Mặt trời dần dần lên cao,ánh nắng chói mắt,lúc này đoàn người đã rời quan đạo, đi lên một con đường gập ghềnh kẹp ở giữa hai hàng cây xanh lá mạ rậm rạp nhìn không thấy được điểm cuối.
*Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi.
Xe ngựa điên càng lợi hại hơn, mông Hoàng Đan rất đau,cậu đỏ mắt ngồi trên đùi Lưu Sở nhưng lại càng thêm đau nên ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình,thân mình lắc lư trái phải, như đang nhẹ nhàng trôi trên mặt nước, rất là choáng váng.
Lưu Sở kéo ra nệm ghế của mình đưa cho Hoàng Đan.
Dưới mông Hoàng Đan nhiều nệm ghế nên đỡ được một chút, không còn đau như vậy nữa:”Còn bao lâu có thể đến huyện thành?”
Lưu Sở nói: “Rất nhanh,tầm khoảng hai đến ba ngày nữa thôi.”
Hoàng Đan:”……”
Lưu Sở để cằm trên bờ vai cậu, thổi hơi vào cái cổ trắng nõn của cậu: “Có tôi ở cùng với em,sẽ không mệt đâu.”
Hoàng Đan nói:”Càng mệt.”
Mặt Lưu Sở nhất thời đen lại, đem thanh niên đặt ở trên vách xe để hôn.
Hoàng Đan ăn rất nhiều nước miếng người đàn ông,nói không rõ từng chữ nói,”Anh hôn nhẹ một chút, rất đau.”
Trong đầu Lưu Sở ầm một tiếng vang lên, hắn nâng cái gáy thanh niên,hôn lên hai phiến môi mềm mại, càng dùng sức để hôn.
Tay Hoàng Đan chống bả vai người đàn ông, đẩy vài cái cũng không đẩy ra được, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, khóc xin tha thứ.
Giọng nói bên tai giống như một chiếc lá cây nhòn nhọn mà tinh tế, rơi từ trên đầu chạy tuột xuống đập vào trái tim đang xoay chuyển của Lưu Sở, làm cho cả trái tim hắn đều ngứa ngáy,miệng hắn khô lưỡi khô, cả người đều khô nóng:”Nói, có phải em đang câu dẫn tôi không?”
Hoàng Đan:”……”
Lưu Sở thô thanh thở, đôi mắt am hiểu sâu sắc:”Khẳng định là như vậy rồi.”
Hoàng Đan che miệng khóc, ong ong nói:”Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Lưu Sở một tiếng lại một tiếng thở dốc, dục vọng từ đáy mắt lan tràn lên trên mặt, hắn ôm lấy eo thanh niên, kéo người vào trong lòng,môi cũng hôn lên.
Hoàng Đan trốn không thoát, bị hôn đến cả người đều ướt.
Xe phu bên ngoài lại hướng về sau xem, mành vẫn là như vậy, không có gì thay đổi,cậu ta gãi đầu, tiếp tục đánh xe.
Miệng Hoàng Đan có chút sưng, môi dưới bị rách một chút còn có máu đang chảy ra,cậu thè lưỡi liếm sạch,mùi tanh ngọt bên trong hơi thở lại sâu thêm được một phần.
Lưu Sở trừng cậu, ánh mắt bởi vì chịu đựng mà đỏ lên:”Còn nói không phải đang câu dẫn tôi!”
Hoàng Đan không muốn nói, ném một quả đào vào người đàn ông.
Lưu Sở tiếp được, hai mắt phóng túng càng thêm ngang tàn bạo ngược chạy ở trên người thanh niên, hắn nuốt nước miếng, không muốn ăn đào, muốn ăn cái khác cơ:”Đại thiếu gia của tôi ơi, sao em lại thích khóc như vậy chứ?”
Hoàng Đan híp híp mũi,đôi mắt đo đỏ,mũi cũng vậy, trên mặt còn có nước mắt chưa khô,cậu khàn giọng nói,”Tôi không phải thích khóc mà là tôi sợ đau.”
Lưu Sở nghiêng mắt,”Không phải là một chuyện sao?”
Hoàng Đan nhắm mắt lại, lười nói chuyện cùng người đàn ông này.
Mặt cậu bị bàn tay thô ráp nắm, trong miệng có thêm mấy miếng thịt đào thơm ngọt nhiều nước.
Lưu Sở chịu đựng dục hỏa đang cháy lung tung trong cơ thể:”Tôi vừa thấy em khóc thì càng muốn khiến em càng đau, khóc càng lớn càng tốt, em nói cho biết nguyên nhân là tại sao đi?”
Hoàng Đan nói:”Là do đầu óc anh có vấn đề.”
Lưu Sở hôn lên trên mắt thanh niên:”Nói bậy, rõ ràng tôi rất thích em.”
Hắn thở dài, rất buồn rầu:”Em nói một chút xem, sao tôi lại thích em như vậy chứ?”
Hoàng Đan cầm một miếng điểm tâm ăn, nghe được người đàn ông nói:”Kiếp trước chúng ta nhất định đã quen biết nhau,anh chính là người vợ tên Lưu Sở của tôi.”
Điểm tâm trong miệng hòa tan ra,rất ngọt.
Lưu Sở nghĩ tới cái gì:”Đúng rồi, chùa Bình An có một cây cầu nguyện, có muốn đi xem không?”
Hoàng Đan nuốt xuống điểm tâm:”Không muốn.”
Cậu nói:”Chỉ có con nít mới tin cái loại này.”
Lưu Sở khơi mào một bên khóe môi, giữa mi nhãn có một chút nhợt nhạt tiếu ý:,”Ở trong mắt tôi, em là một đứa trẻ.”
Hoàng Đan nói:”Tôi hai mươi lăm rồi.”
Lưu Sở vò tóc của cậu:”Ừ, còn rất nhỏ.”
Hoàng Đan:”……”
Lộ trình hai ba ngày thì nói rất nhanh, hai mươi lăm tuổi lại nói còn rất nhỏ,cậu cảm thấy toán học của người đàn ông này là tự học là cái chắc.
Lưu Sở rất muốn dẫn Hoàng Đan đi nhìn cây cầu nguyện, Hoàng Đan bị hắn hôn đến toàn thân đều ươn ướt khó chịu,nên đồng ý đi cùng hắn.
Từng cơn gió nhè nhẹ xuyên qua khe hở màn xe đang chạy,thỏa thích đùa giỡn.
Hoàng Đan ngồi trên đệm xê đi xê lại, một lát tà tà dựa vào vách xe, một lát đem chân nâng lên ngóng trông, làm sao cũng không thoải mái được, sau đó nằm sấp trên đùi người đàn ông, điều chỉnh lại tư thế, bắt đầu ngủ.
Lưu Sở giọng thô khàn khàn:”Thiếu gia,em có thể đổi chỗ nằm sấp không?”
Hoàng Đan nằm sấp bất động,cậu đã thấy Chu Công.
