Tôi Có Một Bí Mật

Chương 120: Chương 120: Đồng thoại




Phim vẫn còn đang chiếu, nhạc đệm rất mềm nhẹ, giống như tình nhân đang nỉ non.

Hoàng Đan nghe được tiếng xì xào bàn tán ở xung quanh, mới biết được người đàn ông đã biết đôi mắt cậu xảy ra vấn đề, cậu mím hai phiếm môi nhạt màu, buông lỏng ra, lại mím chặt, động tác nhỏ này thể hiện cậu đang rất không bình tĩnh.

“Lục Phỉ, anh đừng khóc.”

Lục Phỉ lấy tay che mặt, vùi đầu vào trong đầu gối, khóc đến toàn bộ thân thể đều đang run động.

Hoàng Đan sờ soạng chạm đến tóc của người đàn ông, cậu nhẹ nhàng sờ sờ,“Chỉ là tạm thời thôi, em sẽ ổn mà, đừng khóc.”

Trong cổ họng Lục Phỉ phát ra nghẹn ngào, một tiếng rồi lại một tiếng, phẫn nộ, bi thương, sợ hãi của hắn đều cùng nhau bắn ra trong khoảnh khắc này, tuyệt vọng nảy sinh ra từ tận sâu trong đáy lòng, “Bùm” một cái nổ tung, ngũ tạng lục phủ vì không chịu không nổi mà co rút đau đớn lên.

Bên lỗ tai Hoàng Đan chỉ có tiếng khóc đè nén của người đàn ông, trong lòng cậu khó chịu, không hiểu tại sao lại cảm thấy thời hạn một tháng của nhiệm vụ lần này, là anh Tam đang ám chỉ cho cậu biết, đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Bộ phim kết thúc, các đôi nam nữ tình nhân cùng nhau nói về nhân vật mình yêu thích, đi cùng nửa kia của mình ra ngoài, bọn họ cười cười nói nói cùng nhau.

Bầu không khí hạnh phúc này nhảy vọt qua ở cùng một nơi, rõ ràng không hề thống nhất liên quan gì đến nhau.

Giọng Lục Phỉ khàn khàn,“Đưa tay cho anh.”

Hoàng Đan mò đến cánh tay người đàn ông, đặt tay vào lòng bàn tay rộng rãi của hắn.

Lục Phỉ nắm tay cậu đứng dậy,“Về nhà thôi.”

Hoàng Đan đi chậm, mỗi một bước đều rất xa lạ, giống như đường dưới chân không phải là đường vừa mới đi lúc nãy, tràn ngập những điều chưa biết.

Lục Phỉ giữ ngón tay thanh niên,“Sợ thì nắm chặt tay anh.”

Hoàng Đan nói cậu không sợ.

Trong đôi mắt đỏ bừng của Lục Phỉ tràn đầy đau khổ,“Không phải nói vận may của bản thân rất tốt sao? Đây là vận may tốt của em sao?!”

Hoàng Đan nói,“Em chỉ mù tạm thời thôi, so với người khác, đã là tốt lắm rồi.”

Lục Phỉ nói ai muốn so em với người khác chứ?“Tại sao lại phải so với người khác? Qúy Thời Ngọc, em nhất định phải khỏe hơn cho anh, có nghe thấy không!”

Hoàng Đan cọ cọ mồ hôi trong lòng bàn tay người đàn ông,“Nghe thấy được.”

Dưới chân cậu không có chướng ngại vật, nhưng vẫn không khống chế được lảo đảo một chút.

Xung quanh có tiếng người ồn ào, Hoàng Đan nghe được giọng nói người đàn ông, phát ra từ phía trước cậu, mang theo bá đạo không cho từ chối,“Lên đi.”

Cậu đưa tay sờ, chạm đến được cái lưng khoẻ mạnh.

Lục Phỉ thúc giục.

Hoàng Đan nằm sấp đi lên, tay ôm cổ người đàn ông.

Lục Phỉ cõng thanh niên,“Nhẹ thôi, em muốn siết chết anh hả?”

Hoàng Đan buông lỏng tay.

Lục Phỉ lại tức giận,“Tại sao không ôm anh? Em muốn té xuống sao?”

Hoàng Đan nói,“Lục Phỉ, bình tĩnh một chút.”

Lục Phỉ thở hổn hển, trực giác hiện lên một vị tanh ngọt,“Bình tĩnh? Em muốn anh bình tĩnh thế nào đây? Nếu người mù là anh, em có thể bình tĩnh không?”

Hoàng Đan không nói, bờ môi cậu sờ soạng chạm đến sau gáy người đàn ông, rơi xuống vết tích trấn an.

Nước mắt Lục Phỉ rơi như mưa.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…… thị lực Hoàng Đan vẫn chưa khôi phục, cậu biết bản thân mình đã hoàn toàn không nhìn thấy được nữa.

Mù với cậu mà nói, là một loại cảm giác cậu chưa từng trải qua trước đây, toàn bộ thế giới đều là màu đen, giống như có một ngọn đèn bị hỏng, có lẽ rất nhanh có thể sửa lại được, cũng có thể vĩnh viễn không thể chữa trị.

Trong thế giới màu đen đó, có giọng nói đi cùng Hoàng Đan, có hai tay nắm tay cậu đi về phía trước, cho cậu những cái ôm ấm áp.

Lục Phỉ không đến công ty, trái tim đều ở trên người Hoàng Đan, muốn làm đôi mắt, tay chân của cậu.

Mới đầu Hoàng Đan chỉ có đôi mắt là không nhìn thấy, sau này đến tay cũng xuất hiện vấn đề.

Buổi tối ngày đó, Lục Phỉ dẫn Hoàng Đan đến bên cạnh bồn rửa mặt trong buồng vệ sinh, nặn kem đánh răng lên bàn chải cho cậu, cậu đưa tay nhận, phát hiện tay không nghe sai khiến.

Hoàng Đan gọi một tiếng trong không gian lặng như tờ,“Lục Phỉ.”

Lục Phỉ khàn giọng nói,“Anh đây.”

Mí mắt Hoàng Đan giật giật,“Ngày mai dẫn em đến bệnh viện đi.”

Lục Phỉ nói được, hắn giơ bàn chải lên,“Bà Lục, mở miệng nào.”

Hoàng Đan ngoan ngoãn mở miệng, có vị bạc hà xông vào răng, cậu tùy ý để người đàn ông đánh răng cho mình, giọng mơ hồ nói,“Đây là lần đầu tiên em để người khác đánh răng cho em đó.”

Trong giọng nói Lục Phỉ mang theo giọng mũi dày đặc,“Đây cũng là lần đầu tiên anh đánh răng cho người khác đó.”

Hắn lau bọt kem trên khóe miệng thanh niên,“ Bà Lục, ông Lục nhà em đời này chưa từng hầu hạ ai đến như vậy đâu.”

Hoàng Đan nói,“Em biết.”

“Chỉ biết thôi thì chưa đủ, em phải nhớ kỹ, đừng có quên đó.”

Lục Phỉ đưa cốc súc miệng lên tới miệng thanh niên,“Súc miệng đi.”

Môi răng Hoàng Đan chạm đến miệng ly, cậu ùng ục súc miệng,“Em sẽ luôn nhớ kỹ.”

Lục Phỉ đè nặng khóe môi nhếch nhếch lên,“Biết anh tốt chưa? Thế nào? Không cảm động miếng nào à?”

Tâm Hoàng Đan nói, khi lần đầu tiên nghe đã cảm động rồi.

