Hoàng Đan ôm bí ngòi qua:“Chị Thúy Linh, mẹ em bảo đem cái này qua.”
Ngô Thúy Linh lấy khăn lau tay, cầm bí ngòi để vào trong bếp, lúc đi ra còn xách theo con ba ba nhỏ:“Buổi sáng anh cả câu được dưới ao, em mang về nấu canh đi.”
Hoàng Đan tiếp nhận:“Anh còn có thể câu được đến ba ba, ngay cả một con cá em cũng không câu được một con.’’
Lý Căn bổ cây củi ra làm hai:“Hôm nào dẫn em đi câu.”
“Được ạ.”
Hoàng Đan nghe được trong phòng truyền ra tiếng nói, là Vương Nguyệt Mai kêu Ngô Thúy Linh, gọi cô đến đẩy mình đi ra ngoài.
Ngô Thúy Linh vội vàng vào phòng.
Hoàng Đan giương mắt nhìn, ngồi trên xe lăn Vương Nguyệt Mai tóc được chải chỉnh tề, cũng không rớt xuống một sợ tóc nào, lộ ra một khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, trên người bà ta mặc áo màu xanh thẫm, khuy áo cài nghiêng, khóe mắt tuy có vết nhăn, nhưng khí chất lại rất tốt như trước, Ngô Thúy Linh bên cạnh so sánh với bà ta, ngũ quan càng thêm bình thường, cũng có vẻ yếu ớt hơn nhiều, không có loại ý vị do năm tháng để lại
Vương Nguyệt Mai không chấp nhận cùng chung một ao với người trong thôn, hoặc là nói bà ta cố ý muốn sống như vậy, cho dù là đến năm mươi tuổi, cũng như cũ không thay đổi, cố chấp mà sống không giống mùi vị của người bình thường.
Mỗi lần Hoàng Đan gặp Vương Nguyệt Mai đều sẽ sinh ra ý niệm, trong lòng cậu nghĩ, nếu không bị liệt thì cuộc sống Vương Nguyệt Mai sẽ càng thay đổi hơn nữa.
Cũng không biết tại sao lại bị liệt như vậy..
Vương Nguyệt Mai kêu Ngô Thúy Linh đẩy mình tới bên trong sân:’’Đông Thiên, mẹ con nói muốn cưới vợ cho con à.’’
Hoàng Đan lén lút liếc nhìn người đàn ông đốn củi:’’Dạ.”
Vương Nguyệt Mai nói giỡn:“Bác gái cảm thấy Tiểu Phương bên kia sông cũng tốt, người lại chịu khó.”
Hoàng Đan còn chưa tỏ thái độ, Lý Căn liền nói“Mẹ, mẹ quan tâm chuyện đó làm cái gì?’’
Vương Nguyệt Mai nói;“Mẹ thấy Tiểu Phương rất vừa mắt, con không thích, biết đâu Đông Thiên lại thích.”
Hoàng Đan nói:“Bác gái,con cũng không thích.”
Mặt Vương Nguyệt Mai lộ ra vẻ đáng tiếc:“Vậy con thích hình dáng như thế nào, để bác gái lưu ý giúp con.”
Hoàng Đan nói:“Vóc dáng so với con thì cao hơn, cường tráng hơn con một tý, có thể giúp con nấu nước trồng rau, cắt lúa cấy mạ, luôn suy nghĩ vì con, còn có thể dẫn con ra ra ngoài chơi nữa.”
Vương Nguyệt Mai nghe mà sửng sốt.
Một bên Ngô Thúy Linh phụt cười ra tiếng;“Đông Thiên,em đây không phải tìm vợ, mà là muốn đi làm vợ rồi.”
Hoàng Đan mím môi, bày ra bộ dạng vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
Lý Căn đem củi bỏ vào trong đống củi, hắn quay đầu cười:“Anh cảm thấy theo đuổi như vậy cũng không tệ, Đông Thiên nếu gặp người như vậy thì em nên giữ chặt lấy.”
Nói xong, còn nhướn mi nháy mắt một cái.
Hoàng Đan:“……”
Nói chuyện một lát, Vương Nguyệt Mai thấy Hoàng Đan muốn đi, liền nói;“Thúy Linh, đi vào trong phòng mẹ lấy túi lông nhãn đưa cho Đông Thiên đi.’’
Ngô Thúy Linh lập tức đi lấy lông nhãn.
Hoàng Đan nói,“Chị Thúy Linh, không cần đâu.”
Ngô Thúy Linh dừng bước, nhìn Vương Nguyệt Mai một chút.
