Trần Thời đến trước một ngày, cũng đã tìm được nhà ở, là nhà của họ hàng, người trong nhà đó sớm đã đến nơi khác ở, mấy năm gần đây cũng không trở về, hắn sắp xếp đồ đạt linh tinh vào đúng vị trí, còn mua mấy chậu cây đặt ở trên bàn, công việc cũng đã tìm xong hết rồi, chỉ chờ Hoàng Đan đến đây thôi.
Trước đó Trần Thời và Hoàng Đan đi ra đường cái, hắn đã bắt đầu để ý cửa hàng ven đường, biết có nhà hàng tuyển nhân viên làm công mùa hè, cũng đi vào hỏi tình hình, công việc không phức tạp, chỉ cần nhớ khách gọi món rồi bưng đồ ăn lên thôi.
Ngoại hình Trần Thời đặc biệt xuất sắc, người cũng không nóng nảy, lúc ấy để lại ấn tượng rất tốt cho phó tổng giám đốc của nhà hàng, hắn để lại phương thức liên hệ của mình cho đối phương, nói đến thời điểm sẽ dẫn một bạn học đến chào hỏi.
Lúc này mới vừa đón được người đến trong tay, Trần Thời còn chưa sờ gì thì đã nghe được lời cậu nói, trong lòng bàn tay liền ướt một mảnh,“Em lặp lại lần nữa.”
Hoàng Đan kéo vali lớn đi ra khỏi lối ra vào.
Trần Thời kéo tay thiếu niên, lấy vali về tay của mình,“Trương Thư Nhiên, em đừng nói với anh, vừa rồi em ngồi xe bị choáng nên đầu óc không tỉnh táo, không nhớ được bản thân mình từng nói cái gì nha.”
Hoàng Đan nhìn hắn một cái,“Em chỉ ngồi xe hơn một giờ, không choáng được.”
Mắt Trần Thời đen lại,“Cho nên?”
Hoàng Đan nói,“Anh nghe thấy rồi.”
Trần Thời lấy tay xoa lên tóc thiếu niên,“Anh trai không phải không thể tin được sao, em lặp lại lần nữa đi, để anh trai xác định một chút.”
Trên người Hoàng Đan chảy mồ hôi, dính ướt, rất không thoải mái, cậu vừa đi vừa nói chuyện,“Anh bao giờ cũng nói chờ em đến mười tám tuổi, buổi tối nay qua mười hai là đến rồi, anh muốn làm thế nào với em thì làm.”
Trần Thời cất bước vòng đến phía trước, một tay đè vai thiếu niên để cậu dừng lại,“Làm gì cũng được à?”
Hoàng Đan nghĩ nghĩ,“Đừng làm em đau chết là được.”
Ngón cái Trần Thời chà chà trán thiếu niên, hắn đang cười, ý cười không diễn đạt dưới đáy mắt, nghiến răng nói,“ Giỏi thật nha Trương Thư Nhiên, em mẹ nó vừa nói chữ kia, anh trai đây muốn cứng cũng cứng không nổi.”
Hoàng Đan vỗ vỗ tay Trần Thời.
Nhiệm vụ thứ năm xuyên việt đã hoàn thành, trước khi cậu rời thế giới này, sẽ có một khoảng thời gian thả lỏng, hi vọng khoảng thời gian đó có thể dài một chút, lâu một chút, tốt nhất là giống như lần trước trước vậy, có thể chầm chậm già đi.
Tốt nhất đừng như thế giới trước, biệt ly rất bất ngờ, không có cơ hội nói một tiếng hẹn gặp lại, nhà mới cũng không kịp chuyển vào.
Ngày mai là ngày lành, đối với một mình Trần Thời mà nói, rất quan trọng và có ý nghĩa kỷ niệm, vì có thể vui sướng vượt qua, hắn cần phải vội vàng mua một chút đồ.
Trần Thời kêu Hoàng Đan chờ ở bên ngoài, một mình hắn vào trong tiệm.
Hoàng Đan một tay cầm vali, một tay cầm di động gọi điện thoại về nhà,“Con đến rồi, vâng, đã gặp mặt Trần Thời, anh ấy đến nhà ga đón con, biết rồi ạ, con sẽ nghe lời Trần Thời, sẽ không gây chuyện, vâng, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Hoàng Đan thấy có nam sinh tuổi cũng xấp xỉ cậu đi ra, mặt đỏ như mông khỉ, vẻ mặt đó giống như rất kích động, cũng rất dọa người khác, cậu ta sợ bị người khác nhận ra, căng thẳng bóp chặt cái hộp nhỏ trong túi mà chạy.
Mày Hoàng Đan động động, rất mất mặt sao? Với lại, ở mấy thế giới trước, hình như cậu chưa từng đi mua, không phải bản thân dùng, cũng không cần bận tâm.
Qua một hồi lâu, Trần Thời mới từ trong tiệm đi ra, đi đường lười biếng, không nửa điểm xấu hổ và mất tự nhiên nào.
Hoàng Đan nhìn cái túi nhỏ màu đen hắn xách ở trong tay,“Mua được rồi à?”
Trần Thời kéo ba lô thiếu niên ra, nhét túi nhỏ vào,“Không mua được, anh có thể đi ra sao? Mẹ kiếp, lần đầu vào trong tiệm kiểu này, như vừa mở cửa thế giới mới vậy, đồ chơi hiếm lạ cổ quái đều có cả, thật sự là biết hưởng thụ.”
Hắn kéo khóa lại,“Đi thôi bảo bối, dẫn em về nhà mới của chúng ta.”
Hoàng Đan hỏi Trần Thời là hiệu gì, hắn nói Durex, một hộp hơn mười mấy cái, ông chủ tiệm nói rất tốt, mùi hương cũng thơm nữa.
“Phía trên viết một hộp có mười tám cái, anh bấm đốt ngón tay tính tính, suy đoán chừng không đến một tuần đã dùng xong rồi, cho nên anh mua ba hộp, ông chủ thấy anh thành thật nên ông ta cũng rất có thành ý, bớt số lẻ cho anh.”
Trần Thời hạ giọng, cười bên tai thiếu niên:’’Cách mười hai giờ đêm, còn có năm giờ hai mươi hai phút ba mươi sáu giây, anh đợi đến không kịp nữa rồi.”
Hoàng Đan kéo kéo cánh tay hắn,“Thế này chưa đủ.”
Trần Thời sửng sốt,“Còn thiếu cái gì?”
Hắn dừng lại cước bộ, nghiêng người nhìn thiếu niên, hắn cười xấu xa lên,“Trương Thư Nhiên, suy nghĩ của em cũng quá lạc hậu rồi, em phải sớm nói với anh chứ, trong tiệm có nhiều đồ chơi lắm, em chờ đó đi, anh đi vào chọn mấy cái thích hợp cho em dùng, bao em hài lòng luôn.”
Hoàng Đan không nói gì vài giây,“Em là nam.”
Mày Trần Thời nhăn lại, hai phiến môi mỏng cũng mím lại, hình như đã gặp phải chuyện hoang mang khó hiểu rồi.
Hoàng Đan xoa huyệt thái dương, dẫn Trần Thời đến quán net không xa phía trước, lên mạng tìm một bộ phim điện ảnh nổi tiếng trong nước, tình tiết cũng tương đối phấn khích cho hắn xem.
Tuy rằng không phải trong sạch lắm, nhưng còn có thể có độ rõ ràng, tai nghe treo trên lỗ tai Trần Thời, Hoàng Đan không nghe âm thanh, chỉ chống đầu xem hình ảnh.
Trần Thời nhìn vài phút, máu nóng dồn lên trên mặt, đôi mắt cũng đỏ, hắn lấy con chuột đóng trang lại, kéo tay thiếu niên đi,“Không nhìn nữa!”
Mẹ kiếp, nếu còn xem tiếp, chắc hắn tè ra quần luôn quá.
Ra khỏi quán net, Trần Thời vẫn còn kéo thiếu niên tay, hắn thở hồng hộc, lồng ngực khỏe mạnh dưới áo T shirt lên xuống không ngừng, một giọt mồ hôi từ trên lông mi hắn trượt xuống, khi lăn đến miệng thì hắn thò đầu lưỡi quét một cái,“Ở chỗ này chờ anh.”
Nói xong liền chạy đến cửa hàng vừa rồi.
Hoàng Đan dự tính Trần Thời tạm thời chắc chưa mua này nọ, cậu kéo vali đi lại ở gần đó, mua hai cái bánh Bà Xã, một túi đồ ăn vặt, nước, thuận tiện nhớ kỹ tên quán cơm cảm thấy hứng thú.
Thời tiết mùa hè nóng bức, màn đêm từ từ tà tà mới hạ xuống, làm gián đoạn tan tầm của dân đi làm, trời vẫn sáng kéo theo dây thần kinh uể oải của mọi người.
Hoàng Đan trở lại chỗ đó, không có gì làm chờ Trần Thời.
Khi Trần Thời đi ra lần này, trong tay xách túi to, lớn hơn hai phần, mặt hắn gần giống cái mông khỉ rồi.
Hoàng Đan không khỏi nghi ngờ cuối cùng là hắn đã mua cái gì vậy chứ.
Khi đôi mắt thiếu niên nhìn qua mang theo tìm tòi nghiên cứu, Trần Thời khụ một tiếng, theo bản năng giống như trước đó, đem túi to trên tay bỏ vào trong ba lô cậu,“Yên tâm đi, nên mua đều mua, ông chủ rất nhiệt tình, đưa cho anh một cái hộp nhỏ, còn có vài đĩa phim, bảo anh về kéo em cùng nhau xem.”
Hoàng Đan nói,“Không có đầu DVD.”
