Tôi Có Một Bí Mật

Chương 37: Chương 37: Hắc hắc hắc






Khi Hoàng Đan trở về trấn,xung quanh phố lớn ngõ nhỏ đều có tiếng nói ồn ào, tiếng rao hàng liên tiếp,so với lúc rời khỏi đây cũng không khác nhau lắm,trong không khí lại tràn ngập một bầu không khí không thoải mái.

Một tờ tiền giấy bay tới, Hoàng Đan giơ tay bắt lấy,cậu ngẩng đầu nhìn lại,ở khúc rẽ phố Tây có một đội ngũ đang đưa tang.

Không phải tộc trưởng mà là hộ nhà trong trấn.

Hoàng Đan nghe được bàn tán bên đường mới biết được có chuyện gì.

Vốn là trong nhà đó có một cô con gái mới vừa trưởng thành người bị nổi nhiều vết đỏ đau và ngứa, bốc thuốc uống cũng không hết nên tìm đến một người gọi là thầy Âm Dương, nghe nói có thể cùng Đại La thần tiên ở trên trời nói vài lời, cũng có thể nối liền với Diêm vương gia ở Địa Phủ, rất lợi hại.

Thầy âm dương đốt mấy tờ bùa, nói cô gái bị tà linh nhập thể, trong nhà lập tức sẽ có tai họa sắp xảy ra.

Người trong nhà cô gái hoảng hồn, cầu xin hỏi thầy âm dương cách phá giải.

Thầy âm dương nói chỉ cần tách rời tay chân thì có thể hóa giải.

Người trong nhà vì tránh khỏi tai nạn, liền cưỡng ép chặt tay chân cô gái xuống.

Cô gái vì mất máu quá nhiều, bất hạnh bỏ mạng.

Xảy ra bi kịch như vậy, mọi người bàn tán chỉ cảm thấy là số mệnh của cô gái không tốt, tuổi còn trẻ đã chết, không hề cho rằng thầy âm dương đó nói hưu nói vượn, cũng không cảm thấy được cái sai người của nhà cô gái khi tin lời thầy âm dương đó.

Đây mới là đáng sợ nhất.

Rõ ràng là sai, hơn nữa còn không hợp với lẽ thường, nhưng đối mọi người mà nói nó lại đúng!

Hoàng Đan bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, lúc trước Diệp Lam bờ sông Giun nói, thôn trấn này giống như trước đây, cổ hủ, vô tri, ngu muội, phong kiến, ngoan cố,cô còn nói, không khí nơi này rất áp lực,thật không muốn trở về đây chút nào cả.

Lần gặp mặt cuối cùng đó,một mình Diệp Lam từ trên thuyền chạy xuống,nói với Hoàng Đan thôn trấn này mà một ngôi mộ lớn,kêu cậu đừng quay trở lại.

Người bình thường đối với nơi mình sinh ra đều có tình cảm lá rụng về cội, cho dù là ở bên ngoài cũng sẽ tự nhiên nhớ tới đủ chuyện khi còn bé của mình, Diệp Lam thì không có, cô có một loại cảm xúc mâu thuẫn từ trong xương cốt đã sinh ra một loại chán ghét rất mãnh liệt.

Chỉ có một khả năng,Diệp Lam biết lúc trước bên trong thôn trấn này đã từng xảy ra chuyện gì.

Sự kiện kia khắc sâu đến mức khiến Diệp Lam bài xích luôn cả cha ruột của mình.

Suy nghĩ Hoàng Đan bị tiếng kèn đưa tang kéo trở về.

Trên trấn có tập tục, nhìn thấy đội ngũ đưa tang, mặc kệ anh có việc gấp thì cũng phải nhường đường, bằng không sẽ bị quỷ khí quấn thân, nhẹ thì tổn hại dương khí sinh bệnh, nặng thì tuổi thọ sẽ bị tổn hại.

Có người hô tiếng, người đi đường nhao nhao lui ra.

Đứa bé chạy chậm được người phụ nữ ôm lên, sợ nếu chậm một bước đứa bé sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Đường ngã tư trống trãi,trời vừa tối đã bao trùm lên trên gia đình người chết,họ vừa gào khóc vừa vung tiền giấy lên trời.

Mắt Hoàng Đan nhìn quan tài trên xe bò, lại nhìn một đôi vợ chồng trung niên phía trước, bọn họ đều có dáng vẻ tiều tụy, nước mắt đầy mặt, khóc kêu trời gọi đất,từng tiếng một tiếng kêu lên:“Con gái đáng thương của tôi– –”

Nhưng nếu trở lại một lần nữa, bọn họ vẫn sẽ làm như vậy.

Hoàng Đan nhớ tới lão bà bà từng nói cậu, người không vì mình trời chu đất diệt, những lời này đặt ở bên trong tình cảnh này giống như một lời tiên tri vậy.

Đưa tang đội ngũ đi ra đường Đông, tiếng huyên náo khôi phục như bình thường.

Mọi người nhìn thấy Hoàng Đan thì khe khẽ nói nhỏ, thế nhưng cũng không ai tiến lên đến trước mặt cậu nói gì cả.

Người trong gia đình giàu có tranh đấu gay gắt đến ngươi chết ta sống, cũng không liên quan gì đến đến người và việc của dân chúng nghèo khổ như bọn họ.

Cho dù có gia đình giàu có nào trong một đêm bị tàn sát đẫm máu cả nhà thì mọi người nhiều lắm chỉ là thổn thức đôi chút thôi.

Lưu Sở kéo dây cương lại:“Đại thiếu gia, không lập tức về nhà, em còn ở đây phát ngốc cái gì?”

Hoàng Đan nói:“Anh nghe tiếng bàn tán bên đường không?”

Lưu Sở:“Ừ.”

Hoàng Đan quay đầu, muốn nói cái gì lại không có nói ra khỏi miệng, ý nghĩa cũng không lớn.

Lưu Sở đoán được suy nghĩ thanh niên:“Đi thôi,em chỉ có thể quản được chuyện của em, quản không được chuyện của người khác đâu.”

Hoàng Đan than nhẹ:“Đúng là vậy.”

Đột nhiên Tứ Mao từ phía sau chạy lại đây, mặt đầy khiếp sợ, đầu lưỡi cũng líu lại:“Lão…lão đại,em em em hình như vừa rồi nhìn thấy bà chủ Đới!”

Lưu Sở nhíu mày:“Ở nơi nào?”

Tứ Mao nhìn xung quanh xem xét, nói không biết, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Lưu Sở nhìn quét xung quanh đám người đang rộn ràng nhốn nháo, tất cả đều là đầu người:“Nhìn hoa mắt rồi.”

Tứ Mao gãi gãi cái gáy:“Chắc vậy quá.”

Hoàng Đan không cho rằng cậu ta nhìn hoa mắt, dáng người bà chủ Đới xinh đẹp,trên trấn không thể tìm ra được người thứ hai, tương tự cũng không có.

