi bệnh viện đảm bảo một chút, lỡ như bị thương chỗ nào thì sẽ được điều trị kịp thời, nếu không sẽ làm chậm trễ bệnh tình đó.”

Lục Phỉ cầm lấy tay thanh niên, lấy lòng bàn tay ướt mồ hôi bao lại bóp bóp,”Đừng nhìn nữa, anh trai đây rất tốt.”

Hoàng Đan nói,”Hình như đỏ lắm đó.”

Thuốc bên miệng Lục Phỉ run run, hắn lấy thuốc xuống, giữ cằm thanh niên cười,”Để anh xem thử, có phải em bị anh làm đến choáng váng rồi không?”

Hoàng Đan rất nhanh đã biết bản thân lo lắng nhiều, người đàn ông không chỉ đang khôi phục thể lực, trong chớp mắt, đối phương đã trưởng thành, tốc độ cực nhanh, làm cậu không kịp trở tay.

Lục Phỉ bóp eo cậu,”Còn muốn à?”

Hoàng Đan không nghĩ như vậy, bọn họ không thể nóng vội, cũng không cần thiết, chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiếp tục ở thế giới này giống như mấy lần trước, trong lúc chờ đến thời điểm rời thì có thể cùng đi một đoạn đường rất dài với người đàn ông.

Lục Phỉ cho rằng thanh niên bị hù, hắn xoa trán, dụi thuốc xuống giường hướng đến buồng vệ sinh,”Máy tính ở phòng sách, em tự đến chơi đi.”

Hoàng Đan nói,”Có chuyện thì kêu em.”

Lục Phỉ vừa đóng cửa buồng vệ sinh, mở vòi phun đứng ở dưới tắm, chân thật cảm nhận được cái gì gọi là đau cũng sung sướng, có bao nhiêu đau thì có bấy nhiêu thích, cảm giác không có cách nào nói được, cũng không thể chia sẻ với người khác.

Hắn lau mặt, nhớ tới dáng vẻ thanh niên nhắm mắt lại, để hắn tùy ý làm bừa, lại càng cứng lên.

Tắm rửa hơn mười phút, khi Lục Phỉ đi ra, đôi mắt đã đỏ, tay không cẩn thận đụng tới vách tường, đau đến cả cánh tay đều tê liệt.

Lục Phỉ đứng ở cửa sổ đốt điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, hắn gợi lên một bên khóe môi, nỉ non gọi ra một cái tên,”Qúy Thời Ngọc……”

Cuộc sống rất kỳ diệu.

Mùa hạ tuổi ba mươi gặp được một người, rồi thích, muốn cùng nhau đi về phía trước, toàn bộ quỹ đạo trải sẵn ban đầu cho tương lai đã bị phá hỏng, phải lập kế hoạch lại một lần nữa, xây dựng, nhưng không có một tia một hào oán giận nào, chỉ có cam tâm tình nguyện mà thôi.

Hoàng Đan ở phòng sách không bao lâu đã trở lại, cậu đá rơi xuống dép lê lên giường, gối đầu vào cánh tay người đàn ông, dùng ngón tay trượt di động lên trên, sau khi bấm số mở khóa, mi tâm nhíu lại.

Lục Phỉ lấy di động của cậu để lên trên tủ đầu giường,”Rất muộn rồi, đừng chơi di động, không tốt cho mắt.”

Hoàng Đan nói,”Lục Phỉ, anh mua cho em cái Nokia đi, kiểu cũ có bàn phím ấn đó.”

Lục Phỉ vuốt ve một nhúm tóc sau tai cậu,” Di động hiện tại hư rồi sao?”

Hoàng Đan nói không hư,”Dùng không được tốt nữa.”

Cậu tiếp nói,”Em lên mạng tìm, phải hơn bốn trăm đồng tiền, anh mua cho em, em sẽ luôn mang ở trên người.”

Lục Phỉ nghe lời này cũng rất thoải mái, yêu cầu hắn bất tri bất giác đã thấp như vậy, bản thân cũng rất kinh ngạc,”Được rồi, mua cho em.”

Hoàng Đan ngáp, mí mắt khép lại, “Vậy ngủ thôi.”

Lục Phỉ nghiêng người, chóp mũi áp mũi thanh niên,”Hôn một lát rồi ngủ.”

Hoàng Đan giảng cho hắn nghe hiện thực,”Lục Phỉ, đừng hôn mà, hôn một cái là anh liền cứng, cứng làm sẽ đau, không làm cũng đau, làm sao anh cũng sẽ không dễ chịu.”

