Sân thể dục giống như một nồi nước đang sôi trào, tiếng hoan hô, hét to, vỗ tay nối thành một đoàn.
Trần Việt chạy đến hướng công chúa của hắn, hắn không trực tiếp đâm vào, mà dừng một lát mới làm bộ như thể lực cạn kiệt, đứng không vững ngã quỵ về phía trước.
Tạm dừng một chút kia nhanh đến khó thấy được, bởi vì trong mắt người xung quanh, khi Trần Việt chạy đến đích cuối cùng quá nhanh, qua vạch đích phanh không kịp, mà Hoàng Đan thì không né tránh kịp thời, lúc này hai người mới đụng vào nhau.
Khi Hoàng Đan bị Trần Việt đè ngã xuống, cậu quan sát thấy được một tay Trần Việt chống xuống mặt đất, một tay bắt lấy cánh tay cậu kéo lên trên, giảm bớt được một phần xung lực rất lớn, không muốn làm cậu đau.
Mặt Trần Việt chôn ở bên trong hõm vai Hoàng Đan thở từng hơi một, góc độ không ai nhìn thấy, khóe miệng của hắn giương lên cao, nở nụ cười trong im lặng, vui đến điên rồi.
Hoàng Đan nghiêng đầu, đụng tới gì đó ẩm ướt, là tóc ướt mồ hôi của Trần Việt, cọ đầy mồ hôi lên mặt cậu, cậu nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của đối phương, còn có lỗ tai đo đỏ.
Trần Việt muốn chết, tim hắn đập quá nhanh, màng nhĩ cũng bị chấn động, nhưng hắn không muốn đứng lên, ở lâu thêm được một giây nào thì hay một giây ấy.
Hoàng Đan có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực đang dán dính vào ngực cậu, mang theo gì đó khó tả điên cuồng, nháy mắt cậu choáng váng, nâng tay ở heo bên lên, đè lại người ở trên người.
Thanh xuân đốt cháy dữ dội, muốn đốt cháy sạch sẽ rạng rỡ của niên thiếu, bùng cháy lên, để lại dấu vết khắc sâu vào trong vách đá của ký ức.
Không đến một phút đồng hồ, nam sinh trong lớp học chạy đến kéo Trần Việt, Trần Việt giống như một tảng đá lớn, gắt gao chìm xuống, mặt hắn uốn éo, mẹ nó, cơ hội này có thể gặp mà không thể mơ được, thật vất vả bố mới có được một lần, có lẽ đời này sẽ không có thêm lần thứ hai đâu.
Nam sinh từ hai biến thành năm sáu, một nửa tảng đá lớn bị nâng sang một bên.
Mặt Trần Việt đỏ bừng, không biết là vì vận động kịch liệt dẫn đến, hay là do tức giận mấy người này không để hắn dựa vào thêm một lát, hoặc là hưng phấn, xấu hổ vừa rồi được đụng chạm thời gian trong ngắn ngủi như vậy.
Hoàng Đan cũng được kéo lên, Khương Long nôn nóng hỏi cậu có bị thương không, cậu lắc đầu.
Khương Long nhìn mắt cậu, bĩu môi,“Còn nói không có, cậu rõ ràng chỉ có lúc rất đau mới khóc.”
Hoàng Đan nói,“Thật không có.”
Khương Long nói Trần Việt thật trâu bò, vẻ mặt cậu ta phấn khích, khi nói chuyện khua tay múa chân,“Mấy vòng trước Trần Việt đều không nhanh không chậm, giống như đang đi chơi, tụi tôi chạy với cậu ta, kêu cậu ta chạy nhanh lên, kêu đến cổ họng cũng đau, cậu ta coi tụi tôi như đang thả rắm, hoàng đế không vội thái giám lại vội.”
“Tụi tôi đều cho rằng lần này nhất định sẽ không lấy được hạng, không ngờ cậu ta đột nhiên tăng tốc, vượt qua từng người, tất cả mọi người đều cổ vũ cho cậu ta, tình cảnh đó thật sự rất chấn động, thật đó, tôi nổi quá trời da gà, bây giờ vẫn còn nè, không tin cậu sờ thử đi.”
Hoàng Đan không sờ,“Tăng tốc một vòng cuối, rất khó có thể vượt qua mặt người trước mặt lấy hạng nhất.”
“Đúng vậy nha, dù sao tôi cũng không được, tôi không chạy được đến 1500 đâu, lúc này cậu ta đã hết sức nổi trội rồi, địa vị trong lòng nữ sinh toàn trường lại tăng lên một bậc.”
Khương Long chua lét nói xong, thì phủi bụi ở sau áo Hoàng Đan,“Cậu đang yên đang lành sao lại chạy đến vạch đích này vậy, nếu tiếp tục đứng ở bên cạnh tôi thì sao có thể bị cậu ta đụng ngã chứ.’’
Hoàng Đan không nói gì.
Các nữ sinh như ong vỡ tổ chen vào đến, có người đưa nước đưa khăn mặt, có người mặt đầy kích động, nói năng lộn xộn, còn có người đang khóc, đều là người có tính cách đáng yêu.
Có đôi khi cũng rất kỳ lạ, lúc bình thường cũng không cảm giác thứ vinh dự tập thể này mãnh liệt, nhưng khi thật sự xảy đến, lại có thể cảm nhận được, dường như được giấu ở đáy lòng mỗi người, thời điểm chạy đến mới biết được từ đầu đến cuối nó vẫn luôn ở đó, chưa từng biến mất lần nào.
‘’Đại công thần’’ của lớp đang giả chết nằm trên mặt đất, hắn to con như vậy, tính tình lại kém, trừ Lưu Phong có quan hệ khá tốt với hắn, người khác cũng không cõng nổi.
