*Hải quy: tiếng lóng của dân mạng Trung Quốc chỉ về một người về nước sau khi du học nhiều năm ở nước ngoài.
Ông Trương hộ 301 tầng ba vừa chết, con trai trọ ở trường không trở về, hiện tại chỉ còn hai hộ 302 của hai cụ Lưu và hộ 303 của Tôn Tứ Khánh, ngày thường gặp mặt, có đôi khi sẽ khách sáo chào hỏi, còn sẽ trò chuyện một hai câu, có đôi khi thì mạnh ai nấy đi, ai cũng không biết ai, nhất là dưới tình huống Tôn Tứ Khánh uống rượu.
Tối hôm qua Tôn Tứ Khánh uống rất say, nửa đêm mơ mơ màng màng nghe được tiếng khóc của con nít, nghe vào tai rất ồn rất phiền, ông ta dùng thảm che đầu, vẫn cảm thấy ồn nên nhìn lên phía trần nhà chửi ầm lên.
“Dkm mày! Đừng mẹ nó khóc nữa, khóc nữa tao bóp chết mày luôn đó!”
Đứa trẻ còn rất nhỏ chưa đến ba tháng, không thoải mái, đói bụng, nóng lạnh, bị hù, hoặc là bị uất ức, cũng chỉ có thể dùng tiếng khóc đế biểu đạt, phải khóc một lát mới ngừng.
Tiếng khóc đứa trẻ bén nhọn, dường như có thể xuyên qua trần nhà.
Tôn Tứ Khánh mắng mắng thì thiếp đi, vừa sáng sớm đã lên lầu gõ cửa hộ trên đầu ông ta tính sổ, rất bực tức, ông ta cho rằng nửa đêm đứa trẻ khóc ồn đến người không thể ngủ, việc này nhất định phải có lời giải thích mới được.
Tuy rằng trên lầu dưới lầu đều là hàng xóm, vỡ lở ra chuyện lớn, lúc chạm mặt nhau, ít nhiều cũng sẽ có chút xấu hổ, con cũng không phải con ông ta, dựa vào cái gì mà mẹ nó ông ta phải chịu tội chứ?
Tôn Tứ Khánh một chút cũng không cảm thấy bản thân bình thường uống say, nửa đêm trở về hát lớn ở trong hành lang là có cái gì không đúng cả.
Đứng ở cửa 403, Tôn Tứ Khánh đập cửa bang bang mấy cái, đập đến tay đỏ lên, bên trong cửa cũng không có tiếng động nào, ông ta ở ngoài cửa mắng vài câu thô tục, không ngủ đủ, ngáp mấy cái liên tiếp, ông ta tức giận đạp cửa một cái, dự định xuống lầu về phòng ngủ một giấc.
Bác gái Lưu có quan hệ rất tốt với Chu Xuân Liên, lại là người từng trải, biết làm mẹ vừa khổ vừa mệt, đang muốn lên lầu đưa chân heo cho chị ta, lúc này mới đúng lúc đụng phải Tôn Tứ Khánh.
Một lên lầu, một xuống lầu, chỉ là một cảnh tượng bình thường, thế nhưng, giờ khắc này, không khí trong hành lang rất kỳ quái, không thể nói rõ quái ở chỗ nào.
Bác gái Lưu xem xem dép lê màu xám trên chân Tôn Tứ Khánh, lại xem xem cái mặt hung thần ác sát của ông ta, một hơi khí lạnh vọt lên đỉnh đầu.
Tôn Tứ Khánh đi xuống dưới hai bậc cầu thang, nhìn thấy bác gái Lưu đột nhiên lui về xuống phía sau cầu thang, tay cầm túi đang run run, giống như vừa thấy quỷ vậy, vừa hoảng vừa sợ.
Ho một tiếng, Tôn Tứ Khánh cười cười,“Bà chị à, lại đến đưa đồ ăn cho vợ lão Lý à? Chân heo sao? Lòng dạ bà chị thật thật tốt bụng.”
“Chỉ có điều, không có ai ở nhà cả, trễ chút chị lại đến đi, thuận tiện giúp tôi truyền đạt lại một tiếng, ban đêm con nít khóc lên, rất ồn, làm mẹ không dỗ được thì để mấy cụ trong nhà giúp một tay, đều là hàng xóm láng giềng, tôi cũng không muốn gây sự để mọi người không hài lòng.”
Bác gái Lưu làm gì còn có thể để ý Tôn Tứ Khánh nói cái gì, bà cụ chỉ lo chạy, không để ý dưới chân, thân mình ngã xuống trên mặt đất, trong miệng la hai tiếng “Ây da”, người cứ thế nửa ngày không đứng lên được.
Cửa tầng bốn thình lình vang lên tiếng mở cửa, cô gái cao gầy trẻ tuổi cầm túi từ hộ 402 đi ra, cô ta cầm tay nắm cách khăn giấy đóng cửa lại, đi đến đầu cầu thang nhìn xuống, phát hiện Tôn Tứ Khánh đứng nửa vời trên bậc thang.
Mà bác gái Lưu ngã trên hành lang giữa tầng ba tầng bốn, bà cụ rất bất an, tầm mắt đục ngầu lướt qua Tôn Tứ Khánh, dừng ở trên người cô gái trẻ tuổi đứng ở cửa cầu thang, bên trong có cẩn thận dè chừng xin giúp đỡ.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí càng kỳ quái.
Cổ Tôn Tứ Khánh hướng phía sau vặn vẹo,“Nhìn tôi làm gì, là là bà chị tự té, không liên quan đến tôi!”
Bác gái Lưu dường như sợ chọc giận Tôn Tứ Khánh, bà cụ vội nói,“Ông chủ Tôn nói đúng, là tôi không cẩn thận tự mình té ngã, cô gái, cô……”
Tiếng bước chân xuống lầu của cô gái trẻ tuổi đánh gãy câu nói của bác gái Lưu, chân cô ta mang đôi giày da màu đen, lau rất sạch sẽ, gót giầy cũng không có bùn đất, tiếng đát đát đát từ tầng bốn đi xuống lầu, một đường đi xuống, không ngừng một giây nào ở giữa.
Khi Hoàng Đan xách túi rác xuất hiện, chỉ kịp thấy được bóng dáng cô gái trẻ cách vách đang rẽ qua cầu thang, cô ta tên Triệu Hiểu, người thành phố khác, là nhân viên tiêu thụ của một công ty bất động sản, nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, mới hai mươi, năm nay mới chuyển đến, không quen với các hàng xóm.
