CHƯƠNG 2
Sau bữa tối, tôi và các anh có trò chuyện vài câu, tôi chỉ nói mình đi chơi giải sầu, cũng không nói gì nhiều.
Thật ra thì anh Hai đã kể lại tình huống thật sự trước đó cho bọn họ nghe rồi.
Anh Cả Lâm Chí Uy năm nay 34 tuổi, cao nhất trong năm anh em, 193 cm.
Anh Hai Lâm Chí Vũ, 32 tuổi, cao 188 cm.
Anh Ba Lâm Chí Anh, 30 tuổi, cao 190 cm.
Anh Tư Lâm Chí Dũng, 28 tuổi, cao 189 cm.
Anh Năm Lâm Chí Hằng, 26 tuổi, cao 187 cm.
Tôi cao 175 cm, đã tính là cao nếu so với người bình thường, nhưng so với họ lại thành ra nhỏ con.
Hỏi tuổi của tôi xong, anh Cả liền đồng ý với đề nghị của anh Ba: để tôi xưng hô với bọn họ dựa theo thứ tự.
Cha mẹ nhà họ Lâm qua đời đã lâu, anh Cả sớm phải vào nội thành tìm việc, không ngờ gặp phải ông chủ tệ bạc nên mới phải về nhà làm ruộng.
Nơi này khi xưa vốn có mười nhà, song vài năm trở lại đây đều dọn đến thôn nhỏ hoặc nơi khác để phát triển.
Đất ấy họ bỏ hoang cũng không làm gì, đều tặng lại cho các anh.
Hai năm này ở đây chỉ có nhà họ Lâm, không có người nào nữa.
Bởi vì cha mẹ mất sớm, mọi người cũng giống anh Cả học đến trung học, nhưng chỉ học được một năm mà thôi, năm thứ hai sau khi cha mẹ qua đời, bọn họ vì miếng cơm manh áo đành phải từ bỏ việc học.
Trò chuyện mãi đến hơn chín giờ, các anh có thói quen ngủ sớm, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà kéo họ lại nói chuyện tiếp được, đành theo họ đi đánh răng.
Năm anh ấy ngủ ở giường lớn. Nhìn năm người đàn ông cường tráng ở trần, chỉ mặc quần đùi, tôi cảm thấy thật may là mình đã nằm xuống trước rồi mới thấy cảnh tượng đẹp mắt như vậy. Nếu không khi tôi đang đỏ mặt, nhỡ may có anh nào tinh mắt nhìn thấy tra hỏi sẽ không tránh khỏi lúng túng.
Anh Cả nói sương đêm phía chái nhà rất nhiều, sợ tôi lạnh nên để tôi nằm ở trong cùng.
Nằm cạnh tôi là anh Năm, thân nhiệt rất cao.
Vốn tôi cho rằng mình sẽ loay hoay mãi không ngủ được, nào ngờ chẳng mấy chốc đã ngủ lúc nào không hay.
Ban đêm quả thật lạnh hơn, tôi liền theo bản năng dịch lại gần anh Năm.
Theo thói quen áp người vào ngực người đàn ông, tay cũng theo quán tính đặt ở hông người ấy, lại còn mân mê mấy cái.
Thói quen hại chết người… Nhưng về sau tôi lại coi như đây là trong cái rủi có cái may.
Vì ngượng ngùng nên khi ngủ tôi mượn áo may ô và quần của anh Tư mặc.
Áo may ô của anh Tư có hơi rộng so với người tôi.
Hai bên mép vạt áo lại bị cuốn lên đến lưng, lúc tôi đang mân mê vài cái ở hông anh Năm thì tay anh cũng đặt trên thắt lưng của tôi.
Nhất thời mơ mơ màng màng, tôi cho rằng đây là người bạn trai cũ, nổi lên thói quen lâu ngày.
Tay anh Năm rất nóng, khi anh vuốt ve trên lưng đã khơi dậy lửa tình của tôi.
Miệng cố ý tiếp cận người anh Năm, bắt đầu hôn liên tiếp lên thân thể trước mắt này.
Tôi dùng toàn bộ thủ đoạn cố gắng kích tình, đến khi cảm nhận được thân thể người đàn ông này ngày càng nóng thì chính mình cũng bắt đầu thấy kích động.
Xoay người nằm sấp trên người anh Năm, cuồng liếm và hôn anh Năm, ngỡ như dục vọng bị nghẹn ba, bốn tháng đều bùng nổ ở thời khắc này.
Tiểu đệ không chịu nổi đã nhanh chóng muốn sưng to.
Đến khi tôi đã gần như tỉnh ngủ hẳn, thấy rõ ràng trước mắt là anh Năm tôi cũng không thể dừng lại được.
Tùy tiện dùng ngón tay đã thấm ướt nước miếng mở rộng tiểu huyệt một chút, sau đó vội vàng cầm phân thân đã biến lớn của anh Năm đưa vào.
”A!”
Hai người đồng thời thốt lên, tôi là đau đớn, anh Năm là sảng khoái.
”Thật lớn! Thật thoải mái!”
Anh Năm không chút do dự luật động, tôi chỉ có thể cố thả lỏng hết sức, đến lúc cúng tôi cảm thấy thỏa mãn thì nghe bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc của những người khác, lúc này tôi mới nhớ ra còn có bốn anh trai đang ngủ cạnh mình.
Hối hận, nhục nhã, dục vọng, những cảm xúc này cùng lúc vây lấy tôi, dù sao mọi sự đã lỡ, cũng không cứu vãn được gì. Tôi dứt khoát kéo lấy anh Tư ở gần tôi nhất, hôn anh, tay cũng đặt trên phân thân anh mà vuốt ve.