Trần Thời nói có, một tay hắn kéo vali, một tay đút túi, trong mắt mang theo ý cười,“Cậu anh lái xe đưa anh đến đây, mang theo rất nhiều thứ, mẹ anh nói anh giống như đang chuyển nhà đi luôn không về vậy, tâm anh nói không phải, do vợ của anh cũng ở đây thôi.”
Hoàng Đan,“……”
Hai người lên xe bus, không có chỗ ngồi, từ đầu đến cuối xe đều đã nhồi đầy cả người rồi.
Mùa đông thì còn đỡ, vừa đến mùa hè, mặc kệ bên trong xe có điều hòa hay không, cũng giống như một cái hòm tập hợp cái mùi, trong không khí bay đủ loại mùi vị, trong dạ dày người không say xe cũng sẽ bị không thoải mái.
Hoàng Đan đứng bên cạnh một người nam, thể chất mồ hôi dễ ra, đi lên mồ hôi đã đầm đìa, cánh tay nhơn nhớt của đối phương thỉnh thoảng cọ lại đây, mi tâm cậu nhíu nhíu, chưa làm ra phản ứng gì thì đã được một bàn tay kéo đến phía trước.
Trần Thời đứng ở phía sau Hoàng Đan, hai người đứng gần nhau, theo xe chuyển hướng, xóc nảy cọ hắn, xui xẻo vẫn là bản thân mình.
Trước khi xuống xe, Trần Thời lấy ba lô trên lưng Hoàng Đan chắn ở trước người, bộ mặt gắt gao căng ra, mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn rất hung dữ, làm cho mấy nữ sinh đang nhìn hắn đều bị hù sợ.
Đầu đường nơi này vô cùng ồn ào, không ai biết phía sau ba lô của thanh niên cao lớn đẹp trai đã mọc một cây súng.
Nếu cây súng không cẩn thận bị ai nhìn thấy được, trên đường sẽ xuất hiện xôn xao, tình cảnh ắt phải lộn xộn, khó có thể kết thúc được.
Hoàng Đan khóc một đường đến chỗ ở với Trần Thời, cũng là nhà mới của họ, so với phòng thuê trước đó ở cửa tây đại học Nông Nghiệp tốt hơn rất nhiều, hai phòng ngủ, bàn ghế sô pha đều rất đầy đủ, còn có tủ lạnh cũ, mùa hè sẽ dùng rất nhiều.
Cửa vừa đóng, Trần Thời ném ba lô trên bàn, hắn kéo một chiếc ghế, xoạc chân một mông ngồi lên, lấy súng chỉ vào thiếu niên trong phòng khách, kiềm chế suy nghĩ gây kích thích cho súng.
Hoàng Đan hỏi bồn rửa tay ở đâu,“Em đi rửa mặt, tay cũng bẩn rồi.”
Trần Thời lấy hộp thuốc lá ra, yết hầu hắn lên xuống,“Trong buồng vệ sinh, nhanh lên đi, anh sắp không được rồi.”
Hoàng Đan đi rửa tay rửa mặt, đi ra làm cho Trần Thời.
Một điếu thuốc vừa hút xong, Trần Thời dụi tắt thuốc bỏ vào trong giỏ rác, nhấc thiếu niên đang ngồi xổm trên mặt đất, ngón cái lau nước mắt khóe mắt cậu,“Buổi tối muốn ăn gì? Anh nấu cho em ăn.”
Hoàng Đan nói,“Muốn ăn thịt.”
Trần Thời hôn mấy cái trên mặt cậu,“Vào phòng ngủ một lát đi, nấu cơm xong anh gọi em.”
Hoàng Đan đi súc súc miệng, đẩy cửa phòng rồi ngã mình xuống chăn, cậu trở người, chậm rãi ngủ.
Buổi sáng Trần Thời đã mua nguyên liệu nấu ăn, trước khi đi đón người đã vo gạo xong, hắn nhanh nhẹn nấu cơm, thái rau xào rau, khóe miệng vẫn vểnh lên, vừa nghĩ đến từ ngày mai bắt đầu có thể ăn người, tâm trạng cũng tốt đến muốn bay lên.
Hoàng Đan bị hôn tỉnh dậy, cậu đẩy người ra,“Cơm đâu?”
Trần Thời lại khom lưng ghé sát vào, một tay nâng cái ót thiếu niên lên, áp lên môi cậu, cọ cọ chóp mũi cậu, “Dọn trên bàn rồi, để anh hôn một lát đi.”
Hoàng Đan nằm cho hắn hôn, ngoài miệng cũng không bỏ qua,“Đói đến xẹp bụng rồi, ăn no rồi hôn tiếp.”
Trần Thời khó chịu cười một tiếng, mặt chôn ở trên cổ thiếu niên, mãi mê hít mùi hương của cậu,“Trương Thư Nhiên, anh rất thích em.”
Hoàng Đan nói,’’ Em cũng vậy.”
Trên bàn cơm, Trần Thời múc canh trứng cà chua bên cạnh vừa nói, chậc chậc hai tiếng nói,“Rất lâu em đã không đụng đến nó rồi, mỗi lần đều hôn anh, sau đó càng lớn khiến anh rất vừa ý, có phải vẫn luôn mong chờ được hôn anh đúng không?”
Hoàng Đan nói,“Không phải, em chỉ là cảm thấy, hôn anh thì nhanh thêm được một chút.”
Mặt Trần Thời run rẩy, để bát canh trong tay đến trước mặt thiếu niên,“Trương Thư Nhiên, em có thể nói mấy câu anh thích nghe được không hả?”
Hoàng Đan nói,“Nếu em nói thì không thể ăn cơm được, anh sẽ để em làm cho anh nữa.”
Trần Thời dựa vào lưng ghế dựa, một cánh tay khoát lên trên thắt lưng thiếu niên, nhìn cậu trần thuật một sự thật,“Em không nói, vẫn phải làm cho anh thôi.”
Hoàng Đan lười phản ứng, cậu cúi đầu ăn canh, không nóng.
Trần Thời lạch cạch đốt điếu thuốc hút, đầy mặt xấu hổ,“Ngày mai là sinh nhật em, anh chưa chuẩn bị quà sinh nhật gì cho em hết.”
Hoàng Đan nói,“Không cần.”
Trần Thời làm ra một bộ dạng tự hỏi,“Như vậy đi, anh tặng nguyên con người anh cho em nha.”
Hoàng Đan nghe vậy, liền ngả ra sau một tý, tầm mắt cũng nhìn phía sau.
Trần Thời rùng mình một cái, điếu thuốc bên miệng cũng run run,“Trương Thư Nhiên, em suy nghĩ cái gì đó hả?”
Hoàng Đan nói,“Mông rất vểnh, em rất thích.”
Trần Thời nhướn cao một bên lông mi,“Sau đó thì sao?”
Hoàng Đan lùa đồ ăn còn lại trong bát, mơ hồ không rõ nói không có sau đó.
Trần Thời không tin, hắn nhớ đến lần chơi đêm ở quán net, nhóc con này đã nhìn chằm chằm mông mình, trong đầu nhất định đã có suy nghĩ gì rồi,“Móa, em sẽ không nhân lúc anh ngủ mà mời anh ăn cà rốt đó chứ?”
Hoàng Đan,“……”
Trần Thời hút một hơi thuốc, nghiêm túc suy nghĩ,“Lúc trước học vẽ tranh, có phải ban đêm em lén lút mò mông anh không? Thản bạch tòng khoan, kháng cự tòng nghiêm*, Trương Thư Nhiên, em nghĩ kỹ rồi trả lời.”
* Thản bạch tòng khoan, kháng cự tòng nghiêm:thành thật được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị
Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.
Trần Thời nắm cằm thiếu niên hôn một cái,“Em có biết không, một hai tháng không gặp em, mỗi ngày anh điều nhìn tấm hình của em nói chuyện, thành ngu ngốc thì thôi đi, còn giống như một thằng ngu ngốc trông thảm thương vk nờ.”
Hoàng Đan nuốt xuống đồ ăn trong miệng,“Sau này có thể nói với em.”
Trần Thời gạt tàn thuốc trên bàn, hắn nhếch khóe môi, đúng vậy, cái đó tốt biết bao nhiêu chứ,“Tìm thời gian đi chụp thêm mấy tấm đi, đổi địa điểm để bên trong khung ảnh.”
Hoàng Đan nói,“Được.”
Trần Thời đá đá chân cậu dưới gầm bàn,“Đi rửa bát y.”
Hoàng Đan đứng lên, để bát mình chồng lên trên bát của Trần Thời, cầm hai đôi đũa bưng xuống bếp, cậu trở lại cầm dĩa đồ ăn,“Thịt xào dư làm thế nào?”
Trần Thời bĩu môi,“Để trong tủ lạnh đi.”
Hoàng Đan làm theo, đổ vụn đồ ăn vào trong giỏ rác, làm rất rành mạch.
Trần Thời cũng không biết bản thân mình bị tật xấu gì, không thể thấy người này làm việc, hắn nhìn, trong đầu liền thấy khó chịu, dập tắt điếu thuốc đi vào trong bếp,“Được rồi, để anh làm đi, em đến phòng khách cho tiêu cơm đi, đừng có nằm.”
Hoàng Đan đứng ở trước TV xem tin tức phát thanh,“Trần Thời, trong túi của em có chanh, anh nặn hai quả vào ly đi.”
Trong phòng bếp truyền ra tiếng Trần Thời,“Chờ đó!”
Tin tức phát thanh không kết thúc, Trần Thời đã thu bếp xong, bưng ly nước chanh đưa cho Hoàng Đan,“Anh thấy chanh trong túi em rất nhiều, có bảy tám quả, ở đâu có vậy?”
Hoàng Đan nói,“Mẹ em để cho em, nói người bạn ở vùng khác đưa đến, anh muốn uống không?”
