Tôi Có Một Bí Mật

Chương 27: Chương 27: Yêu quái




Hoàng Đan muốn đi xem lão bà bà một chút.

Nếu là thật sự đã bị kinh hãi,cậu là cháu trai, theo lý phải trấn an làm yên lòng bà.Còn nếu không phải thì cậu biết mình có chuyện để làm rồi.

Lưu Sở gọi Hoàng Đan lại, không lạnh không nóng nói:”Tống thiếu gia,nếu tôi không nhìn lầm thì buổi tối ông chủ Trương từ bên phòng phía tây đi ra,cậu cũng ở đó.”

Hắn lại nói:”Lúc đó toàn thân ông chủ Trương đầy mùi rượu cùng cậu cười cười nói nói,nhất định chắc chắn hai người đã nói chuyện gì đó.”

Hoàng Đan:”……”

Lưu Sở đem đầu ông chủ Trương đặt lên bàn,xoay người lui ra phía sau vài bước sờ sờ cằm nhìn.

Hoàng Đan nhắc nhở:”Lưu bộ đầu, chất nhầy cổ họng ông chủ Trương dính lên cằm anh rồi kìa.”

Lưu Sở không chút nào để ý:”Tiệm thuốc nhỏ của ông chủ Trương được nhà cậu chiếu cố, mấyngày trước ông ta còn mang dược liệu đến nhà cậu.”

“Đêm nay trước khi chết,ông ta và cậu lại từng tiếp xúc với nhau, hiện tại cậu còn gì để nói không?”

Hoàng Đan nói: “Không có.”

Lưu Sở vẫn là lần đầu gặp người không phối hợp như vậy, vẻ mặt hắn chưa thể hiện ra cái gì:”Tống thiếu gia,cậu có biết tình cảnh hiện tại của cậu rất không ổn không?”

Hoàng Đan nói:”Biết.”

Lưu Sở kéo một chút khóe miệng,:”Hiện tại,cậu có thể cho tôi biết hai người đã nói chuyện gì không?”

Hoàng Đan quay đầu:”Tứ Mao, tôi là phạm nhân hử?”

Đột nhiên bị điểm danh, Tứ Mao có chút sửng sờ:”Không, không phải.”

Hoàng Đan nói:”Vậy bây giờ tôi có thể trở về ngủ được chứ?”

Tứ Mao tiếp tục lờ mờ:”Có thể…… Đi.”

Chữ còn chưa ra khỏi miệng,người đã đi.

“Tống thiếu gia biết tên tôi?” Tứ Mao ha ha ha:”Lão đại, Tống thiếu gia cậu ta vậy mà biết rõ…… Lão đại,anh không sao chứ?”

Lưu Sở lộ thở ra một hơi âm trầm:”Rất tốt.”

Tứ Mao rùng mình:”Lão, lão đại, liên tiếp xảy ra án mạng, chúng ta chỉ sợ là phải ở lại trên trấn này rồi.”

“Sản nghiệp Tống gia rất nhiều,địa vị của lão phu nhân lại rất cao, Tống thiếu gia không thể chọc được,nếu chọc cậu ta nổi cáu lên thì sẽ rất phiền phức.”

Lưu Sở cười:”Con mắt nào của cậu thấy tôi chọc cậu ta?”

Tứ Mao nói:”Hai mắt luôn.”

Anh ta hỏi các huynh đệ:”Các cậu cũng thấy phải không.”

Mấy người khác lắc đầu rối rít, nói không phát hiện,cái gì cũng không phát hiện được.

“……”

Tứ Mao lập tức sửa miệng:”Lão đại là em nhìn lầm, thực ra em cũng không phát hiện,thật đấy, em thề luôn.”

Lưu Sở sờ đầu anh ta:” Sáng mai cậu nhanh chóng khởi hành lên đường đi điều tra vụ án trộm gà ở thôn Bình An kia,biết đâu còn có thể kịp quay về trong ngày.”

Tứ Mao khóc không ra nước mắt.

Một đầu khác, Hoàng Đan ở trong phòng của lão bà bà.”

Tống Nguyên thị đang niệm kinh,tay trái bà đang lần tràng hạt màu xanh kim thạch:”A Vọng, đã trễ thế này sao cháu còn chưa đi ngủ?”

Hoàng Đan nói:”Cháu ngủ không được.”

Động tác lần tràng hạt của Tống Nguyên thị thoáng ngừng lại:”Làm sao vậy?”

Hoàng Đan đi qua, ngồi bên cạnh lão bà bà:”Bà nội,ông chủ Trương chết rất thảm.”

Tống Nguyên thị buông mí mắt, tiếp tục niệm kinh.

Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn, trước khi lão bà bà ra khỏi cửa đã đổi qua quần áo,bà mặc một bộ trường bào màu đen cổ áo thiêu hoa văn tối màu vàng, búi tóc phía sau thông qua bàn tay tỉ mỉ của nha hoàn dùng dầu chải vuốt qua bóng loáng lại chỉnh tề,trong búi tóc có cài một cây trâm khảm ngọc,trên tai thì đeo một đôi bông tai phỉ thúy hiện ra một sắc thái ung dung hoa quý lại không mất đi tác phong đoan trang chuẩn mực.

“A Vọng.”

Bên tai vang lên giọng nói, Hoàng Đan hồi hồn,:”Bà nội,bà gọi cháu à?”

Tống Nguyên thị thở dài:”Cháu ở chỗ của bà nội ngủ đi.”

Hoàng Đan hỏi:”Vậy bà ngủ ở đâu?”

Tống Nguyên thị nói:”Đêm nay bà muốn niệm kinh.”

Hoàng Đan nói:”Niệm một đêm sao?”

Tống Nguyên thị không lại trả lời, trong miệng niệm kinh văn.

Hoàng Đan nghe một lát, thật sự nghe không ra được cái gì,cậu bắt đầu mệt rã rời,trước ngáp một cái,sau ngáp một cái, nước mắt đều chảy ra.

Đúng lúc này,Hoàng Đan chợt nhớ đến, trong sách cổ có nhắc đến một chuyện.

Yêu quái có chảy bao nhiêu máu cũng sẽ không chết, thế nhưng không thể rơi nước mắt, mỗi lần rơi một giọt nước mắt sẽ bị giảm bớt một trăm năm tu vi,một khi tu vi mất hết hết thì biến trở lại nguyên hình sau đó bắt buộc phải tu luyện lại một lần nữa hoặc sẽ bị biến mất trong trời đất.

Đối với yêu quái mà nói,trải qua quá trình tu luyện lâu dài mới có thể biến thành hình người sau đó lẫn vào thế giới nhân loại,có thể hưởng thụ quá trình đối nhân xử thế khi làm người nhưng nhất định sẽ không để mình rơi một giọt nước mắt nào.

Nếu người nào có thể rơi nước mắt thì có thể loại trừ,vậy thì cũng có thể dễ dàng đoán được con yêu quái đó là ai?

Hoàng Đan rơi vào suy nghĩ sâu xa, đêm nay mưa rất to, tất cả mọi người không rời khỏi tửu lâu, trừ chết ông chủ Trương vừa chết đi thì còn lại chính là bà nội của nguyên chủ cùng lão tiên sinh trường tư thục,bà chủ Đới của tửu lâu,cha của Diệp Lam,còn có Lưu Sở.

Vậy nên xuống tay từ ai trước đây?

Ánh mắt Hoàng Đan đảo qua, thôi thì bắt đầu từ bà nội nguyên chủ đi.

Cậu ở trong lòng hỏi,”Hệ thống tiên sinh,có cái gì có thể kích thích tuyến nước mắt không?”

Hệ thống:”Xin chờ.”