Bác gái Lưu nhìn thấy thanh niên thì liền nuốt tiếng“Aiiii” đi xuống, lòng đầy hi vọng kêu,“Tiểu Quý, con đến đỡ bác một chút.”
Hoàng Đan ném túi rác xuống chạy đến nâng bà cụ dậy,“Bác gái, bác không sao chứ? Muốn con đưa bác đến bệnh viện không ạ?”
Bác gái Lưu nói không cần,“Con đỡ bác trở về là được rồi.”
Hoàng Đan nhìn Tôn Tứ Khánh một cái, cậu rất lễ phép chào hỏi, làm thân cùng hàng xóm,“Chào buổi sáng, chú Tôn.”
Tôn Tứ Khánh ừ một tiếng, thấy thanh niên không coi thường mình thì rất hài lòng, ông ta chậm rì rì xuống lầu,“Bà chị à, xương cốt thân mình không thể nào so với tuổi trẻ được, lần này cũng may bị ngã không có vấn đề gì lớn, nếu không trong lòng tôi sẽ rất áy náy đó.”
Bác gái Lưu mất tự nhiên, bà cụ còn chưa nói, thì nghe được thanh niên bên cạnh đỡ mình nói,“Chú Tôn, mua dép lê lớn, mang đi trên đường sẽ không tiện đâu, nhìn dép trên chân chú hình như số lớn hơn chân thì phải, vẫn nên đổi một đôi vừa chân thì tốt hơn.”
Hoàng Đan nhận ra bác gái Lưu nhìn dép lê trên chân Tôn Tứ Khánh, ánh mắt rất không thích hợp, trong lòng cậu có suy đoán nào đó nên nói mấy câu này.
Tôn Tứ Khánh cúi đầu nhìn, ông ta ‘’I’ một tiếng,“Cái này không phải dép của tôi.”
Hoàng Đan rõ ràng, cậu lộ ra biểu cảm sửng sốt,“Có phải mua rồi nhưng không mang, nhớ lầm rồi không?”
Tôn Tứ Khánh nói không nhớ lầm,“Nhìn dép già như vậy, số còn lớn, tôi mua về làm gì? Cũng không phải có bệnh.”
Ông ta lấy chân ra, nhấc dép lê trước mắt lên xem,“Số 43, dép còn rất mới, chắc chưa mang được bao lâu, của ai thế này? Sao lại ở trong nhà tôi?”
Hoàng Đan nói,“Vậy thì thật kỳ quái, có phải do ông chủ Tôn uống nhiều, mang từ bên ngoài về không?”
“Quỷ mới biết sao thế này.”
Tôn Tứ Khánh ngáp một cái, ông ta tùy ý ném dép lê trong hành lang, để chân trần đi xuống lầu, sau đó có tiếng vang mở cửa rồi đóng lại.
Hoàng Đan phát giác bà cụ đang run,“Bác gái, bác làm sao vậy?”
Bác gái Lưu kéo quần áo Hoàng Đan nói,“Eo đau thôi, Tiểu Quý, phiền con đỡ bác về nhà nằm một chút.”
Hoàng Đan đỡ bà cụ xuống từng bậc thang, gõ cửa hộ 302, bên trong truyền ra giọng nói già nua, hỏi tìm ai.
Trong tòa nhà này không có camera, trên cửa cũng không có gắn mắt mèo, hỏi một tiếng xem như có lòng cảnh giác, đại đa số người ở nơi này khi nghe được tiếng đập cửa thì sẽ đến mở cửa trực tiếp, ý thức tự phòng vệ yếu kém vô cùng.
Chẳng sợ tin tức đưa tin tạo cơ hội cho kẻ trộm đột nhập cướp bóc giết người linh tinh, thói quen vẫn không sửa được.
Bác trai Lưu nhìn bạn già, thần sắc căng thẳng, vội vàng đỡ người đến trong tay, lấy tay khô héo cẩn thận đỡ vào,“Lúc đi ra ngoài còn tốt lắm mà, sao trở về lại thành ra như vậy?”
Bác gái Lưu để túi chân giò trên bàn trà, không trả lời bạn già, bà nhìn thanh niên nói,“Tiểu Quý, nếu không có con, chắc lúc này bác còn nằm dưới đất rồi, lần tới bác nấu đồ ăn ngon, mời con đến nhà dùng cơm nha.”
Ý tứ này sáng tỏ, không giữ người lại nữa.
Da trên mặt của Hoàng Đan cũng không dày mà ở lại tiếp nữa, cậu xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại, ngay sau đó liền nghe tiếng then cài cửa bằng kim loại vang lên.
Trong phòng bác gái Lưu chịu đựng eo đau, nhỏ giọng nói,“Lão Lưu, xảy ra chuyện rồi.”
Bác trai Lưu nghe theo lời bạn già cài then cài cửa lại, nghe bà nói lời này, càng không hiểu ra sao,“Làm sao? Bà nói một hơi đi, đừng ngập ngừng, nếu không tôi có thể bị bệnh tim đó.”
Bác gái Lưu kể chuyện dép lê cho bạn già nghe, bà cụ mê mang đầy mặt,“Lão Lưu, đây là có chuyện gì vậy chứ? Dép lê mất khoảng thời gian trước sao lại ở trên chân Tôn Tứ Khánh?”
Bác trai Lưu cầm lấy ly trà muốn uống một ngụm trà, lại buông xuống, ông chắp tay sau lưng đi qua đi lại,“Tôn Tứ Khánh uống say như chết, la hét lung tung là chuyện thường, hắn ta uống nhiều như vậy, làm gì còn nhớ rõ bản thân đã làm gì.”
Bác gái Lưu tiếp lời này,“Ý của ông là, có một hôm buổi tối Tôn Tứ Khánh uống say khướt, hắn ta nhìn tầng ba trở thành tầng bốn, còn cầm nhầm dép lê chúng ta đặt ở cửa đi, bản thân lại không nhớ rõ chuyện này?”
Bác trai Lưu vỗ bàn,“Đúng, chính là như vậy.”
“Tiếng quỷ kêu tối hôm qua của hắn ta ở trong hành lang không phải bà không nghe thấy, uống ít nhất nửa cân, nhất định đã lăn qua lăn lại ở trong nhà, rồi lấy ra dép lê lúc trước quăng ở góc nào đó, sáng nay con người mơ hồ, mang dép lê đó đi ra ngoài, cũng không nhìn cẩn thận.”
