Tôn Hối có chút oán giận đi ra mở cửa, nhìn qua mắt mèo, người đến cư nhiên là mẹ của Hà Nại, lần trước bà ta đến bệnh viện quậy phá, anh vẫn còn nhớ rõ.
Tôn Hối vừa mở cửa, lúc đầu Hà Tiêu nhìn thấy Tôn Hối có chút kinh ngạc, sau đó lại cười rạng rỡ nói: “Thì ra bác sĩ Tôn cũng ở lầu này? A! Chẳng lẽ cậu chính là chủ nhà mới của Hà Nại sao!?”
“... Vâng, vâng. Dì khỏe, Hà Nại đi làm rồi.” Tôn Hối vội vàng cười nói, nhìn thấy Hà Tiêu cứ nghiêng đầu ngó vào trong, chỉ đành nói: “Dì có muốn vào trong ngồi một chút không?”
“Được được.” Lời này vừa đúng ý của Hà Tiêu, Tôn Hối né người chừa ra một khe hở cho bà ta, bà ta không chút khách sáo đi thẳng vào. Hà Nại cứ giấu giấu diếm diếm không cho Hà Tiêu biết mình đang ở đâu, bà ta vất vả lắm mới theo Hà Nại đến được tận đây, lén lút tới lui nhiều lần mới xác định Hà Nại thực sự ở đây.
Tuy Tôn Hối và Hà Tiêu có trò chuyện vài lần, nhưng bà ta và Hà Nại khác xa một trời một vực, loại người “Tự giác” như bà ta làm cho Tôn Hối không kịp thích ứng.
“Dì tùy tiện ngồi đi.” Tôn Hối bảo trì nụ cười, “Uống trà hay cà phê?”
“Nước lọc là được rồi...” Vừa nói xong, Hà Tiêu đảo mắt một vòng, lập tức sửa lại: “Thôi, cà phê đi! Tôi muốn uống Cappuccino!”
Tôn Hối hơi khựng lại, không biết trong tủ có Cappuccino hay không...
Lúc Tôn Hối đứng trong bếp tìm cà phê cappucino, Hà Tiêu cũng không nhàn rỗi, bà ta bắt đầu đi dạo xung quanh. Phòng tốt như vậy không biết tiền thuê là bao nhiêu đây, cũng may Tiểu Nại chỉ mướn có một phòng, chủ nhà cũng có chút quen biết, đại khái là tiện nghi được một chút.
Hà Tiêu đi đi một hồi đi đến một cửa phòng, bà ta không chút dè chừng đẩy cửa đi vào, phát hiện bên trong là một giường đôi lớn, phòng này Hà Nại chắc chắn sẽ không ở, lúc này mới có chút lưu luyến mà lui ra.
Đồ dùng bên trong toàn là đồ tốt, đặc biệt là cái tủ đầu giường kia, nếu như đem đi bán sẽ được không ít tiền.
Lần trước bị té một lần, lần này bà ta cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi. Lần trước bà ta bán đồ dùng trong phòng thuê của Hà Nại, so với năm trăm tiền cọc của Hà Nại còn nhiều hơn, tính ra vẫn còn lời, chỉ cần Hà Nại cuốn gói bỏ chạy là tốt rồi. Ai ngờ Hà Nại không trốn đi mà còn nói với chủ nhà trọ, đáng giận hơn là cái bà chủ nhà trọ kia còn bắt Hà Nại đền tiền ấn the giá cả của đồ dùng mới, Tiểu Nại ngu đần kia cư nhiên còn gật đầu đồng ý!
Hà Tiêu đóng cửa phòng lại, còn lén lút đưa mắt nhìn một vài thứ trong phòng Tôn Hối, mới xoay người đi đến một phòng khác.
Hà Tiêu cảm thấy, bác sĩ Tôn này biết chỗ làm của Hà Nại, nếu lén lút bán đồ của cậu ta, cậu sẽ chạy đến công ty Hà Nại khiếu nại. Hơn nữa bác sĩ Tôn này cũng rất giảo hoạt, lần trước khi bà ta định chờ Hà Nại xuất viện, sau đó sẽ cõng Hà Nại đến bệnh viện quậy phá một hồi, cứ coi như không thể đòi thêm tiền, ít nhất cũng có thể có được tờ giấy chứng minh. Không nghĩ tới bà ta còn chưa kịp nháo, bác sĩ Tôn này năm ba câu liền biết bà ta sợ Hà Nại biết âm mưu của bà ta, không chỉ ám chỉ muốn gọi điện cho Tiểu Nại, còn xém chút nữa đã cầm đi luôn chứng minh thư trên tay bà ta. Hà Tiêu còn không thể nhanh chóng lủi đi hay sao...