Nào hiểu được lúc này Lưu Phong cũng không cõng được, y thiếu chút quỳ xuống, tức giận ồn ào,“Người anh em, cậu phối hợp một chút có được không hả?!”
Mắt Trần Việt có chút đỏ, mồ hôi trên mặt không ngừng lăn xuống,“Phối hợp cái rắm, không thấy cả người bố đều bị liệt à?”
Lưu Phong kéo cánh tay Trần Việt, y không kéo nổi, tức giận mắng chửi mấy tiếng, nghi ngờ cái gì đó nên nói nhỏ bên lỗ tai người anh em của mình,“Đệt, cậu cố ý hả? Chuyện ngây thơ vậy mà cậu cũng làm được? Mẹ nó, tôi mặc kệ cậu, cậu cứ tiếp tục nằm đi, để tôi xem nữ sinh cậu thích có lại đây không!”
Tính toán nho nhỏ gõ bùm bùm trong lòng Trần Việt, cậu ấy nhất định sẽ tới.
Ban cán sự lớp có cái rắm gì cũng tìm Hoàng Đan thảo luận, cho ý kiến, nhất định muốn cậu chen một chân vào, nếu có chuyện gì, có một phần của cậu, thầy giáo sẽ tha thứ, quy luật này ai cũng biết, lớp trưởng cũng không ngoại lệ.
Cũng như năm đó vậy, Hoàng Đan và lớp trưởng cùng nhau qua, giúp Lưu Phong nâng Trần Việt lên.
Trần Việt trở tay nắm Hoàng Đan, bàn tay hắn nóng bỏng, năm ngón tay buộc chặt trong chốc lát, giống một người mới vừa được kiềm gắp than gắp từ trong đống lửa ra, để lại dấu ấn rất sâu trên đó, từ đây chính là một đời.
Hoàng Đan nhìn hắn một cái.
Liếc nhìn đó khiến trên mặt Trần Việt khô nóng một mảnh, hắn hung tợn,“Móa, chưa ăn cơm no sao, nâng cũng không vững nữa?!”
Khương Long ở phía sau với người khác không nhìn được,“Hoàng Đan có lòng tốt đỡ cậu, cậu không nói tiếng cám ơn, còn mắng cậu ấy, Trần Việt, cậu cũng quá……”
Trần Việt quay đầu, trên mặt chảy đầy mồ hôi không có một chút biểu cảm nào.
Trong lòng Khương Long rụt rè, bất mãn nhỏ giọng nói thầm,“Cho rằng bản thân là Thiên Vương lão tử à, nói cũng không cho người ta nói.”
Mày Hoàng Đan giật giật, trong mười bốn năm tiếp sau đó, Khương Long trưởng thành rất nhiều, nhưng tật xấu tính cách nhanh mồm nhanh miệng, lảm nhảm của cậu ta vẫn không sửa được, cho đến khi gặp lại trong buổi họp lớp, thái độ và đánh giá cậu ta đối với Trần Việt e là cũng không khác nhau lắm.
Tăng thêm mười bốn tuổi, phương diện nào đó sẽ không thay đổi, cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang bên ngoài, lộ ra đến vẫn là dáng vẻ vốn có.
Khi đó Trần Việt sẽ xem thường, kiêu căng, nóng nảy như bình thường, những cái đó gần đã khắc ở tận trong xương tủy rồi.
May mà mấy thứ đó đối với Hoàng Đan mà nói, đều rất quen thuộc, cậu sẽ chấp nhận toàn bộ, không có một chút khó chịu nào.
Hoàng Đan đi tới đi lui, bước chân bỗng nhiên dừng lại, cậu nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói,“Trần Việt, đồng phục cậu bị mất rồi.’’
Trần Việt bắt lấy cơ hội ở chung với cậu, ngoài miệng hung tợn chất vấn,“Cậu làm sao vậy? Huy hiệu trường của bố ở phía trên, nếu mất, chủ nhiệm lớp không biết sẽ phun bao nhiêu nước miếng đâu.”
Hoàng Đan mím môi,“Lúc ấy người nhiều, không biết bị ai lấy đi rồi.”
Trần Việt chửi nhỏ một tiếng liền đẩy người đang đỡ hắn ra, thấy thiếu niên không theo kịp thì không bình tĩnh gầm lên,“Thất thần cái gì? Còn không mau đi tìm với bố!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không phải chạy đến tê liệt, đứng dậy cũng đứng không nổi sao? Tại sao lúc này lại như người bình thường không sao hết vậy?
Tâm Lưu Phong nói, tê liệt cái cùi lôi,3000m đối với Trần Việt mà nói hoàn toàn không phải chuyện gì lớn, tiếp tục chạy thêm mấy vòng cũng không có vấn để gì, có người hỏi, y liền mặt không đỏ tâm không nhảy nói do thể lực đối phương khôi phục nhanh thôi.
Khương Long thay ngồi cùng bàn bênh vực kẻ yếu,“Trần Việt làm sao vậy chứ, do cậu ta tự ném đồng phục mình lung tung, nếu không phải Hoàng Đan cầm cho cậu ta, đã sớm không còn rồi.”
Trần Yến nói,“Có thể do trên đồng phục có huy hiệu trường.”
Tiền Mộng ừ gật đầu,“Thầy chủ nhiệm từng nói không thể làm mất huy hiệu trường, Trần Việt cũng vì sợ thầy ấy dạy bảo thôi.”
Khương Long gãi đầu, than thở nói,“Hoàng Đan thật xui xẻo, không hiểu tại sao bị Trần Việt đụng ngã, còn phải đi dìu cậu ta, hiện tại lại bị mắng vì chuyện đồng phục nữa chứ.”
Trần Yến cảm thấy không có chuyện gì lớn, cô bình tĩnh nói,“Đồng phục nhất định là bị nữ sinh nào cầm đi rồi, Trần Việt sẽ có cách thôi.”