Bác gái Lưu nói,“Tôn Tứ Khánh uống nhiều, nôn ở khắp nơi, buổi sáng lúc tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, đụng phải Tiểu Lý đang dọn dẹp chỗ hắn ta nôn, mùi rất kinh, chỉ có điều tôi không cảm thấy……”
Bác trai Lưu khoát tay, không để bạn già nói nữa,“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ nữa, nghĩ tiếp, cũng không ra tý sửu dần mão gì đâu”
Mặt ông nghiêm lên“Đừng nhặt dép lê trong hành lang, ai hỏi cũng đừng nói là của nhà chúng ta.”
Bác gái Lưu nói biết biết, bà cụ vừa suy tư,“Lão Lưu, chúng ta gọi điện thoại cho con trai đi, đầu óc nó linh hoạt, nếu có thể trở về, có lẽ sẽ có thêm một chút manh mối.”
Bác trai Lưu hừ lạnh,“Nó là người bận rộn, muốn gọi nó về nhà ăn bữa cơm, còn phải hẹn trước một hai tháng, có thể bởi vì một đôi dép lê mà về sao? Tôi thấy nó mà nghe, nhiều lắm sẽ hỏi chúng ta có phải không có tiền hay không thôi, còn nói có thời gian sẽ gửi cho chúng ta chút tiền.”
Bác gái Lưu nghe không vui,“Quái gỡ như vậy làm cái gì chứ, con trai ở bên ngoài vừa phải làm việc, lại phải nuôi gia đình, không biết phải vất vả biết bao nhiêu chứ.”
Bác trai Lưu ngồi xuống trên ghế trúc nhỏ,“Đàn ông ai mà không làm việc nuôi gia đình, cũng không phải một mình nó, với lại, hiện tại phụ nữ cũng bận rộn sự nghiệp, đàn ông có thể hưởng phúc, còn có thể nói được gì sao? Bà muốn gọi thì gọi, dù sao tôi cũng sẽ không gọi.”
Bác gái Lưu gọi điện thoại con trai.
Bác trai Lưu nhất thời vểnh tai nghe, mơ hồ nghe được giọng nói bạn già “Không có thời gian sao? Vậy được rồi, sau này nói sau, không có chuyện gì, ừ, mẹ với ba con vẫn tốt”, ông hừ một tiếng, trong mắt có thất vọng.
“Đồ bất hiếu!”
Hoàng Đan lên lầu, tiếng động Tôn Tứ Khánh đập cửa hộ 403 đối diện rất lớn, cậu sớm đã nghe thấy được.
Lúc này, Lý Thuận đã đi làm, một mình Chu Xuân Liên ở nhà với đứa con, không an toàn, nếu xung đột với người khác sẽ bất lợi, chị ta không mở cửa, làm bộ như không có người ở nhà cũng rất bình thường.
Hoàng Đan chuẩn bị mở cửa vào nhà, cậu dừng một chút, quyết định tạm thời lên tầng cao nhất.
Cửa sổ hành lang đóng, vừa oi bức vừa nóng, tro bụi trong không khí rất nhiều, bám vào trong lỗ chân lông, rất không thoải mái.
Hoàng Đan vừa đi lên, liền nhìn thấy thùng giấy chất đống ở một chỗ, cậu thò đầu vào bên trong, phát hiện cửa 503 đang mở ra, bên trong truyền ra tiếng nghe điện thoại.
Trong tòa nhà này có một nhà mở gian hàng Taobao*, nhân viên chuyển phát nhanh mỗi ngày đều ôm một bao từ trên đi xuống, từ từ các hàng xóm cũng đều biết, dì chú các bác trai bác gái sẽ tò mò đến xem, trừ tới cửa mua đồ cần dùng, trong nhà có muốn gửi gì đó cũng đến đây, thuận tiện đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh, giá tiền cũng có lợi hơn.
*Taobao: Trang mạng mua sắm trực tuyến Trung Quốc
Vương Chí thấy thanh niên ở cửa, cũng không kỳ quái, cậu ta quen rồi, thuận miệng hỏi,“Cậu có chuyện sao?”
Mấy ngày này Hoàng Đan vẫn chưa gặp Vương Chí, cho nên vẫn chưa quen biết,“Tôi ở dưới lầu.”
Vương Chí a một tiếng,“Cậu ở hộ 401 đúng không?”
Cậu ta vươn một ngón tay ra, đẩy đẩy kính mắt trên mũi,“Tôi có quen một nhà anh Lý hộ 403, Triệu Hiểu hộ 402 thường đến chỗ tôi mua đồ, bà lão hộ 401 đã qua đời, nghe nói người nhà của bà cụ vừa đến, tôi chưa từng gặp, nhất định là cậu rồi.”
Hoàng Đan gật đầu,“Đó là bà ngoại tôi.”
Vương Chí đánh giá nói,“Cậu không giống bà ngoại cậu lắm.”
Hoàng Đan nói,“Tôi giống ba tôi.”
Vương Chí cười cười, cậu ta lùn, người lại gầy, cười rộ lên, miệng cũng sắp nhếch đến lỗ tai, không dính líu đến đẹp trai,“Ảnh chụp bà ngoại cậu lúc còn trẻ tôi từng xem rồi, rất đẹp, nếu cậu giống bà, nhất định sẽ xinh đẹp như con gái vậy.”
Hoàng Đan sửng sốt Vương Chí lại hiểu bà ngoại nguyên chủ đến vậy, cậu đổi đề tài, nhìn vào chỗ có thể đi trong nhà,“Anh bán cái gì vậy?”
Vương Chí rất nhiệt tình nói,“Bán tạp hoá, vào xem đi.”
Hoàng Đan đi theo sát phía sau Vương Chí vào nhà, từ cửa đến phòng khách đều rất loạn, dưới đất không lót ván gỗ hay gạch men sứ, mà chỉ tráng xi măng, trên tường cũng không sơn, toàn bộ đều để thô hết.
Vương Chí đá mấy cái thùng giấy giữa phòng khách ra, kêu Hoàng Đan tùy ý xem,“Nơi này của tôi hơi loạn tý, không có thời gian thu dọn.”
Hoàng Đan nhìn quanh bốn phía,“Nhà này là anh thuê sao?”
Vương Chí đem báo trên ghế nhét vào trong giỏ rác,“Đúng vậy, thuê, nói đến thì đã thấy tức, tiền thuê nhà sáu trăm nói lên là lên, không cho thương lượng, quay đầu là cho người khác thuê, không có một chút tình người nào cả.”
