Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 60: Chương 60: Dịu Dàng




Mãi đến tận khi trên môi truyền đến cảm giác ấm nóng, lúc này Trình Hề mới muộn màng hiểu ra vừa nãy đã nghe thấy cái gì.

Vừa nãy, ngay 10 giây trước, Đào Thời Diên tỏ tình với cậu.

Đào Thời Diên nói thích cậu.

Người mình thích cũng thích mình, trên đời này không có chuyện gì có thể may mắn và hạnh phúc hơn. Cho dù là ai vào lúc này cũng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn nổ tung, thế nhưng Trình Hề lại tức giận.

—— Nếu Đào Thời Diên thích cậu, vậy hộp gỗ thì sao? Hộp gỗ phải làm sao bây giờ?

—— Vậy lúc này, chủ nhân của chiếc hộp gỗ trong lòng Đào Thời Diên đang xếp ở vị trí nào?

Trước khi nhận ra mình thích Đào Thời Diên, Trình Hề đã biết ý nghĩa của chiếc hộp gỗ qua lời Mạnh Bạch. Lúc đó mất mát là điều không thể tránh khỏi, nhưng con người ta chẳng thể trưởng thành ngay trong một sớm một chiều, có quá khứ khó quên là chuyện rất bình thường. Nói đâu xa như chính cậu đây, cũng đã từng có tình cảm với anh trai nhỏ mà cậu gặp hồi 5 tuổi.

Vì thế cậu vẫn không hỏi Đào Thời Diên, thậm chí sau khi xác nhận được tình cảm của bản thân còn âm thầm tự nhủ: Nếu đã thích một người, thì nên chấp nhận và đau lòng cho quá khứ của người đó, chứ không phải là truy cứu.

Suy nghĩ này vẫn kéo dài cho đến tận ngày đóng máy.

Hôm ấy, vì lỡ làm ướt chiếc hộp gỗ nên sắc mặt Đào Thời Diên rất khó coi quát cậu một câu. Đương nhiên đó là lỗi của cậu, cậu sẽ không chối, nhưng cũng thông qua chuyện này, cậu nhận ra chiếc hộp gỗ đó có lẽ không phải là “quá khứ” của Đào Thời Diên.

Mà là “vĩnh hằng”.

Cậu có thể phớt lờ chuyện đối phương từng có Bạch Nguyện Quang, nhưng không thể chịu nổi việc đối phương vẫn mãi nhớ nhung Bạch Nguyệt Quang. Dù sao thì trong lòng đã có người khác rồi, đâu thể ở bên cậu được.

Cho dù có ở bên cậu, thì thứ tình cảm đó cũng chẳng hề thuần túy.

Không phải tình cảm thuần túy, cậu thà không cần.

Mà bây giờ, Đào Thời Diên còn trâng tráo bảo là thích cậu! Còn nói cái gì mà cơ thể của cậu chỉ có thể để Đào Thời Diên nhìn! Mắc cười? Diễn phim cổ trang nhiều quá nên coi mình là hoàng đế luôn à?

Người sớm nắng chiều mưa, lấy đâu ra tư cách để yêu cầu người khác phải thế này thế nọ chứ?!

Trình Hề muốn đẩy Đào Thời Diên ra, nhưng đẩy thế nào cũng không nổi. Cậu cố gắng, mặc kệ tất cả dồn sức cắn lên môi của đối phương.

Mùi máu tanh lập tức tràn đầy khoang miệng, Đào Thời Diên bị đau nên hơi nhíu mày, cuối cùng cũng buông cậu nhóc ra. Giọng Trình Hề rất nguy hiểm: “Em nhắc nhở anh cách xa em một chút, bớt đùa giỡn tình cảm của em đi, nếu không đừng trách em vô lễ với anh.”

Giọng điệu của Đào Thời Diên vẫn kiên quyết như cũ: “Không cách, tôi nói tôi thích em.”

“Anh thích em là có thể hôn em, cái logic đáng sợ gì đây? Đã hỏi ý kiến của em chưa?” Trình Hề giễu cợt: “Đã hỏi ý kiến của chủ nhân chiếc hộp gỗ chưa?”