Không bao lâu,giọng nói hệ thống lại vang lên,”Hoàng tiên sinh, tại hạ giúp ngài xem qua,có một loại sản phẩm hợp với yêu cầu của ngài.”

Hoàng Đan nói:”Nó tên gì?”

Hệ thống:”Khóc thành chó chết.”

Hoàng Đan nói,”Tên rất hay,lấy nó đi.”

Rất nhanh sau đó có một làn khí không màu không sắc tản ra trong không khí.

Tống Nguyên thị nghe được tiếng khóc,bà giương mắt, giật mình nói:”A Vọng,cháu làm sao vậy?”

Nước mắt Hoàng Đan không ngừng được,cứ liên tục chảy xuống:”Con không sao.”

Tống Nguyên thị nhíu mi:”Cháu đứa nhỏ này,đã khóc thành như vậy làm sao lại không có chuyện gì.”

Bà buông tràng hạt xuống, lấy khăn lau nước mắt cho cháu trai:”Nói cho bà nội nghe,có phải là bị dọa sợ rồi không?”

Hoàng Đan phát hiện mắt bà rất khô, không có một giọt nước mắt nào, trong lòng cậu dao động một chút sau đó dịch mông ngồi sang bên cạnh.

“Hệ thống tiên sinh, lão bà bà là yêu quái.”

Cậu vừa nói xong, màn hình nhiệm vụ xuất hiện giống như bên thế giới thứ nhất, phía dưới nội dung nhiệm vụ có thêm một khung, chỉ cần bản thân điền tên vào thì nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.

Hệ thống:”Hoàng tiên sinh, bởi nhiệm vụ lần này có độ khó tương đối lớn, ngài có hai lần cơ hội, một khi điền lên thì không thể sửa đổi, nếu không phải là đáp án đúng, ngài chỉ còn một lần cơ hội cuối cùng, nếu lại điền sai,thì nhiệm vụ chính thức thất bại.”

Hoàng Đan do dự.

Lỡ như có người tuyến nước mắt không phát triển được, trời sinh đã không biết khóc thì sao?

Cậu không thể qua loa như vậy.

Nếu hệ thống tiên sinh nói lần này có hai lần cơ hội,chắc chắn bên trong có huyền cơ.

Tống Nguyên thị vỗ vỗ phía sau lưng cháu trai:”Được rồi, A Vọng à, cháu đã trưởng thành rồi, nam tử hán đại trượng phu khóc sướt mướt như vậy thì còn ra cái dạng gì nữa.”

Hoàng Đan nhanh chóng nói hệ thống tiên sinh đem khí xung quanh cậu tản đi hết,cậu còn chưa giết được địch thì chính mình đã bỏ mạng trước rồi.

Tống Nguyên thị thấy cháu trai ngưng khóc,bà lắc đầu,giọng nói trách cứ, ánh mắt hiền từ:”Không phải bà nội nói con,loại trường hợp này cháu đến đó xem làm gì,lại còn làm cho mình sợ như vậy.”

Hoàng Đan hít không khí, âm thầm quan sát lão bà bà,kéo ra một chút khoảng cách:”Cháu và ông chủ Trương cũng quen biết một chút,ông ta chết cháu cũng nên đến xem một chút.”

Tống Nguyên thị nói:”Người đã chết thì làm sao biết được cháu có đi hay không đi.”

Hoàng Đan muốn nói, ngoài cửa có tiếng bước chân,cậu dừng lại động tác lau nước mắt, đi mở cửa, là Triệu lão sư.

Trở tay đóng cửa lại, Hoàng Đan nói:”Lão sư.”

Triệu lão sư cả kinh:”Sao cậu lại khóc thành như vậy?”

Hoàng Đan nói:”Con chỉ là đang cảm khái,nhân sinh vô thường, sinh mệnh yếu ớt.”

Triệu lão sư:”……”

Hoàng Đan hỏi:”Lão sư,ông có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì,chỉ là tùy tiện đi một chút.” Triệu lão sư ho khan:”Cái kia…… bà nội cậu ngủ chưa?”

“Bà nội đang niệm kinh.” Hoàng Đan nói:”Lão sư muốn vào xem một chút không?”

Triệu lão sư vẫy tay:”Không có gì tốt để xem,tôi không đi vào.”

Lão nói xong chắp tay sau lưng rời đi.

Hoàng Đan hít hít mũi, tuổi tác hai ông bà này không chênh nhau lắm, lúc tuổi trẻ e rằng đã từng có một ít qua lại.

Trải qua thí nghiệm nước mắt nhỏ, để ngừa lỡ như, Hoàng Đan không ở lại phòng lão bà bà, sợ lỡ như mình ngủ gật khi tỉnh dậy da cũng không còn.

Tưởng tượng quá mức bao giờ cũng là tốt hơn là không nghĩ được gì cả.

Không đến nửa nén hương, Lưu Sở dẫn người đến điều tra.

Máu thịt trên người ông chủ Trương đều không còn, chỉ cần hung thủ còn ở trong quán rượu, những thứ kia chắc hẳn cũng còn ở đây, kết quả bọn họ tìm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tửu lâu mấy lần, đến miệng giếng cũng xuống nhìn xem, thậm chí là ngõ nhỏ chung quanh tửu lâu cũng không tìm được thứ gì cả.

Một người đàn ông trưởng thành da thịt điều bị cắt bỏ hết, có thể để một thùng lớn như huyết, nội tạng vào chung một chỗ thì không thể dễ dàng che giấu được, huống chi ông chủ Trương mập mạp có cả một đống đồ lớn như thế làm sao mà biến mất không dấu vết được.

Một đêm mưa to,bầu không khí trong tửu lâu cứ như vậy bị đè nén cho đến hừng đông.

Hoàng Đan không như thế nào chợp mắt được,bước đến đẩy cửa sổ nhìn xuống,bầu không khí tươi mát mang theo hơi ẩm nhàn nhạt phà vào trong mặt cậu.

Người đi trên đường dần dần càng thêm nhiều người, trong đám người có một bóng dáng cao lớn,người đó mặc một bộ quan phục màu đen cũng không thể ngăn được sự dã tính ở giữa mi tâm,thấy cô gái nhỏ liếc mắt, hắn nhếch môi cười cười,cô gái nhỏ liền đỏ bừng mặt.

Lưu Sở bận rộn một đêm,hắn mua thang bao*từ Tứ Khánh Lâu đang vừa đi vừa ăn, đi đến phía dưới tửu lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu cùng lầu trên nhìn nhau.

*Thang bao(tangbao): tangbao hay còn gọi là bánh bao nước, món này độc đáo từ tên gọi cho tới cách ăn. Thoạt nhìn, nó không khác gì chiếc bánh bao thông thường, chỉ khác là có kích thước lớn hơn. Cũng là bột mỳ vỏ mỏng tang bên ngoài, trong nhân thịt như nhiều loại dim sum khác, nhưng ngoài ra bên trong bánh báo còn có sốt.

Hoàng Đan đứng trên lầu đối mặt cùng người đàn ông, không đóng cửa sổ lại thản nhiên cùng hắn nhìn nhau.

Lưu Sở nhướn mày,nhìn như không thấy.

Hoàng Đan đói bụng,cậu xuống lầu, bị Tứ Mao ngăn lại:”Tống thiếu gia, xin lỗi, lão đại nói, hiện tai vụ án chưa điều tra được manh mối nên không ai được ra khỏi đây.”

Nhìn thanh niên một chút, cũng không biết có phải đang tức giận hay không, Tứ Mao nói:”Hay là như vậy đi, ngài có gì cần phân phó, cứ việc nói, Tứ Mao nhất định làm thỏa đáng cho ngài.”