Tầm mắt cậu nhìn các cửa hàng, quầy hàng, người đi đường có mấy người đi qua rồi lại đi về, theo lý thuyết,gió tà trên trấn này rất lớn,chuyện lớn như hạt mè cũng bị quét đến trong các ngõ nhỏ,thổi vào trong tai mọi người, dính vào bọt nước miếng của mỗi người.Cho nên nếu bà chủ Đới thật sự đang ở trên trấn,thì với độ nổi tiếng của cô ta, không có khả năng không dẫn đến chú ý.

Hoàng Đan nhíu mi, hỏi hệ thống tiên sinh.

Hệ thống trả lời câu như bình thường, nói không có quyền hạn, không thể trả lời.

Hoàng Đan đã biết đó là quy tắc.

Phàm có liên hệ hoặc liên quan đến nhiệm vụ, hệ thống tiên sinh không có quyền hạn, vậy nên,bà chủ Đới nhất định có liên quan đến chuyện gì đó.

Cửa lớn Tống phủ đóng chặt, bộ khoái đến đập cửa thì có hạ nhân từ bên trong hỏi là vị nào.

Hoàng Đan nói:“Là tôi.”

Cửa két một tiếng mở ra, một hạ nhân một mực cung kính chào, một người khác chạy đi thông báo cho quản gia.

Quản gia nghe tin vội vàng chạy tới, vẻ kích động trên mặt phủ đầy nếp nhăn,vì vui mà khóc:“Đại thiếu gia, cuối cùng cậu trở về rồi.”

Ông ta nhìn về phía Lưu Sở,“Lưu bộ đầu, cám ơn ông hộ tống đại thiếu gia trở về.”

Lưu Sở ngẩng đầu:“Khách khí.”

Hoàng Đan và Lưu Sở chào hỏi,sau khi trao đổi ánh mắt cực nhanh thì một mình hướng vào trong phủ đi:“Chuyện trong nhà tôi đã nghe nói một ít,bệnh tình bà nội như thế nào rồi?”

Quản gia lau mắt, thở dài một hơi:“Đại phu nói tình hình rất không lạc quan.”

Hoàng Đan hỏi:“Mời đại phu Tây Dương chưa?”

Quản gia nói mời:“Ý của đại phu Tây Dương cũng không khác nhau lắm, nói tim lão phu nhân có vấn đề nhưng đã bỏ qua thời gian làm phẫu thuật, còn có vài từ,tôi nghe cũng không hiểu.”

Hoàng Đan nói:“Sao lão sư lại bị đánh trọng thương như vậy?”

Quản gia hai năm rõ mười nói cho Hoàng Đan, nói là tộc trưởng mang theo giáo đầu trong phủ đến, nói ra mười mấy điều tội danh của lão phu nhân, nói bà ấy lấy việc công làm việc tư, tổn hại đến ích lợi Tống gia sau đó muốn đem lão phu nhân đi giam giữ lại, dựa theo tộc quy đánh một trăm đại bản,nhốt lại một tháng.

Triệu lão sư đi ra khuyên can, bị một giáo viên đẩy ngã đụng trúng đầu,trên người còn bị đánh vài gậy.

Bước chân Hoàng Đan hơi ngừng, lão bà bà lớn tuổi như vậy, đừng nói một trăm đại bản,chỉ mười bản tử thôi cũng không chống đỡ được rồi, tộc trưởng nhất định là muốn mạng của lão bà bà.

Cậu nhớ trước khi rời trấn, lão bà bà nói vị trí tộc trưởng là của cậu,còn nói sẽ vì cậu mà dọn dẹp hết chướng ngại.

Thân thể xương cốt của lão bà bà không thế nào tốt được, lần trước bởi vì tộc trưởng mang theo bà cốt đến đây gây chuyện cưỡng ép muốn đem cháu trai đi,bà tức giận đến hôn mê bất tỉnh, sau đó thân thể xương cốt ngày càng kém đi.

Nói đến cùng, lão bà bà muốn trước khi nhắm mắt,muốn tận lực vì cháu trai làm một chuyện cuối cùng.

Đoán chừng tộc trưởng từ nơi khác biết lão bà bà đang ngầm đối phó mình,muốn đá ông ta ra khỏi vị trí đó nên ông ta quyết định liều chết một lần.

Kết quả cuối cùng lại chết vì bệnh.

Hoàng Đan cất bước vào trong,bên trong phòng lan tỏa mùi vị của thuốc xông thẳng vào mũi cậu.

Một ngọn đèn đang chiếu sáng trong phòng, đó là lễ vật nguyên chủ mang từ nước ngoài về tặng cho lão bà bà.

Rèm che khép một bên phía sau,người già nằm bên trong trán có nếp nhăn bị sưng lên, da trên mặt cùng mắt túi đều ỉu xìu buông xuống,bà mặc một thân áo bào màu đen chất liệu thượng đẳng nhưng lại bị bao phủ bởi hơi thở của cái chết, cũng không biết hiện tại là đang ngủ hay là đang tỉnh.

Hoàng Đan nhẹ bước đi qua, cúi đầu gọi:“Bà nội.”

Tống Nguyên thị chậm rãi mở mắt, hơi thở ra đều lạnh,“A Vọng, là cháu sao?”

Hoàng Đan nói:“Là cháu, cháu đã trở về.”

Tống Nguyên thị chậm rãi nâng tay khô héo lên, cánh tay không ngừng run rẩy.

Hoàng Đan cầm tay người già.

Tống Nguyên thị hơi thở suy yếu:“Cháu lại đây một chút.”

Hoàng Đan đến gần trước mặt người già, nghe được người già nói bên tai mình mấy câu, là tên của vài người, có bàng chi Tống gia, cũng có thân hào nông thôn trên trấn,còn có người làm ăn ở đất bên ngoài, đều là thân tín đáng tín nhiệm, có thể đến giúp cậu.

“Bà nội,bà sẽ không có việc gì đâu.”

Tống Nguyên thị không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Không phải là dưới tình huống ngoài ý muốn phải bỏ mình,người đến thời điểm sắp chết đều sẽ có cảm giác biết bản thân mình còn có thể đi được đến đầu đường hay cuối đường.

Hoàng Đan cũng nhận ra mình vô lực an ủi cứng nhắc,cậu mím môi:“Bà nội,trên trấn có phải có một Điền gia hay không?”

Hai mắt Tống Nguyên thị đột nhiên dữ dội một cái,tay nắm chặt tay của cháu trai,hơi thở lạnh loạn lên.

Hoàng Đan nói:“Mấy ngày trước, Diệp Lam vào trong tù gặp dì hai của cô ấy,cháu nghe hai người nhắc đến Điền gia.”

