Từ Chấn Thiên nhìn Từ Mỹ Sa một mực không chịu, thở dài nói rằng: “Tiểu Mỹ, cậu ta không làm bảo tiêu của con nữa, thì con cứ coi như cậu ta không tồn tại đi. Hà Nại là do bác Phương của con ủy thác cho ba chăm sóc, nếu bây giờ đuổi việc cậu ta thì chính là không nể mặc bác Phương của con.”
“Bác Phương? Hà Nại là cái gì của ông ta, tại sao ông ta không tự mình chăm sóc?”
“Bác Phương của con không tiện, con cũng biết đó, công ty chúng ta sau này phải dựa vào quan hệ với ông ta rất nhiều, ông ấy đem Hà Nại cho ba chăm sóc, ai ngờ Hà Nại lại bị thương, bác Phương của con không trách ba là tốt lắm rồi. Ông ta cảm thấy mình thiếu mẹ con Hà Nại rất nhiều, chúng ta không chỉ không được đuổi việc Hà Nại, mà còn phải nghĩ cách để trong lòng ông ấy cảm thấy thoải mái một chút.”
“Ba nói Hà Nại là...” Từ Mỹ Sa bất khả tư nghị nói.
“Ừ, những chuyện này không nên nói cho người khác biết. Nếu truyền ra ngoài, bác Phương của con mà trở mặt là chúng ta không sống nổi đâu.” Từ Chấn Thiên giảng dạy, “Đặc biệt là cái thằng Giang Thiên kia, thành công thì ít, thất bại thì nhiều!”
Từ Mỹ Sa ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng càng ngày càng coi thường Hà Nạithì ra là một thằng con riêng không ra hồn, bất quá như vậy cũng tốt, hèn gì bác Phương giúp đỡ ba ba nhiều như vậy.
Còn bên đây, không biết Hà Nại ở phòng bảo vệ có gặp phiền toái gì hay không, bởi vì trưởng phòng nhân sự đã thông báo qua với phòng bảo vệ, hơn nữa lúc trước Hà Nại đã từng làm ở chỗ này, với lại hồi đó lúc phòng bảo vệ thất trách, còn vài người vẫn chưa bị đuổi, bọn họ cũng coi như là quen biết, cho nên cũng chừa mặt mũi cho Hà Nại. Chỉ là xã giao vài câu, không làm khó dễ cậu, cũng không quá để ý Hà Nại, bình thường không có việc sẽ không nói chuyện với cậu.
Lần này điều đến phòng bảo vệ, đối với Hà Nại như lượm được một cái bánh đầy nhân, cậu cảm thấy phi thường tốt.
Sau khi tan việc Hà Nại rất muốn gọi điện cho Tôn Hối, nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp anh, cần gì phải lãng phí tiền điện thoại, nên Hà Nại nhịn xuống không gọi nữa.
Hà Nại không tìm được khu chợ nào gần nhà Tôn Hối, nhưng mà tìm được một siêu thị. Trước giờ Hà Nại vẫn luôn cảm thấy trong siêu thị bán đồ quá mắc, nên rất ít khi đi siêu thị. Lần này Hà Nại vội vã muốn trở về gặp Tôn Hối, lại không tìm được khu chợ nào cả, đành quyết định vào siêu thị xem thử.
Giá cả trong siêu thị mắc tới nổi làm cho Hà Nại líu lưỡi, một cân rau dưa trong này so với ngoài chợ mắt hơn ba bốn đồng, mà thịt heo còn đáng giận hơn, tới tận mười đồng.
Mấy năm nay vật giá ngà càng leo cao, Hà Nại luôn không nỡ lòng mua thịt ăn, trừ khi thật lâu rồi mà chưa ăn thịt hoặc có chuyện gì đó cao hứng đáng để chúc mừng thì Hà Nại mới mua một ít để ăn một bữa ngon, để tự an ủi chính mình. Bây giờ mình không bị đuổi việc là chuyện rất cao hứng nhưng không đến nổi phải mua thịt ăn, nhưng mình không thể để Tôn Hối ăn chay được, cho nên Hà Nại quyết định nhẫm tâm với túi tiền của mình, mua một ít thịt về, sau đó tự động viên mình, thịt trong siêu thị so với thịt ngoài chợ tươi ngon hơn rất nhiều.