Hoàng Đan chỉ người đàn ông đang ăn thang bao ngoài cửa:”Tối hôm qua anh ta cũng ở một chỗ với chúng tôi trên lầu, nếu chúng tôi bị nghi ngờ thì anh ta cũng phải bị như vậy, tại sao anh ta có thể đi ra ngoài, còn tôi lại không được?”

Tứ Mao nghẹn lại.

Bên cạnh Tứ Mao là Lạp Lạp nhỏ gầy, ghé vào lỗ tai anh ta nói:”Mao này, Tống thiếu gia nói cũng đúng,tối hôm qua lão đại cũng ở trên lầu cùng họ mà.”

Tứ Mao vỗ đầu Lạp Lạp:”Dám nghi ngờ cả lão đại, chán sống rồi hả!”

Nhỏ gầy ăn đau, nhe răng nói:”Ai dám nghi ngờ lão đại đâu,ý của tôi là lúc ấy lão đại không ở chung với chúng ta, chúng ta cũng không biết…… Aiii tôi thật sự không phải là ý kia,được rồi được rồi, tôi không nói nữa.”

Tứ Mao chuẩn bị khởi hành đi thôn Bình An,anh ta một trăm lần không muốn đi:”Anh em tốt,cậu lớn tiếng một chút,vụ án ăn trộm gà kia nhất định có thể đến trong tay cậu.”

“……”

Nhỏ gầy nói:”Tôi không phải tự nhiên mà hoảng sợ đâu.”

Giọng nói áp cực thấp:”Biết có hung thủ thì tốt, chỉ sợ là không có hung thủ cậu hiểu ý tôi không?”

Tứ Mao lắc đầu,”Không hiểu.”

Nhỏ gầy cũng lắc đầu,”Đầu cậu là một cái đầu lớn, đổ mưa không lo, bên trong đều là nước thôi.”

Tứ Mao liếc mắt một cái.

Dù sao hung thủ cũng ở trong mấy người kia, giấy không thể gói được lửa cũng không có tường nào mà gió không lọt qua được, có lão đại ở đây,đối phương bại lộ chỉ chuyện sớm muộn.

Anh ta quay đầu,không thấy người:”Tống thiếu gia đâu?”

Nhỏ gầy nói:”Không biết nữa.”

Tứ Mao buồn phiền:”Cút cút cút, còn không đều tại cậu à, không có việc gì tự nhiên tìm tôi nói chuyện tào lao.”

Anh ta chạy ra ngoài cửa,kịp thời phanh chân lại sau đó trốn ở phía sau tấm biển.

Hoàng Đan nhìn người đàn ông trước mặt nói,”Lưu bộ đầu, làm phiền anh nhường đường.”

Lưu Sở nuốt bánh bao trong miệng xuống:”Tống thiếu gia, cấp dưới của tôi chắc đã nói cho cậu biết rồi,còn phải mời cậu phối hợp điều tra với chúng tôi nữa.”

Hoàng Đan nói,”Tôi muốn đi ăn cái gì đó.”

Lưu Sở đưa giấy gói to trong tay cho cậu:,”Còn hai cái, cầm đi đi.”

Hoàng Đan tiếp nhận, run run mở giấy gói to ra, nghe hương vị, thừa dịp còn nóng nhai vài cái đã nuốt xuống,một phần hai cái, ăn luôn bánh bao còn lại nhưng vẫn muốn đi.

Lưu Sở đen mặt:”Bánh bao cũng cho cậu ăn rồi, cậu còn muốn làm gì?”

Hoàng Đan nói:”Ăn không đủ.”

Lưu Sở:”……”

Hắn đánh giá thân thể trước mắt từ trên xuống dưới, một bàn tay cũng có thể thu phục:”Hai cái không đủ?”

Hoàng Đan nói:”Không đủ.”

Lưu Sở hừ lạnh:”Bị bỏ đói à.”

Một tay hắn túm thanh niên,kéo người vào tửu lâu,phân phó cấp dưới nói,”Đi mua cho Tống thiếu gia bốn cái bánh bao nhân thịt cỡ lớn.”

Hoàng Đan nói:”Không cần là bánh bao của Tứ Khánh Lâu, gừng bỏ hơi nhiều, nước canh thì thiếu một chút, mua ở nhà Vương đại tẩu phía tây á, hai nhân thịt, hai cải thảo,hai bánh quẩy của lão sư Trần lão sư Phó gia ở phố Nam,thêm một chén nước đậu xanh nữa.”

Lưu Sở co rút miệng:”Nhiều tật xấu thật.”

Bên cạnh xuất hiện một giọng nói:”Đúng vậy, vượt xa lão đại luôn.”

Mắt lạnh Lưu Sở đảo qua:”Sao cậu còn ở đây?”

Tứ Mao cợt nhả:”Lão đại,em nghĩ như vầy, anh xem,ông chủ Trương là thân hào nông thôn trên thị trấn này,tin tức ông ta gặp chuyện không may vừa truyền ra thì mọi người nhất định sẽ hoảng loạn, làm không tốt thì ông chủ tiệm thuốc chết cũng không yên ổn, lúc đó lão đại anh thiếu người cần em thì phải làm sao.”

Lưu Sở nói,”Không cần.”

Tứ Mao hắc hắc:”Cần mà cần mà,để em đi mua điểm tâm cho Tống thiếu gia cho.”

Anh ta nói xong thì chạy đi,như sợ người khác cướp mất việc này bản thân sẽ mất đi cơ hội được thể hiện tốt.

Hoàng Đan ăn uống no đủ, ngồi ở đại sảnh vô công rỗi nghề nhìn người đàn ông đang xoay chén trà:”Lưu bộ đầu,tôi ở nước ngoài nhiều năm, chưa từng nghe qua có vụ án như thế này,cho dù là cái chết của người bán hàng rong, Lý quả phụ hay là ông chủ Trương,cá nhân tôi cảm thấy người sẽ làm không được.”

Lưu Sở đem chén trà để một bên, hắn nhấc mí mắt, có hứng thú nói,”Người làm không được vậy cái gì mới làm được?”

Hoàng Đan nhìn ánh mắt người đàn ông:”Đây cũng là chỗ tôi nghi ngờ.”

Lưu Sở lật một chén trà, cầm lấy ấm trà rót trà,”Tống thiếu gia, với lời nói này của cậu tôi có thể giam cậu lại đó,cố ý tung tin đồn nhảm quấy rối trị an,mê hoặc lòng người.”

Hoàng Đan,”……”

Lưu Sở uống một ngụm trà, chậc lưỡi nhấp hai phát thì đổ trà xuống đất:”Trà lài Việt Sơn trước giờ không dễ uống.”

Giữa những hàng chữ đều là ghét bỏ.

Hoàng Đan muốn đem “Khóc thành chó chết” thử dùng trên thân người đàn ông một lần, nhìn xem đối phương có khóc hay không, kết quả hệ thống tiên sinh nói cho cậu biết, tích phân còn dư không nhiều nên cậu mới cảm thấy được có nguy cơ.Rõ ràng đã dùng rất tiết kiệm rồi vậy mà vẫn dùng hết.

Đành đổi cách khác vậy, Hoàng Đan trầm ngâm,cậu đứng dậy làm bộ như không đi vững, ngã vào lòng người đàn ông.

Trong dự kiến là sẽ bị sức mạnh đẩy ra, Hoàng Đan một khắc trước khi ngã sấp xuống, thành công đem tay khuỷu tay va vào mũi người đàn ông.

Tiếng Lưu Sở ăn đau vang lên, hắn nhanh chóng che mũi đi ra sân sau, một lát sau mới đi ra.