Bác sĩ Tôn này đúng là khó đối phó, Tiểu Nại lại khù khờ, đắc tội cậu ta, Tiểu Nại chắc chắn phải chịu thiệt.
Cho nên Hà Tiêu không dám quá phận, bà ta vừa nghĩ vừa đẩy cửa một phòng khác, vốn nghĩ đây là phòng của Hà Nại, nhưng đập vào mắt ngoại trừ giá sách thì là máy vi tính, Hà Tiêu tham lam nhìn chằm chằm máy vi tính, khó khăn lắm mới thu hồi tầm mắt, lại phát hiện phòng này không có giường, không giống như có người ở. Hơn nữa máy vi tính và sách khẳng định không phải là của Hà Nại...
Trong lòng Hà Tiêu bắt đầu nghi ngờ, căn hộ này khá rộng rãi, bất quá nhà bếp, bên trong ban công đều liên kết với phòng khách, ngoại trừ nhà bếp thì còn ba gian phòng khác là có cửa, một cái là nhà vệ sinh, còn hai phòng, nhưng chỉ có một phòng có thể ở...
Lúc này giọng nói của Tôn Hối truyền đến: “Dì, trong nhà không có Cappuccino, mocha được không?”
“Được.” Hà Tiêu thuận miệng trả lời, cái tên mocha này Hà Tiêu đã nghe qua trên tivi, lúc trước không thịnh hành, nhưng bây giờ có thịnh hành thì bà ta sao cam lòng bỏ tiền ra mua. Hơn nữa hiện tại Hà Tiêu đang muốn giải quyết nghi vấn trong lòng chứ không phải xem nên uống cái gì...
Tôn Hối ngẩng đầu thì phát hiện Hà Tiêu không có trong phòng khách, sốt sắng đi tới, nhìn thấy bà ta đứng trước cửa toilet mới yên tâm, nhắc nhở: “Công tắc trên trường.”
Hà Tiêu nghi ngờ quan sát Tôn Hối, một bên gật gật đầu, thuận theo lời của anh ấn bật đèn điện.
Tôn Hối cười cười sau đó quay người về nhà bếp lấy cốc, bởi vì Hà Nại không cần phải ở phòng nhỏ, cho nên bọn họ đem giường trong phòng nhỏ cất đi. Hà Nại từng nói qua không được để mẹ cậu biết chuyện của hai người, nếu để Hà Tiêu nhìn thấy thì lộ hết. Tôn Hối nghĩ là mình đã đoán sai, anh nhìn hai cửa phòng đều đang đóng chặt, anh cứ nghĩ Hà Tiêu không phải loại người chưa nói trước một tiếng đã mở cửa đi vào nhìn.
Trên thực tế Hà Tiêu không chỉ nhìn, mà còn xăm soi đánh giá căn phòng. Bà ta đứng mở đèn toilet nhân tiện nhìn vào trong, trên giá có hai ly nước tình nhân rất dễ thấy. Hà Tiêu càng ngày càng bất an. Bà ta quay người trở lại phòng ngủ, mở cửa nhìn vào lần nữa, trong lòng bà ta nguội lạnh, quả nhiên sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó.
Hà Tiêu ban nãy không nhìn kỹ, chỉ nhìn cái tủ đầu giường rồi đoán giá tiền, nhưng bây giờ bà ta lại phát hiện ra trong này có vết tích của hai người ở cùng nhau, trên ghế cạnh tường là quần áo Hà Nại, bà ta nhìn thấy Hà Nại mặc đã nhiều lần, lần trước Hà Nại đứng chờ Tôn Hối cũng mặc bộ này. Hơn nữa trên giường còn có hai bộ áo ngủ, tuy một bộ đã được gấp rất gọn gàng để xếp trên gối, còn bộ khác thì ném tán loạn trên giường, nhưng vừa nhìn hoa văn cùng chất liệu vải thì biết là giống nhau.
Hà Tiêu là người từng trải, chuyện như vậy bà ta sẽ không hoài nghi, mà trực tiếp đưa ra kết luận. Nam nhân yêu nam nhân bà thấy không ít, có khi còn đi ra ngoài ‘bán’. Trong đó người nào dễ nhìn một chút đều được khách hàng để ý, bị khách hàng bao dưỡng cũng có. Mặc dù bà ta từng nói Hà Nại mà bán thì rất được người ta ưa chuộng, khi đó bà ta chỉ nói mò, bà thật sự không muốn con trai của mình đi theo con đường này.