Có đôi khi, từ thiên đường rơi xuống không phải là đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là đã rơi xuống địa ngục, rồi lại rơi tiếp vào vực sâu…

Lục Phỉ nổi giận ở trong bệnh viện, nếu không phải Hoàng Đan ngăn cản, hắn có thể đã đập nát người và phòng làm việc luôn rồi.

Sống chết có số, cưỡng cầu không được.

Hoàng Đan cố gắng rèn luyện, cũng không khống chế được các triệu chứng của bệnh xuất huyết não, nửa đêm cậu tỉnh dậy, đưa tay chạm được vào người kế bên thì mới có thể an tâm.

Bởi vì nửa đêm mấy ngày hôm trước Lục Phỉ đều ở bên ngoài hút thuốc, một đêm hút hết mấy bao, không ngừng một chút nào, hắn đang muốn chậm rãi tự sát.

Cho đến khi ban đêm Hoàng Đan muốn chạm vào hắn, hắn mới không lén lút đi ra ngoài hút thuốc nữa.

Lục Phỉ tìm bác sĩ trên toàn thế giới cho Hoàng Đan, tìm toa thuốc, muốn cậu sống lâu một chút, lâu thêm một chút nữa.

Hoàng Đan lúc nào cũng phối hợp, cậu sợ ngày nào đó bản thân mình không thể nói chuyện, nên bao giờ cũng tìm chuyện để nói với người đàn ông.

Lục Phỉ nhìn ra, một bên chê cậu lải nhải, một bên trả lời lại, bất tri bất giác liền đỏ mắt.

“Mỗi ngày em tỉnh lại đều nói chuyện tào lao, cổ họng có sao không?”

Hoàng Đan nói,“Anh quên rồi hử, em không đau.”

Lục Phỉ mắng chửi,“Mẹ kiếp, ai quên chứ? Em không đau, nhưng cảm giác khác vẫn có? Đừng mẹ nó không coi trọng bản thân, Qúy Thời Ngọc, em là của anh, toàn bộ đều là của anh!”

Hoàng Đan co rút miệng,“Được rồi, em là của anh, toàn bộ đều là của anh.”

Tim Lục Phỉ lập tức đau lên, đau đến không thể hô hấp, hắn gắt gao cau mày thong thả bước đến trước giường, rồi lại đi trở về đi, phủ hôn lên hai phiếm môi không còn màu máu của thanh niên, gặm cắn.

Trên mặt Hoàng Đan dính một giọt chất lỏng ấm áp, cậu đưa tay sờ, mò đến đôi mắt ẩm ướt của người đàn ông,“Khóc sao?”

Lục Phỉ đưa lưỡi vào, cuốn đi vị thuốc chua xót trong miệng thanh niên rồi nuốt xuống, trán hắn áp trán thanh niên, nặng nề nói,“Bị em chọc giận.”

Hoàng Đan cười với hắn,“Đừng tức giận.”

Trong cổ họng Lục Phỉ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, giống như nghẹn ngào,“Em kêu anh đừng tức giận, anh có thể không tức giận sao?”

Dứt lời, Lục Phỉ kéo thanh niên lên, một tay giữ eo cậu, một tay đỡ cánh tay cậu, “Đi qua đi lại nhiều một tý, đừng nằm một chỗ, em ngoan ngoãn, anh sẽ không tức giận.”

Hoàng Đan ừ một tiếng,“Em sẽ ngoan.”

Lục Phỉ cúi đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của thanh niên, hắn giật nhẹ khóe miệng, nhìn cậu nở ra một nụ cười ấm áp, cho dù cậu không nhìn thấy được.

Mắt thấy đã sắp bắt đầu mùa đông, con trai còn chưa về nhà, ba Lục mẹ Lục tìm lại đây.

Bọn họ vừa vào phòng khách liền nhận ra không thích hợp.

Đồ sinh hoạt trong nhà đều là của hai người, thế nhưng lại không thấy bóng dáng của đứa trẻ kia.

Mẹ Lục hỏi,“Cậu ta đâu?”

Lục Phỉ nói,“Ngủ.”

“Ban ngày ban mặt còn ở trong phòng ngủ? Tuổi còn trẻ, một chút cũng không biết tiến lên.”

Mẹ Lục đánh giá khuôn mặt gầy yếu quá mức của con trai,“Con sao thế? Lúc này mới bao lâu thôi, sao đã gầy thành thế này rồi?”

Lục Phỉ không trả lời.

Mẹ Lục nhìn chằm chằm con trai,“Con không nói, ba mẹ cũng có thể tìm ra được.”

Bà nghĩ tới cái gì, trong đầu có máu bầm, đè lên dây thần kinh, không thể nào tốt lên được, nhưng có thể sẽ xấu đến khó có thể tưởng tượng.

“Có phải cậu ta liệt rồi không?”

Lục Phỉ muốn bưng trà uống, bị ba hắn ngăn lại“Mẹ mày hỏi mày đó!”

Hắn nhàn nhạt nói,“Là như vậy.”

Ba Lục mẹ Lục nghe được cậu trả lời của con trai, mặt bọn họ đầy hoảng sợ.

Người bị bại liệt là người tàn tật không thể tự gánh vát sinh hoạt của bản thân mình, chuyện vặt vãnh cũng có thể làm cho người ta suy sụp, bọn họ không thể hiểu được, con trai và đứa trẻ kia không thân cũng chẳng quen, tại sao có thể bình tĩnh giữ người ở trong nhà như vậy chứ.

“Con có dự định gì? Phẫu thuật thì sao? Có thể làm thì làm cho cậu ta, nhất định sẽ có nguy hiểm lớn, có khi còn bất hạnh chết ở trên bàn phẫu thuật, nhưng cũng tốt hơn sống khổ qua từng ngày, loại tra tấn đó không ai có thể chịu được đâu.”

Mẹ Lục nói,“Nếu cậu ta không muốn, thì đem cậu ta đến bệnh viện tốt nhất đi, chỗ đó sẽ có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc.”

Lục Phỉ vẫn là giọng điệu đó,“Cậu ấy không đi đâu cả, chỉ ở nơi này thôi.”

Ba Lục vỗ bàn,“Mày nói chuyện chẳng khác nào thằng khốn cả! Mày cho rằng bản thân mày là ai? Không phải bác sĩ cũng không phải y tá, để người ở nơi này bệnh thành như vậy, mày muốn nó chết sớm hơn một chút sao?”

Lục Phỉ nói,“Ba, ba và mẹ đừng nói đến chữ chết nữa, con nghe chói tai.”

Ba Lục nhìn hốc mắt con trai hãm sâu đi xuống, bộ dạng sắp gầy đến da bọc xương, trong lòng ông chợt tràn ngập phiền muộn.

Có trong nháy mắt, ba Lục có suy nghĩ, được rồi, chỉ cần người gắng gượng trở lại, thì sẽ cho hai đứa nó ở cùng một chỗ vậy.

Nhưng ai có thể đoán được suy nghĩ của ông trời chứ?

Mẹ Lục trao đổi ánh mắt với bạn già, hai cụ không đi.

Buổi chiều mẹ Lục chờ được cơ hội, bà nhân lúc con trai không phân thân ra được, lập tức đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Mắt Hoàng Đan đang nhắm, cậu không nhìn thấy, nhưng một bên lỗ tai còn có thể nghe,“Bác gái, là bác sao?”

Mẹ Lục sửng sốt với độ mẫn cảm của cậu,“Tiểu Quý, tôi đã biết chuyện của cậu.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Mẹ Lục cầm lấy tay cậu,“Bệnh viện nói thế nào? Làm phẫu thuật thì sẽ có mấy thành nắm chắc?”