Ánh mắt Hoàng Đan càng đỏ, vừa rồi té không nhẹ, bị đụng trúng đầu gối, cậu ngồi trên mặt đất một chút mới đỡ lại, thấy người đàn ông đi ra,cậu nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hai con mắt người đàn ông có đỏ, khóe mắt ẩm ướt,còn có lấp lánh ánh nước.

Hoàng Đan nói:”Anh khóc hử.”

Sắc mặt Lưu Sở âm trầm:”Không thì sao?”

Hoàng Đan nói:”Xin lỗi.”

Mũi Lưu Sở giống như chảy không ít máu,xung quanh còn vết máu chưa rửa sạch:”Tống thiếu gia, xin cậu cách xa tôi một chút.”

Hoàng Đan nói:”Được rồi.”

Cậu kéo ghế dựa, ngồi ở đối diện người đàn ông.

“……”

Gân xanh ở thái dương Lưu Sở lồi lên, đại thiếu gia này có phải uống nước Tây Dương nhiều quá nên đầu óc bị hỏng mất rồi không?

Hoàng Đan bắt gặp giọt nước mắt trên khóe mắt người đàn ông đang chậm rãi trượt xuống, ánh mắt cậu một đường đi theo,khi giọt nước mắt kia chảy qua đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của người đàn ông đến lúc sắp rơi xuống, theo bản năng đưa tay qua thì cổ tay bị bắt lại giữa không trung.

Lưu Sở trêu đùa,”Tống thiếu gia,cậu muốn làm gì? Muốn sờ chỗ nào của tôi sao?”

Hoàng Đan đau hít khí:”Buông tay.”

Lưu Sở kiềm chế tay gầy của thanh niên, chậc chậc nói,”Dù ở nước ngoài về cũng không thể cư xử như vậy, Tống thiếu gia đi một chuyến trở về, thì không nghe hiểu tiếng người nữa rồi.”

Hoàng Đan chau mày,”Lưu bộ đầu, anh buông tay ra.”

“Sao nào, không phải vừa rồi còn rất có năng lực sao?”

Lưu Sở “Xuy” nhẹ một tiếng:”Tôi kêu cậu cách xa tôi một chút, cậu cho rằng tôi nói dóc sao, Tống thiếu gia, da thịt cậu nhìn giống như con gái nhưng cậu không phải, người như tôi chỉ thích chơi với con gái, còn về đàn ông thì tôi không có hứng thú.”

Khóe môi hắn vén lên một độ cong không có ý tốt, trong mắt không có ý cười:”Vì vậy nếu cậu thấy nhàm chán thì tìm người khác chơi đi, cậu mà còn làm loại chuyện này với tôi thì cũng không có quả gì ngon để ăn đâu, nghe rõ chưa?”

Hoàng Đan khóc, khàn giọng nói:”Anh làm tôi đau.”

Lưu Sở sửng sốt, hắn bất ngờ buông tay, từ trên ghế đứng dậy từ trên cao nhìn xuống thanh niên, trào phúng nói:”Như đàn bà.”

Hoàng Đan mạnh ngẩng đầu,trong mắt hiện lên cảm xúc tìm tòi nghiên cứu cái gì đó rồi dần chìm xuống, cậu cúi đầu, nước mắt trên chóp mũi ngưng tụ từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thanh niên không khóc thành tiếng, chữ rất đau đều viết ở trên mặt.

Lưu Sở nghiêng đầu rống:”Tứ Mao!”

Tứ Mao trợn mắt trừng trừng chạy xuống lầu, nhìn thấy tình hình trước mắt,anh ta lắp ba lắp bắp nói: “Lão, lão đại, thế nào, thế nào, đây là làm sao vậy?”

Lưu Sở quên mình muốn nói cái gì,”Không có chuyện gì.”

Tứ Mao,”……”

Anh ta xem xét liếc nhìn thanh niên, khóc rất đáng thương, thoạt nhìn trông rất đau,”Lão đại, Tống thiếu gia khóc đó.”

Lưu Sở nghiêng mắt,”Nếu cậu không đi,tôi khiến cậu cùng khóc luôn với cậu ta.”

Tứ Mao lập tức đi liền.

Lưu Sở cầm đao đi lại xung quanh, một vòng lại một vòng, hắn lên lầu, lần lượt đến bên trong phòng tra hỏi đi.

Hoàng Đan ngồi ở trên ghế,chờ đến khi cảm giác đau đớn đạt tới đỉnh cao nhất từ từ rút đi, ngoại trừ cách này cũng không có biện pháp nào khác.

Cậu nhìn một vòng đỏ trên cổ tay,người tập võ sức lực thật không tầm thường

Trước mắt có thể loại trừ Lưu Sở.

Hoàng Đan nghĩ tới cái gì,khóe mắt cậu giật giật,cuốn sách cổ kia nếu Triệu lão sư biết thì xem ra lão bà bà cũng biết rõ ràng, còn có thư sinh nữa, bởi vậy, nói là bí mật,thực ra cũng không tính.

Yêu quái khẳng định có nghe thấy, rất có khả năng vì thoát khỏi nghi ngờ lại muốn tiếp tục xen lẫn ở trong đám người chơi tiếp nên cũng có thể cố ý làm ra nước mắt.

Hoàng Đan ở trong lòng thở dài, lại không có cách nào khác đành phải đi tiếp về phía trước thôi.

Giới hạn của thật giả mơ hồ cơ bản không thể nhìn thấy rõ được.

Tửu lâu xảy ra án mạng,bà chủ Đới tỉnh lại tinh thần còn rất hoảng hốt,không có tâm tư buôn bán nên sai người treo tấm bản ngoài cửa, nói là tửu lâu ngừng kinh doanh,người làm thuê điều nhất loạt rời đi.

Người trên thị trấn nhìn thấy bộ khoái liên tục ra ra vào vào tửu lâu nên bắt đầu suy đoán, sẽ không phải là có người chết nữa chứ?Có thể… trăm ngàn…hay là đủ loại suy đoán.

Bọn họ đến chổ tửu lâu để tụ tập để muốn hỏi tình huống.

Lưu Sở gọi mấy người Tứ Mao ra bên ngoài ứng phó, nếu trong lúc mấu chốt mà thêu dệt thêm chuyện lên thì bắt giam tại chổ.

Ngoài tửu lâu xao động không ngừng, bên trong cũng không yên tĩnh là mấy.

Trương lão sư ồn ào, nói buổi sáng có khóa học,nhất định phải đi ra ngoài, cha Diệp cũng vậy,trong mắt ông có tơ máu đỏ, một đêm không ngủ, sắc mặt rất tiều tụy,tinh thần ông còn đang theo cái cái chết của ông chủ Trương đang chậm chạp quay trở về bên chủ.

Tống Nguyên thị chống quải trượng:”Lưu bộ đầu,mấy người chúng tôi điều ở trên thị trấn,nếu ông có chuyện gì thì có thể đến hỏi bất cứ lúc nào.”

Khí sắc bà không tốt:”Cho dù Huyện lão gia có đến cũng không nhốt chúng tôi ở nơi này như vậy.”

Lưu Sở hướng trên ghế ngồi xuống,đặt thanh đao trên bàn, chân dài duỗi ra một cái,ý rất rõ ràng, ai dám đi một bước thì hỏi thanh đao của hắn.

Cha Diệp trừng qua:”Lưu Sở,ông chẳng qua chỉ là một bộ đầu nhỏ thôi,đừng có tự mình kiếm chuyện ở đây!”

“Diệp lão gia hiểu lầm.”