Thì ra anh bạn nhỏ để ý đến chuyện chiếc hộp gỗ, mà không phải là không thích anh, Đào Thời Diên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khoảng thời gian trước anh đã định kể chuyện trước kia của mình cho cậu nghe, nhưng tiếc rằng Trình Hề quá bận, nên vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện. Giờ đúng lúc có cơ hội, anh dùng ngón tay cái lau chút máu dính ở môi dưới: “Trước tiên em đừng vội đuổi tôi đi, hãy cho tôi ba phút để giải thích.”

Ba phút thì nói được gì chứ? Trình Hề lạnh lùng nhìn anh: “Được, anh nói đi.”

“Năm tôi 11 tuổi, vì sự thay đổi của ban lãnh đạo cấp cao trong gia tộc họ Đào, các thế lực đấu đá lẫn nhau, nên xảy ra rất nhiều biến cố. Để bảo vệ tôi, bà nội đã sắp xếp cho người dì luôn ở bên cạnh bà dẫn tôi chạy trốn suốt đêm, dặn dì rằng có thể chạy được bao xa thì cứ chạy, thế nên dì đã mang tôi về quê của dì —— đó là một thôn nhỏ nằm trên ngọn núi hẻo lánh ở Kiềm Châu.”

Nghe đến “ngọn núi hẻo lánh ở Kiềm Châu”, tim Trình Hề bỗng giật thót, không hiểu sao trong đầu cậu lại xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.

Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở phía đối diện, chẳng có một nét nào giống với anh trai nhỏ trong ký ức. Không những có đôi mắt khỏe mạnh, mà trên cằm còn nhiều thêm một vết sẹo.

………..Không thể nào là anh trai nhỏ của cậu được.

Dừng một chút, Đào Thời Diên nói tiếp: “Trên đường chạy tới thôn nhỏ đó, mắt của tôi bị một thanh sắt đâm phải, dẫn đến mù tạm thời. Bác sĩ nói nếu muốn khôi phục nhanh, thì tốt nhất không được sử dụng mắt, tránh ánh sáng mạnh, vì thế tôi………….”

“Chờ chút!” Trình Hề lên tiếng cắt đứt lời anh nói, cậu nuốt một ngụm nước miếng: “Vì thế nên anh luôn dùng băng gạc để che mắt lại?”

Đào Thời Diên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Luôn thích mặc đúng một cái áo sơ mi trắng?”

“………….Ừ,” Đào Thời Diên hơi do dự: “Đó là quà sinh nhật mà mẹ tặng tôi.”

“Khi anh ở thôn nhỏ đó, đã gặp được một cậu nhóc bị nhốt ở trong phòng? Cậu nhóc đó giúp anh nhìn đường, anh giúp cậu nhóc ấy vui vẻ, hai người chơi với nhau rất hợp?”

Đào Thời Diên nhíu mày: “Trình Hề, những gì tôi nói đều là sự thật, không hề bịa đặt để lừa gạt em. Nếu em muốn, tôi có thể lấy giấy chứng nhận chẩn đoán của bác sĩ ra cho em xem.”

Cần đếu gì giấy chứng nhận chẩn đoán, Trình Hề hoàn toàn sụp đổ.

Anh trai nhỏ của cậu, anh trai nhỏ luôn dùng tay áo lau nước mắt cho cậu, anh trai nhỏ hay nhét kẹo qua ô cửa nhỏ rồi còn lấy giấy gói kẹo gấp hạc cho cậu chơi —— sao lại biến thành bộ dạng này???

Mặc dù ngày đó anh trai nhỏ cũng không thích nói chuyện, nhưng trong tưởng tượng của cậu, anh trai nhỏ chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai tươi sáng. Giống như cơn gió mùa hạ, mang theo mùi hương bạc hà, mùi xà phòng, mùi sóng biển, đợi đến khi hai người gặp lại, anh sẽ mặc một chiếc áo sơ mi trắng khẽ mỉm cười nhìn cậu.

Chứ không phải cao to sừng sững như bây giờ, đi tới đâu cũng mang theo bảy, tám vệ sĩ, lúc nào cũng tìm đủ mọi cách bắt nạt cậu, chiều nay còn khốn nạn nắn nắn vành tai cậu, bây giờ thì………. kéo cậu tới phòng thay đồ hôn môi, rồi lưu manh nói cái gì mà cơ thể của cậu chỉ để cho anh nhìn.