Lưu Sở cũng nhắm mắt, khom lưng xuống, mặt chôn bên trong tóc thanh niên cọ cọ:”Đừng ngủ, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Hoàng Đan cùng Chu Công ôm nhau luôn rồi.
Lưu Sở nghe tiếng hít thở của thanh niên, đều đều kéo dài, thái dương hắn thoáng co lại, yết hầu lăn lộn hai phát, lắc đầu cười khổ nói:”Tiểu bại hoại, mặc kệ tôi luôn đi.”
Trong xe yên tĩnh.
Hoàng Đan ngủ một giấc, Lưu Sở nhìn cậu ngủ bằng ánh mắt ôn nhu.
Phía trước có mấy thớt ngựa, là Tứ Mao và mấy bộ khoái, bọn họ đứng dưới mặt trời phơi nắng đến mồ hôi ướt đẫm, ngoài miệng vẫn không nhàn rỗi.
“Aiiii các anh nói, lần này trở về là có chuyện chính cần làm, lão đại dẫn theo đại thiếu gia Tống gia làm gì thế nhỉ? Lỡ như Tống thiếu gia ở trên đường có mệnh hệ gì thì làm sao ăn nói với Tống gia đây.”
“Chúng ta làm sao có thể đoán được tâm tư của lão đại chứ.”
“Lại nói,lão đại cứu Tống thiếu gia hai lần vậy là đại ân nhân của Tống gia rồi phải không?”
“Ơn cứu mạng là ơn tình lớn nhất,trong chiếc hộp Lão Đại mang theo,chắc chắn bên trong là đao do Tống gia tặng.”
“Khẳng định là một thanh bảo đao!”
Tứ Mao một mặt nhìn về phía sau, mặt khác lại cùng bộ khoái xem trộm.
Trong xe chở tù,toàn thân người đàn bà bẩn đục, trên mặt trên đầu còn có mấy vết máu bị dính sợi tóc lên,nào còn đâu phong quang và đẹp đẽ như bình thường nữa.
Tứ Mao kéo dây cương, thổn thức nói:”Lúc ở đường Đông thật sự là dọa người thật, mọi người đều cùng điên như vậy, nếu không phải chúng ta ngăn cản, chỉ sợ bọn họ sẽ xông lên xé xác bà hai ăn luôn rồi.”
Một bộ khoái thật thà vung mồ hôi, lộ ra lòng còn sợ hãi:”Không hiểu nổi,aiii, bà hai giết người đúng là không sai, nhưng cũng không có đụng chạm gì tới bọn họ, làm gì mà thần sắc nóng nảy như thế không biết.”
Tứ Mao nói:”Lòng người khó đoán.”
“Mao nhi nói rất đúng,tôi nghĩ muốn nát óc cũng không ngờ bà hai của Diệp lão gia lại có liên quan đến án mạng này.”
“Vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường phụ nữ,nếu không sẽ không biết mình chết như thế nào đâu.”
“Phụ nữ từ nhỏ đã mềm mại yếu đuối,vì chuyện gặp gỡ hay quen biết với những người khác mới xảy ra thay đổi sắc bén, theo tôi thấy, vẫn là do mệnh vô cùng không tốt.”
Mấy người nói một lát, khóe miệng khô, cổ họng bốc hơi, mông sắp bị bệnh sởi luôn rồi.
Đi thêm một đoạn đường thì xuất hiện một lối rẽ.
Tứ Mao kéo dây cương đi đến chỗ xe ngựa:”Lão Đại, phía trước không xa có một cái lều*,chúng ta đến nơi đó nghỉ một lát được không?”
*Liều: quán lề đường
Trong xe truyền ra giọng Lưu Sở:”Được.”
Lều được dựng lên không xa lối rẽ còn cung cấp đồ ăn như trà lạnh, bánh nướng, trứng gà…
Bên trong mấy người Tứ Mao luân phiên xuống ngựa, không riêng gì bọn họ, khách đi đường khác cũng thè đầu lưỡi ra thở, sau mông quần đều ướt sũng một mảng sâu.
Trời nắng hè như muốn mạng người ta mà.
Lều đơn sơ, ba mặt thông gió cũng không mát mẻ gì, sáu bảy cái bàn gỗ đặt tùy ý đều đã ngồi đầy người.
Những người đó nhìn thấy bọn Hoàng Đan, cũng phát hiện chiếc xe chở tù, biết là quan phủ,thần sắc đều khẽ biến,cũng không xì xào bàn tán,cũng không khe khẽ nói nhỏ,chỉ cúi đầu ăn uống,muốn nhanh chóng lên đường thôi.
Không khí bên trong lều không hề lười nhác.
Lưu Sở nhấc chân đẩy một cái băng ghế dài ra sau đó kéo Hoàng Đan ngồi xuống, hắn để đao trên bàn, xách ấm trà châm trà.
Hoàng Đan thấy trên bàn đối diện có vài miếng dưa hấu, ruột dưa đỏ hồng còn có hột đen không đồng đều khảm bên trong thịt dưa,cậu nhìn một thằng nhóc bưng lấy dưa hấu ăn, nuốt nuốt nước miếng,muốn ăn.
Lưu Sở thoáng nhìn liền hỏi nhóm kế bên,họ nói vẫn còn một quả dưa hấu nên hắn mua rồi cắt ra,cũng gọi thủ hạ lại đây ăn.
Hắn lấy hai miếng để trước mặt Hoàng Đan:”Ăn đi.”
Hoàng Đan bưng lấy một miếng dưa hấu ăn, miệng phồng lên,trên miệng dính đầy nước dưa hấu,theo yết hầu đi xuống, rơi vào trong dạ dày trống rỗng,cậu phun hạt ra sau đó cắn thêm một cái.
Lưu Sở uống trà lạnh, nghiêng đầu lẳng lặng xem thanh niên ăn dưa hấu:”Ăn ngon lắm sao?”
Giọng nói Hoàng Đan mơ hồ:”Ăn ngon.”
Cậu không ăn hết hai miếng dưa,miếng còn lại đẩy đến trước mặt người đàn ông.
Lưu Sở nói mình không thích ăn.
Hoàng Đan nói:”Vậy để tôi đem cho Tứ Mao ăn.”
“Em dám!”
Lưu Sở nhanh chóng bóp mu bàn tay thanh niên một chút, cảnh cáo nói:”Tôi đưa đồ cho em,mặc kệ là cái gì cũng không được đưa cho người đàn ông khác.”
Hoàng Đan hỏi:”Giờ anh có ăn không?”
Lưu Sở bị hỏi như vậy nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra được chữ nào:”Ăn ăn ăn,tôi ăn!”
Những người khác không thấy được màn này, một đám đều ngồi xổm trên mặt đất, gió cuốn mây tan đang hồng hộc ăn dưa hấu, rất nhanh chỉ còn lại vỏ dưa.
Tứ Mao lau miệng, đi qua hỏi:”Lão Đại,anh và Tống thiếu gia muốn ăn gì để em đến nói với tiểu nhị.”