Lục Phỉ ngoạm môi cậu,”Dài dòng.”

Tiếng nói bên trong phòng ngủ tan biến, có âm sắc ướt át vang lên, duy trì liên tục không ngừng, trêu chọc ban đêm mùa hè.

Hai chữ tình yêu được ngâm trong một lọ đường, mỗi một nét được vẽ lên đều rất ngọt ngào.

Khi Hoàng Đan bị buông ra, trên người đã ra lấm tấm tầng mồ hôi, hôn là việc rất mệt, nhiều chỗ cơ thịt trên mặt đều phải cử động, còn bá đạo lôi kéo máu huyết toàn thân theo nữa.

Lục Phỉ cắn một cái trên lỗ tai cậu,”Đau không?”

Hoàng Đan lắc đầu.

Lục Phỉ tăng thêm sức, để lại một dấu rất sâu trên lỗ tai cậu, mới cảm thấy mĩ mãn chuyển dời trận địa.

Thể xác và tinh thần hai người đều khỏe mạnh, ôm ôm hôn hôn một cái đến mấy lần, cũng không bất ngờ muốn làm thêm một lần.

Tuy rằng Lục Phỉ vẫn sẽ đau đến ngừng thở, đổ mồ hôi lạnh cả người, mũi cay cay, hốc mắt đỏ thẫm, khóe mắt nóng ướt nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng nói tóm lại, lần thứ hai so với lần đầu tiên vẫn tốt hơn bình thường một chút.

Có chuẩn bị tâm lý, cảm giác sẽ không như vậy.

Sau hai lần, Lục Phỉ phát hiện một hiện tượng, thảm thiết là nửa đoạn đầu tiên, khi hắn đau đến gân xanh nổi lên, kiềm chế không được văng tục, mạch máu đều muốn nổ tung.

Chỉ cần cắn răng cố gắng qua gian nan và thống khổ đến cực điểm của giai đoạn gần nửa trước đó, mặt sau sẽ càng ngày càng trôi chảy, càng ngày càng sung sướng.

Thời điểm nằm lại ở trên giường, mắt Lục Phỉ rất hồng, sắc mặt rất khó coi, hắn vừa hút thuốc vừa nghĩ, chuyện mẹ nó là cái gì đây?

Nhớ lại mấy giờ trước cộng lại với nhau, Lục Phỉ càng đau, làm càng mạnh, khóc cũng càng dữ dội, cũng không xác định có chảy nước mũi hay không, toàn bộ bên trong quá trình chính là một kẻ điên.

Hết lần này đến lần khác thanh niên còn kêu, không phải cái loại xả cổ họng la to, là cái loại âm thanh tinh tế mềm mềm, hắn có bao nhiêu áp chế, đều bị người đó xóa bỏ hết, nghe vào bên lỗ tai rất muốn mạng, hận không thể đem tim móc ra cho cậu.

Máu Lục Phỉ dâng trào lên trên, lại nhanh chóng đi xuống, hắn dùng sức đè thái dương lại, thôi xong, Lục Phỉ, mày xong rồi.

Hoàng Đan nhìn người đàn ông một chút.

Lục Phỉ ngoạm thuốc, hung thần ác sát thoáng nhìn,”Nhìn cái gì đó? Nhắm mắt nhắm lại đi!”

Hoàng Đan nói,”Lúc làm anh kêu em nhắm mắt lại, em nhắm, hiện tại không làm, cũng không thể nhìn hử?”

Lục Phỉ không phân rõ phải trái,”Không thể.”

Hoàng Đan có chút không biết nói gì, nghĩ đến cũng có thể hiểu được, người bị làm không khóc, ngược lại người làm lại khóc, cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, xấu hổ, cậu nói,”Lần sau anh đau thì có thể cắn em.”

Lục Phỉ sửng sốt,”Em không phải người?”

Hoàng Đan nói,”Em phải.”

Lục Phỉ dùng bàn tay lớn che trên đầu của cậu, dùng sức xoa xoa, giọng khàn khàn nói,”Vậy em còn kêu anh cắn em? Muốn nói để khiến anh cảm động, cũng không thể nói lung tung, sao em ngốc quá vậy.”

Hoàng Đan lấy tay người đàn ông ra, quay lưng lại hắn ngủ.

Lục Phỉ ác ý nắm đuôi tóc sau đầu cậu,”Ngủ rồi sao? Câu chúc anh ngủ ngon đâu?”

Hoàng Đan không phản ứng.