Lúc xếp hàng tính tiền, Hà Nại mấy lần định đem thịt để lại kệ hàng nhưng vẫn không đành lòng lấy trở về, cuối cùng trả xong một trăm đồng tiền ‘Máu’, Hà Nại rốt cục có chút đau lòng. Cầm túi đồ trong tay, trong lòng cậu vẫn không nhịn được bắt đầu phiền muộn, nhớ tới năm đó một trăm đồng mua được rất nhiều thứ a, đủ để Hà Nại sử dụng trong nửa tháng, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả một bữa cơm cũng không đủ.
Mãi đến khi nhìn nhìn thấy cao ốc mà hôm qua mình vừa chuyển đến, tâm tình Hà Nại lập tức vui vẻ, thậm chí còn lo lắng, sợ mình mua không đủ thịt, biết vậy đã mua luôn hộp thịt bf đông lạnh rồi...
Đến cửa, Hà Nại phát hiện trong nhà không có ai cả.
Gõ cả nửa ngày cũng không có ai mở cửa, Hà nại hỏi bảo vệ mới biết Tôn Hối đi làm vẫn chưa về nhà. Hà Nại đành gọi điện cho Tôn Hối, bên kia lại truyền đến giọng thông báo máy móc ‘Số máy này hiện không liên lạc được’. Bởi vì Hà Nại chuyển tới đây có hơi đột ngột, nên Tôn hối bảo hôm nay mới làm thêm chìa khóa cho cậu được, nhưng bây giờ vẫn chưa đưa. Hà Nại không còn cách nào, chỉ có thể ở trước cửa chờ Tôn Hối trở về.
Các hộ xung quanh đều có người tan tầm về nhà, bọn họ đi ngang qua đều liếc nhìn Hà Nại, Hà Nại đứng ở cửa không cảm thấy dễ chịu tí nào, một mạch cầm theo túi đồ ra ngoài đi dạo. Hiện tại là mùa hè, nếu trời không mưa thì không khí rất oi bức, bây giờ là xế chều, gió thổi man mát, nhưng vẫn còn nóng đến khó chịu. Đi được một hồi, Hà Nại đã quay lại cao ốc, nhưng Tôn Hối vẫn chưa về. Ở bên ngoài nóng muốn giết người, Hà Nại tình nguyện đứng trước cửa chờ Tôn Hối, chỉ là bị vài con mắt đánh giá thôi mà, cũng không mất miếng thịt nào.
Sau đó Hà Nại đi loanh quoanh cao ốc vài vòng, nhìn thông báo, quy định và vân vân, gần tám giờ rồi mà Tôn Hối vẫn chưa về, Hà Nại đi đứng không yên, liền mượn bảo vệ cái ghế nhỏ, đoan chính ngoan ngoãn ngồi chờ Tôn Hối trở về. Hà Nại cũng đã đi đến bãi đậu xe xem thử, xe Tôn Hối thì còn trong bãi, nhưng người lại không về nhà. Càng ngày Hà Nại càng lo lắng, nhưng không nghĩ ra ngoại trừ gọi điện thì ocfn cách nào để tìm được anh.
Một lúc lâu sau, Hà nại thậm chí bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, liệu có phải Tôn Hối chán ghét mình rồi không, không tiện đuổi mình đi, cho nên dặn bảo vệ nói là anh ấy chưa về, sau đó một mình trốn trong nhà...
Thịt trong siêu thị đều đã dông lạnh hoàn toàn, hiện tại đã lâu như vậy rồi, khí trời oi bức nóng nực làm thịt chảy ra không ít nước, lúc Hà nại phát hiện ra, một góc áo và quần ddefu bị dính một vệt nước màu đỏ.
Hà Nại và cửa nhà lạnh băng, nhìn miếng thịt mềm oặt trên quần của mình, cả người đều khó chịu.