Lưu Phong chọt cái mặt vào, vừa nói vừa nhìn lén Trần Yến, nhịn không được kéo đuôi ngựa cô một cái,“Các cậu ở đây líu ríu chuyện gì đó? Nhất là cậu đó Khương Long, suốt ngày làm gì mà có nhiều rắm để nói quá vậy?”
Mọi người đều nhìn qua, mặt Khương Long đỏ lên,“Liên quan gì đến cậu?”
Lưu Phong nhe răng với cậu ta,“Cậu mẹ nó ngậm miệng hay mở miệng đều nói người anh em tôi không phải, cậu nói xem chuyện này liên quan đến tôi không?”
Khương Long chột dạ, cứng cổ nói,“Ai kêu cậu ta gây khó dễ cho Hoàng Đan chứ?”
Lưu Phong ôm lấy bờ vai cậu ta, dùng sức vỗ mấy phát,“Ô, học sinh giỏi các cậu hay nhỉ? Đi nào, chúng ta sang một bên đi, cậu nói cho tôi nghe xem, bình thường các cậu nói nghĩa khí như thế nào nè.”
Khương Long như con gà con bị y dẫn đi về phía trước, khuôn mặt xanh đỏ luân phiên.
Cuối cùng đã thi xong một môn cuối cùng, mọi người đều đang châu đầu ghé tai, chờ hiệu trưởng công bố điểm số và thành tích đạt được của đại hội thể dục thể thao lần này của các lớp.
Hai mắt Trần Việt thỉnh thoảng nhìn lén thiếu niên, trong đầu còn nhớ về một màn ngã về phía trước lúc nãy, nhất định là bối rối rồi, cho nên mới quên né tránh.
Hoàng Đan không tìm được đồng phục ở chỗ đích đến, mày cậu nhăn,“Có thể là do nữ sinh nhặt được đồng phục.”
Trần Việt không tập trung,“Ừm hửm.”
Hoàng Đan lại nói,“Cô ấy thích cậu.”
Trần Việt cắt ngang một tiếng,“Đây không phải là chuyện rõ ràng à? Còn cần phải nói ư?”
Hoàng Đan không nói, chỉ cúi đầu tìm kiếm bốn phía.
Trần Việt muốn nói không sao đâu, mất thì thôi, nhưng hắn không nói vậy, hắn thích nhìn Hoàng Đan sốt ruột vì chuyện của mình, như vậy sẽ cho hắn một cái ảo giác, bọn họ là bạn bè, hoặc nói bạn bè khá tốt, còn tốt hơn quan hệ của đối phương với Khương Long.
Trời biết mỗi lần Trần Việt nhìn thấy Khương Long tìm Hoàng Đan nói chuyện, trong lòng ghen tị đến thế nào, nói chuyện thì thôi đi, còn sáp đến gần như vậy, hắn ở phía sau nhìn, có mấy lần thiếu chút nữa không nhịn được, cầm bút bi ném vào trên người đối phương.
Người trên sân thể dục nhiều, lại còn chỉ mặc đồng phục, phóng tầm mắt nhìn, tất cả đều là màu trắng xanh, nhìn thời gian dài, thị giác sẽ có chút mệt nhọc.
Khóe môi Hoàng Đan mím chặt, năm đó đồng phục Trần Việt cũng bị mất, là lớp trưởng làm mất, sau này không biết tìm được thế nào, cậu không thèm để ý, cũng không có hỏi đến chi tiết.
“Chia nhau tìm đi.”
Trần Việt nói xong thì đi, hắn nhìn mi tâm Hoàng Đan nhíu chặt như thế, trong lòng cũng không dễ chịu, cứ như trời sắp sụp xuống vậy.
Hoàng Đan đi mấy vòng ở đó, thì đổi sang tìm chỗ khác, trong lúc vô tình nghe được mấy nữ sinh bàn tán về Trần Việt, cậu dừng bước chân lại, buông mí mắt nghe.
“Cậu ấy thật sự là quá đẹp trai rồi?Rơi lại ở phía sau như thế, vậy mà còn có thể chạy vượt lên, chạy lên giống như một cơn gió, đôi mắt rất kiên định, tôi đứng ở ngoài đường đua cũng muốn khóc theo luôn.”
“Aiiii, tôi cũng vậy, nghĩ tới đến đưa nước cho cậu ấy, lại thấy ngại, nếu có thể theo đuổi được cậu ấy, dẫn đi ra ngoài sẽ rất có mặt mũi.”
“Theo đuổi không nổi đâu, các cậu không nghe nói gì sao? Cậu ấy và Hoàng Đan là hai người khó theo đuổi nhất đó.”
“Không thử làm sao biết được? Với lại, cho dù bị cậu ấy từ chối, cũng còn tốt hơn không thử đã bỏ cuộc rồi.”
“Đều học chung trong một trường học, cuối cùng sẽ nhìn thấy nhau, như vậy không phải sẽ rất xấu hổ sao?”
“Sợ cái gì, đến lúc đó nếu như bị cậu ấy từ chối trước mặt, thì cứ nói hi vọng có thể làm bạn bè bình thường với cậu ấy, không đến mức ngay cả bạn bè bình thường cậu ấy cũng từ chối đâu.”
“Lỡ như cũng từ chối thì sao?”
“Cùng lắm thì tìm cái hố chui vào, qua ngày mai sẽ tốt hơn thôi, hơn nữa xung quanh còn rất nhiều nữ sinh, gặp mặt cũng không nhớ rõ ai là ai đâu.”
Trên mặt cô gái kia tràn đầy thanh xuân dào dạt, giữa mi mắt chỉ có duy nhất dũng cảm cùng lạc quan của tuổi trẻ.
