Những năm này là trải qua như thế nào đây?
Bạch Thư vùi đầu vào ngực Hàn Tư Ân rầu rĩ nghĩ.
Cậu là được ông bà nội nhặt từ trên núi về nhà, thời điểm nhặt cậu về, trên người có thương tích lại bị hôn mê, cũng không biết chính xác mình là từ trên núi lăn xuống hay bị người ta vứt bỏ.
Chờ cậu tỉnh lại cái gì cũng không biết, dần dần, mọi người phát hiện cậu không giống những đứa bé bình thường khác.
Cậu đầu óc rất không nhanh nhẹn, có chút dốt nát ngốc nghếch, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác còn thường xuyên la hét đau đầu, hay chạy lên núi, lẩm bẩm muốn tìm một thứ, làm việc cũng chậm hơn người khác ba nhịp.
Người như vậy, dễ bị người bắt nạt cùng cô lập, rất nhiều đứa trẻ đều gọi cậu là đồ ngu ngốc, còn dùng đá chọi cậu.
Bà nội tính tình nóng nảy, mỗi khi cậu bị người khác bắt nạt, bà sẽ kéo cậu tìm tới tận nhà người ta phân xử.
Người nói lý sẽ xin lỗi cậu và bà nội, người không biết phải trái đúng sai thì lại sẽ chửi nhau với bà nội, gặp phải người thô bạo còn có thể ra tay xô đẩy bà lão lớn tuổi.
Mỗi lần như thế, cậu sẽ rất tức giận. Cậu dáng người nhỏ bé không có sức đương nhiên đánh không lại người ta, nhưng dù là vậy, cậu vẫn sẽ xông về phía trước.
Người trong thôn đều nói cậu tuy là một đứa ngốc, nhưng vẫn biết ai đối xử tốt với mình, biết phải bảo vệ người khác.
Ông bà nội có một người con trai, nghe đâu rất lợi hại, học đại học ở nơi khác, cưới được cô vợ cũng rất giỏi, sinh đôi nam nữ, tuổi tác không chênh lệch so với Bạch Thư là bao. Chỉ là họ vẫn luôn làm việc ở thành phố, quanh năm không trở về nhà.
Thỉnh thoảng trở về, cũng chỉ có mình con trai của ông bà nội về, mang theo quà cáp, giống như khách tới nhà, cùng ngày trở về thành phố luôn, chưa bao giờ ở lại.
Người trong thôn nói, năm đó khi cháu gái cháu trai ra đời, ông bà nội từng mang theo đặc sản quê nhà vào thành phố thăm bọn họ một lần, sau đó cầm theo đồ vật trở lại, từ đây cũng không còn đến nhà của con trai nữa.
Người trong thôn trong đều thầm nói, con cái lớn rồi, ghét bỏ cha mẹ ở nông thôn mất mặt.
Người người đều nói hai ông bà lớn tuổi quá cô quạnh, mới nhặt cậu về nuôi trong nhà, dù người hơi ngốc nghếch, nhưng tốt xấu so với lúc trước cũng có nơi ký thác tinh thần.
Tuy rằng khi đó cậu ngu nga ngu ngơ, nhưng hai ông bà lại chăm sóc cậu rất tốt, mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ.
Cậu ngốc, học tập rất vất vả, rất nhiều người đều nói với ông bà, người như vậy học cũng không ra cái dạng gì, đi học chỉ phí thời gian, thằng nhóc choai choai cứ để ở nhà giúp đỡ cũng được.
Ông bà vẫn luôn không đồng ý, nói chỉ cần cậu nguyện ý học thì để cậu học. Việc trong nhà, một ngày làm xong sớm hay làm xong muộn cũng không có gì khác nhau cả.
Càng huống chi Bạch Thư ngốc thì có hơi ngốc thật, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ chạy lên núi, rất nhiều lúc cậu đều rất ngoan ngoãn.
Sau đó vào lúc cậu mười hai tuổi, con trai của ông bà nội làm ăn thua lỗ, mang nhà mang người chuyển về quê.