Hoàng Đan chỉ chỉ máy để bàn trên bàn,“Wangwang* reo kìa.”
*Wangwang( Ali Wangwang ): ứng dụng chat với chủ shop trên Taobao.
Vương Chí cầm lấy con chuột click cửa sổ, cậu ta chửi tục, đóng cửa sổ lại,“Mẹ nó, thật sự là người nào cũng có, mua một cục xà phòng hai đồng năm, còn muốn tôi bao tiền ship.”
Hoàng Đan hỏi,“Làm ăn thế nào?”
Vương Chí nói tạm được, cậu ta vắt chéo chân, một bên tiếp khách đến nhà, một bên ăn kẹo cao su, thỉnh thoảng nhận điện thoại xử lý một chút, rất bận, lại không mời người về.
Hoàng Đan ngồi vào trên ghế, thấy dưới đất để thước cuộn tùy ý, băng dán, lốc ly nước nhựa lớn, cài tóc của con gái, còn có nội y, Vương Chí bán rất nhiều đồ linh tinh,“Người cách vách mới về nước sao?”
Vương Chí gõ bàn phím bùm bùm,“Cũng không, về nước mặc một thân hàng hiệu, đi xe tốt, trưởng thành kiểu nhân mô cẩu dạng*, nghe gọi điện thoại đều là tiếng Anh, tôi chẳng nghe hiểu gì cả, cái tôi muốn, anh ta đều có, aiiiiii, người so với người, tức chết người mà.”
* Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Cậu ta thở dài,“Năm trước khi tôi chuyển đến, vốn hai bên trái phải nhà không có ai, tầng này chỉ mình tôi, cảm giác tự mình nổ thoải mái biết mấy.”
Hoàng Đan không thể hiểu được có cái gì thoải mái, nhà trống không, cũng chỉ có một mình mình.
Vương Chí ha ha,“Không hiểu đúng không? Cả tầng chỉ có một mình tôi, không phải rất thú vị sao?”
Hoàng Đan nói,“Tôi chỉ cảm thấy nổi da gà thôi.”
Tay Vương Chí gõ bàn phím run lên, đem “Hôn bạn” Đánh thành “Hôn con mẹ bạn ”, còn gửi đi, cậu ta móa một tiếng, nhanh chóng giải thích cho người ta, còn không quên để biểu cảm đang khóc.
Tính tình em gái kia tốt, bị Vương Chí thu phục, cậu ta lau mồ hôi trên trán,“Đơn hàng này kiếm được hơn một trăm, thiếu chút nữa bị cậu phá rối rồi.”
Hoàng Đan tiếp được một hộp sữa bò Vương Chí ném tới, cậu nói cám ơn.
Vương Chí hướng phía sau nhìn vải thưa trên đầu Hoàng Đan, cậu ta chậc chậc,“Nghe nói có trộm vào nhà cậu à.”
Một bên Hoàng Đan uống sữa bò, một bên quan sát Vương Chí,“Ừ, không mất gì cả, ăn trộm chỉ ra tay với tôi rồi bỏ chạy thôi.”
Vương Chí nghe liền lắc đầu, nói mạng cậu thật lớn, tổ tiên phù hộ,“Anh bạn à, nói với cậu chuyện này, cậu đừng nói ra bên ngoài nha.”
Hoàng Đan nâng mí mắt lên.
Lòng Vương Chí còn sợ hãi,“Tháng trước nhà tôi cũng bị trộm, tôi giả bộ ngủ, người nọ lục lọi ở bên ngoài một chút thì đi, tôi không có chuyện gì cả, cũng không bị mất gì hết.”
Hoàng Đan dừng động tác uống sữa bò lại,“Anh nghi ngờ do hàng xóm làm, cho nên không nói ra ngoài sao?”
Vương Chí liếc mắt nhìn cậu, quay đầu xem đơn đặt hàng, đứng dậy đi đóng gói,“Loại chuyện này không cần phải nói rõ ràng, biết rõ trong lòng là được rồi.”
Hoàng Đan nói,“Tôi sẽ không nói người khác biết.”
Vương Chí ngồi xổm trên mặt đất, nhanh nhẹn xé ra băng dán đi một đường trên miệng thùng chuyển phát nhanh, viết danh sách tên địa chỉ trên tờ đơn rồi dán lên giữa thùng,“Lần tới có đụng phải ăn trộm nữa, thì nhớ giả bộ ngủ giống tôi, ngàn vạn lần đừng nên nhìn.”
Cậu ta nhìn vào bao nội y xem size, gạt mấy cái ở bên trong, tìm được cái muốn tìm,“Tên trộm vốn chỉ muốn trộm đồ, sau khi bị người ta phát hiện, gã sẽ sợ hãi rồi thật sự hoảng loạng, không muốn bị bắt, không muốn ngồi tù, nên sẽ không khống chế được mà đụng đến dao.”
Hoàng Đan biết này quy luật này, lúc ấy chắc là nguyên chủ không nghĩ quá nhiều, càng không ngờ sẽ bị người khác đánh chết, cậu im lặng một lát nói,“Án mạng trên tầng ba không biết do ai làm.”
Vương Chí bĩu môi, không quan trọng nói,“Có cảnh sát mà, cậu quan tâm làm gì?”
Hoàng Đan bày ra phản ứng và băn khoăn người bình thường nên có,“Người chết ở phía dưới nhà tôi, trong lòng tôi có chút cảm giác gai gai người.”
Vương Chí lấy kính mắt xuống, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, không nể nang chút nào cười nhạo nói,“Lời này cậu trăm ngàn lần đừng nói với bên ngoài, sẽ dọa người đó, một cô gái như Triệu Hiểu còn không sợ, mỗi ngày tan tầm trở về đều sẽ xem một bộ phim kinh dị, ngược lại cậu lại sợ à.”
Hoàng Đan tạm thời lưu toàn bộ thông tin, quay lại sẽ sắp xếp sau,“Tôi nhìn thấy cô ấy mở cửa lau chùi vài lần, chắc là có bệnh sạch sẽ.”
Vương Chí chổng mông tìm kiếm bên trong thùng giấy, ném mấy miếng mút ra bên ngoài,“Cô ta có bệnh sạch sẽ thiệt, rất nghiêm trọng, tôi từng đến nhà cô ta, sau đó có chết cũng không đi nữa, tôi mệt, cô ta cũng mệt mỏi.”
Hoàng Đan nói,“Bệnh sạch sẽ có thể trị liệu.”