Mặt Lục Phỉ run rẩy, hắn kẹp điếu thuốc trong tay, lấy ra một chút, lồng ngực đặt ở trên lưng thanh niên,”Anh trai đang nói chuyện với em đó, em làm bộ như nghe không thấy à, Qúy Thời Ngọc, lễ phép làm người tối thiểu của em trôi đi đâu hết rồi?”

Hoàng Đan ít khi nói giỡn,”Ăn rồi.”

Lục Phỉ không nói hai lời muốn cậu nói,”Nhanh đi, anh đang đợi.”

Hoàng Đan xem xem bàn tay thò đến miệng của mình, cậu dùng môi đụng một chỗ vết chai, đầu lưỡi liếm một chút, nghe được tiếng hít khí phía sau,”Em lại tìm chết hả?!”

“Đừng làm loạn nữa, Lục Phỉ, anh mau ngủ đi, mắt đỏ thành như vậy, làm không tốt ngày mai sẽ sưng lên đó.”

Hoàng Đan cầm lấy tay kia, trấn an sờ sờ,”Ngủ ngon.”

Lục Phỉ lật người qua, nhìn khuôn mặt kia, trong đầu thoải mái hơn nhiều, hắn hút xong nửa điếu thuốc còn lại, tắt đèn ở đầu giường nói,”Ngủ ngon.”

Sau nửa đêm Hoàng Đan tỉnh.

Cậu gọi người đàn ông bên cạnh dậy,”Lục Phỉ, hình như em nghe được tiếng gì đó.”

Mắt Lục Phỉ không mở ra,”Nghe lầm rồi.”

Hoàng Đan trong bóng đêm nói,”Là từ cách vách truyền đến đây.”

Lục Phỉ mở mắt, lại nhắm lại,”Anh nói, là em nghe lầm rồi, mau ngủ đi.”

Hoàng Đan trở mình trong lòng người đàn ông, tập trung sự chú ý nghe.

Hình như Vương Chí đang sửa sang lại đồ, rất ồn ào.

Hoàng Đan mò đến xem thời gian trên di động, trên màn hình hiển thị là hơn 2h rạng sáng, cậu cảm thấy hoang mang.

Đã trễ thế này, tại sao Vương Chí không ngủ? Có cái gì đó không thể để ngày mai sửa sao?

Lục Phỉ đè người trong lòng lại,”Anh kêu em ngủ, em có nghe thấy không?”

Hoàng Đan nói,”Em muốn đi vệ sinh.”

Lục Phỉ nhíu mày, hắn bật đèn,”Đi thôi, anh cũng đi.”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông,”Anh đi làm cái gì? Em sẽ không chạy lung tung đâu.”

Lục Phỉ đã xuống giường, chân đạp trên mặt đất,”Anh thật đang mắc tiểu, nếu em không tin, đưa tay qua đây, anh rửa tay cho em.”

Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, cùng người đàn ông đi vệ sinh.

Lục Phỉ dựa vào khung cửa, trong miệng huýt sáo, hắn thổi vang dội, còn mơ hồ mang theo giai điệu, âm cuối giương lên nhẹ nhàng, rất dễ nghe.

Hoàng Đan ngẩn người, cậu quay đầu nhìn người đàn ông, trong nháy mắt, trong lòng cậu sinh ra ảo giác nào đó giống như đã từng quen biết.

Nhanh đến không thể bắt giữ.

Đợi đến khi Hoàng Đan trở về phòng ngủ, tiếng ồn bên cách vách đã không còn.

Lục Phỉ vừa đắp thảm lên trên bụng thanh niên, thì nghe thấy tiếng nói,”Lục Phỉ, lúc nãy ở buồng vệ sinh anh thổi cái gì vậy?”

Động tác trên tay dừng lại, Lục Phỉ hỏi lại,”Anh thổi cái gì?”

Hoàng Đan nói,”Anh thổi cái gì, bản thân không rõ sao? Còn hỏi em nữa?”

Lục Phỉ tiếp tục kéo thảm, hắn nghĩ nghĩ, không thế nào xác định nói,”Hình như là [Mật ngọt ngào].”

Hoàng Đan tìm kiếm ánh mắt người đàn ông trong bóng đêm,”Hình như sao?”

Lục Phỉ nói,”Nhất thời muốn thổi thôi, không có ấn tượng.”

Hắn bĩu môi cười,”Sao thế, thích nghe hử?”

Hoàng Đan lắc đầu nói,”Không thích, giống lưu manh.”

Lục Phỉ nhéo mặt thanh niên hai cái,”Lưu manh thì làm sao? Lúc đi học anh trai em chính là lưu manh đó.”

