Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 25: Chương 25: Nước rất quý giá, không thể lãng phí…




“Hà Nại, sáng mai mi nhất định phải dọn ra ngoài đó.”

“Có thể, nhưng mà…” Hà Nại quả thực bị bà chủ làm khó dễ, sáng mai đã phải thu dọn đồ đạc, thu dọn xong rồi biết đi đâu ở đây, với lại rõ ràng là mấy ngày nữa mới đến hạn, tự dưng lại bắt cậu cuốn gói cút khỏi đây. Tôn Hối ngược lại rất vui vẻ, nhìn sắc mặt Hà Nại anh liền biết cậu không có chỗ nào để đi, nhân dịp này anh sẽ cho Hà Nại một sự lựa chọn cực kì tốt.

“Đến, ta nói với mi rồi đó, sáng mai đừng có trách sao ta không nể tình.” Bà chủ nhà nhịn không được cắt đứt lời Hà Nại.

“… Vậy cũng tốt.” Hà Nại chán nản nói, ngây thơ nghĩ, xem ra ngày mai chỉ có thể đi thuê mền gối thôi.

Bà chủ nhà có được đáp án hài lòng, vui vẻ đi khỏi. Ngày mai Hà Nại dọn đi, khách mới sẽ chuyển đến ở, đúng là không lãng phí một ngày nào.

Tôn Hối nhìn Hà Nại khó xử, trong lòng vui vẻ không thôi, anh chắc chắn là Hà Nại sẽ không tìm được nhà trọ mới.

Tôn Hối cười híp mắt đề nghị: “Hay là chuyển đến nhà của tôi ở đi? Chỗ của tôi còn dư một phòng.”

“A?” Hai mắt Hà Nại sáng lên, kích động hỏi: “Tiền thuê ở chỗ anh là bao nhiêu?”

“Tiền thuê?” Tôn Hối không ngờ Hà Nại lại cho rằng anh muốn cho cậu thuê nhà “Không cần, em chuyển tới ở là được.”

“Như vậy sao được! Chúng ta thân như anh em ruột vậy, phải rõ ràng…” Hà Nại nói, vẻ mặt bỗng nhiên buồn bã, Tôn Hối ở tòa nhà xinh đẹp như vậy, khẳng định là tiền thuê rất cao, chỉ có điều nếu tính xòng phẳng thì mình không thể nào trả nổi, càng khỏi tính tới phí điện nước, phí bất động sản và vân vân…

“Hay là thôi đi.”

“Đó nhà của tôi, thật sự không cần dùng tiền thuê. Em còn khách khí với tôi làm gì?” Tôn Hối vội vàng nói. Đó là nhà cha mẹ để lại cho anh, anh lại không nhịn được lo lắng Hà Nại sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, luôn muốn Hà Nại chuyển đến nhà anh ở, làm sao có chuyện lấy tiền thuê của cậu.

Hà Nại vừa nghe liền lắc đầu đến lợi hại, “Không được, không được, chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi cảm thấy mình luôn chiếm món hời của anh. Tôi sao có thể đến đó quấy rầy anh! Không được, không được, tuyệt đối không được.”

“Quấy rầy tôi?” Tôn Hối nắm lấy tay Hà Nại, vừa thâm tình vừa chân thành nói, “Có thể ở cùng em là vinh hạnh lớn nhất của tôi. Em nguyện ý ở cùng tôi không?”

Tôn Hối đột nhiên áp sát, ý tứ cũng ái muội không rõ, sao lại giống như đang tỏ tình vậy chứ?

Phát hiện mình nghĩ bậy nghĩ bạ, Hà Nại đột nhiên cà lăm: “Anh, anh… anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Tôn Hối cười nói, nghiêm túc nhìn Hà Nại, phát hiện hai má Hà Nại ửng hồng, trong lòng Tôn Hối ngứa ngứa, không thèm suy nghĩ, liền giữ đầu Hà Nại hôn xuống.

