Tôi Có Một Bí Mật

Chương 96: Chương 96: Thổ lộ




Mùa đông trên núi lạnh hơn so với thành phố, cũng càng hiu quạnh hơn.

Bên trong là một thế giới màu trắng, một mảnh rừng cây sâu thẳm gắt gao ôm chặt tạo thành một tòa nhà, chúng nó đều rất cô độc, có loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.

Từ trên cao nhìn xuống dưới, rừng cây như một tòa nhà đang bị trói buộc, chỉ được bao giữ một chỗ giống một cái nhà tù, không chết không ngừng.

Một mình Hoàng Đan ở trong căn nhà bốn tầng, đi lên đi xuống cũng chỉ có tiếng bước chân của bản thân, cậu đọc sách, quét dọn vệ sinh, đứng ở cửa sổ thủy tinh xem cảnh tuyết, uống một ly trà nóng.

Đem có thể nghĩ đến đều đã nghĩ một lần, Hoàng Đan vùi ở trong phòng sách người đàn ông không nhúc nhích, cậu rất mệt, cũng đói, muốn tìm người trò chuyện, máy để bàn phòng khách bình thường sẽ không vang, trước đó không lâu đã từng vang một lần, dãy số đó cậu nhớ kỹ nhưng khi gọi qua đã nhắc nhở tắt máy.

Tính tình Hoàng Đan sẽ không gọi liên tục một lần rồi lại một lần, cố chấp nhất định gọi đến khi nào được thì thôi, sau khi cậu gọi một lần không được thì buông máy xuống, lựa chọn cái mình không thích nhất đó là chờ đợi.

Không chỉ là không thích, cũng rất sợ, tâm lý cậu đã có bóng ma.

Một tay Hoàng Đan chống trán, không chút để ý xoay bút máy,”Lục tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tình hình của Nhiếp Văn Viễn không?”

Hệ thống,”Không thể.”

Hoàng Đan nhíu mi,”Tại sao? Cần đổi nhiều tích phân sao?”

Nửa đêm của hai ngày trước cậu từng bắt được mấy túi nhỏ, hiện tại bên trong tủ con ruồi tổng cộng có bảy mươi lăm tích phân, có thể mua mấy nhánh cúc hoa linh, khi cần thiết có thể lấy ra sử dụng.

Hệ thống,”Không phải vấn đề tích phân, người thông báo nhiệm vụ lần này là Nhiếp Văn Viễn, thông tin có liên quan đến anh ta, Lục mỗ đều không có quyền hỏi đến.”

Hoàng Đan sửng sốt, hệ thống tiên sinh là thực tập sinh, không có quyền hạn thì có thể hiểu, Lục tiên sinh là nhân vật lớn, còn có chuyện ông ấy không thể hỏi sao?”Vậy ai có thể hỏi được?”

Hệ thống,”Cấp trên Lục mỗ.”

Hoàng Đan lại sửng sốt một chút, cậu tự hỏi vài giây,”Là chủ hệ thống sao?”

Hệ thống,”Hoàng ký chủ, đây là đề tài không liên quan đến nhiệm vụ, sẽ lãng phí thời gian của cậu và tôi.”

Hoàng Đan nghĩ, xem ra cậu đoán đúng rồi, cơ cấu tồn tại của Lục tiên sinh rất lớn, chính quy, truyền thống, cũng rất thần bí, có thể tiếp đãi cậu cũng như những người xuyên việt, giúp đỡ chấp hành nhiệm vụ, không biết có thể thu hoạch được thứ gì trong đó, để duy trì được một công ty lớn như vậy.

Nhưng mà theo lời Lục tiên sinh nói, cái này chính xác không liên quan đến nhiệm vụ của cậu, không đáng phí công sức.

Kết nối đến đây kết thúc, vấn đề Hoàng Đan vẫn không được giải đáp.

Hoàng Đan trong luyện bảng chữ mẫu trong phòng sách, cậu đi xuống lầu lấy cà rốt, trứng gà, thịt nạc, hành lá trong tủ lạnh, quyết định làm cơm chiên trứng cho mình, tự tin tràn đầy, nhưng khi cậu tắt lửa ngồi xuống trước bàn cơm, mới nghĩ đến mình quên bỏ muối.

Vì thế Hoàng Đan không thể không bỏ cơm vào nồi một lần nữa, bỏ thêm muối rồi ăn, muối không tan ra, cậu ăn đến cơm chiên rất mặn, mặn đến cậu không thể thể nuốt xuống, một chút mùi vị cơm chiên cũng không có.

Ăn xong một bàn cơm chiên, Hoàng Đan xoa xoa dạ dày, cậu ngồi ở trên ghế hơn nửa ngày cũng chưa nhúc nhích.

Phòng khách rất lớn, rộng rãi vô cùng, lúc này yên tĩnh không một tiếng động, Hoàng Đan không mở điều hòa, đóng chặt cửa sổ mà vẫn lạnh, cảm thấy có gió chui vào từ khe hở ở chỗ nào đó, cậu phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, đứng dậy đi chà nồi rửa bát.

Buổi tối vừa qua mười giờ, máy để bàn phòng khách vang.

Khi Hoàng Đan ngồi thì đã vang lên hai tiếng, người cũng mới từ trong ổ chăn ra, nhanh chóng đi dép lê vào chạy xuống, cậu cầm lấy điện thoại, hơi thở dồn dập dữ dội,”Alo.”

Giọng nói đầu bên kia trầm thấp,”Tiểu Vu, là cậu đây.”

Hoàng Đan vừa rồi chạy gấp, tim đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài, lúc này nghe được giọng nói, cậu cảm giác tim mình đã về lại vị trí ban đầu rồi,”Dạ.”

Nhiếp Văn Viễn vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng không còn màu máu, chỉ có giọng nói là không nghe ra được khác thường.

Hắn không biết cháu ngoại trai nhỏ có ăn cơm ngon không, đợi ở trong nhà có nhàm chán không, có mở điều hòa không, trước tiên bảo mọi người đi ra ngoài hết rồi gọi điện thoại ngay cho cháu ngoại trai nhỏ.

Rõ ràng buổi sáng mới tách ra thôi, lại giống như có thời gian rất dài không gặp, dài như mấy chục năm đến cả một đời người rồi vậy, một loại dây leo tên là vấn vương sinh trưởng như điên, làm tổ quấn quanh ở trong lòng, một chút khe hở cũng không để lại cho hắn, chen đến chật ních.

Hoàng Đan ôm máy để bàn tựa vào trên sô pha, cậu không nói chuyện, điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn của mình.

Nhiếp Văn Viễn hỏi,”Cơm tối ăn cái gì?”

Khi Hoàng Đan xuống dưới không mặc thêm quần áo, trên người chỉ có quần áo ngủ đơn giản, lạnh run run,”Cơm chiên trứng.”

Nhiếp Văn Viễn nghe ra ngay,”Đi mặc thêm quần áo đi.”

Hoàng Đan nói,”Vậy cậu đừng cúp máy nha.”

Cậu chưa nghe câu trả lời thì đã lên lầu, lúc cầm điện thoại lên đã mặc một cái áo khoác dày,”Cậu ơi, cậu còn đó không?”