Hà Tiêu cảm thấy mình vì Hà Nại mà cực khổ kiếm tiền. Con đường kiếm tiền này, chỉ một mình bà biết được nổi khổ của nó. Hà Tiêu biết Hà Nại luôn xem thường bà, càng xem thường cái nghề này, cho nên Hà Nại vẫn tự đi làm kiếm tiền. Hà Nại có được công việc, Hà Tiêu cao hứng không ít, dù sao nghề của bà không thể ngóc đầu lên được, bà không hi vọng Hà Nại giống như bà, một đời người bị phá hủy, nhưng Hà Tiêu lại không nghĩ ra, Hà Nại sao lại...
Hà Tiêu đột nhiên có chút choáng váng. Bác sĩ Tôn này nhìn qua thì đạo mạo đàng hoàng, nhưng ai biết đến khi cởi đồ sẽ biến thành dạng gì, tất cả đàn ông đều là như vậy. Bà vốn tự hào vì mình có được đứa con trai, xem như là chiếm thế thượng phong, tìm một người phụ nữ thì sẽ không phải chịu thiệt, ai ngờ Hà Nại lại đi tìm một nam nhân, hơn nữa vừa nhìn là biết Hà Nại nhất định sẽ bị áp, tính tới tính lui khẳng định là bị thua thiệt.
Lương tâm và trách nhiệm của Hà Tiêu lâu nay bị chôn trong quan tài bỗng dưng nhảy ra, quyết không để con trai mình đi ngã rẽ này, loại thiệt thòi này không thể nhẫn nhịn. Năm đó Phương Bảo Thượng nói thích bà, chẳng phải bà muốn gì thì có cái đó sao, lấy tiền nuôi bà, đồ tình nhân, chụp ảnh tình nhân, bọn họ đều từng thử qua, thậm chí có khi còn giống như vợ chồng thực sự. Nhưng cuối cùng, lúc nam nhân kia bỏ rơi bà, ngay cả một chút cũng không lộ diện, tùy tiện cho ít tiền rồi đuổi bọn họ đi, ngay cả con của mình cũng nhẫn tâm vứt bỏ!
Bác sĩ Tôn này nhất định là kẻ có tiền, cho nên Tiểu Nại của bà mới ngu đần chạy theo người ta lên đến trên giường, như vậy chính là phá hoại đời mình, bà không thể để Hà Nại đi theo con đường kia, không để Hà Nại bị đàn ông bỏ rơi. Hơn nữa Tiểu Nại như vậy, còn không bằng mình trước đây! Chắc chắn đến cuối cùng sẽ không có đồng nào mà bị đuổi ra ngoài! Không, bà tuyệt đối không để con trai mình gặp phải những chuyện như vậy!
Hà Tiêu vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, trong lòng kiên quyết, nhất định phải để Hà Nại trở về chính đạo, cưới một người vợ có tiền, giống như cái cô gái làm thủ trưởng kia cũng được, coi như không vượt qua nổi mà ly hôn, Hà Nại làm đàn ông chắc chắn sẽ không lỗ, nói không chừng còn được chia tài sản.
Tôn Hối bưng cà phê để lên bàn ngồi đối diện Hà Tiêu, mông còn chưa đặt lên ghế, Hà Tiêu đã nghiêm túc nói rằng: “Cậu ở cùng con tôi được bao lâu rồi?”
Tôn Hối tưởng Hà Tiêu hỏi Hà Nại ở đây được bao lâu rồi, liền nói: “Hà Nại chuyển đến vẫn chưa tới hai tháng.”
“Hai tháng a, “ Hà Tiêu gật gật đầu, “Cũng không lâu lắm, hai đứa chia tay đi.”
Tôn Hối suýt chút nữa té ghế, rất nhanh liền che giấu bối rối, cười nói: “Dì, dì nói cái gì vậy, tôi và Hà Nại...”
“Không cần giả ngu, tôi là người từng trải, người như cậu tôi thấy nhiều lắm rồi.” Hà Tiêu bưng tách cà phê lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Mấy cái thủ đoạn nhỏ của mấy người tôi nhìn là biết ngay. Hai đứa không chỉ ở cùng một nhà, ở cùng một phòng, còn ngủ chung một giường luôn rồi.”
