———
3. Cuộc nói chuyện ngớ ngẩn
3: Mấy anh nói em Sáu gần đây làm sao vậy?
5: Mệt mỏi.
4: Có sao? Em không nghĩ vậy.
2: Bằng không em nghĩ có chuyện gì?
1: Gần đây mấy đứa có làm không đó?
Không! *trăm miệng một lời*
3: Anh cảm thấy là do hoạt động kịch liệt à?
4: Này! Em Sáu sẽ không ở bên ngoài có người… Ai ai! Đừng đánh! Đừng đánh vào mặt em chứ!”
5: Không đánh anh thì đánh ai? Nói ba cái cẩu huyết gì!
3: Đủ rồi! Anh đây là đang thật sự hỏi mấy đứa có động gì vào ấy không đó! Cấu xé nhau cái gì!!
Sau một trận im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng sách lật lật phật.
Tôi cắn chăn bông. Mấy cha này tình nguyện xem tiểu thuyết võ hiệp chứ không chịu để ý tôi! Ô ô… Tôi phải trốn nhà bỏ đi!
4. Anh Năm kỳ thật không dễ chọc! (có H)
Ngày đó ông chủ xí nghiệp có một dự án cực kì khó xơi, muốn tôi qua đó bàn bạc.
Các anh vừa nghe không giống việc bình thường, lại còn phải đi đến hai ba ngày, ai cũng không đồng ý.
Tôi vừa đấm vừa xoa, đem năm bọn họ cọ qua cọ lại, thái độ năm người mới mềm xuống một chút. Có thể đi, nhưng điều kiện là một trong năm anh phải đi theo.
Anh Hai nói anh cảm thấy ông chủ kia không tốt xíu nào, không để cho mấy anh đi, mấy anh sẽ rất lo lắng.
Đành phải chấp nhận cùng anh Năm đi thôi. Mang theo mấy anh kia, e là ông chủ xí nghiệp kia sẽ bị chọc mất… Tôi lại ngăn không được.
Văn hóa đặc trưng của người Trung Quốc, bất thưởng tửu trác bất đàm sinh ý[1].
Nói chuyện hai ngày sẽ uống hai ngày, gân xanh của anh Năm đã ẩn ẩn bạo phát. Lúc này rượu say tai đỏ, ông chủ xí nghiệp thật sự đưa tay đặt lên đùi của tôi, còn kém một đoạn nữa đã muốn ở háng của tôi rồi!!!
Nhẫn hạ cảm giác ghê tởm, cười cười nhích sang một bên, nhìn hắn nhích theo thì chỉ biết làm bộ quơ ly làm đổ lên người mình, lấy lý do này chạy thoát thân.
Còn chưa kịp nhấc mông khỏi ghế, đối phương đã giữ chặt lấy tôi, kiêu ngạo nói “Hôm nay tốt xấu gì không cần biết, lão tử nhất định không bỏ qua cậu!”
Nói xong liền đè lên hôn mạnh, tay cũng hung hăng xé rách quần áo của tôi.
Dùng cách chị Đại đã từng chỉ đá vào tiểu thối của hắn một cái, còn đưa mũi nhọn của giày da mà đá.
Thừa dịp hắn còn đang đau đến gập người, hai tay dồn sức đánh thật mạnh xuống lưng hắn.
Hai trợ lý của hắn lập tức chạy lại, tôi chống đỡ không được bị bọn họ túm lại, tên chủ xí nghiệp kia bị tôi đá đến nổi giận đùng đùng chửi bậy “Thật không biết xấu hổ! Ông đây làm mày là vinh hạnh của mày! Con mẹ nó còn dám làm bộ làm tịch! Không để cho làm có phải hay không? Lão tử hôm nay thượng xong sẽ cho người tiếp tục luân bạo mày!”
Trong nháy mắt, tôi hối hận vô cùng. Vì sao không chịu nghe lời anh Ba không cần nhận dự án này, vì sao không chịu nghe lời anh Hai đừng tới đây, rồi cả hôm nay không để anh Năm đi cùng nữa…
Khi hắn đem phân thân của mình nhét vào họng, tôi ghê tởm chịu không nổi, một hơi đem toàn bộ đồ ăn cùng rượu nôn ra.
“Đụ mọe mày!”
Thừa dịp ba tên còn đang sửng sốt, tôi một hơi vùng vẫy giãy khỏi cái tên đang giữ lấy mình, xông lên nhắm ngay phân thân của hắn mà chém tiếp một quyền.
Tiếng kêu khủng bố ré lên dọa cả trợ lý của hắn, cửa vốn đóng chặt bỗng bị đá văng, anh Năm vừa tiến vào thấy bộ dáng của tôi liền túm lấy tên trợ lý gần nhất, tiếng đấm đá cùng với tiếng lão kêu thảm thiết gộp lại có loại sợ hãi lan tràn không thôi.
Ba người đều bị anh Năm tẩn cho một trận, trong đó nghiêm trọng nhất chính là lão chủ. Nếu mắt tôi nhìn không lầm, từ miệng lão hình như còn phun ra vài cái điểm trắng…
Anh Năm cởi áo khoác mặc vào cho tôi, mím môi, ngũ quan như mặt trời lúc này thập phần khắc nghiệt.
Anh Năm… không phải người dễ tính, nhưng so ra trong năm người thì anh vẫn là hiền nhất. Chỉ có điều khi đã điên lên sẽ xuống tay không nhẹ…
Dọc đường đi, chúng tôi đều không nói chuyện. Tôi sau khi rời khỏi đó mới bắt đầu sợ, cả người run lên bần bật.