“Còn, Tiểu Vu, phải mở điều hòa, nấu cơm xong phải đóng nắp lò lại, uống nước đừng uống nước còn rất nóng, thuốc thường dùng đều đặt phía dưới ngăn kéo trong bàn trà……”

Nhiếp Văn Viễn giơ điện thoại ra xa một chút rồi ho khan vài tiếng, mồ hôi lạnh đã ra chi chít dày đặc trên trán, qua một hồi hắn mở miệng,”Cậu có chuyện, cúp trước đây.”

Hoàng Đan dạ một tiếng, cậu nghe tiếng bíp bíp bên tai, mím môi để ống nghe xuống, đặt lại trên điện thoại để bàn.

Máy để bàn im lặng đặt ở trên đùi Hoàng Đan, lúc trước bà nội Ngô và người nhà nguyên chủ gọi đến đều là gọi di động cho người đàn ông, máy để bàn này các bà không biết, cũng đồng nghĩ với việc, khi máy để bàn vang, trừ gọi nhầm số, cũng chỉ có người đàn ông.

Hoàng Đan khép khép mi tâm, trên sô pha ngồi một hồi lâu mới lên lầu ngủ.

Bên kia, Nhiếp Văn Viễn cầm di động ngất đi.

Sau ngày đó, máy để bàn chưa từng vang lên nữa, Hoàng Đan xem ngày trong tấm lịch treo trên tường, khi đến ngày thứ sáu, cậu chờ trong nhà đến sắp mốc meo thì thay ủng cao su, cầm súng săn đi ra ngoài.

Gió rét tùy ý hoành hành trên ngọn núi, Hoàng Đan mặc áo khoác lớn dài đến mắt cá chân, đội mũ lông, giống một cái bánh chưng, cậu híp híp mũi, toàn bộ không khí lạnh đều dính lên, bị hút vào trong lòng, lỗ chân lông cả người nháy mắt liền co rút nhanh một chút.

Không phát hiện dấu chân thỏ, chim trĩ lợn rừng cũng không có, Hoàng Đan để lại vết giày lộn xộn trong núi, sâu hay cạn đều có, cứ thế một mảng màu trắng không tạo ra vết bẩn nào.

Đi mệt, Hoàng Đan ngồi một một mông ngồi ở trên tuyết, cậu đặt súng săn ở trên đùi, khuỷu tay chống đầu gối nhìn nhánh cây buông xuống ở xa xa.

Mùa đông lại lạnh, nhưng tốt hơn mùa hè, mùa hè nóng lên, đỉnh đầu cũng bốc hỏa.

Một trận gió thổi qua, bên trong mơ hồ xen lẫn nhiều tiếng vang khác, nhất thời Hoàng Đan đứng lên, vẻ mặt cậu đề phòng nhìn quét bốn phía, tay cầm chặt súng săn.

Trừ cây thì chỉ có tuyết, không có thú rừng hay bóng người nào.

Hoàng Đan đi về đường cũ, cậu vừa đi, một bên quan sát vết giày để lại trong tuyết, bị cậu phát hiện ra có vết giày không thuộc về mình, có sáu người, đều là chân của người đàn ông trưởng thành, theo cậu đến đây, mắt cậu híp một cái, bình tĩnh quay về nhà ở.

Nhiếp Văn Viễn đã xảy ra chuyện.

Đây là sau khi Hoàng Đan ngồi xuống uống ly nước ấm, tỉnh táo lại phân tích ra kết quả, sáu người theo dõi không phải muốn gây bất lợi cho cậu, mà là đang bảo vệ cậu.

Ở ngọn núi, không phải đề phòng sài lang hay hổ báo thì chỉ có thể đề phòng con người thôi.

Ngày thứ tám, suy nghĩ Hoàng Đan đã được chứng thực.

Rạng sáng hơn 3h, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, sau khi Hoàng Đan bừng tỉnh thì lập tức chạy xuống giường, đến dép lê cũng không mang, đi cầm súng săn đứng ở góc tường, cả người đều trốn vào bên trong bóng tối.

Tuyết dưới đất vẫn chưa tan hết, đến ban đêm thì nổi lên màu bạc, nhảy vào trong tầm nhìn.

Có tiếng hét thảm liên tục truyền vào màng nhĩ, Hoàng Đan khom lưng đi đến chỗ cửa sổ, nương theo ánh sáng màu bạc nhìn xuống, mới đầu cậu phân không rõ bên nào địch bên nào bạn, cho đến khi thấy được một người cao to khỏe mạnh thì nhận ra đó là người của Nhiếp Văn Viễn, căn cứ từ người cao to khỏe mạnh đó đánh ra, chạy đến vị trí cứu giúp thì mới có thể phân ra được người mình.

Trong đêm khuya lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên một tiếng súng, phát ra từ cửa sổ lầu hai, viên đạn cắt qua không khí, bay trúng chân một người.

Giằng co đánh nhau hơn mười phút thì kết thúc, dưới đất là một đống hỗn độn, máu đỏ tươi thấm vào bên trong tuyết, một vũng rồi lại một vũng, giống như lò sát sinh vậy.

Đèn trong phòng khách sáng lên, Hoàng Đan ngồi trên sô pha, tay còn cầm súng săn, trên gương mặt không thấy cảm xúc lên xuống nào cả, đây là dáng vẻ trước sau khi cậu gặp người khác, rất lạnh nhạt.

Đổi lại là mặt thật của cậu, thì giống như đồ sứ, ngọc thạch, nhìn rất đẹp, tinh xảo, chạm vào sẽ lành lạnh, không có độ ấm.

Bộ dạng người cao lớn phục tùng buông mắt,”Cám ơn Tiểu Trần tiên sinh cứu thuộc hạ một mạng.”

Hoàng Đan không có hỏi người mình nổ súng bắn trúng hiện tại sống hay chết, tình hình thương tích thế nào, cũng không hỏi đó là những người nào, mấy vấn đề này sẽ có người tự nói cho cậu biết, cậu chỉ nói,”Dọn dẹp mặt đất sạch sẽ một chút.”

Người cao lớn lên tiếng trả lời, quay đầu phân phó các anh em dọn dẹp hiện trường.

Hoàng Đan đặt súng săn một bên, khuỷu tay cậu chống chân, nửa người trên hơi hơi nghiêng về phía trước,”Các anh đến đây một chút.”

Sáu người nhìn thanh niên nhỏ trên sô pha một cái, một đám bọn họ đều cao lớn thô kệch, thể trạng cường tráng, cố nhịn một hơi mới cất bước lên phía trước.

Đờ mờ, dáng vẻ trên mặt thanh niên nhỏ này không chút thay đổi nào, cực kỳ giống chủ nhiệm, thật không hổ là hai cậu cháu.

Hoàng Đan hỏi,”Đến lúc nào vậy?”

Sáu người không một ai lên tiếng, im lặng một lát, người to lớn kia mở miệng,”Đến cùng ngày chủ nhiệm và Tiểu Trần tiên sinh.”

Hoàng Đan a một tiếng,”Sao chưa từng gặp các anh? Đều trốn trong ngọn núi sao?”

Người cao lớn chọt người bên cạnh, ý là đến phiên cậu rồi đó, vị kia làm bộ như không biết cái gì, người khác cũng ngậm miệng không nói, sợ nói sai lời.