Lưu Sở quét mắt nhìn bên ngoài cười nhưng trong không cười:”Tối hôm qua ông chủ Trương chết không bình thường,mọi người đều biết cũng nhìn thấy được, theo kinh nghiệm nhiều năm tra án của tôi cảm thấy thủ đoạn hung thủ rất tàn nhẫn, ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

Hắn ngửa ra sau một ít, dựa vào lưng ghế nói:”Vì an toàn của mọi người, cũng vì thái bình trên thị trấn này, chúng ta chắc là phải hợp tác tốt, mau chóng bắt được hung thủ,mọi người nói có đúng không?”

Hoàng Đan âm thầm quan sát vẻ mặt biến hóa của mấy người này, cảm xúc của cha Diệp Lam rất không ổn định,giống như là kinh hoảng, bất an,trên mặt lão bà bà phủ đầy nếp nhăn không hề thay đổi,thế nhưng hơi thở trên người bà rất lạnh, dù sao cũng là đương gia của Tống gia, nửa đời nắm quyền, không ai dám không nghe theo mệnh lệnh của bà, giờ phút này lại bị một người vai dưới áp chế như vậy trong lòng không thoải mái cũng là bình thường.

Về phần Trương lão sư đang nói thầm trong miệng nói cái gì xui xẻo, thật xui xẻo, tối hôm qua không bằng ở nhà ngủ ngon,chỉ còn thiếu bà chủ Đới,người không xuống dưới đây,chỉ nằm ở trong phòng.

Ngón tay Lưu Sở trên mặt bàn gõ vài cái, ngừng rồi lại bắt đầu gõ, không chút để ý nói:”Chờ bạn tôi đến đây,nói rõ nguyên nhân tử vong của ông chủ Trương,thì các vị có thể đi.”

Cha Diệp hít sâu,ông đã đến tuổi này cũng không thể xúc động lỗ mãng mà không phân rõ thị phi:”Người bạn của ông chừng nào đến?”

Lưu Sở xem đồng hồ quả quýt:”Nhanh thôi.”

Không bao lâu, một người đàn ông mặc áo dài màu xám,đầu đội mũ dạ đi vào tửu lâu,người đó là nhân viên khám nghiệm họ Phùng.

Lưu Sở buông chân xuống:”Lão Phùng, sớm nha.”

Lão Phùng tháo mũ dạ xuống, hướng Tống Nguyên thị mấy người ở đại sảnh chào hỏi, lúc này mới nhìn Lưu Sở:”Ở nơi nào?”

Lưu Sở lười biếng duỗi eo:”Trên lầu, đi thôi, tôi dẫn ông đi.”

Hắn quay đầu cười nói:”Các vị chờ một chút.”

Hoàng Đan nhìn người đàn ông lên lầu,người bên cạnh hắn tiếng tăm không nhỏ, có chút năng lực,cũng không phải dựa vào người ta truyền miệng nói hưu nói vượn,tám phần là lần này biết chắc không phải do người làm.

Đầu ông chủ Trương và khung xương còn sót lại đang ở bên trong phòng, vừa đẩy cửa ra mùi bên trong đều bay ra ngoài.

Lão Phùng lấy khăn ngăn che miệng mũi lại đến khung xương và đầu ông chủ Trương xem xét.

Nhiều thế hệ hết đời này đến đời khác của lão Phùng đều làm nghề này,khi đến nơi này, đãi ngộ tốt lên được một ít cũng không thiếu thể diện,mà còn có thể đổi tên từ khám nghiệm tử thi thành nhân viên kiểm nghiệm,bản thân có thể làm việc một mình,không cần chờ lệnh khám nghiệm của quan lại nữa.

Thời đại hiện tại rất tiến bộ.

Sau lão Phùng kiểm tra xong, trầm mặc không nói.

Lưu Sở nhướn mày:”Lão Phùng,nửa ngày ông không ra một chữ, nghĩ gì đấy?”

Lão Phùng lấy khăn xuống:”Tiểu Lưu, tôi đề nghị cậu mau chóng đi thẩm vấn mấy người kia một chút, xem ai có vấn đề.”

Lưu Sở nói:”Tối hôm có hỏi rồi.”

Lão Phùng xếp khăn lại bỏ vào trong tay áo, trở về giặt lại dùng:”Hỏi lại một lần.”

Ánh mắt Lưu Sở hỏi thăm.

Lão Phùng chỉ khung xương:”Cậu xem chổ này, bên trên khung xương người chết có dấu vết bị cắn rõ ràng, không phải của động vật để lại, cũng không phải của người.”

Nét mặt Lưu Sở cổ quái:”Đó là cái gì?”

Lão Phùng lắc đầu:”Không biết.”

“Rất lâu về trước,tôi nghe ông nội và cha tôi nói chuyện, nói trên đời có một số chuyện không thể lý giải được,cái gì đó không hợp lý mà vẫn tồn tại.”

Lưu Sở nửa ngày mở miệng:”Ông nói là yêu quái sao?”

Trên mặt Lão Phùng lộ ra vẻ ý vị thâm trường*, vỗ vỗ bờ vai của hắn:”Cậu và tôi điều là nhân viên phá án, thứ này nói ra khó có thể phục chúng, vẫn là điều tra rõ trước đi.”

*ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa

Lưu Sở nhìn khung xương ông chủ Trương, sắc mặt hơi đổi.

Lão Phùng nhìn ra:”Sao vậy?”

Lưu Sở chỉ mấy chỗ trên khung xương, sắc mặt quái dị nói:”Tối hôm qua khi vừa mới phát hiện còn có một chút thịt nát dính ở mặt trên, hiện tại không thấy.”

“Từ tối hôm qua cho đến khi ông đến, tửu lâu cũng không có một người ngoài nào bước vào.”

“Xem ra là có một cái gì đó đang tác quái,còn đang ở nơi này, không chạy.” Lão Phùng đội mũ dạ lên:”Chắc cậu phải ở lại trấn Việt Sơn một thời gian nữa rồi.”

Chợt nghĩ đến một chuyện:”Đúng rồi,khi nãy tôi thấy Tống gia đại thiếu gia cũng ở dưới lầu,người vừa mới du học về, tư duy logic cái gì cũng khác với chúng ta, cậu có thể nhờ cậu ta trợ giúp, đối với vụ án có lẽ sẽ chỗ hữu ích.”

Lưu Sở khinh thường nói:”Coi như xong đi, bát tự tôi và cậu ta không hợp.”

Lão Phùng quay đầu nhìn hắn:”Các người cũng không phải làm vợ chồng, muốn hợp bát tự làm gì.”

Lưu Sở:”……”

Hắn không để mình bị ảnh hưởng, trở lại vấn đề chính:”Lão Phùng,đầu ông chủ Trương thì sao? Nhìn ra được không?”

“Tôi muốn nói nhưng sợ cậu cho là tôi nói đùa.”

Lão Phùng nói:”Đầu người chết là bị cắn xuống đó, nghe rõ tôi nói nha, là một cái, không phải mấy cái,nhưng là mười miệng cắn.”

Lưu Sở hấp một hơi:”Một cái?Bao nhiêu miệng?”

“Miệng lớn cũng không có việc gì, nhiều lắm thì là ngũ quan tỉ lệ không cân đối,cái đó sau: có răng nanh, so đao còn sắc bén hơn, cũng rất đáng sợ.”

Lão Phùng sửa sang mũ dạ lại một chút:”Tôi đi trước đây.”

Lưu Sở đưa đi lão Phùng, liền gọi Tứ Mao mang cha Diệp lên lầu.

Cha Diệp ở ngoài phòng ông chủ Trương lão:”Lưu bộ đầu,người bạn kia của ông cũng xem qua rồi,chúng tôi có thể về được chưa?”