Hoàng Đan lắc lắc đầu,“Làm không được.”

Mẹ Lục nói lời thấm thía,“Tại sao không làm được? Là nguy hiểm lớn, Lục Phỉ không đồng ý cho cậu làm? Hay là ý của cậu? Tiểu Quý, cho dù tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật là 1%, thì cũng hơn là để bệnh tình cậu chuyển biến xấu đi chứ.”

Hoàng Đan nói,“Con muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn.”

Mẹ Lục vẫn còn kiên nhẫn,“Trạng thái hiện tại của cậu là thế nào, bản thân cậu cũng biết rõ, hoàn toàn không biết có thể chống đỡ được đến bao lâu nữa, tiếp tục ở lại bên cạnh nó, sẽ chỉ liên lụy nó mà thôi.”

Hoàng Đan nói trắng ra hơn cả bà,“Trước khi con chết, con sẽ không rời đi đâu.”

Hai mắt mẹ Lục trợn to, kiên nhẫn của bà nháy mắt biến mất sạch sẽ, ném tay thanh niên đi,“Lúc trước tôi cảm thấy cậu ngây thơ, hiện tại mới biết được chỗ giỏi nhất của cậu là ích kỷ! Cậu biết rõ bản thân không sống lâu được , tại sao còn muốn kéo con tôi theo?”

Nói đến phía sau, mẹ Lục không để ý hình tượng quát lớn, bà thất thố, bà không nhìn thấu được lòng đứa trẻ này, yêu không phải là không vụ lợi? Không phải chỉ cần đối phương tốt là được rồi sao? Vì cái gì mà cứ muốn nắm chặt không buông?

Hoàng Đan ở thế giới này học xong đồng thời ỷ lại và ích kỷ, vô cùng ích kỷ.

Cậu biến bản thân thành hình dáng xa lạ, nhưng không thể bài xích, cũng không muốn bài xích.

“Bác gái, con sẽ không buông tay.”

Mẹ Lục tức điên rồi, bà nâng một bàn tay hướng trên mặt thanh niên tát xuống, bị Lục Phỉ xông đến bắt được đẩy ra.

Lục Phỉ không nói lời nào, không mắng chửi, cũng không tức giận, chỉ nhìn mẹ hắn, dùng một loại ánh mắt xua nay chưa từng xuất hiện.

Mẹ Lục đau lòng, đóng sầm cửa đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Trong phòng im lặng trở lại.

Tinh thần Hoàng Đan rất kém, cậu nhẹ giọng hỏi,“Trời tối rồi hử?”

Lục Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, ánh nắng rất tươi sáng, cổ họng hắn lên xuống,“Ừ.”

Hoàng Đan nói,“Sao không nghe Pudding kêu? Nó nên ăn cơm tối rồi.”

Lục Phỉ xoa xoa tóc của cậu,“Trong đĩa có thức ăn cho chó, nó đói bụng có thể tự ăn.”

Hoàng Đan a một tiếng, rồi chậm chậm ngủ đi, từ đầu tới cuối cậu không nhắc đến tên ba mẹ Lục Phỉ.

Ngày không còn nhiều, những chuyện và người khác Hoàng Đan không muốn suy nghĩ đến, cậu muốn ở thế giới này được thêm một ngày, thì sẽ nói chuyện với người đàn ông nhiều thêm một chút.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoàng Đan chỉ cảm thấy có mấy trận mưa, mấy đêm có gió lớn, cậu đã có dự cảm phải rời đi.

Ban đêm Hoàng Đan nói,“Lục Phỉ, em phải đi rồi.”

Lục Phỉ cọ mặt cậu,“Đi đâu vậy?”

Hoàng Đan nói,“Đi chính là đi, anh đừng tìm em, sẽ tìm không thấy đâu.”

Lục Phỉ thình lình ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ,“Ai mẹ nó sẽ muốn đi tìm em? Đi đi, đi nhanh lên đi!”

Hoàng Đan đau khổ nói,“Em không muốn đi.”

Lục Phỉ ghé vào vị trí tim của thanh niên, nghe tiếng tim đập chầm chậm,“Không có lương tâm…… Qúy Thời Ngọc em thật không lương tâm…… Nói không muốn đi, tại sao lại dễ dàng buông tay như vậy hả?”

Hắn nắm tay thanh niên tay đặt ở trên môi,“Anh biết em không kiên trì nổi nữa, anh biết hết, Qúy Thời Ngọc, nhưng em hãy cố gắng kiên trì thêm một chút nữa đi, coi như anh cầu xin em, xin em ……”

Hoàng Đan đã ngủ.

Ngày hôm sau, một nửa thân thể của Hoàng Đan không còn tri giác.

Sau khi tuyết rơi thì trời quang mây tạnh, nhìn từ bên ngoài, tòa lâu đài xa hoa lại đồ sộ, nhưng nào ai biết được ở bên trong lại giống như một ngôi mộ.

Hậu quả nghiêm trọng nhất vẫn xảy ra.

Thân thể Hoàng Đan không thể động, không nghe thấy, không nhìn thấy, không nói được, nuốt cũng khó khăn, nhưng ý thức cậu rất tỉnh táo.

Cảm xúc Lục Phỉ càng ngày càng nóng nảy, hắn đập đồ trong nhà thành một đống hỗn độn, mà bản thần thì ngồi xổm ở bên trong đống hỗn độn đó khóc nức nở lên.

Không ai mắng hắn, hắn cũng không quan trọng.

Chó Akita cũng không dám đến bên cạnh Lục Phỉ, phải đi vòng qua thật xa.

Đêm giao thừa đó, ba Lục mẹ Lục nhận điện thoại Trần Bí, mới biết được đã xảy ra chuyện lớn, hai ông bà lão vội vàng từ trong nhà chạy đến đây.

Trần Bí nói hết mọi chuyện, đơn giản chính là một sinh mạng đã ra đi.

Mẹ Lục hơn nửa ngày mới kịp phản ứng,“Lục Phỉ đâu? Con tôi đâu? Nó ở nơi nào?”

Trần Bí nói ở trên lầu.

Mẹ Lục nghiêng ngả lảo đảo chạy lên lầu, khi bà lung lay ba Lục đúng lúc đỡ được bà,“Chậm một chút.”

“Ông chủ không mở cửa.”

Cùng đi đến, Trần Bí muốn nói lại thôi,“Dáng vẻ ông ấy rất không bình thường.”

Mẹ Lục hoảng sợ,“Cái gì gọi không bình thường?”

Hồi ức Trần Bí trở lại từng màn không lâu trước đó, đáy lòng vẫn phát lạnh như trước, cô dẫn bác sĩ đến, khi đến nơi này thì người đã chết rồi.

Ông chủ lại nói người trong lòng hắn chưa chết, còn tức giận, hắn lớn tiếng gọi, bộ dạng lúc ấy, cực kỳ giống kẻ điên.

Hít sâu, thư ký Trần miêu tả lại tình hình nhìn thấy một chút.

Mẹ Lục nghe vậy, cả người đều nổ tung, bà quay đầu nhìn bạn già, khóe mắt phủ đầy nếp nhăn đã ướt át.

“Ban đầu đứa trẻ kia giả vờ kêu tôi cho nó thời gian một năm, khoảng thời gian trước tôi đã kêu nó rời đi, nó không chịu, hiện tại thì sao? Bản thân đã bạc mệnh không hưởng được cái phúc nào, tại sao còn muốn gây tai họa cho nhà chúng ta chứ? Cuối cùng là nó có mưu mô gì? Không được tôi phải vào xem mới được.”