Không có có cách nào, vẫn người cao lớn trả lời,”Bọn anh ở tầng hầm dưới đất.”

Hoàng Đan,”……”

Cậu theo bản năng nhìn sàn gỗ dưới chân một chút, khóe miệng thoáng co rút,”Các anh không muốn bị tôi phát hiện, vậy bình thường các anh đi ra ngoài hoạt động, dấu chân trên tuyết xử lý thế nào?”

Người cao lớn nhếch miệng,”Mấy ngày này tuyết rơi liên tục, che lấp lại hết.”

Hoàng Đan không nói nữa, cậu vẫn duy trì tư thế hiện tại không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm người cao lớn, như là đang ngẩn người.

Người cao lớn không biết, bị nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi, anh ta nuốt nước miếng, cẩn thận dè chừng hỏi,”Tiểu Trần tiên sinh còn phân phó gì không?”

Năm người khác cũng nhìn qua, bọn họ ứng phó không được với mấy loại trường hợp này, thà chạy trong tuyết hứng gió lạnh còn hơn.

Hoàng Đan đứng lên hoạt động tay chân một chút,”Trong các anh, ai là người nấu cơm?”

Trong mấy người cao lớn ở đó đều ngây ra như phỗng.

Hoàng Đan vặn mi tâm một chút,”Tôi sắp đói chết rồi.”

Trong phòng khách rơi vào im lặng, không bao lâu sau, một người nam mặt đen nhấc tay, nói lúc trước anh ta từng làm đầu bếp ở khách sạn, nấu một ít đồ ăn gia đình cũng không có vấn đề gì.

Ánh mắt Hoàng Đan nhìn anh ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng,”Đồ trong tủ lạnh và đồ dùng nhà bếp cứ tùy ý sử dụng.”

Người nam đó bị nhìn có chút hoảng sợ, anh ta hỏi thanh niên nhỏ hơn mình gần chục tuổi,”Muốn ăn cái gì?”

Hoàng Đan nói,”Có thể làm cái gì nhanh nhất thì làm cái đó.”

Mấy người,”……”

Cái này là đói đến thế nào rồi? Bọn họ không hẹn mà cùng lộ biểu cảm cổ quái, giống như đã quên chuyện gì, không nghĩ ra được, thôi vậy, chỉ cần cháu ngoại trai nhỏ của chủ nhiệm không có việc gì là được rồi.

Không bao lâu sau, người nam kia nấu một bát mì thịt bò, nóng hôi hổi, mùi hương thịt bò tràn ngập ra, còn kèm theo từng sợi từng sợi hành lá, ngọn đèn vừa chiếu, nước lèo trong bát đều sáng ngời trong suốt, người khác nhìn mà nuốt nước miếng.

Hoàng Đan kéo ghế dựa ngồi xuống,”Trong đó có rất nhiều gói, các anh đói bụng thì có thể tự nấu.”

Cậu nói xong thì lấy chiếc đũa gắp mì ăn.

Người cao lớn đột nhiên a một tiếng,”Tôi nhớ ra rồi!”

Hoàng Đan thiếu chút nữa đã bị nghẹn, cậu nuốt mì trong miệng xuống, gắp lên một miếng thịt bò mỏng manh thổi thổi, vừa ăn vừa nghe câu tiếp theo.

Người cao lớn gãi gãi cái ót, khuỷu tay đụng người vừa rồi nấu mì một cái, còn nhân tiện lướt nhanh sang mấy người khác,”Chủ nhiệm hình như bảo chúng ta nấu cơm cho Tiểu Trần tiên sinh, giám sát cậu ấy ăn uống ngon miệng, có việc này đúng không?”

Hai mắt mấy người khác trợn tròn, đỏ mặt tía tai nói nhỏ khe khẽ.

“Anh vừa nói, tôi đã nhớ ra rồi.”

“Tôi cũng nhớ được.”

“Mẹ kiếp, tôi nói như là đã quên chuyện gì, thì ra là cái này!”

“Làm thế nào đây? Tôi nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy người nhóc con này gầy xuống một vòng, mặt vàng như nến sáp vậy, hai mắt vô hồn, đi đường không ổn định, lung lay dữ dội, vừa nhìn đã biết ngủ không đủ giấc, dinh dưỡng cũng không đủ, không ăn đủ ba bữa bình thường, chủ nhiệm trở về sẽ……”

“Đạp tôi mấy đạp cũng không thành vấn đề, cho tôi mấy cái tát mạnh cũng chẳng sao, chỉ cần đừng nói đạo lý với tôi, tôi nghe một phát là đầu óc liền choáng váng.”

“Tôi cũng vậy, đầu choáng váng.”

“Đầu choáng váng coi như nhẹ rồi, tôi đã có bóng ma tâm lý, thật đó, chủ nhiệm chau mày, khóe miệng mím một cái, tôi cũng phải sợ hãi, cộng thêm choáng váng đầu hoa mắt, tay chân run rẩy nữa.”

“Cậu cút đi đi, bọn anh thảo luận chuyện lớn sống còn, cậu mẹ nó phóng rắm làm cái gì.”

“Nói bố mày thả rắm, anh ngửi được mùi thối à?”

Mấy anh trai đều có tình bạn sống còn cùng nhau, trước đó không lâu mới trải qua một trận đánh nhau, lúc này giống như mấy con gà trống, nếu không có thanh niên nhỏ ở đây, không chừng bọn họ đã có thể đánh nhau luôn rồi.

Nghe sơ lượt Hoàng Đan không nói gì, cậu lười tham dự, tiếp tục đối phó với tô mì thịt bò lớn, người biết làm cơm đều giỏi cả, cậu nghĩ vậy.

Hoàng Đan ăn xong thì đi lại trong phòng ngủ, thỉnh thoảng cầm súng săn ngắm chuẩn một thân cây trong ngọn núi, một con chim, một mảnh lá cây, một gò đất xen lẫn tuyết trắng, cậu biết bản thân mình đang bị làm sao.

Đó là nôn nóng, lo lắng, phiền muộn, cô đơn, rất nhiều cảm xúc xen lẫn cùng nhau, tạo nên cậu của hiện tại, còn có một nguyên nhân chính là, ăn quá no.

Hoàng Đan đi dưới lầu, cậu đi một đường thì bật đèn một đường, tìm viên thuốc tiêu hóa từ bàn trà trong ngăn kéo rồi nuốt vào, sau đó tắt đèn trở về phòng ngủ.

Ngày thứ mười, Hoàng Đan dậy sớm, cậu xuống giường xếp chăn thành miếng đậu hủ để vào trong góc, sau đó rửa mặt đi xuống phòng khách dưới lầu.

Điểm tâm đã làm xong, dựa theo yêu cầu của Hoàng Đan, cháo lót dạ, rất bình thường.

Hoàng Đan ăn xong một bát cháo, ăn luôn nửa dĩa khoai tây sợi, cậu lau miệng,”Các anh đi được rồi.”

Mặt sáu người ở đây đều có chút lúng túng,”Tiểu Trần tiên sinh, bọn anh nghe lệnh……”

Hoàng Đan đánh gãy,”Một lát cậu tôi sẽ trở về.”