“Bà nội,lúc trước cháu từng nói với bà,Diệp Lam vẫn đang tìm một người,bà hai nói người cô ấy đang tìm là người của Điền gia,sau đó cháu nhìn thấy Diệp Lam khóc, giống như Điền gia đã xảy ra chuyện gì không tốt, người kia cũng đã chết.”

Cậu chau mày:“Nhưng trên trấn có Điền gia sao?Cháu một chút cũng không nhớ ra được?”

Tống Nguyên thị nhắm mắt lại, không nói một lời.

Hoàng Đan lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tống Nguyên thị không mở mắt:“Bà nội mệt rồi.”

Hoàng Đan nói:“Vậy bà nghỉ ngơi đi.”

Cậu xoay người,khi cất bước được hai bước thì nghe giọng nói già nua ở sau lưng:“A Vọng, đừng sợ, bà nội nói hết với Phật Tổ rồi,bà nội sẽ gánh vác hết tất cả mọi chuyện, sẽ không để chuyện đó rơi trên người của cháu đâu.”

Những lời này nghe vào bên trong lỗ tai Hoàng Đan, chính là nhân quả tuần hoàn,thiện ác đến cuối cùng cũng có báo ứng.

Nhìn phản ứng của lão bà bà giống như là đã tham dự qua vào chuyện bị trời trách phạt vậy.

Bà đem kết cục của bản thân mình định thành gieo gió gặt bão.

Có liên quan đến Điền gia sao?

Hoàng Đan đi hỏi quản gia:“Lúc trước trên trấn có phải có một Điền gia hay không?”

Mặt quản gia phủ đầy nếp nhăn run run, nói là có Điền gia:“Thiếu gia trải qua một cơn bệnh nên đã quên một chút chuyện.”

Hoàng Đan tìm trong ký ức nguyên chủ lúc nhỏ có bị bệnh đến mất trí nhớ thật,mà bệnh gì lại có thể mất ký ức chứ? Còn là về một Điền gia?Cậu truy vấn:“Điền gia sau này như thế nào……”

Quản gia đánh gãy,“Thiếu gia đã quên mất chuyện đó,hiện tại còn hao tâm tổn trí nhớ lại chuyện đó làm cái gì?”

Hoàng Đan không phản bác được.

Cậu tìm hạ nhân lớn tuổi trong phủ hỏi qua,đến quán trà kể chuyện để nghe ngóng, thậm chí là hỏi ăn xin bên đường thế nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.

Điền gia là cấm kỵ trong lòng mỗi một người trên trấn này,điều đó giống như nhất định không thể để cái tên đó xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ vậy.

Hoàng Đan hẹn Lưu Sở gặp ở bờ sông Giun,cậu ngồi xuống trên cỏ, nhìn nước sông như có đăm chiêu.

Lưu Sở sờ trên mặt thanh niên một chút“Vừa rồi nói với em,em có nghe thấy không?”

Hoàng Đan hoàn hồn:“Anh nói cái gì?”

Mặt Lưu Sở run rẩy:“Đây là làm sao, vừa thấy tôi em đã mất hồn mất vía?”

Hoàng Đan nói:“Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”

Lưu Sở nhướn mày:“Nghĩ gì?”

Hoàng Đan nói:“Chuyện Điền gia.”

Lưu Sở nắm cằm thanh niên, khiến cậu nhìn mình:“Tôi phát hiện em rất có hứng thú với Điền gia.”

Hoàng Đan nói:’’Tôi không nhớ rõ trên trấn từng có Điền gia,anh nói có đáng trách hay không?”

Lưu Sở vuốt ve cằm cậu vài cái, một bên khóe môi ngoắc ngoắc:“Không trách,em đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc.”

“……”

Hoàng Đan nói:“Tôi rất nghiêm túc.”

“Tôi cũng vậy nha.” Lưu Sở ghé sát vào, cọ cọ chóp mũi cậu:“Nghe tôi nói nè, con người lớn rồi, đầu óc cũng lớn nhưng không chứa được quá nhiều thứ,những thứ không quan trọng thì nhất định sẽ bị đào ra hết để dọn ra chổ trống sắp xếp những chuyện quan trọng còn lại.”

“Cho nên, mọi việc đều tùy duyên, đừng cố cưỡng cầu,nếu em đã không nhớ rõ được Điền gia thì mắc công cố gắn đi thăm dò làm gì?”

Hoàng Đan trầm mặc không nói.

Bờ sông không có người khác, Lưu Sở hôn đủ rồi thì vén vạt dưới áo sơmi của thanh niên lên bóp eo cậu.

Hoàng Đan đẩy tay thô ráp của người đan ông ra, bóp cậu có chút đau, cũng có chút ngứa:“Anh trở về đi,tôi muốn ở một mình suy nghĩ vài thứ.”

Lưu Sở nhướn mày:“Vừa tới chưa được một lúc,em đã đuổi tôi đi?”

Hoàng Đan nói:“Tôi muốn suy nghĩ một số chuyện ở đây.”

Lưu Sở oan ức:“Em nghĩ là chuyện của em,tôi cũng có làm phiền em đâu.”

Hoàng Đan nói:“Anh luôn sờ tôi.”

Lưu Sở đem cằm đặt trên vai thanh niên;“Sờ em thì sao, không cho tôi sờ à? Tôi không chỉ sờ mà còn cắn nữa nè”

Hắn nói xong thì cắn một cái trên lỗ tai thanh niên.

Hoàng Đan đau hốc mắt đỏ bừng, nước mắt đều rớt xuống:“Có đi hay không?Anh không đi, tôi đi.”

Lưu Sở co co khóe miệng, hắn khoa trương che ngực:“Đại thiếu gia,em nói như vậy làm tôi rất thương tâm đó.”

Hoàng Đan xem xem người đàn ông ngây thơ:“Được rồi,anh đợi đi.”

Lưu Sở lau nước mắt cho thanh niên sau đó nằm xuống đất gối đầu trên đùi cậu.

Hoàng Đan đẩy đẩy người đàn ông:“Có người đến sẽ nhìn thấy đó.”

Lưu Sở mi mắt nửa khép,lưu manh vô lại cười nói:”Nhìn thấy thì nhìn thấy,có vấn đề gì sao? Chúng ta là trong sạch mà.”

Nhờ phúc của người đàn ông này, Hoàng Đan đều không còn biết hai chữ trong sạch này nữa rồi.

Cậu chống tay cỏ rồi ngửa mặt lên trời xanh, đem manh mối và người tình nghi trước mắt sắp xếp lại một lần.

Ông chủ Trương chết do mọi người vô tri, ngu muội, điểm đáng ngờ trên người Triệu lão sư và lão bà bà đều do bà chủ Đới cung cấp,hiện tại sống chết và hành tung của cô ta vẫn còn là dấu chấm hỏi, thân phận cũng chưa xác định được.