Hà Nại sợ hết hồn, cổ họng vừa phát ra một tiếng thì khoang miệng đã bị Tôn Hối xâm chiếm, đầu lưỡi anh ấm nóng linh hoạt, mỗi khi Hà Nại muốn dùng lưỡi của mình để đẩy lưỡi của Tôn Hối ra, cái lưỡi liền bị trượt chân, làm cho Hà Nại không được như ý muốn. Mà mỗi khi Hà Nại thu lưỡi về, lưỡi của Tôn Hối liền đuổi tới dây dưa. Thỉnh thoảng, lưỡi của anh còn quét qua hàm trên của Hà Nại, làm cho cậu có chút ngứa, rồi lại không thể dừng lại được.

Bởi vì cùng Tôn Hối triền miên hôn môi, Hà Nại không chỉ toàn thân vô lực khó thở, hơn nữa còn không ngậm miệng nổi, kết quả nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Cuối cùng Tôn Hối cũng tách khỏi môi Hà Nại, Hà Nại há miệng thở hổn hển, suy nhược nói: “Tại sao anh hôn tôi!”

Lời kia vừa thốt ra, Hà Nại liền hối hận, sao lại nghe cứ như là đang oán trách làm nũng vậy chứ?!

Tôn Hối nghe được lập tức vui vẻ “Quả nhiên là em thích hôn lưỡi, tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Cút!” Cảm giác thẹn thùng lúc nãy mất sạch, Hà Nại khó chịu mắng, giơ tay muốn dùng tay áo lau nước miếng.

Ai ngờ Tôn Hối giữa tay Hà Nại lại, trực tiếp liếm sạch nước miệng trên khóe miệng cậu. Tim Hà Nại đột nhiên bị kích thích nghiêm trọng, có một loại cảm giác xa lạ quỷ dị nào đó rục rịch trong người.

Tôn Hối được voi đòi tiên liếm liếm môi Hà Nại, mới hài lòng cười trêu nói: “Chớ lãng phí, nước rất là quý giá nha ~ “

Cảm giác quái dị ngày càng mãnh liệt, thân thể mơ hồ có chút phẩn khỏi, Hà Nại đột nhiên lui ra sau mấy bước, gắt gao che miệng mình lại, tim nhảy kịch liệt cả nữa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Hảo, lời cảm ơn của em tôi chấp nhận, an tâm mà chuyển tới ở đi.” Tôn Hối vui cười hớn hở nói.

“Tôi không…”

“Không thì chúng ta chuyển nhà luôn hôm nay đi, ngày mai tôi phải đi làm.” Tôn Hối nói nhìn xung quanh, phỏng chừng đồ đạc của Hà Nại không nhiều, hoàn thành xong tối nay tuyệt không thành vấn đế “Có gì để tôi giúp không?”

Hà Nại lại vẫn lắc đầu cự tuyệt nói: “Tôn Hối, tuy rằng lúc trước tôi không có bạn, nhưng là tôi biết không nên chiếm tiện nghi của bạn mình. Tôi biết anh thương hại tôi, nhưng lần này tôi không thể không biết xấu hổ tiếp tục dựa vào anh…”

“Hà Nại, tôi không thương hại em.” Tôn Hối đột nhiên ngừng cười, hết sức chăm chú nói, “Không được nhìn thấy em, tôi lo lắng em chịu ủy khuất, bởi vì em không dám nói với bất kì ai, lo lắng em gặp phải ủy khuất sẽ không ai giúp em. Nếu chuyện gì em cũng ỷ lại vào tôi thì tốt rồi, nhưng cái gì em cũng không muốn nói cho tôi biết, em đến cùng coi tôi là gì?”

“Bạn tốt! Là người bạn tốt nhất!” Hà Nại sợ Tôn Hối không cao hứng, vội vàng nói.

Tôn Hối sớm đoán được Hà Nại sẽ nói như vậy, nhưng lúc nghe được từ miệng Hà Nại nói ra, quả nhiên chỉ là bạn tốt mà thôi…

Tôn Hối nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, ôn nhu cười với Hà Nại: “Nếu đã là người bạn tốt nhất, thì mỗi khi em gặp khó khăn muốn cứu viện, phải nói hết cho tôi biết, còn nữa, em phải chập nhận sự giúp đỡ của tôi, tiếp thu lòng thành của tôi.”