Hôm qua mình một mực chờ Tôn Hối, nhưng mình không cẩn thận ngủ quên, chắc chắn là ôm mình lên giường rất vất vả. Hơn nữa tướng ngủ của mình không tốt lắm, sáng sớm tỉnh dậy đã thấy Tôn Hối chau mày nằm ngủ... Hơn nữa, hình như Tôn Hối không thích ăn bữa sáng do mình làm...
Nói không chừng, sau khi ở cùng mình, Tôn Hối lại phát hiện ra anh ấy không thích mình...
Nghĩ như thế, mũi Hà Nại đột nhiên đau sót, khóe mắt cũng nóng lên.
“Í? Hà Nại?” Giọng nói mang theo kinh ngạc, có chút không xác định gọi cậu.
Hà Nại ngẩng đầu lên nhìn, là Tô Tuyết.
Cao ốc này vừa đi vào là hai cái thang máy, sau khi lên lầu ra khỏi thang máy có hai ngã, mỗi bên đều có năm hộ. Bốn hộ đầu tiên ở mỗi bên đều có dán hai câu đối ở hai bên cửa, còn hai hộ cuối cùng ở hai bên hành lang chỉ dán một bên cửa. Nhà Tôn Hối là hộ đầu tiên ở bên trái, cho nên chỗ Hà Nại có thể tính là ngay lối ra vào, mà lúc này Tô Tuyết đang đứng ở cửa căn hộ thứ nhất bên phải, đang cầm chìa khóa định mở cửa.
Tô Tuyết thấy Hà Nại đáng thương hề hề ngồi trước cửa nhà Tôn Hối, đi tới bên cạnh, kì quái hỏi: “Sao cậu lại ngồi trước cửa nhà thế này? Tôn Hối đâu?”
“Không biết... Trong nhà không có ai.” Hà Nại vội vàng đứng lên, đối với việc Tô Tuyết xuất hiện ở đây cũng thấy kì quái.
“Trong nhà không có ai?” Tô Tuyết không khách khí gõ cửa, quả nhiên là không ai đáp lại, “Hồi chiều Tôn Hối đã sớm tan ca, tôi còn tưởng cậu ta và cậu cùng nhau vượt qua thế giới hai người chứ ~ “
Tô Tuyết nói thẳng ra như vậy, Hà Nại ngượng ngùng cúi thấp đầu.
“Nãy giờ cậu ngồi ngốc ở đây à?” Tô Tuyết nhíu nhíu mày, “Hay là qua nhà tôi ngồi tí đi.”
“Không sao đâu, tôi ở đây chờ Tôn Hối là được rồi, mắc công anh ấy trở về lại không thấy tôi.” Hà Nại cười cười khách khí từ chối.
Tô Tuyết liền trực tiếp kéo cậu đi, “Sợ cái gì, tôi đâu thể ăn thịt cậu được!”
“Không, không phải...” Hà Nại bị Tô Tuyết kéo đi vài bước, lập tức muốn trốn tránh.
Tô Tuyết không chịu buông tay, kiên trì nói: “Lúc trước tôi đối với cậu có hơi hung ác, nhưng bây giờ khác rồi. Tôi là bạn thân của Tôn Hối, nếu cậu đã là người yêu của cậu ta, vậy thì từ nay chúng ta là anh em tốt!”
A, hả? Anh em...?
Cùng một cô gái làm anh em tốt, Hà Nại cảm thấy càng nghe càng biệt nữu, còn chị em tốt? Vậy còn càng biệt nữu hơn! Hoàn toàn sai lầm! Vậy hay thì cứ là anh em tốt đi...
“Được rồi, ở chỗ này quài cũng chán, có trời mới biết chừng nào Tôn Hối trở về, không bằng đến nhà tôi đi, có thể xem TV giết thời gian.” Nói thì nói như vậy, Tô Tuyết vẫn sống chết nắm lấy tay Hà Nại, cứ như nếu Hà Nại không đồng ý sẽ cưỡng ép kéo cậu vào nhà.