Hoàng Đan nhấc chân rời đi.
Khi Trần Việt trở về, trong tay đã cầm đồng phục của bản thân, hắn đá đá thiếu niên ngồi ở trên bậc thang, dùng lực rất nhẹ, như đang gãi ngứa,“Đi thôi.”
Hoàng Đan ngẩng đầu.
Trần Việt sợ đối diện với thiếu niên, cảm giác như có dòng điện xẹt qua bên trong người, có thể kỳ diệu nối thẳng từ trong mắt một đường đi vào lòng mình, trong nháy mắt lủi khắp toàn thân,“Ngu ngốc ngẩn ngơ làm cái gì đó?”
Hoàng Đan hỏi,“Tìm được ở đâu?”
Trần Việt cười nhạo, nói là một nữ sinh lấy đi, ôm đồng phục chờ hắn đến tìm.
Hoàng Đan à một tiếng, gần như giống suy đoán của cậu, nữ sinh lấy đồng phục đi, là muốn nói được mấy câu với Trần Việt, để đối phương chú ý tới mình, có thể tiếp xúc được với người mình thích, sẽ rất vui vẻ.
Trên người Trần Việt chảy mồ hôi, dính dính, hắn dứt khoát lấy đồng phục lau mặt, cũng thuận tiện lau luôn cổ,“Lớp chúng ta hạng mấy?”
Hoàng Đan nói,“Đứng đầu.”
Trần Việt co rút miệng, hắn tìm chuyện nói, cứ như vậy không ra được, không thể không tìm đại một cái,“Cậu ném tạ cũng không ném đến được, sao mà ngốc quá vậy?”
Tâm Hoàng Đan nói, còn không phải do cậu đang nhìn tôi à,“Không giỏi ném.”
Trần Việt ném qua ánh mắt tràn ngập khinh bỉ,“Thứ đồ chơi đó không có chút độ khó nào, chẳng phải chỉ cần ném đại thôi sao?”
Hoàng Đan nói,“Cậu có thể, tôi không được.”
Thân thể Trần Việt hơi chậm lại, hắn cúi lưng ghé sát vào, ngoài miệng không biết xấu hổ trêu đùa, trong lòng căng thẳng muốn chết,“Đây là sùng bái bố ư?”
Hoàng Đan giương mắt,“Cậu giỏi vận động, tôi không giỏi.”
Trần Việt duy trì động tác đó, hắn thích như vậy, có thể nhìn rõ lông mi dài dài cong cong của thiếu niên, mỗi lần chớp chớp, tim của bản thân cũng đập một cái,“Cho nên cậu đang dùng bái bố à?”
Hoàng Đan nói,“Thầy chủ nhiệm đến.”
Trần Việt dùng tư thế bạn bè khoát cánh tay lên trên đầu vai thiếu niên, kéo người lên phía trước một chút, trên mặt bày ra nụ cười lưu manh trước sau như một,“Đừng nói sang chuyện khác.”
Hoàng Đan nói,“Thầy đang ở phía sau cậu.”
Trần Việt vừa quay đầu đã đối mặt ngay với thầy chủ nhiệm, hắn vẫn không đứng đắn, trong miệng miễn cưỡng chào hỏi,“Thầy.”
Thầy Ngụy khập khiễng đi lại, ở trong mắt ông, Trần Việt đang ức hiếp bạn cùng lớp, nên ông phải đưa tay cứu đối phương ngay,“Không nghe loa đang kêu tên trò sao? Trò không lên bục nhận thưởng, còn muốn đi đâu nữa?”
Bên trong khuỷu tay Trần Việt không còn ai, hắn thở dài một tiếng, mất mát ở trong lòng, sao lúc nào cũng canh ngay lúc hắn đang vui vẻ thì lại có người đến phá đám thế này?
Thầy Ngụy để Trần Việt nhanh chóng đi nhận thưởng, ông nhìn về phía học sinh mình kiêu ngạo nhất,“Không sao chứ?”
Hoàng Đan lắc đầu.
Trần Việt nghiêng đầu thổi huýt sáo, bị thầy Ngụy kéo cánh tay lên trên bục trao giải, hắn không quay đầu, phất phất tay nói,“Cảm ơn.”
Hoàng Đan không có hỏi Trần Việt cám ơn chuyện gì, không quan trọng.
Đại hội thể dục thể thao bế mạc tốt đẹp, mọi người đều về nhà mình vui chơi ăn uống, một ngày sau trở lại trường học, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cảm nhận 1000 chữ vẫn chưa viết, thứ hai phải nộp, kéo cũng kéo không được, bọn họ oán giận liên tục, mở đại hội thể dục thể thao còn phải viết cảm nhận sau khi xem, kiếm đâu ra 1000 chữ đây?
Phiền lòng hết sức.
Lớp học ầm ầm, chỉ cần không lên lớp là bô bô, cũng không biết ở đâu có nhiều chuyện để nói như vậy.
Trần Việt vẽ tòa lâu đài ở phía sau giấy khen, khi hắn phác họa thiết kế bị lệch đôi chút, mặt khác cũng đều tàm tạm, cây, hồ, cỏ, vườn hoa hồng đều có cả.
Lưu Phong tò mò hỏi,“Cậu vẽ cái gì đó?”
Trần Việt vẽ hoa hồng, vẽ một bông rồi lại một bông,“Nhà tôi.”
Mắt Lưu Phong trợn trắng,“Nói nhảm vừa thôi, nhà cậu từ hai tầng biến thành lâu đài lúc nào sao tôi không biết?”
Trần Việt phát hiện trong vườn hoa hồng có bông rất xấu, hắn lấy cục tẩy lau đi, vẽ cánh hoa một lần nữa,“Nhà sau này.”