Mặt mấy người khó có thể tin, không thể nào đâu, bọn họ từ chỗ anh em nơi đó biết được tin tức chủ nhiệm bị thương, trên bụng có một lỗ lớn, không đến tháng sau là không thể tốt được.

Nói đến cũng rất kỳ quái, ban đầu chủ nhiệm không quan tâm chuyện người vai dưới ở trong nhà, trong khoảng thời gian này vậy mà dẫn cháu ngoại trai nhỏ ở bên người, còn cho bọn họ một lệnh chết, người còn, bọn họ còn.

Có thể do chủ nhiệm cảm thấy mình vừa qua tuổi ba mươi sáu, cách bốn mươi không xa nữa, cuộc đời xấp xỉ cũng đi gần một nữa rồi, người ấy à, đều giống nhau, khỏi quan tâm là quan to thế nào, ngồi vị trí cao bao nhiêu, nắm quyền lớn ra sao, có tuổi vẫn sẽ cô độc như thường.

Chủ nhiệm chọn người vai dưới mình thích để ở bên cạnh, cũng là tình hữu khả nguyên*.

* tình hữu khả nguyên: tình huống hợp lý có thể tha thứ được.

Cái này có chút giống mùa đông quá lạnh, có thể làm cho mình một bình nước nóng để sưởi ấm vậy.

Hơn nữa, hình như chủ nhiệm đối với cháu ngoại trai nhỏ này không đơn giản là thích, càng giống coi cậu như con trai, đây là muốn cậu kế thừa gia nghiệp, lúc tuổi già có thể chăm sóc cho mình trước lúc lâm chung đó……

Nghĩ như vậy cũng không đúng nha, dù cho chủ nhiệm không định kết hôn sinh con, muốn tìm người vai dưới bồi dưỡng thì cháu ngoại trai lớn thích hợp hơn chứ, coi như không chọn anh ta thì cũng còn có những người khác, làm sao cũng không tới phiên một côn đồ lăn lộn trong ngõ nhỏ thế này.

Nói đến côn đồ thì lại càng kỳ lạ, cậu ta từng ngồi lao động cải tạo, cái rắm gì cũng sẽ không có, đi ra tùy tiện nghe ngóng, thì có thể nghe được sự tích náo nhiệt của cậu ta, nhưng hiện tại nhất cử nhất động trong cuộc sống giống như một thiếu gia nhỏ, có đôi khi cho người ta cảm giác giống với chủ nhiệm như đúc.

Mấy người trao đổi ánh mắt, phát hiện suy nghĩ của riêng mình không khác nhau lắm, nghĩ thế nào cũng rất quái lạ, còn hết lần này đến lần khác nghĩ mãi không ra, ai trong bọn họ không phát biểu ý kiến, cũng không rời đi.

Hoàng Đan không có nói thêm gì, cậu rời bàn ăn đi trên sô pha, tùy ý cầm lấy một quyển sách lật xem.

Chín giờ hơn buổi sáng, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe, mấy người giám sát ở bên ngoài nhận ra xe, bọn họ nhanh chóng thu lại biểu cảm giật mình chạy qua, một khắc cũng không chậm trễ.

Tài xế mở cửa sau, Nhiếp Văn Viễn đi ra, sắc mặt không được tốt, cái khác cũng không có khác thường gì, hắn bỏ tay vào trong túi áo khoác lớn, cầm ra hộp thuốc lá rồi để điếu thuốc ở bên miệng, có người quẹt diêm đưa lên.

Nhiếp Văn Viễn hút một hơi thuốc,”Nói.”

Lần này người cao lớn không mở miệng, anh ta không dám, mấy người khác tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng không nín được cũng nói chuyện,”Tiểu Trần tiên sinh ăn uống vệ sinh đều rất bình thường, nhưng người hơi gầy một chút, chắc do cậu ấy đang giảm béo.”

Anh ta vừa nói xong thì nhận mấy cái trừng mắt của người khác, giảm béo, con mẹ nó vậy mà anh cũng nghĩ ra được, một mình anh ngu thì thôi đi, bộ tưởng chủ nhiệm cũng giống anh hả?!

Không khí có chút áp lực, gió đang thổi, hạt tuyết nhỏ bay lên, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, ngột ngạt muốn chết.

Nhiếp Văn Viễn nói,”Tiếp tục.”

Mấy người cao lớn thả lỏng, cung kính báo cáo,”Vài ngày trước có người đột nhập đến, sau đó thì sóng êm biển lặng, đến một con chuột cũng không đi ngang qua.”

Nhiếp Văn Viễn kẹp điếu thuốc trong tay, nặng nề ho khan hai tiếng, hắn kêu người chờ bên ngoài, không có lệnh của hắn không ai được tới gần.

Hoàng Đan đã sớm nghe được tiếng xe động cơ, cũng biết người đã trở lại, cậu không đi ra ngoài, là muốn để đối phương và cấp dưới có thời gian trao đổi, hỏi một chút mười ngày qua cậu thế nào, ăn thế nào.

Có một chuỗi tiếng bước chân từ cửa đến đây, Hoàng Đan ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông tái nhợt lại gầy yếu, đồng tử rụt lại một chút, cậu vốn muốn đứng lên, hiện tại lại không nhúc nhích, trong tay còn cầm sách, không khép lại.

Nhiếp Văn Viễn đi đến trước mặt cháu ngoại trai nhỏ,”Nhìn thấy cậu, cũng không đứng lên một cái sao?”

Hoàng Đan không nói chuyện, cậu đang dùng một loại ánh mắt vô cùng sắc bén, cũng rất bình tĩnh nhìn quét trên người của người đàn ông.

Nhiếp Văn Viễn cau mày, hình như cảm thấy ánh mắt cháu ngoại trai xa lạ, cũng khó giải quyết, hắn nghiêng đầu phun ra một vòng khói, đưa mặt chuyển qua,”Tiểu Vu, cậu không trễ một ngày nào hết.”

Hoàng Đan không để ý tới, trên mặt không cảm xúc hỏi,”Bị thương ở đâu?”

Miệng mũi Nhiếp Văn Viễn phun thuốc,”Cậu không bị thương.”

Hoàng Đan buông mí mắt xuống, đầu tiên cậu khép sách trong tay rồi để trên sô pha, sau đó đứng lên lùi ra xa, đột nhiên hướng người đàn ông chạy vội qua, rất giống một con thỏ hoang.

Nhiếp Văn Viễn không chút nghĩ ngợi đưa tay ra đón.

Nếu đổi lại bình thường, đừng nói xông đến là một con thỏ hoang, đến một con gấu chó, Nhiếp Văn Viễn cũng có thể đón được dễ dàng, nếu người vui, hắn còn có thể ôm quay vài vòng, nhưng vết thương trên bụng hắn chưa khép lại, cứ như vậy một chút đã nứt ra ngay.

Hoàng Đan nhận ra được trong nháy mắt người đàn ông đón được cậu, cơ thịt toàn thân đều căng thẳng, trong miệng còn phát ra tiếng kêu rên đau đớn, cậu tránh thoát chân đạp đến trên mặt đất.

Nhiếp Văn Viễn nhìn cháu ngoại trai nhỏ đưa tay cởi khuy áo khoác lớn của hắn, cởi từng viên từ trên xuống dưới, điếu thuốc bên miệng hắn run lên một chút, giọng thay đổi khàn khàn, cầm chặt tay kia,”Tiểu Vu.”