Trần Thời nếm, chua đến muốn tiểu luôn,“Khó uống chết.”
Hoàng Đan không cảm thấy, cậu chậm rì rì nhấp một ngụm, do vị chua nhàn nhạt kích thích đầu lưỡi, lại truyền lại vào bên trong đại não, tinh thần tốt lên rất nhiều.
Trần Thời nheo mắt, thiếu niên ngồi ở trong sô pha biếng nhác tùy ý, trên người có một loại gọi là khí chất cao quý gì đó, như là tiểu thiếu gia có cuộc sống sung túc vậy, hắn xoa trán, cảm thấy mình tám phần là do ăn no rửng mỡ nên nằm xuống hít đất ở trong phòng khách.
Sau khi phát tin tức là một đoạn quảng cáo, trăm hoa đua nở, đó là một đề tài khiến người ta ngán ngẫm, đợi đến kiên nhẫn sắp bị ăn mòn hết thì phim truyền hình mới được phát sống.
Hoàng Đan và Trần Thời xem hai tập phim truyền hình dài tập xong, trở về phòng rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Trần Thời khoanh chân ngồi ở trên giường xem đồ mua lúc chạng vạng, hắn ngẩng đầu nhìn buồng vệ sinh kêu,“Trương Thư Nhiên, em ngã vào trong bồn cầu luôn rồi hả?”
Bên trong truyền ra tiếng nước rào rào, Hoàng Đan rửa tay đi ra, nhìn thấy mấy thứ trên giường, khóe miệng giật giật.
Trần Thời gọi thiếu niên lại đây, đọc hướng dẫn sử dụng cho cậu nghe, phát hiện đối phương không có phản ứng gì, ít nhất phải đỏ mặt đi chứ?“Trương Thư Nhiên, em xấu hổ thì có thể biểu hiện ra ngoài, anh trai không cười em đâu.”
Hoàng Đan kỳ quái nhìn hắn,“Có ý gì, ăn cơm và ngủ đều như vậy, là chuyện bình thường thôi mà.”
Trần Thời bái phục, hắn thu dọn, ngón chân kẹp lấy một miếng thịt trên đùi thiếu niên, dùng sức rất nhẹ,“Nói thật, gặp em, đời này của anh không cần lo lắng sẽ nhàm chán, trình độ đáng yêu của em mỗi ngày đều đổi mới, rất giỏi đó.”
Hoàng Đan không nhìn Trần Thời đang nói không ngừng, cậu đem tấm thảm nhỏ che lên trên hai người,“Ngủ đi.”
Mắt Trần Thời mở to, một chút buồn ngủ cũng không có, hắn tức giận gãi vài cái lên tóc,“Em cảm thấy anh có thể ngủ à?”
Hoàng Đan nói,“Nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Trần Thời vừa cân nhắc, có vài phần có lý, hắn nhắm mắt lại, chẳng được bao lâu đã tỉnh, không có cách, hoàn toàn không có cách nào ngủ được.
Người bên cạnh đã ngủ.
Trần Thời nhấc thân mình lên, xoa bóp mũi thiếu niên, sờ sờ mặt cậu, bưng lên hôn, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ vài câu,“Trương Thư Nhiên, anh thích em.”
Hoàng Đan,“Ừ.”
Trần Thời lại nói vài tiếng, đều được đáp lại, cảm giác này tốt biết bao nhiêu, không giống nhìn tấm hình, kêu lên một trăm lần một ngàn lần, cũng không phản ứng một tiếng.
Vừa đến 0 giờ, Hoàng Đan tỉnh, đau đến tỉnh, miệng bị cắn nát, cậu hít khí, bên tai là giọng nói hưng phấn của Trần Thời,“Mười tám tuổi Trương Thư Nhiên, buổi tối tốt lành.”
Hoàng Đan nói,“Buổi tối tốt lành.”
Trần Thời cố ý dùng lực cắn cậu, để cậu nhớ kỹ, giây phút đầu tiên của tuổi mười tám đã xảy ra chuyện gì, ai đã ở bên cạnh mình.
Hoàng Đan bị hôn khóc,“Đau.”
Trần Thời không buông ra, tiếp tục hôn cậu, trong miệng hai người đều là mùi vị tanh ngọt.
Hoàng Đan khóc thảm.
Trần Thời vỗ vỗ phía sau lưng cậu, sờ sờ tóc của cậu, dở khóc dở cười nói,“Chỉ cắn miệng em có một cái, em đã khóc lâu như vậy rồi, Trương Thư Nhiên, đợi một hồi còn có thể cùng anh trai chơi đùa vui sướng không hả?”
Hoàng Đan che miệng lại, nước mắt đầy mặt.
Cậu khóc bao nhiêu lâu, Trần Thời ôm bấy lâu, dỗ đến khóe miệng khô khốc.
“Được rồi, có thể.”
Cảm giác đau đớn Hoàng Đan đỡ lại rất nhiều, cậu vứt bỏ khăn giấy ướt đẫm, nằm vào trên giường, mặt chôn vào trong gối lạnh, đó là một tư thế tin tưởng tuyệt đối.
Trần Thời nhảy xuống giường, lại nhảy lên, không thấy buồn ngủ, một thân nóng bức như thường, đó là thời điểm của tuổi trẻ, huyết khí phương cương, máu bên trong xương cốt đã khô nóng đến dữ dội rồi,“Em muốn mấy lần?”
Hoàng Đan vươn tay,“Hai lần.”
Trần Thời nói được, sau đó cho cậu đúng số đó.
Đến sau đó Hoàng Đan thật không được rồi, khóc nói bản thân sắp chết, Trần Thời vừa nghe cái từ kia, nhiệt độ trên người trong chốc lát đã rút khỏi không còn một mảnh.
Nếu không phải Hoàng Đan còn đang thở, Trần Thời có thể đã ôm cậu gào lên một tiếng rồi.
Cũng không thể trách Trần Thời, đối với người mình thích, lại là lần đầu tiên của hai mươi năm, không có kinh nghiệm, lại khát vọng cực độ, hắn sẽ kích động, thô lỗ không khống chế được, điên cuồng, liều mạng chỉ muốn giữ thêm một chút và với chỉ một chút đó, làm bị thương người là điều không thể tránh khỏi được.
Trời sắp sáng, nửa người Trần Thời tê mỏi, cũng không đẩy người trong lòng ra, hắn hơi hơi nghiêng thân mình một chút, hôn hôn lên khóe miệng bị rách của thiếu niên, thỏa mãn khép mí mắt lại.
Hoàng Đan ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, mắt sưng không có cách nào gặp người khác được, cũng không xuống giường, chỉ nằm sấp trong thảm, cậu nghe được Trần Thời gọi điện thoại trong phòng khách, mơ mơ màng màng lại ngủ.
Trần Thời kết thúc trò chuyện vào phòng, nhìn thiếu niên trên giường, hắn cười có chút ngốc, vừa nghĩ đến từng màn tối hôm qua, lại cứng lên.
“Mẹ kiếp!”
Trần Thời ném di động đi tắm nước lạnh.
Hoàng Đan bị tiếng nước đánh thức, eo cậu rất đau, có thể không cử động thì không cử động,“Trần Thời.”
Trong phòng vệ sinh Trần Thời vội vội vàng vàng chạy ra, trên người đều là nước, không thèm lau,“Tỉnh rồi hả? Có đói bụng không? Trong bếp có đồ ăn, anh đi hâm nóng cho em, móa, em đợi một lát nha, anh đi lấy khăn mặt.”
Đợi đến Hoàng Đan ăn một bát cháo, eo bị xoa nắn một phen, đã là chuyện của nửa giờ sau.
Người Trần Thời đứng ở chỗ tủ áo, không biết đang làm cái gì, nửa ngày mới đến đây, đưa gói màu xanh da trời qua,“Cầm lấy, quà sinh nhật của em đó.”
Hoàng Đan nói,“Không phải không chuẩn bị sao?”
Trần Thời ngồi ở bên giường, vuốt vuốt tóc hơi loại của thiếu niên,“Gạt em thôi.”
“……”
Hoàng Đan sờ sờ gói trong tay, sau khi nghi ngờ là cái gì, mí mắt run lên một chút, cậu gỡ giấy gói ra, nhìn thấy bình ước nguyện, bên trong chất đầy ngôi sao đủ loại màu sắc.
Trần Thời xoa xoa vành tai thiếu niên, nhắc nhở nói,“Ngây ngốc gì chứ, trong phim nữ chính sẽ kích động ôm hôn nam chính nồng nhiệt luôn đó.”
Hắn nói rồi đem miệng lại gần,“Đến đi nào.”
Hoàng Đan chỉ hôn một cái rồi rời khỏi, cậu hỏi,“Bao nhiêu cái?”
Trần Thời rất không hài lòng, hắn kéo thiếu niên dưới mí mắt, hôn còn nồng nhiệt hơn so với phim điện ảnh, còn chưa thỏa mãn chậc lưỡi,“Ba ngàn ba trăm bốn mươi bốn, mẹ kiếp, ông đây gấp đến ngón tay muốn rách luôn đó.”
Hoàng Đan ngây ngẩn cả người, không biết là do một chuỗi con số kia, hay là bởi vì ngôi sao này đều do chính tay Trần Thời gấp, ký ức cậu nhanh chóng tràn về.
Trần Thời đụng đụng bờ vai của cậu,“Làm gì đó?”
Hoàng Đan nói,“Lúc anh gấp mấy ngôi sao này có ước nguyện không?”
Đôi mắt Trần Thời mơ hồ, dời sang một bên, lại dời về,“Anh mà ước cái gì, muốn ước thì em ước mới đúng chứ.”