Diệp Lam đã rời nơi này,bà hai Thái thì bị chém đầu cho nên trên người cha Diệp cũng không có điểm nào đáng ngờ.

Còn có ai mà cậu vẫn chưa nghĩ tới?

Thư sinh? Quyên nhi?

Trong đầu Hoàng Đan một đường loại bỏ, quay trở về trên người bà chủ Đới, lại vòng qua:“Hệ thống tiên sinh, có thể cho tôi biết tin tức của Điền gia hay không?”

Hệ thống:“Tại hạ giúp ngài xem xét qua, cần 750 tích phân.”

Hoàng Đan nói:“Đắt quá.”

Cậu hỏi:“Hệ thống tiên sinh,rất lâu tôi cũng không thấy gói tích phân to nào rơi xuống, có phải các người có sai lầm gì không?”

Hệ thống:“Số liệu của chúng tôi không sai lầm, Hoàng tiên sinh, là nhiệm vụ của ngài không có tiến triển.”

Hoàng Đan nói:“Cũng đúng.”

Hệ thống:“Đây là hóa đơn cá nhân của ngài,mời ngài kiểm tra nếu không có vấn đề gì thì ngài ký một chữ ở dưới,tại hạ sẽ vì ngài tiến hành thủ tục lưu trữ.”

Trước mặt Hoàng Đan xuất hiện một bảng thông báo gì đó, mặt trên dán một tờ giấy,cậu đơn giản thô sơ giản lược lướt lướt:“Tôi đã sử dụng một ngàn chín trăm chín mươi tám nhánh cúc hoa linh? Nhiều như vậy sao?”

Hệ thống,“Đúng vậy,cái này chỉ là một con số bé nhỏ không đáng kể,lãnh đạo tại hạ nói cho tại hạ biết,những ký chủ khác điều lấy trăm triệu làm đơn vị để tính.”

Hoàng Đan,“……”

Cậu ký chữ tốt lên:“Nhiệm vụ lần này là lần cuối cùng phải không?”

Hệ thống:“Hoàng tiên sinh, tại hạ chỉ là một thực tập sinh, không thể trả lời ngài vấn đề này.”

Thực tập sinh? Hoàng Đan ngẩn người,từ lúc quen biết tới nay, hệ thống tiên sinh lần đầu tiên nói chuyện công việc với cậu.

Bên trong văn phòng kinh doanh, thực tập sinh là những người luôn bán cháy hàng nhất,họ có nhiệt huyết của tuổi trẻ, có lòng hăng hái, có thể kéo dài cũng có thể mở rộng, uyển chuyển mà mạnh mẽ.

Dưới Hoàng Đan có hai thực tập sinh rất đáng yêu, hệ thống tiên sinh chắc cũng như vậy, tính cách rất tốt, làm hết sức vì cậu mà tranh thủ ích lợi, còn đưa cậu này nọ nữa:“Không có việc gì,tôi đi một bước tính một bước đi vậy.”

Có người đến.

Lưu Sở nháy mắt từ trên đùi Hoàng Đan ngồi dậy.

Hoàng Đan nói:“Chúng ta trong sạch,anh hoảng cái gì?”

Lưu Sở chững chạc đàng hoàng nói:“Chính xác là trong sạch,thế nhưng người khác không biết, chúng ta phải giải thích mọi chuyện nữa, phiền phức lắm.”

Hoàng Đan phủi cỏ trên tay hắn:“Là chột dạ thì có.”

Cậu liếc liếc người trung niên ở cách đó không xa đang nấu nước:“Chúng ta đã ngủ chung nhiều lần rồi, còn không biết xấu hổ mà nói trắng ra.”

Lưu Sở nhớ kỹ một lần lại một lần:“Tổng cộng là sáu lần,nào có rất nhiều lần.”

Hoàng Đan nói:“Tôi chỉ nói ngủ.”

Lưu Sở nháy mắt mấy cái:“Đúng vậy,tôi đang nói về chuyện hai con ngựa với em thôi.”

Hoàng Đan mím môi:“Tôi cuối cùng vẫn không nói lại anh.”

Lưu Sở ghé vào bên tai cậu cười:“Nhưng mà em có thể cưỡi trên người tôi, chỉ một người một ngựa thôi.”

Hoàng Đan nói:“Rất mệt.”

Lưu Sở:“……”

Không biết nhớ tới hình ảnh gì, hai gò má hắn đỏ lên,một mảng đỏ ửng từ bên tai lan tràn đến cổ.

Hoàng Đan xem xét liếc nhìn, lại xem xét liếc nhìn:“Trời còn chưa tối, anh đang nghĩ đến cái chuyện gì vậy?”

Lưu Sở không mặt mũi:“Còn không phải bởi vì em không cho tôi ăn no sao.”

Hoàng Đan kéo tay người đàn ông:“Chúng ta đây đi ăn cơm,tôi cho anh ăn đến no luôn.”

Lưu Sở chậm rì rì đứng lên, bàn tay bóp vài cái trên mông thanh niên:“Thiếu nha, sau khi qua trận này thì phải đền bù cho tôi đó.”

Bệnh tình Lão phu nhân nghiêm trọng, Lưu Sở không giữ Hoàng Đan ở lại lâu, cơm nước xong liền đuổi cậu về Tống phủ.

Người là sinh vật kỳ lạ, chuyện càng không biết được thì lại càng muốn biết.

Hoàng Đan về phủ đi lòng vòng,sau đó đi đến nhà bếp.

Người làm đang chà nồi ở cửa, thấy người tới thì vội vàng kêu các người làm khác cùng nhau xếp thành hai hàng:“Đại thiếu gia.”

Hoàng Đan tùy ý đi một chút.

Đầu bếp cúi đầu khom lưng:“Thiếu gia, ngài có cái gì phân phó sao?”

Hoàng Đan nhìn vài trái cây rau dưa đặt trên thớt, nồi nia xoong chảo rồi thuận miệng hỏi:“Làm cho tôi một chén tuyết lê đường phèn.”

Đầu bếp nói:“Thiếu gia đúng lúc thật, phòng bếp vừa làm một ít.”

Ông ta tự mình đi múc một chén đưa qua:“Cẩn thận coi chừng nóng.”

Hoàng Đan cầm môi múc lấy một chút nước tuyết lê, thổi thổi uống vào trong miệng,hương vị này giống với lúc Quyên Nhi đem cho cậu:“Nước tuyết lê này là ai làm?”

Đầu bếp chỉ một người mập mạp:“Là Đại Vương làm.”

Vương Mập lắc đầu:“Không phải,tôi mở nắp là đã thấy rồi.”

Đầu bếp lần lượt hỏi một lần,thì ra lúc đầu mọi người điều tưởng người này người kia nấu,kết quả vẫn cũng không biết là ai nấu.