Mẹ Lục dùng sức đập cửa, tức đến cả người phát run,“Lục Phỉ, con mở cửa ra cho mẹ!”

Ba Lục thở dài,“Người đã không còn ở đây, còn nói mấy cái này làm gì?”

“Làm gì? Ông nói đi để làm gì hả?”

Me Lục trừng ông,“Ông không nghe Trần bí nói sao? Con trai bây giờ không giống người luôn rồi đó!”

Ba Lục lau mặt, mấy lần muốn mở miệng nhưng cũng không biết phải nói cái gì.

Đứa trẻ kia đúng là cái gì cũng không phải, nhưng cũng không thể trách được.

Người chết như đèn tắt, chuyện khi còn sống, thêm một lời hay ít đi một câu cũng không có gì khác nhau.

Mẹ Lục đi qua đi lại ở ngoài cửa,“Lão Lục, tuy rằng chúng ta không hài lòng với nó, nhưng cũng không làm gì nó, đây đều là do số mệnh của nó thôi.”

Ba Lục mở miệng,“Ý của bà nói, đây cũng là số mệnh của con trai sao?”

Mẹ Lục không nói nữa.

Đến ba mưới tuổi mới gặp gỡ thích được một người, kết quả vừa có được đã mất đi, tất cả những ước mơ và kế hoạch đều biến thành phù quang phao ảnh*.

* phù quang phao ảnh: xuất hiện chớp nhoáng không nắm bắt được.

Người đã không còn ở đây, nghĩ nhiều còn có ích lợi gì nữa?

Đả kích lớn như vậy, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Lục Phỉ không ăn không uống, cũng không xử lý hậu sự, chỉ nhốt bản thân và thi thể ở trong phòng.

Ba Lục mẹ Lục không rời đi, đứng canh ở ngoài cửa , không ngừng nhìn cánh cửa nói chuyện với con trai, cổ họng khàn, người ngất đi, tỉnh lại tiếp tục gọi.

Ngày thứ ba, cửa phòng mở.

Không phải Lục Phỉ từ mở bên trong ra, là cuối cùng ba Lục kêu bảo vệ phá cửa đi vào, để đối phương và hai người khác thay phiên đá cửa văng ra.

Vệ sĩ đã phạm vào cấm kỵ, không có lệnh của người thuê lại tự ý hành động, trong ngành không cho phép điều này, nhưng lại bị tình thế ép buộc.

Bọn họ đều là những người đàn ông cao lớn thô kệch, khi nhìn đến cảnh tượng trong phòng, cứ thế sững sờ vào hít một hơi.

Người thuê tóc đã bạc trắng hơn phân nửa đang ngồi tựa ở đầu giường, thanh niên nằm trong lòng ở hắn, đầu khoát lên đầu vai hắn, hắn ôm eo người đó, ánh mắt trống rỗng, trên mặt hiện ra màu tro tàn, cả người đã bị mùi thối bao phủ.

Dù cho ai thấy, cũng sẽ cảm thấy trên giường không phải chỉ có một bộ thi thể, mà là hai bộ.

Đôi mắt ba Lục ứ máu, không ra bộ dạng già nua,“Tao và mẹ mày còn chưa có chết đâu, mày đã giày vò bản thân đến như vậy, mày muốn nhìn thấy tao với mẹ mày chết luôn đúng không?”

Lục Phỉ không phản ứng.

Ba Lục than thở khóc lóc,“Con trai à, duyên phận con và Tiểu Quý không sâu, con với nó cũng không còn liên quan gì nữa, đây chính là sắp xếp của ông trời rồi, con hãy nghĩ thoáng một chút đi.”

Mẹ Lục tàn nhẫn hơn bạn già, bà ở ngoài cửa đã từng tức giận oán trách, hiện không muốn nó gì nữa, chỉ đến cạnh bàn nói,“Lục Phỉ, con muốn nhìn thấy mẹ chết ngay ở trong này không, lập tức buông thi thể Qúy Thời Ngọc ra ngay!”

Ba Lục kéo lấy tay bạn già,“Đã là lúc nào rồi, bà đừng làm loạn thêm nữa?”

Mẹ Lục trực tiếp tránh thoát, bà cười lạnh,“Con trai bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, nhà cũng không còn ra cái nhà, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

“Ba, mẹ, hai người đừng làm ồn cậu ấy.”

Đây là câu đầu tiên Lục Phỉ nói sau khi thanh niên rời đi, yết hầu vỡ tan dữ dội, từng chữ đều mang theo một mùi máu tanh.

Mẹ Lục vội vàng dỗ nói,“Được rồi, mẹ với ba con không quấy rầy đâu, con buông cậu ta ra đi.”

Ba Lục cũng phụ họa nói,“Con trai à, buông Tiểu Quý ra đi, tư thế đó nó sẽ không thoải mái đâu.”

Nói xong, ông và bạn già cùng nhau ngừng thở, hi vọng con trai có thể đi ra được.

Con trai còn trẻ, còn con đường phía trước rất dài phải đi, không thể cứ nằm một chỗ như vậy.

Vài phút sau, cánh tay Lục Phỉ ôm thanh niên rũ xuống.

Đúng lúc này, hai bảo vệ tiến lên, một bên kiềm chế người thuê lại.

Lục Phỉ bị mất nước nghiêm trọng, mấy ngày này đều tự hủy hoại chức năng trong thân thể, hắn giãy dụa vài cái liền ngất đi.

Đợi đến khi Lục Phỉ tỉnh lại, người yêu đã chôn được ở dưới đất, hắn chỉ có thể nhìn thấy chỉ có một tấm bia mộ lạnh băng.

Từ đó về sau, Lục Phỉ cũng không còn lộ ra biểu cảm tuyệt vọng, cuộc sống của hắn biến trở lại trở thành bận rộn, ăn ở công ty, ở cũng ở công ty, ai nhìn, đều cảm thấy hắn đang muốn tiêu hao hết sức lực của bản thân, không muốn sống nữa.

Xuân đi thu đến xuân lại đến, một năm kết thúc trong nháy mắt, một năm mới lại đến trong nháy mắt.

Nếu không có người và chuyện đáng giá để ngừng lại, thì một năm cũng chỉ là hai chữ mà thôi.

Chương Nhất Danh đến công ty tìm Lục Phỉ, cách nhất một bàn công tác cực lớn nhìn hắn,“Thời gian qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã hơn bốn năm.”

Lục Phỉ ném văn kiện đang chỉnh lý sang một bên,“Có vụ án sao?”

Chương Nhất Danh nói không có, y uống một ngụm cà phê, tự giễu cười cười,“Năm trước không phải tôi trúng một phát súng sao? Eo bị thương, ba tôi ngoài sáng để tôi ở trong cục cảnh sát làm cán sự, trong tối không cho tôi làm bất cứ cái gì cả, bây giờ tôi chỉ là một người vô dụng mà thôi.”

Lục Phỉ nói,“Ông ấy cũng muốn tốt cho cậu thôi.”

“Tôi biết.”

Chương Nhất Danh buông ly xuống, tay chống trán,“Nhưng tôi có tay có chân, để tôi trở thành một người vô dụng như vậy, cái này không phải còn khó chịu hơn chết sao?”

Lục Phỉ ngồi sâu vào trong ghế da, mặt bị sương khói lượn lờ che lại, vẻ mặt mơ hồ không rõ,“Có người chăm sóc không tốt sao?”