Lưu Phong nghe vậy, tròng mắt đều trợn tròn, bọt nước miếng y bay loạn,“Người anh em, cậu đừng chọc cười tôi chứ, nếu sau này cậu mua được tòa lâu đài, tôi sẽ theo họ cậu luôn.”
Trần Việt nói,“Cậu mơ đẹp nhỉ.”
Một ngụm máu Lưu Phong kẹt ở trong cổ họng, y thấy Trần Việt vẽ một hình người nhỏ vào bên trong một khu vườn hoa hồng lớn,“Cái này lại là cái gì nữa?”
Trần Việt đưa giấy khen ra xa một chút rồi nheo mắt xem xem, khuôn mặt không tệ, lông mi cũng đủ dài, ừm, rất tốt, hắn tiếp tục vẽ miệng hình người nhỏ,“Có thể ở nhà tôi, đương nhiên là vợ tôi rồi.”
Lưu Phong cho rằng Trần Việt đang nói giỡn với mình, nên trêu ghẹo nói,“Bạn học Trần Việt, vợ tương lai không phải nên có một đôi chân dài, ngực tấn công mông phòng thủ, xinh đẹp như hoa sao? Sao lại nhỏ như vậy chứ?”
Hắn cũng tưởng tượng dáng vẻ lớn lên sau này, con người mà, mơ giữa ban ngày là một chuyện, thực hiện được nó hay không lại là một chuyện khác.
Trần Việt không có một sơ hở nào,“Cái này gọi là nghệ thuật, cậu không hiểu đâu.”
Lưu Phong phát hiện Trần Việt không phải đang nói đùa, dáng vẻ vẽ rất nghiêm túc, cứ giống như là hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, y khiếp sợ lui về phía sau một bước, dùng một loại ánh mắt gặp quỷ trừng qua,“Đệt, cậu vẫn là Trần Việt mà tôi quen biết đó chứ?”
Trần Việt thổi cặn tẩy trên giấy ra, kiểm tra còn chỗ nào không đẹp, cái này là giấy khen của hắn, cũng là của Hoàng Đan, hắn muốn cất giữ thật cẩn thận.
Lưu Phong chưa hoàn hồn,“Cậu làm tôi buồn nôn gần chết rồi, mấy ngày trước bị từ chối, bộ dạng nửa sống nữa chết đã đủ dọa người ta rồi, hiện tại vậy mà còn làm thứ này, cậu không phải do bị đả kích quá lớn nên tinh thần có vấn đề đó chứ?”
Trần Việt đá y một đá,“Bố rất tốt, sang một bên chơi đi, đừng có gọi quỷ bên cạnh tôi nữa.”
Lưu Phong ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt vẫn còn bay ở trên người bạn mình, y đồng cảm lắc đầu, ngoại hình đẹp trai thì sao chứ, cũng không phải vẫn bị từ chối đó sao, bây giờ chỉ có thể mơ một giấc mơ đẹp thôi.
Các máy ghi âm trên bục giảng, một bộ phận nhỏ do dự học từ đơn, bộ phận lớn đều nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc với bàn trước bàn sau, còn lại một số thì đang ngủ.
Trần Việt đứng dậy đi đóng máy ghi âm, đổi băng tiếng Anh bên trong, hắn ấn mở, bên trong phát ra một bài[ Em chỉ quan tâm anh*].
* Bài hát Em chỉ quan tâm anh(I only care about you) của Đặng Lệ Quân
Đây là một bài hát xưa, mọi người rất quen thuộc, giai điệu vừa vang, bọn họ đều cùng ngâm nga lên.
“Nếu em không gặp anh, tương lai em sẽ ở nơi nào, tháng ngay trôi qua ra sao, và đời người có thật là đáng quý?Cũng có lẽ em sẽ quen biết một ai đó, và sống những ngày tháng bình thường……”
Càng về sau, mọi người lại càng hát đều đặn hơn, nữ sinh đa sầu đa cảm, đắm chìm trong cảm xúc nhỏ của bản thân, nam sinh cũng có suy nghĩ nhiều, nhưng hai phần ba đơn thuần chính là ồn ào, trong lòng không suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Giữa trưa ngày hôm sau, có trận bóng giữa lớp bốn và lớp năm, toàn lớp bốn xuất chiến, lớp năm cũng không thể làm mất mặt, các nam sinh trong các lớp học khác đều hò hét cổ vũ giùm.
Khương Long vừa đi vừa hỏi,“Hoàng Đan, cậu có chơi bóng rổ không?”
Hoàng Đan nói,“Không”
Khương Long nói cậu ta cũng không,“Lớp 10 bọn họ còn có thể chơi một chút, đợi đến khi lên lớp 11 lớp 12 cũng đừng suy nghĩ đến, chủ nhiệm thế nào cũng bắt một lần dạy bảo một lần cho xem.”
Người trên sân thể dục nhiều hơn tưởng tượng của Hoàng Đan, cậu bị Khương Long kéo chen vào bên trong.
Nữ sinh nhìn thấy Hoàng Đan đều mặt đỏ tim đập, muốn nhìn lại ngại ngùng không dám nhìn.
Hoàng Đan và Khương Long đứng đến phía trước, nhìn thấy được vóc dáng rất cao của Trần Việt, rất bắt mắt.
Khương Long hâm mộ,“Chơi bóng cũng được đó, có thể hấp dẫn được sự chú ý của nữ sinh.”
Trần Việt đang nói chuyện người bên cạnh, trong lúc vô tình tầm mắt hắn chuyển động nhìn thấy được một bóng dáng, khóe môi không nhịn được giương lên.
Nữ sinh xung quanh Hoàng Đan cho rằng Trần Việt đang nhìn mình, đều không hẹn mà cùng tỏ ra ngại ngùng.
Một màn kế tiếp khiến tình cảnh rơi vào hỗn loạn hoàn toàn.