Vương Nguyệt Mai nhìn Hoàng Đan nói:“Đó là của người khác tặng, bác gái cũng không thích ăn long nhãn, con cầm đi, đem về để mẹ con ăn, mẹ con thích ăn thứ đó.”
Ngô Thúy Linh đem long nhãn đưa cho Hoàng Đan,“Đông Thiên, em cầm lấy đi.”
Hoàng Đan nhìn long nhãn, Trần Kim Hoa kêu cậu mang đến một trái bí ngòi,Vương Nguyệt Mai trả lễ là một con ba ba và một túi long nhãn, giống như là đang bảo toàn lòng tự tôn vậy.
Hai người không phải là chị em mấy chục năm sao? Đưa tặng ít đồ sao giống như đang phân cao thấp quá vậy?
Hay là cậu nghĩ nhiều?
Hoàng Đan không chờ đợi lâu, xách ba ba đi vòng qua bên cạnh Lý Căn, trao đổi ánh mắt một cái, buổi tối gặp ở khu rừng nhỏ.
Trần Kim Hoa đứng ở cửa,thấy con trai xách đồ đem về liền tức giận:“Đông Thiên, mẹ kêu con đem bí ngòi đến nhà bác Vương, tại sao con lại cầm đồ về?’’
Hoàng Đan nói:“Là bác Vương muốn cho mà.”
Trần Kim Hoa chộp lấy cây chổi sát tường đánh lên người con trai:“Bác ấy cho thì con lấy?Con cũng không nhìn xem nhà bác Vương trong tình huống thế nào, mẹ bình thường dạy con như thế nào, tại sao con không tiến bộ chút nào vậy hả?”
Hoàng Đan xách ba ba và long nhãn chạy về phía sau trốn.
Trần Kim Hoa cũng không đánh mạnh thêm được nữa, thân thể bà không tốt, thở hổn hển dựa vào khung cửa ngồi xuống, mặt tái xanh.
Mẹ Anh Hùng vừa đi ra ngoài đổ nước rửa nồi thấy thế, vội vàng buông thau xuống, đi đến giữ chặt Trần Kim Hoa:“Chị làm cái gì vậy?Con trai có gì không đúng thì từ từ nói.”
Trần Kim Hoa ây da một tiếng, người cũng không nhanh được.
Mẹ Anh Hùng nôn nóng kêu:“Đông Thiên, mau đưa mẹ con vào trong phòng đi’’
Hoàng Đan hoàn hồn, cùng mẹ Anh Hùng đỡ Trần Kim Hoa đến phòng ngủ, qua đến bên giường nằm xuống.
Trần Kim Hoa đều khí, sắc mặt tốt lên một chút.
Mẹ Anh Hùng thở dài, gọi Hoàng Đan đến một bên:“Đông Thiên, cha con chết sớm, mẹ con một mình nuôi con lớn, xương cốt không khỏe giống như hồi trẻ được, con cố gắng làm theo ý chị ấy đừng để chị ấy tức giận nhiều.”
Hoàng Đan nói:“Con hiểu rồi thím hai.”
Mẹ Anh hùng vỗ vỗ cánh tay cậu:“Vậy đi, thím hai trở về, con chăm sóc mẹ con đi’’
Hoàng Đan khép cửa lại:“Mẹ, uống nước sao? Để con đi lấy ly cho mẹ.’’
Trần Kim Hoa khoát tay:“Đông Thiên, nhớ kỹ lời mẹ nói, về sau bác Vương có cho này cho nọ, mặc kệ là cái gì, con đều không thể lấy.”
Hoàng Đan nói:“Được ạ.”
Trần Kim Hoa sờ tóc của cậu:“Lần này không tính, con ba ba và long nhãn đó, con đã đem về, nếu mẹ mà đem trả lại thì bác Vương con sẽ không vui, để mẹ nhìn xem ba ba làm thế nào, sáng mai mẹ làm cho con ăn, về phần long nhãn, cứ để đó đi, lát nữa tặng cho người khác.”
Hoàng Đan nói:“Mẹ, bác Vương có anh, còn có chị Thúy Linh, thoải mái hơn nhà mình mà.”
Trần Kim Hoa nói:“Con không hiểu đâu, mẹ với bác Vương con là chị em nhiều năm,theo lý phải giúp đỡ một chút.”
Bà không lại tiếp tục đề tài này nữa, kêu Hoàng Đan lột đậu tằm để buổi tối ăn.