Hoàng Đan không phản ứng, rút tay ra, cởi hết toàn bộ khuy áo của người đàn ông, sau đó nhìn thấy trên bụng áo len của đối phương dính một mảng máu lớn, cậu trực tiếp vén vạt áo lên, đập vào mắt là vải thưa đã bị nhuộm đỏ.

Theo lý thuyết, lấy thể chất cường tráng của Nhiếp Văn Viễn, vết thương trên bụng dưỡng tầm mười ngày là có thể ổn, nhưng mà trong lúc này bởi vì biến cố mà hắn đi ra ngoài vài lần, còn có một lần là đổi bệnh viện, miệng vết thương có hai lần phải khâu lại, cho nên tình trạng vết thương mới không tốt lên được.

Hai cậu cháu đều không nói chuyện.

Hoàng Đan lấy tay ra, lui về phía sau hai bước ngửa đầu nhìn người đàn ông, cậu không phải người sẽ gây ồn ào, khóc cũng chỉ vì sợ đau, không đau là sẽ không khóc

Hiện tại Hoàng Đan khóc, ở một khắc đó đau đớn khắc vào trong linh hồn đã phát tác ra, cậu không nhìn đến miệng vết thương, chỉ cảm thấy lòng rất đau, giống như bị vũ khí sắt bén đâm một nhát, đau muốn chết.

Nhiếp Văn Viễn nhìn thấy cháu ngoại trai nhỏ lẳng lặng rơi nước mắt, hô hấp hắn bị kiềm hãm, tim đập ngừng một lát, nhịn không được ôm người vào trong ngực, một tay kẹp thuốc, một tay vòng đến phía sau, không quen tay vụng về vỗ vỗ.

Hoàng Đan không nói chuyện, cảm giác đau đớn đỡ lại mới mở miệng, trong giọng nói nghẹn ngào,”Miệng vết thương không khép lại, tại sao xuất viện?”

Không tự kìm chế được, Nhiếp Văn Viễn cong eo lưng, môi áp lên đỉnh đầu lên cháu ngoại trai, đến gần lỗ tai cậu, còn muốn hôn lên cổ cậu nhưng lại không làm như vậy,”Cậu đã đồng ý với Tiểu Vu rồi.”

Hoàng Đan đi ra từ trong lòng của người đàn ông, cậu lau mặt,”Ngày đó đã bị thương đúng không? Có phải là ngày cậu gọi điện thoại cho con nói không trở về?”

Nhiếp Văn Viễn không quan tâm trên áo len trước ngực dính nước mắt nước mũi, hắn ừ một tiếng.

Hoàng Đan nhíu mi nhìn hắn,”Cậu bất ngờ bị thương, nói với con có chuyện phải xử lý, người dưỡng thương ở bệnh viện nhưng lại nói đang ở khách sạn, cậu ơi, câu nào của cậu mới là thật vậy?”

Nhiếp Văn Viễn hút một hơi thuốc, khuôn mặt giấu ở bên trong sương khói, che dịu dàng lướt qua trong giây lát,”Cậu thật có chuyện phải xử lý.”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông,”Xử lý xong chưa?”

Nhiếp Văn Viễn rất thản nhiên,”Tạm thời chưa xong.”

Hoàng Đan hít một hơi, khói từ trong miệng người đàn ông bay ra cũng bay vào mũi cậu, quấy nhiễu ở trong lòng cậu,”Cậu đem con đến nơi này, để súng săn trong phòng ngủ, có phải sớm đã đoán được sẽ có chuyện xảy ra không?”

“Người đêm đó là người của Vương Minh hay là người khác? Cậu ơi, cậu có nghĩ tới hay không, nếu con không học bắn súng với cậu thì súng săn đối với con mà nói, chỉ là đồ trang trí thôi.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Cầm ở trong tay cũng có thể hù dọa người ta.”

Hoàng Đan,”……”

Môi không còn màu máu của Nhiếp Văn Viễn mím thành một đường thẳng tắp, hắn mở miệng, giọng trầm thấp,”Là cậu suy tính không chu đáo, khiến Tiểu Vu bị nguy hiểm, sau này sẽ không, cậu dùng cuộc đời còn lại của mình đảm bảo với con.”

Hoàng Đan có chút xúc động với lời của người đàn ông, thực ra cái gì cậu cũng biết nhưng có câu nhất định phải nói,”Cậu ơi, con không thích cậu gạt con.”

Thân mình Nhiếp Văn Viễn chấn động, ngón tay kẹp thuốc run lên một chút.

Hoàng Đan lau mắt, chăm chú nghiêm túc nhìn hắn nói,”Cậu giữ đúng lời hứa quay trở lại, con không thể gây rối vô cớ được, cũng không thể trách cậu che giấu, bởi vì điểm xuất phát của cậu đều là vì con, cho nên con không thể đối với cậu như vậy, nếu không thì con sẽ chán ghét chính bản thân mình mất.”

Dừng một chút, Hoàng Đan thở dài,”Nhưng mà cậu à, hiện tại tâm trạng con rất không tốt, con muốn đi vào phòng ngủ để yên tĩnh một mình, cậu đừng đi vào.”

Nói xong cậu lên lầu, để người đàn ông ở phòng khách.

Nhiếp Văn Viễn che miệng vết thương trên bụng khom lưng ho khan, gân xanh trên thái dương nổi lên, hắn đạp điếu thuốc dưới giày da, xoay người đá bàn trà một cái, đáy mắt một tia nóng nảy,”Mẹ kiếp!”

Bàn trà gặp họa trước, sau đó là đến sô pha, bàn ghế, trong mấy tiếng động đó có kèm theo tiếng mắng của Nhiếp Văn Viễn, không biết vì sao tức giận, chắc là bởi vì không giải quyết được chuyện và người.

Mấy người ngoài cửa tôi nhìn anh anh nhìn tôi, sau khi xác định không có nghe sai, mắt bọn họ trừng lớn, tròng mắt muốn rớt luôn xuống đất.

Trình độ của chủ nhiệm rất cao, chẳng khác nào đỉnh Colombia, người bình thường không thể bì được, hết hi vọng một đời, chỉ có thể khâm phục, bọn họ ở cùng chủ nhiệm nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe chủ nhiệm mắng thô tục, tưởng là sẽ không, không ngờ còn mắng được, lại rất tự nhiên nữa.

Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng, thì ra trong xương chủ nhiệm cũng là một người thô lỗ.

Không biết sao thế này, bọn họ vậy mà lại có ảo giác chủ nhiệm bị cháu ngoại trai làm nghẹn, còn có tủi thân nữa, thật mẹ nó tà môn mà.

Nhiếp Văn Viễn di chuyển ở phòng khách một lát thì lên lầu, hắn mang theo miệng vết thương bị rách đi lên, dụng ý khổ nhục kế rõ ràng, lần này hắn đã hạ quyết định, mặc kệ cháu ngoại trai nhỏ sẽ có lựa chọn hay phản ứng thế nào, kết quả cũng sẽ giống nhau thôi.

Cửa phòng không khóa trái, Hoàng Đan ngồi dưới đất, dựa lưng vào mép giường, cậu giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng là đang ngẩn người.

Đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, Nhiếp Văn Viễn đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cháu ngoại trai nhỏ, động tác tác động đến vết thương trên bụng, mặt hắn có chút vặn vẹo, khóe môi chịu đựng đè lại, cầm tay đang đặt trên đầu gối của cháu ngoại trai nhỏ lên, dùng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve.

“Tiểu Vu, nhìn cậu đi.”

Hoàng Đan nghe hơi thở bên tai thì biết người đàn ông đã hạ quyết tâm, đáy mắt cậu chợt lóe, người không có phản ứng gì.

Nhiếp Văn Viễn chậm rãi ghé sát vào, hắn mạo hiểm đem cằm mới mọc râu cọ lên gương mặt sạch sẽ trắng nõn của cháu ngoại trai, sau là môi mỏng khô ráo.

Hoàng Đan không nhúc nhích, cứ cúi đầu để người đàn ông hôn.

Nhiếp Văn Viễn không mở miệng cháu ngoại trai nhỏ, chỉ dùng môi cọ xát nhẹ nhàng.

Lần này Hoàng Đan chủ động, cậu chủ động mở miệng, đầu lưỡi liếm khóe miệng người đàn ông một cái.

Hô hấp Nhiếp Văn Viễn nhất thời ngừng lại, bờ môi của hắn cũng cứng lại, lần thứ hai trong cuộc đời đụng phải chuyện luống cuống, lần đầu tiên là phát hiện bản thân có suy nghĩ khác đối với cháu ngoại trai nhỏ, lần thứ hai là hiện tại.

Hoàng Đan gọi, không phải gọi cậu, mà là tên,”Nhiếp Văn Viễn, hôn em đi.”

Đôi mắt Nhiếp Văn Viễn hơi mở, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc, hắn nắm mặt cháu ngoại trai nhỏ, đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm áp của đối phương.

Trong miệng Hoàng Đan có thêm mùi khói, còn có hơi thở của người đàn ông, tay cậu đặt ở đầu vai người đàn ông, vỗ mấy cái để chừa ra khe hở trên môi nói,”Anh đừng dùng lực hôn em như vậy, rất đau đó.”

Sức lực miệng lưỡi của Nhiếp Văn Viễn đã nhẹ lắm rồi, qua mấy năm nữa hắn đã bốn mươi tuổi mà chưa từng hôn ai, ngay cả hai đứa cháu ngoại nữ khi mới sinh cũng chỉ hôn một hai lần thôi.

Cho nên Nhiếp Văn Viễn không có kỹ xảo, chỉ có bản năng, đó là chinh phục và tâm huyết của người đàn ông.

Hoàng Đan đau, khi bị buông ra, miệng lưỡi cậu đều bị tê dại, yết hầu còn có chút không thoải mái, người đàn ông hôn rất sâu, khiến cậu cảm thấy mình sắp không thở được nữa.

Cậu cảm thấy từ nay về sau phải có một người chỉ vẽ, nói với người đàn ông chú ý về những việc như hôn nhau này.

Dù sao thần kinh đau đớn của cậu cũng khác hẳn với người thường, làm tình là chuyện rất lớn, vừa vô ý cậu có thể chết đi sống lại nên không thể qua loa được.

Nhiếp Văn Viễn hôn cháu ngoại trai nhỏ, trong đầu vẫn loạn, không rõ tuổi của ngoại trai niên nhỏ, có biết giữa cậu cháu không thể xảy ra loại hành vi này không.

Hoàng Đan biết suy nghĩ người đàn ông, cậu nói trước,”Em không ghét, không ghê tởm, rất thích.”

Ánh mắt Nhiếp Văn Viễn thâm trầm, đường nét trên mặt căng lại, thoạt nhìn rất nghiêm túc, giống học giả cao tuổi,”Tiểu Vu, thích phân ra rất nhiều loại, con nói cho cậu biết, loại con thích là loại nào.”

Hoàng Đan nói,”Em biết buổi tối mỗi ngày anh đều hôn em.”

Động tác lấy thuốc của Nhiếp Văn Viễn chợt ngừng, lại dường như không có việc gì lại lấy thuốc ra, quẹt diêm đốt lửa.

Hoàng Đan ghé sát vào, cậu thổi ra sương khói, nhìn ánh mắt tối đen của người đàn ông,”Em không từ chối, cũng không tránh né hay chạy trốn, giống như vừa rồi, lúc anh hôn em, em cũng không từ chối, không đưa tay đẩy anh ra, ngược lại để anh muốn làm gì thì làm, thậm chí còn đáp trả, anh còn không hiểu sao?”

Nhiếp Văn Viễn nhìn thẳng thanh niên nhỏ trước mắt, ánh mắt đốt người,”Nghĩ xong rồi?”

Hắn hỏi câu này là lời vô nghĩa, dù thanh niên nhỏ nghĩ chưa ra, bản thân cũng sẽ không buông tay, cho dù là chết đi nữa.

Ông trời e là không biết, cuộc đời nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, làm sao có thể dễ dàng gặp được một người nắm tay đi cùng bạn qua hết từng ngày như vậy chứ.

Nhiếp Văn Viễn đã không nghĩ đến dưới lớp da bên trong của cháu ngoại trai nhỏ rốt cuộc là cái gì, chỉ cần người đừng đi đâu hết, ở bên cạnh hắn, để hắn có thể nhìn thấy lúc nào cũng được là tốt rồi.

Hoàng Đan gật gật đầu nói,”Em không phải con nít, có thể chịu trách với hành vi của mình.”

Nhiếp Văn Viễn nghe được có một giọng nói trong lòng mình, bên trong đã có một người, sẽ không còn ai vào được nữa, đối phương cũng không thể chạy ra.

“Tiểu Vu, em sợ không?”

Hoàng Đan nói không sợ,”Anh cũng đừng sợ, em sẽ cùng anh đối mặt.”

Cậu không đoán được người đàn ông, nhưng phương diện nào đó có thể thăm dò, đó là tình cảm, người đàn ông sợ cậu phân biệt không rõ giữa ngưỡng mộ kính yêu và tình yêu, dù sao chủ nhân thân thể này còn nhỏ, quan hệ hai người cũng bày ở chỗ đó.

Suy nghĩ nháy mắt, Hoàng Đan nói chuyện, cậu lại gọi tên người đàn ông, cả tên lẫn họ,”Nhiếp Văn Viễn, em đối với anh là thích, không phải kính yêu, cũng không phải sùng bái, là muốn anh ôm em, hôn em, cùng làm tình với em.”

Những lời này rất trắng trợn, nhất là mấy chữ cuối cùng, đã biểu lộ tất cả.

Nhiếp Văn Viễn nhắm chặt mắt, bàn tay lớn đặt ở tên tóc cháu ngoại trai, sờ sờ nhẹ nhàng, động tác hắn dịu dàng, trong miệng nói ra khiến da đầu người ta tê dại.

“Em không có cơ hội hối hận, tôi sẽ không cho em đi.”

Hoàng Đan đang muốn nói chuyện thì bị người đàn ông ngăn chặn, cậu thò tay đẩy đẩy bả vai đối phương.