Lưu Sở nhướn mày:”Tôi không quan trọng, Tống thiếu gia,em muốn ăn gì?”
Hoàng Đan nói:”Tôi sao cũng được.”
Tứ Mao:”……”
Được rồi, đều không sao đúng không,vậy tôi tự gọi thứ mình muốn ăn là được.
Bên cạnh lều trong bụi cỏ, người đàn ông già và bạn ông ta đang giết gà, một tay nâng cánh gà,tay còn lại cầm đao đã được mài trên đá nhiều lần kề vào cổ con gà, chém một phát.
Máu tươi hăng tiết phun ra, số ít bắn trên mặt lá cây, đại đa số đều tích vào bên trong chậu.
Hoàng Đan nói:”Máu một con gà cũng không ít.”
Động tác Lưu Sở vuốt ve vỏ đao bỗng nhiên dừng lại:”Nếu là một người thì chứa đến một thùng không?”
Hoàng Đan nói:”Còn phải xem là thùng lớn bao nhiêu.”
“Lấy máu gà trong chậu đó mà nói, nếu bị lấy máu không phải là một con gà mà là một người,vậy sẽ được khoảng ba bốn chậu máu.”
Lưu Sở buông đao xuống,vỗ vỗ cánh tay thanh niên, ý bảo cậu ngồi yên đó đừng chạy loạn sau đó tự đứng dậy đi đến xe chở tù bên kia:”Bà hai Thái, lúc bà sát hại đầu bếp tại sao hiện trường không có giọt máu nào?”
Trong xe chở tù Bạch Oanh không có động tĩnh.
Lưu Sở ấn lan can tới gần,lặp lại câu nói kia:”Là bà mang đi sao? Hay là còn giấu ở chổ nào?”
Hắn tự mình nói:”Tôi đã lục soát nhà đầu bếp cũng không phát hiện ra giọt máu nào,bà hai Thái,tôi rất ngạc nhiên,bà làm thế nào mà không để lại dấu vết nào như vậy chứ?”
Bạch Oanh nghe vậy, mí mắt run rẩy, suy nghĩ không khống chế được mà hỗn loạn lên.
Từ nhỏ cùng cha mẹ ra ngoài giết heo,băm thịt, Bạch Oanh đã luyện thánh thói quen, thậm chí là hưởng thụ luôn quá trình đó, ở trong mắt bà ta, giết người cũng không khác gì giết heo cả.
Một đao đi xuống da thịt và xương cốt, lại xuống thêm một đao xương cốt chia lìa.
Đêm đó Bạch Oanh đem theo đao giết heo leo thang đi vào, đầu tiên là làm đầu bếp choáng váng,bà ta rất bình tĩnh thả máu chảy xuống thùng rồi chém đứt thân thể thành hai bộ phận sau đó lau đi toàn bộ máu ở dưới đất,từ đầu đến cuối không xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Vì phòng của mẹ đầu bếp cách phòng ông ta một khoảng sân nhỏ,người già lại có tuổi, ngủ rất sâu, không cảnh giác như người trẻ tuổi được.
Bạch Oanh không lo lắng sẽ bị phát hiện,tất cả đều rất thuận lợi.
Khi Bạch Oanh chuẩn bị rời đi thì gặp một vấn đề khó giải quyết.
Không thể mang theo thùng máu leo qua đầu tường được,lở như bà ta không chú ý tay lung lay thùng ngã xuống thì máu sẽ bị đổ vào trong đất.
Chờ đến sau khi đầu bếp chết bị phát hiện, bộ khoái đến điều tra nhất định sẽ rất chặt chẽ không buông tha một chi tiết nào,không dám đảm bảo sẽ không điều tra ra được manh mối này.
Bạch Oanh suy nghĩ một chút sau đó mạo hiểm đem thùng máu kia đi ra,lúc chuẩn bị đào một cái hố chôn thùng máu đó thì mơ hồ thấy có một cái bóng nhoáng lên qua một cái,bà ta quay đầu,máu ở trong thùng đã không cánh mà bay.
Mặt Bạch Oanh lúc đó trắng bệch, run tay sờ bên trong thùng, một chút máu cũng không còn.
Bà ta dọa đến hai chân mềm nhũn, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Bên trong thùng rất khô,tay không có một chút ẩm ướt nào,giống như có một cái lưỡi rất lớn đã liếm sạch sẽ máu ở bên trong đó
Bạch Oanh hoảng loạn.
Người trên trấn đều nói có yêu quái,bà ta cũng không sợ hãi lắm, hôm nay yêu quái ở bên cạnh gần nơi bà ta đang đứng,lại còn nhìn thấy bà ta sát hại đầu bếp.
Cái loại cảm giác đó khiến cả người Bạch Oanh rất sợ hãi.Không biết chính mình lúc nào sẽ chết, có lẽ là ngay sau đó.
Thời điểm giết người phanh thây, Bạch Oanh không có một chút kinh hoảng nào,giống như bà ta không hề sợ quỷ vậy, thế nhưng bà ta lại sợ yêu quái.
Người ăn cơm uống nước còn yêu quái ăn thịt uống máu người.
Một giọng nói bên tai đem Bạch Oanh đang suy nghĩ đột nhiên quay trở về,bà ta giật mình cả người đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Lưu Sở xem kỹ bên trong:”Bà cũng không biết?”
Bạch Oanh không nói chuyện.
Lưu Sở nửa người nghiêng về phía trước, đặt ở trên mặt xe chở tù:”Bà hai Thái, bà đi chuyến này đầu trên cổ cũng không bảo đảm,tôi đây có thể thay bà nói vài câu ở chổ Diệp lão gia.”
Hắn cười khẽ:”Tôi nghĩ điều bà hai Thái lo lắng nhất chắc chắn là con trai của mình.”
Bạch Oanh nhắm chặt mắt, gian nan nói ra một câu:”Vâng…… là yêu……”
Nghe được chữ yêu quái này, Lưu Sở ngược lại rất bình tĩnh:”Nói như vậy là bà có quen biết với nó?”
Bạch Oanh trắng mặt lắc đầu:”Không có.”
Sau chuyện đó, Bạch Oanh hoàn toàn không muốn, cũng không dám suy nghĩ sâu thêm,nửa đêm bị tỉnh giấc, ban ngày cũng nghi thần nghi quỷ, mỗi một ngày đều rất dày vò sống không bằng chết, thậm chí nhiều lần bà ta còn có ý nghĩ chết đi cho xong mọi chuyện.
Nhưng bà ta lại sợ chết,bà ta rất muốn sống.
Có đôi khi Bạch Oanh cảm thấy, con yêu quái kia như đang nhào nặn trong lòng con người,nó biết bà ta không dám chết nên mới cố ý không ăn bà ta, mục đích là để đe dọa nhìn bà ta thống khổ,thấp thỏm lo âu, kéo dài hơi tàn này.