Chương Nhất Danh nói cái gì cũng phải vừa phải thôi, y thốt ra,“Tôi cũng không phải Tiểu Quý……”

Tiếng ngưng bặt, Chương Nhất Danh thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi, thật mẹ nó muốn đập cái miệng của mình, y nở nụ cười cứng ngắt,“Xin lỗi.”

Mặt Lục Phỉ không đổi sắc, giống như cái tên đó đã xa lạ đối với hắn, không nhớ ra được.

Chương Nhất Danh nhìn bạn chí cốt như vậy, trong lòng chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng lo lắng, giọng y khàn khàn,“Lục Phỉ, có cái gì cũng đừng giấu ở trong lòng, sẽ xảy ra vấn đề đó.”

Lục Phỉ gẩy gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, nhẹ nhàng bâng quơ nói,“Tôi có thể giấu cái gì chứ?”

Chương Nhất Danh nói,“Buổi tối đi ăn bữa cơm đi, rất lâu rồi chúng ta chưa ăn cùng nhau.”

Lục Phỉ xoa mi tâm,“Đêm nay không được, tôi có bữa ăn.”

“Vậy được, lần tới đi.”

Chương Nhất Danh vỗ vỗ bả vai bạn chí cốt, muốn nói cái gì lại không có nói ra khỏi miệng được, lời an ủi năm đó đã cứng nhắc, hôm nay lại càng đáng cười.

Từng tồn tại, thì nhất định sẽ còn vết tích để lại, không thể lau đi, chỉ có thể giao cho thời gian gặm nhắm.

Vào một ngày tháng tư của năm đó, Lục Phỉ nhận một cuộc điện thoại, Chương Nhất Danh gọi, y nói bên trong điện thoại,“Lục Phỉ, tôi không còn ba nữa rồi.”

Lục Phỉ nhìn thời gian một chút, rạng sáng 3h50,“Xảy ra chuyện gì? Cậu từ từ nói.”

Chương Nhất Danh nói năng lộn xộn, nói ba y bị té, xuất huyết não không cứu được nữa,“Buổi tối ông ấy còn khỏe mạnh nói với tôi, ngày mai muốn làm mấy món cho tôi ăn thử, sao lại đột nhiên…? Lục Phỉ, quá đột nhiên, tôi…… tôi cứ như đang nằm mơ……”

Lục Phỉ ngồi ở đầu giường, bên tai là tiếng khóc Chương Nhất Danh, hắn mò đến hộp thuốc lá ném ra một điếu rồi ngoạm lấy, cầm bật lửa châm.

Từng hứa hẹn chân thành nói muốn cai thuốc, nhưng hôm nay không ai quản lý hắn, cứ như vậy thôi.

Lục Phỉ im lặng nuốt mây phun sương, một điếu rồi lại một điếu, hắn không an ủi Chương Nhất Danh, bởi vì hắn biết, lúc này người khác nói cái gì, cũng không có cách nào có thể ngăn chặn được cảm giác trống rỗng ở trong tim.

Nơi đó trống rỗng, mưa gió lạnh băng sẽ cùng nhau chiếm giữ mỗi một góc nhỏ, duy chỉ không thể nhìn thấy được một tấc ánh sáng nào.

Mỗi một phút giây đều sẽ có một sinh mạng mới ra đời, mang theo chờ mong cùng với hạnh phúc, cũng có người sẽ rời đi, chỉ còn đau khổ và nước mắt.

Trái đất vẫn cứ chuyển động, sẽ không bởi vì ai được sinh ra, ai rời đi mà ngừng lại một phút một giây nào.

Ngày 13 đó, Lục Phỉ về nước tham gia lễ tang của ba Chương Nhất Danh.

Thời tiết rất tệ, mưa to gió dữ dập dềnh ở bên trong khu nghĩa trang, cây cối bốn phía nghĩa trang lắc lư điên cuồng, có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.

Lục Phỉ mặc một bộ vest đen, tay cầm cây dù màu đen, bộ dạng hắn vẫn như trước, còn đủ mắt mũi miệng, cũng không thiếu tay thiếu chân, trong đôi mắt kia lại không có một tia độ ấm, cứ như đang ở trong một tảng băng lạnh giá vậy.

“Cuộc sống vẫn luôn phải tiếp tục.”

Lời này là nói với Chương Nhất Danh, ngược lại cũng không phải là đang nói với bản thân mình

Chương Nhất Danh không bung dù, y quỳ ở trước bia mộ, sợi tóc ướt đẫm dán vào hai gò má trắng bệch, thân thể bị nước mưa giội rửa trông gầy yếu vô cùng.

“Đúng vậy, vẫn phải tiếp tục.”

Cái chết của người cầm lái nhà họ Chương, khiến Chương Nhất Danh già đi rất nhiều trong một đêm, y đứng chung một chỗ cùng với Lục Phỉ, chính là một đôi anh em cùng chung cảnh ngộ bị số phận hành hạ, hai người đều mới hơn ba mươi tuổi, một người tóc đã trắng hơn phân nửa, còn một người khác thoạt nhìn đã gầy yếu hơn hẳn.

Vào lúc ban đêm, Lục Phỉ và Chương Nhất Danh uống say mèm, lúc bọn họ uống rượu không có trao đổi, chỉ khó chịu rót từng ly một vào bụng, uống xong thì nằm vào trên bàn khóc nức nở.

Người thân rời đi, bản thân lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái loại cảm giác này rất đau đớn.

Nhưng bất luận hôm nay khó chịu có cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào, ngày mai mặt trời cũng sẽ dâng lên như cũ, lặng xuống, lại dâng lên, ngày qua ngày, cứ phải chịu đựng như thế.

Chịu đựng đến mức cuối cùng, khi đó sinh mạng cũng đã kết thúc.

Buổi sáng mùng một tháng chín, trời mới tờ mờ sáng, Lục Phỉ đã rời khỏi nhà, hắn để lại một tờ giấy cho ba mẹ mình, nói hắn muốn đi tìm trung học Đại Quan, còn nói Qúy Thời Ngọc đang chờ hắn ở trong lớp học.

Khi ba Lục mẹ Lục đến đây nhìn thấy tờ giấy, khiếp sợ nói không ra lời, con trai điên rồi, nó và đứa trẻ kia chênh lệch đến chín tuổi, làm sao có thể là bạn học được? Đây không phải điên thì là cái gì?

Chương Nhất Danh nhận điện thoại ba Lục mẹ Lục thì chạy qua, y không có ý kêu người tìm Lục Phỉ, mà chỉ nói,“Bác trai bác gái, mấy năm qua Lục Phỉ người không ra người quỷ không ra quỷ, cậu ấy ngoại trừ có thể hô hấp, không khác gì đã chết cả, hai bác buông tha cho cậu ấy đi.”

Ba Lục mẹ Lục nước mắt già nua đầy mặt.

Cổ họng Chương Nhất Danh nghẹn ngào, y nhịn xuống, cuối cùng hốc mắt vẫn đỏ, nghẹn ngào nói,“Về sau con sẽ là con trai hai người.”

Trấn an hai cụ già, Chương Nhất Danh ngồi ở trên bậc thang hút thuốc, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nở ra một nụ cười tang thương,“Lục Phỉ, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ cậu, dốc hết toàn lực để họ qua tuổi già thật tốt.”

Một năm qua đi, lại thêm một năm, Chương Nhất Danh ở cùng hai cụ, chưa từng gặp lại Lục Phỉ.