Sắc mặt mọi người trong phòng bếp đều khẩn trương, thiếu gia uống nước tuyết lê đường phèn không rõ lai lịch, nếu là có mệnh hệ gì bọn họ làm sao gánh nổi đây.

Hoàng Đan gọi hạ nhân đi thăm dò cũng không tra ra được kết quả gì.

Đầu bếp nói khả năng là có hạ nhân nào đó muốn uống nước tuyết lê đường phèn nên lén lút vào phòng bếp tự nấu cho mình một bình, có chuyện cần làm nên quên đổ đi,hiện tại không dám bước ra thừa nhận vì dám lấy tuyết lê và đường phèn trong nhà bếp nên sợ bị trách phạt thôi.

Hoàng Đan đối với cách nói này bảo trì thái độ trung lập, không điều tra rõ,cậu cũng không xác định được là ai làm.

Quyên Nhi đã rời trấn.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Mí mắt Hoàng Đan nhếch lên,lỡ như không phải thì sao?Cậu dừng bước chân mạnh lại, Quyên Nhi nếu không rời đi thì chắc chắn có lý do nào đó để ở lại,còn có việc nhất định phải làm.

Lúc này, Diệp phủ phái người mời Hoàng Đan đến.

Hoàng Đan được dẫn đến đại sảnh, nhìn thấy Diệp lão gia ngồi ở trên ghế khí sắc rất không tốt,chắc là biết rõ con trai mất tích có liên quan đến con gái, cũng biết được con gái đã đi rồi, lời ra tiếng vào cũng không ngừng lại.

Bà hai Thái chết,con gái lại không quay về,toàn bộ chữ thê lương điều viết trên khuôn mặt của cha Diệp,ông buông xuống chén trà:“Hiền chất, đã trễ thế này còn gọi con tới là có chuyện muốn hỏi con, Lam Lam có nói con chuyển lời gì cho bác không?”

Hoàng Đan nói:“Không có.”

Cha Diệp nửa ngày không nhúc nhích.

Hoàng Đan nghĩ, Diệp lão gia nghe được những lời này trong lòng ông nhất định cảm thấy rất xấu,chỉ có thể nhìn con gái không nhớ gì đến tình cảm cha con,cũng không quan tâm đến vinh nhục hưng suy của Diệp gia mà không làm gì được.

“Bá phụ, Diệp Lam nói với con,cô ấy không thích thôn trấn này.”

Cha Diệp phụ lấy tay để trên thành ghế lên đỡ trán, ngón cái đeo một cái ban chỉ*bằng ngọc màu vàng nhạt tản ra một tia sáng bóng, phú quý mà lạnh buốt:“Nó còn nói cái gì?”

Cha Diệp phụ lấy tay để trên thành gh lên đỡ trán ngón cái đeo một cái ban chỉbằng ngọc màu vàng nhạt tản ra một tia sáng bóng phú quý mà lạnh buốtNó còn nói cái gì

*Nhẫn ban chỉ

Hoàng Đan nói:“Người trên trấn ngu muội, ngoan cố, phong kiến.”

Mặt cha Diệp cứng lên, một hồi lâu ông mới mở miệng:“Lam Lam nói không sai.”

Đại sảnh rơi vào im lặng cổ quái.

Diệp phụ dựa vào phía sau, một tay xoa trán:“Hiền chất à, trong mắt con,thôn trấn này là dạng gì?”

Hoàng Đan nói:“Ban đầu con đối với nơi này không có cảm giác gì.”

“Nhưng từ khi ông chủ Trương và cha ông ta bị đánh chết tươi,con thiếu chút nữa bị ném vào trong nồi nấu, theo con nghĩ,trấn này tuy phong cảnh rất đẹp,đồ ăn vặt ăn rất ngon còn lòng người trên trấn chỉ là ma quỷ.”

Cha Diệp thì thào:“Ma quỷ……”

Hoàng Đan nói:“Đúng vậy,sau khi con và Diệp Lam về nước,biết được bên trong thôn trấn xảy ra vài vụ án mạng, đều là lòng người gây chuyện.”

Sắc mặt cha Diệp quái dị,“Không phải do lòng người, hiền chất,đó là có yêu quái trên trấn.”

Hoàng Đan nói:“Bá phụ có gặp qua chưa?”

Cha Diệp lắc đầu.

Hoàng Đan nói:“Con chưa thấy qua yêu quái ăn thịt người,con chỉ thấy người ăn thịt người thôi.”

Cha Diệp nghe ra châm chọc trong lời thanh niên,ông khoát tay, không muốn tiếp tục đề tài này:“Hiền chất à, Lam Lam đem Tiểu Bảo đi, con biết chúng đi nơi nào không?”

Hoàng Đan không nói rõ:”Bá phụ,con nghĩ bác có thể yên tâm, Diệp Lam sẽ đối xử tốt với con trai bà hai Thái.”

Cha Diệp nói:“Bác biết.”

Trong mắt ông hiện lên một vòng hồi ức, vẻ mặt cũng ôn hòa xuống:“ Đứa trẻ Lam Lam từ nhỏ tâm địa đã thiện lương,nó đem con thỏ đang bị thương trong bụi cỏ về chăm sóc,còn đem tiền mừng tuổi bác cho nó tích góp lại sau đó giúp đỡ những người không quen biết.”

“Lam Lam cũng sẽ giúp đỡ gia đình hạ nhân, bác nói với nó bao nhiêu lần phải ra dáng vẻ của một chủ nhân, không thể cùng hạ nhân cùng ngồi ăn chung bàn được,nó lại không nghe còn quay đầu nói bác là người xấu,đại phôi đản*.”

*đại phôi đản: tiếng chửi bại hoại,đồ tồi…..

Hoàng Đan nghe được một câu vang lên bên tai:“Nó nói rất đúng.”

Giọng nói đó kéo dài,rất chậm lại rất mơ hồ,cậu còn hoài nghi là mình đã nghe lầm.

Cha Diệp đứng lên đi tới cửa, quay lưng lại Hoàng Đan nói;“Lam Lam oán hận bác, cảm thấy bác không xứng làm cha của nó.”

Hoàng Đan bắt đầu suy đoán, Diệp Lam hẳn là đã thấy cha Diệp làm chuyện cô không thể chấp nhận được, có lẽ cô đã khuyên can,hai cha con xảy ra tranh chấp, cuối cùng cha Diệp vẫn khư khư cố chấp cho nên cô mới bỏ nhà chạy đến thế giới của riêng mình.

Có liên quan đến Điền gia sao?

Nếu vậy, Hoàng Đan có thể đoán tiếp, năm đó lão bà bà,cha Diệp, bà chủ Đới,ông chủ Trương và mấy nhà giàu khác, thậm chí là người trên trấn,bọn họ đều tham dự vào cùng một sự kiện?