“Cũng phải xem người có đồng ý trị liệu hay không, Triệu Hiểu không cảm thấy bản thân có vấn đề, cảm thấy chúng ta có vấn đề, trừ cô ta ra, những người khác trên đời này đều bẩn cả.”
Vương Chí lại muốn lấy đồ cho Hoàng Đan ăn, Hoàng Đan từ chối, trước lúc rời đi còn giữ ý, mua một cái quạt điện.
Loại đối nhân xử thế này, Hoàng Đan học đã học được.
Vương Chí Cao vui vẻ tiễn Hoàng Đan đến đầu cầu thang, cười kêu cậu lần tới lại đến đây chơi,“Qúy Thời Ngọc, tên này của cậu rất giống con gái, còn có mùi vị Giang Nam nữa.”
“……”
Hoàng Đan xuống lầu về nhà, miệng khô lưỡi khô nằm ở trên sô pha, quên ăn điểm tâm, đói quá rồi.
Hệ thống,“Thế nào, có tiến triển gì chưa?”
Hoàng Đan sửng sốt, từ lúc cậu xuyên việt tới nay, lần đầu tiên được hỏi tiến triển nhiệm vụ,“Khi ông Trương chết, chân mang dép lê của bác Lưu, Tôn Tứ Khánh cũng mang, giữa hai người này có tồn tại liên hệ nào đó, cụ thể là kiểu nào, tôi còn chưa tìm ra được.”
“Vợ chồng bác Lưu sợ phiền phức, rất để ý nhàn ngôn toái ngữ của các hàng xóm, quan hệ Chu Xuân Liên và các hàng xóm rất tốt, không cãi nhau với ai đến đỏ mặt, chồng chị ta Lý Thuận là một người bình thường có trách nhiệm, tình cảm vợ chồng bình thường, bọn họ đều rất thương con của mình.”
“Tôi cho rằng Triệu Hiểu không hề quen biết các hàng xóm, bất ngờ là, cô ta có tiếp xúc với Vương Chí, nghe cách Vương Chí nói chuyện, số lần bọn họ tới lui không ít.”
Dừng một chút, Hoàng Đan nói,“Vương Chí thông minh, chắc là biết chút chuyện, tôi sẽ tiếp xúc nhiều với anh ta, còn người du học về thì tôi chưa gặp lần nào.”
“Khi những người này đối mặt với tôi, đều phản ứng không khác nhau lắm, không có tình trạng khác thường nào, nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, đánh chết nguyên chủ chắc chắc là một người trong số bọn họ.”
Hệ thống,“Lòng người cách tấm da bụng.”
Hoàng Đan tán đồng,“Đúng vậy, tri nhân tri diện bất tri tâm*.”
* tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt mà không biết lòng.
“Bước đầu tôi phỏng đoán, giết chết ông Trương và đánh chết nguyên chủ là cùng một người, chi tiết bác Lưu mất dép lê có lẽ là manh mối.”
Cậu thở dài,“Nhiệm vụ lần này không phân tích được, tôi phải nghi ngờ tất cả hàng xóm.”
Hệ thống,“Nhiệm vụ đều rất khó làm, từ từ đi, cần nghe bài hát thả lỏng không?”
Hoàng Đan nói,“Không cần, cám ơn.”
Hệ thống,“Được rồi.”
Hoàng Đan tin tưởng, cậu sẽ gặp người kia ở thế giới này, giống như mỗi lần như lúc trước vậy.
Cậu chờ, lại không kiềm được suy nghĩ muốn người kia xuất hiện.
Càng không nhìn thấy được, trong lòng lại càng sốt ruột.
Một bên Hoàng Đan tìm người, một bên lưu ý hành động các hàng xóm, tất cả đều thả lỏng như bình thường.
Trời nắng nóng, không đổ mưa, gió cũng nóng, giống như ngay cả hung thủ cũng không chịu nổi thời tiết quỷ này nên lập tức đàng hoàng lên.
Hoàng Đan thường hay chạy đến chỗ Vương Chí, cố ý tiếp cận, mua này mua kia, một lần cũng chưa từng gặp được người du học về.
Nhớ nhung lần này mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, Hoàng Đan không áp chế được, cũng chịu không nổi, cậu tìm cơ hội hỏi thăm Chu Xuân Liên người bạn không biết đau kia.
Chu Xuân Liên nói với Hoàng Đan vài câu, Hoàng Đan biết được đối phương đã thành gia lập nghiệp, con cũng đã đến trường mầm non.
“Tiểu Quý?”
Chu Xuân Liên gọi một tiếng,“Cậu không sao chứ?”
Hoàng Đan lắc đầu, đã kết hôn có con cái, không phải là người kia, cậu có thể xác định.
“Chị Chu, bé con nhà chị tổ chức tiệc một trăm ngày chưa?”
Chu Xuân Liên vén tóc ra sau tai,“Hình thức không quan trọng, đứa bé khỏe mạnh là tốt rồi.”
Hoàng Đan nói,“Em có thể nhìn bé con nhà chị một chút không?”
Chu Xuân Liên nói đứa trẻ đang ngủ,“ Nó còn chưa ngủ say, có tiếng sẽ tỉnh lại ngay.”
Đây chính là từ chối.
Hoàng Đan không miễn cưỡng,“Vậy lần sau vậy.”
Cậu thuận miệng hỏi,“Đã đặt nhũ danh chưa? Tên gì vậy?”
Chu Xuân Liên cười cười,“Tôi và ba nó từng thương lượng, không thương lượng ra kết quả gì, cho nên dứt khoát gọi Bảo Bảo.”
Hoàng Đan nói,“Tên thì sao?”
Chu Xuân Liên nói,“Lý Ấu Lâm.”
Hoàng Đan nói tên rất hay, cậu thấy Chu Xuân Liên cười.
“Tên do ba nó đặt, tôi cảm thấy tên hay nhủ danh điều không quan trọng, đứa trẻ tốt mới quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Khi Chu Xuân Liên nói lời này, dịu dàng đầy mặt.
Hoàng Đan nghĩ, một người mới sinh con xong không bao lâu, tràn ngập tình thương của người mẹ, chắc sẽ không làm ra hành vi giết người đâu?
Cậu do dự một chút, vẫn không đem tên Chu Xuân Liên vào danh sách tên người tình nghi.
Trừ con trai người chết của ông Trương, chỉ còn người về nước chưa lộ diện thôi.
Hoàng Đan nhịn không được lớn gan nghi ngờ, đối phương có lẽ nào là người mình đang chờ hay không?
Nếu đúng thì nhất định sẽ gặp.