Trên trấn đột nhiên xuất hiện lời đồn có liên quan đến mình và đầu bếp, Bạch Oanh bắt đầu hoài nghi cho đến khi bộ khoái cầm ra cái rương nhỏ rồi lộ ra bộ đồ đen ở bên trong,bộ đồ đó khi bà ta trở về đã ném bỏ đi rất xa rồi,từ đó mọi nghi ngờ đã được chứng thực.
Chỉ có con yêu quái kia thôi!
Bà ta bị tra tấn nửa người nửa quỷ, rốt cuộc cũng cố gắng thử quên quá khứ, quên đi sợ hãi,khi một lần nữa muốn bắt đầu lại, con yêu quái đó không có hứng thú muốn xem, rất thất vọng, cảm thấy không có ý nghĩa cũng không có gì để chơi nữa cả.
Vì vậy mới làm ra trò như vậy
Con yêu quái ở trên trấn, ẩn giấu ở góc nào đó, hoặc là biến thành người nào đó, nó lạnh lùng nhìn mọi người.
Bán hàng rong,ông chủ Trương,đầu bếp…… người và chuyện dơ bẩn trên trấn,suy nghĩ vui vẻ,ngu muội,vô tri…ở trong mắt nó điều giống nhau cả.
Yêu quái chỉ đơn thuần đi ngang qua thôn trấn,muốn trừng phạt kẻ phóng hỏa giết người, trêu chọc bọn họ hơn nữa còn chuẩn bị mà đến?
Bạch Oanh rùng mình một cái,hi vọng là phía trước.
Lúc này đã cách thôn trấn rất xa, có thế nào cũng không nhìn thấy được hình dáng của Diệp phủ nữa nên không khỏi vì con mình mà cảm thấy lo lắng.
Nội tâm người bên trong thôn trấn có bao nhiêu âm u, làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, đều không liên quan đến con trai bà ta, trên tay đứa trẻ không dính máu,nó vô tội.
Bên tai Bạch Oanh vang giọng nói, không có gì phập phồng:”Bà hai Thái, hình như bà đang rất sợ hãi.”
Khóe miệng bà ta nhếch lên, cười khó xem:”Lưu bộ đầu, người nào bị kéo đi chém đầu thế này cũng đều sẽ sợ thôi.”
“Xác thật là như vậy, nhưng mà…” Lưu Sở cười cười:”Chuyện giết người phanh thây này, đừng nói là phụ nữ, nếu là đàn ông con trai đại đa số cũng không dám làm, ngay cả một bộ đầu như tôi cũng làm không được, nhưng mà bà hai Thái lại làm được, can đảm và năng lực này người bình thường không thể so sánh được đâu.”
Bạch Oanh nghe ra trào phúng trong lời nói, nụ cười trên mặt cứng lại.
Lưu Sở một bộ rất ngạc nhiên:”Bà hai thái, nếu bà không quen biết yêu quái thì sao nó lại hủy thi diệt tích giúp bà?”
Bạch Oanh châm chọc,cái đó gọi là giúp đỡ được sao, tầm mắt bà ta lướt qua Lưu Sở, dừng ở một chỗ phía sau.
Lưu Sở quay đầu,thấy thanh niên đứng không xa ở phía sau.
Không hỏi nhiều nữa, Lưu Sở gọi thủ hạ cho Bạch Oanh uống hai ngụm nước sau đó đi đến trước mặt thanh niên:”Đều nghe thấy được?”
Hoàng Đan gật gật đầu:”Trên đời có yêu quái thật sao?”
Lưu Sở nói:”Có lẽ.”
Hoàng Đan lại hỏi:”Yêu quái nhất định sẽ ăn thịt người sao?”
Lưu Sở nói đáp án giống như lúc trước, đều rất mơ hồ:”Không hẳn.”
Hoàng Đan nghĩ,nhiệm vụ lần này cậu muốn tìm là yêu quái ăn thịt người, cũng chưa nói là yêu quái giết rồi mới ăn.
Căn cứ ý trong lời nói Bạch Oanh,con người bởi vì ích lợi, dục vọng tàn sát lẫn nhau, yêu quái ở một bên phía sau vui vẻ xem kịch,còn một bên khoái trá nhặt thi thể để ăn sau đó thì lợi dụng bộ phận thi thể linh tinh tạo ra trò vui.
Mưu kế thật thâm sâu.
“Bạch Oanh bị yêu quái tính kế sao?”
Hoàng Đan nói:”Ông chủ Trương mất tích ở tửu lâu sau đó lại xuất hiện ở trong núi rồi khi xuống núi trở về trấn thì bị người ta tưởng là yêu quái đánh chết tươi, cũng là mưu kế sao?”
Lưu Sở lắc đầu nói:”Không biết.”
Hoàng Đan như có suy nghĩ, nguyên chủ sống ở trên trấn thời gian rất ngắn,hầu như đều ở nước ngoài, đối với người trên trấn không có giao thiệp gì,cũng không có tham dự bên trong một đoạn ân oán tình cừu nào.
Ngày đó cậu bị bắt đến bên trong hố cũng không có chuyện gì mà còn có thể an toàn quay trở về,chứng minh yêu quái không hề muốn hại cậu.
Về phần không biết tại sao lại hôn mê,rồi bị nói là đã bị lây nhiễm yêu khí sau đó thì bà cốt xuất hiện muốn đem cậu nấu sống, những chuyện này điều là ý muốn của tộc trưởng, Tống gia hiện tại đang tranh đấu rất gay gắt.
Lưu Sở bỗng nhiên mở miệng:”Em rất có hứng thú với yêu quái nha?”
Hoàng Đan nói:”Tùy tiện hỏi thôi.”
Lưu Sở nhìn cậu nửa ngày mới nhếch môi cười cười:”Đi vào trong lều ngồi đi, bên ngoài nóng lắm.”
Không bao lâu,tiểu nhị dọn đồ ăn lên,đặt lên bàn một dĩa cải thảo luộc, lại đặt lên bàn một dĩa đậu tương luộc,mặt trên còn thêm một đống sa tế lớn, sau đó là mỗi người một chén cơm.
Lưu Sở ghét bỏ:”Tứ Mao, cậu gọi cái gì vậy hả? Cho heo ăn sao?!”
Vừa thò tay gắp một miếng đậu tương, cắn ra xác đậu Hoàng Đan:”……”
Lưu Sở nhìn cậu một cái:”Em còn thú vị hơn heo.”
Hoàng Đan phi một tiếng phun xác đậu ra,ăn đậu ở trong miệng:”Tùy tiện ăn chút là được, đừng kén chọn.”
Tứ Mao đứng một bên phụ họa, nói là ở bên ngoài chưa đến thôn cũng không có khách điếm,có một lều như thế này còn có ăn là tốt lắm rồi.
Lưu Sở trừng qua.
Tứ Mao oan uổng,”Lão đại,em hỏi các anh rồi, các anh đều nói sao cũng được……em sai rồi.”
Anh ta bưng bát đến chỗ các huynh đệ.