Hà Nại rất cảm động, nhưng cậu không muốn Tôn Hối chịu thiệt để bao dung mình, “Vậy như này được không, tôi trả anh tiền thuê nhà, cứ coi như tôi mướn phòng của anh. Nhưng đến lúc anh cần dùng đến căn phòng đó, tôi sẽ lập tức dọn ra ngoài! Tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm anh khó xử!”

“…” Tôn Hối nhìn Hà Nại, thầm nghĩ, cái làm tôi khổ sở chính là biểu tình xa cách ngàn dặm này của em a… Tôn Hối âm thầm thở dài một cái, miễn cưỡng nói: “Hảo.”

Nghe Tôn Hối đáp ứng, Hà Nại thở phào nhẹ nhõm, Tôn Hối đối với mình quá tốt, làm cho Hà Nại luôn có cảm giác tội lỗi, luôn cảm thấy Tôn Hối chịu thiệt thòi ngày càng nhiều, áp lực cũng ngày càng lớn. Hiện tại nhờ có Tôn Hối, Hà Nại mới không cần thê thảm hề hề mà lưu lạc đầu đường xó chợ, việc trả tiền thuê phòng so với việc mặt dày trực tiếp vào nhà Tôn Hối ở không làm Hà Nại cảm thấy dễ chịu hơn. Còn chi phí điện nước, bình thường xái ít một chút, hẳn là vẫn trả được.

Hà Nại suy nghĩ muốn thương lượng với Tôn Hối tháng này để cậu trả tiền thuê muộn một chút, một bên nấu nước, đem mì ăn liền cẩn thận bỏ vào trong bát, chợt nhớ tới bà chủ nhà còn giữ của mình năm trăm tiền cọc.”Nước sẽ sôi ngay, anh ngồi chờ một chút. Tôi đi nói với chủ nhà một tiếng.”

“Được.”

Hà Nại đi hơn nửa tiếng, lúc cậu quay về Tôn Hối đã ăn xong mì, bát cũng đã rửa. Còn Hà Nại thì một mặt ủ rũ, thậm chí là có chút tức giận.

“Làm sao vậy?” Tôn Hối xoa xoa tay, quan tâm hỏi.

Hà Nại bĩu môi, mất hứng nói: “Bà chủ nhà nói tôi bán thiết bị điện của bả, phá hoại làm cho đồ gia dụng cũ trong nhà đi, cho nên không chịu trả lại tiền cọc cho tôi.”

“Bán thiết bị điện?” Tôn Hối nhíu mày lại.

Hà Nại không được tự nhiên nói: “… Khi đó mẹ tôi thiếu tiền lại không tìm được tôi, cho nên mới ra hạ sách này. Thế nhưng tôi đã đền tiền rồi!”

“Ừm.” Tôn Hối xoa xoa đầu Hà Nại, tâm lý lại cảm thấy mẹ Hà Nại đúng là người kì lạ.

Hà Nại cũng không trốn tránh, trong lòng nghẹn đến lợi hại, không nhịn được bất mãn nói: “Những đồ gia dụng này lúc tôi mới tới nó đã cũ sẵn rồi, tôi dùng rất là cẩn thận. Thực ra cũng có vài cái bị hỏng, không phải tôi không muốn đền đâu, nhưng mấy cái đó không đáng năm trăm a!”

“Nhưng mà, mấy cái đồ bị hư kia cho dù có vứt ra đường, ngay cả người bán đồng nát cũng không thèm!” Tôn Hối gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu “Tôi cùng bà ta thương lượng.”

“Ai?” Hà Nại liền ngăn cản, “Đừng đi, bả đang nổi giận, nói chuyện rất khó nghe…”

“Không cần lo lắng, tôi có cách.” Tôn Hối tự tin nói.

Hà Nại vẫn là không yên lòng, “Tôi đi chung với anh.”