Sắc mặt Nhiếp Văn Viễn tái nhợt, trán có mồ hôi, miệng vết thương bị hắn đè lên, máu tràn ra bên ngoài, nhưng sức lực trên tay rất lớn,”Biết trong khoảng thời gian này tôi chịu đựng vất vả đến thế nào không? Vật nhỏ, sao em không nói sớm? Nói sớm một chút thì tôi có thể ôm em rồi.”

Hoàng Đan nhịn đau,”Hiện tại không phải anh đang ôm sao?”

Hơi thở Nhiếp Văn Viễn nặng nhọc, mồ hôi ướt cả khuôn mặt,”Chậm hơn hai tháng.”

Hoàng Đan đang cảm động, chóp mũi có thêm một mùi máu tươi nồng đậm, cậu mím môi đẩy người ra.

Nhiếp Văn Viễn bị đẩy ngã xuống đất, một bàn tay đưa lại đây, hắn nhìn lên trên, là ánh mắt căng thẳng của cháu ngoại trai nhỏ.

Như vậy trong nháy mắt, Nhiếp Văn Viễn không động đậy nữa, hắn đột nhiên muốn già đi, như vậy cháu ngoại trai vẫn còn đứng trước mặt hắn, chỉ có hai người bọn họ thôi.

Hoàng Đan nói,”Đừng ngẩn ngơ nữa, em cùng anh đến bệnh viện.”

Nhiếp Văn Viễn bị cậu kéo đến bệnh viện gần đó, trong lúc đi bị người qua lại đánh giá, cũng không biết đang tò mò cái gì.

Hoàng Đan vốn đang ngồi ở bên giường gọt táo, nào biết được cậu vừa gọt được nửa vòng thì bị người đàn ông kéo đến ngực hôn, một bộ dạng nóng bỏng như đã nghẹn lâu lắm muốn nổ tung, hận không thể cùng cậu thân thiết ở bất cứ chỗ nào.

Kết quả hôn hôn rồi xảy luôn ra chuyện.

Mặt Hoàng Đan ửng đỏ, cậu lau nước bọt ở khóe miệng, thở gấp,”Nhiếp Văn Viễn, anh tự làm hay để em giúp anh?”

Khi cháu ngoại trai nhỏ nói lời này rất bình tĩnh, dù là Nhiếp Văn Viễn cũng sửng sốt hết nửa ngày, cổ họng hắn lên xuống, trên mặt thong dong nói,”Em giúp tôi đi.”

Mày Hoàng Đan khẽ động, xoay người đến buồng vệ sinh múc nước, pha nước sôi và nước lạnh vào cùng nhau, tay không còn lạnh mới đi ra.

Thích một người, sẽ đi băn khoăn một số chi tiết rất nhỏ, thành một loại thói quen, một loại bản năng.

Không đến hai phút đã xong việc, Hoàng Đan vẫn rất bình tĩnh, trái lại Nhiếp Văn Viễn, cái mặt đen không khác gì đáy nồi cả.

Hoàng Đan rửa tay trở về, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn ở tư thế đó, không nhúc nhích, dễ nhận thấy đã bị đả kích rất lớn, cậu nói,”Đừng nghĩ nhiều, đây là tình huống bình thường thôi, anh chỉ là chưa thích ứng được với em thôi.”

Tâm Nhiếp Văn Viễn nói, không phải cậu chưa thích ứng với em, là do cậu chưa từng được hưởng hạnh phúc thế này, hắn khụ một tiếng,”Tiểu Vu.”

Hoàng Đan lau nước trên tay,”Hử?”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Em giúp tôi một lần nữa đi.”

Hoàng Đan không hất chăn, chỉ lấy tay vỗ vỗ lên trên đó, cậu đầy mặt khó có thể tin,”Sao lại như vậy……”

Nhiếp Văn Viễn bị chụp phát đau, mắt hắn không đổi sắc,”Cậu của em đang tuổi tráng niên mà.”

“……”

Hoàng Đan chuẩn bị cúi xuống làm cho hắn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa không thích hợp, đi theo là tiếng gọi của Khưu Đào,”Văn Viễn, anh đến thăm chú này.”

Người không nên xuất hiện lại xuất hiện ở nơi này, khiến không khí trong phòng bệnh liền xảy ra thay đổi.

Mi gian Nhiếp Văn Viễn lộ ra không vui vẻ vì bị quấy rầy, nhưng người đến không phải người khác mà là Khưu Đào, hắn áp chế khô nóng trong cơ thể, tựa vào đầu giường như có suy nghĩ.

Hoàng Đan mở cửa sổ ra, để gió lạnh thổi vào dạo chơi trong phòng bệnh, đi dạo từng ngóc ngách một lần, mũi cậu động động, cảm giác không còn mùi gì mới đi mở cửa.

Khưu Đào xách giỏ trái cây, ông ta trưởng thành nho nhã, giống thầy giáo dạy học, không giống người làm ăn, thấy người mở cửa cũng không lộ ra biểu cảm bất ngờ, chỉ nói,”Anh bạn nhỏ, trên người cậu của con có thương tích, con mở cửa sổ lớn như vậy, chú ấy sẽ cảm mạo đó.”

Hoàng Đan nói,”Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Cậu biểu hiện thành một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Mày Nhiếp Văn Viễn vẫn nhăn, thoạt nhìn gần như có thể sẽ mở miệng dạy dỗ cháu ngoại trai nhỏ bất cứ lúc nào.

Khưu Đào nở nụ cười, ông ta để giỏ trái cây lên trên bàn, nhìn Hoàng Đan nói,”Cũng đúng, đầu con nhỏ như hạt dưa, cũng không chứa được bao nhiêu thứ, không giống cậu con, chứa rất nhiều.”

Nhiếp Văn Viễn hỏi,”Có chuyện gì?”

“Văn Viễn, câu này là chú không đúng rồi, không có việc gì anh không thể tới thăm chú sao?”

Khưu Đào thu hồi khuôn mặt tươi cười, nói xin lỗi,”Bữa cơm bên cục quốc gia, là lão Lưu sắp xếp, anh không từ chối mà đẩy cho chú.”

Ông ta xoa bóp mũi,”Chú cũng biết con người lão Lưu là một cái rễ sâu, giao tình ông ta với chú sâu hơn anh rất nhiều, lúc trước không ít lần chú đứng trung gian xây đường giúp tụi anh, buổi chiều ông ta quăng ra một câu với anh, nói chú không đến, bữa cơm cũng không có, mảnh đất Hà Nguyên cũng chỉ có thể chờ thôi.”

Nhiếp Văn Viễn hỏi,”Mấy giờ?”

Khưu Đào nói buổi tối bảy giờ, từ đây đến đó còn cách hai ba giờ, không vội, mắt ông ta nhìn Hoàng Đan,”Anh bạn nhỏ, con cũng cùng đi đi.”

Hoàng Đan nói,”Tôi không đi, không có sức.”

Khưu Đào cười cười sáng tỏ,”Cũng đúng, chúng tôi đều đã già, rất khác với con.”

Hoàng Đan,”Ừ.”

Ánh mắt cậu liếc người đàn ông trên giường, không ngoài dự kiến phát hiện mí mắt đối phương đã khép lại, tám phần trong mắt đang dao động cảm xúc rất rõ ràng.