Hoàng Đan không chọc thủng hắn,“Bánh ngọt đâu, không có sao?”
Trần Thời thu dọn giấy gói ném trong giỏ rác,“Để trong tủ lạnh đó, buổi tối rồi ăn.”
Hoàng Đan không nói, chỉ sững sờ nhìn bình ước nguyện.
Trần Thời không thích thiếu niên hiện tại đang cất giấu tâm sự, hắn trêu chọc,“Không khóc hả, anh còn nghĩ đến em cảm động đến chịu không nổi, muốn ôm anh khóc một hồi lâu chứ, ngay cả khăn giấy anh cũng đã chuẩn bị cho em một bao luôn rồi nè.”
Hoàng Đan nửa ngày nói,“Sang năm em muốn cái này nữa.”
Trần Thời cười rộ lên, ánh mắt cưng chiều,“Được rồi, sau này hằng năm anh đều sẽ gấp cho em một bình lớn luôn.”
Bình ước nguyện đó được đặt ở trên tủ đầu giường.
Hoàng Đan bắt đầu cùng Trần Thời đến nhà hàng làm công, ngoại hình cậu kém một chút, nhưng cậu cũng biết thuận theo, người cũng im lặng, không ồn không ào, ở chung với các đồng nghiệp rất tốt.
Trong lúc Hoàng Đan trở về trường học, đã có thành tích, điền bảng nguyện vọng, nên làm đều làm, thư thông báo được ba nguyên chủ cầm, gọi điện thoại kêu cậu trở về, nói là trong nhà muốn mời họ hàng đến ăn cơm.
Nhà Trần Thời gia cũng giống như vậy,“Mẹ anh nói bữa cơm này nhất định phải mời, đã nhận trước tiền lễ hết rồi.”
Hoàng Đan nói,“Cùng một ý.”
Hai người họ đều về nhà mình, đối mặt với người trong nhà.
Tiền công làm trong nhà hàng không đủ đóng học phí, Hoàng Đan vẫn lấy ra, không giữ lại một đồng nào, ba mẹ nguyên chủ cũng không dám tin mà tiếp nhận hiện thực, con trai hiểu chuyện, thi đậu đại học, trở thành sinh viên đầu tiên trong thôn, làm rạng danh nhà cửa, còn biết làm công kiếm tiền nữa.
Người bên ngoài hâm mộ ghen tị con trai bọn họ có tiền đồ, gặp mặt là phải nói đến, nói đến da miệng muốn rách toạc ra.
Thời tiết tháng chín còn rất nóng bức, thời gian sinh viên năm nhất báo danh hầu như đều từ ngày một đến ngày mười.
Trần Thời sớm đã đến đại học x, hắn cũng chưa tiến vào, đứng ở dưới ánh mặt trời trước cửa trường học.
Chị gái khóa trên đi tới,“Bạn học, cậu học ở khóa nào, cần giúp đỡ không?”
Trần Thời nói không cần,“Tôi chờ người.”
Chị gái khóa trên biết điều bỏ đi, mặt khác nói với nhóm bạn mình trong tân sinh viên xuất hiện một nam thần, còn rất cao nữa.
Trần Thời miệng khô lưỡi khô, thân thể hắn tốt, nếu không đổi lại người khác đứng dưới ánh mặt trời lâu như vậy sớm đã ăn không tiêu, chạy mất dép rồi.
Hoàng Đan từ trong xe xuống, cùng các học sinh khác đi đến trường học, xa xa đã thấy người đứng ở đó, đối phương nhìn thấy mình, lập tức chạy vội đến đây.
Trần Thời một tay ôm lấy người,“Sao bây giờ mới đến hả?”
Hoàng Đan nói xe lửa cất phát trễ một chút, cậu nhìn mồ hôi lăn trên mặt Trần Thời,“Sao không vào trong?”
Trần Thời liếc nhìn cậu một cái,“Anh đây không phải muốn đi bước đầu tiên vào cánh cổng đại học với em sao? Thế nào, có phải cảm thấy rất lãng mạn không?”
Hoàng Đan gật đầu,“Ừ.”
Trần Thời nhếch miệng cười, nữ sinh xung quanh đều đỏ mặt.
Hoàng Đan và Trần Thời làm xong quá trình báo danh, cầm đồ dùng sinh hoạt đến ký túc xá.
Hai người bọn họ đến sớm nhất, do dự giữa giường tầng và giường đối đầu nhau, cuối cùng họ chọn giường tầng, sau khi tắt đèn có thể hôn nhẹ một cái.
Thời gian đại học bắt đầu.
Hai nam sinh trong ký trúc xá đều là dân bản xứ, nghỉ phép là về nhà, trong lòng Trần Thời vụng trộm cười.
Mặc kệ là người bị đốt đến lần thứ mấy, mỗi lần Hoàng Đan đều sẽ khóc muốn chết muốn sống, cuối cùng khóc đến ngất đi, tỉnh lại lại tiếp tục khóc.
Trần Thời đã có kinh nghiệm, lực khống chế lại hết sức kém, luôn không tốt được, Hoàng Đan biết, hắn vẫn cứ là như vậy.
Lúc dỡ bao gối ra, Trần Thời aiii một tiếng, đầy mặt đều là biểu cảm thoả mãn,“Người khác làm một lần, chỉ cần mặc vào thôi, chúng ta làm một lần, em khóc như mưa, giống như nước lũ đến nơi rồi vậy, vị còn mặn nữa chứ, cầm ra giường, gối với bao gối vắt ra nước có thể đem đi nấu đồ ăn được vài ngày.”
Hoàng Đan khóc khàn giọng,“Người khác làm một lần, chính là một lần, anh làm một lần, là vài lần.”
Trần Thời nghiêng mắt,“Lúc học vẽ tranh ấy, em nói anh sẽ còn lớn lên, hiện tại anh đã trưởng thành, hợp ý em quá rồi, phải vui mừng đi chứ?”
Hoàng Đan,“……”
Trần Thời trưởng thành nhu cầu càng đáng sợ hơn, rất nhiều thời điểm Hoàng Đan đều sẽ khóc xin tha.
Hai người khác ở ký túc xá chỉ biết cảm tình Trần Thời và Hoàng Đan rất tốt, tốt đến trình độ nào rồi, chính là trời lạnh, hai người có thể chen chung một ổ chăn.
Một cái giường hẹp như vậy mà ngủ hai người, có thể trở mình sao? Bọn họ nhìn cũng cảm thấy khó chịu giùm.
Người trong cuộc không cảm thấy khó chịu, mỗi ngày đều ngủ chung một chỗ.
Có đôi khi Hoàng Đan tắm rửa trong buồng vệ sinh ký túc xá, người Trần Thời vào tới, thuần thục đóng cửa, vặn nước đến mức lớn nhất.
Cách vách ký túc xá không nghe tiếng khóc la,nếu không đã lớn chuyện rồi.
Sau khi Trần Thời vào hội học sinh, bận rộn giống con quay, người khác hỏi hắn sao lại liều mạng như vậy, hắn nói hắn muốn nuôi gia đình.
Làm hội trưởng, Trần Thời càng bận rộn, bởi vì hắn tìm công việc, hai bên đều chưa buông xuống một cái nào.
Hoàng Đan rất nhàn rỗi, cuộc sống đại học ở thế giới hiện thực của cậu từng giống với Trần Thời, cho nên lần này rất nhàn rỗi, không tham gia hội học sinh, đối với hoạt động nào cũng đều thờ ơ.
Có một ngày, Hoàng Đan chợt có ý nghĩ, đi đến trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, cậu không lên lầu tìm người, chỉ ở đại sảnh lầu một xem đoàn viên của vũ đoàn luyện tập.
Trần Thời đang họp cùng cán bộ hội học sinh ở tầng ba, cũng không biết có phải tâm linh cảm ứng hay không, hắn cảm thấy vợ nhà mình đến rồi.
Sau hơn mười phút, Trần Thời không yên lòng, bình thường khi cuộc họp kết thúc, hắn trò chuyện vài câu với mấy cán bộ, lần này là người đầu tiên rời đi.
“Sao hội trưởng vội vàng vậy?”
“Nhớ bạn gái, tôi phát hiện anh ta nhìn di động nhiều lần rồi, không sai được đâu.”
“Hội trưởng có bạn gái? Không có nghe nói à.”
“Bí mật đó, có lẽ cô gái đó do áp lực đại học, không muốn bị người khác chỉ trỏ, lại bị nói cái rắm này kia nữa.”
“Các cậu nghĩ lại đi, nếu hội trưởng dẫn người nữ xuất hiện trong trường học, còn không biết có bao nhiêu nữ sinh phải thất tình đâu.”
Thời điểm người trong hội học sinh đang nghị luận, Trần hội trưởng của bọn họ đã tìm được vợ nhà mình, quang minh chính đại dắt nhau đi ăn cơm rồi.
Đến năm tư đại học, Hoàng Đan và Trần Thời gần gũi xong, cậu hôn mê, tỉnh lại khi phát hiện Trần Thời nằm ở bên cạnh mình, không có nhịp tim.
Trong một khắc đó, ngón tay Hoàng Đan đều phát lạnh.
Không đến vài giây, Trần Thời mở to mắt,“Làm sao vậy?”
Yết hầu Hoàng Đan lên xuống, tay đặt ở ngực hắn, bên trong truyền ra tiếng bình bịch,“Không có gì.”
Trần Thời không nghĩ nhiều, ôm người tiếp tục ngủ.
Hoàng Đan làm thế nào cũng không ngủ được.
Người bình thường tại sao có thể nhìn thấy quỷ hồn? Còn miếng ngọc trên cổ, rất nhiều chuyện đang treo lơ lửng trong đầu Hoàng Đan, khi suy nghĩ cậu rõ hơn một chút, đoán được loại khả năng nào đó, ngón tay cũng run lên một cái.