Trong thôn tràn ngập mùi khói bếp, mọi người gần như đều đã kết thúc một ngày bận rộn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trương Anh Hùng cầm đầu con gà trống vặt lông gà, để làm quả cầu cho cháu gái:“Đông Thiên, lần này anh đi bắt mấy con rắn, phất lên nha”
Hoàng Đan bốc đậu tằm;“Tàm tạm.”
Trương Anh Hùng nói người kia bị rắn độc cắn,thiếu mất cánh tay, có nghĩa là sức lao động trong nhà yếu đi rất nhiều, người vợ chịu khổ không nổi, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, để lại đứa con trai hơn hai tuổi, một đứa con gái bảy tuổi, chỉ còn dựa vào cha mẹ đã già năm sáu chục tuổi, cuộc sống chật vật hơn là chết nữa.
Hoàng Đan đem đậu tằm ném vào trong rổ, sinh mệnh yếu ớt, cuộc sống gian nan.
“Cha em nghe nói việc này, lập tức không còn mắng em lâm trận bỏ chạy, không có tiền đồ nữa.” Trương Anh Hùng chậc lưỡi:“Đông Thiên, cũng may anh không có chuyện gì.”
Hoàng Đan nói:“Ừ”
Trần Kim Hoa cũng nói như vậy, sờ tay sờ chân cậu mở miệng nói một tiếng không có việc gì là tốt rồi.
Có tiếng trống lúc lắc từ đầu thôn đông truyền lại đây, là bán đồ lưu niệm đến, họ dọn ra hai quầy hàng container, bên trong để kẹp tóc, dây buộc tóc, hoa cài đầu, châm tuyến, khuy áo, viên thủy tinh và cái loại đồ chơi nhỏ.
Các cô gái và phụ nữ có chồng trong thôn đều đi ra vây xung quanh quầy hàng container.
Hoàng Đan bị Trương Anh Hùng kéo đi tới, phát hiện mặt trên quần hàng container là một tấm thủy tinh, có thể thấy rõ đồ trong tủ.
Bán đồ lưu niệm một tháng sẽ đến một hai lần, đồ vật đều không đắt, rất được người trong thôn yêu thích.
Hoàng Đan cầm một cây kẹp tóc màu đen, mặt trên có hoa văn màu tối, rất xinh đẹp, cậu hỏi giá rồi nhìn Trương Anh Hùng nói:“Cho anh mượn năm đồng tiền.”
Trương Anh Hùng ở trước ngực bới bới ra, lấy một xấp hình tam giác đưa qua:’’Cho nè’’
Hoàng Đan mua kẹp tóc.
Trần Kim Hoa đang trong bếp nấu cơm,bà thấy kẹp tóc liền nói,“Kẹp tóc này hợp với bác Vương con hơn, tóc mẹ vừa dơ vừa rối, kẹp lên thì lãng phí lắm.”
Hoàng Đan kẹp lên cho bà:“Ai nói, mẹ kẹp lên còn đẹp hơn.”
“Lại chọc mẹ con vui vẻ.”
Trần Kim Hoa đến bên cạnh chum nước nhìn trái nhìn phải, bà vào phòng, lấy kẹp tóc xuống, lấy khăn tay cẩn thận từng li từng tí bao lại, sau đó bỏ vào trong tủ quần áo, nghĩ nghĩ sau đó lại mang trở ra.
Trăng treo lên ngọn cây, bên cạnh ao nước bên trong rừng trúc.
Lý Căn ôm cổ Hoàng Đan:”Anh muốn chết rồi, mau cho anh hôn một cái.”
Hoàng Đan đẩy người đàn ông:“Anh nhẹ một chút đi.”
Lý Căn,“……” Thật là buồn, ôm còn phải nhẹ, vậy mấy cái khác phải làm thế nào?’’
Hắn đem thanh niên đặt trên cây trúc có cái rễ to, khom lưng xuống, mũi ngửi ngửi cổ đối phương, nghe thấy được mùi xà phòng:“Tắm rồi hả?”
“Ừ”
Hoàng Đan ngả đầu ra sau, nhìn thấy mấy lá trúc nhỏ xanh biếc đang nhộn nhịp rơi xuống, có rơi vào trên mặt cậu, cũng có chui vào trong áo khoác ngắn của cậu.
Lý Căn lấy mấy lá từ trong áo khoác thanh niên ra,cũng không lấy tay ra vô lại ở trên người cậu cọ cọ:“Ăn ba ba chưa?”
Hoàng Đan nói chưa.
Lý Căn hôn lỗ tai Hoàng Đan:“Ăn cái đó bổ lắm, ngày mai em nhớ nấu ăn đi,nếu em thích, lần tới anh câu cho em hai con nữa.”