“Không cần, ” Tôn Hối trượt tay xuống vuốt ve mặt Hà Nại, “Em mau thu dọn đồ đạc đi, tôi rất nhanh sẽ quay lại. Hai người vừa mới bất hòa, hiện tại nếu em đi cùng sẽ làm cho bà ta càng không muốn nói chuyện, cho nên vẫn là để mình tôi đi, em đừng lo lắng.”

“… Ân.” Hà Nại cuối cùng đồng ý. Hà Nại kéo tay Tôn Hối xuống, tay Tôn Hối rất ấm áp, thời điểm Tôn Hối thả tay ra, Hà Nại lại có loại cảm giác không muốn tay anh rời khỏi.

Hà Nại vẫn lo lắng, vừa nghĩ tới bà chủ nhà sẽ mắng Tôn Hối một vài câu khó nghe, lửa giận của cậu bắt đầu nổi lên, không hiểu sao lúc nãy bà ta mắng cậu, cậu lại không cảm thấy tức giận như vậy. Hà Nại đem đồ đạc thu dọn được một nửa để lên bàn, nôn nóng đi ra cửa ngóng, ai, vẫn là không nên để Tôn Hối đi! Tôn Hối là một phần tử tri thức nhã nhặn, nhất định sẽ bị bà chủ nhà cọp cái kia mắng té tát.

Nhưng vừa mới ra tới cửa, cửa liền bị mở ra, Hà Nại phanh xe không kịp, mặt úp vào ngực Tôn Hối sau đó lại bị văng ra, Tôn Hối vội vã ôm lấy cậu, cười nói: “Em không chờ nổi nên đầu hoài tống bão a?” (Đầu hoài tống bão: Chỉ những người ôm ấp người khác chỉ vì muốn thực hiện ước muốn của mình. Chắc ở đấy anh Hối nói là Nại Nại vì muốn ôm anh nên giả vờ đụng anh, tớ vẫn thấy ngược ngược kiểu nào í =))))

“Ai ” Hà Nại đứng vững đẩy Tôn Hối ra một chút, đưa đầu nhìn cửa phòng bà chủ ở đối diện, lại lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Đương nhiên rồi ” Tôn Hối đi vào trong nhà, đem năm trăm đồng nhét vào tay Hà Nại, liền nói: “Hoàn toàn thắng lợi, kỳ thực bà chủ nhà trọ của em rất dễ nói chuyện a.”

Hà Nại không giải thích được đóng cửa lại, tò mò hỏi: “Anh làm thế nào vậy?”

“Đây là bí mật thương mại, tôi không nói cho em được.” Tôn Hối thần thần bí bí cười nói.

“Thiết, ai thèm.” Hà Nại chu mỏ, cẩn thận cất tiền, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.

Tôn Hối cười cười, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lòng tràn đầy vui vẻ nhìn Hà Nại thu dọn. Một lát sau, Hà Nại kéo theo một cái vali nhỏ cùng Tôn Hối xuống lầu. Tôn Hối chậm rãi bước đi, trong lòng lại nhảy nhót không thôi, nhưng Hà Nại dường như có chút do dự.

Nhà Tôn Hối cách chỗ này không xa, chỉ khoảng chừng mười phút. Bất quá hai người đi đường vòng đến một siêu thị nhỏ gần đây, bởi vì Hà Nại còn thiếu một vài đồ dùng cá nhân. Còn Tôn Hối thì nhìn thấy một cái khăn mặt có hình hoa văn màu hồng liền bảo Hà Nại mua, lí do là bởi vì cái khăn này rất xứng với cái khăn có hoa văn màu xanh của anh.

Hà Nại có chút không rõ, xứng chỗ nào? Vậy khăn của mình thì sao đây? Hơn nữa không quản có xứng hay không, tại sao lại muốn mình mua?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Hà Nại cũng không thèm do dự, lấy khăn bỏ vào giỏ mua hàng.

“Tôn Hối?” Một giọng nam đầy từ tính gọi tên Tôn Hối, Tôn Hối quay đầu, cả người nhất thời cứng đờ, mà đối phương lại hưng phấn chạy tới, “Tốt quá rồi, quả nhiên là cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.