Hoàng Đan nhớ trước khi rời đi hệ thống tiên sinh từng dặn dò cậu: người sống trong khu 120 có số mệnh, mỗi người đều có số mệnh riêng thuộc về chính bản thân mình, kêu cậu đừng làm liều đi sửa mệnh cho bất cứ ai.
Là do biết cậu sẽ sửa mệnh cho Trần Thời sao?
Tâm Hoàng Đan nói, biết thì đã sao, cậu muốn sửa nhưng lại không biết phải sửa như thế nào.
Lục tiên sinh là người quản lý khu này, nhất định sẽ cản trở bất cứ sự việc vi phạm quy tắc xảy ra.
Dù vậy, Hoàng Đan bắt đầu hỏi,“Lục tiên sinh, người nào có thể nhìn thấy quỷ hồn?”
Hệ thống,“Người sắp chết.”
Lòng Hoàng Đan chìm xuống, đáp án này gần như đã biến suy đoán của cậu thành sự thực, cậu chỉ hỏi một câu, phía sau dù có nhiều nghi hoặc hơn nữa, cũng không mở miệng hỏi.
Không còn ý nghĩa gì nữa.
Trần Thời sắp chết, từ lúc nào đã bắt đầu? Hoàng Đan chống trán, từ khi hắn nhìn thấy ông nội mình đã bắt đầu rồi.
Hoàng Đan bắt đầu xem sách, lên mạng tìm.
Cậu tìm được càng nhiều tư liệu, nội tâm lại càng sợ hãi hơn, như có một đôi tay vô hình xé rách, cảm giác không làm gì được mãnh liệt làm cho cuộc sống hằng ngày của cậu khó có thể yên ổn.
Không biết lúc ấy Thẩm Lương rời đi vượt qua hai ngày kia thế nào, có giống như cậu bây giờ không, bất lực, lo âu, lại bất an đến cực điểm.
Không qua bao lâu, Trần Thời lại xuất hiện tình trạng đó.
Hoàng Đan không có cách nào, cậu lấy cớ về nhà, đến bệnh viện thăm cha Tề Phóng, đối phương đã tỉnh hai năm trước, chỉ là nói chuyện không lưu loát thôi.
Lúc trước Hoàng Đan từng đến đây, cha Tề Phóng nhớ rõ cậu.
Hoàng Đan gọt táo cho người trung niên, dùng cách nói chuyện phiếm để nói rõ mục đích đến đây, hỏi chuyện của Tề Phóng.
Vài ngày sau, Tề Phóng tan tầm, ở bên ngoài tòa nhà thấy được một thanh niên, quen thuộc khiến anh ta nhíu nhíu mày, không đến một phút đồng hồ đã nhận ra là ai.
Người ta nói năm tháng là con dao giết heo, nhưng thời gian đối với một số người, khi con dao đó hạ xuống, nhẹ nhàng lại kinh tởm.
Hoàng Đan chủ động chào hỏi,“Đã lâu không gặp.”
Tề Phóng sờ sờ mặt,“Trương Thư Nhiên, đã lâu không gặp như vậy, tôi cũng đã cạo râu quai nón rồi, cậu có thể nhận ra được à?”
Hoàng Đan nhìn Tề Phóng trước mắt, anh tuấn cao ngất, bên trong chín chắn, so với Tề Phóng sống cuộc sống cắn chặt thù hận không buông khi đó, không khống chế được muốn giết cậu cứ như hai người vậy,“Anh không có râu quai nón, giống với anh trai anh.”
Biểu cảm Tề Phóng không thay đổi, anh ta nâng tay lên khoát lên vai Hoàng Đan,“Cậu tốt nhất là có chuyện tìm tôi, nếu không có chuyện gì, lại đến đây nói về anh tôi, Trương Thư Nhiên, đêm nay cậu sẽ say chết ở đây luôn đó.”
Một lát sau, Hoàng Đan và Tề Phóng ngồi bên trong ở quán cà phê.
Hoàng Đan uống ngụm cà phê,“Tôi tới tìm anh là muốn hỏi một chút, khi đó anh biết cách chiêu hồn anh trai của anh từ đâu.”
Thân mình Tề Phóng ngửa ra sau, gác chân nói,“Trần Thời xảy ra chuyện à?”
Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, cà phê trong tay cũng đặt về chỗ cũ,“Anh biết cái gì?”
Tề Phóng nói,“Biết nhiều hơn cậu.”
Hoàng Đan chờ đoạn sau.
Giọng điệu Tề Phóng không nhanh không chậm, có lẽ là do chuyện của người khác, không liên quan đến mình, cho nên rất bình tĩnh,“Anh tôi nói với tôi, anh ấy nói Trần Thời là người sắp chết, âm khí trên người rất nặng, vì vậy sẽ có một số quỷ hồn đến gần.”
“Năm đó anh tôi dựa vào cậu ta, mới có thể lấy nguyên thân* xuất hiện, nhưng mà cũng chỉ có thể duy trì một năm.”
* nguyên thân: hình dạng ban đầu.
Hoàng Đan giương mắt,“Người sắp chết?”
Tề Phóng gật gật đầu,“Đúng vậy, đã sớm chết rồi, chẳng qua là được thứ gì tục mệnh*.”
* tục mệnh: kéo dài mạng sống.
Hoàng Đan kéo dây đỏ trên cổ ra,“Là cái này?”
Tề Phóng xem xem ngọc, một hồi lâu mới lắc đầu nói,“Tuy rằng vì chuyện của anh ấy tôi đã tiếp xúc được với hai giới âm dương, nhưng mà tôi nhìn ngọc cũng không có kết quả gì cả, chỉ có thể nói, ngọc này không đơn giản thôi.”
Hoàng Đan nhét ngọc vào bên trong cổ áo,“Anh còn chưa nói cho tôi biết, cách chiêu hồn đến từ đâu.”
Tề Phóng không nói.
Hoàng Đan mở miệng,“Có phải sẽ lấy mạng đổi mạng không?”
Thái dương Tề Phóng cổ động, ánh mắt anh ta cũng có chút sắc bén, mục đích muốn xa tan đi ý nghĩ sai lầm trong đầu của thiếu niên,“Trương Thư Nhiên, đừng ép buộc nữa, không có ý nghĩa đâu, Trần Thời sống đến bây giờ cũng đã lời lắm rồi, cậu hiểu ý tôi mà.’’
Hoàng Đan nói,“Anh ấy sắp tốt nghiệp đại học, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Tề Phóng cầm muỗng khuấy cà phê bên trong, bưng lên uống hai ngụm,“Vậy thì đã sao? Lúc ấy anh tôi gặp chuyện không may, cũng đã nhận được thư thông báo của trường thi tuyển năng khiếu rồi, anh ấy thi ba trường học, đều đạt được kết quả cao, thành tích thi thống nhất còn đứng đầu cả nước, thành tích văn hóa anh ấy luôn đứng trong top mười, nắm chắc đại học, kết quả thì sao? Cuộc sống không phải nói đứt là đứt à.”
“Trương Thư Nhiên, người đều có số mệnh, thật đó, cậu thử tin đi.”
Hoàng Đan biết bản thân không thể không tin được, nhưng cậu lại không muốn đối mặt, cậu lặp lại câu nói kia, nếu mạng đổi mạng có thể sửa số mệnh của Trần Thời, cậu sẵn sàng.
Tề Phóng nhìn kiên quyết của thanh niên vào đáy mắt,“Không đổi được.”
Hoàng Đan khóe môi đè áp,“Nhất định có cách, anh nói cho tôi biết đi, tôi sẵn lòng thử một lần.”
Tề Phóng nói,“Cái gì tôi cũng không biết.”
Hoàng Đan nhìn chằm chằm anh ta,“Do anh không muốn nói.”
Tề Phóng nghênh đón ánh mắt thanh niên,“Không có gì để nói cả, Trương Thư Nhiên, tôi vẫn là câu nói kia, người đều có số mệnh, chuyện cũng đã qua, không thể không tích cực được.”
Anh ta cười cười, rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lúc này, trong mắt đã có tang thương,“Cậu nhìn tôi đi, sau khi tích cực thuyết phục bản thân, chẳng phải giống như chó sống dạng người sao? Cậu cũng có thể.”
Hoàng Đan lắc đầu,“Tôi không được, một mình rất cô độc.”
Cậu đã từng trải qua, thời điểm lần đầu tiên xuyên việt đã trải qua, tuy rằng mấy lần sau không trải qua như vậy, nhưng sự cô độc đó đã khắc sâu vào trong linh hồn rồi, rất không thích.
Tề Phóng nói,“Nghĩ thoáng chút đi, Trần Thời có thể là một trong sinh mệnh khách qua đường trong cuộc sống của cậu thôi, sớm muộn gì cậu cũng phải kết hôn sinh con.”
Hoàng Đan nói,“Tôi sẽ không kết hôn sinh con.”
Tề Phóng giống như nghe được chuyện cười,“Cứ xả đi, cậu là con một, không kết hôn, người nhà cậu có thể bỏ qua cho cậu sao?”
Hoàng Đan nói,“Tôi không thể chấp nhận người khác.”
Tề Phóng kinh ngạc, nửa ngày anh ta cười rộ lên,“Thật không thể hiểu nổi, tình cảm giữa đàn ông và đàn ông chẳng lẽ khác giữa nam và nữ sao? Người không ở đây, cũng chẳng còn gì cả?”
“Cậu lên mạng tìm xem, đừng nói các cậu còn chưa kết hôn, khi vợ chồng hai người, một bên xảy ra chuyện không ở đây, một bên khác còn không phải một lần nữa bắt đầu như thường sao, từng ngày càng thêm đa dạng chồng chất.”