Không biết thế nào, Hoàng Đan không hiểu tại sao lại nhớ đến tên lưu manh ngồi ở hàng cuối lớp mười kia.

Không nói lớp mười, tính từ mầm non, đến tốt nghiệp đại học, kiếp sống đi học của Hoàng Đan đều rất đơn điệu vô vị.

Học tập, làm bài, thi cử, bị người khác hiểu lầm, giải thích, hờ hững, không ngừng từ chối lời tỏ tình của người khác, phiền chán, chết lặng.

Đó là một quá trình thúc đẩy theo thời gian, càng đến phía sau, Hoàng Đan lại càng lạnh lùng, cậu không cho phép ai đặt chân vào thế giới của bản thân, cũng không đặt chân đến thế giới người khác, không liên quan lẫn nhau.

Người và chuyện khi học trung học không có gì đáng giá cả.

Thật muốn đến đào sâu suy nghĩ trong đầu, cũng chỉ là đang lãng phí thời gian thôi.

Hoàng Đan không nói chuyện, suy nghĩ có chút rời rạc, hô hấp dần dần đều đều, ngủ rồi.

Lục Phỉ lên cơn nghiện thuốc lá, buồn ngủ của hắn biến mất không thấy tung tích nên dứt khoát vươn tay mở đèn đầu giường, một tay chống đầu, ngưng mắt nhìn thanh niên bên trong khuỷu tay.

“Vật nhỏ, thực ra em là một người vô tình, còn rất lạnh lùng.”

Lục Phỉ lầm bầm lầu bầu, hắn cười, người vô tình lại có tình với hắn, chung tình như vậy, đáng quý biết bao chứ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Phỉ đưa một cái hộp cho Hoàng Đan,”Nokia em muốn nè.”

Hoàng Đan mở chiếc hộp lấy di động ra, cậu lấy thẻ từ Huawie cũ, ấn vào bên trong Nokia, cậu mở máy, nhắm mắt lại mò lên mặt ấn phím.

Hệ thống,”Cưng nghĩ chu đáo thật.”

Hoàng Đan nói,”Để ngừa lỡ như thôi.”

Hệ thống,”Cưng đặt số của anh ta thì sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Hoàng Đan sờ vị trí ba con số 110 này,”Nếu tôi gặp được chuyện mình đối phó không được, cần xin chi viện bên ngoài, chứng minh tình huống đó rất nguy cấp, tôi không thể liên hệ anh ấy, chỉ có thể liên hệ cảnh sát.”

Hệ thống,”Cảm động thật.”

Hoàng Đan tò mò hỏi,”Nếu anh Tam gặp nguy hiểm thì sẽ làm thế nào?”

Hệ thống,”Trước hết sẽ nghĩ mọi biện pháp kéo dài thời gian, không được thì ôm chân xin tha, không được nữa thì nằm chết thôi.”

Hoàng Đan không thể đem người gặp trong bệnh viện kết hợp với mấy lời nói này được, cảm thấy như có chỗ nào đó bị vỡ ra, không kịp khép lại.

Hệ thống,”Người có rất nhiều mặt.”

Hoàng Đan đồng ý với cách nói này, chính cậu cũng như vậy,”Anh Tam, lúc tôi và Lục Phỉ làm, dùng rất nhiều cúc hoa linh, vừa mới bắt đầu anh ấy đã đau khóc, tôi nhìn anh ấy vừa khóc vừa làm tôi, trong lòng rất không dễ chịu, chỗ anh có dưa chuột linh không?”

Hệ thống,”Không có.”

Hoàng Đan thở dài,”Mỗi lần khi làm, anh ấy cũng phải đau một lúc.”

Hệ thống,” Ngật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân,”

* Ngật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân 吃 得 苦 中 苦 方 為 人 上 人: chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người. (ngật: ăn; khổ trung khổ: cái khổ trong cái khổ, tức là khổ cùng cực)

Hoàng Đan nói,”Cũng đúng.”

Hệ thống,”Yên tâm đi, anh ta sẽ không bị cưng mài thành cây kim đâu.”

Hoàng Đan,”……”

Cậu cầm di động đi ngồi bồn cầu trong buồng vệ sinh.

Hệ thống tiếp tục,”Dưới tay anh có một nhân viên làm việc, cậu ta dẫn theo ký chủ, đến mỗi một thế giới người yêu càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng hẹp lại, cưng khó có thể tưởng tượng cuối cùng kết thúc như thế nào đâu.”