Mặc dù ngoại hình, tính cách và khí chất của Đào Thời Diên đều xuất sắc, nhưng giờ phút này, Trình Hề rốt cục cũng sâu sắc hiểu được câu thành ngữ thịnh hành trên internet mấy năm trước —— Thời gian là con dao mổ lợn.

……….. Đờ mờ đây là đâm chết lợn, rồi trực tiếp nấu lên đúc lại à???!!!

A a a a a a a a a a!!!

Chuỗi đờ mờ trong lòng Trình Hề dài đến mức có thể quấn quanh trái đất ba vòng, Đào Thời Diên thấy vẻ mặt cậu rất lạ, bèn mím chặt môi không nói gì, anh cứ nghĩ cậu không tin lời mình nói, nên lại tiếp tục giải thích: “Tôi không biết nhóc con kia đến từ đâu, hỏi cậu ấy cậu ấy cũng không chịu nói. Mãi đến một ngày thật sự không thấy nhóc con đâu nữa, cậu ấy không để lại bất cứ thứ gì, chỉ rớt lại một chiếc chong chóng giấy ở trên đường núi, bị tôi nhặt được………..”

Nói tới đây, Đào Thời Diên dừng lại một lúc, có lẽ là nhớ đến chuyện gì đó không vui.

Trình Hề nhỏ giọng dò hỏi: “Trong hộp gỗ của anh, là cái chong chóng giấy kia à?”

“Đúng vậy. Thế nên khi thấy nó rơi vào bồn tắm, phản ứng đầu tiên của tôi là quát em, vì chong chóng giấy mà đụng phải nước chắc chắn sẽ nát bấy…… Nhưng em yên tâm, tôi đã suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của mình với Chong Chóng Nhỏ rồi, tôi thật sự cố chấp tìm kiếm cậu ấy, nhưng giờ cũng thật sự nghiêm túc thích em, tình cảm này không mang theo một chút tạp chất nào cả.”

Nói xong, cảm thấy mình nói chưa đủ rõ ràng, Đào Thời Diên lại bổ sung: “Tôi có thể khẳng định hiện tại tôi chỉ thích em, tương lai cũng chỉ thích em. Nếu như em không tin, trước tiên chúng ta có thể ở bên nhau một khoảng thời gian xem sao.”

Trình Hề: “…………..”

Ừ, lại bắt đầu rồi, cái gì mà “trước tiên chúng ta có thể ở bên nhau một khoảng thời gian xem sao”, nếu như cậu lọt vào tay Đào Thời Diên, có khi bị ăn đến một mảnh xương vụn cũng chẳng còn ấy chứ???

Trình Hề không muốn thừa nhận, nhưng cũng đành phải bất lực thừa nhận: “Xem cũng chẳng có tác dụng gì.”

Đào Thời Diên nhướn mày: “Có ý gì, em muốn trực tiếp kết hôn với tôi luôn à?”

“………….Kết cái rắm ấy!” Trình Hề lần thứ hai sụp đổ: “Em chính là Chong Chóng Nhỏ của anh!!!”

Sau khi được cứu trở về, tinh thần và tâm lý của Trình Hề đều bị tổn thương nghiêm trọng, biểu hiện cụ thể là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, chứng sợ hãi không gian kín, chứng mất ngủ nguyên phát, v.v….Chỉ cần có người nhắc đến các từ có liên quan đến vùng núi hay nông thôn thì cậu đều không kiểm soát được mà căng thẳng, hoảng sợ. Vì thế để không ai nhắc đến chuyện này nữa, Trình Lập Quốc đã xóa sạch toàn bộ dấu vết liên quan đến việc Trình Hề bị bắt cóc, bao gồm cả hồ sơ cá nhân lẫn hồ sơ của vụ án.

Sau lần đó, trải qua hơn một năm điều trị, tình hình của cậu đã tốt lên rất nhiều, chỉ có chứng mất ngủ vẫn cứ dai dẳng mãi. Cậu học hết cấp 1, cấp 2, và lên cấp 3 như một đứa trẻ bình thường, đến cuối năm lớp 11, Trình Lập Quốc đã liên hệ với trường đại học ở nước ngoài, dự định cho cậu đi du học. Nếu như có thể thì ở lại luôn bên đó, dứt khoát rời xa mảnh đất đã làm cậu tổn thương này.