Bạn ông lão liếc thấy Bạch Oanh đáng thương thì đi lấy nước cho bà ta uống, sau khi biết bà ta vì giết người mới bị giam giữ thì không đến xe chở tù bên kia nữa, người khác trong lều cũng vậy, đi vòng thật xa, ngại bị dính xui.
Mọi người ăn uống no đủ, tiếp tục lên đường.
Đến buổi chiều, một cơn mưa to lặng yên không một tiếng động rơi xuống làm cho tất cả mọi người điều bối rối.
Bánh xe ngựa bị hãm trong vũng bùn, nửa bước cũng khó đi,ngựa sống chết cũng không nhúc nhích,phu xe nhìn phía sau la lên:,”Lưu bộ đầu,không đi được nữa rồi!”
Lưu Sở nhảy xuống xe ngựa, gọi Tứ Mao và mấy người đến đẩy xe.
Trời mưa quá lớn, mắt đều không mở ra được.
Quỷ biết buổi sáng xuất phát trời vẫn còn nắng qua đến buổi trưa trời lại thay đổi, mưa giáng xuống liên tục không ngớt như vậy.
Có bộ khoái nhìn Lưu Sở đề nghị nói:”Lão đại, gọi Tống thiếu gia xuống đi,cậu ta ngồi bên trong, chúng ta đẩy cũng không được.”
Lưu Sở lau mặt rống:”Xuống cái rắm,cậu ta là một thư sinh, vai không thể gánh, tay không thể xách,có thể có sức lực gì chứ, nhanh chóng lên đi!”
Mấy người dưới cơn mưa hô một hai ba, đồng thời dùng lực đẩy bánh xe ra khỏi vũng bùn.
Trên con đường còn rất nhiều vũng bùn lớn nhỏ, phiền toái nhất là trên đường không có chổ nào để tránh mưa,bọn họ cũng không thể không đi đường vòng.
Lưu Sở đem áo choàng bỏ trên đầu xe, khom lưng tiến vào trong xe.
Hoàng Đan nói:”Tôi muốn cùng anh đi xuống,anh lại không chịu nhất định muốn tôi ngồi trên xe.”
Lưu Sở cởi áo khoác có chút ẩm ướt, ôm lấy thanh niên:”Mưa rất lớn,em đi xuống,tôi sợ em sẽ bị rơi vào trong bùn mất.”
Hoàng Đan:”……”
Hắn hỏi:”Bà hai Thái đâu?”
“Đều là người sắp chết rồi,còn phải sợ dầm mưa?”
Bàn tay Lưu Sở thoát khỏi thanh đao, ngăn chặn mép biên màn xe:”Gió thổi không ngừng nên đường khó đi,phải đi đường vòng nên ba đến năm ngày cũng không đến được bên trong huyện.”
Hoàng Đan không muốn nói.
Màn mưa gian xảo,như đang nghĩ biện pháp che khuất tầm nhìn,Tứ Mao nhìn không rõ đường đi,ngựa lại không muốn đi, quất một roi mới đi vài bước, bọn họ đâm đầu đi đại một hướng bên trong màn mưa, đánh bậy đánh bạ xuyên qua khe núi đi vào một thôn.
Lúc này, trời đã tối.
Xe ngựa dừng lại, Hoàng Đan được Lưu Sở đỡ nhảy xuống dưới đất, ngồi thời gian dài,eo mỏi lưng đau mông,chân cậu vừa tiếp đất thì lười biếng duỗi eo.
Lưu Sở cũng đi đứng hoạt động một chút nhường cho xe phu kéo xe ngựa về sau.
Mấy người đứng trước cửa thôn xem xét một mảnh tối đen bên trong,chỉ có một chút ánh sáng mỏng manh, giống như quỷ lửa vậy.
Tứ Mao cùng một huynh đệ hướng tới chỗ có ánh sáng đó, rất nhanh đã trở lại,nói là hộ gia đình đó đã đồng ý cho bọn họ ngủ lại một buổi tối.
Mọi người đến trấn Việt Sơn rất nhiều lần, mỗi lần trở về đều không đi qua con đường này,thôn ở ven đường cũng không ít,chỉ là chưa thấy qua thôn trang nhỏ như vậy, đại khái không đến mười hộ gia đình.
Thôn trang nhỏ bị rừng núi gắt gao vây quanh, nếu không có mưa to, bọn họ chỉ biết đi theo khe núi, không có khả năng hai mắt biến thành màu đen rẽ trái rẽ phải quẹo đến đây.
Hộ gia đình này chỉ có một người phụ nữ mặt rỗ.
Khi Hoàng Đan vào phòng, nhìn thấy trên bàn có một ngọn đèn dầu, bên cạnh để một rổ kim may vá, bên trong có một số quần áo cũ nát,cậu đem tầm mắt xê dịch đến trên người phụ nữ, vải thô y,giày vải đen bị bẩn, mặt đầy tang thương, không có cái gì dị thường, chỉ là một người phụ nữ nhà nông bình thường thôi.
Người phụ nữ mặt rỗ có thể là thoáng nhìn thấy nhiều người như vậy,lại mặc quan phục còn có xe chở tù nên có vẻ rất bất an, cũng rất khẩn trương.
Lưu Sở tỏ rõ thân phận:”Đại tỷ, làm phiền chị rồi.”
Phụ nữ mặt rỗ vội nói,”Bộ đầu đại nhân, nơi này của tôi có mấy gian phòng ở, các người cứ tùy ý ở, không sao cả.”
Lưu Sở nói lời cảm tạ.
Phụ nữ mặt rỗ nói chị ta đến phòng của người chị già ngủ, sau đó thì mang rổ kim chỉ rời đi.
Lưu Sở cùng Hoàng Đan một phòng, người khác ở trong nhà chính trông coi xe chở tù, bọn họ đều là những người đàn ông cao lớn có thói quen màn trời chiếu đất,chỉ cần có một mảnh ngói che mưa thôi cũng cảm thấy tốt rồi.
Không qua bao lâu,bọn Tứ Mao thương lượng thay phiên trực ban, sau đó tùy ý nằm trên băng ghế, hợp lại nói chuyện phiếm một lát,sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.
Bên kia, trong phòng cỏ tranh không lớn tập trung tất cả mọi người của thôn trang,bọn họ có nam có nữ, tuổi đều trên 30 đến 40 tuổi, có mấy người trên mặt có nhiều vết sẹo ở những vị trí khác nhau,trông rất dữ tợn.
Khoảng một lát sau,người khỏe mạnh tìm hiểu tin tức trở lại.
“Đám người kia là từ trấn Việt Sơn đến,đi hướng huyện thành, có người gọi là Lưu Sở,hắn ta là bộ đầu nha môn, bên cạnh đều là bộ khoái, bọn họ không phải người trên trấn đó.”
Người khỏe mạnh lại nói:” Bên cạnh bộ đầu có một thanh niên, là đại thiếu gia Tống gia.”