Ông bà nội đối với việc con trai mấy năm qua không hỏi han không quan tâm cũng rất giận, nhưng rốt cuộc vẫn là con trai ruột của chính mình, cho dù tức đến đâu, vẫn thu xếp nhà ở, cho bọn họ ở lại.
Con trai phá sản nợ nần vô cùng chán chường, con dâu mỗi ngày ồn ào đòi ly hôn, hai chị em sinh đôi ngày ngày gào khóc chê nơi này bẩn, muốn về nhà mình.
Bọn họ không thích Bạch Thư, Bạch Thư gọi bọn họ là chú dì, bình thường cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ. Mà đứa em trai trong hai chị em sinh đôi kia sau khi biết được không có cách nào trở về nhà trong thành phố, càng thường xuyên trêu chọc Bạch Thư, gọi cậu là thằng ngốc đần độn ăn bám.
Ông bà nếu như dạy dỗ nó, con dâu sẽ cãi nhau ầm ĩ với hai người, nói ông bà nội thiên vị bao che Bạch Thư.
Nói bọn họ cam lòng nuôi người ngoài lại đối xử cay nghiệt với cháu trai cháu gái. Còn nói ông bà lòng dạ ác độc, có tiền không nỡ trả nợ cho bọn họ, chính là muốn nhìn bọn họ chết.
Thực ra hai ông bà làm gì có tiền để dành, ngoại trừ thu nhập từ đất đai, ông nội ngày thường đi làm công cho người ta. Bởi vì ở nông thôn, lương của thợ xây tổng thể không cao, hơn nữa đều là nửa năm mấy tháng mới trả một lần.
Nhưng là cách nhà gần, có thể chăm lo gia đình.
Sau đó ông nội bị bệnh không có cách nào làm việc nặng, còn cần quanh năm uống thuốc nhờ người chăm sóc, ngày tháng trải qua càng ngày càng gian nan.
Bạch Thư vẫn luôn tận lực làm mọi việc chính mình trong khả năng của minh, hy vọng có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà.
Sau đó không biết từ khi nào, trong thôn bắt đầu đồn đãi Bạch Thư là tai họa, cũng là bởi vì ông bà nội nhận nuôi cậu mới khiến con trai phá sản.
Sau khi lời này truyền ra, vợ chồng son làm loạn nhất định muốn đuổi Bạch Thư đi, đuổi cậu đi là đuổi được tai họa.
Thời điểm tranh cãi lớn nhất là một mùa đông, ngày đó rất lạnh.
Hai vợ chồng kia bởi vì chuyện cuối năm mua đồ Tết cần tiêu tiêu góp góp mà làm rùm beng lên, không biết sao lại cãi cọ lên người Bạch Thư, hai người nhất định phải lôi kéo Bạch Thư muốn đuổi cậu ra khỏi làng. Ông bà nội đi ngăn cản, trong lúc mấy người tranh chấp, Bạch Thư rơi xuống nước.
Mùa đông ở nông thôn rất lạnh, cậu mặc áo bông dày nặng vụng về, sau khi rơi vào trong nước rất nhanh đã chìm xuống dưới, nước lạnh thấu xương. Trong mơ mơ màng màng, Bạch Thư nghĩ chính mình có phải sắp chết rồi không.
Nhưng cậu không hề muốn chết, cậu còn không có tìm được thứ chính mình muốn tìm...
Bạch Thư được người cứu lên, rất nhanh lại bắt đầu sốt cao, sốt ba ngày ba đêm.
Ba ngày ba đêm này cậu ngơ ngác mê man, ở trong mơ giống như đã đi qua một đời. Mà chờ cậu lần nữa mở mắt ra, trong mộng hết thảy đều đã tan biến, cậu chỉ nhớ rõ, chính mình muốn tìm một người, một người đứng trước đá tam sinh đã đồng ý với cậu đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.
Nhưng cậu không biết người này tên là gì, diện mạo ra sao, cậu chỉ biết là có một người như thế.
Bạch Thư sau khi tỉnh lại lần nữa, người cũng trở nên thông minh lanh lợi.
Trong thôn có người nói cậu trước đây thiếu mất một hồn một phách, hiện tại hồn phách trở về vị trí cũ, người đã thanh tỉnh.