Anh Năm vốn đang tức giận phát hiện tôi không ổn, tấp xe vào một bên.
“Sáu! Sáu! Em nhìn anh, không có việc gì cả cả, ổn rồi…”
Cởi đai an toàn, anh Năm bế tôi ngồi lên đùi, chỗ ngồi trong xe đã chật, anh Năm lại còn bế tôi, giờ đến cả không gian để xoay cũng không có.
“Anh… Anh ơi… Anh Năm…. Anh à!”
Tôi trừ bỏ run rẩy cũng chẳng còn phản ứng nào khác, cảm giác sợ hãi bao phủ cả người, không thể kiềm chế trút ra ngoài.
Vốn nghĩ anh sẽ lảng tránh, khiến tôi sâu sắc sợ hãi, chỉ sợ mình sẽ bị vứt bỏ.
“Sáu ngoan, anh không trách em, anh chỉ sợ em bị thương mà thôi.”
Áo của anh đã bị tôi làm cho xả ra, tôi dán vào lòng ngực mạnh mẽ đó, lẳng lặng nghe tiếng tim đập hữu lực.
“Anh… Em xin lỗi… Em không nên cãi lời mấy anh…”
Cùng với cảm giác an toàn, chính là tiếng khóc hối hận nức nở.
“Không việc gì cả… Không sao cả… Là anh không tốt, không nên để cho em đi một mình…”
Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Qua một hồi, tôi ngẩng đầu lên ôm lấy cổ anh, bắt đầu hôn lên từng tấc từng tấc một.
“Anh ôm em có được không? Em muốn anh được không ạ? Em không thích bọn họ chạm đến em, anh giúp em đi?”
Chế trụ đầu tôi, anh Năm cho tôi một cái hôn sâu, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy ra, cũng bị anh liếm đến sạch sẽ.
Liếm hôn tinh tế, âu yếm che chở, anh Năm kiên nhẫn giúp tôi xóa đi chuyện ghê tởm vừa rồi.
Vẫn hôn đến khi chầm chậm nổi lên phản ứng mới thôi.
Anh xoay người tôi, để lưng tôi dựa vào người anh, một bàn tay đầy những vết chai lộng phân thân của tôi, tay còn lại không ngừng vuốt ve khắp người, khi đến ngực sẽ dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng vân vê hai đầu vú đã sớm đứng thẳng.
Sau khi nức nở bắn ra tinh dịch, tôi hoàn toàn thả lỏng dựa vào người anh, trên lưng truyền đến độ ấm nóng bỏng, lại làm cho tôi có loại cảm giác yên tâm không nói thành lời.
Lúc này, chỉ có áo của anh là bị cởi bỏ, mà tôi lại toàn thân trần trụi. Kéo tay anh vòng qua ôm mình, không gian yên tĩnh tràn ngập an tường.
Chậm rãi dưỡng thần xong, anh Năm vẫn cương như cũ. Tôi nhẹ nhàng vặn vẹo cọ vài cái, anh Năm liền giữ lấy thắt lưng tôi “Sáu ngoan, hôm nay đừng làm, để cho anh ôm một cái là tốt rồi.”
Ghé người lên tay lái, cái mông nhếch cao hướng về phía sau, tôi quay đầu yên lặng nhìn anh, cái mông khe khẽ đong đưa cao thấp.
“Ngoan nào… Anh biết là tốt rồi, hôm nay anh không muốn em bị mệt, được không?”
Chạm vào thắt lưng của tôi, anh Năm thần sắc kìm nén nói.
“Anh… tiến vào được không? Em muốn anh ở trong, em muốn xác định anh không phải không cần em.”
Quay lại, ánh mắt trần đầy cầu xin, tôi hiện giờ thật sự cần một hồi tình ái kịch liệt để xoa dịu tia kinh hoảng cuối cùng.
Thắt lưng bị người chạm không cần nhiều sức liền dễ dàng xoay, duỗi tay cởi quần lót của anh, dương vật đã sớm vận sức chờ phát động trong không gian ấm áp càng thêm hưng phấn bừng bừng.
Lấy yết hầu tinh tế cọ cọ đại gia hỏa của anh Năm, nhiệt độ cùng độ cứng càng làm cho tôi thêm khẩn thiết.
Cuối cùng, anh Năm nhẫn nhịn không được, chậm rãi đưa anh đẩy vào.
Lúc này đây, tình ái giữa tôi và các anh là tối ôn nhu, không chỉ đơn thuần là theo đuổi khoái cảm, cũng không phải đơn thuần vì ái dục.
Mà là trở lại ấm áp nguyên bản nhất.
Toàn văn hoàn
——————————-
[1] Bất thưởng tửu trác bất đàm sinh ý: Nôm na là không uống rượu thì không bàn chuyện làm ăn ấy.
——————————-
Tung hoa vẫy lụa ~~~~
Hoàn rồi hoàn rồi *ràn rụa nước mắt*. Kết thúc trong một ngày mưa, đến ông trời còn khóc mừng cho ta =)))). Bộ này ngắn hơn mấy bộ khác rất nhiều, rứa mà ta vẫn ngâm giấm tới giờ này  ̄▽ ̄. Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ ta nhoaaaaa, moah moah :”D
*Xòe tay nhún chân, uốn éo vặn vẹo lượn đi~~~~~*