Hoàng Đan nói,“Đó là chuyện người khác, không phải của tôi.”
Tề Phóng nhìn ra sắc mặt thanh niên không vui,“Được rồi, cậu muốn tôi nói, nói rồi cậu lại không vui, cậu người này thật là, không thú vị như năm đó gì cả.”
Đề tài này lại tiếp tục nữa, cà phê trên bàn nhất định sẽ bị vung lên hết.
Hoàng Đan đổi đề tài,“ Lúc trước Thẩm Lương đem oán hận của anh trai anh chuyển qua người của nữ sinh kia, anh biết cậu ta làm thế nào không?”
Mặt Tề Phóng lộ ra cổ quái,“Ai nói với cậu?”
Hoàng Đan nói,“Không ai nói, tôi đoán thôi, có liên quan đến bức vẽ sao?”
“Năm đó anh trai anh cứu ba người Hạ Duy, Lâm Mậu, Thẩm Lương, Chu Kiều Kiều khoanh tay đứng nhìn, không có liên quan gì đến nữ sinh đó cả.”
Tề Phóng nhìn phố xá ngoài cửa sổ, anh ta cười cười nói,“Cậu vĩnh viễn sẽ không biết, khi một người ích kỷ lên sẽ có bao nhiêu đáng sợ đâu.”
Tạm dừng một chút, giọng Tề Phóng lại vang lên,“Còn nhớ tôi từng làm người mẫu cho các cậu một lần không?”
Hoàng Đan nói nhớ rõ.
“Tối ngày đó tôi đã nhìn ra, nữ sinh học Nhất Trung đó thích Thẩm Lương, theo tính tình ích kỷ của Thẩm Lương, nhất định sẽ tổn thương cô ta, tôi thấy tuổi cô ta cũng gần bằng tuổi anh tôi khi gặp chuyện không may, vẽ tranh cũng rất giống anh tôi vẽ, nên đã làm một chuyện rất buồn cười.”
Tề Phóng nói,“Tôi dùng điện thoại công cộng gọi cho nữ sinh, nói chuyện ở đập chứa nước, muốn để cô ta nhìn rõ con người của Thẩm Lương, cách xa cậu ta một chút, kết quả cậu đoán xem đối phương nói thế nào?”
“Cô ta nói, do thiếu niên kia tự mình nhảy xuống nước, không ép buộc anh ta, còn nói liên quan gì đến Thẩm Lương, giọng điệu không phân trắng đen đó không khác gì ba người Thẩm Lương Hạ Duy Lâm Mậu năm đó, tôi nghe xong liền cúp máy nôn khan tại chỗ.”
Hô hấp Hoàng Đan ngừng lại.
Cậu biết được từ chỗ Chu Kiều Kiều, xung quanh bốn phía đập chứa nước đều không có người nào.
Nếu không phải nhờ có anh trai của Tề Phóng, ba người Thẩm Lương lúc đó cũng đã chết, thực ra bọn họ có thể tiếp tục sống, anh trai Tề Phóng cũng vậy, chỉ bởi vì một sai lầm….
Với gia cảnh nhà Tề Phóng, anh trai của anh ta không có di động, không thể gọi điện thoại kêu người, biện pháp duy nhất chính là nhảy xuống nước cứu người, e rằng lúc ấy đối phương cũng không hề do dự.
Bởi vì con người có bản năng tự bảo vệ mình, một khi do dự thì sẽ rất sợ sệt, không suy xét gì đến hoàn cảnh trước mắt, cuối cùng dẫn đến nhiều lựa chọn không giống nhau.
Tề Phóng aiii một tiếng, anh ta lắc đầu,“Nhìn đi, không phải người cùng một nhà, chưa bước vào cửa nữa, không đúng, nữ sinh đó còn chưa bước vào cửa nhà Thẩm Lương mà, cô ta là một người ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp, một chút thông cảm cũng không đáng.”
Hoàng Đan tiếp tục nghe, cà phê cũng không lại chạm một cái, bởi vì nội dung phía sau khiến cậu rất buồn nôn.
Tề Phóng nói nữ sinh đó chẳng những ngu ngốc mà cũng rất thông minh, cô ta nghi ngờ Hạ Duy Lâm Mậu chết là do quỷ làm nên vì Thẩm Lương, hao tâm tổn trí đi tìm cao nhân làm phép, nhưng cô ta lại tìm được một đạo sĩ nửa vời, muốn cho quỷ không hại người được nữa thì nhất định phải làm cho quỷ bị hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.
Kết quả đương nhiên không thành.
Nữ sinh liền dùng biện pháp thứ hai, cô ta đi tìm Thẩm Lương, có thể tìm người làm kẻ chết thay.
Thẩm Lương hỏi tìm ai, nữ sinh nói tùy ý, người trong phòng vẽ tranh đều có thể cả.
Cô ta cũng không ngờ, người Thẩm Lương tìm lại chính là cô ta.
Bởi vì khi Thẩm Lương mất tích vài ngày trở về đã tìm được biện pháp giống như vậy, cũng đã sớm lấy nữ sinh đó làm mục tiêu của mình.
Khi nữ sinh nói mọi chuyện cho gã biết, chủ ý của gã cũng chưa từng thay đổi.
Sau khi Hoàng Đan nghe xong thì rơi vào im lặng.
Tề Phóng uống ngụm cà phê, lạnh cũng không để ý,“Tôi nghĩ đến mấy năm, cũng không nghĩ ra một người lại có trình độ ích kỷ cao đến như vậy, chỉ có thể nói do lòng người trên đời này là một thứ đen tối và u ám mà thôi, đương nhiên, cũng có thể đơn thuần và chân thành.”
Hoàng Đan cũng uống cà phê lạnh, trong dạ dày rất khó chịu,“Thật không có cách nào sao?”
Tề Phóng nói,“Không có, đừng suy nghĩ viễn vong nữa, nếu tôi là cậu, sẽ nhân lúc cậu ta vẫn còn ở đây, cùng cậu ta sống thật tốt trong khoảng thời gian không còn nhiều này.”
Hoàng Đan vẫn ngồi ở chỗ đó, mục đích cậu đến không đạt được, cũng không rõ Tề Phóng đã rời đi lúc nào.
Đợi đến lúc Hoàng Đan trở về đã rất muộn, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nút cũng không cài, nôn nóng tìm kiếm cái gì đó, khi nhìn thấy cậu thì lập tức chạy lại ngay.
Trần Thời thở phì phò, tay run bắt lấy tay thanh niên, sức lực kinh khủng,“Mẹ kiếp, em chạy đi đâu vậy hả?”
Hoàng Đan nhịn đau,“Đi ra ngoài một lát.”
Trần Thời trừng cậu, bất ngờ nói,“Trương Thư Nhiên, có phải em biết chuyện của anh rồi không?”
Hoàng Đan cũng không phủ nhận,’’Ừ.”
Hơi thở Trần Thời hỗn loạn, hắn còn trừng người trước mắt, trong cổ họng phát ra một tiếng rồi lại một tiếng thở dốc, nói không nên lời.
Về nhà, Hoàng Đan rót ly nước cho Trần Thời,“Anh không nên đưa miếng ngọc cho em.”
Trần Thời nghe vậy cười ra tiếng,“Ngốc à, không có ngọc, em có thể hoàn thành bốn năm đại học với anh sao?”
Hoàng Đan muốn nói, cậu khác với người khác, linh hồn cậu hoàn chỉnh, không phải đã chết, đó là trùng sinh*, nhưng không thể nói được.
* Trùng sinh: sống lại.
Trần Thời hôn đường số mệnh trong lòng bàn tay thanh niên,“Với lại, dù không đưa ngọc cho em, anh cũng không sống được bao lâu, ba mươi tuổi, anh chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi thôi.”
Hoàng Đan nhíu mi,“Vì sao?”
Trần Thời ngồi bên cạnh cậu,“Anh không phải từng nói với em chuyện bị bệnh hơn mười năm trước, tỉnh lại thì đã thấy ông nội ngồi ở đầu giường sao? Khi đó ông nội đã nói với anh, mạng của anh là được cướp về từ dưới mí mắt của ông tròi, lúc nào ông trời phát hiện thì lúc đó sẽ lấy lại mạng của anh.”
Giọng điệu Hoàng Đan bình tĩnh,“Anh biết mình phải đi, cho nên mới cố gắng kiếm tiền?”
Trần Thời nhướn mày,“Bị em phát hiện rồi.”
Hắn lay đầu ngón tay thanh niên,“Anh nghĩ đến cuối cùng, khi anh không ở đây, một mình em phải làm thế nào? Có thể chăm sóc tốt bản thân mình không, anh nghĩ nhiều lắm, sợ khi em nấu cơm quên khóa gas, xuất hiện chuyện nguy hiểm, cũng sợ em ra ban công phơi chăn, vô ý thò thân thể mình ra bên ngoài, không có anh thì ai sẽ kéo em trở về, nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……”
Hoàng Đan mím môi, không nói lời nào.
Trần Thời bưng má thanh niên, chầm chậm hôn cậu, giọng nói khàn khàn cười,“Trương Thư Nhiên, không có anh, em phải làm thế nào đây?”
Hoàng Đan ôm lấy hắn.
Hai người đều chưa từng nhắc tới một chữ.
Cứ ngày qua ngày như vậy, ban ngày Hoàng Đan và Trần Thời đi làm, buổi tối trở về cùng nhau nấu cơm, làm tình, nói ngủ ngon, thời gian cứ chậm rãi trôi như thế.
Khi không đi làm, họ giống như tình nhân bình thường, không phải đi ra ngoài xem phim, dạo siêu thị thì ở trong nhà, nên dính nhau thế nào thì dính thế ấy.