Cũng có người nói, cậu trước đây bị thương nên trong não có ứ huyết, vừa rơi xuống nước ứ huyết trong đầu lập tức không còn, người cũng tỉnh táo lại, bọn họ còn nói nếu không phải rơi xuống nước, cậu có thể ngốc cả đời.
Đủ loại cách nói đều có, mà Bạch Thư nghe xong cũng không thèm để ý.
Cậu rất rất muốn tìm một người, nhưng ngày cả tên cùng chân dung cậu cũng không có, căn bản không biết đi nơi nào tìm, lại không biết nên làm sao tìm được.
Thôn làng của bọn họ lạc hậu lại nghèo đói, giao thông cũng không thuận lợi.
Sau khi trải qua sự kiện rơi xuống nước, ông bà nội vì cậu mà phát sinh tranh chấp với con trai con dâu, quyết định chia nhà.
Căn nhà thuộc về hai vợ chồng, ông bà mang theo Bạch Thư dựng một căn nhà nhỏ hai phòng ở miếng đất đầu thôn.
Ông nội mắc bệnh, bà nội phải chăm sóc ông nội, chút thu hoạch từ vườn ruộng căn bản không có tác dụng gì, vì kế sinh nhai, trong nhà bắt đầu trồng rau. Mang lên trấn trên bán, cũng được một món thu nhập.
Bạch Thư rất chịu thương chịu khó, ngoại trừ giúp ông bà nội mua thức ăn, mỗi khi đến cuối tuần hay ngày nghỉ, cậu đều sẽ làm một vài công việc đỡ đần chi tiêu trong nhà. Nhưng cậu tuổi còn quá nhỏ, lên trên trấn rửa bát lâu dài cho người ta cũng không ai muốn.
Giai đoạn đó trải qua rất khổ, mà Bạch Thư lại không cảm thấy khổ, bởi vì trong tim có hi vọng.
Ông bà nội thường nói với cậu, tri thức thay đổi vận mệnh.
Cậu không biết đi nơi nào tìm người, chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nghếch nhất, học tập cho giỏi, thoát khỏi cái vòng này, mới có thể có cơ hội tìm được người.
Cũng may có chín năm giáo dục bắt buộc, chín năm này không tiêu tốn hết bao nhiêu tiền.
Cậu đi học chậm hơn những bạn cùng lứa, lại bởi vì đầu óc trì độn, học tập tương đối chậm chạp.
Sau đó cậu trở nên thông minh, nhưng học hành đã bị xuống dốc một khoảng thời gian rồi, cố gắng hết sức theo kịp, năm mười sáu tuổi mới miễn cưỡng thi đậu một trường cấp ba rất kém cỏi.
Cấp ba ở trong thị trấn, học phí cùng phí trọ ở trường gộp lại đối với nhà cậu mà nói không phải một món tiền nhỏ. Hơn nữa bệnh tình của ông nội lại nặng thêm, toàn bộ tiền trong nhà đều tiêu cho ông nội.
Cậu lại tận lực phụ trách học phí của chính mình, cậu làm bưng bê, cũng từng làm nhân viên phục vụ ở thị trấn, từng làm giúp việc cũng từng đi nhặt chai rượu. Những lúc không đi làm thêm cậu sẽ học bài, tuy rằng rất mệt, nhưng cậu rất vui vẻ, bởi vì có mục tiêu.
Có một ngày như vậy, cậu làm nhân viên phục vụ ở quán ăn, thời điểm mang đồ ăn lên cho khách, chợt nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
Là giọng nói truyền đến từ máy tính bảng của khách.
Cậu quên mất thân phận của chính mình, giống như gặp quỷ mà thẳng tắp dứt khoát chạy đến bên cạnh khách, sững sờ kinh ngạc nhìn người bên trong máy tính bảng kia.
Một khắc đó, người bị lãng quên trong đầu dần dần trở nên rõ ràng.
Có người từ nơi xa xôi rất đỗi dịu dàng gọi tên cậu, Bạch Thư.
Cậu mấp máy khóe miệng, sau một hồi gọi lên ba chữ Hàn Tư Ân.
Đầu đau không thôi, mà Bạch Thư lại cười, bởi vì cậu cuối cùng đã nhớ ra người này, cũng nhớ ra tên của anh ấy.