Lưu Sở dựa cửa:”Không vội.”

Khi Diệp phụ mở miệng trước thi hắn nói:”Diệp lão gia,hôm qua ông đến tìm ông chủ Trương có nhìn thấy người nào không?”

Cha Diệp rõ ràng có bài xích:”Tối hôm qua không phải đã nói với ông rồi sao,sao lại còn hỏi?”

Lưu Sở nói:”Diệp lão gia,lúc trước tôi từng nói rồi,phá án được án sớm sẽ tốt cho mọi người.”

“Không có, người nào cũng không có,chỉ có mình tôi.”

Cha Diệp bình phục chút cảm xúc,ông thử nhớ kỹ lại chuyện tối hôm qua:”Lúc ấy bên ngoài mưa dưới rất lớn,tôi không ngủ được, tại trong phòng dạo bước một lát thì ra cửa sát vách tìm ông chủ Trương.”

“Tôi gõ cửa, bên trong không động tĩnh, cho rằng ông chủ Trương đang ngủ thì chuẩn bị trở về phòng, vô tình phát hiện cửa phòng hé ra nên đẩy cửa đi vào.”

Nói đến đây, hô hấp cha Diệp hỗn loạn, cả người phát run, giọng nói cũng vậy:”Chuyện phía sau tôi không nói nữa.”

Lưu Sở nhìn ra người trung niên kinh sợ, bên trong ánh mắt hắn mang theo xem kỹ:”Diệp lão gia,ông ở cách vách ông chủ Trương,vừa rồi ông nói hôm qua ông không ngủ được ở trong phòng đi dạo,vậy có nghe được gì không?”

Cha Diệp lắc đầu,”Nếu tôi nghe được nhất định sẽ đi ra xem.”

Ông nuốt nước miếng, hình như là bị cảnh tượng lúc ấy làm cho buồn nôn cũng bị dọa kinh sợ,”Ông chủ Trương cũng sẽ không bị giết hại như vậy.”

Lưu Sở vỗ vài cái vạt áo,”Tối hôm qua bên trong tửu lâu không ai đi ra ngoài, cũng không ai tiến vào, Diệp lão gia, ông cùng những người khác tiếp xúc nhiều hơn tôi,cũng hiểu rõ hơn tôi rất nhiều.”

“Không bằng ông nói một chút chuyện của họ với tôi đi.”

Cha Diệp cứng rắn nói,”Lưu bộ đầu,tra án là chuyện của ông,tôi không phải là tiền trang cái gì cũng không biết.”

Lưu Sở nhìn chằm chằm vài giây, hướng dưới lầu kêu:”Tứ Mao, đưa Diệp lão gia trở về.”

Cha Diệp nói,”Không cần.”

Lưu Sở lấy đồng dạng phương thức hỏi Trương lão sư.

Trương lão sư mấy năm nay đều ở tư thục Tống gia dạy học, bình thường cùng vài tiểu quỷ giao tiếp, không dùng một thủ đoạn là không có khả năng,cái miệng của lão lãi nhãi không ngừng khiến Lưu Sở chống đỡ không nổi.

Hơn nữa, lải nhải các vấn đề không liên quan về cái đạo lý quan trọng không thực tế, hắn muốn chọt vào một câu cũng khó.

Lưu Sở lau nước miếng trên mặt một phen đi đến nơi của bà chủ Đới.

Bà chủ Đới nằm trên giường nghỉ ngơi,mặc áo ngủ màu đen nhập khẩu trên người, chỗ nào cũng trắng nõn, lại có một bộ dạng thùy mị,bà ta một tay chống đầu:”Lưu bộ đầu,anh nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi sẽ ngượng ngùng lắm.”

Lưu Sở cười vô lại,”Không nhìn ra.”

Bà chủ Đới ném ánh mắt quyến rũ tới:”Anh đứng xa quá,lại gần đây một chút thì có thể nhìn được kỹ hơn.”

Lưu Sở đi đến trước giường, hắn cúi lưng, trong tay vỏ đao chống cằm người đàn bà, hướng lên trên nâng lên vài phần:”Ông chủ Trương khi còn sống tới tìm bà cũng không ít,hồn ông ta bị bà câu chạy đến mạng cũng không còn,bà chủ Đới,cái này là bà ăn không nhả xương,muốn mạng người nha.”

Sắc mặt bà chủ Đới lập tức thay đổi:”Lưu bộ đầu, người khôn không nói chuyện mập mờ.”

“Vâng,tôi và ông chủ Trương có một chân, nhưng mà tôi và ông ta chỉ là nhu cầu thân thể, không có bất cứ xung đột nào, còn nữa nếu tôi muốn gây bất lợi cho ông chủ Trương, cũng sẽ tìm một chỗ không có ai chứ không phải là ngay trên địa bàn của mình như vậy..”

Một mảnh trắng nõn trên ngực dưới phập phồng:”Ông chủ Trương chết ở tửu lâu,tôi là người bị ảnh hưởng lớn nhất!”

“Nói cũng phải.”

Lưu Sở thu hồi vỏ đao lại, rút đao ra, lại đặt về:” Buổi chiều ngày hôm qua, có người thấy ông chủ Trương đến tửu lâu,ông ta đến sớm nhỉ.”

“Là tôi hẹn ông ta đến để thân thiết một phen.”bà chủ Đới vân tóc, cười phong tình vạn chủng*:”Thế nào, Lưu bộ đầu muốn nghe quá trình à?”

*phong tình vạn chủng:đủ loại phòng tình

Lưu Sở cũng cười, hình nét khắc sâu rõ ràng;”Có thể à.”

Bà chủ Đới tươi cười gượng gạo,lại khôi phục,”Ông ta không có bạn tôi cũng không, chúng tôi cùng với nhau cũng không phạm pháp.”

Lưu Sở ”A”nói:”Nói như vậy, hai người là thật lòng yêu nhau à.”

Đới lão bản nói,”Da thịt vui sướng mà thôi.”

Lưu Sở chậc lưỡi:”Bà chủ Đới lão thật là vô tình.”

Bà chủ Đới nói ái muội:”Còn phải xem là ai, nếu là Lưu bộ đầu thì cả trái tim tôi đều là của anh.”

Lưu Sở nói:”Đầu và khung xương ông chủ Trương còn ở trong phòng chưa mang đi đâu,nghe nói người chết ở chỗ nào,hồn sẽ ở nơi đó, không chừng ông ta đang ở trên giường của bà đó.”

Sắc mặt Đới nhất thời trắng bệch, tay bắt đầu run rẩy kịch liệt chậm rãi xoay cổ về phía sau.

Lưu Sở môi mỏng hướng hai bên cắt tới:”Trêu bà thôi, đừng kích động.”

Bà chủ Đới vỗ vỗ ngực, dáng vẻ còn chưa tỉnh hồn,”Anh làm tôi sợ muốn chết.”

Lòng còn sợ hãi nói:”Không được, tôi không thể ở tửu lâu nữa, tôi muốn về nhà.”

“Chỉ cần đừng ra khỏi trấn này,bà chủ Đới muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.” Lưu Sở nói:”Được rồi,bà nghỉ ngơi đi.”

Không qua bao lâu,bà chủ Đới gọi Lưu Sở kêu đến:”Tối hôm qua tôi nhìn thấy lão phu nhân ở hành lang.”

Mí mắt Lưu Sở vừa nhấc:”Tôi hỏi bà hai lần sao bà không nói?”

Bà chủ Đới ai oán nói:”Người ta là một cô gái đàng hoàng, nhìn thấy một gà chết cũng có thể bị hù không nhẹ, càng đừng nói……”

Cô ta không nói tiếp nữa, tay đặt ở ngực,vẻ mặt khó chịu:”Đầu tôi bây giờ còn rất lộn xộn làm sao mà làm rõ ràng được manh mối.”