Sau khi tốt nghiệp Hoàng Đan và Trần Thời không vào công ty làm, mà làm ở trong viện khoa học kỹ thuật, có thể cùng nhau ăn cơm trưa, muốn gặp thì có thể gặp một lần, rất tiện lợi.
Hai người đều là hàng nóng trong công ty, đồng nghiệp chó độc thân đều hướng đến họ, đáng tiếc đội ngũ hai bên điều thất bại.
Một năm rồi lại một năm qua đi, Hoàng Đan đếm ở trong lòng, mắt thấy họ đã quen đến năm thứ mười, trong nhà cũng có mười hứa nguyện bình.
Có một số việc bạn lo lắng thì không nhất định nó sẽ không xảy ra.
Bình thường ban đêm Hoàng Đan rất lơ là thức dậy uống nước, cậu mò đến tủ đầu giường mở đèn, phát hiện người đàn ông bên cạnh không có phản ứng, mí mắt nhảy nhảy lên.
Đổi lại bình thường, đèn còn chưa mở, người đàn ông đã đặt tay lên thắt lưng Hoàng Đan buộc chặt lại rồi.
Hoàng Đan quay đầu, đem lỗ tai dán lên ngực người đàn ông, cả người cậu cứng ngắt, cứ nằm sấp như vậy cho đến hừng đông.
Hơi thở Trần Thời đã ngừng, tim cũng không còn đập, lần cuối cùng này cũng đã không thể khôi phục lại.
Sau khi đến hừng đông, Hoàng Đan rời khỏi ngực người đàn ông, cậu đi đánh răng rửa mặt, bỗng nhiên ngồi xổm xuống bóp vị trí trái tim, đau đến không kịp thở.
Buổi sáng trước tiên Hoàng Đan gọi điện thoại cho cha mẹ Trần Thời, sau đó gọi đến công ty xin phép, làm xong hai chuyện này, cậu đi đến lấy quần áo mặc lên cho Trần Thời,“Em cho rằng có thể qua được hết năm nay.”
Đây là sau khi Trần Thời gặp chuyện không may, Hoàng Đan nói câu đầu tiên với hắn, giọng nói khàn đến không còn hình dạng, đôi mắt đỏ thẫm,“Qua mấy tháng nữa là đến năm mới rồi, năm nay em không trở về nhà chỉ đây thôi, anh ở lại với em nha.”
Trần Thời hỏa táng, đó là ý của hắn.
Hoàng Đan trong trên lễ tang vẫn đang khóc, nước mắt chưa hề ngừng lại.
Không nói cha mẹ nguyên chủ, ngay cả cha mẹ Trần Thời cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp,“Thư Nhiên, thằng bé đã đi rồi, con đừng quá đau buồn.”
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn trấn an lại người khác, chỉ e đây là tình huống rất ít có thể gặp được.
Hoàng Đan không khó chịu, chỉ là đau lòng.
Năm ấy vừa đi làm, Hoàng Đan và mấy người đồng nghiệp bị xui xẻo, ba ngày không trở về được, khi cậu về đến cửa nhà thì đã thấy được râu ria xồm xàm, trong đôi mắt phủ đầy tơ máu Trần Thời.
Khi đó Trần Thời dùng giọng nói như sắp khóc nói, Trương Thư Nhiên, về sau anh phải đi công tác cùng với em, em đi rồi anh không nhìn thấy em ở đây, mẹ nó rất gian nan đó.
Vì thế trên cổ Hoàng Đan có thêm một cái bình nhỏ, bên trong là Trần Thời, đi chỗ nào cũng đều mang hắn theo.
Người bên cạnh không ở đây, thay đổi rất lớn.
Hoàng Đan tan tầm trở về, không có mùi đồ ăn nóng tản ra, không có nụ hôn nóng bỏng, cái ôm ấm áp, cũng không có đôi mắt cực nóng nhìn cậu.
Có điều cậu lại nói nhiều thêm một tý.
Chỉ cần Hoàng Đan ở nhà thì sẽ nói chuyện, nấu cơm xào rau, giặt quần áo lau sàn, dọn dẹp phòng sách, phơi chăn, xử lý công việc, bất luận cậu làm cái gì, đều sẽ lầm bầm lầu bầu, dù cho không có tiếng đáp lại nhưng vẫn chưa bao giờ ngừng.
Bởi vì Trần Thời vẫn còn ở đây, cậu có thể cảm giác được.
Tuy rằng Hoàng Đan không thể nhìn thấy được Trần Thời, nhưng hắn có thể nhìn thấy mình, cũng đã rất tốt rồi.
Trời càng ngày càng lạnh, Hoàng Đan tìm áo khoác trong tủ mặc lên, cậu có dự cảm, không bao lâu nữa, bản thân mình sẽ đi, không phải đến Địa Phủ mà là rời khỏi thế giới này.
Đây là một lần thay đổi rất lớn, dù sao mấy lần trước điều không có điềm báo trước.
Hoàng Đan cài từng cái cúc áo, cậu sửa sang lại cổ áo,“Em đi làm đây, anh ở nhà chờ em hay là đi cùng em?”
Không có đáp lại, Hoàng Đan biết.
Buổi sáng một ngày tỉnh lại, Hoàng Đan mở mắt nhìn trần nhà, bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt.
Trần Thời đi rồi.
Từ ngày đó về sau, Hoàng Đan không nói chuyện với không khí nữa, nói cũng không ai nghe, cuộc sống cậu bận rộn như trước, trước khi rời đi làm được một ngày thì kiếm tiền được thêm một ngày, đều tích cóp cho cha mẹ hai nhà.
Một trận tuyết lớn yên lặng yên phủ xuống thành phố H.
Hoàng Đan nhân dịp cuối tuần tổng vệ sinh ở trong nhà, cậu mệt mồ hôi đầy người, tắm rửa thì nằm vào trong ổ chăn ngủ.
Không mở điều hòa, trong ổ chăn lạnh, cũng không giống như trước kia được, có người sớm đi vào làm ấm ổ chăn.
Thể chất thân thể này của Hoàng Đan thiên về lạnh, nhiệt độ hơi ấm sau khi tắm nước nóng đã biến mất, trong ổ chăn vẫn lạnh, cậu nằm một lát, phát hiện uể oải dần tan biến nên đành mặc áo ngủ thật dày đi lên mạng.
Nói đến cũng thật đúng dịp, Hoàng Đan muốn tìm ảnh chụp lúc trước xem lại, kết quả trong lúc vô tình phát hiện một đoạn video ghi hình.
Cậu ngồi ở trước bàn xem video, người đàn ông trong video cũng nhìn cậu.
Trần Thời mặc áo sơmi trắng và quần jean khi lần đầu tiên gặp Hoàng Đan, cũng đẹp trai như năm đó, khóe miệng hắn để một điếu thuốc, đáy mắt mang theo ý cười, trên mặt lại là không nỡ và bi thương khó tả.
“Trương Thư Nhiên, thời điểm em xem được đoạn video này, nhất định anh đã không ở đây rồi.”
Hoàng Đan vẫn không nhúc nhích nhìn video.
Trần Thời phun ra một đoàn sương khói,“Hiện tại là mùa gì vậy? Khoan hãy trả lời, để anh đoán xem, là mùa đông đúng không? Tuyết có rơi không? Anh đoán tuyết rơi rất nhiều, em đang mặc bộ đồ ngủ năm ngoái anh mua cho em lên mạng, đoán đúng hôn anh một cái đi.”
Người trong video hôn lên, Hoàng Đan cách màn hình lạnh như băng chạm vào, cậu rất khó chịu.
Trần Thời dựa vào ghế sô pha, sương khói rất nhanh đã bao phủ mặt hắn,“Đồ ngốc, phải mở điều hòa, không có anh ở đó, trong ổ chăn rất lạnh.”
Hoàng Đan nói,“Mở điều hòa rất không thoải mái.”
“Đúng, điều hòa làm sao so được với anh chứ, em muốn làm sao cũng được, nếu thật sự rất nhớ anh thì ôm con gấu chó lớn anh mua cho em á, bên trong anh có thu âm, em kéo tay trái con gấu chó là có thể nghe được thôi, đều là bài em thích nghe cả.”
Hoàng Đan sửng sốt, cậu đứng dậy lấy con gấu chó trên giường.
“Ha ha ha ha ha Trương Thư Nhiên, không phải bây giờ em mới phát hiện con gấu chó có thể ghi âm đó chứ?”
Trần Thời cười rất không phúc hậu,“Nói em ngốc mà em không tin, anh không ở đây, thật lo lắng em sẽ bị người ta dụ chạy mất quá.”
Hoàng Đan ôm gấu chó, bên tai là tiếng ca trầm thấp của người đàn ông, ngâm nga bài ‘Em là duy nhất của anh’, cậu nhếch miệng,“Em rất ngốc.”
“Không sao, dù em có ngốc, cũng là bảo bối của anh, anh sẽ không ghét bỏ em đâu.”
Trần Thời hút liên tục mấy điếu thuốc, giọng nói trầm thấp xuống,“Trương Thư Nhiên, khoảng thời gian đó anh phát hiện đến lúc mình phải đi, trong lòng rất mâu thuẫn, muốn bóp chết em để dẫn em theo, nhưng anh lại muốn em sống thật tốt, gặp được người thích hợp, ở chung một chỗ cùng nhau qua ngày, anh sợ một mình em sẽ chịu không nổi.”
Hoàng Đan nhớ lại, có nửa tháng, Trần Thời rất không thích hợp, khi làm tình như muốn làm cho cậu chết, cậu càng kêu đau, đối phương lại càng dùng sức, góc độ lại càng xảo quyệt.