Hắn dỗ dành nói;“Đừng khép miệng, để cho anh đi vào.”
Hoàng Đan nói:“Em sợ anh cắn em.”
Lý Căn nhéo eo của cậu nói:,“Không cắn đâu, anh thương em còn không kịp nữa là.”
Sau đó miệng Hoàng Đan liền bị cắn,cậu đau đến hít ngược một hơi,che miệng lại đẩy người đàn ông ra, trong mắt rưng rưng.
Hô hấp Lý Căn căng thẳng, miệng lưỡi khô khốc, hắn chống tay:“Để anh xem có chảy máu không?.”
Hoàng Đan đá người đàn ông một cước.
Lý Căn bắt lấy mắt cá chân cậu, đáy mắt có gì đó tại cuồn cuộn, giọng khàn khô khốc:“Anh thật muốn ở nơi này chỉnh đốn em.”
Hoàng Đan mở trừng hai mắt, cậu lấy tay che miệng lại:’’Anh qua bên kia đi.’’
Lý Căn ôm lấy eo thanh niên,ôm vào trong lòng,cầm lấy tay cậu,tiếng trầm thấp nói:“Em giúp anh được không?”
Hoàng Đan nói không được.
Lý Căn cầm tay cậu không buông.
Tay người đàn ông thô ráp rộng rãi, rất có sức lực, Hoàng Đan không thoát ra được.
Một lát sau, Lý Căn thoải mái.
Hắn lấy một chân đá đất vào một chỗ, phá hư hiện trường, ánh mắt nhìn trên mông của thanh niên, cũng không biết lúc nào có thể đem người này biến thành của mình đây,
phải chọn một nơi an toàn hơn mới được.
Hoàng Đan cầm một cái lá lên lau tay:“Anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?’’
Lý Căn ngồi bên cạnh Hoàng Đan,vẻ mặt miễn cưỡng:“Hỏi đi”
Hoàng Đan hỏi:“Lúc trước anh cưới hai người vợ, đều là chết như thế nào vậy?”
Sắc mặt Lý Căn hơi đổi, hắn khép nửa mi mắt, che khuất cảm xúc đang chấn động trong mắt:“Em sợ anh khắc chết em sao?”
Hoàng Đan lắc đầu:“Em là nam,không giống nhau được.”
Lý Căn quẹt diêm,một hồi lâu mới thấp giọng nói:”Đầu tiên là chết bên trong kiệu, đến cửa nhà anh thì phát hiện người đã không còn thở.”
Hắn hút thuốc,cây diêm cháy xong tiếp tục bị bắn ra ngoài:“Lần thứ hai là vào ngày thứ ba kết hôn thì uống thuốc trừ sâu chết.”
Hoàng Đan nhìn cây diêm ở trên lá trúc:“Vì sao?”
Lý Căn lắc đầu.
Hoàng Đan rơi vào im lặng.
Mười dặm tám thôn, điều kiện như Lý Căn, không thể tìm ra được người thứ hai, nguyên nhân chết của cô gái thứ nhất thì tạm thời không nói, còn cô gái thứ hai tại sao lại uống thuốc trừ sâu?
Lý Căn hút thuốc xong,“Rất muộn rồi,về thôi.”
Hoàng Đan bị tê chân.
Lý Căn đứng dậy,quay lưng khom người trước mặt thanh niên:’’Lên đi,anh cõng em.”
Hoàng Đan nói:“Lỡ có người thấy thì không tốt đâu.”
Lý Căn đem hắn để trên lưng:“Đêm hôm khuya khoắt, heo cũng đi ngủ rồi,có người nào ra ngoài tản bộ chứ?”
Hoàng Đan nằm sấp lên, tay ôm cổ người đàn ông.
Lý Căn nâng bờ mông thanh niên:“Biết trong tim em thích anh của em nhiều lắm, nhưng mà em cũng đừng ôm chặt như vậy, sẽ chết người đó.”
Hoàng Đan co rút miệng,thả lỏng tay một chút,cậu bỗng nhiên kêu:“Anh, nhìn xem, có sao băng kìa, anh mau cầu nguyện đi.”
Lý Căn xuy một tiếng:“Cầu nguyện cái gì, chỉ là gạt con nít thôi.”
Nói là như vậy nói, hắn cũng đang nhìn sao băng xẹt qua bầu trời mà lén lút cầu nguyện một chút, hi vọng có thể cùng người trên lưng ở cùng nhau đến hết một đời, hai đời, ba đời, sẽ sống tốt hơn cho đến khi đi xuống dưới….