Lưu Sở hỏi,”Chuyện khi nào?”

Bà chủ Đới lão bản:”Đại khái là lúc chúng ta giải tán,sau khi về phòng hết, vào khoảng một nén nhang thì phải.”

“Lúc ấy tôi đi tiểu đêm, nghe được có tiếng vang ngoài cửa thì mở một khe hở ở cửa ra nhìn thì thấy lão phu nhân đang đi trên hành lang.”

Lưu Sở hỏi,”Lúc bà thấy lão phu nhân có nói chuyện với bà ấy không?”

“Không có.”bà chủ Đới nói,”Lão phu nhân rất nghiêm túc,người rất có uy nghiêm,chuyện trước kia của tôi từng nghe qua không thiếu, tôi sợ không cùng loại giao tiếp được với bà ấy nên không đến nói chuyện.”

“Huống hồ đã muộn như vậy,tôi cũng không mặc áo khoác,cho nên không thích hợp lắm.”

Lưu Sở ra đi bên ngoài.

Bà chủ Đới nhìn bóng lưng hắn kêu,”Aiii, Lưu bộ đầu,anh nhất định phải tra ra hung thủ à!”

Lưu Sở xuất hiện ở trước mặt Tống Nguyên thị:”Lão phu nhân, tối hôm qua khi mấy người chúng ta tách ra cho đến khi chuyện của ông chủ Trương xảy ra thì trong khoảng thời gian này, ngài vẫn ở trong phòng sao?”

Tống Nguyên thị nói:”Đúng.”

Lưu Sở ghi lại bút ký,giữa lão bà bà và người đàn bà kia có một người nói dối.

Khi hắn đi ra thiếu chút nữa đụng vào thanh niên.

Hoàng Đan nói:”Lưu bộ đầu,tôi có thể theo theo bà nội tôi hồi phủ chưa?.”

Lưu Sở không nhìn hắn:”Xin cứ tự nhiên.”

Hoàng Đan nói:”Cái kia……”

Người đàn ông đã đi.

Hoàng Đan không đuổi theo,cậu muốn từ đối trong miệng phương nghe được kết quả điều tra của nơi này, chợt phát hiện không thể nào xuống tay được.

Lưu Sở đã thông báo, không cần tiết lộ cái chết của ông chủ Trương ra ngoài,giấu diếm chỉ là nhất thời,sau khi điều tra rõ thì công bố cũng chưa muộn.

Không nghĩ tới tại ngày đó, mọi người trên thị trấn đều biết chủ tiệm bán thuốc ông chủ Trương chết, ngay cả khi chết ông ta gặp qua cái gì cũng được truyền đi xôn xao.

Lòng người hoảng sợ, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập một bầu không khí bất an.

Đầu tiên là người bán hàng rong chỉ còn lại bộ xương, sau đó là Lý quả phụ chỉ còn lại tấm da, hiện tại lại là đầu và khung xương ông chủ Trương,từng người một chết thảm, đây là vật gì ăn thịt người đã đến trên thị trấn rồi sao.

Trong quán trà không còn chỗ ngồi, đứng thật nhiều người, đều là hỏi thăm tin tức, trông chờ có thể nghe ra được cái gì.

Quái vật, dã thú, yêu quái, ma quỷ…cái gì cũng có.

Hoàng Đan biết nhất định là con yêu quái đó thả ra tiếng gió, như vậy mới là mục đích của đối phương, càng loạn càng tốt, tốt nhất tự giết lẫn nhau.

Cậu trong phủ chờ đợi đem sách cổ lật qua lật lại xem.

Quyên nhi đem một chén đường phèn tuyết lê đặt trên bàn, đi mở ra mấy cánh cửa sổ, khiến ánh nắng và gió như không thể chờ đợi từ bên ngoài ùa vào.

Hoàng Đan ngồi ở trước bàn, cầm muỗng múc một miếng tuyết lê ăn,”Quyên nhi,có ai đến phủ phải không?”

Quyên nhi a a không ngừng, còn dùng tay làm ra động tác vuốt chòm râu.

Hoàng Đan nói:”Là Trương lão sư?”

Quyên nhi gật gật đầu.

Hoàng Đan uống một ngụm lớn nước tuyết lê sau đó nhanh bước đi đến chổ lão bà bà.

Tống gia bàng chi lo lắng an toàn của con nối dõi, tạm thời không để bọn họ lên lớp ở tư thục, Triệu lão đầu không có chuyện gì làm, nhàn đến phát hoảng,trên thị trấn đi đi lại lại rồi lại đi đến Tống phủ.

“Bà niệm kinh vài chục năm rồi, còn chưa niệm đủ à?”

Tống Nguyên thị lần phật châu:”Tôi niệm của tôi,không liên quan già đến ông.”

Triệu lão sư thổi râu trừng mắt.

Tống Nguyên thị nói,”Ông tìm tôi làm gì?”

Triệu lão sư để hai cánh tay phía sau”Tôi đến tìm Tống Vọng.”

“A Vọng ở Tây Uyển, nơi này là Nam Uyển.” Tống Nguyên thị không cho lão sắc mặt tốt,”Trong thiền phòng này của tôi không chấp nhận được thứ linh tinh,ông nhanh chóng đi ra ngoài đi.”

Triệu lão sư ở trước mặt bà đi qua đi lại,”Bừa bãi lộn xộn?Bà đây không phải đang mắng chửi người sao?”

Khi Hoàng Đan đến thì nhìn thấy chính là một cảnh như vậy:”Bà nội, lão sư,sao hai người lại cãi nhau?”

Triệu lão sư hừ nói:”Ai cùng bà ta cãi nhau,tôi cũng không phải ăn no rửng mỡ.”

Hoàng Đan,”……”

Cậu là đến làm chuyện chính sự, đương nhiên phải giải hòa cho hai cụ, nói câu có câu không thì tiến vào chủ đề:”Lão sư, bên ngoài đều đang nói chuyện của mấy người ông chủ Trương, có người nói là yêu quái làm, nói thật sự rất giống nhau,con xem trong sách cổ ghi lại, nói yêu quái cũng không lợi hại lắm.”

Triệu lão sư nói:”Đám người ngoài kia điều nói càn nói bậy.”

“Cái gì yêu quái có ba đầu sáu tay,cặp mắt to lớn, trong miệng mọc ra răng nanh, đầu lưỡi có thể duỗi dài, còn có thể đem người ăn trong miệng, không còn một chút tro, bọn họ không sợ hù người ta rồi luôn cả bản thân mình à.”

Hoàng Đan nói,”Con cũng hiểu được những lời kiểu này là nói bừa.”

“Nhưng mà cũng có người nói gặp qua yêu quái, còn nói yêu quái sinh ra rất đẹp,cặp mắt có đủ mọi màu sắc.”

“Có đẹp hay không tôi không biết, thế nhưng……” Triệu lão sư nói:”Mắt yêu quái điều là màu đỏ,làm gì có đủ mọi màu sắc,cậu cho là ánh nắng à.”

“Không phải đỏ mà là bạc.”

Thiền phòng mơ hồ có một giọng nói rất nhẹ, Hoàng Đan không nghe rõ:”Bà nội,bà nói cái gì?”

Tống Nguyên thị nói:”Không có gì.”

Trương lão sư được Hoàng Đan mời ở lại ăn cơm trưa,cậu phát hiện một hiện tượng quái dị, từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, lão bà bà không ăn nấm hương, hiện tại lại đang gắp một đũa nấm vào trong bát.