Lục Phỉ ở nơi nào? Có lẽ hắn đã chết, chết ở góc nào đó, vừa cô độc lại bi thương, hoặc là không chết, đang tìm kiếm khắp nơi ngôi trường cấp ba xuất hiện ở trong mơ của hắn, lớp 10-5, hắn điên cuồng tin chắc, chỉ cần hắn đi vào phòng học, sẽ có thể nhìn thấy người yêu mình đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Điên một đời, còn tốt hơn tỉnh táo.

******

Hoàng Đan tỉnh lại vẫn đang nằm trên giường nhỏ ở bệnh viện, có điều người xử lý miệng vết thương cho cậu không phải anh Tam, mà là y tá, mi tâm cậu nhíu chặt, càng nhíu càng chặt.

Khi y tá ngẩng đầu thì kinh ngạc đầy mặt,“Tiên sinh, sao anh khóc?”

Hoàng Đan nhắm mắt, nước mắt làm ướt đôi gò má tái nhợt, bờ môi của cậu có đôi chút run run, giọng nói khàn khàn, mang theo khóc nức nở rõ ràng,“Tôi rất sợ đau.”

Y tá là thực tập sinh, cô nhìn thanh niên khóc đau khổ như vậy, trong lòng vô cùng tự trách, vội vàng một bên xin lỗi một bên thả nhẹ động tác băng bó.

Hoàng Đan an ủi nói,“Không liên quan đến cô, cô làm rất tốt, là vấn đề của tôi thôi.”

Từ nhỏ ý tá rất ít khi rơi nước mắt, vị tiên sinh cực kỳ xinh đẹp này không có bất cứ một câu oán hận trách móc, còn chấp nhận cô, chỉ là một câu đơn giản, đã khiến cho mũi cô chua chua, cô hít sâu, chuyên tâm tiếp tục băng bó.

“Được rồi.”

Y tá lộ ra nụ cười thân thiện,“Tiên sinh, miệng vết thương tạm thời không thể dính nước, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng ăn đồ ăn cay, cố gắng đừng dùng sức chân này, chúc anh sớm ngày bình phục.”

Tay Hoàng Đan chống giường ngồi dậy,“Cám ơn.”

Y tá nhắc nhở Hoàng Đan đi chích ngừa uốn váng, sau đó đi thanh toán tiền lấy thuốc, chỉ rõ phương hướng cụ thể cho cậu.

Tầm hai giờ rưỡi, Hoàng Đan lê cái chân bị thương kia ra khỏi bệnh viện, chỉ qua đường như vậy thôi đã khiến cậu đau đến toát mồ hôi lạnh, cậu định lái xe về nhà nghỉ ngơi, không đi tham gia họp lớp, không tâm trạng, cũng không có sức.

Chỉ một buổi tối và nửa buổi sáng, làm không được bao nhiêu chuyện, Hoàng Đan lại qua hết mấy kiếp.

Mỗi lần làm xong nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực, Hoàng Đan đều sẽ suy nghĩ, còn có thể gặp lại hay không? Cậu cũng không biết.

Nhưng đồng thời cũng không có cách nào áp chế đi sự chờ mong.

Lỡ như có thể tiếp tục phát triển về sau thì sao? Ai cũng không nói chính xác được.

Xe Hoàng Đan còn dừng ở bên kia siêu thị, cậu đứng ở bệnh viện chờ xe taxi, có chút phiền lòng nôn nóng.

Không bao lâu, một chiếc taxi chạy đến đây, một bóng người đột nhiên xông ra trước mặt Hoàng Đan, một chút cũng không ngừng mở cửa ngồi vào xe.

Hoàng Đan hờ hững quét mắt, không có phản ứng gì khác.

Dưới bầu trời có cơn mưa phùn, lôi cuốn theo những hạt tuyết rất nhỏ, đã có manh mối của trận tuyết đầu tiên của năm nay, rất nhanh sẽ đến chào hỏi mọi người.

Hoàng Đan cài nút áo khoác lớn, một tay xách túi đựng thuốc, một tay cắm ở trong túi, vẻ mặt còn lạnh hơn cả cơn mưa mùa đông.

Có cơn gió thổi qua, Hoàng Đan có chút khó chịu nheo mắt lại.

Lại có xe taxi đến, lần này không ai chen ngang, Hoàng Đan ngồi vào sau, cậu đọc địa chỉ thì hắt xì một cái.

Tài xế là người nói nhiều, sau khi lái xe ra khỏi bệnh viện thì bắt đầu tìm đề tài trò chuyện.

“Chàng trai cậu ở đâu? Nhìn sắc mặt cậu không tốt, bị bệnh sao? Aiiii! Mở cửa cửa sổ làm gì, tôi đang bật máy sưởi đó.”

Chóp mũi Hoàng Đan có mùi nhựa, xen lẫn mùi ghế da, trong đó còn có mùi khói, cậu nói muốn hít thở không khí một chút.

Tài xế cho rằng Hoàng Đan say xe, sợ cậu sẽ nôn ở trong xe, nên chiều theo cậu,“Dự báo thời tiết không chính xác, buổi sáng vẫn còn mặt trời, buổi chiều đã thay đổi, đi ra ngoài vẫn nên mặc thêm mấy cái áo thì hơn.”

Hoàng Đan không có lòng dạ nào trò chuyện, nói hai câu cho có lệ thì ngậm miệng không nói nữa.

Khi đợi đèn xanh đèn đỏ, tài xế một bên nghe kênh radio một bên nói không ngừng, nói cái gì đầu năm nay có những người không chịu lái xe đàng hoàng, đi đường cũng không biết nhìn đường, đi ra ngoài, đầu vắt ở trên lưng quần.

“Chàng trai, cậu có sao không? Đóng cửa sổ lại đi, hơi ấm trong xe tôi bay ra ngoài hết rồi.”

Hoàng Đan kéo một nửa cửa sổ lên, không gian bên trong chật chội, mùi nháy mắt biến thành vẩn đục.

Phải đi qua con đường gặp tai nạn giao thông, tài xế không thể không đi đường vòng, trước tiên báo với Hoàng Đan một tiếng, để không bị hiểu lầm là ông ta cố ý đi đường vòng.

Hoàng Đan thuận miệng hỏi,“Tai nạn giao thông nghiêm trọng không?”

Tài xế chuyển tay lái,“Rất nghiêm trọng, nghe tin tức nói là năm sáu chiếc xe tông vào đuôi xe, ở ngay phía dưới cầu vượt.”

Hoàng Đan,“À.”

Cậu không hỏi thêm nữa, cũng không có cách nào khác ngăn cản tài xế đằng trước nói cả.

“May mà không có ai chết, đều là bị bể đầu, tay chân bị thương ngoài da linh tinh thôi.”

Tài xế chậc lưỡi,“Khi lái xe, không thể nghe gọi điện thoại, không thể để buồn ngủ, không thể nói chuyện phiếm với khách, phải tập trung sự chú ý, nếu không……”

Hoàng Đan lên tiếng ngắt lời,“Chú, chú vẫn đang nói đó.”

Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của tài xế nhất thời xấu hổ, ông ta khụ hai tiếng, im lặng.

Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt cực nhanh ngoài cửa sổ xe, vốn rất mơ hồ, bị nước mưa cuốn qua, như đang phân tách thành rất nhiều điểm nhỏ, không nhìn thấy rõ được cái gì cả.

Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, giọng tài xế vang lên,“Chàng trai, đến rồi.”

Hoàng Đan hỏi bao nhiêu tiền.

Tài xế nói là bốn mươi sáu,“Trời đang có tuyết.”

Hoàng Đan kéo ống tay áo lớn ra xem đồng hồ, họp lớp ba giờ bắt đầu, hiện tại đã là ba giờ mười, cậu lấy tờ một trăm từ ví da ra cho tài xế.