Người khác trăm miệng một lời:”Lão bà bà còn chưa chết?”
Mọi người đều trầm mặc.
Người khỏe mạnh hỏi:”Vậy người bị nhốt trên xe tù không biết là ai?Cô ta quay lưng lại,tôi không nhìn rõ mặt.”
Người phụ nữ mặt rỗ không nói chuyện chợt ngẩng đầu, cổ áo hạ xuống lộ ra một đoạn vết sẹo như là bị vũ khí sắt bén đâm qua:”Cô ta chính là bà hai Diệp phủ Thái Bạch Oanh, năm đó tôi ở phố Tây bán son phấn có gặp qua cô ta,có hóa thành tro cũng có thể nhận ra.”
Mọi người lại trầm mặc, trong phòng tĩnh mịch.
Người khỏe mạnh nó:”Tôi nghe lén mấy bộ khoái nói chuyện, nói là người đàn bà đó cùng đầu bếp tửu lâu yêu đương vụng trộm, chẳng những cùng đầu bếp cấu kết giết chết một người bán hàng rong sau đó còn giết luôn đầu bếp nên hiện tại đang bị áp giải đến bên trong huyện chém đầu.”
Ngồi ở vị trí ở giữa,là một cụ già tóc trắng, gù lưng nghe đến câu này, lão cười,”Ông trời mười mấy năm trước không có mắt, mười mấy năm sau lại dài ra thêm.”
Người phụ nữ mặt rỗ nhếch miệng,”Không phải không có quả báo,chỉ là thời điểm chưa tới thôi.”
Người đàn ông trung niên không có hai tay hỏi:”Những người khác trên trấn đâu?”
Cụ già thanh âm già nua cuốn theo hồi ức xa xăm còn có nguyền rủa:”Cũng nhanh thôi.”
Tất cả mọi người cao hứng cười rộ lên,”Vậy là tốt rồi.”
Ở chổ chân tường, Hoàng Đan tay chân rón rén rời đi,bước chân bay nhanh.
Trong bụi cỏ có chút tiếng vang, Lưu Sở đi ra nhìn bóng dáng thanh niên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nửa đêm, một cơn sấm sét đánh xuống, cửa sổ phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Hoàng Đan bừng tỉnh.
Lưu Sở vỗ vỗ phía sau lưng người trong lòng:”Gặp ác mộng?”
Hoàng Đan thở ra một hơi:”Ừ.”
Lưu Sở nghiêng người, kéo người ở trước người ra phía trước:”Mơ thấy cái gì?”
Hoàng Đan mơ thấy trấn Việt Sơn thi thể ở khắp nơi, máu chảy thành sông,cậu còn thấy được bản thân mình.
Lưu Sở không nghe thanh niên nói chuyện, hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ buộc chặt cánh tay,hôn lên mặt thanh niên đang ướt đẫm mồ hôi:”Đừng sợ, ngủ đi, có tôi ở đây,tôi sẽ bảo vệ em.”
Hoàng Đan ngủ không được.
Ngoài cửa có âm thanh tí tách, dưới mái hiên giọt mưa rơi xuống đất, phát ra tiếng động nghe vào bên trong lỗ tai, khiến lòng người đè nén đến nóng nảy.
Hoàng Đan trở mình,quay lưng lại người đàn ông, mặt hướng vách tường,cậu mở to hai mắt:”Hệ thống tiên sinh,mi đã ngủ chưa?”
Hệ thống:”Thời gian của ngài và tại hạ khác nhau.”
Hoàng Đan nói chuyện nằm mơ ác mộng, cũng nói chuyện mình nghe lén được:”Tôi vốn nghi ngờ cha Diệp và Triệu lão sư, những người khác đều bị tôi loại trừ hết, hiện tại tôi lại không xác định được.”
Nếu có liên quan đến chuyện mười mấy năm trước thì tuổi mọi người đều phù hợp.
“Năm đó Diệp Lam gặp qua cái bóng lưng kia,chắc không phải là yêu quái chứ?”
Hệ thống:”Chân tướng đến một ngày cũng sẽ tra ra được, đó là chuyện Hoàng tiên sinh phải làm để đến được ngày đó.”
Những lời này giống như chưa nói vậy.
Hoàng Đan rút rút miệng:”Ngủ ngon, hệ thống tiên sinh.”
Hai ngày sau, đoàn người phong trần mệt mỏi đến được huyện thành.
Lưu Sở kéo Bạch Oanh đến nha môn nhốt vào trong đại lao,hắn đi tìm Huyện lão gia, đem chi tiết vụ án trần thuật lại một lần.
Sau khi Huyện lão gia biết thái độ Diệp gia thì không nhiều băn khoăn nữa,nói sẽ y theo luật pháp xử trí.
Nói xong chuyện công, Huyện lão gia muốn cùng Lưu Sở nói chuyện tư, bảo bối thiên kim của ông ta bởi vì bệnh tương tư nên sắp đem nóc nhà hủy đi luôn rồi:”Tiểu Lưu à,hai ngày này cậu đừng quan tâm vụ án nào cả, đến thăm nha đầu nhà tôi một chút đi.”
Lưu Sở vỗ vỗ tro bụi trên vạt áo:”Tôi có vợ rồi.”
Huyện lão gia phun ra một ngụm nước:”Cái gì?”
Ông ta buông xuống chén trà,nghiêm mặt nói,”Tiểu Lưu,trái tim con gái nhà tôi đều ở trên người của cậu, cậu không thể phụ lòng nó như vậy được”
Lưu Sở trêu đùa:”Tôi và đại tiểu thư không có yêu thích gì với nhau, sao gọi là phụ lòng cô ấy được chứ?”
Huyện lão gia đuối lý, dứt khoát tạo áp lực:”Lão gia tôi mặc kệ cậu cùng con gái nhà ai, cậu phải mau chóng đuổi hết đi, đừng để cho tiểu thư biết.”
Lưu Sở vẫn là cười, giọng nói nguội lạnh:”Không được.”
Huyện lão gia nhíu mày,sao lại không được?Toàn bộ huyện thành này, còn có con gái nhà ai có thể so sánh với con gái của ông ta?”Là cô gái đó quấn quít cậu không buông?”
Lưu Sở nói không phải:”Là tôi quấn quít không buông cậu ấy.”
Huyện lão gia:”……”
Ông ta chà xát mồ hôi trên trán, xong rồi xong rồi,thế nào nha đầu cũng náo loạn ồn ào, nóc nhà trong phủ khó bảo toàn rồi.
Lưu Sở chào hỏi liền rời đi.
Trên đường bên cạnh nha môn, Hoàng Đan mua hạt dẻ ngào đường ăn, có tiếng vó ngựa tới gần,cậu đứng sang bên cạnh, không ngờ tiếng vó ngựa không đi xa lại đến bên cạnh cậu.
Hoàng Đan quay đầu lập tức nhìn thấy người đàn ông,đã thay quan phục,nhìn rất giống hiệp sĩ.