Hoàng Đan rất sửng sốt,”Vậy thì còn có thể làm sao?”

Hệ thống,”Tất nhiên, mặc kệ là chuyện gì, đều phải xem ý muốn của người trong cuộc có mạnh mẽ hay không, em trai, có câu nói rất hay, chỉ cần ý chí đầy đủ kiên định, khó khăn hiểm trở cũng không sợ.”

Hoàng Đan nói,”Đúng là có chuyện như vậy.”

Hệ thống,”Ký chủ đó có thể phá tan mọi rào cản, chịu đựng nổi đau mà người bình thường không thể chịu đựng, đồng thời cũng hưởng thụ sung sướng mà người bình thường không thể hưởng thụ được, cưng và Lục Phỉ cũng có thể giống như vậy.”

Hoàng Đan im lặng một lát hỏi,”Anh Tam, có phải anh vẫn luôn nhìn hiện trường không?”

Hệ thống,”Vị dấm chua(hay ghen)nhà anh rất lớn, ăn một chút cũng không thể tiêu hóa trong mấy ngày được, trong lúc nấu cơm không bỏ muối cho anh, lau sàn cũng không tha phòng công tác của anh, anh còn bị anh ta ra lệnh cấm đủ điều.”

Hoàng Đan bình tĩnh nói,”Nghe vào tai, anh không tức giận.”

Hệ thống,”Thỉnh thoảng bị bệnh tâm thần như vậy, cũng không tệ lắm.”

Hoàng Đan thiếu chút làm rớt điện thoại xuống.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, đi theo là giọng nói của Lục Phỉ,”Qúy Thời Ngọc, em ngủ trên bồn cầu hả?”

Hoàng Đan nói không có.

Lục Phỉ không đi,”Không có thì em ngồi lâu như vậy làm cái gì? Ngửi mùi thối à?”

Hoàng Đan nói,”Em đang nghiên cứu di động.”

Lục Phỉ gõ cửa hai phát,”Di động đó chỉ có thể nghe gọi thôi, có cái gì để mà nghiên cứu chứ, mau đi ra, em còn chưa ăn điểm tâm đã ngồi lâu như vậy, cũng không sợ tụt huyết áp hả?”

Hoàng Đan ở trong lòng nói,”Anh Tam, Lục Phỉ lải nhải nhiều thật, lúc trước không phải như vậy.”

Hệ thống,”Đó là khi thời mãn kinh đến, anh có thể hiểu được.”

Hoàng Đan hỏi,”Có cách giải quyết không?”

Hệ thống,”Ở trên đỉnh cao, bao trị bách bệnh.”

“……”

Hoàng Đan vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy Lục Phỉ chậm rì rì nói ngoài cửa,”Vốn anh đang định nói em biết nguyên nhân tử vong của hai người tầng ba, nếu em muốn ngồi bên trong thì em cứ tiếp tục ngồi đi.”

Lục Phỉ vừa nói xong, bên trong liền tiếng vang lên xả nước rào rào, thái dương hắn cổ động, không ném mồi muốn ăn, thì không mắc câu mà.

Chủ kiến lớn thật, một chút cũng không ngoan.

Hoàng Đan rửa tay mở cửa rồi đi ra,”Lão Trương và bác gái chết thế nào?”

Lục Phỉ ghé vào trong cổ áo cậu, ghét bỏ nói,”Thối chết.”

Hoàng Đan nói,”Vậy mà anh còn ngửi.”

Cậu lại hỏi vấn đề kia.

Lục Phỉ cắn một cái trên cổ thanh niên,”Lão Trương bị người ta độc chết, bác gái thì bị chết đuối.”

Hoàng Đan nói,”Đêm đó khi phát hiện thi thể bác gái, quần áo trên người khô ráo mà.”

Lục Phỉ nói,”Trời nóng như vậy, quần áo ướt sũng sẽ khô rất nhanh, buổi sáng bà cụ chết, đến buổi tối nếu quần áo còn ướt, thì đúng là thực sự có quỷ rồi.”

Hoàng Đan sắp xếp lại manh mối có được,”Vậy thời gian lão Trương tử vong thì sao?”

Lục Phỉ nói,”Buổi tối chín giờ đến rạng sáng 3h.”

Hoàng Đan nói,”Còn Tiểu Kiệt thì sao?”

Lục Phỉ nói,”Nó là học sinh, đương nhiên lên lớp ở trường rồi.”

Hoàng Đan hỏi,”Hiện tại nghỉ mà.”