Sự khác nhau của ba chữ tổn thương người này, tựa như một vết thương vô hình, để họ vào cùng một chỗ rồi cho người vạch ra, cậu không coi trọng nhưng Nhiếp Văn Viễn lại để ý rất nhiều.

Khưu Đào hình như rất có hứng thú với Hoàng Đan,”Anh bạn nhỏ, cậu của con không dẫn ai theo, chỉ dẫn con, với một điểm ấy, con cũng phải tiến lên đến cùng, đừng làm cho cậu của con thất vọng.”

Hoàng Đan nắm ngón tay, cậu đã trở thành nhược điểm Nhiếp Văn Viễn.

Không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối như trước nữa, cậu phải kéo ra khoảng cách với Nhiếp Văn Viễn.

Buổi tối sáu giờ rưỡi, Nhiếp Văn Viễn để tài xế đưa hắn đến khách sạn, Khưu Đào vẫn đồng hành cùng hắn không rời đi, còn rất hào phóng cho Hoàng Đan ba bốn tờ tiền mặt.

“Cầm đi mua cái gì ăn đi.”

Hoàng Đan đưa tay nhận rồi bỏ vào trong túi ngoài,”Cám ơn ông chủ Khưu.”

Khưu Đào nói,”Văn Viễn, cháu ngoại trai này của chú làm anh rất hài lòng, nếu không có việc gì làm thì chi bằng đến chỗ anh làm việc đi?”

Nhiếp Văn Viễn khép mí mắt, giống như không quan trọng,”Chuyện của nó sẽ do nó làm chủ.”

Khưu Đào nói giỡn,”Anh còn nghĩ chú sẽ để ý.”

Ông ta quay đầu,”Anh bạn nhỏ, cậu của con lên tiếng rồi, kế tiếp đến lượt con, thế nào?”

Hoàng Đan nói,”Tôi muốn đến Tân Thế Kỷ.”

Khưu Đào cười ôn hòa nói,”Vậy sao con không nói với cậu của con, chú ấy mà mở miệng, con muốn làm lãnh đạo nhỏ ở Tân Thế Kỷ cũng không thành vấn đề.”

Hoàng Đan nói,”Tôi không có hứng thú ngồi trong văn phòng, ngồi cũng không được, chỉ muốn làm ở trên công trường.”

Trong ánh mắt Khưu Đào lộ ra tán thưởng,”Không tệ, tuổi không lớn, vậy mà có thể nhận rõ mình, anh bạn nhỏ, con đường phía trước rộng mở nha.”

Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, trực tiếp đưa tên Khưu Đào vào danh sách tên người tình nghi.

Nhiếp Văn Viễn và Khưu Đào tiến vào khách sạn, Hoàng Đan ở trong tiệm mì nhỏ phố đối diện kêu bát mì ăn, cậu ăn xong cũng không rời đi, mà đi dạo ở trên con phố này, tất nhiên là bộ dạng lười nhác chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì làm.

Hoàng Đan đi ngang qua quán nhỏ nào cũng dừng lại xem này xem kia, trong lúc vô tình liếc động tầm mắt cậu bắt được một bóng người, bóng người kia nhoáng một đã lên cái xe ôtô biến mất, là Trần Tiểu Nhu.

Xe phía sau rất nhiều, nhưng không có một chiếc nào theo chiếc xe Trần Tiểu Nhu, có thể là đã mất dấu rồi.

Hoàng Đan không thể đón xe theo sau, cậu rõ ràng được điều kiện của bản thân, nên không hành động qua loa như vậy, sẽ bại lộ hành tung, chọc phiền phức cho Nhiếp Văn Viễn.

Chỉ có thể để người của Nhiếp Văn Viễn đi.

Hiện tại tuy rằng còn không biết mục đích Trần Tiểu Nhu là chỗ nào, nhưng cậu biết không phải đoàn văn công.

Hoàng Đan cầm di động từ trong túi ra, Nhiếp Văn Viễn cho cậu, có thể nhận hay gọi điện thoại, còn có thể gửi tin nhắn, đắt hơn Motorola rất nhiều, cậu vừa cầm ra, ánh mắt mấy ông chủ quán nhỏ đều nhìn thẳng.

Hoàng Đan không để ý, cậu biết có hai nhóm người ở gần đây, một nhóm là Nhiếp Văn Viễn phái tới bảo vệ cậu, một nhóm là theo dõi cậu, nhất thời còn chưa xác định được có phải người của Vương Minh hay là thế lực khác.

Mắt thấy chiếc xe dừng ở đèn đỏ giao lộ, tâm Hoàng Đan đè cổ họng, người Nhiếp Văn Viễn e rằng không nhìn thấy Trần Tiểu Nhu, cậu nhất định phải nhanh chóng liên hệ Nhiếp Văn Viễn.

Chân Hoàng Đan không cẩn thận đá trúng bậc thang, đau đến cậu không thẳng nổi eo, cậu bắt lấy cơ hội này, vừa khóc vừa gọi điện thoại,”Alo, cậu ơi, là con.”

Đầu bên kia ồn ào, giọng nói Nhiếp Văn Viễn mơ hồ,”Ừ, có chuyện gì?”

Hoàng Đan khóc nói,”Chân con bị đụng, đau quá.”

Vừa rồi cậu đá hai phát, hai nhóm người đều thấy được, không phải giả.

Nhiếp Văn Viễn nói,”Đau thì chịu đựng.”

Hoàng Đan khóc rất dữ dội, cố ý phóng to giọng nói, muốn nói cho người khác nghe,”Cậu ơi, con muốn về nhà.”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Tự trở về đi.”

Hắn cúp máy cầm điện thoại nhét về trong túi, trước khi làm động tác này cũng đã xem tin nhắn mới nhận, hơn nữa ngón tay nhanh chóng nhấn một cái, xóa đi.

Vừa rồi khi nhận điện thoại, mọi người đều nghe rõ ràng giọng điệu không kiên nhẫn của Nhiếp Văn Viễn.

Khưu Đào bên cạnh hỏi,”Sao thế, là cháu ngoại trai hả?”

Nhiếp Văn Viễn nói,”Đứa bé đi đứng không cẩn thận, đụng vào chân.”

Tầm mắt Khưu Đào xẹt qua người hắn, đối phương gật gật đầu, ông ta cười cười,”Không sao cả, người trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút ẩu mà.”

“Còn cần phải dạy dỗ.”

Nhiếp Văn Viễn bưng ly uống rượu, Lưu cục chen vào nói, hỏi là cháu ngoại trai nào, đề tài cứ như vậy mà xả lên.

Không khí trên bàn rượu rất sôi nổi, Nhiếp Văn Viễn uống hết ly rượu, hắn xoa trán, lộ ra biểu cảm không thoải mái, tay trái không thể khống chế mà nâng lên.

Có người tiến vào từ ngoài cửa,”Chủ nhiệm.”

Nhiếp Văn Viễn đứng lên, thân mình có chút lay động,”Đỡ tôi đến toilet một chút.”

Hắn đối với Khưu Đào, Lưu cục, chào hỏi các vị đang ngồi cùng, sau đó được đỡ ra khỏi phòng.

Không bao lâu, có hai chiếc xe dựa theo biển số xe đã điều tra được thông tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.