Mỗi ngày Hoàng Đan đều đi dạo ở bên ngoài, các hàng xóm dán cho cậu rất nhiều danh hiệu, kiên cường, có lễ phép, người thiện lương, có tình thương, kính già yêu trẻ, tất cả đều là khen.
Chỗ tốt chính là Hoàng Đan quen thuộc với mọi người, tìm hiểu tin tức tiện và dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỗ xấu chính là có hàng xóm muốn giới thiệu đối tượng cho Hoàng Đan, làm mai, tuy nhiên sau khi nghe cậu vừa mới tốt nghiệp, còn chưa tìm được công việc, đều cùng nhau ăn ý im lặng.
Buổi sáng rơi một trận mưa, bắt đầu để người trở tay không kịp, kết cục cũng như thế.
Chỉ chớp mắt, đã hết mưa, trời quang mây tạnh, cảm giác giống giữa một giấc mơ, còn chưa ngủ tỉnh.
Mặt đất không kịp bị nước mưa thấm ướt, đã khô.
Hoàng Đan che đầu, sinh long hoạt hổ* đi dạo trong cư xá, nhìn thấy ông lão rèn luyện thân thể thì đến đó một lát, cuối cùng sẽ nghe được chút chuyện nhà vụn vặt.
* Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào.
Cậu vừa tới thế giới này không bao lâu, đã được cảm nhận đầy đủ, cái gì gọi là mỗi nhà đều có chuyện riêng khó nói.
Cách một đình và hồ nước, Hoàng Đan thoáng nhìn bác trai Lưu, bên cạnh còn có một bóng dáng rất cao.
Chỉ thoáng nhìn vội vàng, tầm mắt Hoàng Đan liền dừng ở trên mông bóng dáng đó, cản trở gì đó nhiều lắm, có hoa có cỏ, cây cối không biết tên, cậu muốn nhìn rõ hơn một chút.
Đợi đến khi Hoàng Đan phục hồi tinh thần, cậu đã dùng tốc độ nhanh nhất đến chỗ mục đích.
Một thân Lục Phỉ mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, ngũ quan lập thể, ngoại hình anh tuấn, rất đậm mùi đàn ông trưởng thành, hắn đi ra hít thở sau khi trời vừa đổ mưa xong, phát hiện ông lão chạy phía trước đang thở hồng hộc, nên có lòng tốt đến đỡ.
Nào biết được vừa đến đỡ, đã có chuyện chứ.
Ông lão không vui, nói thằng nhóc cậu là chê tôi già, không chạy nổi đúng không?
Lục Phỉ không hiểu lắm.
Hoàng Đan nhìn bác trai Lưu, lại ngửa đầu xem xem người đàn ông cao lớn trước mặt, cậu biết được từ chỗ anh Tam, đây chính là người từ nước ngoài trở về, Lục Phỉ.
Biết được nguyên nhân kết quả, Hoàng Đan vẫn hỏi, tầm mắt không rời khỏi người đàn ông,“Bác ơi, làm sao vậy?”
Bác Lưu hừ hừ, nói thằng nhóc này chê tôi già, lải nhải kể hết mọi chuyện.
Hoàng Đan chú ý tới người đàn ông thở ra một hơi, hình như cảm thấy may mắn với việc bác trai Lưu không thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen.
“Vị tiên sinh này là lo lắng thân thể của bác thôi.”
Bác trai Lưu không cảm kích,“Có cái gì mà lo lắng, tôi rất tốt.”
Trong lòng ông cụ trách móc, không chấp nhận mình già,“ Những người trẻ tuổi các cậu thật là, ăn đậu hủ* của người già chúng tôi, cái này không thể làm, cái kia không thể làm, chúng tôi còn chưa già đến mức không cử động được đâu.’’
* Ăn đậu hủ: trêu chọc đùa giỡn.
Hoàng Đan trấn an bác Lưu, ánh mắt vẫn đang liếc người đàn ông.
Sắc mặt bác Lưu dịu đi một chút, lúc này ông cụ mới giới thiệu nói,“Tiểu Quý, đây là Lục Phỉ Lục tiên sinh, vừa về nước, ở hộ 503.”
Hình tượng Hoàng Đan không thế nào tốt được, quần jean giặt đến trắng, T-shirt màu trắng lỏng đến sắp tuột ra, đầu băng bó, mặt tái nhợt, màu môi cũng vậy, trên người còn có mùi thuốc, chính là kiểu bị thương do tai nạn.
Cậu vểnh vểnh khóe môi lên, vươn tay nói,“Xin chào, Lục tiên sinh, tôi là Qúy Thời Ngọc.”
Hai tay Lục Phỉ đút túi, không có dấu hiệu muốn vươn tay ra,“Xin chào.”
Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, nghe nói người mới về nước này không phải là lễ phép lắm sao? Cậu không thèm để ý để tay xuống.
Bác Lưu không nhìn được,“Lục tiên sinh, Tiểu Quý bắt tay cậu, tại sao cậu không lấy tay ra?”
“Tiểu Quý đúng là không đi du học, nhưng cậu ấy cũng tốt nghiệp đại học, đứa trẻ đàng hoàng, có chỗ nào kém hơn ai chứ.”
Lục Phỉ nhếch môi cười,“Bác hiểu lầm rồi, trên tay con đều là mồ hôi, bắt tay người khác rất không lễ phép.”
Hoàng Đan liếc liếc nhìn.
Lục Phỉ gật đầu,“Bạn học Lý có thể hiểu mà.”
Hoàng Đan nói,“Có thể hiểu.”
Bác Lưu thấy Hoàng Đan thật không để trong lòng nên không nói nữa, hình như ông cụ có thái độ giữ khoảng cách với Lục Phỉ từ nước ngoài trở về.
“Tiểu Quý, đỡ bác vào trong đình ngồi một lát được không?”
Hoàng Đan nói,“Không được đâu ạ”
Bác Lưu cũng không bắt buộc, ông gọi một hàng xóm đang xách radio qua, hai người vừa đi vừa cười nói chuyện.
Hí khúc trong radio dần dần mơ hồ.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông,“Tôi ở tầng bốn, hộ 401.”
Lục Phỉ vuốt tóc ướt mồ hôi trên trán ra sau đầu, lộ ra mi mắt thâm thúy, hình dáng lưu loát rõ ràng, cứng rắn ngay thẳng và kiên nghị,“À, ở trên đỉnh đầu lão Trương mới chết à.”