Từ trong lỗ mũi Lục Phỉ phát ra một âm,”Đúng là nghỉ, làm công trong tiệm sách nhỏ.”

Hoàng Đan a một tiếng.

Lục Phỉ coi chuyện không liên quan đến mình nói,”Nếu có khác thường, cảnh sát sớm đã phát hiện, vụ án cũng sớm đã có tiến triển, chứ không phải ngay cả một nghi phạm cũng không có được như thế này.”

Hoàng Đan đẩy hắn ra đi đến phòng khách.

Lục Phỉ bước đến gần,”Dùng xong thì không quan tâm anh nữa? Qúy Thời Ngọc, lương tâm của em ở đâu hả?”

Hoàng Đan ngồi vào trên sô pha,”Em có chuyện muốn nghĩ.”

Lục Phỉ,”……”

Hoàng Đan nói,”Cảnh sát không phát hiện vân tay có giá trị ư?”

Lục Phỉ nhún nhún vai,”Không có.”

Hoàng Đan thở dài,”Cách gây án của hung thủ cũng không quá tàn bạo, nhưng nhất định là cố ý làm, có thể dép lê chỉ là đạn mù thôi.”

Lục Phỉ tìm đến sau đầu thanh niên,”Oan có đầu nợ có chủ, em không may, nhưng đã vượt qua được rồi.”

Hoàng Đan rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Buổi sáng Hoàng Đan chạy đến tầng ba, Tôn Tứ Khánh còn chưa trở về, cậu hỏi thăm hàng xóm, không thu hoạch được gì.

Bác trai Lưu tiếp tục nói điên nói khùng, nói trở mặt là trở mặt.

Triệu Hiểu vẫn đi làm như trước, giống như nơi đó của cô ta, có thứ quan trọng hơn tính mạng, là công việc, cuộc sống, hoặc có lẽ là cái gì khác.

Hoàng Đan thấy được Lý Thuận, so với lần trước cậu gặp khi đến thế giới này còn tiều tụy hơn vậy nữa, hốc mắt lõm vào, hai bên má gầy nhô lên, tản ra hơi thở xám trắng.

Thái độ Lý Thuận cũng thân mật như bình thường vậy,”Tiểu Quý, tìm được công việc chưa?”

Gần đây Hoàng Đan bao giờ cũng bị người ta hỏi cái này, cậu nói,”Vẫn chưa có.”

Lý Thuận cũng chỉ thuận miệng vừa hỏi, nghe cậu nói như vậy, thì dùng giọng điệu người từng trải nói hai câu, đơn giản chỉ là không thể nóng nảy, muốn đạp chân xuống đất, thì nên tìm cái gì làm trước, cưỡi lừa tìm ngựa.

Hoàng Đan lên tiếng trả lời,”Anh Lý, em nghe Chị Chu nói công ty anh thường tăng ca, phải chú ý thân thể.”

Lý Thuận than thở, chưa nói cái gì thì xuống lầu.

Hoàng Đan mở cửa ra, một ngày cũng không thấy Chu Xuân Liên đi ra, hiện tại ban ngày trời nắng, chạng vạng thì muỗi nhiều, chị ta lại quan tâm đứa con như vậy, không ra cũng có thể hiểu được.

Buổi chiều hai ngày sau, Lục Phỉ nhận điện thoại, ba hắn đã về nước, đến sân bay mới thông báo cho con trai.

Mục đích chuyến này rõ ràng, phải gặp bằng được con dâu.

Sau khi Lục Phỉ đi, Hoàng Đan đến hộ 502, phát hiện cửa đang mở ra, Vương Chí không ở chỗ máy tính phòng khách.

“Vương Chí? Anh ở đâu?”

Hoàng Đan gọi mấy tiếng, cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Vương Chí, cậu ta đi ra ngoài, quên đóng cửa, có lẽ xuống lầu lấy đồ, hoặc là có chuyện gì khác.

Tầm mắt chuyển động dừng ở trên cửa gian phòng đang đóng chặt, Hoàng Đan cất bước đi qua, người đứng ở cửa.

Đúng lúc này, sau lưng Hoàng Đan thình lình vang lên một giọng nói,”Qúy Thời Ngọc, sao cậu lại tới đây? Đứng ở nơi đó làm gì?”

Hoàng Đan xoay người, nhìn thấy Vương Chí đi vào từ cửa, cậu ta đổ đầy mồ hôi, hơi thở rất gấp gáp, khi trở về rất vội vàng, chắc là chạy một đường đến.

Vương Chí kéo cổ áo thun lên lau mặt,”Hỏi cậu đó.”