“Toàn bộ sao? Không có tiền lẻ hả?Cậu đợi một lát.”

Tài xế tìm kiếm một trận, mới gom đủ tiền lẻ đưa qua,“Đi thong thả nha.”

Hoàng Đan xuống xe thì đã cắm đầu vào giữa trận tuyết.

Tuy rằng là bông tuyết nhỏ, nhưng khi chạm vào mặt, cái loại rét lạnh này vẫn khiến cho da đầu căng lên.

Hoàng Đan cúi đầu tránh một đám người đi đường, nhịn đau đi đến chỗ đậu xe, cậu đi nhanh, cảm giác miệng vết thương chảy máu, càng ngày càng đau.

Ngồi vào trong xe, Hoàng Đan thở ra một hơi, cậu cầm khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán, trên mặt, trong cổ, cảm thấy trạng thái của mình chỗ nào cũng khó chịu.

Không biết sao thế này, khi Hoàng Đan chuẩn bị lái xe trở về đường cũ, cậu lại chần chờ đến kỳ lạ, nếu đã từ trong nhà đi ra, đã lãng phí thời gian một buổi chiều nhiều như vậy, trở về cũng không làm được cái gì, không bằng vẫn theo hẹn thì hơn?

Muốn đi sao?

Đầu Hoàng Đan ngửa ra sau dựa vào lưng ghế dựa, chầm chậm xoa trán, không muốn đi, ngày hôm qua sau khi tan tầm nhận cuộc điện thoại, người bạn học cũ duy nhất còn liên lạc gọi điện thoại nói nhân buổi họp lớp này sẽ cầu hôn với bạn gái, hi vọng cậu có thể đến, cậu đồng ý.

Đi vào cư xá không bao lâu thì không hiểu tại sao lại xuyên việt, sau khi kết thúc trở về lại nhận được điện thoại nhắc nhở của bạn học cũ, gọi cậu nhớ đừng quên đến buổi họp lớp, đối phương thoạt nhìn rất để ý đến sự có mặt của cậu.

Người bạn cũ duy nhất còn liên lạc muốn cầu hôn, hi vọng có thể có được sự chúc phúc của cậu sao, Hoàng Đan đặt tay lên trên tay lái, không chút để ý gõ mấy cái, cậu đang suy nghĩ thì di động vang lên, là người trong cuộc gọi đến.

Trong đầu bên kia rất ồn ào, giọng nói Khương Long kẹp bên trong, cất cao lên rất nhiều,“Hoàng Đan, cậu đến đâu rồi? Tới khách sạn chưa? Nơi ăn tối tạm thời đổi lại, chúng tôi vừa mới chuyển đến chỗ khác rồi.’’

Hoàng Đan hỏi,“Đổi lại?”

Khương Long nói đổi lại đến bên cạnh trường học,“Phòng phía đông của khách sạn Nhất Kiến Chung Tình đó, cậu nhớ kỹ nha, chúng tôi định đến trước trường học tản bộ, vừa lúc lại có tuyết rơi, có thể chụp ảnh cảnh tuyết, xong thì đi đến lớp 10-5, hiện tại không phải đang cho nghỉ đông sao, phòng học không có ai cả, đến lúc đó thầy chủ nhiệm cũng sẽ xuất hiện.”

Giọng điệu cậu ta nhẹ nhàng,“Nhớ năm đó thầy chủ nhiệm xuất hiện ở cửa sổ chính là ác mộng ba năm trung học của tôi á, aiiii Hoàng Đan, tôi còn nhớ rõ khi cậu trở thành thủ khoa của mấy môn khoa học tự nhiên, bộ dạng ông ấy mừng đến rơi nước mắt, giống như con trai mình là thủ khoa của mấy môn khoa học tự nhiên vậy, ông ấy biết cậu đến, rất vui vẻ, còn nói phải hỏi thăm tình hình gần đây của cậu nữa.”

Thầy chủ nhiệm? Hoàng Đan không nhớ ra, một chút cũng nhớ không ra, cậu nói,“Chuyện cầu hôn chuẩn bị xong chưa?”

Khương Long cười trong điện thoại,“Đó là đương nhiên rồi, mấy tháng trước đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gây bất ngờ cho gia đình tôi thôi, nhất định phải tới nha, tôi đã nói với mọi người rồi đó, cậu dám không đến thử xem!”

Hoàng Đan nằm vào trên mặt tay lái,“Mọi người đều đi sao?”

Khương Long nói đúng rồi, phá lệ hẹn hết toàn bộ bốn mươi lăm người trong lớp, cậu ta còn nói có một người chưa tới,“Không phải tôi nói chứ, Hoàng Đan, bộ hai người các cậu hẹn trước sao?”

Hoàng Đan sửng sốt,“Chúng tôi?”

Khương Long tức giận nói,“Đúng vậy, chẳng phải chỉ còn mình cậu và Trần Việt thôi sao?”

Hoàng Đan đối với cái tên này rất xa lạ,“Trần Việt là ai?”

Khương Long im lặng nửa ngày mới ồn ào,“Dkm, có phải cậu không vậy hả, ngay cả cậu ta mà cậu cũng không nhớ? Năm đó cậu ta là cầm đầu có tiếng của nhóm côn đồ, ngồi ở hàng cuối lớp, gác chân lên ghế hút thuốc như ông lớn đó.”

Hoàng Đan nhíu mi tâm, cầm đầu côn đồ, là người kia sao? Cậu chỉ tùy ý nghĩ nghĩ, không coi trọng,“Không ấn tượng.”

Khương Long than thở,“Bình thường, đó là bình thường thôi, cậu cũng không nhận ra toàn bộ người trong lớp đâu.”

Cậu ta lại vênh vang lên,“Haha, mấy năm nay chỉ còn mình tôi có thể liên lạc với cậu, mọi người đều hỏi tôi làm thế nào được như vậy, tôi nói tôi là anh em tốt của cậu, cho nên nhất định cậu phải đến, nếu không anh em như tôi không xuống đài được đâu, rất xấu hổ đó nha.”

Hoàng Đan nói,“Để tôi xem hướng dẫn một chút.”

Khương Long mắt trợn trắng,“Đi đến trường học cũ của mình mà còn phải xem hướng dẫn, chỉ có thể là mình cậu thôi, tuyết rơi cậu lái xe chậm một chút, tuy rằng hi vọng cậu đến nhanh, nhưng mà an toàn là trên hết, tôi không tranh thủ từng phút từng giây đâu, tôi không có cách thức liên hệ với Trần Việt, đợi một hồi hỏi người khác một chút xem có hay không, cứ như vậy đi, tôi cúp trước, gặp mặt nói chuyện.”

Hoàng Đan lấy tai nghe xuống, cậu ấn ấn huyệt thái dương, thôi vậy, vẫn nên đi thôi, sớm trở về là được rồi.

Trên đường đến trường học, Hoàng Đan lại nhận điện thoại Khương Long, cậu đậu xe ven đường nhận điện thoại,“Sao thế?”

Khương Long nói có đã người liên hệ Trần Việt, đối phương xảy ra tai nạn giao thông,“Nói là đầu bị rách vết thương nhỏ, vận may thằng nhóc đó tốt đến bất ngờ, hiện tại cũng lăn lộn ra thành quả, chẳng những mở công ty làm ông chủ ở nước ngoài, lại còn là người đàn ông vàng đang độc thân, hai ba người phụ nữ đang bàn luận về cậu ta, hình như lần này cậu ta về nước là vì thu mua dự án nào đó, lại nghe nói là vì người trong lòng, đủ loại cách nói, đến khi trò chuyện được thì hỏi kỹ thêm chút, rất nhiều người đang chờ làm thân lắm.”