“Há, thì ra là ngài nói cái này a, “ Tôn Hối mặt không biến sắc, bình tĩnh nói: “Tại giường nhỏ phải đem đi sửa, em ấy chen chúc với tôi một chút. Bọn tôi là hai thằng đàn ông, không có quan hệ gì cả.”
“Hừ, “ Hà Tiêu cười giả một tiếng, “Lí do này nghe rất êm tai. Bất quá tôi cũng không tin, hai đứa chen chúc trên một cái giường không cần phải mặc quần áo đôi đó chứ? Buổi tối ngủ phải dùng tới thứ này? Bộ nghĩ tôi chưa thấy hay sao? Ngay cả một con vịt mặc quần áo còn đoan chính hơn cậu!”
Hà Tiêu nói vứt một ống KY qua(KY: Gel bôi trơn),cái này bà tìm được trong tủ đầu giường.
Hà Tiêu nói quá mức khó nghe. Sắc mặt Tôn Hối cực kì khó coi, lúc này anh vừa phẫn nộ vừa lúng túng, có lẽ là không gạt được Hà Tiêu, chỉ đành nói: “Dì, tôi và Hà Nại là thật lòng yêu nhau.”
“Yêu?” Hà Tiêu hừ mũi khinh thường, “Yêu thì đáng giá bao nhiêu? Bất quá chỉ là thoáng qua. Đàn ông nói yêu chắc chắn không thể tin, cái gì suốt đời suốt kiếp, mấy đời mấy kiếp đều là gạt người.”
Tôn Hối thành khẩn nói: “Dì, yêu sao có thể dùng tiền để cân đo! Tôi yêu Hà Nại, thực tâm yêu Hà Nại, tôi không dám nói suốt đời suốt kiếp, nhưng tôi sẽ luôn đối tốt với em ấy, chúng tôi sẽ rất hạnh phúc!”
“Cậu chính là dùng lời ngon tiếng ngọt này dụ dỗ Tiểu Nại của tôi? Lão nương không mắc bẫy đâu! Tiểu Nại nhà tôi tuy có hơi ngốc, sau này cậu vứt bỏ nó, nó sẽ thiệt thòi lớn. Hơn nữa, làm gay, người khác sẽ nhìn nó bằng ánh mắt gì? Cậu có tiền thì cậu không phải lo lắng! Nếu Tiểu Nại nghỉ việc, cuộc sống sau này làm sao mà sống nổi! Hơn nữa tôi còn phải dựa vào nó dưỡng già đấy!!” Hà Tiêu vỗ bàn hét lớn, “Thừa dịp chưa có chuyện gì xảy ra, các người mau chia tay đi!”
Cái cốc bên cạnh cơ hồ bị Hà Tiêu đập bàn một cái muốn rớt xuống đất, Tôn Hối nhanh tay đẩy lại trên bàn, vừa nói rằng: “Dì, dì bình tĩnh một chút. Tôi và Hà Nại hai bên đều tình nguyện, chúng tôi...”
“Hừ, hai bên tình nguyện? Cái rắm! Chỉ có cậu mơ tưởng đến con trai tôi thôi! Cậu cho rằng Tiểu Nại yêu cậu?” Hà Tiêu cười nhạo đánh gãy lời Tôn Hối, “Tôi trăm phần trăm đảm bảo, Tiểu Nại thích phụ nữ. Tiểu Nại đã nói với tôi rồi, nó và Từ tiểu thư mới là hai bên tình nguyện! Cậu không cần đứng giữa chia rẽ tụi nó! Tôi chỉ có một đứa con, coi như cầu cậu tha cho nó đi!”
Tôn Hối bỗng nhiên nghẹn lời, lửa giận bốc lên lại bị câu nói của Hà Tiêu dập tắt hơn phân nửa, Hà Nại và Từ Mỹ Sa phải.. Hai bên tình nguyện...?
Hà Tiêu nhìn ra Tôn Hối thất thần, cảm thấy mình đã nói trúng tử huyệt của Tôn Hối, cao hứng nở nụ cười, không ngừng nói: “Tiểu Nại không có chỗ ở mới nương tựa cậu? Tôi là mẹ nó đương nhiên hiểu rõ! Tiểu Nại chưa bao giờ để nợ người khác, nhất định đối với cậu rất boăn khoăn, cho nên cậu có làm cái gì, thì nó sẽ làm cái đó, bất quá cũng chỉ là bồi thường cho cậu thôi. Bây giờ tôi đã biết, cũng không thể để cậu chiếm tiện nghi được, con trai tôi sẽ không ngủ với cậu không công đâu!”