Hoàng Đan nói,”Xà phòng và nước khử mùi nhà tôi hết rồi, định đến xem nơi này của anh một chút.”

Vương Chí vừa lau mặt vừa nói,”Cậu đến không đúng lúc rồi, xà phòng không có hàng, ngày mai hàng mới đến nơi, có điều nước khử mùi thì có, còn cần cái gì khác không?”

Hoàng Đan nói,”Nhất thời chưa nghĩ ra, thấy mới có thể nhớ.”

Vương Chí nhìn vị trí máy tính bĩu môi,”Đến xem trên máy tính đi.”

Hoàng Đan nói,” Ảnh chụp trên máy tính chỉ có thể nhìn, vật thực có thể sờ có thể chạm, tôi vào trong kho hàng anh xem.”

Động tác lau mồ hôi Vương Chí dừng lại, cậu ta ngẩng đầu, không nói một lời nhìn Hoàng Đan.

Hoàng Đan cũng nhìn cậu ta,”Có gì không tiện sao?.”

Vương Chí cười rộ lên,”Tiện chứ, không có cái gì không tiện cả, chờ đó, ta đi trước rót ly nước uống, dkm, hôm nay cũng không biết thời tiết quỷ gì, xuống lầu đũng quần cũng nhỏ ra được nước.”

Cậu ta xem xem ly, hùng hùng hổ hổ ném lên trên bàn nói không có nước, như rất khó chịu vậy.

Hoàng Đan nhìn thấy Vương Chí đưa đầu để phía dưới thùng nước, dùng miệng để lên uống nước, cậu dừng ở khoảng cách không gần không xa,”Sẽ tiêu chảy đó.”

“Không quan tâm nhiều như thế, tôi khát sắp chết rồi.”

Vương Chí thô lỗ lấy cánh tay lau miệng,”Anh bạn, vốn tôi cảm thấy sự tò mò của cậu nhiều hơn người bình thường một chút, cậu có biết không, tò mò nhiều, có đôi khi đó không phải là chuyện tốt gì đâu?”

Cậu ta lại nói,”Tuy nhiên sự tò mò của tôi cũng nhiều, điểm này cậu rất giống tôi đó.”

Hoàng Đan nhìn Vương Chí lấy một chùm chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, xách một trong đó đi đến cửa kho hàng, cậu đứng ở bên cạnh, tay bỏ vào trong túi.

“Anh bạn, tôi biết không cho cậu xem, sự tò mò của cậu sẽ không biến mất đâu, vào đi.”

Theo sau câu nói kia của Vương Chí, kho hàng cửa mở.

Trong không khí tràn ngập mùi rất đậm, là mùi thuốc diệt trùng.

Vương Chí lấy tay che mũi,”Trong kho hàng có gián, mỗi ngày tôi phải đóng cửa phun thuốc ở bên trong, vẫn diệt không xong được, tà môn thật.”

Hoàng Đan liếc nhìn mấy người mẫu làm bằng nhựa, có đứng, có ngồi, có nằm sấp, có nằm ngửa, tư thế đều khác nhau, cho người ta một loại cảm giác tùy ý ném linh tinh.

Vương Chí theo tầm mắt Hoàng Đan nhìn lại,”Mới vừa vào một nhóm hàng áo tay ngắn một hai đồng tiền ở Ali, đang định chụp ảnh nên mua mấy cái đồ chơi này, cũng không tệ lắm đúng không? Eo ra eo, chân ra chân, dáng người có chút giống mấy cô gái trên diễn đàn Caoliu nữa chứ.”

* diễn đàn Caoliu 草榴 (Thảo lựu)/ Cǎoliú nghĩa là “cỏ lựu” (grass pomegranate): là một trong những diễn đàn khiêu dâm lớn nhất Trung Quốc.

Cậu ta hắc hắc cười,”Vừa lúc tôi muốn tìm cậu, thế nào, hôm nay có rảnh không? Giúp tôi chụp ảnh đi?”

Hoàng Đan nói,”Có thể.”

Vương Chí đá văng một bao tải bên chân ra, nhắc nhở nói,”Kho hàng này rất lộn xộn, cậu chú ý một chút, đừng để thứ gì làm vấp té.”

“Được.”

Hoàng Đan đi lại trong kho hàng, vòng quanh kệ hàng đi một vòng, cái gì cậu cũng nhìn, lại không có phát hiện có gì khác thường.

Không biết làm sao, Hoàng Đan lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Vương Chí hỏi,”Mua đủ chưa?”