Ngày đó bởi vì đường đột hù dọa khách hàng, cậu bị đuổi việc, nhưng tâm trạng của Bạch Thư lại vui muốn bay lên.
Trước đây hiểu biết của cậu đối với minh tinh chỉ có nhân vật mà họ đóng vai, nhưng sau khi nhớ ra Hàn Tư Ân, cậu đã dùng thời gian rất lâu để tìm hiểu toàn bộ về minh tinh. Sau khi biết cậu đang theo đuổi minh tinh thậm chí còn muốn liên lạc với minh tinh, tất cả mọi người đều cười cậu mơ tưởng hão huyền.
Khoảng cách giữa minh tinh cùng bọn họ xa như vậy, một người ở trong ti-vi một người ở ngoài ti-vi, liên lạc như thế nào?
Có bạn học thấy cậu sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi, mới nói minh tinh đều có Weibo, muốn liên lạc thì đi tìm Weibo của anh ấy.
Bạch Thư liên tiếp ăn bánh bao chay mấy ngày liền, dùng tiền tiết kiệm được đi quán net.
Cậu không biết dùng Weibo, hỏi rất nhiều người mới ngốc nghếch tìm được Weibo, tìm được Hàn Tư Ân.
Cậu cẩn thận từng li từng tí một đăng ký, cẩn thận từng li từng tí một gửi tin nhắn cho Hàn Tư Ân, cậu hi vọng Hàn Tư Ân nhớ được cậu, lại sợ anh vẫn cứ nhớ.
Sau đó không đợi Hàn Tư Ân trả lời, ông nội lại nằm viện làm phẫu thuật, cậu cần phải ở bên cạnh gường bệnh, có một khoảng thời gian rất dài cậu đều ở bệnh viện. Khoảng thời gian đó cậu không có cách nào đi học, thậm chí cũng ngầm thừa nhận chính mình không có cơ hội đi học.
Cậu không có điện thoại thông minh, không có cách nào kiểm tra Weibo. Trong lòng cậu rất nóng vội nhưng cũng rất kiên nhẫn, bởi vì đã đợi thời gian dài như vậy rồi, lại chờ thêm một chút cũng không sao.
Mãi đến khi ông nội xuất viện, cậu mới lại lần nữa đến quán net trong trấn, sau đó trong khói thuốc vờn quanh, cậu nhìn thấy tin nhắn Hàn Tư Ân trả lời, một số điện thoại.
Một khắc kia, cậu cực kỳ hưng phấn.
Hai ngày sau, cậu cầm điện thoại cổ lỗ sĩ của ông nội bấm số điện thoại của Hàn Tư Ân.
Những trải nghiệm này nhớ tới cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì, Bạch Thư ngoài miệng tuy rằng nói cho Hàn Tư Ân cuộc sống của chính mình không tốt tí nào cả, nhưng khi thật sự kể với anh, cậu lại chỉ nói qua loa.
Đơn giản là được ông bà nội nhặt về, điều kiện kinh tế tuy rằng không tốt, mà ông bà nội đối với cậu rất tốt, chưa từng để cậu chịu oan ức.
Lần này cậu ra ngoài, nói là nghỉ hè đi làm thêm, bởi vì ông nội sức khỏe không tốt. Những người ở nơi đó, không đi học cũng sẽ ra ngoài đi làm.
Ông bà nội đương nhiên không yên lòng, chỉ là tình hình trong nhà như vậy, cuối cùng cũng đồng ý.
Bà nội sắp xếp đệm chăn, quần áo sạch sẽ, còn có đủ loại đề thi cho cậu, đều để trong cái túi bạt kia, hi vọng cậu lên đường bình an còn có thể có cơ hội quay về tham gia thi đại học.
Bạch Thư không biết, những vất vả mà cậu không có nói ra, Hàn Tư Ân đều nghe được, nghe đến trái tim khẽ run lên, nghe đến đau lòng.
Bạch Thư trong ký ức của anh rất hăng hái, trước khi ở bên anh, em ấy là cậu út được cưng chiều của phủ tướng quân, sau khi ở cùng anh, trong nhà mặc dù không nói có núi vàng núi bạc, nhưng đã khi nào em ấy phải vì tiền mà phải chịu khổ?