Một màn này khiến Trương lão sư chú ý:”Bà không phải không thích ăn thứ đồ chơi kia sao?”

Tống Nguyên thị nói,”Bộ xương già này của tôi hai chân sắp bước vào quan tài rồi,một chút đồ vật còn chưa từng ăn,đến khi hai mắt nhắm lại rồi thì không phải rất tiếc nuối sao.”

Trương lão sư nói,”Yên tâm đi,tôi nhất định đi trước bà.”

Câu tiếp theo chính là:”Ông trời này không có mắt đâu, người xấu thường hay sống lâu hơn người tốt mà.”

Mặt Hoàng Đan hơi co lại.

Tống Nguyên thị dường như coi là thói quen nên không phản ứng.

Bình thường ăn cơm, Hoàng Đan cùng lão bà bà đều không nói câu nào, hôm nay nhiều hơn một người, đối phương tự mình nói liên tục cho nên cậu cảm giác đồ ăn hôm nay cũng hơi mặn rồi.

Trương lão sư giương tròn trịa bụng đi về,nói sẽ lại đến nữa

Hoàng Đan không ngủ trưa,cậu đang suy nghĩ lúc nào thì đi đến Diệp phủ, bên kia có người đến nói Diệp Lam muốn gặp cậu.

Xe ngựa ở ngoài cửa chờ.

Tống Nguyên thị muốn cùng Hoàng Đan đi đến Diệp phủ, nói là đi xem Diệp Lam.

Đến nơi đó, Hoàng Đan muốn cùng cha Diệp tán gẫu, xem có thể tìm được chỗ khả nghi nào không, kết quả đối phương kéo cậu đến phòng Diệp Lam.

Diệp Lam gầy yếu rất nhiều, cô ở trong phòng uống rượu đỏ, trên bàn dưới đất đều là cánh hoa hồng.

Hoàng Đan phát hiện,từ lúc lão bà bà tiến vào thì đã nhìn chằm chằm Diệp Lam.

Cha Diệp cảm giác được cổ quái:”Lão phu nhân, tiểu nữ ham chơi chút, khiến ngài chê cười rồi.”

Tống Nguyên thị nói:”Không ảnh hưởng chút nào.”

Trong lời này chẳng những tán thành mà còn có thưởng thức,cha Diệp nhất thời nghĩ không được lời nói tiếp.

Tống Nguyên thị nhìn chằm chằm một lát mới đi ra ngoài.

Cha Diệp theo sau,khi đi qua bên cạnh Hoàng Đan khi:”Hiền chất, con giúp bá phụ khuyên bảo Lam Lam một chút.”

Trong phòng thiếu hai người, không khí biến thành yên tĩnh.

Hoàng Đan đánh giá cô gái uống rượu,gương mặt trang điểm tinh xảo, môi hồng răng trắng, rõ ràng đang trong độ tuổi rất đẹp lại cho cậu cảm giác gần như khô héo, bên tai cậu nghe giọng nói,”Tống Vọng,anh cưới em đi.”

“Cái gì?”

Diệp Lam chuyển ly rượu:”Chúng ta kết hôn, chỉ cần em gả cho anh, cha em sẽ không quản em nữa.”

Hoàng Đan nói:”Không được.”

“Vì sao?”

Diệp Lam đứng lên, vòng qua bàn đi đến trước mặt Hoàng Đan,tay xoa ngực cậu:”Tống Vọng,em biết anh thích em, từ rất lâu trước đây khi bắt đầu,em đã biết.”

Hoàng Đan bắt lấy tay cô gái, mềm mại không xương,cậu không quá thích ứng, lập tức buông ra:”Em kêu anh đến đây là muốn nói chuyện này?”

Diệp Lam nói,”Đúng vậy, vì chuyện này mà em phải nói rất nhiều lần mới được trong nhà đồng ý.”

Cô nhìn căn phòng được trang trí cao cấp,”Anh có cảm thấy căn phòng này giống một thứ?”

Hoàng Đan nói,”Giống cái gì?”

“Nhà giam.”

Môi đỏ mộng của Diệp Lam khẽ nhếch, phun ra kia hai chữ,”Tống Vọng, chúng ta giống nhau, trở lại đây thì sẽ không có tự do, bị cái trấn này ăn tươi nuốt sống, chúng ta sẽ chết ở chỗ này.”

Cả người cô phát lạnh,tự ôm lấy chính mình nói:”Vì sao chúng ta không thể giúp đỡ nhau một chút?”

Hoàng Đan nói:”Giúp một chút thì có thể,nhưng cách kia thì không được.”

Diệp Lam cười cười:”Trừ chuyện này,anh có thể giúp em được cái gì?”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Chính xác là không thể, sau lưng cậu là Tống gia, lại không quyền không thế trên tay, mọi quyền hành điều còn nằm trong tay lão bà bà.

Diệp Lam lại nâng tay, sờ mặt Hoàng Đan, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu:”Chỉ có anh biết bí mật trong lòng em, Tống Vọng,anh không thể không giúp em.”

Hoàng Đan cầm ta Diệp Lam bỏ xuống:”Xin lỗi, hôn nhân và tình yêu anh không thể xem nó như trò đùa được.”

Diệp Lam thét lên, hất một bàn rượu tây xuống đất.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay che mặt cười:”Em cũng không xem nó như trò đùa……”

Cho nên mới thử liều mạng cố gắng một lần.

Hoàng Đan cùng lão bà bà từ Diệp phủ bước ra, còn chưa lên xe ngựa thì thấy một đám ăn mày xông tới nói xin thương xót cho chút tiền đi.

Đây là Lưu Sở cố ý làm.

Hắn mấy ngày này đều có phái người theo dõi nơi Trương lão sư, Tống phủ, Diệp phủ, còn có chỗ ở bà chủ Đới, cho nên hắn biết rõ này hướng đi mấy người này,khi Tống phu nhân và cháu trai tới Diệp Phủ, hắn cũng đã biết.

Làm như vậy là muốn tách một lớn một nhỏ Tống gia ra,dù sao hai người đều ở trong phủ muốn tra được cái gì cũng rất khó.

Không đến một lát, Hoàng Đan và lão bà bà bị tách ra.

Người Lưu Sở đi theo dõi lão bà bà, một bên khác, hắn phụ trách.

Hắn không nóng nảy,chầm chậm đi dọc theo ngõ nhỏ,khi tìm đến thanh niên, đối phương đang ngồi dưới gốc cây,trong tay còn bưng lấy một con chim nhỏ lông vàng.

Hoàng Đan nhìn thấy người tới, cũng không cảm thấy kỳ quái,nói không chừng mấy người ăn mày kia làm đối phương sai đến:”Lưu bộ đầu, có thể nhờ anh đưa con chim này về tổ được không?”

Bước chân Lưu Sở không ngừng,giống như dáng vẻ chỉ là đi ngang qua,”Không thể.”

Hoàng Đan nói,”Ngay trên ngọn cây trước mặt thôi.”

Lưu Sở dừng bước,”Tôi nói không thể,lỗ tai cậu bị điếc hả?” Chim cái gì,cầm trong tay không sợ bị mổ chết à.”

Hoàng Đan nói:”Vậy thì thôi vậy.”

Cậu vén lên vạt dưới áo dài, một tay cầm con chim, ôm lấy thân cây bò lên trên.

Lưu Sở đứng ở dưới gốc cây, một chiếc lá rơi trên người hắn, hai cái, ba cái, hắn hoàn toàn bỏ cuộc, ngẩng đầu kêu:”Xuống đây cho tôi!”

Tay Hoàng Đan vừa trượt,người rơi xuống, được hai tay người đàn ông đỡ cái mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.