Hoàng Đan cầm một chai xịt khử mùi trong tay, một hộp kem đánh răng, còn có một hộp xà phòng,”Mua mấy cái này trước, còn cần thì lại đến tìm anh.”

Vương Chí đẩy đẩy kính mắt trên mũi,”Hai ta lầu trên lầu dưới, chạy vài bước là đến rồi, cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào mà.”

Khi bước chân Hoàng Đan đi tới cửa đột nhiên dừng lại, cậu rốt cuộc ý thức được không thích hợp ở chỗ nào.

Chân người mẫu thứ ba không phải chân nhựa, mà là chân người thật.

Da đầu Hoàng Đan nhất thời tê rần một chút, cậu xoay người nhìn Vương Chí.

Mà Vương Chí đã chạy tới phía trước đóng cửa lại, ngoài miệng cậu ta nói,”Hôm nay còn chưa tối, tại sao lại có nhiều muỗi như vậy, đêm nay nhất định không có cách nào ngủ được rồi.”

Tay Hoàng Đan trong túi mò đến di động, nhanh chóng ấn 110,”Tại sao anh giết người?”

Mặt Vương Chí lờ mờ,”Cái gì? Giết người? Anh bạn, cậu bị cảm nắng hả?”

Hoàng Đan nói,”Trong kho hàng của anh có thi thể một người phụ nữ.”

Đầu tiên Vương Chí ngẩn ngơ, theo sau không nín được cười ha ha,”Cậu nói cái gì thế, trong kho hàng của tôi đều để hàng hóa, làm gì còn chỗ nào để thi thể, còn là thi thể nữ nữa chứ, anh bạn à, cậu thật buồn cười.”

Hoàng Đan không nói lời nào.

“Fuck, tôi thật sự phục cậu rồi!”

Vương Chí kéo Hoàng Đan đến kho hàng,”Đi đi đi đến đây, anh bạn, cậu nói thi thể ở nơi nào đâu? Chỉ cho tôi xem.”

Hoàng Đan đi đến ”Người mẫu nhựa” thứ ba, ở đây.”

Vương Chí trợn trắng mắt,”Đây là người mẫu nhựa mà.”

Mi tâm Hoàng Đan nhíu chặt, cậu ngồi xổm xuống, tay bóp lên, đầu ngón tay giống như đã bị đông cứng,”Anh ngụy trang rất giống, thiếu chút nữa tôi đã bị anh lừa rồi.”

“Cái gì lung tung như vậy, Qúy Thời Ngọc, cậu có bệnh hả?”

Vương Chí tìm kiếm lung tung trên cái giá, cậu ta tìm đến một cây kéo mới, xé vỏ bọc giấy ra, đâm xuống một nhát lên trên thi thể,”Cậu xem, đâm một cái là thủng, chính là người mẫu nhựa mà.”

Chỗ bị đâm của thi thể ra máu.

Hoàng Đan không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Vương Chí liên tục đâm thêm mấy phát,”Lúc này đã nhìn rõ chưa? Anh bạn, rõ ràng là tôi mua người mẫu nhựa về chụp ảnh, cậu nhất định nói đó là thi thể, như vậy có ý gì hả? Có thể đùa giỡn, nhưng nếu quá đà thì không được đâu, cậu nói có đúng không?”

Nói nói, âm điệu Vương Chí đã thay đổi, cậu ta đứng gào thét bên cạnh thi thể bị đâm nhiều lỗ, máu trên cây kéo trong tay chảy đầm đìa, tí tách tí tách nhỏ đầy máu xuống dưới đất.

Hoàng Đan phát giác thân thể Vương Chí đang run rẩy kịch liệt, cậu ta đang vô cùng sợ hãi, chính xác mà nói là đang sợ hãi đến cực điểm.

Giết người, nhưng bởi vì sợ hãi cực độ mà muốn trốn tránh hiện thực, lừa mình dối người, cảm thấy bản thân không có giết người, vì thế thành công thuyết phục bản thân, từ từ yên tâm tiếp tục đến từng bước thoải mái.

Hoàng Đan nói,”Vương Chí, anh đừng lừa gạt bản thân nữa, thi thể chính là thi thể, không phải người mẫu nhựa đâu.”

Vương Chí xoay cổ qua, mặt đầy nước mắt nước mũi, cậu ta xả khóe miệng ra, cười bất đắc dĩ lại âm trầm,”Qúy Thời Ngọc, tôi đã tin, tại sao cậu lại muốn vạch trần tôi? Tại sao? Cậu nói cho tôi biết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.