Hoàng Đan cảm giác cậu đã mặt đối mặt với chân tường rồi,chỉ cách một tấm màn mỏng, chỉ cần đem tấm màn mỏng vạch trần là có thể biết tất cả mọi chuyện.

Đêm hôm đó, Tống Nguyên thị không được.

Quản gia chạy đến kêu, Hoàng Đan vội vàng rời giường chạy qua.

Tống Nguyên thị treo một hơi khi nhìn thấy mặt cháu trai giọng nói đứt đoạn, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói được.

Tựa như những gì Tống Nguyên thị muốn nói đều đã nói hết, có chút chưa nói là không thể nói,khi bà được đưa đến địa phủ cũng không muốn để lại cho cháu trai bất cứ gánh nặng cùng áp lực gì.

Lão bà bà đã đi, Hoàng Đan đứng ở trước giường,cậu mới từ trong giấc ngủ bừng tỉnh nên hơi thở vẫn còn hỗn loạn, thân thể còn đang bị vây trong trạng thái ngủ rời rạc, đầu óc cũng có chút lờ mờ.

Ngoài cửa Tống phủ lấy lồng đèn màu đỏ xuống, treo lên đèn lồng màu trắng.

Bên trong quản gia và bọn hạ nhân đều thay một bộ đồ trắng ở trong phủ đi lại mang theo bi thương và nặng nề khó tả.

Người chết như đèn tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Người trên trấn lục đục đến đây, nói một ít lời an ủi không đến nơi đến chốn, đơn giản là người chết không thể sống lại, nén bi thương,còn mở ra thêm nhiều biến đổi đa dạng.

Hoàng Đan quỳ phía trước linh đường đốt vàng mã, không thấy người gào thét.

Cậu không quản chuyện vụn vặt, có quản gia và mấy hạ nhân lớn tuổi phụ trách.

Khóc sướt mướt là bàng chi Tống gia.

Không qua bao lâu, Hoàng Đan nghe được quản gia báo tên, biết cha Diệp đến,cậu nâng nâng mí mắt lên thì sợ hết hồn.

Khí sắc cha Diệp so với lúc chiều còn kém hơn, trên người còn mơ hồ hiện ra một loại hơi thở chỉ có người sắp chết mới có.

“Hiền chất,không cần quá khổ sở, lão phu nhân ở dưới đất cũng có thể an tâm chút.”

Hoàng Đan:“Ừ.”

Cha Diệp vỗ vỗ bờ vai của cậu, thở dài một tiếng, quay đầu liền đi ra ngoài.

Khi đến giữa trưa, Lưu Sở đến,thanh đao của hắn đưa cho Tứ Mao cầm,hắn nhấc chân đi vào linh đường,thắp hương bái tế.

Linh đường có người ở đó, Lưu Sở không nói gì khác, lấy thân phận bạn bè bình thường an ủi Hoàng Đan hai câu:“Tống thiếu gia, lão phu nhân khi còn sống từng tặng tôi thanh bảo đao,sau này có cái gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng.”

Do thời gian Hoàng Đan dài không mở miệng, giọng khàn khàn:“Cám ơn Lưu bộ đầu.”

Lưu Sở cau mày, có chút đau lòng,muốn đem thanh niên kéo đến để xoa xoa đầu gối cho cậu, hiện tại lại không thể làm như vậy, chỉ có thể xoay người rời đi.

Một ngày tiếp theo, cửa trong phủ có rất nhiều dấu chân, sắc trời dần dần tối xuống,xung quanh yên tĩnh đến dọa người.

Linh đường đốt một ngọn đèn trường minh, phía trước quan tài thì đốt một ngọn đèn dầu.

Quản gia thấy Hoàng Đan muốn về phòng thì nhanh chóng thấp giọng nói,“Thiếu gia, linh đường tuyệt đối không thể thiếu người.”

Hoàng Đan lại quỳ trở về.

Ngày đưa tang, trong phủ đến rất nhiều người, theo thứ tự thắp hương dập đầu.

Tống Nguyên thị sống lâu, có sản nghiệp lớn như vậy, vinh hoa phú quý đều hưởng hết, lại còn có một đền thờ trinh tiết, không ít người đều trông cậy có thể hưởng được phúc khí ở linh đường.

Hoàng Đan không thể hiểu được.

Canh giờ vừa đến, đội ngũ hạ táng từ Tống phủ xuất phát, hướng đến mộ của Tống gia.

Mới đi ra từ Tống phủ không đến nửa nén nhang,có một bà lão xông ra từ ven đường,bà lão chạy đến nằm sấp trên quan tài, nói năng lộn xộn kêu:“Báo ứng đến, báo ứng đến!”

Hoàng Đan ở phía trước đội ngũ nhìn qua, liếc nhìn thì nhận ra đó là mẹ của ông chủ Trương, sau khi con trai và chồng chết,bà lão đã điên rồi, mỗi ngày đi lại phố lớn ngõ nhỏ, trong miệng còn lải nhải nhắc không ngừng.

Bà lão mặc một thân quần áo cũ nát, vỗ hai tay, mặt cười đầy nếp gấp:“Xong rồi,đều xong rồi.”

Ngay sau đó,bà lão lại khóc lên:“Thật sự là báo ứng……”

Mọi người cảm thấy một luồng khí lạnh trèo lên sau lưng,da đầu run lên,tất cả bọn họ đều gắt gao trừng bà lão, ánh mắt cực độ làm cho người ta sợ hãi giống như kinh hoảng cũng rất khủng hoảng.

Trên đường không biết là ai nói:“Lão bất tử điên rồi, mau bắt bà ta lại!”

Hoàng Đan lên tiếng ngăn cản,cậu gọi hạ nhân đem bà lão về trong phủ, không nghĩ tới khi trở về, hạ nhân nói người đã bỏ chạy từ cửa sau rồi.

“Thiếu gia, đừng quản nhiều,bà bà đó là kẻ điên.”

Quản gia không nói gì thêm nữa.

Tống Nguyên thị đánh vỡ tộc quy Tống tộc, trở thành người phụ nữ đầu tiên sau khi chết được đặt bài vị trong từ đường Tống gia.

Tống gia bàng chi cực lực phản đối, nói phụ nữ không thể bước vào cửa từ đường,thì sao có thể đặt vào bên trong như vậy, chẳng những ảnh hưởng tài vận Tống gia mà còn ô nhiễm linh khí từ đường, càng không tôn trọng tổ tông.

Bọn họ liên hợp với nhau, muốn đem bài vị lão bà bà ném ra bên ngoài.

Hoàng Đan xuất hiện, lão bà bà suốt đời vì Tống gia mà cống hiến,chuyện một người phụ nữ làm được mà đến ngay cả những người đàn ông của Tống gia cũng làm không được,vậy tại sao bà lại không có tư cách vào trong từ đường?

Những người đó vẫn già mồm át lẽ phải.