Thế nhưng Trình Hề không đồng ý.

Anh trai nhỏ của cậu đã nói, sau này sẽ đứng ở nơi cao nhất chờ cậu. Mà cậu cũng đã đồng ý với anh trai nhỏ rồi, sau này nhất định sẽ đi tìm anh, cậu không thể rời đi được.

Nghe thấy vậy, Đào Thời Diên vẫn khó mà tin nổi: “Lúc chúng ta mới quen, em giả làm fan của tôi……….”

“Khụ khụ,” Trình Hề ho khan hai tiếng, xấu hổ nói: “Vì chỉ có ở bên cạnh anh em mới ngủ được.”

“Vậy em tiến vào showbiz là vì……”

“Ban đầu làm thực tập sinh là để được debut, lợi dụng sức ảnh hưởng đến công chúng để tìm anh, nhưng sau này lại thật sự yêu cảm giác được hát và nhảy…..Anh thì sao?”

Giọng Đào Thời Diên hơi bất đắc dĩ: “Tôi đứng ở nơi cao nhất, đợi em đã rất lâu rồi.”

Nghe anh nói, mũi Trình Hề vô cùng chua xót, trong khi cậu vẫn đang tập trung nâng cao sức ảnh hưởng đến công chúng, lại không ngờ rằng anh trai nhỏ đã ở ngay trước mắt chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nghiêm túc đợi cậu suốt 8 năm trời.

Tám năm đó, khó khăn biết chừng nào?

Trình Hề sụt sịt muốn xin lỗi, đang định mở miệng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Đào Thời Diên che mắt cậu lại, lần thứ hai hôn cậu.

Không giống với nụ hôn thô bạo ban nãy, lần này động tác của Đào Thời Diên rất dịu dàng. Anh ngậm lấy môi cậu mút nhẹ, đầu lưỡi cũng tỉ mỉ chăm sóc từng ngóc ngách nhỏ giữa môi và răng.

Trình Hề bị hôn đến ý loạn tình mê, cậu nắm vạt áo của đối phương thở hổn hển: “Chờ, chờ một lát, em không hít thở được.”

Đào Thời Diên kề bên gò má cậu nói: “Em biết tại sao không hít thở được không?”

“Tại sao……….”

“Vì em vẫn luôn ngậm miệng.”

Nghĩ kỹ lại thì hình như rất có lý. Trình Hề thử thăm dò hé miệng ra —— đầu lưỡi của Đào Thời Diên thừa thắng xông vào, anh không cho cậu chút thời gian nào để phản ứng, đã vội vàng công thành đoạt đất, cướp hết khí oxy của cậu.

Đầu óc Trình Hề trống rỗng, eo và chân mềm nhũn thành vũng nước, từng chút từng chút một trượt xuống theo vách tường. Dường như sợ cậu ngã, nên Đào Thời Diên rất ‘tri kỷ’ nắm lấy cánh tay cậu vòng qua cổ mình…

Một nụ hôn kết thúc, cả người Trình Hề gần như treo luôn trên người đối phương.

Phòng thay đồ tối tăm chật hẹp, vì ban nãy cứ mải cãi nhau, nên hai người chẳng có thời gian đâu mà bật đèn. Đào Thời Diên rốt cục cũng lấy bàn tay đang che trên mắt Trình Hề xuống, nhưng vẫn không có ý định đi bật đèn.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn hướng dẫn thoát hiểm, Trình Hề phát hiện ra đáy mắt đối phương hơi đỏ, lông mi dưới dính vài vệt nước khó có thể nhận ra, nhìn là biết ban nãy anh vừa khóc.

Không muốn cậu nhìn thấy mình khóc rồi khóc theo, nên mới không bật đèn, nên mới che kín mắt cậu lại.

Cho dù bên ngoài có đánh giá Đào Thời Diên như thế nào, thì lúc ở trước mặt cậu, sự dịu dàng của thời niên thiếu vẫn chưa bao giờ thay đổi.

“……Xin lỗi, em làm ướt chong chóng giấy của anh mất rồi.”

Trình Hề mỉm cười, giọng nói cũng nhẹ hẳn đi: “Để bồi thường, em sẽ đền bản thân mình cho anh, nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.