Lưu Sở đá đá bụng ngựa:”Đi thôi.”
Hoàng Đan đem tay từ bên trong giấy gói to lấy ra:”Đi chỗ nào?”
Lưu Sở cúi đầu nhìn hắn, khóe môi xấu xa gợi lên:”Nhà tôi.”
Hoàng Đan lui về phía sau:”Không đi.”
Lưu Sở ngữ khí bá đạo:”Không đi cũng phải đi, không có người vợ nào mà không đến nhà đàn ông của mình cả.”
Hắn nói xong liền kéo thanh niên lên ngựa.
Ngựa còn không thoải mái bằng xe ngựa,cứ đăng đăng đăng đăng đăng không ngừng, Hoàng Đan mới ăn vài hạt dẻ đã vọt lên tới cổ họng,cậu mím chặt miệng, cảm giác nếu mình mở miệng thì rất có thể sẽ phun ra bất cứ lúc nào.
Đến giữa trưa, Hoàng Đan nghe được giọng nói bên tai, giống như đang vì đứa trẻ cậu mà mở ra một thành trì, nghịch ngợm và chờ mong:”Hoan nghênh đến nhà tôi.”
Thế nhưng, không có tòa thành chỉ có rừng sâu núi thẩm.
Lưu Sở xuống ngựa, nắm dây cương đi về phía trước:”Một mảnh đất này là nhà của tôi, cũng là nhà của em, thích không?”
Hoàng Đan ngồi ở trên ngựa:”Không thích.”
Lưu Sở lộ ra một miệng răng trắng:”Không có việc gì,em sẽ thích thôi.”
Hoàng Đan,”……”
Đi lên đến đường núi quanh co, một loạt phòng nhỏ xuất hiện trước mặt Hoàng Đan,cậu không khỏi suy nghĩ,ở nơi rừng núi hoang vắng này không cảm thấy hoảng sợ sao?
Lưu Sở hiển nhiên không cảm thấy.
Hắn cột chặt ngựa, ôm một đống cỏ xanh ném qua:”Em ở trong phòng đợi đi,tôi đi gánh nước.”
Hoàng Đan đánh giá phòng ở, chỉ có một cái giường trúc, một cái bàn, một chiếc ghế dựa,chỉ toàn mấy cái đồ dùng trong nhà không khác nhau lắm,cậu ra bên ngoài nhìn vào mấy căn phòng khác,tất cả điều cho cậu một cảm giác.
Đơn sơ lại cô đơn.
Hoàng Đan ở gốc cây trong sân ngồi xuống, một bộ đầu nha môn, đãi ngộ hẳn là không tệ,sao Lưu Sở lại ở nơi hoang vắng như vậy?
Đi một chuyến vào trong thành, cưỡi ngựa cũng phải mất thời gian nửa ngày.
Lưu Sở còn chưa trở về, Hoàng Đan đã đi ra ngoài ở phụ cận đi lại, nhìn thấy một rừng trúc lớn.
Trong rừng trúc truyền đến một điệu hát dân gian trong trẻo, thân hình Hoàng Đan bị kiềm hãm,cậu cất bước đẩy ra hai bên lá trúc đi vào bên trong thì nhìn thấy người đàn ông dựa lưng vào một gốc cây trúc, ngón tay mang theo một mảnh lá trúc, đặt ở bên môi.
Không biết là thổi cái gì, lại rất dễ nghe.
Lưu Sở bỏ lá trúc xuống, giữa mi nhãn có vài phần trêu tức:”Choáng váng sao?”
Hoàng Đan nói:”Tôi rất thích.”
Cậu nói trực tiếp, không có giữ lại một chút nào, cũng không quanh co lòng vòng.
Lưu Sở sửng sốt, khóe môi không kiềm chế được mà giương lên,”Về sau mỗi ngày đều thổi cho em nghe.”
Hoàng Đan cũng cười:”Được á.”
Lưu Sở lại sửng sốt, hơn nửa ngày mới hoàn lại hồn, hắn nhấc một bên chân thùng:”Đói bụng chưa, tôi đi nấu cơm cho em ăn.”
Hoàng Đan đưa tay tới.
Mắt Lưu Sở hỏi thăm.
Hoàng Đan nói:”Muốn nắm tay của anh.”
Lưu Sở sửng sốt lần thứ ba, hắn đem thùng đổi sang bên kia, tay nhảy vọt đến:”Đại thiếu gia, tay này của tôi không thể tùy tiện để cho người ta nắm,em nắm rồi thì không thể nắm tay người khác được nữa đâu, em nên suy nghĩ kỹ đi.”
Hoàng Đan nắm tay người đàn ông:”Tôi biết chứ.”
Tim Lưu Sở đập rộn ràng, hắn ngăn chặn tình cảm điên cuồng sinh trưởng trong lòng, hừ cười một tiếng:”Nói cho em biết, trí nhớ của tôi rất tốt, đừng nghĩ sẽ gạt được tôi.”
“Không lừa anh đâu.”
Hoàng Đan hỏi hắn chuyện cần quan tâm:”Có đồ ăn sao?”
Lưu Sở trở tay cầm lấy tay thanh niên, ngón tay bóp bóp:”Đương nhiên là có.”
Phía sau phòng có một mảnh đất trồng rau.
Lúc Lưu Sở đi đến trên trấn phá án,cũng không tưới nước bón phân nhưng trái cây rau dưa trong ruộng rau lại sinh trưởng rất tốt.
Hoàng Đan đào ra một củ khoai tây lại mang ra một con giun đất.
Bé con kia có khả năng vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cuộn lại thân mình tiếp tục đi ngủ.
Lưu Sở ném cái rổ nhỏ đi, người cũng đã nhảy ra thật xa.
Hoàng Đan:”……”
Cậu bình tĩnh đem con giun cưng cưng đưa vào trong đất, tiếp tục đào khoai tây ném vào trong rổ:”Anh sợ côn trùng như vậy, sao còn ở trên ngọn núi?”
Lưu Sở chưa tỉnh hơn:”Tôi không thích náo nhiệt.”
Hoàng Đan nói:”Trên núi có hổ đó.”
Khuỷu tay Lưu Sở chống đầu gối, cắn một ngụm trên chóp mũi thanh niên:”Con hổ sợ tôi.”
Chóp mũi Hoàng Đan được thêm nhiều một chuỗi dấu răng,cậu đau khóc trực tiếp đẩy người đàn ông ngã xuống đất.
Lưu Sở bò lên, ôm người vào lòng dỗ dành:”Còn không phải em rất đáng yêu sao, hại tôi nhất thời không nhịn xuống được, được rồi được rồi, là tôi sai.”
Hoàng Đan cọ hết nước mũi nước mắt lên trên người hắn.
Lưu Sở rất biết làm cơm, từ trong ruộng rau cầm nguyên liệu nấu ăn về, khoai tây sợi xào chua cay, dấm chua xào cải thảo, xào tái đậu cove.
Đều là món chay.