Hoàng Đan,“……”
Lục Phỉ đi về phía trước, bước đi hai ba bước thì dừng lại, hắn xoay người lại, ánh mắt từ biếng nhác biến thành sắc bén, bên trong cũng không có cái gì, nhưng lại như đang kiềm chế cái gì đó.
Hoàng Đan thu hồi ánh mắt đánh giá mông của người đàn ông, ánh mắt hỏi thăm.
Đúng lúc này, có một cô bé trượt patin qua, đụng phải Lục Phỉ một cái.
Một khắc trước trong ánh mắt Lục Phỉ không có gì, này một giây giống như bị bão táp thổi quét qua, kiềm chế không được mà cuồn cuộn chảy ra.
Hắn nhíu chặt lông mày đè lại cánh tay bị đụng, nóng nảy, nổi giận, nổi điên, trên mặt chịu đựng đau đớn, môi mỏng gắt gao mím cùng một chỗ, cho người ta một loại cảm giác có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Móa!”
Lục Phỉ xanh mặt mắng một tiếng, hô hấp nặng nhọc, thái dương đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt có ánh sáng, phân biệt không rõ đó là ánh sáng lạnh lẽo hay là cái gì.
Hoàng Đan kinh ngạc nhìn người đàn ông, ánh mắt càng ngày càng quái dị,“Chỉ là đụng một cái.”
Lục Phỉ lạnh lùng đảo qua, quay đầu liền đi.
Mắt Hoàng Đan thấy người đàn ông muốn rời xa khỏi phạm vi tầm mắt, cậu liền chạy lên giữ chặt người.
Lục Phỉ vung tay lên, ngũ quan vặn vẹo, đang chịu đựng cái gì, ánh sáng trong mắt càng rõ ràng.
Hoàng Đan bị vung ra lảo đảo lui về phía sau một bước, cậu nhíu mày, mông đúng rồi, sẽ không nhận lầm đâu.
“Có phải anh đang khóc không?”
Sắc mặt Lục Phỉ chợt thay đổi, đường cong cằm căng thẳng, lạnh lùng khác thường,“Không phải.”
Hoàng Đan cầm một bao khăn giấy ra,“Lau nước mũi đi.”
Lục Phỉ theo bản năng sờ mũi, phát hiện mình mắc mưu, hắn không nổi giận, mà cau mày, bên trong đôi mắt có sắc bén xem kỹ, để người không chỗ che giấu, sẽ rất không thoải mái.
Hoàng Đan rất bình tĩnh, không sợ để người đàn ông nhìn, còn sợ hắn nhìn không ra được nữa.
Lục Phỉ không nói một lời rời đi.
Hoàng Đan nhìn người đàn ông trên cầu gỗ, lúc này cậu không đuổi theo,“Anh Tam, Lục Phỉ chính là người mỗi lần tôi đều gặp.”
Cậu dùng giọng điệu bình tĩnh, vừa rồi cố gắng khống chế được hành động của bản thân, chỉ kéo một chút, không có làm ra động tác nào khác.
Hệ thống,“Chúc mừng.”
Hoàng Đan mím môi,“ Phản ứng vừa rồi của Lục Phỉ không bình thường, tôi nghi ngờ thần kinh đau đớn của anh ấy khác với người bình thường, giống như tôi vậy.”
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua, lại bị Hoàng Đan bắt được, cân nhắc giản lược đơn giản, khiến trong lòng cậu chấn động.
Hệ thống,“Đồng cảm là gạt người, cách nói này không tồn tại, phải tự mình trải nghiệm mới có thể cảm nhận được.”
Hoàng Đan biết đạo lý này, cậu không rõ, có một số việc không nghĩ ra.
Thần kinh đau đớn khác thường làm bạn với cậu đến khi lớn lên, đó là một loại thói quen đau đớn, người ngoài vĩnh viễn không hiểu được, cũng không thể cảm nhận được, cậu cũng không ngờ, tương lai có một ngày, có một người có thể cảm nhận cái cảm giác của cậu, chịu đựng cái cậu chịu đựng.
Có thứ chảy ở trong lòng Hoàng Đan, cậu không tự giác lấy tay che chỗ trái tim, đập quá nhanh.
Nếu cảm giác đau còn ở đây, nhất định cậu sẽ rất đau.
Trong đầu Hoàng Đan xuất hiện tiếng hút vang lên, rất bất ngờ, cậu ngẩn người,“Anh Tam, anh đang làm cái gì vậy?”
Hệ thống,“Anh đang uống Coca.”
Hoàng Đan,“……”
Hệ thống tiên sinh lúc trước bình thường tương đối cứng nhắc, Lục tiên sinh nghiêm cẩn quy tắc, cũng không biểu lộ một mặt cá nhân nào.
Hiện tại tinh thần anh Tam này lại không xem trọng quy tắc, cậu cảm thấy rất mới mẻ.
“Anh Tam, thần kinh đau đớn khác hẳn với người thường sẽ rất đau đớn, nếu Lục Phỉ đau khóc, tôi nhìn sẽ rất khó chịu.”
Hệ thống,“Em trai à, nghe anh Tam một câu, mặc kệ xảy ra cái gì, đều phải mỉm cười đối mặt với thế giới.”
Hoàng Đan nói,“Tôi biết rồi.”
Hệ thống,“Có cái gì cần thì nói anh biết, không cần tích phân đổi, cũng sẽ đưa cho cưng.”
Hoàng Đan ngẩn người,“Cám ơn.”
Hệ thống,“Xem phim không? Phim hành động ở chỗ anh có trên trăm bộ.”
Hoàng Đan sửng sốt hỏi,“Còn có thể xem phim sao?”
Cậu không nghe được trả lời, trong đầu xuất hiện một ít hình ảnh.
“……”
Hoàng Đan nói không xem,“Tạm dừng trước đi, chờ lúc tôi và anh ấy làm tình rồi xem.”
Có lẽ do giọng điệu Hoàng Đan vô cùng nghiêm túc, không có một yếu tố nào ở bên trong, cũng không phải vui đùa, trêu chọc, hệ thống bị ép lờ mờ, nửa ngày đều chưa “Đinh” Một tiếng.
Hoàng Đan trở về, đến nhà của Vương Chí.
Vương Chí đang gọi điện thoại, một hơi một hôn, mặt đều xanh, cậu ta gác điện thoại, uể oải vài phút thì tiếp tục nhận đơn hàng làm việc.
Hoàng Đan vẫn ở chỗ cậu ta, giúp đỡ đóng gói, không đụng đến cửa phòng cách vách.