Hoàng Đan đều hiểu rõ ngôn hành cử chỉ của bọn họ, ở thời đại này, địa vị phụ nữ cực kỳ thấp hèn không được xem là con người,họ chỉ là công cụ nối dõi tông đường,đàn ông cho dù là không có cái gì thì cũng có thể được thờ phụng bên trong từ đường, về phần phụ nữ cho dù ưu tú, bản lĩnh lớn, hiểu nhiều tri thức, cũng chỉ có thể ở trong tầng cuối cùng.

Vĩnh viễn không thể bước vào từ đường một bước.

Hoàng Đan tiếp nhận sản nghiệp Tống gia và từ đường, chuyện này cậu sẽ không thỏa hiệp cũng không thể nhượng bộ.

Náo loạn vài ngày, bàng chi Tống gia mới có thể yên tĩnh lại một chút.

Hoàng Đan một bên cùng phòng tiên sinh xử lý sổ sách Tống gia, một bên điều tra manh mối nhiệm vụ thì thư sinh đã trở lại.

Hoàng Đan cảm thấy quái dị, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết Tống gia vẫn đang trong thời kỳ náo động như cũ,chưa biết sẽ xuất hiện biến cố gì nên không thể tranh vào vũng nước đục này.

Thư sinh hiển nhiên không phải kẻ ngốc.

Cậu ta tuy rằng được bác cả nguyên chủ nhặt về Tống gia nuôi dưỡng, nhưng trừ bác cả những người khác đều không thích anh ta.

Thậm chí là bài xích.

Bởi vì trong mắt bọn họ,nhặt được thì chính là con ngoài giá thú.

Hoàng Đan nghe ngóng biết được,khi Tống gia nội loạn,bác cả đã đến nơi khác thu mua lá trà nên may mắn tránh được một trận tranh giành

Thư sinh dù cho không ở cùng bác cả,thì cũng là đang ở cùng Triệu lão sư trong nông thôn để chờ ổn định một thời gian chứ, vì sao còn muốn quay về trong thời điểm này?

Trừ khi……

Thư sinh có chuyện gì muốn làm, không thể không trở về.

Hoàng Đan gọi thư sinh đến thư phòng, âm thầm đánh giá,vẫn là dáng vẻ tiểu sinh môi hồng răng trắng nghiêm túc,cậu đối với người này có một ấn tượng, chính là thích nuốt nước miếng lại có chút sợ hãi.

Thư sinh buông mi mắt:“Đại thiếu gia.”

Hoàng Đan uống một ngụm trà:“Lão sư thế nào?”

Thư sinh nói:“Đã thu xếp thỏa đáng.”

Cậu ta tự trách nói:“Đại thiếu gia,tôi ở trên đường gặp phải cướp bóc nên mới chậm trễ không thể về kịp để đưa tiễn lão phu nhân đoạn đường cuối cùng được.”

Hoàng Đan hỏi:“Trên người cậu không có việc gì chứ?”

Thư sinh lắc đầu:“Chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.”

Hoàng Đan mệnh lệnh nói:“Đầu nâng lên.”

Đầu thư sinh buông xuống càng thấp, một đôi giày da xuất hiện ở trước mặt anh ta, yết hầu trượt lên trượt xuống làm ra động tác nuốt.

Hoàng Đan đứng trước mặt thư sinh, lặp lại câu vừa rồi.

Thư sinh liên tục nuốt mấy ngụm nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, mí mắt vẫn buông,chưa cùng người trước mặt đối diện, không rõ là không dám hay là có nguyên nhân khác.

Hoàng Đan nói:“Vết thương trên miệng cậu là do cướp làm?”

Thư sinh gật đầu,“Ừ.”

Hoàng Đan kiếm cớ giữ thư sinh lại quan sát theo dõi, liền nói trên cái kệ sách cần sắp xếp lại,nên làm cho cậu ta bận rộn một chút.

Thư sinh không ý kiến, buông mắt đi đến giá sách bên kia.

Hoàng Đan chống đầu, trò chuyện về chuyện nhà một chút, thư sinh đều rất bình tĩnh trả lời, không có bất cứ dị thường nào.

Trà bên tay cậu đã lạnh, thư sinh còn đứng trước giá sách,thân hình thon gầy,“Phong ba trong nhà lần này vẫn chưa dừng lại đâu,tôi sai người thăm dò biết được bác cả ở một trấn nhỏ,cậu đến đó tìm ông ấy đi.”

Thư sinh hơi mím môi, đem tro bụi dính trên một quyển sách lau đi,“Đợi thêm chút thời gian nữa, tôi sẽ đi tìm cha.”

Hoàng Đan uống sạch lạnh trà, trong lúc vô tình liếc thì tầm mắt ngừng một lát.

Thư sinh xoay người lấy một cuốn sách xuống, một miếng ngọc trên cổ rơi ra,đung đưa ở giữa không trung,cậu ta đem ngọc nhét vào trong cổ áo,dường như không có việc gì tiếp tục sắp xếp lại sách trên kệ.

Hơn mười ngày sau,cha Diệp chết ở trong nhà.

Lưu Sở dẫn theo Tứ Mao lão Phùng đi kiểm tra xem xét, trên người cha Diệp không có vết thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, bước đầu phán đoán là chết tự nhiên.

Khi Hoàng Đan biết tin này là đang ở hoa viên trong đình cho cá ăn, cậu đem toàn bộ thức ăn trong tay đổ xuống hồ nước,cái chết của cha Diệp giống như trong dự đoán của cậu.

Giống như là……còn thiếu một chút……

Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, Hoàng Đan ghé vào trên lan can, Diệp Lam biết rất nhiều,nhìn cũng thấu, có phải đã sớm biết cha Diệp không thể an hưởng lúc tuổi già không?

Thật lâu sau, Hoàng Đan mới phun ra một hơi từ cổ họng.

Vài ngày sau, Hoàng Đan và Lưu Sở ở bên trong hẻm nhìn thấy một bóng lưng, là mẹ của ông chủ Trương.

Bà lão đứng ỏ góc tường, trong miệng lải nhải nhắc:“Toàn chết…… Chết sạch…… Đều chết sạch……”

Hoàng Đan đến gần chút, nghe được bà lão nhìn một chỗ trong không khí,bà ta cười nhưng nước mắt giàn giụa:“Đều chạy không thoát…… Con trai…… Lão Trương…… Sai lầm…… Đều sai lầm……”

“Bà bà, vì sao lại sai lầm?”

Hai mắt bà lão dại ra, không nhìn Hoàng Đan nói, vẫn nhìn không khí giống như chỗ đó có ai đang đứng vậy, là con trai và chồng bà lão sao?

Hoàng Đan nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh:“Không quỷ chứ?”

Giọng nói Lưu Sở bình tĩnh:“Đương nhiên không có.”

Hoàng Đan nói:“Vậy bà bà này nhìn chổ đó làm gì?”