Có vài lần Hoàng Đan tỉnh ngủ phát hiện trên cổ có hơi đau, xem ra Trần Thời thật có suy nghĩ muốn dẫn cậu đi, rất mãnh liệt nhưng một khắc cuối cùng đã buông tay.
“Lúc đó anh nghĩ, tuy rằng anh không có cơ hội qua ba mươi tuổi, nhưng mà anh đã gặp được em, mỗi một ngày trôi qua đều rất hạnh phúc, vẫn rất có lời rồi, em nói đúng không?”
Trần Thời gạt tàn thuốc xuống mặt đất,“Đợi một lát anh quét, hiện tại lười cử động quá, chỉ muốn trò chuyện với em, nói thêm một chút, em không biết đâu, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em lắm.”
Hoàng Đan nghe, nhưng tốc độ video đang kéo gần, hình ảnh người bên trong vẫn không mở miệng.
“Aiiii, muốn nói nhiều lắm nhưng lại không biết nói từ đâu nữa.”
Mi mắt Trần Thời nửa khép,“Nói từ lúc nhìn thấy em lần đầu tiên đi, khi đó á, em mặc áo T-shirt màu xám, trước ngực có hình vẽ Doraemon, quần cao bồi, không khác với màu sắc quần của anh cho lắm, em đến chào hỏi anh, nói chào anh, còn vươn tay với anh nữa, nắm tay của anh không buông, anh rút tay ra thì em liền đứng đó ngơ ngác, anh cảm thấy em rất đáng yêu ……”
Hoàng Đan nghe người trong video nói đến năm đó, suy nghĩ của cậu cũng giống với đối phương, phòng vẽ tranh bẩn loạn, ngõ nhỏ ẩm ướt, tuyết như lông ngỗng bay đầy trời, than bánh xếp thành núi của khi đó, tất cả người cùng chuyện đều hiện lên trước mắt.
“Anh là người ích kỷ, biết rõ bản thân là quỷ đoản mệnh, vẫn nhào đến với em, Trương Thư Nhiên, em có ghét anh không? Không được ghét anh nha, bởi vì anh rất thích em, nếu em ghét anh, anh làm quỷ cũng sẽ rất không vui đâu.”
Hoàng Đan vừa muốn nói “Không ghét anh” thì nghe đến tiếng cười đắc ý của Trần Thời,“Em sẽ không ghét anh, em thích anh, thích muốn chết luôn mà, mỗi lần em kêu đau, vẫn cứ nắm chặt lưng anh không buông, nếu không phải thích, anh sẽ viết ngược chữ Trần lại cho em xem.”
“Thực ra anh không chờ mong đại học gì cả, nếu không có em, anh có lên hay không cũng không quan trọng.”
Trần Thời nói,“Không có em, anh cũng sẽ không cố gắng kiếm tiền như thế, cố gắng làm việc, cố gắng hâm nóng cuộc sống, cố gắng biến bản thân mình mạnh mẽ hơn, Trương Thư Nhiên, mười chín tuổi gặp được em, hai mươi chín tuổi rời khỏi em, trọn vẹn mười năm, cám em nhiều lắm.”
Hoàng Đan nghe chăm chú, hốc mắt ướt, cậu ngẩng đầu lên, không khóc.
“Bài hát [ Mười năm ] đó tuy không phải nói về câu chuyện của chúng ta, nhưng mà anh rất thích, nếu em rảnh rỗi cứ lấy ra nghe, được rồi anh thừa nhận, anh hao hết tâm tư muốn để em nhớ kỹ anh, Trương Thư Nhiên, anh không muốn em quên anh.”
Giọng nói Trần Thời nghẹn ngào,“Anh chẳng những ích kỷ, còn dối trá, anh không thể chịu đựng người khác giữ lấy em, suy nghĩ đến đã khó chịu muốn chết, anh cũng sợ em quên mất anh, một ngày nào đó người khác nhắc tới, nửa ngày em không nhớ ra, cũng không nhớ rõ bộ dạng anh trông như thế nào.”
Hoàng Đan nói,“Không quên được, đừng sợ.”
“Aiiii, biết vì sao anh sợ hãi khi em nói chữ chết không, chết thì cái gì cũng không còn, bản thân anh chính là mệnh này, em không giống, miếng ngọc đó thật sự là gia truyền đó, nó sẽ bảo vệ em, có nó rồi, em sẽ không bị bệnh, không bị thương, sẽ thật tốt.”
Trần Thời nghiêm túc lên, đường nét gương mặt cương nghị căng thẳng,“Nghe nè, sau này mặc kệ là ai muốn xem ngọc, em cũng đừng để cho đối phương đụng vào, cũng không được lấy xuống, có nghe thấy không? Trương Thư Nhiên, anh biết em nghe thấy được, phải nhớ ở trong lòng đó!”
Hoàng Đan bóp ngón tay,“Trần Thời, có phải anh muốn em sống đến trăm tuổi hay không?”
Cậu nói xong, người trong video liền khiến suy đoán của cậu được chứng thực.
“Anh hi vọng em sẽ sống đến trăm tuổi, em đừng sợ, chờ anh không ở đây, anh vẫn sẽ ở cùng em, chẳng qua đổi thân phận, anh sẽ không để em một mình đâu.”
Trần Thời trong video cười,“Trương Thư Nhiên, anh sẽ không để em một mình, anh sẽ luôn luôn ở cùng với em.”
Hoàng Đan nói,“Lừa đảo.”
Cậu dùng sức bóp thái dương, biết đây không phải lỗi của Trần Thời, Trần Thời so với ai đều muốn ở cùng cậu nhất, là do vận mệnh quấy phá.
“Vợ à, không phải anh đồng ý với em, mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho em sao? Có một ngày anh thừa dịp em không ở nhà, khi đang lén lút gấp ngôi sao, cái ống nhỏ rớt từ trên tay anh xuống, lúc ấy anh đã biết anh phải đi, ta còn chưa gấp đủ mà, mẹ nó, em có biết anh ở trong phòng vệ sinh gào thét bao lâu không?”
Mặt Trần Thời trong video đen lại,“Hiện tại nghĩ lại vẫn còn tức, anh còn định gấp cho em một trăm bình, thời gian lại không đủ, thôi thì nợ em trước vậy, kiếp sau gấp lại cho em nha.”
Hoàng Đan vô thức hỏi,“Anh để ở đâu?”
“Có phải muốn hỏi anh, bình ước nguyện để ở đâu không? Nghĩ đến việc này, anh cũng rất khó chịu.”
Trần Thời gãi tóc, người nghiêng về phía trước,“Anh vốn muốn học như trong phim, tìm bưu điện gửi bình ước nguyện vào trong đó, để mỗi năm họ đều gửi đến cho em, nhưng em cũng biết, phim và hiện thực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nên anh nghĩ nghĩ, vẫn nên để ở trong nhà thì tốt hơn.”
“Em đừng lấy ra một lần, đến sinh nhật mỗi năm lấy một bình thôi, tuy rằng không giống như tự tay anh đưa cho em, nhưng dù sao ngôi sao trong đó cũng là do anh gấp.”
Hoàng Đan đi lục tung, rốt cuộc cậu tìm được một túi lớn, bên trong để mười mấy bình ước nguyện, cậu dùng lực xoa trán, bản thân gấp một ngôi sao thôi đã phải tốn sức biết bao nhiêu, ba ngàn ba trăm bốn mươi bốn ngôi sao này, người đàn ông phải gấp bao lâu cơ chứ?
Tiếng cười Trần Thời từ trong video truyền ra, ánh mắt dịu dàng,“Tìm được túi to rồi hả, em vẫn rất thông minh, anh biết, em còn rất giỏi nữa, làm không tốt em có thể sẽ nuôi được anh luôn.”
Hoàng Đan không lấy bình ước nguyện bên trong túi to, cậu viết tờ giấy nhỏ bỏ vào, hi vọng mặc kệ là ba mẹ nguyên chủ hay là ba mẹ Trần Thời cũng đừng ném bình ước nguyện này đi.
Cho dù là rời khỏi thế giới này, Hoàng Đan cũng hi vọng này mấy chiếc bình này vẫn để ở đó, không thiếu một cái.
“Trương Thư Nhiên.”
Suy nghĩ Hoàng Đan chợt thu lại, cậu nhìn qua.
Trần Thời trong video gọi một tiếng, lại không nói gì, hình ảnh hắn biến mất, lại trở về, đôi mắt đỏ lên,“Em nhất định không biết rồi, anh đặc biệt đối với em có lòng tham không đáy muốn có kiếp sau, rồi kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp cùng ở một chỗ, chết cũng không tách ra.”
Hoàng Đan nói,“Em biết, vẫn luôn biết.”
Trần Thời dùng hai tay che mặt, hung hăng chà xát, khi mở miệng giọng so vừa rồi càng thêm khàn khàn,“Này, Trương Thư Nhiên.”
Hắn lại gọi một tiếng,“Anh yêu em.”
Video kết thúc, cũng là ý niệm cuối cùng ở trong đầu trước khi sinh mệnh Trần Thời kết thúc, là chấp niệm của hắn, cũng là toàn bộ của hắn.
Hoàng Đan bất đắc dĩ,“Anh che giấu như vậy, không sợ trước khi đi em sẽ phát hiện được sao?”
Ghi hình bắt đầu phát lại từ đầu, giọng Trần Thời lại vang lên.
Hoàng Đan thở dài, cậu lấy cái bình nhỏ trước ngực xuống, đổ tro cốt vào trong lòng bàn tay, từng chút liếm sạch “Được, chúng ta sẽ ở cùng với nhau.”
Ngày đó Hoàng Đan vẫn ngồi ở trước bàn xem video, nhìn một lần rồi lại một lần, một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ mỗi lần khi Trần Thời nói “Anh yêu em”, sẽ nói lại một câu “Em cũng yêu anh”…..