“Vậy cũng tốt, quấy rầy cô rồi.” Hà Nại không cưỡng lại được Tô Tuyết, đem ghế nhỏ trả lại cho bảo vệ, sau đó lập tức chạy lại. Hà Nại nhìn Tô Tuyết, trong lòng nghĩ Tô Tuyết là bạn thân của Tôn Hối, bây giờ còn là hàng xóm... Hà Nại vừa có cảm giác thân thiết lại vừa có cảm giác không thích.
“Hai người cùng nhau lớn lên ở đây?” Hà Nại không nhịn được hỏi.
“Làm sao được, cao ốc này mới xây được năm năm.” Tô Tuyết cười nói, dẫn Hà nại đi theo mình, “Lúc học sơ trung, nhà Tôn Hối chuyển đến ở đối diện nhà tôi, trùng hợp bọn tôi là bạn học. Sau đó cùng tốt nghiệp khoa y, ba mẹ cậu ta nói căn hộ này là để dành cho cậu ta cưới vợ, nhưng trường hợp của cậu ta làm sao kết hôn được, nên trực tiếp dọn tới ở luôn. Sau này tôi tới chơi, thấy hoàn cảnh chỗ này cũng được lắm, phòng ở lại lớn, xung quanh đây rất thuận tiện. Cho nên cũng mua một hộ, chuyển đến đây ở.”
Nhà Tô Tuyết và Tôn Hối trang trí gần giống nhau, nhưng mà hình như Tô Tuyết rất thích màu đỏ. So với nhà Tôn Hối một màu trắng đơn giản không dính một hạt bụi thì nhà Tô Tuyết trông đẹp mắt hơn. Mà bắt mắt nhất là bức tranh đằng sau ghế sô pha —— Chúa Giêxu chết trên thánh giá, bởi vì nhìn thấy được bức tranh này, cả phòng phảng phất như có một loại không khí hắc ám.
Nhìn bố cục căn nhà gần giống với bố cục nhà Tôn Hối, đồ gia dụng cũng có chút tương tự. Hà Nại bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao mình lại có cảm giác không thích, là ghen tị. Ghen tị Tô Tuyết, ghen tị cô ta cùng Tôn Hối lớn lên, bọn họ thực xứng... Hơn nữa còn là nữ, hai người có thể kết hôn, càng sẽ không bị người ta đàm tiếu coi thường... Mình thì có cái gì hơn được Tô Tuyết?
Tô Tuyết thấy Hà Nại nhìn đến choáng váng nói: “Đẹp không?”
“Đẹp...” Hà Nại thuận theo Tô Tuyết nói.
“Ha ha, ngồi đi. A, bên kia có máy nước uống, bên dưới có ly giấy, nếu khát thì lại rót uống.” Tô Tuyết chỉ chỉ, sau đó cái gì cũng không thèm để ý.
Hà Nại vẫn có chút câu nệ, nhìn nhà Tô Tuyết giống nhà Tôn Hối, sàn nhà cũng lót bằng gỗ, Hà Nại liền vội vàng hỏi: “Có cần tôi đôi dép không?”
“Không cần, không cần, tùy tiện đi, tôi mới không có bệnh khiết phích như Tôn Hối” Tô Tuyết nói, đem túi xách ném đại lên nóc tủ, hào hứng đi vào trong nhà.
Hà Nại nhìn túi nhựa trong tay đã đầy nước, khong thể làm dơ nhà của người ta, vội vã ôm vào trong ngực, nhưng mà quần áo bị ô uế lát nữa cũng phải giặt giũ.
Bất quá ôm mãi như vày cũng không được, Hà Nại định mượn Tô Tuyết cái gì đó để. Mới vừa vào nhà liền thấy Tô Tuyết cầm lấy điện thoại, đắc ý nói: “Hà Nại nhà mi đang ở trong tay ta, nếu còn muốn gặp lại thì đưa mười vạn đồng tiền chuộc đây, nếu không ta sẽ giết chết con tin! Ha ha ha!”
Hà Nại hết hồ, cả người ngây dại, ân tượng đối với Tô Tuyết đột nhiên chuyển biến mạnh mẽ... Quả nhiên là làm ‘Anh em tốt’ tương đối đúng, rất thích hợp...