Hàn Tư Ân mơ hồ có một loại cảm giác, những gì Bạch Thư trải qua đều có liên quan đến anh, bởi vì năng lực của anh, bởi vì anh là một ngoại lệ.
Cũng may, Bạch Thư trải qua nhiều như vậy, người vẫn người của trước kia, chuyện đã nhận định tuyệt không sợ hãi, vẫn một tấm lòng son sắt.
Còn rất ngốc nghếch, cứng đầu chết đi được. Không nhớ rõ anh, thế mà vẫn dựa vào nghị lực mà nhớ lại.
Cũng may, bọn họ bây giờ gặp nhau, mà anh, cũng đã có năng lực che chở Bạch Thư.
Im lặng rất lâu, Hàn Tư Ân duỗi tay xoa bóp lỗ tai của Bạch Thư: “Không sao, đều đã qua.”
Những gì trong quá khứ dù là đau khổ cũng được vận mệnh cũng thế, đều đã qua.
Bạch Thư vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, anh xem, cho dù chúng ta cách nhau xa như vậy, chúng ta vẫn cứ gặp được nhau. Anh cùng với em định sẵn là sẽ đoàn viên, thật tốt.”
Lần nữa gặp lại, cậu vẫn là cậu, Hàn Tư Ân cũng vẫn là Hàn Tư Ân, đã không có chuyện gì càng tốt hơn chuyện này cả.
Phương thức biểu hiện vui vẻ của Bạch Thư chính là cười khúc khích hì hì, Hàn Tư Ân tùy cậu ở đó cười lung tung.
Bạch Thư dính trên người Hàn Tư Ân một phút chốc, sau đó mới ngồi dậy duỗi tay kéo Hàn Tư Ân lên.
Thời gian dài nằm đè lên người nói chuyện, người phía dưới sẽ không thoải mái.
Hàn Tư Ân thuận lực của cậu ngồi dậy, dựa vào ghế sô pha mềm mại: “Vậy em có muốn tiếp tục đi học không?”
Có thể nghe ra được, Bạch Thư khi nhắc đến chuyện đi học đều rất vui vẻ.
Anh chắc chắn sẽ không để cậu trở về nữa, chỉ có thể để cậu tạm thời đi học ở bên này. Còn có ông bà nội của cậu, bọn họ là ân nhân của Bạch Thư, cũng nên sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ mới phải.
“Em muốn đi học.” Bạch Thư không chút do dự trả lời, sau đó cậu gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em chính là quá ngu ngốc, rất nhiều thứ đều nghe không hiểu. Trước đây nghĩ không có tiền không có cơ hội, có học cũng sẽ từ bỏ, hiện tại em vẫn muốn đi học, muốn lên đại học nữa.”
Theo lời này còn tiếng bụng sôi ùng ục của cậu.
Hàn Tư Ân tạm thời không tiếp tục cái đề tài này, anh khẽ cười, nói: “Những chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại anh dẫn em đi lấp đầy cái bụng.”
Bạch Thư nhìn chằm chằm Hàn Tư Ân, gật đầu thật mạnh.
Cậu thích nhìn Hàn Tư Ân cười, đây là nụ cười đẹp nhất thế gian.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Bạch Thư nhìn thấy túi bạt chính mình mang đến, cậu chớp mắt một cái, đột nhiên nói: “Vậy tối hôm nay, em có thể ngủ cùng anh không ạ?”
Hàn Tư Ân nhíu mày nhìn về phía cậu: “Nghĩ gì thế hả, đợi khi nào trên người có tí thịt, sờ không đau tay lại nói.”
Bạch Thư phá lên cười ha ha, ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Hàn Tư Ân, lỗ tai của anh đỏ kìa.”
Hàn Tư Ân không hé răng, nắm tay cậu đi ra ngoài.
Sờ hai lần, Hàn Tư Ân rũ mắt xuống.
Trong lòng bàn tay Bạch Thư có vết chai, đời trước có, đời này cũng có. Đời trước là vì cầm kiếm, đời này là vì làm việc nặng.