Trong lòng Trần Việt đọc một cái tên, hắn đặt tay ở bên miệng lớn tiếng kêu,“Tôi thích cậu–”
Người ở đó đều hướng về phía Hoàng Đan, nhưng không một ai cho rằng cậu là một người trong cuộc, dựa theo tư duy bình thường, nhất định là nữ sinh nào đó ở gần chỗ cậu.
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, nhất là lớp năm, chuyện lớn như thế vậy mà bọn họ lại không biết gì cả.
Hướng gió bán tán từ đoán nữ sinh đó ai, biến thành Trần Việt đang đùa giỡn, hắn hoàn toàn không thích nữ sinh, chỉ là đang thể hiện độ đẹp trai của mình mà thôi.
Lưu Phong đụng Trần Việt một cái,“Cái này đã là gì đâu, cậu muốn thì phải gọi tên cô ấy lên mới đúng chứ.”
Tâm trạng Trần Việt rất tốt, treo nụ cười trên mặt,“Dùng phép khích tướng ư? Có điều chiêu này cũng vô dụng với tôi thôi.”
Lưu Phong,“……”
Hoàng Đan nghe bàn tán và suy đoán xung quanh, cậu không có phản ứng gì.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, hai lớp đều đang làm nóng người, thương lượng chiến lược, tiện thể tìm cảm giác một chút.
Trần Việt kéo lấy cổ áo T shirt lau mồ hôi, hắn lui về phía sau khởi động, cố ý ném bóng đến chỗ Hoàng Đan, còn khống chế không làm đối phương bị thương.
“Này, đưa lại đây!”
Hoàng Đan cúi xuống nhặt quả bóng lăn đến chân rồi đi về hướng Trần Việt.
Trần Việt không nhận,“Làm một quả thử xem.”
Hoàng Đan cầm trái bóng tung lên trên rổ, sức ra quá mạnh, trái bóng bay ra rất xa.
Mọi người cười ha ha, nói thiên tài cũng không phải toàn năng nha.
Hoàng Đan xem nhẹ nụ cười của người khác, chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Việt, khóe miệng của cậu cũng vểnh lên.
Trần Việt không cười nữa, ánh mắt hắn đăm đăm, thốt ra một câu,“Cậu cười lên thật đẹp.”
Hoàng Đan nghe thấy được, lại làm bộ như không nghe rõ,“Cái gì?”
Trần Việt gãi đầu, nói không có gì, hắn chạy qua nhặt bóng rồi tùy ý ném lên, chỉ dùng một phần ba sức.
Hiện trường càng trở nên sôi động.
Hoàng Đan không thích mấy kiểu vận động này, phải chạy tới chạy lui đổ mồ hôi đầy người, thân thể xảy ra va chạm không tránh được, cũng chỉ vì giành một trái bóng.
Có Hoàng Đan ở đây, lúc nào Trần Việt cũng vô thức nhìn một cái, hắn phát huy thất thường, bắt được ít bóng hơn lúc bình thường.
Kết quả trận bóng là hai lớp hòa nhau.
Trong lớp học không có mấy người, bọn họ đều ở ký túc xá, uống nước ăn cái gì rửa mặt tắm rửa, rất nhiều việc.
Hoàng Đan không đến ký túc xá, cậu kéo sách bài tập ra làm bài.
Trần Việt từ phía sau đi dạo đến trên bục giảng, hắn lấy nửa đoạn phấn viết chữ vẽ tranh trên bảng đen, tạo ra động tác ném phấn về phía Hoàng Đan.
Hoàng Đan theo bản năng lấy tay chắn lại, nhưng không có gì đập đến, cậu nghe được tiếng cười nghịch ngợm của thiếu niên.
Trần Việt xòe tay, viên phấn còn nằm ở trong lòng bàn tay của mình, hắn búng viên phấn đến trên bục giảng, liếc mắt thiếu niên,“Ngu ngốc.”
Hoàng Đan,“……”
Trần Việt nhìn vào sách giáo khoa của cậu,“Này, ước mơ của cậu là cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Tôi không có.”
Trần Việt phụt cười ra tiếng,“Sao có thể không có, lần trước đề viết văn chẳng phải là cái này à.”
Hoàng Đan nghĩ nghĩ nói,“Hi vọng người tôi quan tâm có thể bình an, cái này có tính là ước mơ không?”
Trần Việt biến sắc, người quan tâm ư? Là ai chứ? Trong lòng hắn rất loạn, tùy ý lật lật giấy nháp ở trên bàn,“Không tính, đổi cái khác đi.”
Hoàng Đan nói,“Vậy thì chỉ có thể là thế giới này hòa bình mà thôi.”
Mặt Trần Việt run rẩy, hắn phát hiện dáng vẻ thiếu niên bao giờ cũng là như vậy, nghiêm túc, bình tĩnh, đồng thời lại rất lạnh nhạt, cho dù đang nói một câu dí dỏm, cũng là một dáng vẻ như thế,“Nghe nói cậu rất khó theo đuổi.”
Hoàng Đan nói,“Nghe nói cậu cũng vậy.”
Trần Việt cười rộ lên,“Vậy thì thật trùng hợp quá rồi.”
“Tôi còn nghe nói rất nhiều người đang cá cược, cá xem giữa hai chúng ta ai là người được nữ sinh theo đuổi thành công, cậu thử đoán xem ai trước?”
Hoàng Đan nói,“Tôi không đoán.”
Trần Việt cắn răng, tế bào não của hắn hoàn toàn dùng ở trên người của người này, muốn thăm dò một ít vấn để thôi sao lại khó khăn vậy chứ,“Cậu đoán hay không đoán?”
Hoàng Đan nói,“Không đoán.”