Lưu Sở nhún vai:“Không phải nói điên rồi sao? Một kẻ điên làm cái gì cũng không có lý do.”

Hoàng Đan nói:“Cũng đúng.”

Cậu ngồi xổm xuống, kêu vài tiếng, bà lão mới đem đầu chuyển lại đây:”Bà bà, con và chồng bà sao lại sai lầm?”

Bà lão nói sai cả rồi:“Tôi nói sẽ có báo ứng, đều không nghe, đến rồi, đã đến……”

Bà lão chỉ trên mặt đất“Nhìn đi, đều là máu đó, thật nhiều máu, toàn bộ thôn trấn điều sẽ bị chôn vùi.”

Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn Lưu Sở.

Lưu Sở cũng nhìn cậu.

Cảnh tượng này làm người ta sởn tóc gáy.

Hoàng Đan thò tay đi kéo bà lão:“Bà bà, dưới đất lạnh, đứng lên đi.”

Bà lão bị kéo đứng lên, cười khóe mắt nếp nhăn chen cùng một chỗ:“Tôi cho cậu một bảo bối.”

Bà lão thò tay vào trong lòng, lấy ra một thứ:“Nhìn đi, bảo bối nè!”

Đó là một miếng ngọc bội,được một đôi tay khô héo bưng lấy, dưới bóng đêm lẳng lặng phát ra ánh sáng long lanh sáng bóng.

Hoàng Đan cầm ngọc bội trong tay, nheo mắt nhìn nhìn, đồng tử cậu co rút lại.

Lưu Sở hỏi:“Sao vậy,đồ của em sao?”

Hoàng Đan nói không phải, là thư sinh.

Lưu Sở ghen ghét nói:“Ngọc này là đeo ở trên cổ, người bình thường nhìn thấy không được,sao em nhìn thấy được lại còn nhớ rõ ràng như vậy nữa chứ.”

Hoàng Đan:“……”

Cậu dẫn bà lão về nhà.

Lưu Sở theo dõi thư sinh, phát hiện buổi tối mỗi ngày cậu ta đều sẽ đi ra ngoài, cúi đầu đi lại ở trên đường giống như đang tìm cái gì đó.

Sau khi Hoàng Đan biết chuyện này thì đi điều tra thông tin của ngọc bội nhưng lại không tra được thứ gì, chỉ có thể nhờ Lưu Sở giúp.

Lưu Sở nhờ các mối quan hệ của mình, tra ra ngọc bội là được một vị phú thương trả giá cao mua lại từ trong tay của Nhị gia Cổ gia ở huyện thành.

Nhị gia chỉ biết phú thương đó họ Điền.

Thư sinh là người Điền gia?

Hoàng Đan kéo này manh mối đi thăm dò Điền gia trên trấn, cậu tra ra được, năm đó chính xác có một Điền gia, sau này không có, phụ trách xử lý thi thể Điền gia là quản gia của Diệp phủ.

Diệp lão gia vừa chết, Diệp gia tan, quản gia không tiếp tục ở lại trấn nữa mà là trở về ở nông thôn sinh sống.

Hoàng Đan sợ để lộ tiếng gió,cùng Lưu Sở nửa đêm ra khỏi trấn, đi đến nông thôn.

Quản gia ngay từ đầu cũng không lộ ra nhiều từ vụn vặt, sau này Hoàng Đan nói chuyện bà lão nói với cậu, mọi người trên trấn đánh chết tươi ông chủ Trương,cũng nói Diệp Lam đã từng nói những lời này.

Ông ta mới buông miệng, nói về chuyện năm đó.

Đem khăn lau để một bên, suy nghĩ quản gia lùi đến mười mấy năm trước, lại bỗng chốc trở lại hiện thực,ông ta nói Điền gia năm đó còn thiếu hai bộ thây khô.

Như lời quản gia nói, người Điền gia đã chết rất nhiều, thiếu hai thì thôi đi, cho nên ông ta không bẩm báo cho cha Diệp:“Một trong hai bộ thây khô đó,có hậu nhân Điền gia.”

Hoàng Đan hỏi:“Đứa bé nếu còn sống, lớn bao nhiêu?”

Quản gia trầm ngâm nói:“Tầm 18-19 tuổi.”

Ánh mắt Hoàng Đan lóe lên,ăn khớp với tuổi của thư sinh.

Suy đoán của cậu càng thêm rõ ràng, thư sinh là hậu nhân Điền gia, trở về vì gia đình mà báo thù.

Vậy con yêu quái đâu?

Cái xác khô còn lại có phải là yêu quái hay không?

Sau khi trở về, Hoàng Đan và Lưu Sở ở trong phòng ăn điểm tâm, chia sẻ manh mối mà mình nắm giữ được.

Hoàng Đan hỏi:“Anh có phái người lên núi có tìm được cái động kia không?”

Lưu Sở ăn một miếng điểm tâm:“Tìm được.”

Hoàng Đan nói:“Có phát hiện gì không?”

Lưu Sở nói:“Không nhìn thấy mấy vết cào mà em nói.”

Hoàng Đan chống cằm, như có suy nghĩ.

Lưu Sở đem một nửa điểm tâm còn lại bỏ vào trong miệng cậu sau đó cho cậu một đề nghị.

Hoàng Đan vừa ăn vừa nói:“Lỡ như yêu quái không đến thì sao?”

Lưu Sở nói:“Sẽ đến.”

Hắn xoa bóp mặt thanh niên,“Chúng ta không còn cách khác.”

Hoàng Đan nói:“Nếu nó không tới, có thể đảm bảo thư sinh sẽ an toàn không?”

Lưu Sở nói ôn nhu, cũng rất lạnh lùng:“Tôi chỉ có thể cam đoan em an toàn thôi.”

Hoàng Đan nói:“Rất mạo hiểm.”

Lưu Sở xoa xoa đỉnh đầu cậu:’’Muốn yêu quái hiện thân, không còn cách nào khác cả.”

Hoàng Đan nói:“Anh đi đi, buổi tối tôi muốn ngủ một mình.”

Lưu Sở đá rơi giày xuống rồi nhảy tót lên giường.

Hoàng Đan:“……”

Ngày hôm sau,tất cả mọi người trên trấn đều biết Điền gia vẫn còn có một người sống, chính là thư sinh được nhặt về của Tống gia.

Bọn họ khủng hoảng bất an, đều cảm thấy tất cả sự việc xảy ra trên trấn nhất định điều là do người Điền gia hại.

Mọi người xông vào trong nhà thư sinh, đem thư sinh cột vào trên cây cột, đoàn người vây quanh, có người chất củi gỗ, có người nâng đuốc, mỗi người trên mặt đều điên cuồng dữ tợn, bọn họ lựa chọn dùng cách của năm đó, muốn thiêu sống thư sinh…

Đốt đi………đốt chết nó đi…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.