Hoàng Đan không tập trung,“Thôi không nói nữa.”

Khương Long nói được, trước khi cúp điện thoại cậu ta kêu một tiếng,“Hoàng Đan, Trần Việt đến, còn thiếu mình cậu thôi.”

Hoàng Đan ấn tắt trò chuyện, một giây sau di động vang lên, là Tống Mẫn gọi, hắn có chút bất ngờ, dừng một chút mới nhận,“Alo”

Tống Mẫn hỏi,“Đến rồi sao?”

Hoàng Đan nói đã thay đổi địa điểm họp lớp,“Con còn ở trên đường.”

Tống Mẫn nói mấy ngày tới đều có tuyết, buổi tối tuyết rơi lớn đừng trở về, lái xe sẽ không an toàn,“Thiếu gia, hay là đừng đi nữa, về sau có cơ hội thì nói sau đi, bạn học của cậu sẽ hiểu thôi.”

Hoàng Đan nói cậu đã đồng ý bạn học rồi, không thể thất hẹn được,“Con sẽ chú ý, nếu thật không được con sẽ ở khách sạn một đêm.”

Bên đầu kia điện thoại không có âm thanh, Hoàng Đan xem xem màn hình di động, vẫn còn đang hiển thị trò chuyện, mày cậu động động, đợi hai ba phút đợi được một tiếng trả lời,“Được rồi.”

Theo sau giọng nói không nghe được nửa điểm lên xuống nào, là một chuỗi tiếng bíp bíp.

Sau tầm hai mươi phút sau, xe Hoàng Đan xuất hiện ở cổng trường học cũ, cậu mở cửa sổ xe xuống, toàn bộ gió lạnh bọc hoa tuyết nhào vào bên trong xe, rồi lại bị cửa sổ xe tàn nhẫn ngăn cản bên ngoài.

Hoàng Đan lái xe đi vào, theo cần gạt nước đong đưa, trong tầm nhìn cậu xuất hiện một hàng cây long não rõ ràng lại mơ hồ, mơ hồ lại rõ ràng, lại đi tiếp vào bên trong, có chiếc xe dừng ở dưới gốc cây, bên đường, đông một chiếc tây một chiếc, phân tán mà lại tùy hứng.

Đậu xe xong, chân phải Hoàng Đan bước ra trước, sau đó chậm rãi đặt chân trái bị thương xuống, cậu chống cửa xe đi ra, trở tay đóng cửa xe lại, trên mặt đất trước mặt cậu đã phủ một lớp tuyết mỏng, phía trên vẫn còn mấy vết giày bị che phủ, nhắc nhở trước đó không lâu có bao nhiêu người đã bước qua nơi này.

Hoàng Đan hít một hơi, cậu đứng ở trong tuyết một hồi lâu mới tìm được lớp 10-5 ở dãy nào, nhưng lại không nhớ nỗi ở tầng thứ hai, hay là tầng thứ ba.

Vào hành lang, Hoàng Đan cầm di động gọi cho điện thoại Khương Long, hỏi lớp học ở tầng mấy.

Khương Long ở đầu bên kia khoa trương tru lên,“Tầng bốn đó tổ tông ơi.”

Hoàng Đan ngẩn người,“À, biết rồi.”

Tầng bốn? Sao không có một chút ấn tượng nào hết vậy? Hoàng Đan bóp trán, chuyện và người cậu không thèm để ý thật sự quá nhiều, không để lại dấu vết gì ở trong cuộc đời của cậu, nên rất tự nhiên không nhớ ra được.

Hoàng Đan leo lên từng tầng một, khi đến tầng bốn đã ra một thân mồ hôi, cậu nghe được âm thanh lộn xộn, có người đang nói chuyện, có người đang cười vang, có người đang học thuộc bài, kỳ quái là, mấy âm thanh đó đều rất trẻ tuổi.

Có tiếng ca từ phòng học đầu hành lang bay ra, chui vào trong lỗ tai Hoàng Đan, âm sắc như vậy, xen lẫn một chút âm thanh kẽo kẹt của bàn ghế, cậu không biết đang ca cái gì, lại mơ hồ nghe ra được lời ca.

Em đã khóc nói với anh rằng

Cổ tích chỉ toàn là lừa dối

Anh không thể trở hoàng tử của em được.*

*bài Đồng Thoại của ca sĩ Quang Lương

Ý thức được cái gì, thân thể Hoàng Đan chợt đông cứng tại chỗ, cậu xoay người một sải bước đến hành lang nhìn xuống xem, nhiệt nóng đập vào mặt, trên bầu trời không có một mảnh hoa tuyết, chỗ đậu xe thành nơi đặt thùng rác, còn có ba bốn hàng xe đạp khác nhau được xếp ngay ngắn.

Dưới lầu cũng không phải im ắng, có lẻ tẻ rải rác mấy học sinh đi lại, như là đi ra từ chỗ vô căn cứ, cùng mặc đồ rằn ri và mang giày thể thao màu vàng.

Hoàng Đan xem xem bản thân, trên người cậu cũng mặc đồ rằn ri, mùi mồ hôi chui ra từ trong lỗ mũi, chân thật đến huyệt thái dương cậu căng ra.

Lại xuyên việt rồi.

Tất cả vẫn chưa kết thúc.

Tay buông xuống của Hoàng Đan hơi run, dần dần run dữ dội, cậu nâng một tay lên trên miệng cắn một cái, rất đau.

“Anh Tam? Anh ở đâu?”

Không có trả lời.

Hoàng Đan lại gọi Lục tiên sinh, cũng không có trả lời, cậu mím môi,“Hệ thống tiên sinh?”

Vẫn không có câu trả lời nào.

Mi tâm Hoàng Đan cau lại, sao lại thế này? Chính xác là cậu đã xuyên việt, tại sao không nhân viên hệ thống đến tiếp đãi cậu? Vẫn chưa đến lúc, hay là có nguyên nhân khác?

“Anh nguyện biến thành thiên sứ trong truyện cổ tích em yêu, giang rộng đôi tay, hóa thành đôi cánh chở che cho em……”

Tiếng ca cao vút khiến Hoàng Đan không có cách nào khác tự hỏi tiếp, cậu đi từng bước đi về phía trước, phát hiện chân trái bản thân mình vẫn cử động tự nhiên, không bị đau, toàn thân đều có sức sống mà tuổi này nên có.

Sau khi Hoàng Đan đứng ở cửa lớp 10-5, cậu nghiêng đầu nhìn bên trong, thấy được những khuôn mặt tuổi trẻ phơi phới, tất cả nam sinh nữ sinh đều mặc đồ rằn ri, xương cốt rả rời nằm ngả trái ngả phải ở trên ghế.

Bên trái cửa sau để một cái bàn học, có một nam sinh đặt hai cái chân lên trên bàn, hai tay hắn lười biếng khoanh trước ngực, người ngửa ra sau dựa lưng vào ghế, trên mặt che một cuốn tạp chí [ Hội kể chuyện ] rách nát, khóe miệng lưu manh giương lên, khi ca hát cảm thấy bản thân mình ca rất hay.

Đôi cánh dài của thanh xuân, đã bay xa, lại bay trở về, dọc theo quỹ đạo vốn có bay đến trước mắt Hoàng Đan.

Hoàng Đan đã về tới mùa hè của năm ấy, đến ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự, khi mà cuộc sống ba năm trung học của cậu vừa mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.