Trần Việt hừ cười,“Cho dù thế nào cũng phải đoán, được rồi, hôm nay tôi sẽ lấy số điện thoại của cậu rải hết ra bên ngoài.”
Hoàng Đan nói,“Cậu sẽ không đâu.”
Trần Việt dở khóc dở cười, thật vất vả mới thích một người, người kia là nam sinh thì thôi đi, chỉ số thông minh còn đè ép bản thân mình đến thế này nữa.
“Cậu dựa vào đâu nói tôi sẽ không làm như vậy?”
Hoàng Đan không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, sợ nói nhiều lại không nhịn được làm thay đổi,“Tôi muốn ngủ trưa.”
Nói chuyện một lát cũng không chịu, Trần Việt trừng trừng đỉnh đầu màu đen của thiếu niên, hắn đi ra hành lang hóng gió, lại dạo về lớp học, một bộ dạng vô công rỗi nghề.
Hoàng Đan nằm vào trên bàn, nhắm mắt, hô hấp đều đều.
Con dã thú ở trong lòng Trần Việt biến đổi không an phận, hắn chạy đi ra xem xem mấy người ở lớp học khác, mọi người đều đang ngủ.
Dừng một chút, Trần Việt đi đến khom lưng bên cạnh bàn của thiếu niên,“Này.”
Thiếu niên không phản ứng.
Một…hai…… Trần Việt đếm tới mười ở trong lòng, hắn lén lút hôn má thiếu niên một cái, hôn xong thì chạy lẹ đi.
Hoàng Đan mở to mắt, lại nhắm lại.
Trong hành lang, Trần Việt ngồi tựa vào góc tường, mặt đỏ bừng chôn ở trong khuỷu tay.
Gió êm sóng lặng qua hơn nửa tháng, buổi chiều ngày cuối tuần đó, Lưu Phong từ nhà về trường học, y tìm Trần Việt trong ký túc xá,“Đơn vị ba cậu có biến động gì không?”
Trần Việt đang lấy giấy vệ sinh lau áp phích, mỗi ngày hắn đều lau, rất quý trọng,“Không có chuyện gì cả.”
Lưu Phong để túi xách của mình lên trên giường, bắt lan can nhìn Trần Việt,“Tôi nghe mẹ tôi nói rồi.”
Trần Việt còn đang lau áp phích,“Mẹ cậu nói cái gì?”
Lưu Phong im lặng một hồi mới mở miệng, không nói lời thừa với hắn,“Ngày nào cậu đi?”
Trần Việt vo giấy vệ sinh thành một cục rồi quăng vào trong giỏ rác, nhảy xuống giường rời khỏi ký túc xá.
Lưu Phong đuổi theo Trần Việt,“Mặc kệ là chuyện gì, cậu đều có thể nói với tôi, hai ta là anh em, hiểu không?”
Trần Việt kêu y đừng đi theo mình.
Lưu Phong nhìn bóng lưng Trần Việt kêu,“Hai ta là anh em một đời, một đời đó!”
Trần Việt tìm chỗ ngồi xổm xuống, tìm đại mấy viên đá ở trên đất, cầm một nắm ném lên, rồi bắt mấy viên đang rơi xuống đất và lụm lại mấy viên vừa mới rớt xuống.
Hắn bắt được toàn bộ thì lại ném lên, cứ thế lặp lại mấy động tác này.
Lớp nào cũng có lớn miếng, Lưu Phong không phải, y rất nghĩa khí, sẽ không nói chuyện của Trần Việt ra bên ngoài.
Trần Việt nên làm gì thì làm, không ai nhìn ra hắn có gì khác thường cả.
Trừ Hoàng Đan.
Nhưng cậu không thể làm gì, nhất là khi bước ngoặt trong cuộc đời Trần Việt sắp xuất hiện, cậu càng không muốn đụng đến.
Trần Việt được chào đón như Hoàng Đan vậy, nữ sinh thích hắn đều khác nhau, không cần biết là kiểu nữ sinh thế nào, bản thân đối mặt cũng chưa từng có cảm giác tim đập thình thịch, nhưng từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy Hoàng Đan đã có cảm giác đó.
Ông trời đang chơi hắn, để hắn gặp Hoàng Đan, rồi thích, lại không để hắn có được.
Đêm đó Trần Việt lén lút đưa Hoàng Đan về nhà, khi trên đường trở lại trường học bị một nữ sinh chặn, hắn nghe nữ sinh lắp bắp tỏ tình, cảm thấy bản thân mình đến lúc đó cũng không tốt hơn được miếng nào.
Cái miệng bình thường lưu loát thế nào, ở trước mặt người mình thích, đều sẽ biến thành ngốc nghếch, nói mấy lời kỳ lạ, làm một số chuyện kỳ quái.
Sau khi Trần Việt nghe xong mới lên tiếng,“Cậu biết tôi sẽ từ chối, tại sao cậu vẫn tỏ tình?”
Nữ sinh đỏ mặt nói,“Tôi…… Tôi viết rất nhiều thư tình cho cậu, trên đó không viết tên, cậu không biết đó là tôi.”
Trần Việt chờ đoạn sau.
Giọng nói nữ sinh rất nhỏ,“Vốn tôi muốn che giấu tình cảm tôi thích cậu, còn muốn giống như trước mỗi ngày sẽ viết một bức thư tình cho cậu.”
Chuyện trong lòng Trần Việt suy nghĩ, đầy đầu đều là người kia,“Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?”
Hốc mắt nữ sinh nóng ướt,“Tôi không muốn có tiếc nuối.”
Trần Việt nhìn bình ước nguyện trong tay cô gái,“Cậu nói rất có lý.”
“Tin đồn trong trường là thật, tôi có người trong lòng, vẫn đang theo đuổi cậu ấy.”