Ban đêm nóng Hoàng Đan không ngủ được, cậu xuống lầu hóng mát, suy nghĩ tìm thời gian kêu người đến lắp điều hòa.
Trong hành lang im ắng, có hàng xóm nuôi chó, lúc này không có chút tiếng vang.
Hoàng Đan xuống đến tầng ba, phát hiện trước cửa nhà bác Lưu để dép lê, có thể do tuổi lớn, hay quên, không nhớ đem vào nhà.
Đèn cảm ứng trong hành lang khi linh khi mất linh, Hoàng Đan giẫm mấy phát, cậu nhìn dép lê, như có mấy suy nghĩ ngay lập tức, quyết định mặc kệ trước, khi trở về sẽ nhìn lại.
Hoàng Đan tiếp tục đi xuống dưới, cậu không mang cái gì phòng thân.
Biết rõ bản thân mình chưa đến thời gian thì sẽ không chết, thứ hai là mang theo gì đó phòng thân, tác dụng cũng sẽ không lớn.
Bởi vì cậu không có cảm giác đau, bị người đâm một đao sau lưng, cho dù đâm từ chỗ này đến chỗ khác, trực tiếp đâm xuyên, móc ra hết nội tạng đến cậu chỉ còn một bộ da, cậu cũng không có cảm giác.
Hoàng Đan không đi bao nhiêu xa, chỉ đứng dưới đáy lầu, muỗi rất nhiều, cậu nhìn mấy vết trên cánh tay, trên đùi không nhìn, tùy chúng nó đi.
Lúc này, còn có bên trong một ít cửa sổ có ngọn đèn, cú đêm không còn càng ngày càng ít, chỉ biết càng ngày càng nhiều thêm thôi.
Hoàng Đan hứng gió đêm một lát, cho muỗi ăn no.
Đàn muỗi lưu luyến không rời, ăn no cũng không đi, có đậu vào trên người Hoàng Đan, có ong ong ở xung quanh gọi cậu, có bay tới bay lui, làm thân với cậu, trông chờ cậu ngày mai sẽ đến nữa.
Hoàng Đan chuẩn bị tiến vào bên trong lầu, xa xa nhìn thấy một bóng người đi về phía bên này.
Là Tôn Tứ Khánh.
Cách gần, Hoàng Đan nghe mùi rượu gay mũi trên người của người trung niên, thì biết ông ta uống rất nhiều rượu.
Người nghèo cũng không sao, sợ là sợ trước đó nghèo, một ngày nào đó giàu lên rồi lại trở lại nghèo, đời người như xe qua núi không phải người bình thường có thể có được.
Làm ăn thất bại, anh em ngày thường xưng anh gọi em, từng giúp đỡ kéo ra khoảng cách, vợ chạy theo người khác, cuộc đời rơi vào thung lũng, hai bàn tay trắng.
Người uống nhiều, ý thức mơ hồ, không nghĩ nhiều nữa.
Giày trên chân Tôn Tứ Khánh không biết ông ta cởi ra để ở đâu, ông ta để chân trần đạp trên đường đá, mơ hồ hát.
Hoàng Đan đang do dự có nên đến chào hỏi không, thì nhìn thấy Tôn Tứ Khánh nằm lến trên cỏ, xem ra là muốn qua đêm ở nơi đó.
“Meo”
Có một con mèo trắng đi ra kiếm ăn, đi qua nơi này, nhìn Tôn Tứ Khánh trên cỏ, tò mò đi vòng quanh hai vòng.
Tôn Tứ Khánh đột nhiên hét to một tiếng, con mèo giật mình, lui ra phía sau, quay đầu lẻn vào trong lùm cây.
Hoàng Đan cũng hoảng sợ, cậu thấy Tôn Tứ Khánh đã đứng dậy.
Tôn Tứ Khánh bò đến tầng ba, mang dép bác Lưu đặt ở cửa, rồi đi đến cửa 301 đối diện.
Đó là nhà ông Trương.
Không biết có phải nguyên nhân uống rượu, hay là cảm mạo, giọng Tôn Tứ Khánh khàn khàn, nghe không giống giọng bình thường ông ta nói chuyện,“Tiểu Kiệt, mở cửa một chút.”
Tiểu Kiệt là tên con trai ông Trương, Hoàng Đan biết, cậu nghe Tôn Tứ Khánh nói, cảm thấy giống giọng điệu cha đang nó chuyện với con.
Tôn Tứ Khánh thở dài một hơi,“Tiểu Kiệt con mở cửa ra trước đi, sau này chú không uống rượu, thật không uống, chú cam đoan, con mở cửa đi, Tiểu Kiệt……”
Nói đến sau đó, tất cả đều là thỏa hiệp, ăn năn, còn có cầu xin.
Phía sau lưng Hoàng Đan phát lạnh, cảm giác thật giống như có người chết nằm sấp trên lưng cậu vậy, còn siết chặt cổ cậu, lạnh lẽo mà cứng nhắc, cậu nhìn phía sau, người nào cũng không có.
Trong hành lang vô cùng mờ tối.
“Tại sao còn chưa mở cửa, Tiểu Kiệt, con nghe lời, mở cửa cho chú vào đi.”
Tôn Tứ Khánh đập cửa hai cái, tự quyết định một lát, gục đầu ngồi ở cửa nhà ông Trương, bất động.
Hoàng Đan cũng không nhúc nhích, toàn bộ thân mình đều giấu ở trong bóng đêm, cậu hít thở nhẹ nhất có thể, mồ hôi lấm tấm làm ướt lòng bàn tay, trở về phải tắm rửa, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên Tôn Tứ Khánh từ mặt đất đứng lên, ông ta lấy chìa khóa của mình mở cửa đi vào nhà mình, chuẩn xác không có sai lầm, thân hình cũng không lay động, giống như không say rượu gì cả.
Hoàng Đan sởn tóc gáy trong nháy mắt.
Thế giới này không phải linh dị mà? Không nên có quỷ mới đúng chứ.
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, nhưng vừa rồi Tôn Tứ Khánh là sao thế này? Trời hè nắng nhìn, so đối với điều hòa thổi còn mát hơn, lạnh đến tận dưới đáy lòng.
Trên lầu thình lình có tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Đan ngừng hít thở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu nghe, nhận ra không phải dép lê, mà là giày da, đèn cảm ứng trong hành lang sáng rồi tắt, tắt rồi sáng.
Hoàng Đan ngẩng đầu nhìn, cùng bốn mắt nhìn nhau với Lục Phỉ đang xuống lầu.