Lưu Sở lùa một ngụm cơm đến trong miệng:”Trên núi có thú rừng, nếu em muốn ăn,buổi chiều tôi bắt về cho em.”
Hoàng Đan nói:”Anh làm cái gì,tôi ăn cái đó.”
Cậu rất nghiêm túc đánh giá:”Mấy món thức ăn trên bàn đều ăn rất ngon,tôi thích ăn nhất khoai tây thái sợi này.”
Lưu Sở lấy hạt cơm bên miệng thanh niên:”Buổi tối lại nấu cho em ăn.”
Ăn cơm xong, hai người nghiêng người nằm trên giường trúc không tính là rộng, tay chân kề sát bên nhau,bốn mắt nhìn nhau, ghé sát vào hôn nhẹ lẫn nhau.
Cửa sổ mở ra, có gió thổi vào cuốn vài cánh hoa, lá trúc, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất,trên bàn, năm tháng yên bình thật tốt.
Một lá trúc bay tới trên người Hoàng Đan, bị một bàn tay làm rớt, tay đó cũng không rời đi.
Lưu Sở chống đỡ một tay đứng người dậy, cúi đầu đem Hoàng Đan ôm vào trong ngực hôn hôn.
Hai người hôn lấy hôn để, tiếp theo sau nước chảy thành sông…..
Cả người Hoàng Đan đau run run, cắn răng chống đỡ, cuối cùng đau đến hôn mê bất tỉnh.
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt, một câu chưa nói đã bị ôm chặt lấy.
Hoàng Đan nói:”Anh nhẹ chút.”
Lưu Sở chầm chậm hôn sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp của cậu, lộ ra cảm xúc kích động khó nén.
Giọng nói Hoàng Đan mang theo khóc nức nở:”Tôi không sao,anh đừng ôm nhanh như vậy.”
Lưu Sở buông tay ra, sờ sờ mặt thanh niên,giọng nói khàn khàn nói:”Đại thiếu gia, tôi bị em hù chết rồi.”
Hắn còn chưa ngóc đầu trở lại thì hai mắt người dưới thân đã đóng chặt,không nhúc nhích.
Biết thanh niên sợ đau, trước đó Lưu Sở còn nói với chính mình nên từ từ đến thôi, không cần vội.
Nhưng sự việc đến nhanh không thể khống chế được.
Cái gì mà từ từ đến, không cần vội,một khắc đó tất cả đều chạy không còn thấy bóng dáng,trong đầu Lưu Sở hiện hai chữ lớn — còn muốn!
Kết quả đại thiếu gia không chống đỡ được, hắn không thể hoàn thành được nữa.
Lưu Sở kéo tay thanh niên, đặt ở vị trí tim của chính mình,”Em sờ tim tôi đi,tim của tôi có phải nhảy rất nhanh không?”
Hoàng Đan nói:”Rất là nhanh.”
“Lúc em ngất đi, tim tôi đập càng nhanh, muốn nhảy luôn ra ngoài.”
Lưu Sở cau mày thở dài:”Em rất biết cách dọa người ta đó, về sau tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng, không làm xằng bậy nữa.”
Hoàng Đan bắt lấy tóc người đàn ông, lời này cậu coi như là thả cái rắm đi, không thể tin được.
Lưu Sở lau mồ hôi trên người Hoàng Đan:”Từ đầu đến chân em đều ướt,không thay quần áo sẽ sinh bệnh đó.”
Hoàng Đan nói,”Tôi tự lau mồ hôi,tự mình thay đồ,anh đừng đụng vào tôi.”
Lưu Sở vô cùng nghiêm túc:”Tôi cam đoan không chạm vào em.”
Hoàng Đan nói:”Nói dối.”
Lưu Sở:”……”
Hắn xử luôn ở bên giường, khụ hai tiếng, chững chạc đàng hoàng nói:”Nếu muốn tôi đi ra ngoài thì em phải cho tôi xem em có bị thương hay không.”
Hoàng Đan nói:”Không bị thương.”
Có dùng cúc hoa linh mà.
Lưu Sở nhấc mí mắt lên, ánh mắt lóe sáng, lập tức đánh về phía Hoàng Đan.
Hoàng Đan:”……”
Ngày hôm sau, Lưu Sở dẫn Hoàng Đan đi chùa Bình An.
Không phải là ngày hội gì,người thắp hương bái phật cũng rất nhiều.
Bái phật xong, Lưu Sở cùng Hoàng Đan ở trong chùa miếu đi dạo,lại đi dạo đến dưới gốc cây hứa nguyện, âm thanh chuông lục lạc thâm túy vang lên.
Tới chỗ cây hứa nguyện này,có cầu bình an, có cầu tài, cũng có cầu nhân duyên, cầu cái gì cũng có.
Cũng không cần bao nhiêu tiền, viết vào giấy đỏ là có thể ném lên trên được.
Nhìn người ta cầu nguyện cũng không có gì đáng xem.
Hoàng Đan và Lưu Sở đợi một lát thì đi đến nơi khác.
Chùa Bình An trên đỉnh núi chiếm diện tích rất lớn hình thành một phong cảnh độc nhất vô nhị nổi tiếng gần xa,phong cảnh ở đây có giá trị không nhỏ.
Hoàng Đan trên đường đi nhà xí ra, không nhìn thấy người đàn ông,cậu không chút suy nghĩ liền đi đến cây hứa nguyện,nửa đường chạm mặt người đàn ông.
“Anh đi hứa nguyện rồi à?”
Lưu Sở kéo kéo khóe miệng cười, nói không có.
Hoàng Đan nhìn hắn,không nói gì.
Lưu Sở ôm bờ vai của cậu:”Đại thiếu gia,em uống nước Tây Dương, cảm thấy hứa nguyện có thể linh nghiệm sao?”
Hoàng Đan nói:”Có thể có.”
Một trận gió lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng thổi tung lên giấy cầu nguyện được treo trên ngọn cây, mơ hồ có thể nhìn thấy được một hàng chữ xinh đẹp trên mặt giấy: Tôi hi vọng có thể cùng vợ tôi đời đời kiếp kiếp cùng nhau ở một chỗ.
Khi xuống núi đi qua một cái thềm đá không dễ đi như lúc lên núi, từ trên xuống dưới xoắn như giống một con rắn như đang cố ý đem bản thân nó xoay thành một độ cong điên cuồng vậy.
Hoàng Đan cúi đầu nhìn thềm đá, từng bước một đi xuống dưới, Lưu Sở bên cạnh,bước đi nhàn nhã, còn có tâm tư ngắm phong cảnh, một chút lo lắng sợ mình sẽ ngã xuống cũng không có.
Đi không được bao lâu,tiếng Lưu Sở kỳ quái nói:”Đó không phải đại tiểu thư Diệp gia sao?”
Hoàng Đan giương mắt nhìn lên, bên cạnh tầng thềm đá phía dưới,cô gái ngồi trên tảng đá thật đúng là Diệp Lam.