Mấy ngày sau, sau khi tan tiết tự học thứ hai buổi tối, Hoàng Đan đeo túi sách đi ra cổng trường, đi nửa đường chạm mặt Trần Việt, đối phương đang đợi cậu.
Không bao lâu, bọn họ đứng ở sân thể dục phía sau phòng chứa dụng cụ, bốn phía đều yên tĩnh không một tiếng động.
Tay Trần Việt đút túi, chầm chậm bóp ngôi sao năm cánh kia,“Hỏi cậu chuyện này.”
Hoàng Đan nói,“Cậu hỏi đi.”
Trần Việt đá đá cát dưới đất,“Cậu có người trong lòng rồi sao?”
Hoàng Đan nói ra đáp án giống y như năm đó,“Không có.”
“Vậy cậu…..”
Có lẽ do đang căng thẳng, Trần Việt nói chuyện biến thành lắp bắp, nửa ngày mới ra được một chữ.
Một bức thư tình chuẩn bị hơn hai trăm ngày, tỏ tình trước mặt cần can đảm khó có thể tưởng tượng, chỉ có thể tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
Tay đặt ở trong túi của Trần Việt đã siết thành nắm đấm, căng thẳng chảy mồ hôi cả người, hai chữ thích (喜欢)này đã dùng hết toàn bộ hơi sức của hắn.
Hắn nghĩ, đời này có lẽ sẽ không còn cảm nhận thế này nữa, vì một người, cam tâm tình nguyện biến thành ngu ngốc.
Hoàng Đan nghe Trần Việt tỏ tình xong, cứ thế nói thẳng là không thích.
Thân thể Trần Việt cứng ngắt, mặt hắn nóng lên, hô hấp run rẩy không còn hình dạng, nói gì cũng không nói ra được.
Kết quả ở trong dự đoán, nhưng điều đó mảy may không ảnh hưởng đến mất mát và khó chịu đang dâng trào.
Vốn dĩ Trần Việt định chờ đến ngày quốc tế thiếu nhi sẽ tỏ tình, đến lúc đó hẹn Hoàng Đan ra, tìm cơ hội thích hợp, nhưng hiện tại hắn không có cách nào cả.
Trong lòng Hoàng Đan rất khó chịu, trên mặt lại là một mảnh hờ hững.
Trần Việt phát giác thiếu niên không có cảm xúc gì, hắn nhấc lên một bên khóe miệng cười,“Cậu không cảm thấy một nam sinh nói thích cậu rất không bình thường sao?”
Những từ như ghê tởm, biến thái, Trần Việt không muốn Hoàng Đan dùng những từ đó hình dung tình cảm của mình.
“Không sao cả.”
Hoàng Đan nói là lời thật, Trần Việt không phải nam sinh đầu tiên có tình cảm với cậu, cậu không hề để tâm, nhưng điều đó lại làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Khi đó Hoàng Đan trả lời như vậy, cũng không có nghĩ đến điểm này, chỉ cho rằng không quan trọng, cậu nghe qua sẽ quên, không cần thiết giữ lại trong trí nhớ.
Trần Việt nắm cổ áo Hoàng Đan nhấc cậu lên, dùng sức hôn trán cậu một cái,“Như vậy cũng không sao cả đúng không?”
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, năm đó không có hành động này.
Đôi mắt Trần Việt đỏ tươi, trong lòng bị uất ức cực lớn, không phải do Hoàng Đan từ chối, là cái kiểu hoàn toàn không đếm xỉa đến, cảm thấy bản thân không phải là một vai trong vở kịch, ngay cả sân khấu cũng không thèm bước lên một bước.
Hắn cười nhạo,“Như vậy thì sao?”
Nói rồi đẩy Hoàng Đan vào trên tường, bản thân cũng áp lên, mang theo ép buộc làm nhục rõ ràng.
Sắc mặt Hoàng Đan bình thản.
“Cái này cũng không sao cả ư? Được, cậu có gan, ai bố cũng không thích, chỉ mẹ nó thích cậu, bố đây thừa nhận!”
Trần Việt muốn đánh Hoàng Đan, hắn siết chặt nắm đấm vung đến, nhưng lại đánh vào trên tường, sau đó ngồi xổm xuống đất khóc.
Mẹ nó, khóc cái rắm, Trần Việt vừa khóc vừa nghĩ, chỉ một lần này thôi, sau này không khóc nữa.
Giả vờ rất giống người lớn, cuối cùng vẫn là một thiếu niên, có thể chịu đựng áp lực có hạn, trong lòng cũng không chứa được bao nhiêu thứ.
Trần Việt khóc rất đau lòng, cũng rất hoang mang, hắn không muốn rời thành phố này này, không muốn xa Đại Quan, không muốn rời lớp năm, nhất là không muốn rời xa công chúa của hắn.
Ba hắn nói đời người có tụ có tan, còn nói cái gì hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nhưng hắn không biết hắn và công chúa của hắn có không duyên phận hay không.
Thế giới lớn như vậy, tìm một người rất khó, Trần Việt không biết chờ tương lai hắn mua được một tòa lâu đài, công chúa của hắn đang ở nơi nào, cuộc sống qua ngày thế nào, đang ở cùng với ai.
Nếu không có công chúa, hắn còn mua lâu đài làm cái gì chứ.
Một đêm bình thường như thế, có gió, có trăng, có sao, nhưng bởi vì tiếng khóc áp lực của thiếu niên mà có thêm mấy phần ưu sầu.
Năm đó Hoàng Đan không nói gì, chỉ buông mí mắt, trên cao nhìn xuống nhìn Trần Việt khóc, nhưng hiện tại trong nháy mắt cậu nhìn thấy Trần Việt khóc, bản thân cũng đã khóc theo.
Không ở lại thêm nữa, Hoàng Đan xoay người rời đi, cậu đi rất nhanh, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt…..